Quyển 3 - Chương 391: Nguy cơ của đế quốc
Sa Mạc
24/04/2013
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Thái tử ca ca, đệ sẽ không.
- Sẽ không cái gì?
- Không quay về cùng Tam ca tranh giành ngôi vị Thái tử.
Doanh Nhân nói:
- Sức mình có bao nhiêu, đệ biết rất rõ, tuyệt đối không thể tranh được với Tam ca, hơn nữa… hơn nữa cho tới bây giờ đệ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm Thái tử…!
Gã cười khổ nói:
- Thái tử ca ca, Thái tử một nước chính là vua một nước, nhất định phải có tài đức vẹn toàn. Doanh Nhân không đức không tài, tuyệt đối không thể. Thái tử ca ca yên tâm, nếu phụ hoàng thật muốn như vậy, dù Doanh Nhân có bị phụ hoàng trách phạt cũng tuyệt đối không đồng ý.
- Chuyện đã định, cho dù phụ hoàng không nỡ phế truất, ta cũng không muốn kế thừa đại nghiệp.
Thái tử kiên định nói.
- Vậy Tam ca…!
- Trong triều đình nhiều người cho rằng, một khi bổn cung bị phế, lão Tam hẳn là người lựa chọn thịch hợp nhất.
Thái tử lắc đầu nói:
- Nhưng bổn cung lại không nghĩ như vậy.Không phải bổn cung không coi trọng lão Tam, cũng không phải bổn cung có thành kiến gì với hắn, mà là bổn cung suy xét cho giang sơn đại Tần, trong ba huynh đệ chúng ta, chỉ có lão Tam là tuyệt đối không thể trở thành Thái tử.
Doanh Nhân không hiểu hỏi:
- Điều này… điều này là sao?
Thái tử không trả lời ngay mà chậm rãi nói:
- Năm trước khi Phúc Hải chịu hạn sóng thần, vô số thôn trang ở vùng duyên hải bị cuốn đi, hàng ngàn bách tính thiệt mạng, hơn chục vạn nhà trở thành nạn dân, triều đình cứu tế nhưng ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể cứu tế, khiến cho mấy vạn người chết vì sóng thần đại đa số là do không được cứu tế, chết vì bệnh dịch và chết vì đói sau khi sóng thần đi qua. Hiện giờ còn có vô số người không có nhà để ở, phiêu bạt khắp nơi, vì bất đắc dĩ, phải tụ tập lại làm thổ phỉ, làm hại dân lành.
Cũng trong năm đó, Xuyên Trung đại hạn, ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể khắc phục thiên tai, lại khiến vô số dân chúng chết đói, nhà tan cửa nát.
Cuối năm trước, Ngọc Lăng vỡ đê Đại Gianh, tấu chương như tuyết mảnh, ngân khố quốc gia không đủ, thiếu lương thực, cho đến nay, vẫn chỉ là dựng trúc chống đỡ tạm thời, một khí sóng lớn, đê lại có thể vỡ bất kì lúc nào, lúc đó sẽ là một thảm kịch.
Đầu năm nay, An Ấp có tấu khẩn, năm trước mùa đông đại hàn, không ít người chết do giá rét, binh lính chăn ngựa An Ấp thậm chí còn không có trang phục mùa đông, có mấy chục người bị chết do giá rét, mà bọn mã phỉ đã nhân cơ hội tấn công cướp đi trăm con ngựa.
Thái tử thần sắc ngưng lại, cười lạnh nói:
- Tất cả những điều này, chỉ bởi vì ngân khố bộ Hộ không có lương thực. Bách tính lẽ ra phải nhận được sự bảo vệ của quốc gia, cũng bởi vì bộ Hộ trống không, hoặc là chết, hoặc là phải tụ tập lại, trở thành họa lớn của triều đình. Nạn trộm cướp hoành hành, nhất định phải động binh giải quyết, chi phí cho quân đội, rồi lại thường xuyên bị thất lạc…!
Y nhìn Doanh Nhân, nói:
- Lần này đệ đi Tây Sơn, ra khỏi kinh thành, cũng có thể nghe được, thấy được điều gì đó. Nước lấy dân làm gốc, nếu dân chúng không thể sinh tồn được, như vậy nền tảng quốc gia dao động, giang sơn Đại Tần ta, làm sao có thể ổn định?
Doanh Nhân cau mày nói:
- Tại sao ngân khố lại không có bạc? Đệ nghe lão sư nói qua, mấy năm nay triều đình liên tục tăng thuế, thậm chí dân chúng cũng không thể chống đỡ được, hẳn là ngân khố quốc gia nhất định rất nhiều, vì sao…vì sao thuế tăng, ngân lượng lại thiếu?
Thái tử thản nhiên nói:
- Đệ hiểu ý của ta rồi. Không sai, tăng thuế, bạc thiếu, điều này đương nhiên phải đi hỏi Hoàng Củ. Vận chuyển quản lí ngân lượng của Đại Tần đều do lão một tay nắm giữ, chỉ có lão mới biết số bạc đó đã đi đằng nào.
Trong vườn cảnh đẹp như tranh, đẹp không sao tả xiết, nhưng việc mà hai vị Hoàng tử đang bàn luận lại vô cùng trầm trọng.
Sở Hoan lúc đầu không rõ Thái tử và Doanh Nhân nói chuyện, vì sao lại để cho mình ở bên cạnh, bây giờ nghe sự tình có liên quan đến bộ Hộ, mới dần dần hiểu ra.
- Nếu đệ hiểu những lời mà ta nói… thì đã hiểu vì sao ta lại nói lão Tam không thể làm Thái tử?
Thái tử nhìn chằm chằm vào mắt Doanh Nhân.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới khẽ thở dài;
- Thái tử ca ca, huynh lo sợ về sau Tam ca kế thừa nghiệp lớn, sẽ… sẽ tiếp tục để Hoàng gia nắm bạc trong thiên hạ? Huynh lo lắng, ngân khố đến sau khi Tam ca kế vị vẫn trống không?
Thái tử mày dãn ra, cười nói:
- Đệ đã trưởng thành rồi, lão Tam kế vị, sẽ tiếp tục để Hoàng gia nắm giữ ngân lượng. Cho dù Hoàng Củ chết rồi, nhưng vẫn còn người trong tộc, toàn bộ Hoàng gia đều đặt hi vọng vào lão Tam, muốn dìu đỡ lão Tam lên ngôi, mục đích chính là mưu tính lâu dài cho nghiệp lớn của Hoàng gia. Tuy Hoàng Củ đã là Quốc công cao quý, nhưng đệ đừng quên, hắn xuất thân là thương gia, bản chất hám lợi, mục đích bọn chúng mạo hiểm, cho đến giờ không phải vì bách tính lê dân, chỉ vì lợi ích của chúng, trong mắt chúng, chưa bao giờ coi quốc gia làm trọng.
- Thái tử ca ca, Doanh Nhân nói một câu không nên nói, huynh…huynh đừng trách!
- Huynh đệ chúng ta đã ở trong này, thì không có chuyện gì không thể nói.
Thái tử lại cười nói:
- Đệ nói.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:
- Thái tử ca ca, Hoàng gia làm càn như vậy, phụ hoàng… phụ hoàng chẳng lẽ không biết? Rất đông nạn dân, khi xảy ra thiên tai, chẳng lẽ phụ hoàng cũng không biết?
- Hoàng gia thao túng ngân lượng, đương nhiên phụ hoàng biết.
Thái tử khẽ vuốt cằm:
- Nhưng phụ hoàng và Hoàng Củ từng có giao ước. Lời của Thiên tử, tuyệt đối không thể thay đổi, phụ hoàng phải giữ chữ tín của bậc đế vương, cũng sẽ không lật lọng, cho nên cho dù người biết Hoàng Củ giở trò với ngân lượng, trước kia cũng không hỏi qua, chuyện quan trọng nhất, mấy năm nay phụ hoàng tu đạo, tiêu phí rất nhiều, số bạc này cũng do bộ Hộ cung cấp. Hoàng Củ cung cấp bạc để tu đạo, chưa bao giờ phạm lỗi, phụ hoàng…!
Nói tới đây, dừng lại không tiếp tục nói chủ đề này, mà lại tiếp tục nói:
- Nếu như lê dân gặp tai hoạ, phụ hoàng nhất định cũng sẽ biết phần nào, nhưng lại không biết toàn bộ. Phụ hoàng dốc lòng tu đạo, đã không quan tâm đến quốc sự. Ta còn nhớ rõ, khi mới lập quốc, phụ hoàng thường xuyên đi tuần, tuần tra thiên hạ, khi đó người hiểu rất rõ những chuyện xảy ra trong thiên hạ. Nhưng hai năm qua, người ngày đêm ở trong cung, mấy năm chưa từng bước chân ra khỏi Hoàng cung, thế giới bên ngoài, người chỉ có thể biết thông qua lời của các đại thần, cũng từng có người trước mặt phụ hoàng nói thiên hạ đang rối loạn, nhưng Hoàng Củ lại đứng ra trách cứ người đó ăn nói bừa bãi, nói chuyện không có chừng mực, mà phụ hoàng đã lớn tuổi, người không thích nghe những lời nói thẳng, càng không muốn đất nước xảy ra nguy cơ, sau khi Đô Sát viện Chương Thái bị giết, phụ hoàng rất khó có thể nghe được những lời nói thật…!
Sở Hoan phía sau nghe Thái tử nói, mơ hồ nhưng thật ra cảm thấy vị Thái tử này dường như thật sự có tấm lòng vì nước, chỉ là không biết là y chỉ ra vẻ đạo mạo hay là những lời tâm huyết.
Sở Hoan không biết Chương Thái là ai, nhưng Doanh Nhân biết, Chương Thái là người đã từng thẳng thắn khuyên ngăn Hoàng đế không nên tu đạo, vì tu đạo sẽ xao nhãng quốc sự, khiến thiên hạ hỗn loạn.
Kết cục của y đương nhiên rất thảm.
Người có gan nói thật trong thiên hạ vốn không nhiều, giết một đám, những kẻ không dám nói lời thật đương nhiên sẽ càng không dám, có những kẻ trong lòng còn do dự thì cũng biến thành không dám nói.
- Doanh Nhân, Từ Đại học sĩ là một lương thần hiếm có trong triều, lão là người có khí phách, nhưng bây giờ ngay cả lão cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng nói rằng quốc gia đang có biến, đệ thấy còn có mấy người dám nói?
Thái tử thở dài:
- Đảng phái của Hoàng Củ đã có thể bịt mắt phụ hoàng, đợi đến lúc lão Tam kế vị, thì lúc đó quyền thế của chúng còn mạnh hơn, đương nhiên càng có thể che mắt lão Tam. Lão Tam hết sức tín nhiệm Hoàng Củ, nếu y thừa kế ngôi vị, có một gian thần như Hoàng Củ ở bên, đệ cho rằng y thật sự có thể trị vì tốt non song Đại Tần ta?
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một lát, mới hạ giọng nói:
- Thái tử ca ca, chẳng lẽ huynh cho rằng Tam ca thật sự do bè phái Hoàng Củ khống chế?
- Đương nhiên lão Tam sẽ không cam lòng như vậy.
Thái tử nói:
- Hiện bọn chúng hợp tác với nhau, đợi cho đến ngày lão Tam thật sự trở thành Hoàng đế, nhất định sẽ canh chừng Hoàng Củ. Chỉ có điều đệ phải hiểu, lão Tam có ngày hôm nay, cố nhiên phải có sự cất nhắc của phụ hoàng, nhưng chủ yếu là do có phe cánh Hoàng Củ hậu thuẫn sau lưng. Quốc khố trống rỗng, ngân lượng biến đi đâu? Đừng nghĩ rằng là dùng cho phụ hoàng tu đạo, đó chỉ là một phần, một phần do Hoàng gia dùng để mua chuộc quan lại gây dựng vây cánh Hán vương. Lão Tam cho rằng những thế lực này đều nằm trong tay y, nhưng y lại quên, những người đó thực chất không thuộc sự khống của y, vẫn là do Hoàng gia nắm giữ?
Doanh Nhân lại cau mày.
- Đuôi to khó quẫy, nếu có ngày lão Tam hiểu được đạo lý này, chỉ e lúc đó đã muộn.
Thái tử thở dài:
- Lão Tam thông minh, nhưng Hoàng Củ lại xuất thân là thương nhân, ngày trước lão thông minh nương nhờ phụ hoàng, có thể thấy được đó là một kẻ có cơ mưu thâm sâu. Lão Tam có thể trở thành đối thủ của lão hay không, quả thật rất khó đoán biết được.
Dừng một chút lại nói:
- Huống chi cho dù cuối cùng lão Tam có thể trấn áp được Hoàng gia, nhưng y có thể trở thành minh quân một nước sao? Việc này, bổn cung hằng đêm rất nhiều lần nghĩ đến, nếu lão Tam thật sự là một người trị vì anh minh, bổn cung thậm chí có thể nhường ngôi, giúp y lên ngôi báu.
- Thái tử ca ca, rất nhiều người nói Tam ca văn thao võ lược, nhưng đệ lại không biết là thật hay giả.
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Nhưng đệ thích cùng Thái tử ca ca nói chuyện, không thích ở cùng với Tam ca.
Lời này của gã có chút trẻ con.
Thái tử mỉm cười:
- Tam ca của đệ đúng là một nhân tài hiếm có, văn võ song toàn, nhưng một nhân tài như vậy, chưa chắc đã là một vị vua tốt.
- Hả?
- Doanh Nhân, ta còn nhớ rõ, hồi nhỏ khi ta vẫn còn có thể đi được, phụ hoàng dẫn chúng ta đi săn, thật khéo lần đó Liêu Đông Xích Luyện Điện tướng quân dẫn tới ba con ngựa Liêu Đông, phụ hoàng ban cho ba người chúng ta, lúc đó phụ hoàng còn hỏi hai đệ một câu, đệ còn nhớ không?
Thái tử chăm chú nhìn Doanh Nhân hỏi.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Nhớ. Khi đó phụ hoàng hỏi chúng ta, nếu thưởng ngựa cho chúng ta, chúng ta sẽ làm gì với chúng.
- Ta nhớ lúc đó đệ trả lời là đệ muốn làm bạn với tuấn mã, để nó ăn no mặc ấm, để nó không chịu ức hiếp, đúng không?
Thái tử để lộ nụ cười ôn hoà.
Doanh Nhân gãi gãi thá dương, có chút lúng túng nói:
- Đó… đó là lời nói của trẻ con, Thái tử ca ca vẫn còn nhớ rõ.
Thái tử tiếp tục hỏi:
- Đệ có nhớ lúc đó lão Tam đã trả lời thế nào không?
- Nhớ.
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Tam ca đã nói, y phải cưỡi con ngựa kia, theo dấu chân phụ hoàng, thúc ngựa thiên hạ, roi ngựa chỉ, vạn quân đều xuất hiện, mở rộng biên cương, mở rộng giang sơn, khiến khắp nơi trong thiên hạ nơi nào có ánh mặt trời thì sẽ có cờ của Đại Tần.
Gã cười khổ nói:
- Khi đó đệ cảm thấy Tam ca thật uy phong, thật có khí phách, so với chí hướng của huynh ấy, đệ…đệ kém rất nhiều.
- Thái tử ca ca, đệ sẽ không.
- Sẽ không cái gì?
- Không quay về cùng Tam ca tranh giành ngôi vị Thái tử.
Doanh Nhân nói:
- Sức mình có bao nhiêu, đệ biết rất rõ, tuyệt đối không thể tranh được với Tam ca, hơn nữa… hơn nữa cho tới bây giờ đệ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm Thái tử…!
Gã cười khổ nói:
- Thái tử ca ca, Thái tử một nước chính là vua một nước, nhất định phải có tài đức vẹn toàn. Doanh Nhân không đức không tài, tuyệt đối không thể. Thái tử ca ca yên tâm, nếu phụ hoàng thật muốn như vậy, dù Doanh Nhân có bị phụ hoàng trách phạt cũng tuyệt đối không đồng ý.
- Chuyện đã định, cho dù phụ hoàng không nỡ phế truất, ta cũng không muốn kế thừa đại nghiệp.
Thái tử kiên định nói.
- Vậy Tam ca…!
- Trong triều đình nhiều người cho rằng, một khi bổn cung bị phế, lão Tam hẳn là người lựa chọn thịch hợp nhất.
Thái tử lắc đầu nói:
- Nhưng bổn cung lại không nghĩ như vậy.Không phải bổn cung không coi trọng lão Tam, cũng không phải bổn cung có thành kiến gì với hắn, mà là bổn cung suy xét cho giang sơn đại Tần, trong ba huynh đệ chúng ta, chỉ có lão Tam là tuyệt đối không thể trở thành Thái tử.
Doanh Nhân không hiểu hỏi:
- Điều này… điều này là sao?
Thái tử không trả lời ngay mà chậm rãi nói:
- Năm trước khi Phúc Hải chịu hạn sóng thần, vô số thôn trang ở vùng duyên hải bị cuốn đi, hàng ngàn bách tính thiệt mạng, hơn chục vạn nhà trở thành nạn dân, triều đình cứu tế nhưng ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể cứu tế, khiến cho mấy vạn người chết vì sóng thần đại đa số là do không được cứu tế, chết vì bệnh dịch và chết vì đói sau khi sóng thần đi qua. Hiện giờ còn có vô số người không có nhà để ở, phiêu bạt khắp nơi, vì bất đắc dĩ, phải tụ tập lại làm thổ phỉ, làm hại dân lành.
Cũng trong năm đó, Xuyên Trung đại hạn, ngân khố quốc gia trống rỗng, không thể khắc phục thiên tai, lại khiến vô số dân chúng chết đói, nhà tan cửa nát.
Cuối năm trước, Ngọc Lăng vỡ đê Đại Gianh, tấu chương như tuyết mảnh, ngân khố quốc gia không đủ, thiếu lương thực, cho đến nay, vẫn chỉ là dựng trúc chống đỡ tạm thời, một khí sóng lớn, đê lại có thể vỡ bất kì lúc nào, lúc đó sẽ là một thảm kịch.
Đầu năm nay, An Ấp có tấu khẩn, năm trước mùa đông đại hàn, không ít người chết do giá rét, binh lính chăn ngựa An Ấp thậm chí còn không có trang phục mùa đông, có mấy chục người bị chết do giá rét, mà bọn mã phỉ đã nhân cơ hội tấn công cướp đi trăm con ngựa.
Thái tử thần sắc ngưng lại, cười lạnh nói:
- Tất cả những điều này, chỉ bởi vì ngân khố bộ Hộ không có lương thực. Bách tính lẽ ra phải nhận được sự bảo vệ của quốc gia, cũng bởi vì bộ Hộ trống không, hoặc là chết, hoặc là phải tụ tập lại, trở thành họa lớn của triều đình. Nạn trộm cướp hoành hành, nhất định phải động binh giải quyết, chi phí cho quân đội, rồi lại thường xuyên bị thất lạc…!
Y nhìn Doanh Nhân, nói:
- Lần này đệ đi Tây Sơn, ra khỏi kinh thành, cũng có thể nghe được, thấy được điều gì đó. Nước lấy dân làm gốc, nếu dân chúng không thể sinh tồn được, như vậy nền tảng quốc gia dao động, giang sơn Đại Tần ta, làm sao có thể ổn định?
Doanh Nhân cau mày nói:
- Tại sao ngân khố lại không có bạc? Đệ nghe lão sư nói qua, mấy năm nay triều đình liên tục tăng thuế, thậm chí dân chúng cũng không thể chống đỡ được, hẳn là ngân khố quốc gia nhất định rất nhiều, vì sao…vì sao thuế tăng, ngân lượng lại thiếu?
Thái tử thản nhiên nói:
- Đệ hiểu ý của ta rồi. Không sai, tăng thuế, bạc thiếu, điều này đương nhiên phải đi hỏi Hoàng Củ. Vận chuyển quản lí ngân lượng của Đại Tần đều do lão một tay nắm giữ, chỉ có lão mới biết số bạc đó đã đi đằng nào.
Trong vườn cảnh đẹp như tranh, đẹp không sao tả xiết, nhưng việc mà hai vị Hoàng tử đang bàn luận lại vô cùng trầm trọng.
Sở Hoan lúc đầu không rõ Thái tử và Doanh Nhân nói chuyện, vì sao lại để cho mình ở bên cạnh, bây giờ nghe sự tình có liên quan đến bộ Hộ, mới dần dần hiểu ra.
- Nếu đệ hiểu những lời mà ta nói… thì đã hiểu vì sao ta lại nói lão Tam không thể làm Thái tử?
Thái tử nhìn chằm chằm vào mắt Doanh Nhân.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới khẽ thở dài;
- Thái tử ca ca, huynh lo sợ về sau Tam ca kế thừa nghiệp lớn, sẽ… sẽ tiếp tục để Hoàng gia nắm bạc trong thiên hạ? Huynh lo lắng, ngân khố đến sau khi Tam ca kế vị vẫn trống không?
Thái tử mày dãn ra, cười nói:
- Đệ đã trưởng thành rồi, lão Tam kế vị, sẽ tiếp tục để Hoàng gia nắm giữ ngân lượng. Cho dù Hoàng Củ chết rồi, nhưng vẫn còn người trong tộc, toàn bộ Hoàng gia đều đặt hi vọng vào lão Tam, muốn dìu đỡ lão Tam lên ngôi, mục đích chính là mưu tính lâu dài cho nghiệp lớn của Hoàng gia. Tuy Hoàng Củ đã là Quốc công cao quý, nhưng đệ đừng quên, hắn xuất thân là thương gia, bản chất hám lợi, mục đích bọn chúng mạo hiểm, cho đến giờ không phải vì bách tính lê dân, chỉ vì lợi ích của chúng, trong mắt chúng, chưa bao giờ coi quốc gia làm trọng.
- Thái tử ca ca, Doanh Nhân nói một câu không nên nói, huynh…huynh đừng trách!
- Huynh đệ chúng ta đã ở trong này, thì không có chuyện gì không thể nói.
Thái tử lại cười nói:
- Đệ nói.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:
- Thái tử ca ca, Hoàng gia làm càn như vậy, phụ hoàng… phụ hoàng chẳng lẽ không biết? Rất đông nạn dân, khi xảy ra thiên tai, chẳng lẽ phụ hoàng cũng không biết?
- Hoàng gia thao túng ngân lượng, đương nhiên phụ hoàng biết.
Thái tử khẽ vuốt cằm:
- Nhưng phụ hoàng và Hoàng Củ từng có giao ước. Lời của Thiên tử, tuyệt đối không thể thay đổi, phụ hoàng phải giữ chữ tín của bậc đế vương, cũng sẽ không lật lọng, cho nên cho dù người biết Hoàng Củ giở trò với ngân lượng, trước kia cũng không hỏi qua, chuyện quan trọng nhất, mấy năm nay phụ hoàng tu đạo, tiêu phí rất nhiều, số bạc này cũng do bộ Hộ cung cấp. Hoàng Củ cung cấp bạc để tu đạo, chưa bao giờ phạm lỗi, phụ hoàng…!
Nói tới đây, dừng lại không tiếp tục nói chủ đề này, mà lại tiếp tục nói:
- Nếu như lê dân gặp tai hoạ, phụ hoàng nhất định cũng sẽ biết phần nào, nhưng lại không biết toàn bộ. Phụ hoàng dốc lòng tu đạo, đã không quan tâm đến quốc sự. Ta còn nhớ rõ, khi mới lập quốc, phụ hoàng thường xuyên đi tuần, tuần tra thiên hạ, khi đó người hiểu rất rõ những chuyện xảy ra trong thiên hạ. Nhưng hai năm qua, người ngày đêm ở trong cung, mấy năm chưa từng bước chân ra khỏi Hoàng cung, thế giới bên ngoài, người chỉ có thể biết thông qua lời của các đại thần, cũng từng có người trước mặt phụ hoàng nói thiên hạ đang rối loạn, nhưng Hoàng Củ lại đứng ra trách cứ người đó ăn nói bừa bãi, nói chuyện không có chừng mực, mà phụ hoàng đã lớn tuổi, người không thích nghe những lời nói thẳng, càng không muốn đất nước xảy ra nguy cơ, sau khi Đô Sát viện Chương Thái bị giết, phụ hoàng rất khó có thể nghe được những lời nói thật…!
Sở Hoan phía sau nghe Thái tử nói, mơ hồ nhưng thật ra cảm thấy vị Thái tử này dường như thật sự có tấm lòng vì nước, chỉ là không biết là y chỉ ra vẻ đạo mạo hay là những lời tâm huyết.
Sở Hoan không biết Chương Thái là ai, nhưng Doanh Nhân biết, Chương Thái là người đã từng thẳng thắn khuyên ngăn Hoàng đế không nên tu đạo, vì tu đạo sẽ xao nhãng quốc sự, khiến thiên hạ hỗn loạn.
Kết cục của y đương nhiên rất thảm.
Người có gan nói thật trong thiên hạ vốn không nhiều, giết một đám, những kẻ không dám nói lời thật đương nhiên sẽ càng không dám, có những kẻ trong lòng còn do dự thì cũng biến thành không dám nói.
- Doanh Nhân, Từ Đại học sĩ là một lương thần hiếm có trong triều, lão là người có khí phách, nhưng bây giờ ngay cả lão cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng nói rằng quốc gia đang có biến, đệ thấy còn có mấy người dám nói?
Thái tử thở dài:
- Đảng phái của Hoàng Củ đã có thể bịt mắt phụ hoàng, đợi đến lúc lão Tam kế vị, thì lúc đó quyền thế của chúng còn mạnh hơn, đương nhiên càng có thể che mắt lão Tam. Lão Tam hết sức tín nhiệm Hoàng Củ, nếu y thừa kế ngôi vị, có một gian thần như Hoàng Củ ở bên, đệ cho rằng y thật sự có thể trị vì tốt non song Đại Tần ta?
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một lát, mới hạ giọng nói:
- Thái tử ca ca, chẳng lẽ huynh cho rằng Tam ca thật sự do bè phái Hoàng Củ khống chế?
- Đương nhiên lão Tam sẽ không cam lòng như vậy.
Thái tử nói:
- Hiện bọn chúng hợp tác với nhau, đợi cho đến ngày lão Tam thật sự trở thành Hoàng đế, nhất định sẽ canh chừng Hoàng Củ. Chỉ có điều đệ phải hiểu, lão Tam có ngày hôm nay, cố nhiên phải có sự cất nhắc của phụ hoàng, nhưng chủ yếu là do có phe cánh Hoàng Củ hậu thuẫn sau lưng. Quốc khố trống rỗng, ngân lượng biến đi đâu? Đừng nghĩ rằng là dùng cho phụ hoàng tu đạo, đó chỉ là một phần, một phần do Hoàng gia dùng để mua chuộc quan lại gây dựng vây cánh Hán vương. Lão Tam cho rằng những thế lực này đều nằm trong tay y, nhưng y lại quên, những người đó thực chất không thuộc sự khống của y, vẫn là do Hoàng gia nắm giữ?
Doanh Nhân lại cau mày.
- Đuôi to khó quẫy, nếu có ngày lão Tam hiểu được đạo lý này, chỉ e lúc đó đã muộn.
Thái tử thở dài:
- Lão Tam thông minh, nhưng Hoàng Củ lại xuất thân là thương nhân, ngày trước lão thông minh nương nhờ phụ hoàng, có thể thấy được đó là một kẻ có cơ mưu thâm sâu. Lão Tam có thể trở thành đối thủ của lão hay không, quả thật rất khó đoán biết được.
Dừng một chút lại nói:
- Huống chi cho dù cuối cùng lão Tam có thể trấn áp được Hoàng gia, nhưng y có thể trở thành minh quân một nước sao? Việc này, bổn cung hằng đêm rất nhiều lần nghĩ đến, nếu lão Tam thật sự là một người trị vì anh minh, bổn cung thậm chí có thể nhường ngôi, giúp y lên ngôi báu.
- Thái tử ca ca, rất nhiều người nói Tam ca văn thao võ lược, nhưng đệ lại không biết là thật hay giả.
Doanh Nhân lắc đầu nói:
- Nhưng đệ thích cùng Thái tử ca ca nói chuyện, không thích ở cùng với Tam ca.
Lời này của gã có chút trẻ con.
Thái tử mỉm cười:
- Tam ca của đệ đúng là một nhân tài hiếm có, văn võ song toàn, nhưng một nhân tài như vậy, chưa chắc đã là một vị vua tốt.
- Hả?
- Doanh Nhân, ta còn nhớ rõ, hồi nhỏ khi ta vẫn còn có thể đi được, phụ hoàng dẫn chúng ta đi săn, thật khéo lần đó Liêu Đông Xích Luyện Điện tướng quân dẫn tới ba con ngựa Liêu Đông, phụ hoàng ban cho ba người chúng ta, lúc đó phụ hoàng còn hỏi hai đệ một câu, đệ còn nhớ không?
Thái tử chăm chú nhìn Doanh Nhân hỏi.
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Nhớ. Khi đó phụ hoàng hỏi chúng ta, nếu thưởng ngựa cho chúng ta, chúng ta sẽ làm gì với chúng.
- Ta nhớ lúc đó đệ trả lời là đệ muốn làm bạn với tuấn mã, để nó ăn no mặc ấm, để nó không chịu ức hiếp, đúng không?
Thái tử để lộ nụ cười ôn hoà.
Doanh Nhân gãi gãi thá dương, có chút lúng túng nói:
- Đó… đó là lời nói của trẻ con, Thái tử ca ca vẫn còn nhớ rõ.
Thái tử tiếp tục hỏi:
- Đệ có nhớ lúc đó lão Tam đã trả lời thế nào không?
- Nhớ.
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Tam ca đã nói, y phải cưỡi con ngựa kia, theo dấu chân phụ hoàng, thúc ngựa thiên hạ, roi ngựa chỉ, vạn quân đều xuất hiện, mở rộng biên cương, mở rộng giang sơn, khiến khắp nơi trong thiên hạ nơi nào có ánh mặt trời thì sẽ có cờ của Đại Tần.
Gã cười khổ nói:
- Khi đó đệ cảm thấy Tam ca thật uy phong, thật có khí phách, so với chí hướng của huynh ấy, đệ…đệ kém rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.