Quyển 2 - Chương 356: Lòng vua tựa như biển
Sa Mạc
24/03/2013
An Quốc Công ho khan một hồi, lấy khăn gấm đen từ trong tay áo, lau khóe miệng, Hồ Bất Phàm nâng đỡ An Quốc Công, dường như vẫn khó hiểu:
- Lão Quốc Công, Thánh thượng làm như vậy, đó là vì sao?
- Hồ đại nhân, ngài nắm giữ Hộ Bộ, là một người thông minh, tại sao lại không nghĩ ra mấu chốt trong này?
An Quốc Công khẽ thở dài:
- Không có khảo hạch hôm nay, nếu Thánh thượng tùy tiện điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, văn võ đại thần cả triều, ai lại tin phục? Hôm nay Sở Hoan khảo hạch văn võ ở Thiết Huyết Viên, tất cả đều thông qua, ít nhất trong mắt mọi người, Sở Hoan cũng coi là hạng người văn võ toàn tài, lúc này lại điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, cho dù còn có người bất mãn trong lòng, nhưng so với trực tiếp phong thưởng ở Quang Minh Điện, lại có thể tiêu trừ nghi ngờ của đại đa số người, Sở Hoan cũng có thể nhân hôm nay, che miệng rất nhiều người.
Hồ Bất Phàm nói:
- Thánh thượng như thế, chẳng phải hơi mạo hiểm? Hôm nay cũng may Sở Hoan vượt qua, nếu hôm nay không thể thông qua, tính toán trước đó của Thánh thượng, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
- Đương nhiên sẽ không.
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Nếu có thể thông qua, Thánh thượng tất nhiên vừa lòng, nếu không thể thông qua, như vậy Thánh thượng sẽ không để ý tới Sở Hoan, càng sẽ không trọng dụng Sở Hoan. Khảo hạch hôm nay, nói khó không khó, nói dễ không dễ, đều nằm trong khống chế của Thánh thượng, nếu như ngay cả khảo hạch hôm nay Sở Hoan cũng không thể thông qua, như vậy không xứng làm việc cho Thánh thượng rồi.
- Thì ra là thế!
Hồ Bất Phàm hiểu được, thở dài:
- Lão Quốc Công cơ trí phi phàm, hiện giờ hạ quan đã minh bạch!
- Ngươi minh bạch cái gì?
- Hạ quan hiểu được, Thánh thượng có ý muốn trọng dụng Sở Hoan, đã sớm quyết định để Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ.
An Quốc Công cười nhạt một tiếng hỏi:
- Như vậy vì sao Thánh thượng muốn an bài Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ, ngươi có minh bạch? Sở Hoan chỉ là một gã Vệ tướng Vân Sơn Phủ, Đại Tần ta nhân tài rất nhiều, vì sao Thánh thượng lại chỉ chọn trúng Sở Hoan, điểm này ngươi có hiểu được?
Hồ Bất Phàm nhíu mày, hơi trầm ngâm, mới khẽ thở dài:
- Lão Quốc Công, thực không dám dấu diếm, cho dù hiện giờ, hạ quan vẫn không rõ ràng Thánh thượng rốt cuộc có dụng ý gì.
An Quốc Công thở dài:
- Thánh thượng chính là người thông minh nhất thiên hạ, bất kì một hành động lời nói, đều mưu tính sâu xa, lần này hao tổn tâm tư, đương nhiên không phải chỉ vì đề bạt một tên Vệ tướng Vân Sơn Phủ nho nhỏ!
Hồ Bất Phàm gật đầu nói:
- Hạ quan cũng nghĩ như thế. Chủ Sự Độ Chi Tư Hộ Bộ là chức vị quan trọng, Thánh thượng có lòng điều nhiệm Sở Hoan tới vị trí này, đúng là bất thường.
Thần sắc An Quốc Công ác liệt, thì thào lẩm bẩm:
- Thánh thượng chuẩn bị một mũi tên bắn trúng ba con chim… !
- Một mũi tên bắn trúng ba con chim?
Hồ Bất Phàm ngạc nhiên nói:
- Vì sao Lão Quốc Công nói như vậy? Một mũi tên này, lại có ba con chim nào?
An Quốc Công liếc Hồ Bất Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Mấy năm nay tuy rằng Thánh thượng say mê đạo trường sinh, nhìn như rất ít xử lý quốc sự, nhưng quốc sự Đại Tần, đều ở trong lòng Thánh thượng, từ triều đình xuống, các nơi các chốn, cũng đều ở trong mắt Thánh thượng. Chúng ta đi lại thân cận với Hán Vương điện hạ, ngươi cho là Thánh thượng lại không biết?
Hồ Bất Phàm nói:
- Lão Quốc Công, ý của ngài, chẳng lẽ là nói, động tác lần này của Thánh thượng, là muốn bất lợi đối với Hán Vương?
Gã hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Điều này… Hẳn là không có khả năng?
- Vì sao không có khả năng?
An Quốc Công thản nhiên.
Hồ Bất Phàm lại nhìn chung quanh, lúc này hai người đi ở một lối nhỏ, bên cạnh cũng không có ai tới gần, liền thấp giọng nói:
- Lão Quốc Công biết, Thánh thượng đã có ý niệm phế Thái tử, bộ dạng Thái Tử kia, sao có thể quân lâm thiên hạ? Mấy năm nay, Thánh thượng ủy quyền Hán Vương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đó là cố ý bồi dưỡng Hán Vương điện hạ, theo cái nhìn của hạ quan, Thánh thượng phế Thái tử là chuyện sớm hay muộn, Thái tử bị phế, nước không thể không có Thái tử, nhất định phải lập Thái tử khác, vị Thái tử này, đương nhiên ngoài Hán Vương không còn ai khác!
- Ngươi cảm thấy chính là Hán Vương?
- Tất nhiên.
Hồ Bất Phảm tràn đầy tin tưởng đối với việc này:
- Hán Vương văn thao vũ lược, hơn nữa chiêu hiền đãi sĩ, tài năng xuất chúng, trên triều hội Thánh thượng đã vài lần khen tài đức của Hán Vương, cũng dần xa lánh Thái tử, lòng của Thánh thượng, đã là không hỏi cũng biết.
- Lòng vua tựa như biển, vĩnh viễn sẽ không giống như ngươi nghĩ.
An Quốc Công tập tễnh mà đi, lắc đầu thở dài:
- Nếu ai cảm thấy mình có thể nhìn thấu trái tim Thánh thượng, đó chính là sai lầm rất lớn. Ngay cả lão phu vẫn cho là, Thánh thượng cố ý truyền ngôi Hán Vương, mãi đến trước hôm nay, lão phu đều phán đoán như thế, nhưng hôm nay khảo hạch Sở Hoan ở Thiết Huyết Viên, lão phu mới cảm thấy được hết thảy lúc trước đều là sai lầm.
- Sai lầm?
Hồ Bất Phàm cả kinh nói:
- Lão Quốc Công, sai lầm cái gì?
- Tất cả đều sai lầm rồi.
An Quốc Công nhìn qua có vẻ vô cùng tiều tụy:
- Những gì chúng ta suy nghĩ trong lòng, cuối cùng là lòng của người thường, mà Thánh thượng không phải người bình thường, tâm tư của ngài, ai có thể thật sự nhìn thấu.
Hồ Bất Phàm nheo mắt lại, dường như hiểu được cái gì, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Thánh thượng cũng không có ý truyền ngôi cho Hán Vương?
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Lão phu cũng đã hồ đồ rồi.
Dừng lại một chút, lão mới thấp giọng:
- Nhìn từ dấu vết mấy năm trở lại đây, dường như Thánh thượng thật sự muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Hán Vương, nếu không phải người của Tài Tử Đăng kiệt lực giữ gìn, lão phu cũng nghĩ rằng Thánh thượng đã sớm phế Thái tử. Tuy rằng Tài Tử Đăng vẫn hơi có thực lực, nhưng lão phu cũng nghĩ rằng ngắn thì một năm, chậm thì trong hai năm, Thánh thượng tất phế Thái tử. Nhưng cảnh tượng Sở Hoan hôm nay, lại khiến cho phán đoán lúc trước của lão phu đều sai lầm.
- Sở Hoan lại có quan hệ gì?
- Ngươi phải biết rằng, Sở Hoan là người của Tề Vương.
An Quốc Công thản nhiên nói:
- Lão phu đã điều tra rõ ràng, Sở Hoan ở Vân Sơn Phủ, chẳng qua chỉ là một gã Vệ tướng, nhưng Vệ tướng nho nhỏ này, lại làm ra không ít chuyện lớn. Tề Vương gặp chuyện ở Vân Sơn Phủ, suýt nữa thì chết, là Sở Hoan cứu mạng Tề Vương… !
Hồ Bất Phàm cau mày nói:
- Lão Quốc Công, chuyện này hạ quan cũng từ nghe nói. Theo hạ quan biết, Chỉ huy sứ Vân Sơn Phủ La Thế Hằng cũng cuốn vào trong đó… !
Khuôn mặt gã lộ ra vẻ giận dữ:
- La Thế Hằng bị mỡ heo làm mê mẩn rồi, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?
Gã thấp giọng nói với An Quốc Công:
- Lão Quốc Công, La Thế Hằng chính là Chỉ huy sứ, sao hắn dám điên cuồng như thế, chẳng lẽ… !
An Quốc Công lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Hồ Bất Phàm nói:
- Chỉ sợ chuyện này liên quan tới Hán Vương điện hạ… !
- Việc này tự có tính toán, không nên nhiều lời.
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Tề Vương có thể còn sống, quả thật không thể bỏ qua công lao của Sở Hoan này. Theo lão phu biết, Sở Hoan có thể vào kinh, hơn nữa được Thánh thượng triệu kiến, cũng bởi vì Tề Vương tiến cử mấy lần trước mặt Thánh thượng.
Hồ Bất Phàm thấp giọng nói:
- Sở Hoan là người của Tề Vương, Thánh thượng vừa trọng dụng Sở Hoan… !
Mặt gã trầm xuống, thất thanh nói:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Sở Hoan được trọng dụng, là vì nguyên nhân Tề Vương?
- Không hỏi cũng biết.
An Quốc Công khẽ vuốt cằm:
- Đề bạt Sở Hoan, thật ra chính là đề bạt Tề Vương, điển này, không thể không biết.
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Tề Vương chẳng qua là trẻ em không hiểu biết, cho dù Sở Hoan là người của hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể làm ra được trò trống gì.
An Quốc Công liếc Hồ Bất Phàm một cái, nói:
- Ngươi chớ quen, Tề Vương sớm đã đội mũ phong vương, theo lý hẳn là ra ngoài cung lập phủ, năm đó Hán Vương mười sau tuổi rời cung lập phủ, nhưng mãi đến hôm nay, Tề Vương vẫn ở trong cung, việc này ngươi không thấy khác thường sao?
Hồ Bất Phàm ngẩn ra.
An Quốc Công nheo mắt lại nói:
- Qua nhiều năm như vậy, Tề Vương không quyền không thế, ai cũng không cảm thấy hắn có năng lực gánh vác giang sơn Đại Tần, năm đó Đại Hoàng tử chết trận chiến trường, tuổi Hán Vương điện hạ còn quá nhỏ, ai cũng không hoài nghi kế thừa nghiệp thống đất nước chính là Doanh Tường… Nhưng chuyện xảy ra sau đó, Doanh Tường dần dần thất sủng, trái lại Hán Vương điện hạ bộc lộ tài năng, những năm gần đây, Thái tử và Hán Vương hai chân mà đứng, nhưng cho tới hôm nay, lão phu đột nhiên nhớ tới, hiện giờ Thánh thượng không phải chỉ có hai đứa con trai.
Hồ Bất Phàm kinh sợ nói:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Thánh thượng lại… !
Cảm thấy giọng nói của mình quá lớn, gã vội hạ giọng:
- Chẳng lẽ Thánh thượng lại truyền ngôi vị cho Tề Vương? Điều này… Điều này sao có thể?
An Quốc Công trầm ngâm một lát, mới hạ giọng nói:
- Mấy năm nay Thánh thượng đề bạt Hán Vương, ai lại dám nói không phải vì để Hán Vương chống lại Thái Tử, duy trì cân bằng trong triều? Thuật Đế vương, vốn là ở cân bằng, các thần tử phải cân bằng, Hoàng tử cũng phải cân bằng. Thái Tử và Hán Vương tranh giành cao thấp, mà Tề Vương lại ở trong cung, chưa chắc không có ý tứ bảo hộ Tề Vương.
Hồ Bất Phàm không kìm nổi nắm chặt tay, cười lạnh nói:
- Hán Vương hung tài đại lược, sao phải đứa bé Tề Vương kia có thể sánh bằng? Ngàn dặm giang sơn Đại Tần, ngoại trừ Hán Vương điện hạ, ai có thể gánh vác nổi?
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Ai có dũng khí ngồi lên giang sơn này, không phải hai ta nói là được, trong thiên hạ, chỉ có Thánh thượng định đoạt.
- Cho dù thật sự nhưu thế, bên người Tề Vương căn bản không có người sử dụng, chỉ một Sở Hoan, thì có ích lợi gì?
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Sở Hoan vào Hộ Bộ ta, ngay dưới mắt hạ quan, ta lại muốn nhìn hắn có thể làm ra trò trống gì? Chỉ cần một chút sai lầm, hạ quan nhất định phải khiến hắn vạn kiếp bất phục.
An Quốc Công thở dài:
- Quan chức trong triều đâu chỉ mấy trăm, Thánh thượng an bài Sở Hoan vào Hộ Bộ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ là ý tưởng nảy sinh nhất thời?
Hồ Bất Phàm nghe được những lời này của An Quốc Công, tắm rửa dưới ánh mặt trời ấm áp, dĩ nhiên cảm thấy gan bàn chân hơi lạnh.
- Lão phu từng nói, một bước này của Thánh thượng, rất có thể là một mũi tên trúng ba con chim.
An Quốc Công nghiêm nghị nói:
- Thứ nhất có lẽ là nuôi trồng vây cánh cho Tề Vương, thứ hai rất có thể là mượn tay Sở Hoan gây phong ba ở Hộ Bộ, ngươi phải hiểu được, Hộ Bộ vẫn là thế lực của Hán Vương điện hạ, ai bàn người của Tề Vương tới phạm vi thế lực của Hán Vương, có dụng ý gì? Thứ ba à… Ha ha, Hộ Bộ có không ít chuyện lão phu đang xử lý, chẳng lẽ Thánh thượng muốn chuẩn bị đối phó lão phu?
Hồ Bất Phàm vội đáp:
- Lão Quốc Công quá lo lắng rồi. Thánh thượng vô cùng tín nhiệm Lão Quốc Công, Hiên Viên Bình Chương và Lão Quốc Công đấu rất nhiều năm, cuối cùng không phải Thánh thượng nghiêng về Lão Quốc Công, hiện giờ Hiên Viên Bình Cương có danh không có quyền, không thể so sánh với Lão Quốc Công, bởi vậy có thể thấy được Thánh thượng tín nhiệm Lão Quốc Công.
An Quốc Công thở dài:
- Lòng vua như biển, tâm tư của lão nhân gia ngài, chúng ta vĩnh viễn đoán không ra được.
Lão thấp giọng nói:
- Sở Hoan vào Hộ Bộ, ngươi phải chú ý cẩn thận, không có cơ hội nhất định, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Hồ Bất Phàm gật đầu nói:
- Hạ quan hiểu được, Lão Quốc Công yên tâm.
Gã chợt nói:
- À, đây không phải Phùng Nguyên Phá sao?
An Quốc Công nhìn qua, chỉ thấy một gã thái giám đang dẫn một người tới đây, người nọ dáng người cao lớn, mặc quan phục, tuy rằng bên người chỉ có một tên thái giám, nhưng dường như người nọ lại hết sức cung kính đối với thái giám kia, khom người thật cẩn thận tiến về phía trước.
- Lão Quốc Công, Thánh thượng làm như vậy, đó là vì sao?
- Hồ đại nhân, ngài nắm giữ Hộ Bộ, là một người thông minh, tại sao lại không nghĩ ra mấu chốt trong này?
An Quốc Công khẽ thở dài:
- Không có khảo hạch hôm nay, nếu Thánh thượng tùy tiện điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, văn võ đại thần cả triều, ai lại tin phục? Hôm nay Sở Hoan khảo hạch văn võ ở Thiết Huyết Viên, tất cả đều thông qua, ít nhất trong mắt mọi người, Sở Hoan cũng coi là hạng người văn võ toàn tài, lúc này lại điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, cho dù còn có người bất mãn trong lòng, nhưng so với trực tiếp phong thưởng ở Quang Minh Điện, lại có thể tiêu trừ nghi ngờ của đại đa số người, Sở Hoan cũng có thể nhân hôm nay, che miệng rất nhiều người.
Hồ Bất Phàm nói:
- Thánh thượng như thế, chẳng phải hơi mạo hiểm? Hôm nay cũng may Sở Hoan vượt qua, nếu hôm nay không thể thông qua, tính toán trước đó của Thánh thượng, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
- Đương nhiên sẽ không.
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Nếu có thể thông qua, Thánh thượng tất nhiên vừa lòng, nếu không thể thông qua, như vậy Thánh thượng sẽ không để ý tới Sở Hoan, càng sẽ không trọng dụng Sở Hoan. Khảo hạch hôm nay, nói khó không khó, nói dễ không dễ, đều nằm trong khống chế của Thánh thượng, nếu như ngay cả khảo hạch hôm nay Sở Hoan cũng không thể thông qua, như vậy không xứng làm việc cho Thánh thượng rồi.
- Thì ra là thế!
Hồ Bất Phàm hiểu được, thở dài:
- Lão Quốc Công cơ trí phi phàm, hiện giờ hạ quan đã minh bạch!
- Ngươi minh bạch cái gì?
- Hạ quan hiểu được, Thánh thượng có ý muốn trọng dụng Sở Hoan, đã sớm quyết định để Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ.
An Quốc Công cười nhạt một tiếng hỏi:
- Như vậy vì sao Thánh thượng muốn an bài Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ, ngươi có minh bạch? Sở Hoan chỉ là một gã Vệ tướng Vân Sơn Phủ, Đại Tần ta nhân tài rất nhiều, vì sao Thánh thượng lại chỉ chọn trúng Sở Hoan, điểm này ngươi có hiểu được?
Hồ Bất Phàm nhíu mày, hơi trầm ngâm, mới khẽ thở dài:
- Lão Quốc Công, thực không dám dấu diếm, cho dù hiện giờ, hạ quan vẫn không rõ ràng Thánh thượng rốt cuộc có dụng ý gì.
An Quốc Công thở dài:
- Thánh thượng chính là người thông minh nhất thiên hạ, bất kì một hành động lời nói, đều mưu tính sâu xa, lần này hao tổn tâm tư, đương nhiên không phải chỉ vì đề bạt một tên Vệ tướng Vân Sơn Phủ nho nhỏ!
Hồ Bất Phàm gật đầu nói:
- Hạ quan cũng nghĩ như thế. Chủ Sự Độ Chi Tư Hộ Bộ là chức vị quan trọng, Thánh thượng có lòng điều nhiệm Sở Hoan tới vị trí này, đúng là bất thường.
Thần sắc An Quốc Công ác liệt, thì thào lẩm bẩm:
- Thánh thượng chuẩn bị một mũi tên bắn trúng ba con chim… !
- Một mũi tên bắn trúng ba con chim?
Hồ Bất Phàm ngạc nhiên nói:
- Vì sao Lão Quốc Công nói như vậy? Một mũi tên này, lại có ba con chim nào?
An Quốc Công liếc Hồ Bất Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Mấy năm nay tuy rằng Thánh thượng say mê đạo trường sinh, nhìn như rất ít xử lý quốc sự, nhưng quốc sự Đại Tần, đều ở trong lòng Thánh thượng, từ triều đình xuống, các nơi các chốn, cũng đều ở trong mắt Thánh thượng. Chúng ta đi lại thân cận với Hán Vương điện hạ, ngươi cho là Thánh thượng lại không biết?
Hồ Bất Phàm nói:
- Lão Quốc Công, ý của ngài, chẳng lẽ là nói, động tác lần này của Thánh thượng, là muốn bất lợi đối với Hán Vương?
Gã hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Điều này… Hẳn là không có khả năng?
- Vì sao không có khả năng?
An Quốc Công thản nhiên.
Hồ Bất Phàm lại nhìn chung quanh, lúc này hai người đi ở một lối nhỏ, bên cạnh cũng không có ai tới gần, liền thấp giọng nói:
- Lão Quốc Công biết, Thánh thượng đã có ý niệm phế Thái tử, bộ dạng Thái Tử kia, sao có thể quân lâm thiên hạ? Mấy năm nay, Thánh thượng ủy quyền Hán Vương, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đó là cố ý bồi dưỡng Hán Vương điện hạ, theo cái nhìn của hạ quan, Thánh thượng phế Thái tử là chuyện sớm hay muộn, Thái tử bị phế, nước không thể không có Thái tử, nhất định phải lập Thái tử khác, vị Thái tử này, đương nhiên ngoài Hán Vương không còn ai khác!
- Ngươi cảm thấy chính là Hán Vương?
- Tất nhiên.
Hồ Bất Phảm tràn đầy tin tưởng đối với việc này:
- Hán Vương văn thao vũ lược, hơn nữa chiêu hiền đãi sĩ, tài năng xuất chúng, trên triều hội Thánh thượng đã vài lần khen tài đức của Hán Vương, cũng dần xa lánh Thái tử, lòng của Thánh thượng, đã là không hỏi cũng biết.
- Lòng vua tựa như biển, vĩnh viễn sẽ không giống như ngươi nghĩ.
An Quốc Công tập tễnh mà đi, lắc đầu thở dài:
- Nếu ai cảm thấy mình có thể nhìn thấu trái tim Thánh thượng, đó chính là sai lầm rất lớn. Ngay cả lão phu vẫn cho là, Thánh thượng cố ý truyền ngôi Hán Vương, mãi đến trước hôm nay, lão phu đều phán đoán như thế, nhưng hôm nay khảo hạch Sở Hoan ở Thiết Huyết Viên, lão phu mới cảm thấy được hết thảy lúc trước đều là sai lầm.
- Sai lầm?
Hồ Bất Phàm cả kinh nói:
- Lão Quốc Công, sai lầm cái gì?
- Tất cả đều sai lầm rồi.
An Quốc Công nhìn qua có vẻ vô cùng tiều tụy:
- Những gì chúng ta suy nghĩ trong lòng, cuối cùng là lòng của người thường, mà Thánh thượng không phải người bình thường, tâm tư của ngài, ai có thể thật sự nhìn thấu.
Hồ Bất Phàm nheo mắt lại, dường như hiểu được cái gì, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Thánh thượng cũng không có ý truyền ngôi cho Hán Vương?
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Lão phu cũng đã hồ đồ rồi.
Dừng lại một chút, lão mới thấp giọng:
- Nhìn từ dấu vết mấy năm trở lại đây, dường như Thánh thượng thật sự muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Hán Vương, nếu không phải người của Tài Tử Đăng kiệt lực giữ gìn, lão phu cũng nghĩ rằng Thánh thượng đã sớm phế Thái tử. Tuy rằng Tài Tử Đăng vẫn hơi có thực lực, nhưng lão phu cũng nghĩ rằng ngắn thì một năm, chậm thì trong hai năm, Thánh thượng tất phế Thái tử. Nhưng cảnh tượng Sở Hoan hôm nay, lại khiến cho phán đoán lúc trước của lão phu đều sai lầm.
- Sở Hoan lại có quan hệ gì?
- Ngươi phải biết rằng, Sở Hoan là người của Tề Vương.
An Quốc Công thản nhiên nói:
- Lão phu đã điều tra rõ ràng, Sở Hoan ở Vân Sơn Phủ, chẳng qua chỉ là một gã Vệ tướng, nhưng Vệ tướng nho nhỏ này, lại làm ra không ít chuyện lớn. Tề Vương gặp chuyện ở Vân Sơn Phủ, suýt nữa thì chết, là Sở Hoan cứu mạng Tề Vương… !
Hồ Bất Phàm cau mày nói:
- Lão Quốc Công, chuyện này hạ quan cũng từ nghe nói. Theo hạ quan biết, Chỉ huy sứ Vân Sơn Phủ La Thế Hằng cũng cuốn vào trong đó… !
Khuôn mặt gã lộ ra vẻ giận dữ:
- La Thế Hằng bị mỡ heo làm mê mẩn rồi, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?
Gã thấp giọng nói với An Quốc Công:
- Lão Quốc Công, La Thế Hằng chính là Chỉ huy sứ, sao hắn dám điên cuồng như thế, chẳng lẽ… !
An Quốc Công lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Hồ Bất Phàm nói:
- Chỉ sợ chuyện này liên quan tới Hán Vương điện hạ… !
- Việc này tự có tính toán, không nên nhiều lời.
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Tề Vương có thể còn sống, quả thật không thể bỏ qua công lao của Sở Hoan này. Theo lão phu biết, Sở Hoan có thể vào kinh, hơn nữa được Thánh thượng triệu kiến, cũng bởi vì Tề Vương tiến cử mấy lần trước mặt Thánh thượng.
Hồ Bất Phàm thấp giọng nói:
- Sở Hoan là người của Tề Vương, Thánh thượng vừa trọng dụng Sở Hoan… !
Mặt gã trầm xuống, thất thanh nói:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Sở Hoan được trọng dụng, là vì nguyên nhân Tề Vương?
- Không hỏi cũng biết.
An Quốc Công khẽ vuốt cằm:
- Đề bạt Sở Hoan, thật ra chính là đề bạt Tề Vương, điển này, không thể không biết.
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Tề Vương chẳng qua là trẻ em không hiểu biết, cho dù Sở Hoan là người của hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể làm ra được trò trống gì.
An Quốc Công liếc Hồ Bất Phàm một cái, nói:
- Ngươi chớ quen, Tề Vương sớm đã đội mũ phong vương, theo lý hẳn là ra ngoài cung lập phủ, năm đó Hán Vương mười sau tuổi rời cung lập phủ, nhưng mãi đến hôm nay, Tề Vương vẫn ở trong cung, việc này ngươi không thấy khác thường sao?
Hồ Bất Phàm ngẩn ra.
An Quốc Công nheo mắt lại nói:
- Qua nhiều năm như vậy, Tề Vương không quyền không thế, ai cũng không cảm thấy hắn có năng lực gánh vác giang sơn Đại Tần, năm đó Đại Hoàng tử chết trận chiến trường, tuổi Hán Vương điện hạ còn quá nhỏ, ai cũng không hoài nghi kế thừa nghiệp thống đất nước chính là Doanh Tường… Nhưng chuyện xảy ra sau đó, Doanh Tường dần dần thất sủng, trái lại Hán Vương điện hạ bộc lộ tài năng, những năm gần đây, Thái tử và Hán Vương hai chân mà đứng, nhưng cho tới hôm nay, lão phu đột nhiên nhớ tới, hiện giờ Thánh thượng không phải chỉ có hai đứa con trai.
Hồ Bất Phàm kinh sợ nói:
- Lão Quốc Công, chẳng lẽ Thánh thượng lại… !
Cảm thấy giọng nói của mình quá lớn, gã vội hạ giọng:
- Chẳng lẽ Thánh thượng lại truyền ngôi vị cho Tề Vương? Điều này… Điều này sao có thể?
An Quốc Công trầm ngâm một lát, mới hạ giọng nói:
- Mấy năm nay Thánh thượng đề bạt Hán Vương, ai lại dám nói không phải vì để Hán Vương chống lại Thái Tử, duy trì cân bằng trong triều? Thuật Đế vương, vốn là ở cân bằng, các thần tử phải cân bằng, Hoàng tử cũng phải cân bằng. Thái Tử và Hán Vương tranh giành cao thấp, mà Tề Vương lại ở trong cung, chưa chắc không có ý tứ bảo hộ Tề Vương.
Hồ Bất Phàm không kìm nổi nắm chặt tay, cười lạnh nói:
- Hán Vương hung tài đại lược, sao phải đứa bé Tề Vương kia có thể sánh bằng? Ngàn dặm giang sơn Đại Tần, ngoại trừ Hán Vương điện hạ, ai có thể gánh vác nổi?
An Quốc Công lắc đầu nói:
- Ai có dũng khí ngồi lên giang sơn này, không phải hai ta nói là được, trong thiên hạ, chỉ có Thánh thượng định đoạt.
- Cho dù thật sự nhưu thế, bên người Tề Vương căn bản không có người sử dụng, chỉ một Sở Hoan, thì có ích lợi gì?
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Sở Hoan vào Hộ Bộ ta, ngay dưới mắt hạ quan, ta lại muốn nhìn hắn có thể làm ra trò trống gì? Chỉ cần một chút sai lầm, hạ quan nhất định phải khiến hắn vạn kiếp bất phục.
An Quốc Công thở dài:
- Quan chức trong triều đâu chỉ mấy trăm, Thánh thượng an bài Sở Hoan vào Hộ Bộ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ là ý tưởng nảy sinh nhất thời?
Hồ Bất Phàm nghe được những lời này của An Quốc Công, tắm rửa dưới ánh mặt trời ấm áp, dĩ nhiên cảm thấy gan bàn chân hơi lạnh.
- Lão phu từng nói, một bước này của Thánh thượng, rất có thể là một mũi tên trúng ba con chim.
An Quốc Công nghiêm nghị nói:
- Thứ nhất có lẽ là nuôi trồng vây cánh cho Tề Vương, thứ hai rất có thể là mượn tay Sở Hoan gây phong ba ở Hộ Bộ, ngươi phải hiểu được, Hộ Bộ vẫn là thế lực của Hán Vương điện hạ, ai bàn người của Tề Vương tới phạm vi thế lực của Hán Vương, có dụng ý gì? Thứ ba à… Ha ha, Hộ Bộ có không ít chuyện lão phu đang xử lý, chẳng lẽ Thánh thượng muốn chuẩn bị đối phó lão phu?
Hồ Bất Phàm vội đáp:
- Lão Quốc Công quá lo lắng rồi. Thánh thượng vô cùng tín nhiệm Lão Quốc Công, Hiên Viên Bình Chương và Lão Quốc Công đấu rất nhiều năm, cuối cùng không phải Thánh thượng nghiêng về Lão Quốc Công, hiện giờ Hiên Viên Bình Cương có danh không có quyền, không thể so sánh với Lão Quốc Công, bởi vậy có thể thấy được Thánh thượng tín nhiệm Lão Quốc Công.
An Quốc Công thở dài:
- Lòng vua như biển, tâm tư của lão nhân gia ngài, chúng ta vĩnh viễn đoán không ra được.
Lão thấp giọng nói:
- Sở Hoan vào Hộ Bộ, ngươi phải chú ý cẩn thận, không có cơ hội nhất định, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Hồ Bất Phàm gật đầu nói:
- Hạ quan hiểu được, Lão Quốc Công yên tâm.
Gã chợt nói:
- À, đây không phải Phùng Nguyên Phá sao?
An Quốc Công nhìn qua, chỉ thấy một gã thái giám đang dẫn một người tới đây, người nọ dáng người cao lớn, mặc quan phục, tuy rằng bên người chỉ có một tên thái giám, nhưng dường như người nọ lại hết sức cung kính đối với thái giám kia, khom người thật cẩn thận tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.