Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1061: Vô đề

Sa Mạc

19/06/2014

Bố Lan Thiến khẽ kêu lên, vội nhanh chóng bụm miệng, Trân Ny Ti ở sau bình phong cũng hơi giật mình, nhưng nghe cách nói chuyện của Sở Hoan vẫn luôn bình tĩnh, không có chút dâm dục nào, nàng vẫn nghĩ hắn thực sự coi Bố Lan Thiến bị thương nên đang nghiêm túc điều trị cho nàng.

Thực ra trong lòng Trân Ny Ti, Sở Hoan là một người cực kỳ tốt, là một chính nhân quân tử. Nàng còn nghĩ, hôm nay Bố Lan Thiến dụ dỗ không thành công chưa chắc đã vì Sở Hoan không thích nữ nhân mà có lẽ vì hắn là một người luôn giữ lễ. Trong lòng nàng vô cùng phức tạp.

Tranh chấp với tỷ muội Bố Lan Thiến, đương nhiên Trân Ny Ti không cam lòng thất bại, đương nhiên nàng không thể chấp nhận được việc từ nay về sau sẽ phải gọi Bố Lan Thiến là tỷ tỷ, quan trọng hơn, nàng sợ Sở Hoan thực sự thích nam nhân chứ không thích nữ nhân.

Nếu hôm nay Sở Hoan bị dụ dỗ, thực sự xâm phạm Bố Lan Thiến, đương nhiên Trân Ny Ti thắng, nhưng nàng lại không hy vọng hắn thực sự là loại nam nhân dễ bị dụ dỗ như thế. Trong nội tâm nàng, Sở Hoan đường đường chính chính, là một nam tử hán, sẽ không dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc.

Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu thực sự Sở Hoan xâm phạm Bố Lan Thiến mình có nên xông ra hay không.

So với Bố Lan Thiến, Trân Ny Ti suy tính sâu xa hơn một chút. Nàng hiểu rõ cố quốc xa xôi vạn dặm, mặc dù Sở Hoan đã hứa hẹn với các nàng nếu có cơ hội sẽ đưa các nàng về quê hương, nhưng trong thâm tâm nàng hiểu rất rõ, khả năng kiếp này được quay về cố thổ thực sự rất thấp, mình và Bố Lan Thiến, sợ rằng suốt cuộc đời này sẽ phải ở lại Trung Nguyên.

Đối với nữ nhân, tính toán đầu tiên đương nhiên chính là chuyện chung thân.

Trân Ny Ti cũng không ngoại lệ. Mặc dù thường ngày nàng vẫn cùng Bố Lan Thiến tranh cãi, nhưng từ trong lòng đương nhiên Trân Ny Ti rất quan tâm đến người tỷ muội song sinh này, nàng vẫn luôn lo lắng cho tương lai của Bố Lan Thiến ở Trung Nguyên.

Không thể nghi ngờ, từ sâu trong thâm tâm Trân Ny Ti, nếu có một nam nhân đáng để nàng tin cậy cũng chỉ có thể là Sở Hoan. Nàng vẫn luôn nghĩ nếu có thể phó thác Bố Lan Thiến cho Sở Hoan đương nhiên cả đời Bố Lan Thiến sẽ hạnh phúc. Chỉ là, suy nghĩ này, hôm nay nàng lại càng thấy xa xôi. Cho dù ở đế quốc La Lan, thân phận của các nàng rất tôn quý, nhưng ở Trung Nguyên không nơi nương tựa, hai người chỉ là hai nữ nhân rất yếu ớt bình thường, còn Sở Hoan thăng tiến từng bước, hôm nay đã là một Tổng đốc, trong mắt Trân Ny Ti, Sở Hoan là một đại nhân vật siêu nhân ở đế quốc Trung Nguyên, Bố Lan Thiến lại chỉ là một nữ nhân yếu đuối nơi nước lạ, sợ rằng không thể xứng đôi với hắn.

Nếu hôm nay Sở Hoan thực sự muốn làm gì Bố Lan Thiến, Trân Ny Ti nghĩ có lẽ mình không nên ra mặt thì hơn. Nàng đã tới Trung Nguyên không lâu nhưng cũng hiểu, nữ nhân Trung Nguyên rất xem trọng trinh tiết của mình, nói chung, trinh tiết của nữ nhân chỉ có thể giao cho người mà mình có thể phó thác cả đời. Nếu hôm nay thực sự Sở Hoan chiếm được Bố Lan Thiến, Trân Ny Ti nghĩ nhất định hắn sẽ có trách nhiệm với cuộc đời của nàng.

Sau bình phong, Trân Ny Ti nghĩ lung tung vô cùng phức tạp.

Bên này, ánh mắt Bố Lan Thiến đầy hoảng sợ. Hai ngón tay của Sở Hoan đã cởi tiểu khố của nàng, nhưng hai mắt vẫn không nhìn. Bố Lan Thiến thò tay giữ chặt lưng quần của mình, hình như nàng sợ sẽ bị cởi sạch cả tiểu khố, vừa thẹn vừa giận, vặn vẹo vòng eo muốn tránh. Sở Hoan cảm thấy ngón tay mình hơi nhột nhột, tựa như có cái gì đó chạm vào, mềm mềm, hắn không nhìn cũng biết, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là vùng cỏ thơm giữa hai bắp đùi của nàng.

- Ngươi muốn làm gì? Bỏ tay ra!

Sở Hoan vẫn bình tĩnh:

- Bố Lan Thiến, không phải nàng đang lừa ta đấy chứ?

Nàng khẽ giật mình, còn chưa kịp hỏi rõ hắn đã nói tiếp:

- Eo của ngươi bị trật thật hả?

- Ta…

Nàng đỏ mặt:

- Đương nhiên rồi, đương nhiên là bị trật rồi. Ngươi buông tay ra, ngươi…Ngươi là đồ trứng thối!

- Nếu bị thương thật, muốn lưu thông máu, ta nói rồi, nàng đừng nghĩ bậy bạ. Trong mắt ta bây giờ nàng chỉ là người bệnh, không phải cô nương…!

- Tại sao lưu thông máu lại phải cởi quần ta ra?

- Vì bây giờ máu tụ đã thông được gần hết, chỉ cần xoa mông thôi. Không bao lâu nữa sẽ có thể khơi thông hết máu tụ.

Sở Hoan nghiêm mặt:

- Ta cởi quần nàng là vì muốn lưu thông máu cho nàng.

- Ngươi…ngươi còn muốn xoa mông ta?

- Đương nhiên!

- Không….không được!

Tuy háo thắng nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương, đương nhiên có cởi mở hơn nữ tử Trung Nguyên nhiều, nhưng bị một nam nhân cởi quần cũng rất ngượng, sao có thể để cho hắn xoa mông mình nữa:

- Ta…ta tự làm…

- Nàng thực sự có thể?

- Có thể… Ngươi buông tay ra!

Bố Lan Thiến vội kéo quần lên, chỉ sợ bị hắn cởi ra tiếp.



Sở Hoan thở dài buông tay, lùi lại một bước. Đứng đó, hắn có thể thấy Bố Lan Thiến vươn cái mông xinh đẹp, thậm chí còn có thể nhìn thấy vùng cỏ tươi tốt giữa hai chân, không kịp nhìn thêm, nàng đã vội kéo quần lên, quay đầu oán hận trừng mắt với hắn. Sở Hoan sờ sờ mũi khẽ lẩm bẩm:

- Quả nhiên cũng là màu vàng…

- Ngươi nói cái gì?

- Không có gì.

Sở Hoan kéo cái ghế bên cạnh lại:

- Mau tự lưu thông máu đi…!

Do dự một lát, nàng vẫn luồn tay vào trong quần, thấy Sở Hoan vẫn đang chăm chú nhìn mình vội đuổi:

- Ngươi quay đầu đi.

- Ta là đại phu. Nàng coi trị bệnh cứu người là trò đùa? Ta không nhìn nàng làm sao biết nàng có làm sai không?

- Ngươi…!

Bố Lan Thiến không thể làm gì, đành quay đầu đi, một tay luồn vào trong quần lót xoa xoa bờ mông. Lúc này nàng nằm trên giường, một tay xoa mông, vô cùng hương diễm, bất kể nam nhân nào nhìn thấy động tác đó của một mỹ nhân cũng đều muốn xộc lửa lên đầu.

Sở Hoan cũng là thân thể huyết nhục, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình lưu thông nhanh hơn nhiều, tim đập cũng nhanh hơn. Hắn biết, ngồi đợi thêm cũng chỉ là một sự giày vò. Thực ra hắn chỉ muốn mượn cơ hội này sửa trị Bố Lan Thiến một phen, nhưng màn chỉnh này lại thành tự chỉnh mình. Biết nơi này không nên ở lâu nên bất ngờ đứng dậy, cố ý giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Ô, Trân Ny Ti, sao nàng lại ở đây?

Bố Lan Thiến sững sờ. Trân Ny Ti còn đang suy nghĩ lan man sau bình phong, đột nhiên nghe tiếng Sở Hoan hỏi, theo phản xạ có điều kiện nàng “A” một tiếng, vừa thốt ra đã biết hỏng chuyện. Nàng hơi bối rối, Bố Lan Thiến khá nóng nảy, nghe giọng Trân Ny Ti nổi giận:

- Trân Ny Ti, hắn thấy ngươi rồi à?

Trân Ny Ti rất xấu hổ từ trong bình phong bước ra, Sở Hoan cười nói:

- Ồ, thì ra nàng ở đây thật?

Trân Ny Ti cúi rũ đầu mặt đỏ bừng, lúc này Bố Lan Thiến không giả vờ được nữa, nhảy xuống khỏi giường, còn chưa lên tiếng Sở Hoan đã vỗ tay cười nói:

- Bố Lan Thiến, ta đã nói rồi, nhất định ta có thể chữa hết bệnh cho nàng. Nàng xem, vừa xuống giường nàng đã nhanh nhẹn thế này rồi. Vết thương ở chân và eo của nàng đã khỏe hết rồi chứ?

Bố Lan Thiến khẽ giật mình, lập tức cũng xấu hổ vô cùng. Thấy cả hai nàng đều xấu hổ, Sở Hoan không muốn làm các nàng khó xử hơn, cười nói:

- Tốt rồi, khỏi rồi thì tốt. Bố Lan Thiến, nàng nhớ kỹ, phải xoa bóp mông thật nhiều mới có thể lưu thông máu.

Bố Lan Thiến cực kỳ xấu hổ, với lấy gối ném Sở Hoan.

Hắn cười ha ha, vươn tay đón lấy, bỏ lên ghế, cười với nàng:

- Bố Lan Thiên, nàng đoán sai rồi đấy. Ta không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân, đặc biệt là cô nương xinh đẹp như thế. Hôm nay nàng thua rồi, nếu Trân Ny Ti không ở đây có lẽ ta đã thực sự ăn nàng rồi. Ha ha ha…

- Ngươi…làm sao ngươi biết?

Bố Lan Thiến kinh ngạc hỏi.

- Đây là phủ Tổng đốc, ta là Tổng đốc ở đây, ngươi nghĩ ta còn không biết chuyện gì xảy ra trong phủ sao? Ngươi nghĩ ta là đồ ngu sao?

Sở Hoan cười tủm tỉm hỏi lại.

- Ngươi…

Nàng trợn tròn hai mắt, nổi giận thở dồn, bộ ngực đầy đặn phập phồng, hai ngọn núi càng nổi rõ qua làn áo:

- Ngươi đã biết, vì sao còn giả vờ giả vịt?

- Ta chỉ muốn thử một chút xem có thực là ngươi sẽ câu dẫn ta không thôi.



Sở Hoan cười tủm tỉm:

- Bố Lan Thiến, thủ đoạn của ngươi vẫn còn kém lắm…

Hắn lại lắc đầu thở dài:

- Cô nương xinh đẹp như thế, nhưng lại thiếu quá nhiều phong tình…

Nhoẻn miệng cười:

- Có điều, có thể để cho ngươi chịu khoe mông ra cho ta

cũng đã rất không dễ dàng.

- Ngươi cút!

Nàng thẹn quá hóa giận, Sở Hoan cười ha ha mở cửa ra ngoài.

- Đều là tại ngươi.

Bố Lan Thiến quay sang Trân Ny Ti:

- Là ngươi nói cho hắn sao? Sao hắn biết?

- Đương nhiên không phải. Làm sao ta biết được tại sao hắn biết? Hắn nói rồi, hắn thích nữ nhân. Ngươi thua.

- Ta… Nhưng hắn vẫn chưa…

- Ai..

Trân Ny Ti khẽ thở dài:

- Hắn đã nói rồi đấy, nếu ta không ở đây, hắn sẽ…ngươi cũng nghe thấy rồi mà!

Bố Lan Thiến lại đỏ bừng hai má, nhìn cửa phòng một cái, hạ giọng hỏi:

- Ngươi nói, nếu…nếu thực sự ngươi không ở đây, hắn… hắn thực sự sẽ…thực sự sẽ…

Trân Ny Ti nhìn mắt nàng, hỏi lại:

- Vậy ngươi có hy vọng hắn làm thế với mình không?

- Không hy vọng.

Bố Lan Thiến chém đinh chặt sắt, nhưng ánh mắt cũng lại một lần nữa lướt thật nhanh qua cửa phòng kia, một tay xoa xoa mông, ánh mắt hơi là lạ.

Ngoài Bắc Vọng Lâu.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão phụ Tri châu Việt Châu Đổng Thế Trân. Lão đã sớm báo, hôm nay Bắc Vọng Lầu không tiếp bất kỳ ai, Đổng Thế Trân đã bao hết để tổ chức chúc thọ.

Bắc Vọng Lầu cao ba tầng, đại thọ của phụ thân Tri châu Việt Châu, đương nhiên không ít người đến tham gia. Thân sĩ quan lại trong thành không ít người nhận được thiệp mời, đều tới chúc thọ.

Trước đó Đổng Thế Trân đã dặn, người tới tham gia thọ yến chỉ để cho vui, không ai được mang theo lễ tặng. Mới đầu, mọi người chỉ cho là nói chơi, nhưng khi vị khách đầu tiên đến Bắc Vọng Lâu tham gia yến hội bị kiểm tra người, mọi người mới biết là thật, bèn theo như lời lão, tất cả khách khứa tới dự tiệc đều không mang vào bất cứ thứ gì, chỉ cần mang mỗi cái mồm.

Để thể hiện sự thanh liêm của Đổng đại nhân, khách khứa tới dự tiệc đều phải để hết lễ ở ngoài cổng chính Bắc Vọng Lầu, chờ hết tiệc lại tự mang về.

Quả thực người tham gia yến hội không ít, ngay cả bảy họ ở Tây quan cũng nhận được thiệp mời, mới đầu họ còn do dự, nhưng biết Sở Hoan cũng sẽ qua, họ đều phái người đến trước.

Thân sĩ quan lại trong thành cũng chia làm hai phái, một là người Chu đảng, một là người theo Sở Hoan. Lãnh đạo Chu đảng Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân đều ở đó, Sở Hoan cũng thân chinh đến dự tiệc, đương nhiên ai cũng không cảm thấy có dự đoán tốt lành gì.

Ba tầng lầu đều chật đầy người, khi Đông Phương Tín tới, không ngờ Sở Hoan còn tới sớm hơn cả mình. Hắn là Tổng đốc một phương, ngồi ở vị trí cao nhất, sau lưng là một cánh cửa sổ.

Người có thân phận như Sở Hoan đương nhiên là ngồi trên lầu ba. Lần này hình như Đông Phương Tín hiểu chuyện hơn, y bước tới, đứng thẳng trước mặt hắn, chắp tay nói:

- Sở Tổng đốc, hôm nay là thọ yến Đổng lão thái gia, mạt tướng nhất định phải mời ngài mấy chén.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook