Quyển 2 - Chương 260: Huyết Ẩm Đao
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan nhìn Nguyên Vũ lại thổ huyết, biết người này khó có thể kéo dài sự sống thêm nữa.
Nguyên Vũ ho khan một trận, dùng ánh mắt gay gắt nhìn Doanh Nhân, chậm rãi nói:
- Ngươi xem hắn là huynh đệ, nhưng liệu hắn có xem ngươi là huynh đệ? Tuy rằng ta không thể xác định thân phận của bọn chúng, nhưng ngươi hãy tự đặt tay lên ngực mình tự hỏi: lần mai phục này ai có thể đứng sau lưng chủ mưu? Ngươi đến Trung Nghĩa trang có bao nhiêu người biết? Năm đó Doanh Tường đúng là đã xem Pháp khí này như báu vật, lưu lại trấn hồn, nhất định sẽ không buông tha. Hắn cũng không muốn cho nhiều người biết nơi này còn có Pháp khí, hắn sai ngươi đến lấy, khó có phải là đường đường chính chính?
Doanh Nhân chấn động cơ thể, trầm giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?
Nguyên Vũ thở dài:
- Đứa nhỏ này, ngươi không cho rằng hắn cản đường ngươi, nhưng hắn lại cảm thấy ngươi chính là kẻ cản đường hắn.
- Không!
Doanh Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Thái tử ca ca tuyệt không phái người ám hại bổn vương. Huynh ấy… nhất định không làm vậy.
Nguyên Vũ giọng già nua phát ra tiếng cười cổ quái:
- Lòng người khó dò. Ngươi còn trẻ tuổi, cũng không trách được mẫu thân ngươi không nói rõ tình hình thực tế cho ngươi. Nàng là muốn bảo hộ ngươi, nàng sợ sau khi ngươi biết thân thế chính mình, trong lòng giao động, rất có khả năng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Cơ mặt Doanh Nhân hơi co giật, giơ tay nói:
- Pháp khí đâu? Giao cho bổn vương.
Nguyên Vũ lần này không chần chừ, chậm rãi đứng dậy, lui vào thông đạo tối thui vừa đi qua. Sở Hoan đang sợ có dối trá, thì nghe vang lên một tiếng động cổ quái, rất nhanh thấy Nguyên Vũ hai tay cầm một cái hộp gỗ tiến vào, trong tầm mắt của Doanh Nhân và Sở Hoan đi đến bên cái bàn đá, đặt cái hộp lên, sau đó lẳng lặng mở ra trước mặt Doanh Nhân.
Doanh Nhân nghi hoặc nhìn cái hộp gỗ, thắc mắc:
- Đây chính Pháp khí trấn hồn mà ngươi nói?
Nguyên Vũ khẽ gật đầu:
- Đây là binh khí năm xưa của Hán Dương quốc Trung Lăng Hiếu vương. Trung Lăng Hiếu vương võ công cũng bình thường nhưng dựa vào binh khí này mà giết chết sáu huynh đệ dũng mãnh của đội thân vệ Đại Hoa ta. Chúng ta phải vất vả lắm mới bắt được hắn, đoạt được binh khí này.
Lòng hiếu kỳ của Doanh Nhân nổi lên, gã đưa tay mở hộp gỗ, thấy bên trong có một vật bọc trong miếng vải gấm màu vàng, liền nhìn về phía Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi lấy ra đi!
Sở Hoan đứng dậy, lấy vật đó từ bên trong ra, đặt ngang trên bàn, cảm thấy vậy kia cứng rắn vô cùng, đoán hình dạng thì dường như là một cây đao.
Hắn mở miếng vải lụa gấm bọc bên ngoài Pháp khí ra, đột nhiên thấy trước mặt sáng rực, hồng quang cực mạnh, bên trong miếng vải lụa vàng không ngờ là một binh khí đỏ thẫm.
Doanh Nhân lúc này cũng đã nhìn thấy, buột miệng kêu “A” một tiếng.
Sở Hoan cuối cùng cũng đã thấy rõ ràng, bên trong miếng lụa gấm xác thực là một cây đao, nhưng không phải là một cây đao bình thường.
Cái chuôi đao này sống đao mỏng hơn so với bình thường, mà lưỡi đao lại sắc bén hơn hẳn. Toàn bộ thân đao nhìn qua thấy hồ như mỏng hơn một nửa so với đại đao bình thường, chẳng trách lúc cầm ở tay thấy nhẹ bẫng.
Bình thường mà nói, khi múa đao phải hùng hồn cương mãnh, thân đao dày rộng có thể gia tăng sức nặng và áp lực, nếu thân đao quá mỏng ngược lại cho cảm giác dễ dàng bẻ gẫy, nên người thợ thủ công lúc đúc đao sẽ thường làm cho đao dày thêm chứ không đánh mỏng.
Nhưng cái chuôi đao trước mắt này hiển nhiên là ngoại lệ.
Trừ điều đó ra, điều khiến cho người khác phải kinh ngạc là màu sắc của chuôi đao. Sở Hoan có thể nói đã gặp qua vô số binh khí, hắn giỏi dùng đao, chứng kiến đại đao tuy không đến một ngàn nhưng cũng phải bảy tám trăm, trong số đó có không ít bảo đao, nhưng hắn chưa chứng kiến cây đại đao nào toàn thân màu đỏ thẫm như vậy cả.
Giống như mới được rèn trong lửa, toàn thân đao giống như bị hun đỏ, lại giống như dính máu tươi, vừa lấy ra từ bên trong dòng sông máu ra nữa.
Nhưng màu sắc lại rất đều, toàn bộ cây đao một màu đỏ thẫm đồng đều nhau.
Doanh Nhân ngạc nhiên mãi, cuối cùng hỏi:
- Đây chính là Pháp khí mà Thái tử ca ca sai bổn vương đi lấy?
Nguyên Vũ gật đầu:
- Không sai, chính là cây Huyết Ẩm đao này!
- Huyết Ẩm đao?
Doanh Nhân nhíu mày:
- Cái tên này… không hay!
- Tên tuy rằng máu tanh nhưng quả thật là bảo đao khó gặp. Đương kim thiên hạ, khẳng định không tìm ra cây đao thứ hai nào như vậy!
Nguyên Vũ trên mặt thoáng có chút bừng sáng, hiển nhiên là cũng tâm đắc cây đao này:
- Chuôi đao này lai lịch tuy không rõ ràng, nhưng là vật tùy thân của Trung Hiếu Lăng vương, binh khí bình thường khó lòng ngăn cản nổi ngọn gió của nó!
- Vì sao quanh thân đỏ thẫm?
- Ta cũng chưa gặp quái đao nào dạng thế.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Năm đó hoàng thất Đại Hoa bảo đao như mây, nhưng chỉ sợ chẳng có cái nào có thể so sánh được với đao này.
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Thân đao này rất cổ quái. Theo ta được biết, đại đao bình thường, thân đao tuyệt sẽ không mỏng như vậy, không như Huyết Ẩm đao này, nếu thực chiến, chỉ sợ giao thủ vài lần sẽ bị bẻ gẫy.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Cái chuôi đao này không như vậy, nó mỏng nhẹ nhưng rất bền, căn bản không thể bẻ gẫy!
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, ra hiệu Sở Hoan thu hồi Huyết Ẩm đao, sau đó mới nhíu mày nói:
- Cũng không biết đám Phùng Ngọ Mã hiện tại thế nào? Đã phá vây thoát ra ngoài được chưa?
Đây cũng là việc khiến Sở Hoan lưu tâm nhất.
Nguyên Vũ bình tĩnh nói:
- Bất kể bọn họ có phá được vây hay không, chỉ cần tạm thời trốn ở đây, thì không thể bị nguy hiểm. Cho dù đám người kia quay lại, lục soát tìm không thấy cũng không lưu lại đây lâu. Nơi này đồ ăn thức uống có đủ cho chúng ta cầm cự ba bốn ngày.
Doanh Nhân cũng không nói gì, nhưng thần sắc thì không thật tốt. Lời vừa rồi Nguyên Vũ nói hắn vẫn nhớ, mấu chốt chính là Nguyên Vũ dường như cho rằng người đứng sau màn ám sát lần này chính là Thái tử Doanh Tường.
Doanh Nhân tuy rằng không tin Doanh Tường muốn giết mình, nhưng như lời Nguyên Vũ nói thì lòng người khó dò, hơn nữa, mình đến Trung Nghĩa trang là do Thái tử chỉ bảo, chính mình không tiết lộ ra ngoài, mà đã có người dẫn đầu mai phục ở đây, chung quy lại cũng khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến lần này Doanh Tường có liên quan.
Về thân thế của mình, Doanh Nhân tuy rằng trong lòng bán tin bán nghi nhưng phần tin tưởng cũng chiếm tới bảy tám rồi.
Bên trong thạch thất, sau một hồi yên lặng, chợt nghe Sở Hoan lên tiếng:
- Thái… Thái Trang chủ, có một việc, không biết có thể hỏi hay không?
Tuy rằng cảm giác Nguyên Vũ không nói dối, nhưng cũng không thể xác định chắc chắn Nguyên Vũ chính là di mạch hoàng tộc Đại Hoa, cho nên Sở Hoan vẫn gọi y là Trang chủ.
Nguyên Vũ nhìn Sở Hoan hỏi:
- Chuyện gì?
Sở Hoan hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Trang chủ dường như có một việc không giải thích. Không biết là… có phải Trang chủ cố tình giấu diếm?
- Cái gì?
Doanh Nhân vội la lên:
- Sở Hoan, y che giấu cái gì?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của Nguyên Vũ gằn từng chữ:
- Đầu xuân về!
Doanh Nhân không hiểu, còn Nguyên Vũ thì chấn động cơ thể.
Nguyên Vũ còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Hoan đột nhiên trầm giọng quát:
- Ai?
Vừa nói hắn vừa rút đao bên hông ra, đôi mắt chợt lóe hàn quang, nhìn chăm chú về phía thông đạo tối thui đối diện.
Địa đạo kia thông ra ngoài trang, mấy người bọn họ vẫn còn chưa đi vào, Sở Hoan lúc này đã nhạy bén phát hiện nơi đó có vấn đề.
Doanh Nhân ngơ ngác, Nguyên Vũ thì thất kinh!
- Thái lão trang chủ!
Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Từ trong địa đạo đen thui kia không ngờ vọng ra tiếng nói, lập tức nghe tiếng động vang lên, là thanh âm quẹt đá lấy lửa, thạch thất chợt sáng rỡ, lập tức Sở Hoan nhìn thấy từ phía giọng nói phát ra, có một người chậm rãi đi tới, tay cầm cây đuốc.
- Là ngươi?
Nguyên Vũ là người có phản ứng đầu tiên, vẻ mặt đại biến, đứng dậy, đến bên cạnh Doanh Nhân bảo hộ.
Dưới ánh lửa, Sở Hoan cũng đã thấy rõ, người đó không phải ai khác chính là công tử vân hổ.
Trên khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc, chỉ duy có đôi mắt là mang theo ý cười cổ quái.
- Thái Trang chủ, ta vẫn biết là ngươi nhất định sẽ giúp ta mà!
Hổ Văn công tử tuy rằng giọng cả cười, nhưng chỉ có khóe miệng là hơi nhếch lên, cơ mặt gã không chút động đậy.
Doanh Nhân lui về phía sau vài bước, giọng thất thanh:
- Thái Thập Tam, ta vẫn đoán ngươi không có ý tốt, quả nhiên cùng một giuộc với bọn chúng!
Địa đạo bí mật này Nguyên Vũ một hai nói không ai có thể tìm được, nhưng lúc này, Hổ Văn công tử liền đi ra từ phía đối diện, nếu không phải là có liên quan đến Nguyên Vũ thì làm sao có thể tìm đến tận nơi này?
Vừa nghĩ đến chuyện bị Nguyên Vũ bán đứng, Doanh Nhân vừa sợ vừa giận, lùi mấy bước đến bên cạnh Sở Hoan. Sở Hoan đã nắm chặt đao, hộ bên người Doanh Nhân.
Nguyên Vũ lúc này lại không loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào công tử vân hổ, giọng lạnh lùng:
- Ngươi là ai? Vì sao…. Vì sao biết địa đạo này?
Hổ Văn công tử thở dài:
- Nơi này còn có ích gì? Chuyện đến lúc này cũng nên kết thúc đi thôi!
Sở Hoan thản nhiên:
- Ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng?
Hắn trong lòng hiểu rõ, Hổ Văn công tử võ công tuy không kém, nhưng cũng không chắc sẽ chiếm được tiện nghi.
- Chẳng lẽ đến lúc này ngươi còn muốn tuẫn táng cùng hắn?
Từ bên trong thông đạo lại truyền đến tiếng nói, giọng nói này rất nhẹ nhàng, cùng giọng nói, có thêm một người chậm rãi đi tới.
Người này hình dáng khác hẳn Hổ Văn công tử. Gã thon dài, toàn thân mặc áo lam dài thắt lưng đai ngọc, tóc búi, trên búi tóc có cài ngọc quan, diện mạo vô cùng tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, nhìn qua còn tưởng hắn là bằng hữu tới chơi.
Người này bên hông không ngờ còn dắt một cây sáo trúc màu xanh. Sở Hoan liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhớ đến đám rắn nước kia. Rắn nước kia chính là bị tiếng trúc này khống chế, xem ra tiếng trúc chính là do công tử áo lam này thổi.
Hổ Văn công tử giơ cao cây đuốc, đúng lui một bên, dường như có vẻ rất kính sợ công tử áo lam.
Nguyên Vũ nhìn thấy công tử áo lam, thần sắc đại biến, lạnh lùng hỏi:
- Là ngươi? Ngươi… bắt nàng… sao rồi?
Công tử áo lam ôn hòa cười:
- Trang chủ lần này lập công lớn, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi yên tâm, nàng hiện đang rất tốt, chỉ cần Doanh Nhân chết, nàng liền có thể trở về bên cạnh ngươi.
Nguyên Vũ quay đầu lại nhìn Doanh Nhân, giọng sầu não:
- Ngàn tính vạn tính, vẫn ở trong bẫy bọn họ. Là ta hại ngươi.
Rồi y đứng chắn ngang giữa Doanh Nhân và đối thủ, lạnh lùng nói:
- Sở Hoan, ngươi dẫn điện hạ mau rời khỏi …
Y dường như muốn ngăn cản hai người công tử áo lam và công tử vân hổ.
Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng, vẫn không rời khỏi. Hắn hiểu rõ, đối phương có thể biết địa đạo này, hai đầu chỉ sợ đều đã bị phá hỏng, cho dù lúc này quay lui, đường đó cũng đã bị phá hỏng rồi.
Công tử áo lam chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Sở Hoan, lại cười nói:
- Sở Hoan, tính mạng con người do cha mẹ ban tặng thật sự không thể xem nhẹ. Ta cho ngươi một cơ hội sống, chỉ cần ngươi giết Doanh Nhân, chúng ta sẽ thả ngươi đi.
Doanh Nhân ngớ người, nhìn về phía Sở Hoan. Sở Hoan lúc này nắm chặt đao, dưới ngọn đèn dầu, gương mặt hắn thoạt nhìn khá cổ quái.
Công tử áo lam khẽ cười:
- Ngươi không phải lo, chúng ta tuyệt đối không nuốt lời. Đem thủ cấp Doanh Nhân giao cho ta, ngươi có thể bình yên rời khỏi nơi này!
Nguyên Vũ ho khan một trận, dùng ánh mắt gay gắt nhìn Doanh Nhân, chậm rãi nói:
- Ngươi xem hắn là huynh đệ, nhưng liệu hắn có xem ngươi là huynh đệ? Tuy rằng ta không thể xác định thân phận của bọn chúng, nhưng ngươi hãy tự đặt tay lên ngực mình tự hỏi: lần mai phục này ai có thể đứng sau lưng chủ mưu? Ngươi đến Trung Nghĩa trang có bao nhiêu người biết? Năm đó Doanh Tường đúng là đã xem Pháp khí này như báu vật, lưu lại trấn hồn, nhất định sẽ không buông tha. Hắn cũng không muốn cho nhiều người biết nơi này còn có Pháp khí, hắn sai ngươi đến lấy, khó có phải là đường đường chính chính?
Doanh Nhân chấn động cơ thể, trầm giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?
Nguyên Vũ thở dài:
- Đứa nhỏ này, ngươi không cho rằng hắn cản đường ngươi, nhưng hắn lại cảm thấy ngươi chính là kẻ cản đường hắn.
- Không!
Doanh Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Thái tử ca ca tuyệt không phái người ám hại bổn vương. Huynh ấy… nhất định không làm vậy.
Nguyên Vũ giọng già nua phát ra tiếng cười cổ quái:
- Lòng người khó dò. Ngươi còn trẻ tuổi, cũng không trách được mẫu thân ngươi không nói rõ tình hình thực tế cho ngươi. Nàng là muốn bảo hộ ngươi, nàng sợ sau khi ngươi biết thân thế chính mình, trong lòng giao động, rất có khả năng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Cơ mặt Doanh Nhân hơi co giật, giơ tay nói:
- Pháp khí đâu? Giao cho bổn vương.
Nguyên Vũ lần này không chần chừ, chậm rãi đứng dậy, lui vào thông đạo tối thui vừa đi qua. Sở Hoan đang sợ có dối trá, thì nghe vang lên một tiếng động cổ quái, rất nhanh thấy Nguyên Vũ hai tay cầm một cái hộp gỗ tiến vào, trong tầm mắt của Doanh Nhân và Sở Hoan đi đến bên cái bàn đá, đặt cái hộp lên, sau đó lẳng lặng mở ra trước mặt Doanh Nhân.
Doanh Nhân nghi hoặc nhìn cái hộp gỗ, thắc mắc:
- Đây chính Pháp khí trấn hồn mà ngươi nói?
Nguyên Vũ khẽ gật đầu:
- Đây là binh khí năm xưa của Hán Dương quốc Trung Lăng Hiếu vương. Trung Lăng Hiếu vương võ công cũng bình thường nhưng dựa vào binh khí này mà giết chết sáu huynh đệ dũng mãnh của đội thân vệ Đại Hoa ta. Chúng ta phải vất vả lắm mới bắt được hắn, đoạt được binh khí này.
Lòng hiếu kỳ của Doanh Nhân nổi lên, gã đưa tay mở hộp gỗ, thấy bên trong có một vật bọc trong miếng vải gấm màu vàng, liền nhìn về phía Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi lấy ra đi!
Sở Hoan đứng dậy, lấy vật đó từ bên trong ra, đặt ngang trên bàn, cảm thấy vậy kia cứng rắn vô cùng, đoán hình dạng thì dường như là một cây đao.
Hắn mở miếng vải lụa gấm bọc bên ngoài Pháp khí ra, đột nhiên thấy trước mặt sáng rực, hồng quang cực mạnh, bên trong miếng vải lụa vàng không ngờ là một binh khí đỏ thẫm.
Doanh Nhân lúc này cũng đã nhìn thấy, buột miệng kêu “A” một tiếng.
Sở Hoan cuối cùng cũng đã thấy rõ ràng, bên trong miếng lụa gấm xác thực là một cây đao, nhưng không phải là một cây đao bình thường.
Cái chuôi đao này sống đao mỏng hơn so với bình thường, mà lưỡi đao lại sắc bén hơn hẳn. Toàn bộ thân đao nhìn qua thấy hồ như mỏng hơn một nửa so với đại đao bình thường, chẳng trách lúc cầm ở tay thấy nhẹ bẫng.
Bình thường mà nói, khi múa đao phải hùng hồn cương mãnh, thân đao dày rộng có thể gia tăng sức nặng và áp lực, nếu thân đao quá mỏng ngược lại cho cảm giác dễ dàng bẻ gẫy, nên người thợ thủ công lúc đúc đao sẽ thường làm cho đao dày thêm chứ không đánh mỏng.
Nhưng cái chuôi đao trước mắt này hiển nhiên là ngoại lệ.
Trừ điều đó ra, điều khiến cho người khác phải kinh ngạc là màu sắc của chuôi đao. Sở Hoan có thể nói đã gặp qua vô số binh khí, hắn giỏi dùng đao, chứng kiến đại đao tuy không đến một ngàn nhưng cũng phải bảy tám trăm, trong số đó có không ít bảo đao, nhưng hắn chưa chứng kiến cây đại đao nào toàn thân màu đỏ thẫm như vậy cả.
Giống như mới được rèn trong lửa, toàn thân đao giống như bị hun đỏ, lại giống như dính máu tươi, vừa lấy ra từ bên trong dòng sông máu ra nữa.
Nhưng màu sắc lại rất đều, toàn bộ cây đao một màu đỏ thẫm đồng đều nhau.
Doanh Nhân ngạc nhiên mãi, cuối cùng hỏi:
- Đây chính là Pháp khí mà Thái tử ca ca sai bổn vương đi lấy?
Nguyên Vũ gật đầu:
- Không sai, chính là cây Huyết Ẩm đao này!
- Huyết Ẩm đao?
Doanh Nhân nhíu mày:
- Cái tên này… không hay!
- Tên tuy rằng máu tanh nhưng quả thật là bảo đao khó gặp. Đương kim thiên hạ, khẳng định không tìm ra cây đao thứ hai nào như vậy!
Nguyên Vũ trên mặt thoáng có chút bừng sáng, hiển nhiên là cũng tâm đắc cây đao này:
- Chuôi đao này lai lịch tuy không rõ ràng, nhưng là vật tùy thân của Trung Hiếu Lăng vương, binh khí bình thường khó lòng ngăn cản nổi ngọn gió của nó!
- Vì sao quanh thân đỏ thẫm?
- Ta cũng chưa gặp quái đao nào dạng thế.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Năm đó hoàng thất Đại Hoa bảo đao như mây, nhưng chỉ sợ chẳng có cái nào có thể so sánh được với đao này.
Sở Hoan kinh ngạc nói:
- Thân đao này rất cổ quái. Theo ta được biết, đại đao bình thường, thân đao tuyệt sẽ không mỏng như vậy, không như Huyết Ẩm đao này, nếu thực chiến, chỉ sợ giao thủ vài lần sẽ bị bẻ gẫy.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Cái chuôi đao này không như vậy, nó mỏng nhẹ nhưng rất bền, căn bản không thể bẻ gẫy!
Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, ra hiệu Sở Hoan thu hồi Huyết Ẩm đao, sau đó mới nhíu mày nói:
- Cũng không biết đám Phùng Ngọ Mã hiện tại thế nào? Đã phá vây thoát ra ngoài được chưa?
Đây cũng là việc khiến Sở Hoan lưu tâm nhất.
Nguyên Vũ bình tĩnh nói:
- Bất kể bọn họ có phá được vây hay không, chỉ cần tạm thời trốn ở đây, thì không thể bị nguy hiểm. Cho dù đám người kia quay lại, lục soát tìm không thấy cũng không lưu lại đây lâu. Nơi này đồ ăn thức uống có đủ cho chúng ta cầm cự ba bốn ngày.
Doanh Nhân cũng không nói gì, nhưng thần sắc thì không thật tốt. Lời vừa rồi Nguyên Vũ nói hắn vẫn nhớ, mấu chốt chính là Nguyên Vũ dường như cho rằng người đứng sau màn ám sát lần này chính là Thái tử Doanh Tường.
Doanh Nhân tuy rằng không tin Doanh Tường muốn giết mình, nhưng như lời Nguyên Vũ nói thì lòng người khó dò, hơn nữa, mình đến Trung Nghĩa trang là do Thái tử chỉ bảo, chính mình không tiết lộ ra ngoài, mà đã có người dẫn đầu mai phục ở đây, chung quy lại cũng khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến lần này Doanh Tường có liên quan.
Về thân thế của mình, Doanh Nhân tuy rằng trong lòng bán tin bán nghi nhưng phần tin tưởng cũng chiếm tới bảy tám rồi.
Bên trong thạch thất, sau một hồi yên lặng, chợt nghe Sở Hoan lên tiếng:
- Thái… Thái Trang chủ, có một việc, không biết có thể hỏi hay không?
Tuy rằng cảm giác Nguyên Vũ không nói dối, nhưng cũng không thể xác định chắc chắn Nguyên Vũ chính là di mạch hoàng tộc Đại Hoa, cho nên Sở Hoan vẫn gọi y là Trang chủ.
Nguyên Vũ nhìn Sở Hoan hỏi:
- Chuyện gì?
Sở Hoan hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Trang chủ dường như có một việc không giải thích. Không biết là… có phải Trang chủ cố tình giấu diếm?
- Cái gì?
Doanh Nhân vội la lên:
- Sở Hoan, y che giấu cái gì?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của Nguyên Vũ gằn từng chữ:
- Đầu xuân về!
Doanh Nhân không hiểu, còn Nguyên Vũ thì chấn động cơ thể.
Nguyên Vũ còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Hoan đột nhiên trầm giọng quát:
- Ai?
Vừa nói hắn vừa rút đao bên hông ra, đôi mắt chợt lóe hàn quang, nhìn chăm chú về phía thông đạo tối thui đối diện.
Địa đạo kia thông ra ngoài trang, mấy người bọn họ vẫn còn chưa đi vào, Sở Hoan lúc này đã nhạy bén phát hiện nơi đó có vấn đề.
Doanh Nhân ngơ ngác, Nguyên Vũ thì thất kinh!
- Thái lão trang chủ!
Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Từ trong địa đạo đen thui kia không ngờ vọng ra tiếng nói, lập tức nghe tiếng động vang lên, là thanh âm quẹt đá lấy lửa, thạch thất chợt sáng rỡ, lập tức Sở Hoan nhìn thấy từ phía giọng nói phát ra, có một người chậm rãi đi tới, tay cầm cây đuốc.
- Là ngươi?
Nguyên Vũ là người có phản ứng đầu tiên, vẻ mặt đại biến, đứng dậy, đến bên cạnh Doanh Nhân bảo hộ.
Dưới ánh lửa, Sở Hoan cũng đã thấy rõ, người đó không phải ai khác chính là công tử vân hổ.
Trên khuôn mặt đờ đẫn cứng ngắc, chỉ duy có đôi mắt là mang theo ý cười cổ quái.
- Thái Trang chủ, ta vẫn biết là ngươi nhất định sẽ giúp ta mà!
Hổ Văn công tử tuy rằng giọng cả cười, nhưng chỉ có khóe miệng là hơi nhếch lên, cơ mặt gã không chút động đậy.
Doanh Nhân lui về phía sau vài bước, giọng thất thanh:
- Thái Thập Tam, ta vẫn đoán ngươi không có ý tốt, quả nhiên cùng một giuộc với bọn chúng!
Địa đạo bí mật này Nguyên Vũ một hai nói không ai có thể tìm được, nhưng lúc này, Hổ Văn công tử liền đi ra từ phía đối diện, nếu không phải là có liên quan đến Nguyên Vũ thì làm sao có thể tìm đến tận nơi này?
Vừa nghĩ đến chuyện bị Nguyên Vũ bán đứng, Doanh Nhân vừa sợ vừa giận, lùi mấy bước đến bên cạnh Sở Hoan. Sở Hoan đã nắm chặt đao, hộ bên người Doanh Nhân.
Nguyên Vũ lúc này lại không loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào công tử vân hổ, giọng lạnh lùng:
- Ngươi là ai? Vì sao…. Vì sao biết địa đạo này?
Hổ Văn công tử thở dài:
- Nơi này còn có ích gì? Chuyện đến lúc này cũng nên kết thúc đi thôi!
Sở Hoan thản nhiên:
- Ngươi cảm thấy mình nhất định sẽ thắng?
Hắn trong lòng hiểu rõ, Hổ Văn công tử võ công tuy không kém, nhưng cũng không chắc sẽ chiếm được tiện nghi.
- Chẳng lẽ đến lúc này ngươi còn muốn tuẫn táng cùng hắn?
Từ bên trong thông đạo lại truyền đến tiếng nói, giọng nói này rất nhẹ nhàng, cùng giọng nói, có thêm một người chậm rãi đi tới.
Người này hình dáng khác hẳn Hổ Văn công tử. Gã thon dài, toàn thân mặc áo lam dài thắt lưng đai ngọc, tóc búi, trên búi tóc có cài ngọc quan, diện mạo vô cùng tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, nhìn qua còn tưởng hắn là bằng hữu tới chơi.
Người này bên hông không ngờ còn dắt một cây sáo trúc màu xanh. Sở Hoan liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhớ đến đám rắn nước kia. Rắn nước kia chính là bị tiếng trúc này khống chế, xem ra tiếng trúc chính là do công tử áo lam này thổi.
Hổ Văn công tử giơ cao cây đuốc, đúng lui một bên, dường như có vẻ rất kính sợ công tử áo lam.
Nguyên Vũ nhìn thấy công tử áo lam, thần sắc đại biến, lạnh lùng hỏi:
- Là ngươi? Ngươi… bắt nàng… sao rồi?
Công tử áo lam ôn hòa cười:
- Trang chủ lần này lập công lớn, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi yên tâm, nàng hiện đang rất tốt, chỉ cần Doanh Nhân chết, nàng liền có thể trở về bên cạnh ngươi.
Nguyên Vũ quay đầu lại nhìn Doanh Nhân, giọng sầu não:
- Ngàn tính vạn tính, vẫn ở trong bẫy bọn họ. Là ta hại ngươi.
Rồi y đứng chắn ngang giữa Doanh Nhân và đối thủ, lạnh lùng nói:
- Sở Hoan, ngươi dẫn điện hạ mau rời khỏi …
Y dường như muốn ngăn cản hai người công tử áo lam và công tử vân hổ.
Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng, vẫn không rời khỏi. Hắn hiểu rõ, đối phương có thể biết địa đạo này, hai đầu chỉ sợ đều đã bị phá hỏng, cho dù lúc này quay lui, đường đó cũng đã bị phá hỏng rồi.
Công tử áo lam chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Sở Hoan, lại cười nói:
- Sở Hoan, tính mạng con người do cha mẹ ban tặng thật sự không thể xem nhẹ. Ta cho ngươi một cơ hội sống, chỉ cần ngươi giết Doanh Nhân, chúng ta sẽ thả ngươi đi.
Doanh Nhân ngớ người, nhìn về phía Sở Hoan. Sở Hoan lúc này nắm chặt đao, dưới ngọn đèn dầu, gương mặt hắn thoạt nhìn khá cổ quái.
Công tử áo lam khẽ cười:
- Ngươi không phải lo, chúng ta tuyệt đối không nuốt lời. Đem thủ cấp Doanh Nhân giao cho ta, ngươi có thể bình yên rời khỏi nơi này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.