Quyển 8 - Chương 1060: Mông.
Sa Mạc
19/06/2014
Nữ nhân được trời ban cho một thứ vũ khí chính là thân thể của mình,
không cần trả giá quá nhiều, thậm chí chỉ cần một tư thế hay một động
tác cũng có thể khiến cho toàn bộ ý chí chiến đấu của nam nhân tiêu
biến.
Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, tác dụng vũ khí này lại càng đáng sợ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, từ xưa tới nay, rất nhiều anh hùng hảo hán tung hoành thiên hạ, được tôi luyện trong máu lửa, địch nhân không thể đánh bại, cuối cùng, lại khuất phục dưới gấu váy mỹ nhân. Phong tình của mỹ nhân đôi khi có thể bù được thiên quân vạn mã.
Không thể không nói, Bố Lan Thiến thực sự là một mỹ nhân. Nhan sắc của nàng hoàn toàn hoang dã, lại có thêm phong tình của dị vực, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã hoàn toàn trưởng thành, mị hoặc hay thùy mị nàng đều không thiếu.
Sở Hoan không biết mình có phải anh hùng không, nhưng tư thế đó của Bố Lan Thiến quả thực có thể khiến cho trái tim bất kỳ người đàn ông nào cũng phải nhảy lên thình thịch. Nhưng hắn trấn định lại rất nhanh, “Long tượng kinh” huyền diệu vô song, tĩnh tâm ngưng khí, không những có tác dụng cải tạo thân thể rất tốt, còn có tác dụng khống chế tâm tình dao động.
Sở Hoan trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên bước tới bên cánh cửa khoát tay chốt cửa lại, tiếng Két két vang lên giữa đêm đen khiến cho Bố Lan Thiến không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Thấy Sở Hoan vừa chạm vào chốt cửa, ánh mắt nàng thoáng lo lắng. Nàng đang nằm trên giường, lại vặn người quay đầu lại, mỹ cảnh càng thêm động lòng người.
Sở Hoan chậm rãi bước tới. Bố Lan Thiến hỏi:
- Ngươi… vì sao ngươi phải đóng cửa phòng. Ngươi muốn làm gì?
Tư thế của nàng vốn đã mê người, lại thêm sắc mặt sợ hãi và giọng nói luống cuống, khiến cho trái tim nam nhân càng thêm nhộn nhạo. Sở Hoan mỉm cười:
- Bị trẹo eo rồi à?
Bố Lan Thiến thấy Sở Hoan tiến lại gần, thân thể khẽ động tựa như muốn tránh, nhưng chỉ hơi nhúc nhích một chút chứ không tránh đi, cúi đầu xuống tựa như đang nghĩ gì đó. Nàng liếc khóe mắt qua bóng dáng sau bình phong, cắn răng một cái, lại quay đầu lại, lần này, nét lo lắng trong ánh mắt đã tiêu tan, chỉ còn vẻ trong suốt, ngọt ngào đáp:
- Vâng, phần eo hơi đau. Ngươi…ngươi tới xem hộ ta một chút được không?
- Nếu bị thương ở eo thì lại càng nghiêm trọng…
Sở Hoan tiến tới bên cạnh nàng, ghé sát xuống:
- Nếu cột sống bị làm sao sẽ bị liệt toàn thân, còn nặng hơn bị thương ở đầu gối nhiều.
Bố Lan Thiến tròn mắt hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
- Trước hết phải làm tan máu tụ ở eo. Ta có thể khẳng định, nếu eo nàng bị trật, chắc chắn có máu tụ bên trong. Bố Lan Thiến, thực sự nàng muốn ta chữa cho sao?
- Đương nhiên, nếu không sẽ không gọi ngươi đến.
- Vậy chúng ta nói rõ. Tất cả chỉ là trị thương. Lát nữa đừng có nói cái gì mà “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu đã trị thương thì không thể bỏ dở nửa chừng, cũng không thể mới chữa một nửa ngươi đã đòi dừng lại!
Bố Lan Thiến cong bờ môi mọng:
- Ngươi…ngươi nhanh lên đi!
Sở Hoan mỉm cười, nhìn xuống mông nàng, chỉ thấy cái quần mỏng căng tròn ôm sát bờ mông. Quả thực, thân thể của nữ nhân Tây Vực khác với nữ nhân Trung nguyên, bờ mông đầy mẩy, vốn quần lót mỏng như cánh ve, lúc này lại bó chặt lấy mông, da thịt đều hiện ra rõ ràng, dưới lớp vải trắng là làn da trắng nõn như tuyết cực kỳ bắt mắt, non mềm như da trẻ con, vô cùng mịn màng, bờ mông uốn một đường như vầng trăng khuyết, căng mẩy sát chặt vào nhau để lại một khe hở nho nhỏ.
Sở Hoan hít sâu một hơi, vươn tay kéo kéo vạt áo lên một chút, thậm chí kéo luôn cả đồ lót lên một tí, bày ra tấm eo thon bé như nhành liễu.
Bố Lan Thiến hơi lo lắng khẽ vặn eo, bờ mông phấn nộn tròn đầy rung rinh như bông hoa trong gió.
- Bốp!
- Á!
Bố Lan Thiến quay lại, như một con sư tử bị chọc giận:
- Ngươi..ngươi làm cái gì thế? Sao lại đánh….đánh mông ta…!
Sở Hoan vỗ một cái, cảm xúc vẫn còn nguyên trên tay, căng mẩy đàn hồi, khi thu tay lại bờ mông vẫn còn đang rung rinh.
- Đừng có động đậy.
Sở Hoan nghiêm túc nói:
- Không phải ta đánh nàng, mà là muốn lưu thông máu. Hông nàng có máu tụ cần phải đánh tan, nếu không, máu tụ lan vào trong xương gãy thì có trời mới chữa được.
Bố Lan Thiến cũng không biết hắn nói thật hay giả, nhưng hắn vừa đánh mông nàng rất đau, nghi hoặc khẽ hỏi:
- Muốn..muốn đánh tan máu tụ, nhất định…nhất định phải làm như thế à?
- Ta chỉ biết mỗi cách đấy.
Sở Hoan lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta cũng không phải đại phu chuyên nghiệp. Nhưng ta cam đoan phương pháp của ta rất hữu hiệu. Đúng rồi, nàng đừng nói nhiều nữa, để ta giúp nàng đánh tan máu tụ.
Dứt lời, không đợi nàng đáp, lại vỗ bốp vào mông nàng một cái nữa, bờ mông lại rung rung.
Cắn chặt răng, nàng tức giận:
- Không cho đánh nữa!
- Không cần ta chữa nữa à?
- Ngươi…
Đương nhiên eo nàng không có bất cứ bệnh gì. Lần trước, nàng luôn miệng nói Sở Hoan chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân mà cãi nhau với Trân Ny Ti, không ai chịu ai, cuối cùng, không còn cách nào khác, nàng mới nghĩ ra cách này để chứng minh Sở Hoan không có hứng thú với nam nhân, chỉ thích nữ nhân.
Vì thế, nàng và Trân Ny Ti đã cược. Nếu có thể chứng minh Sở Hoan không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân thì Bố Lan Thiến thắng, từ nay về sau, Trân Ny Ti sẽ phải gọi nàng là tỷ tỷ. Ngược lại, nếu Sở Hoan cũng có hứng thú với nữ nhân chứng tỏ hắn không thích nam nhân, từ nay về sau nàng phải gọi Trân Ny Ti là tỷ tỷ.
Cá cược như thế, người ngoài nhìn cũng thấy hơi buồn cười, nhưng đối với hai tỷ muội này thì đây chính là món cược vô cùng lớn. Hai người cùng một mẹ sinh ra, là tỷ muội sinh đôi, cho nên vẫn cự cãi nhau từ nhỏ tranh cãi ai lớn ai nhỏ mãi không ngớt. Vì thế vẫn thường xuyên cãi nhau, không ai chịu ai, trong suy nghĩ hai người, có thể làm tỷ tỷ của người kia, bắt nạt người kia chính là điều thú vị lớn nhất trên đời; còn người phải làm muội muội chắc chắn là thất bại lớn nhất đời, là đại sỉ nhục.
Hai người đã đặt cược lớn như thế không phải chuyện đùa rồi. Cho nên, hai tỷ muội này đều không cam lòng thất bại, làm theo phương pháp của Bố Lan Thiến, để cho nàng làm mồi nhử dụ dỗ Sở Hoan. Nếu hắn động tình với Bố Lan Thiến mà có ý đồ phi lễ thật, có nghĩa là hắn thích nữ nhân, Bố Lan Thiến thắng.
Để cho công bằng, Bố Lan Thiến ở đây làm mồi, nhưng Trân Ny Ti cũng phải tận mắt nhìn thấy, cho nên sau khi gọi hắn, nàng đã sớm quay về phòng trốn sau bình phong. Thực ra, lúc này ở sau bình phong nàng cũng hơi lo lắng, chỉ sợ nếu hắn thực sự bị Bố Lan Thiến hấp dẫn mà xâm phạm nàng thì mình cũng thua.
Theo như lời hẹn trước đó, Bố Lan Thiến phải dồn hết sức khoe ra phong tình của mình dụ dỗ Sở Hoan. Nếu như nàng đã bỏ hết vốn liếng rồi mà hắn vẫn không mắc câu, chứng tỏ nàng nói đúng.
Vừa rồi, thiếu chút nữa thì Sở Hoan bỏ ra ngoài, Bố Lan Thiến đã thấy vui mừng, nhưng Trân Ny Ti từ đằng sau bình phong thò đầu ra, nhìn ánh mắt nàng Bố Lan Thiến cũng biết mình chưa cố gắng. Nếu cứ như thế mà để cho hắn đi, nhất định nàng sẽ không phục, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể theo như lời hẹn trước đó mà tăng thêm mức độ sát thương.
Lúc này, tay Sở Hoan đã vỗ lên mông nàng, đã là xâm phạm thật to, nhưng hắn lại nói, đánh to đánh mạnh như thế chỉ để đánh tan máu tụ khiến cho Bố Lan Thiến không biết gì về y thuật không nói được gì nữa, cũng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc cho hắn bắt nạt cái mông của mình.
Lần trước Sở Hoan ở đằng sau hòn non bộ đã nghe được hai chị em này nói chuyện, đã biết rõ chuyện này. Hắn biết Bố Lan Thiến đã nói bậy sau lưng mình, vừa bực vừa buồn cười, vốn cũng không định mất thời gian ở dây, nhưng nghĩ lại, Bố Lan Thiến nghịch ngợm gây ra chuyện, có thể mượn cơ hội này dạy dỗ nàng một chút, để cho cô bé bướng bỉnh này ngoan ngoãn hơn một chút.
Đánh lên mông Bố Lan Thiến, trong đầu Sở Hoan lập tức nghĩ đến chuyện cô bé này đã nói linh tinh sau lưng mình, đánh mạnh lên mông nàng coi như khiển trách. Nhưng cho dù đánh nhẹ nhưng năm sáu phát liên tiếp, hai mông tròn xoe căng mẫy cũng hồng lên.
Biết da thịt Bố Lan Thiến non nõn nhưng cũng không tưởng được lại đầy đặn mềm mại như thế, chịu không nổi mấy cái vỗ nhẹ này, thực tình cũng không nhẫn tâm đánh tiếp, bèn vươn tay lên thắt lưng nàng. Vòng eo nàng rất nhỏ, da thịt mịn màng, hắn vuốt vuốt thắt lưng hỏi:
- Chỗ này đau à?
Bố Lan Thiến còn chưa cố hết sức, đương nhiên Trân Ny Ti không phục, nếu đã thắng nàng cũng phải để cho nàng tâm phục khẩu phục, bèn khẽ đáp:
- Ở dưới…ở dưới một chút…
Liếc qua bình phong, Sở Hoan cười nói:
- Không vội, chúng ta chữa trị từ từ!
Hai ngón tay chậm chậm men theo xương sống đi xuống. Hắn đứng góc này có thể nhìn thấy rõ vòng eo cô bé cực kỳ nhỏ, nhưng đến hông thì đột nhiên nở lớn. Có lẽ đường cong cơ thể nữ nhân Tây Vực khác với Trung Nguyên, nhìn bên ngoài hắn chỉ thấy bờ mông hai tỷ muội này vươn cao rất ngạo nghễ nhưng lúc này nhìn kỹ rồi mới biết thì ra vì vòng eo bé xíu nên mới càng làm nổi thêm vòng mông đầy đặn.
- Bố Lan Thiến, nàng nhớ kỹ, chúng ta chỉ trị liệu thôi!
Hai ngón tay Sở Hoan đã lần đến sát mép tiểu khố:
- Không được nghĩ bậy bạ, ta sẽ chữa cho nàng khỏi hẳn…
Miệng nói, tay đã ôm lấy eo nàng nhấc lên, không đợi nàng kịp phản ứng đã kéo xuống một phát. Bố Lan Thiến thầm kêu lên sợ hãi, Sở Hoan đã tụt quần lót của nàng đến ngang mông, bờ mông trắng nõn như tuyết đã lộ ra hoàn toàn, trong suốt như ngọc, khe vực hơi hồng nổi bật giữa mảnh tuyết trắng.
Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, tác dụng vũ khí này lại càng đáng sợ. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, từ xưa tới nay, rất nhiều anh hùng hảo hán tung hoành thiên hạ, được tôi luyện trong máu lửa, địch nhân không thể đánh bại, cuối cùng, lại khuất phục dưới gấu váy mỹ nhân. Phong tình của mỹ nhân đôi khi có thể bù được thiên quân vạn mã.
Không thể không nói, Bố Lan Thiến thực sự là một mỹ nhân. Nhan sắc của nàng hoàn toàn hoang dã, lại có thêm phong tình của dị vực, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã hoàn toàn trưởng thành, mị hoặc hay thùy mị nàng đều không thiếu.
Sở Hoan không biết mình có phải anh hùng không, nhưng tư thế đó của Bố Lan Thiến quả thực có thể khiến cho trái tim bất kỳ người đàn ông nào cũng phải nhảy lên thình thịch. Nhưng hắn trấn định lại rất nhanh, “Long tượng kinh” huyền diệu vô song, tĩnh tâm ngưng khí, không những có tác dụng cải tạo thân thể rất tốt, còn có tác dụng khống chế tâm tình dao động.
Sở Hoan trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên bước tới bên cánh cửa khoát tay chốt cửa lại, tiếng Két két vang lên giữa đêm đen khiến cho Bố Lan Thiến không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Thấy Sở Hoan vừa chạm vào chốt cửa, ánh mắt nàng thoáng lo lắng. Nàng đang nằm trên giường, lại vặn người quay đầu lại, mỹ cảnh càng thêm động lòng người.
Sở Hoan chậm rãi bước tới. Bố Lan Thiến hỏi:
- Ngươi… vì sao ngươi phải đóng cửa phòng. Ngươi muốn làm gì?
Tư thế của nàng vốn đã mê người, lại thêm sắc mặt sợ hãi và giọng nói luống cuống, khiến cho trái tim nam nhân càng thêm nhộn nhạo. Sở Hoan mỉm cười:
- Bị trẹo eo rồi à?
Bố Lan Thiến thấy Sở Hoan tiến lại gần, thân thể khẽ động tựa như muốn tránh, nhưng chỉ hơi nhúc nhích một chút chứ không tránh đi, cúi đầu xuống tựa như đang nghĩ gì đó. Nàng liếc khóe mắt qua bóng dáng sau bình phong, cắn răng một cái, lại quay đầu lại, lần này, nét lo lắng trong ánh mắt đã tiêu tan, chỉ còn vẻ trong suốt, ngọt ngào đáp:
- Vâng, phần eo hơi đau. Ngươi…ngươi tới xem hộ ta một chút được không?
- Nếu bị thương ở eo thì lại càng nghiêm trọng…
Sở Hoan tiến tới bên cạnh nàng, ghé sát xuống:
- Nếu cột sống bị làm sao sẽ bị liệt toàn thân, còn nặng hơn bị thương ở đầu gối nhiều.
Bố Lan Thiến tròn mắt hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
- Trước hết phải làm tan máu tụ ở eo. Ta có thể khẳng định, nếu eo nàng bị trật, chắc chắn có máu tụ bên trong. Bố Lan Thiến, thực sự nàng muốn ta chữa cho sao?
- Đương nhiên, nếu không sẽ không gọi ngươi đến.
- Vậy chúng ta nói rõ. Tất cả chỉ là trị thương. Lát nữa đừng có nói cái gì mà “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu đã trị thương thì không thể bỏ dở nửa chừng, cũng không thể mới chữa một nửa ngươi đã đòi dừng lại!
Bố Lan Thiến cong bờ môi mọng:
- Ngươi…ngươi nhanh lên đi!
Sở Hoan mỉm cười, nhìn xuống mông nàng, chỉ thấy cái quần mỏng căng tròn ôm sát bờ mông. Quả thực, thân thể của nữ nhân Tây Vực khác với nữ nhân Trung nguyên, bờ mông đầy mẩy, vốn quần lót mỏng như cánh ve, lúc này lại bó chặt lấy mông, da thịt đều hiện ra rõ ràng, dưới lớp vải trắng là làn da trắng nõn như tuyết cực kỳ bắt mắt, non mềm như da trẻ con, vô cùng mịn màng, bờ mông uốn một đường như vầng trăng khuyết, căng mẩy sát chặt vào nhau để lại một khe hở nho nhỏ.
Sở Hoan hít sâu một hơi, vươn tay kéo kéo vạt áo lên một chút, thậm chí kéo luôn cả đồ lót lên một tí, bày ra tấm eo thon bé như nhành liễu.
Bố Lan Thiến hơi lo lắng khẽ vặn eo, bờ mông phấn nộn tròn đầy rung rinh như bông hoa trong gió.
- Bốp!
- Á!
Bố Lan Thiến quay lại, như một con sư tử bị chọc giận:
- Ngươi..ngươi làm cái gì thế? Sao lại đánh….đánh mông ta…!
Sở Hoan vỗ một cái, cảm xúc vẫn còn nguyên trên tay, căng mẩy đàn hồi, khi thu tay lại bờ mông vẫn còn đang rung rinh.
- Đừng có động đậy.
Sở Hoan nghiêm túc nói:
- Không phải ta đánh nàng, mà là muốn lưu thông máu. Hông nàng có máu tụ cần phải đánh tan, nếu không, máu tụ lan vào trong xương gãy thì có trời mới chữa được.
Bố Lan Thiến cũng không biết hắn nói thật hay giả, nhưng hắn vừa đánh mông nàng rất đau, nghi hoặc khẽ hỏi:
- Muốn..muốn đánh tan máu tụ, nhất định…nhất định phải làm như thế à?
- Ta chỉ biết mỗi cách đấy.
Sở Hoan lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta cũng không phải đại phu chuyên nghiệp. Nhưng ta cam đoan phương pháp của ta rất hữu hiệu. Đúng rồi, nàng đừng nói nhiều nữa, để ta giúp nàng đánh tan máu tụ.
Dứt lời, không đợi nàng đáp, lại vỗ bốp vào mông nàng một cái nữa, bờ mông lại rung rung.
Cắn chặt răng, nàng tức giận:
- Không cho đánh nữa!
- Không cần ta chữa nữa à?
- Ngươi…
Đương nhiên eo nàng không có bất cứ bệnh gì. Lần trước, nàng luôn miệng nói Sở Hoan chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân mà cãi nhau với Trân Ny Ti, không ai chịu ai, cuối cùng, không còn cách nào khác, nàng mới nghĩ ra cách này để chứng minh Sở Hoan không có hứng thú với nam nhân, chỉ thích nữ nhân.
Vì thế, nàng và Trân Ny Ti đã cược. Nếu có thể chứng minh Sở Hoan không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân thì Bố Lan Thiến thắng, từ nay về sau, Trân Ny Ti sẽ phải gọi nàng là tỷ tỷ. Ngược lại, nếu Sở Hoan cũng có hứng thú với nữ nhân chứng tỏ hắn không thích nam nhân, từ nay về sau nàng phải gọi Trân Ny Ti là tỷ tỷ.
Cá cược như thế, người ngoài nhìn cũng thấy hơi buồn cười, nhưng đối với hai tỷ muội này thì đây chính là món cược vô cùng lớn. Hai người cùng một mẹ sinh ra, là tỷ muội sinh đôi, cho nên vẫn cự cãi nhau từ nhỏ tranh cãi ai lớn ai nhỏ mãi không ngớt. Vì thế vẫn thường xuyên cãi nhau, không ai chịu ai, trong suy nghĩ hai người, có thể làm tỷ tỷ của người kia, bắt nạt người kia chính là điều thú vị lớn nhất trên đời; còn người phải làm muội muội chắc chắn là thất bại lớn nhất đời, là đại sỉ nhục.
Hai người đã đặt cược lớn như thế không phải chuyện đùa rồi. Cho nên, hai tỷ muội này đều không cam lòng thất bại, làm theo phương pháp của Bố Lan Thiến, để cho nàng làm mồi nhử dụ dỗ Sở Hoan. Nếu hắn động tình với Bố Lan Thiến mà có ý đồ phi lễ thật, có nghĩa là hắn thích nữ nhân, Bố Lan Thiến thắng.
Để cho công bằng, Bố Lan Thiến ở đây làm mồi, nhưng Trân Ny Ti cũng phải tận mắt nhìn thấy, cho nên sau khi gọi hắn, nàng đã sớm quay về phòng trốn sau bình phong. Thực ra, lúc này ở sau bình phong nàng cũng hơi lo lắng, chỉ sợ nếu hắn thực sự bị Bố Lan Thiến hấp dẫn mà xâm phạm nàng thì mình cũng thua.
Theo như lời hẹn trước đó, Bố Lan Thiến phải dồn hết sức khoe ra phong tình của mình dụ dỗ Sở Hoan. Nếu như nàng đã bỏ hết vốn liếng rồi mà hắn vẫn không mắc câu, chứng tỏ nàng nói đúng.
Vừa rồi, thiếu chút nữa thì Sở Hoan bỏ ra ngoài, Bố Lan Thiến đã thấy vui mừng, nhưng Trân Ny Ti từ đằng sau bình phong thò đầu ra, nhìn ánh mắt nàng Bố Lan Thiến cũng biết mình chưa cố gắng. Nếu cứ như thế mà để cho hắn đi, nhất định nàng sẽ không phục, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể theo như lời hẹn trước đó mà tăng thêm mức độ sát thương.
Lúc này, tay Sở Hoan đã vỗ lên mông nàng, đã là xâm phạm thật to, nhưng hắn lại nói, đánh to đánh mạnh như thế chỉ để đánh tan máu tụ khiến cho Bố Lan Thiến không biết gì về y thuật không nói được gì nữa, cũng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc cho hắn bắt nạt cái mông của mình.
Lần trước Sở Hoan ở đằng sau hòn non bộ đã nghe được hai chị em này nói chuyện, đã biết rõ chuyện này. Hắn biết Bố Lan Thiến đã nói bậy sau lưng mình, vừa bực vừa buồn cười, vốn cũng không định mất thời gian ở dây, nhưng nghĩ lại, Bố Lan Thiến nghịch ngợm gây ra chuyện, có thể mượn cơ hội này dạy dỗ nàng một chút, để cho cô bé bướng bỉnh này ngoan ngoãn hơn một chút.
Đánh lên mông Bố Lan Thiến, trong đầu Sở Hoan lập tức nghĩ đến chuyện cô bé này đã nói linh tinh sau lưng mình, đánh mạnh lên mông nàng coi như khiển trách. Nhưng cho dù đánh nhẹ nhưng năm sáu phát liên tiếp, hai mông tròn xoe căng mẫy cũng hồng lên.
Biết da thịt Bố Lan Thiến non nõn nhưng cũng không tưởng được lại đầy đặn mềm mại như thế, chịu không nổi mấy cái vỗ nhẹ này, thực tình cũng không nhẫn tâm đánh tiếp, bèn vươn tay lên thắt lưng nàng. Vòng eo nàng rất nhỏ, da thịt mịn màng, hắn vuốt vuốt thắt lưng hỏi:
- Chỗ này đau à?
Bố Lan Thiến còn chưa cố hết sức, đương nhiên Trân Ny Ti không phục, nếu đã thắng nàng cũng phải để cho nàng tâm phục khẩu phục, bèn khẽ đáp:
- Ở dưới…ở dưới một chút…
Liếc qua bình phong, Sở Hoan cười nói:
- Không vội, chúng ta chữa trị từ từ!
Hai ngón tay chậm chậm men theo xương sống đi xuống. Hắn đứng góc này có thể nhìn thấy rõ vòng eo cô bé cực kỳ nhỏ, nhưng đến hông thì đột nhiên nở lớn. Có lẽ đường cong cơ thể nữ nhân Tây Vực khác với Trung Nguyên, nhìn bên ngoài hắn chỉ thấy bờ mông hai tỷ muội này vươn cao rất ngạo nghễ nhưng lúc này nhìn kỹ rồi mới biết thì ra vì vòng eo bé xíu nên mới càng làm nổi thêm vòng mông đầy đặn.
- Bố Lan Thiến, nàng nhớ kỹ, chúng ta chỉ trị liệu thôi!
Hai ngón tay Sở Hoan đã lần đến sát mép tiểu khố:
- Không được nghĩ bậy bạ, ta sẽ chữa cho nàng khỏi hẳn…
Miệng nói, tay đã ôm lấy eo nàng nhấc lên, không đợi nàng kịp phản ứng đã kéo xuống một phát. Bố Lan Thiến thầm kêu lên sợ hãi, Sở Hoan đã tụt quần lót của nàng đến ngang mông, bờ mông trắng nõn như tuyết đã lộ ra hoàn toàn, trong suốt như ngọc, khe vực hơi hồng nổi bật giữa mảnh tuyết trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.