Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 392: Đồng minh

Sa Mạc

24/04/2013

Nụ cười trên mặt Thái tử chợt tắt:

- Đệ cảm thấy chí hướng không bằng lão Tam?

- Đương nhiên không bằng.

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Thái tử ca ca, đệ nhớ trước đây huynh thường nói cho đệ biết, chờ huynh làm Hoàng đế, sẽ làm cho bách tính cơm no áo ấm, nhưng chí hướng của Tam ca đó là mở rộng bờ cõi, so với hai huynh, đệ…đệ thực không có chí hướng gì.

- Đừng đánh giá thấp bản thân.

Thái tử lắc đầu nói:

- Vậy đệ có biết, khi đó ta nghe câu trả lời của hai người, trong lòng ta đã nghĩ thế nào không?

- Không biết.

- So với lão Tam ta lại thích câu trả lời của đệ hơn.

Thái tử nghiêm sắc nói:

- Đừng nghĩ rằng là ta nói tốt đệ, ta chỉ muốn nói cho đệ biết, tính tình của hai người, từ câu trả lời đã có thể phân cao thấp.Có lẽ rất nhiều người cảm thấy lời của lão Tam làm cho người ta cảm thấy rất phấn chấn, có chí hướng hơn so với của đệ, nhưng ta lại thấy, so với lão Tam, đệ thích hợp làm vua một nước hơn.

Doanh Nhân há miệng thở dốc, nhất thời không nói được câu nào.

Gió mát lướt nhẹ qua mặt Sở Hoàn, nghe cuộc hội thoại này của hai huynh đệ họ đến đây, Sở Hoan đã hiểu được Thái tử sắp muốn nói cái gì.

- Khuất Sở rời công diệt Đại Hoa triều, từ đó về sau, quần hung phân tranh lãnh thổ Trung Nguyên, dân chúng trôi dạt khắp nơi, máu nhuộm đỏ gươm, tính mệnh con người bị coi như cỏ rác, vô số làng mạc bị phá huỷ, vô số gia đình tan nát.

Thái tử chậm rãi nói:

- Hơn hai mươi năm phụ hoàng nam chinh bắc chiến, lúc này mới thống nhất bốn biển, đóng đô lập quốc. Sau mười tám năm đất nước thành lập, dân chúng mới dần dần thoát khỏi cảnh lầm than, mọi người bắt đầu an cư lạc nghiệp, làm được những điều này thật sự không dễ dàng. Nếu muốn Đại Tần tiếp tục đươc củng cố, điều cần phải làm đầu tiên chính là cùng dân chúng gây dựng lợi ích.

- Cùng dân chúng xây dựng lợi ích?

- Đúng.

Thái tử gật đầu nói:

- Dân là gốc, bách tính không được lợi, đó là quốc gia không có lợi, lời nói hùng hồn của lão Tam, lại làm cho quốc gia lâm vào cảnh nguy hiểm. Mặc dù y có tài nhưng tính khí cao ngạo, từ nhỏ đã lớn tiếng tuyên bố, sau này phải làm nên nghiệp lớn. Trong lòng y, đại nghiệp không phải làm cho bách tính an cư lạc nghiệp, mà là mở rộng bờ cõi. Cho dù hướng đi của y có chịu áp lực của Hoàng gia, nhưng nếu y quân lâm thiên hạ, y nhất định sẽ cực kì hiếu chiến, tây bắc Tây Lương, phương bắc di man, đông bắc Triều Tiên, còn có đảo quốc ngoài Đông Hải, thậm chí còn có dị tộc ở cực tây, ta nghĩ nếu y còn cái tư tưởng muốn mở rộng bờ cõi thì Đại Tần sẽ phải dụng binh hằng năm, đệ cho rằng đó là điều may mắn hay là bất hạnh?

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Đệ không biết.

- Đệ không biết, ta biết. Nếu quả thực là như vậy, không đến vài năm, đế quốc Đại Tần ta sẽ bị huỷ hoại trong nháy mắt.

Thái tử nghiêm nghị nói:

- Chiến tranh có thể lập quốc, nhưng lại càng dễ làm mất nước, dân chúng mỏi mệt, trường kỳ dụng binh, cuối cùng thì loạn trong giặc ngoài, dẫn đến huỷ diệt. Cho nên bất kể Hoàng gia có được thế hay không, lão Tam nhất định không thể trở thành Thái tử, mà gánh vác trách nhiệm này chỉ có thể là đệ. Đệ có thể nghĩ tới việc cho một con ngựa ăn ngon mặc ấm, cũng sẽ nghĩ cho dân chúng trong thiên hạ ăn no mặc ấm.

Doanh Nhân đứng lên khoát tay nói:

- Thái tử ca ca, đệ…đệ…!

- Lão Tam không thể trở thành Thái tử.

Thái tử nói vô cùng kiên định:

- Đây là vì giang sơn xã tắc mà suy xét. Ngăn cản lão Tam, tất phải ngăn cản Hoàng gia trước. Bây giờ đệ đã hiểu ý của ta chưa?

Doanh Nhân nói:

- Thái tử ca ca, huynh nói là…phải diệt trừ bộ tộc An Quốc Công?

Thái tử không che dấu, kiên định gật đầu.

- Nhưng…thế lực An Quốc công rất lớn, lại có sự che chở của ba bên, ngay cả phụ hoàng… mà ngay cả phụ hoàng cũng hết sức tin tưởng y, chúng ta…!

Gã nhíu mày.

Thái tử nhanh chóng hỏi:

- Vậy đệ có biết tại sao phụ hoàng lại an bài cho Sở Hoan vào bộ Hộ?

Trong lòng Sở Hoan thầm than, vòng cả nửa ngày, chuyện này rốt cuộc vẫn vây quanh trên đầu mình, chả trách Thái tử để mình đẩy xe lăn đến vườn đi dạo, chỉ là muốn cho mình nghe đoạn cuối này mà thôi.

Doanh Nhân lắc đầu nói:



- Tâm tư phụ hoàng, đệ thật sự không đoán ra, Thái tử ca ca, huynh … huynh có thể hiểu ý của phụ hoàng?

- Sở Hoan, ngươi có hiểu không?

Thái tử không trả lời, lần đầu hỏi Sở Hoan.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Thánh thượng điều tiểu thần vào bộ Hộ, khiến tiểu thần vô cùng sợ hãi, tiểu thần không đức không tài, lại được đề bạt làm chủ quản Hộ bộ, tiểu thần…!

Hắn còn chưa nói hết, đã bị Thái tử ngắt lời:

- Nếu như ngươi không hiểu, thì sẽ không ở trước mặt mọi người đánh Đậu Dịch, càng không bức Đậu Dịch đi. Nhìn ngươi không phải là người ngu ngốc, nhưng vừa vào Hộ bộ, thì liên tục đắc tội với người khác, nếu như không hiểu ra một vài điều, chắc hẳn sẽ không làm những việc ngu ngốc.

Sở Hoan trong lòng bất đắc dĩ.

Vị Thái tử điện hạ tuy hai chân bị phế, nhưng dù sao cũng không phải phàm phu tục tử, thông minh vô cùng.

- Phụ hoàng điều ngươi đến bộ Hộ, chí ít không phải để ngươi ngồi đó hưởng bổng lộc.

Thái tử bình tĩnh nói:

- Rốt cục phụ hoàng muốn làm gì, chúng ta không dám đoán mò, nhưng ngươi nếu gặp khó khăn, nhất định là đúng, một khi đã như vậy, sao không làm cái phong ba lớn hơn một chút.

- Tiểu thần ngu dốt, xin điện hạ chỉ bảo.

Sở Hoan chỉ có thể kiên nhẫn nói.

Thái tử một lần nữa nói với Doanh Nhân:

- Doanh Nhân, ta và đệ đều là con cháu Doanh tộc, vì giang sơn Đại Tần ta, có một số việc không thể từ chối. Bổn cung muốn đệ đồng ý với bổn cung, diệt trừ Hoàng gia!

- Diệt trừ Hoàng gia?

Doanh Nhân mở to hai mắt.

Thái tử gật đầu nói:

- Nền móng của Hoàng gia tại Hộ bộ, chỉ cần phá huỷ nền móng tại Hộ bộ, ít nhất cũng đã chặt đứt hai cánh tay của y, một người đã chặt đứt hai cánh tay, cũng sẽ dễ dàng đối phó hơn.

Doanh Nhân cau mày nói:

- Thái tử ca ca, đệ vẫn có chút không hiểu.

Thái tử nói:

- Sở Hoan đảm nhiệm chức chủ quản Độ Chi tào Hộ bộ, thì phải là một cây gai, gai phải đâm, chọc thủng cái mụn mủ Hộ bộ.

- Chọc thủng cái mụn mủ?

- Hồ thượng thư Hộ bộ không phải là kẻ tầm thường, đó là ngọn nguồn của bọc mủ.

Thái tử cười lạnh nói:

- Nắm được Hồ Bất Phàm, là có thể chọc thủng bọc mủ, mủ độc bên trong sẽ phải chảy ra.

Sở Hoan thận trọng nói:

- Điện hạ, thứ lỗi cho thần nói thẳng. Hồ Bất Phàm là Thượng thư Hộ bộ, là thâm căn cố đế ở bộ Hộ, sau lưng lại có An Quốc công làm chỗ dựa, trong bộ Hộ lại có nhiều tâm phúc của y, tiểu thần chỉ là một chủ quản bộ Hộ nho nhỏ, muốn đâm phá, e không đủ sức.

Thái tử ngưng mắt nhìn Doanh Nhân, hỏi:

- Doanh Nhân, nói cho ta biết, vì Đại Tần ta, đệ có nguyện ý diệt trừ bọc mủ ác tính này?

- Thái tử ca ca, Doanh Nhân… Doanh Nhân thật sự không muốn bị cuốn vào những thứ thị phi này.

Doanh Nhân cười khổ nói:

- Thái tử ca ca hà tất phải bức đệ?

Thái tử chăm chú nhìn Doanh Nhân một lát, bỗng thở dài, không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dường như đầy bầu tâm sự.

Đúng vào lúc này, chợt thấy một người đi đến, cách một khoảng chắp tay nói:

- Điện hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong, phu nhân đang ở bên kia đợi người.

Thái tử hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng nói:

- Chúng ta đi ăn cái gì trước đã.

Doanh Nhân đi cạnh Thái tử, Sở Hoan đẩy sau xe lăn, Điền Đợi đi trước một khoảng cách dẫn đường, đi vào một sảnh trang nhã, tuy không lớn, nhưng bố trí lại hết sức lịch sự tao nhã.



Phu nhân Lưu Ly đang ở trong sảnh đợi, nàng đã thay đổi xiêm y, một bộ xiêm y hoàng cung, búi tóc bối như mây trên đầu, trang điểm nhẹ lộ ra khuôn mặt hồng xinh đẹp, đôi mày liễu cong cong, đôi mắt xanh đẹp mê hồn, còn có cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tuy dáng vẻ thanh lịch, nhưng lại làm lộ ra sự hấp dẫn rất tự nhiên, không có vẻ giả tạo, cái vẻ đẹp không ai bì được, so với Phán Nhược Vân Nê, vẻ quyến rũ của Lưu Ly phu nhân mới thật là chân chính hấp dẫn từ phong thái, quyến rũ mà không dung tục, tươi đẹp mà không ranh mãnh.

Lưu Ly phu nhân toả ra hương thơm tự nhiên bước đến, giọng nói du dương êm tai:

- Để thiếp!

Để một bàn tay lên xe lăn, Sở Hoan ngửi mùi thơm trên người nàng, lướt qua thân hình hấp dẫn, rất tự nhiên mà lùi lại. Lưu Ly phu nhân lúc này mới đẩy xe lăn, dịu dàng nói:

- Điện hạ, để thiếp đưa người đi rửa tay trước.

Thái tử mỉm cười gật đầu, nói với Doanh Nhân:

- Hai người ngồi xuống trước đợi ta, ta đi rửa tay một chút, nếu không rửa, Lưu Ly sẽ không cho ta ăn!

Lời nói của y ngập tràn yêu thương.

Lưu Ly phu nhân nhìn về hướng Doanh Nhân, lại liếc nhìn Sở Hoan, nở nụ cười tự nhiên, vô cùng quyến rũ, sau đó đẩy xe lăn rời đi.

Trong sảnh bày mấy cái án, phải ngồi trên chiếu dùng cơm, Doanh Nhân đi đến ngồi trên một tấm án bên trái, ra hiệu Sở Hoan tự mình ngồi vào vị trí đằng trước, kéo gần lại, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, Thái tử ca ca có phải là muốn chúng ta liên kết đối phó với Tam ca? Huynh ấy bảo muốn đối phó với An Quốc công, diệt trừ lão, không phải chính là chặt đứt tay chân của Tam ca?

Sở Hoan trong lòng thầm đồng ý, Doanh Nhân đúng là có trí tuệ trời sinh, tiểu tử này trước nay không nghĩ đến tranh quyền đoạt vị, sống mơ mơ màng màng, bây giờ trong lòng lại nghĩ được như thế, đúng là vô cùng thông minh.

Sở Hoan nói nhỏ:

- Trong lòng điện hạ nghĩ sao?

Doanh Nhân nhíu mày, hơi trầm ngâm nói:

- Lời Thái tử ca ca nói, không phải là không có lý. Hoàng gia nắm giữ quốc khố, ngân lượng Đại Tần ta từ trên xuống dưới, đều do Hoàng gia đứng sau thao túng. Hiện giờ phụ hoàng lo tu đạo, không để ý tới việc này, nếu cứ thế này, thì Hoàng gia đắc thế chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng ngân lượng của bọn chúng không dùng vào việc đúng đắn, đại hoạ khắp nơi không ra tay cứu trợ, ngược lại còn gia tăng thuế má. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thiên hạ sẽ càng ngày càng loạn. Lão sư đã từng nói, từ trước đến nay, khi nào bách tính không có cuộc sống yên ổn, thì quốc gia sẽ rơi vào đại loạn, sự tồn tại của Hoàng gia chỉ làm cho Đại Tần ta càng ngày càng loạn.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Nói như thế, điện hạ đương nhiên cũng muốn tiêu diệt Hoàng gia?

- Sở Hoan, việc này ta cùng rất khó xử.

Doanh Nhân thở dài:

- Thái tử ca ca tuy nói như vậy, nhưng ta lại có cảm giác huynh ấy đang mượn tay chúng ta đối phó với Tam ca, ta không thích cảm giác này, hơn nữa… Hơn nữa muốn lật đổ không phải là chuyện dễ, chặt đứt tay chân Hoàng gia, đâu phải là chuyện dễ? Ngươi cũng chỉ là một chủ quản, lại là người bạn tốt nhất của ta, ta không muốn ngươi vì ta mà gặp nguy hiểm.

Sở Hoan nghe vậy, trong lòng có chút cảm động, thấp giọng nói:

- Điện hạ, nhiều lúc khi làm việc, không cần xem xét là nên làm thế nào, mà là xét xem kết quả của việc làm đó có lợi cho chúng ta hay không.

- Hả?

Doanh Nhân đầy ngạc nhiên hỏi:

- Sở Hoan, lời này là sao?

- Có một câu Thái tử nói không sai, cho dù Hán Vương không muốn tổn thương điện hạ, nhưng người trong đảng của Hán Vương, lại nhất định coi điện hạ là cái gai trong mắt. Hiện giờ thế lực đảng phái của Hán Vương là mạnh nhất, điện hạ muốn một mình hành động hay muốn liên hợp với Thái tử?

Vẻ mặt Sở Hoan rất nghiêm túc:

- Trong lòng điện hạ hiểu rõ, cho đến lúc này, điện hạ muốn tránh xa cuộc chiến tranh ngôi Thái tử, chỉ muốn yên thân đã là điều không thể. Nếu điện hạ từ chối Thái tử, chẳng những là kẻ thù của những kẻ thuộc phe cánh của Hán Vương, thậm chí Thái tử cũng có thể là kẻ thù của người. Điện hạ, mọi chuyện, người nên cẩn thận suy xét.

Doanh Nhân gật đầu nói:

- Sở Hoan, ngươi nói có lý. Kỳ thực, cho dù không phải là nhằm vào Tam ca, thế lực Hoàng gia trong triều đã quá lớn, một khi Hoàng gia chưa bị tiêu diệt, thì quốc gia cũng không được yên.

- Điện hạ thật sự muốn tiêu diệt Hoàng gia, nên tự mình đưa ra quyết định.

Sở Hoan trịnh trọng nói:

- Chúng ta có thể liên kết với Thái tử, nhưng cũng không thể để Thái tử điều khiển, lợi dụng chúng ta, chúng ta có thể mượn thế lực của Thái tử, làm việc gì cũng phải suy xét kỹ rồi mới hành động, nhưng tuyệt đối không được sợ phiền toái.

- Ừm ừm!

Doanh Nhân liên tục gật đầu, dường như ngộ ra điều gì đó, tâm trạng tốt hơn nhiều, lập tức nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi:

- Sở Hoan, hôm nay ngươi thật may mắn, được chiêm ngưỡng dung nhan của Lưu Ly phu nhân!

- Lưu Ly phu nhân..!

Sở Hoan nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

- Điện hạ, đó có phải là Thái tử phi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook