Quyển 3 - Chương 503: Một tên hoàn một tên
Sa Mạc
22/06/2013
Tôn Cối bị che kín hai mắt nhưng cũng mở miệng mắng:
- Khâu Anh Hào, ngươi khốn khiếp đê tiện vô sỉ, ngươi… Không ngờ ngươi nửa đường phái người chặn giết ta, lão tử biết ngươi tâm địa ác độc, nhưng không thể tưởng được ngươi lại ác độc đến thế… Con mẹ nó, ngươi không được chết tử tế.
Trên mặt gã hiện ra thần sắc phẫn nộ, coi bộ dáng gã, nếu không phải bị trói hai tay, hẳn sẽ xông lên xé xác Khâu Anh Hào.
Mũi đao của Mã Tú Liên chỉ vào Khâu Anh Hào, lạnh lùng nói:
- Khâu Anh Hào, ngươi nói đi, có đúng như vậy hay không?
Lông mày Khâu Anh Hào vốn nhíu chặt, lúc này đã giãn ra, cười nói:
- Sở đại nhân đúng là nhìn không ra, tuổi ngươi còn trẻ, tâm tư lại quỷ quyệt như thế, Khâu mỗ đã nhìn nhầm rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói lời:
- Đang ở sa mạc, nếu không nghĩ xa một chút, chỉ sợ lúc này đã đầu một nơi chân một nẻo.
- Hóa ra ngươi âm thầm phái người đuối theo lạc đà khách Mã gia.
Khâu Anh hào cười lạnh nói:
- Thần không biết quỷ không hay, Khâu mỗ không ngờ không nhìn ra manh mối.
Sở Hoan thở dài:
- Các hạ lòng dạ hiểm độc, bản quan giờ suy nghĩ lại, vẫn thấy phát lạnh. Vì giết người bịt miệng, ngươi liên kết với sa phỉ, để sa phỉ chặn giết Tôn Cối, thậm chí muốn nhóm lạc đà khách Mã gia đều chết hết trong sa mạc. Tôn Cối chết, không còn nhân chứng, tất cả tội lỗi, ngươi cũng có thể đổ cho sa phỉ.
Một lạc đà khách Mã gia chỉ vào Khâu Anh Hào căm giận nói:
- Ngươi sai sa phỉ đuổi giết chúng ta, nếu không phải người của Sở đại nhân đuổi tới đúng lúc, chúng ta chết cũng không biết là tất cả đều do ngươi âm thầm sắp đặt.
Khâu Anh Hào lắc đầu thở dài:
- Sở đại nhân, Khâu mỗ còn đang kỳ quái vì sao ngươi biết mọi nguyện rõ ràng như vậy, hóa ra ngươi không cao minh bao nhiêu, chẳn qua là nắm được tên Tôn Cối này mà thôi.
Y liếc Tôn Cối một cái, cười lạnh nói:
- Loại tiểu nhân, ta vẫn biết lưu kẻ này chỉ để lại hậu hoạn, đáng tiếc Sở đại nhân lại nhanh chân hơn đám sa phỉ vô năng một bước.
Sở Hoan nói:
- Kỳ thật người của ta cũng không nhanh hơn sa phỉ, chỉ là chúng cũng giống như ngươi, không ngờ được là ta sẽ phái người đuổi theo Mã gia lạc đà khách.
Hắn nhìn vài tên lạc đà khách Mã gia nói tiếp:
- Bọn họ cũng không đi quá xa đã bị sa phỉ đuổi theo, tốt ở chỗ họ đều là những người có kinh nghiệm phong phú, dưạ vào địa thế giằng co cùng sa phỉ, nếu không người của chúng ta đuổi theo cũng không thể cứu kịp.
Một gã lạc đà khách Mã gia chắp tay với Sở Hoan, cảm kích nói:
- Sở địa nhân, lần này chúng tôi có thể còn sống mà tránh khỏi sự đuổi giết của sa phỉ, đều phải đa tạ ngài phái người cứu viện đúng lúc.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Khách khí. Khiến sa phỉ phải lùi bước, phải cảm tạ người khác.
Lúc đà khách kia gật đầu, vuốt cằm nói:
- Sở đại nhân nói không sai, nếu không phải Lang Oa Tử giết liên tiếp mấy người, chỉ sợ sa phỉ cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.
- Lang Oa Tử?
Khâu Anh Hào cả kinh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Tú Liên cũng ngẩn ra.
- Chuyện tới nước này, không còn gì để nói nữa.
Sở Hoan đưa tay lau mồ hôi trên đầu:
- Đừng làm tội mọi người phơi nắng cùng ngươi, hiện tại bản quan hỏi ngươi một câu, chỉ cần ngươi trả lời thành thật, như vậy bản quan còn có thể hướng Tiết đại nhân cầu tình cho ngươi.
Mặt hắn đột nhiên trầm xuống:
- Là ai sai khiến ngươi lập mưu với sứ đoàn?
Khóe mắt Khâu Anh Hào co giật, cười to nói:
- Khâu Anh Hào ta làm việc, chẳng nhẽ còn cần người sai khiến?
- Nhất định có người đứng sau lưng ngươi.
Vẻ mặt Sở Hoan lanh lùng nghiêm nghị:
- Lúc trước bản quan dùng đến Khâu gia lạc đà khách, ngươi đã bày ra nhiều kế hoạch. Ít nhất trước đó Mã Chính Nghĩa cũng đã biết kế hoạch gây bất lợi với sứ đoàn của ngươi, cho nên mới phải ra mặt ngăn cản ngươi.
- Ngươi làm sao biết sư huynh sớm biết kế hoạch của ta?
Khâu Anh Hào cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ trước khi chết hắn nói hết tất cả cho ngươi?
Sở Hoan lắc đầu, hỏi:
- Ngươi cũng biết, Lang Oa Tử là lạc đà khách nhất đẳng của Mã gia, nhưng lần này Mã đương gia lại không cho hắn theo đoàn tiến vào sa mạc, sau đó Mã cô nương lại mang Lang Oa Tử chạy tới, vì sao?
Đôi mi thanh tú của Mã Tú Liên nhíu lại, nói:
- Sở đại nhân, chẳng lẽ… chẳng lẽ phụ thân để Lang Oa Tử ở lại Lạc Nhạn trấn, là có thâm ý?
- Không sai.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Kỳ thật lần này Mã đương gia tiến vào sa mạc, lòng hắn đã chết rồi, điều hắn lo lắng là mình chết trong sa mạc, Mã gia lạc đà khách sẽ như rắn mất đầu, cho nên trước khi đi, viết cho Lang Oa Tử một bức thư an bài hậu sự, một khi hắn xảy ra chuyện không may trong sa mạc, thì Mã gia lạc đà khách của hắn liền giao cho Lang Oa Tử kế thừa.
Hắn lấy trong lòng ra một phong thư, đưa cho Mã Tú Liên, nói:
- Mã cô nương, ngươi xem qua, đây có phải là bút tích của Mã đương gia?
Mã Tú Liên vội nhận lấy, mở ra xem, nhìn vài lần, đôi mắt phiếm hồng, gật đầu nói:
- Vâng, đây… đây là thư phụ thân tự tay viết.
Nàng lại nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Sở đại nhân, hắn… hắn hiện tại đang ở đâu?
“Hắn” trong miệng Mã Tú Liên, tự nhiên là chỉ Lang Oa Tử.
Sở Hoan nhếch miệng, mỉm cười không trả lời, nhìn Khâu Anh Hào vài lần, nói:
- Bản quan biết, có một người của sứ đoàn chúng ta đi trước dẫn đoàn tiến vào Lạc Nhạn trấn. Hắn mang theo ngân phiếu, tới Lạc Nhạn trấn, thuê lạc đà khách làm một việc lớn, làm được việc này, chỉ có Mã gia và Khâu gia!
Thân thể Khâu Anh Hào ca giật, đồng tử co rút lại.
- Người mà người này tìm tới đầu tiên, không phải là Khâu gia ngươi, mà là Mã gia.
Sở Hoan nhìn Khâu Anh Hào chằm chằm nói:
- Có lẽ ngươi đến bây giờ mới biết, ngươi không phải là chọn lựa đầu tiên. Chọn lựa đầu tiên của người đó, là Mã Chính Nghĩa, bởi vì muốn chuyện này hoàn thành thuận lợi, chẳng những lạc đà khách, mà còn cần sa phỉ phối hợp, mà người kia đã thăm dò qua, Mã đương gia có ân với sa phỉ, chỉ cần Mã đương gia nguyện ý nói một câu, sa phỉ vì báo ân, tất nhiên sẽ phối hợp với Mã đương gia làm chuyện này.
Gân xanh trên bàn tay Khâu Anh Hào nổi lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
- Việc người nọ muốn các ngươi làm, tất nhiên là tiêu diệt sứ đoàn Đại Tần chúng ta, hoặc là vật gì đó có trong xe ngựa của chúng ta.
Thanh âm Sở Hoan rất bình tĩnh nhưng mỗi lần nói ra, lại làm khóe miệng Khâu Anh Hào co giật vài cái.
- Cái giá mà hắn đưa ra rất cao, hấp dẫn rất lớn, nhưng Mã đương gia là một lạc đà khách chân chính, không đáp ứng việc này, cự tuyệt người nọ, nhưng lúc ấy Mã đương gia có nói với người nọ, Mã gia lạc đà khách không muốn cuốn vào cuộc phân tranh này, muốn hắn đi mời người khác.
Nói đến đây, Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Kỳ thật khi đó Mã đương gia cũng đoán được, người nọ thuê Mã gia không được sẽ đi tìm Khâu gia, nhưng hắn cho rằng Khâu Anh Hào ngươi sẽ không bỏ tín nghĩa của lạc đà khách, căn bản không ngờ ngươi lại đáp ứng yêu cầu của người nọ.
Khâu Anh Hào rốt cục nói:
- Ngươi có biết bao nhiêu không?
Y xòe năm ngón tay:
- Năm vạn hai. Lạc đà khách chúng ta liều mạng qua sa mạc, một chuyến chỉ được hai nghìn đến ba nghìn lượng bạc, vì mấy lượng bạc đó mà mỗi một lần đi cũng có thể trở thành lần cuối cùng. Sinh sống tại sa mạc, khổ không thể tả, hơn nữa mỗi lần đều có thể một đi không trở lại…!
Thanh âm y đột nhiên cao lên:
- Vì sao chúng ta phải có cuộc sống như vậy? Vì sao không thể làm lớn một chuyến, tìm một nơi ở tốt hơn? Chúng ta làm lạc đà khách ở Lạc Nhạn trấn đến mấy đời rồi, chẳng lẽ hậu nhân vẫn phải như vậy?
Cơ mặt y vặn vẹo:
- Chỉ có sư huynh hồ đồ, mới không phá quy củ tổ tiên truyền xuống, sống tại trấn nhỏ trong sa mạc, là tốt sao?
Sở Hoan thản nhiên hỏi:
- Bản quan hiện tại hỏi ngươi, người nọ là ai?
- Ta không biết.
Khâu Anh Hào cười lạnh nói:
- Đương nhiên ta không biết là ai. Ngươi biết sự tồn tại của người nọ, chẳng lẽ lại không biết hắn là ai?
- Mã đương gia đã nói chuyện này cho Lang Oa Tử
Sở Hoan thở dài:
- Lang Oa Tử không nói được, nhưng hắn lại biết chữ, chỉ có điều Mã đương gia cũng không nói rõ người nọ là ai.
Khâu Anh Hào lắc đầu nói:
- Sở đại nhân, ngươi không cần hỏi. Người nọ có thể đưa ra mấy vạn lượng, hơn nữa lại mua được cả sa phỉ, khiến sa phỉ liên kết với Khâu gia lạc đà khách, hắn tự nhiên là một người thông thiên triệt địa. Ta thu bạc làm việc cho hắn, cũng không hỏi hắn là ai.
Y lập tức cười nói:
- Cho dù ta hỏi , ngươi cảm thấy hắn sẽ nói ra thân phận thật?
Khâu Minh bắt lấy cánh tay Khâu Anh Hào, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Cha, người… người hại chết Mã bá phụ thật sao? Đây đều do cha làm hay sao?
Khâu Anh Hào cười nhạt một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đúng lúc này, lại nghe thanh âm “vù”, một muxi tên xé gió, mang một tốc đooj khó có thể tưởng tượng được xuyên qua khe hở giữa đám người, Khâu Anh Hào ở phía trước còn không kịp phản ứng, “Phốc” một tiếng, mũi tên xuyên qua giữa tim Khâu Anh Hào, thân thể Khâu Anh Hào rung động một chút, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước, xuyên qua đám người, y thấy một đôi mắt đang nhìn mình, lạnh lùng đến cực điểm.
Lang Oa Tử đứng ngoài đám người, chậm rãi buông cung.
Khâu Anh Hào lui về phía sau hai bước, cơ thể dần nhũn xuống, các lạc đà khác đều biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào.
Khâu Minh Đạo ôm lấy Khâu Anh Hào, khan giọng nói:
- Cha…!
Khâu Anh Hào nằm trong ngực Khâu Minh Đạo, miễn cưỡng cười, thanh âm chua xót:
- Tha thứ… tha thứ cho cha…!
Máu tươi trong miệng y tràn ra, khó nhọc nói:
- Lạc đà khách dùng mạng… dùng mạng mưu sinh, mỗi lần… mỗi lần đi vào sa mạc, trong lòng phụ thân kỳ thật… kỳ thật rất… rất sợ hãi…!
Hô hấp của y trở nên dồn dập, mũi tên của Lang Oa Tử bắn trúng tim, đã không thể cứu vãn:
- Cha chỉ muốn kiếm một ít bạc, cho ngươi… cho ngươi và Liên Nhi rời khỏi Lạc Nhạn trấn… Hảo hài tử… cha không muốn ngươi giống như cha…!
Nói tới đây, y “ọa” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thẻ co giật, môi mấp máy, đã không thể nói nên lời.
Khâu Minh Đạo bi thống muốn chết, ôm chặt thân thể Khâu Anh Hào, hô hấp của Khâu Anh Hào trở lên dồn dập, thân mình trầm xuống, cứ như vậy chết đi.
Trong nháy mắt lúc Lang Oa Tử xuất hiện, Mã Tú Liên vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy Khâu Anh Hào trúng tên, cũng không để ý tới, chạy thẳng tới chỗ Lang Oa Tử, nước mắt chảy dài.
Thấy Khâu Anh Hào trúng tên ngã xuống đất, Sở Hoan nhíu mày, lắc lắc đầu, Tiết Hoài An và vài tên quan văn còn đang thấp giọng nghị luận, trong lời nói không quên khen Sở Hoan ánh mắt sáng như đuốc, khám phá âm mưu của Khâu Anh Hào.
Mã Tú Liên chạy đến bên cạnh Lang Oa Tử, cắn đôi môi đỏ mọng, Lang Oa Tử cũng nhìn nàng, trên gương mặt thô ráp mồ hôi đầm đìa, đột nhiên nhếch miệng cười.
Mã Tú Liên đi qua, vươn tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp của Lang Oa Tử, nước mắt ngăn không được chảy xuống, Lang Oa Tử đưa tay ra, lau nươc mắt trên mặt Mã Tú Liên.
Đúng lúc này, chợt có người kêu lên:
- Không tốt, cẩn thận!
- Khâu Anh Hào, ngươi khốn khiếp đê tiện vô sỉ, ngươi… Không ngờ ngươi nửa đường phái người chặn giết ta, lão tử biết ngươi tâm địa ác độc, nhưng không thể tưởng được ngươi lại ác độc đến thế… Con mẹ nó, ngươi không được chết tử tế.
Trên mặt gã hiện ra thần sắc phẫn nộ, coi bộ dáng gã, nếu không phải bị trói hai tay, hẳn sẽ xông lên xé xác Khâu Anh Hào.
Mũi đao của Mã Tú Liên chỉ vào Khâu Anh Hào, lạnh lùng nói:
- Khâu Anh Hào, ngươi nói đi, có đúng như vậy hay không?
Lông mày Khâu Anh Hào vốn nhíu chặt, lúc này đã giãn ra, cười nói:
- Sở đại nhân đúng là nhìn không ra, tuổi ngươi còn trẻ, tâm tư lại quỷ quyệt như thế, Khâu mỗ đã nhìn nhầm rồi.
Sở Hoan thản nhiên nói lời:
- Đang ở sa mạc, nếu không nghĩ xa một chút, chỉ sợ lúc này đã đầu một nơi chân một nẻo.
- Hóa ra ngươi âm thầm phái người đuối theo lạc đà khách Mã gia.
Khâu Anh hào cười lạnh nói:
- Thần không biết quỷ không hay, Khâu mỗ không ngờ không nhìn ra manh mối.
Sở Hoan thở dài:
- Các hạ lòng dạ hiểm độc, bản quan giờ suy nghĩ lại, vẫn thấy phát lạnh. Vì giết người bịt miệng, ngươi liên kết với sa phỉ, để sa phỉ chặn giết Tôn Cối, thậm chí muốn nhóm lạc đà khách Mã gia đều chết hết trong sa mạc. Tôn Cối chết, không còn nhân chứng, tất cả tội lỗi, ngươi cũng có thể đổ cho sa phỉ.
Một lạc đà khách Mã gia chỉ vào Khâu Anh Hào căm giận nói:
- Ngươi sai sa phỉ đuổi giết chúng ta, nếu không phải người của Sở đại nhân đuổi tới đúng lúc, chúng ta chết cũng không biết là tất cả đều do ngươi âm thầm sắp đặt.
Khâu Anh Hào lắc đầu thở dài:
- Sở đại nhân, Khâu mỗ còn đang kỳ quái vì sao ngươi biết mọi nguyện rõ ràng như vậy, hóa ra ngươi không cao minh bao nhiêu, chẳn qua là nắm được tên Tôn Cối này mà thôi.
Y liếc Tôn Cối một cái, cười lạnh nói:
- Loại tiểu nhân, ta vẫn biết lưu kẻ này chỉ để lại hậu hoạn, đáng tiếc Sở đại nhân lại nhanh chân hơn đám sa phỉ vô năng một bước.
Sở Hoan nói:
- Kỳ thật người của ta cũng không nhanh hơn sa phỉ, chỉ là chúng cũng giống như ngươi, không ngờ được là ta sẽ phái người đuổi theo Mã gia lạc đà khách.
Hắn nhìn vài tên lạc đà khách Mã gia nói tiếp:
- Bọn họ cũng không đi quá xa đã bị sa phỉ đuổi theo, tốt ở chỗ họ đều là những người có kinh nghiệm phong phú, dưạ vào địa thế giằng co cùng sa phỉ, nếu không người của chúng ta đuổi theo cũng không thể cứu kịp.
Một gã lạc đà khách Mã gia chắp tay với Sở Hoan, cảm kích nói:
- Sở địa nhân, lần này chúng tôi có thể còn sống mà tránh khỏi sự đuổi giết của sa phỉ, đều phải đa tạ ngài phái người cứu viện đúng lúc.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Khách khí. Khiến sa phỉ phải lùi bước, phải cảm tạ người khác.
Lúc đà khách kia gật đầu, vuốt cằm nói:
- Sở đại nhân nói không sai, nếu không phải Lang Oa Tử giết liên tiếp mấy người, chỉ sợ sa phỉ cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.
- Lang Oa Tử?
Khâu Anh Hào cả kinh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Tú Liên cũng ngẩn ra.
- Chuyện tới nước này, không còn gì để nói nữa.
Sở Hoan đưa tay lau mồ hôi trên đầu:
- Đừng làm tội mọi người phơi nắng cùng ngươi, hiện tại bản quan hỏi ngươi một câu, chỉ cần ngươi trả lời thành thật, như vậy bản quan còn có thể hướng Tiết đại nhân cầu tình cho ngươi.
Mặt hắn đột nhiên trầm xuống:
- Là ai sai khiến ngươi lập mưu với sứ đoàn?
Khóe mắt Khâu Anh Hào co giật, cười to nói:
- Khâu Anh Hào ta làm việc, chẳng nhẽ còn cần người sai khiến?
- Nhất định có người đứng sau lưng ngươi.
Vẻ mặt Sở Hoan lanh lùng nghiêm nghị:
- Lúc trước bản quan dùng đến Khâu gia lạc đà khách, ngươi đã bày ra nhiều kế hoạch. Ít nhất trước đó Mã Chính Nghĩa cũng đã biết kế hoạch gây bất lợi với sứ đoàn của ngươi, cho nên mới phải ra mặt ngăn cản ngươi.
- Ngươi làm sao biết sư huynh sớm biết kế hoạch của ta?
Khâu Anh Hào cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ trước khi chết hắn nói hết tất cả cho ngươi?
Sở Hoan lắc đầu, hỏi:
- Ngươi cũng biết, Lang Oa Tử là lạc đà khách nhất đẳng của Mã gia, nhưng lần này Mã đương gia lại không cho hắn theo đoàn tiến vào sa mạc, sau đó Mã cô nương lại mang Lang Oa Tử chạy tới, vì sao?
Đôi mi thanh tú của Mã Tú Liên nhíu lại, nói:
- Sở đại nhân, chẳng lẽ… chẳng lẽ phụ thân để Lang Oa Tử ở lại Lạc Nhạn trấn, là có thâm ý?
- Không sai.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Kỳ thật lần này Mã đương gia tiến vào sa mạc, lòng hắn đã chết rồi, điều hắn lo lắng là mình chết trong sa mạc, Mã gia lạc đà khách sẽ như rắn mất đầu, cho nên trước khi đi, viết cho Lang Oa Tử một bức thư an bài hậu sự, một khi hắn xảy ra chuyện không may trong sa mạc, thì Mã gia lạc đà khách của hắn liền giao cho Lang Oa Tử kế thừa.
Hắn lấy trong lòng ra một phong thư, đưa cho Mã Tú Liên, nói:
- Mã cô nương, ngươi xem qua, đây có phải là bút tích của Mã đương gia?
Mã Tú Liên vội nhận lấy, mở ra xem, nhìn vài lần, đôi mắt phiếm hồng, gật đầu nói:
- Vâng, đây… đây là thư phụ thân tự tay viết.
Nàng lại nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Sở đại nhân, hắn… hắn hiện tại đang ở đâu?
“Hắn” trong miệng Mã Tú Liên, tự nhiên là chỉ Lang Oa Tử.
Sở Hoan nhếch miệng, mỉm cười không trả lời, nhìn Khâu Anh Hào vài lần, nói:
- Bản quan biết, có một người của sứ đoàn chúng ta đi trước dẫn đoàn tiến vào Lạc Nhạn trấn. Hắn mang theo ngân phiếu, tới Lạc Nhạn trấn, thuê lạc đà khách làm một việc lớn, làm được việc này, chỉ có Mã gia và Khâu gia!
Thân thể Khâu Anh Hào ca giật, đồng tử co rút lại.
- Người mà người này tìm tới đầu tiên, không phải là Khâu gia ngươi, mà là Mã gia.
Sở Hoan nhìn Khâu Anh Hào chằm chằm nói:
- Có lẽ ngươi đến bây giờ mới biết, ngươi không phải là chọn lựa đầu tiên. Chọn lựa đầu tiên của người đó, là Mã Chính Nghĩa, bởi vì muốn chuyện này hoàn thành thuận lợi, chẳng những lạc đà khách, mà còn cần sa phỉ phối hợp, mà người kia đã thăm dò qua, Mã đương gia có ân với sa phỉ, chỉ cần Mã đương gia nguyện ý nói một câu, sa phỉ vì báo ân, tất nhiên sẽ phối hợp với Mã đương gia làm chuyện này.
Gân xanh trên bàn tay Khâu Anh Hào nổi lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
- Việc người nọ muốn các ngươi làm, tất nhiên là tiêu diệt sứ đoàn Đại Tần chúng ta, hoặc là vật gì đó có trong xe ngựa của chúng ta.
Thanh âm Sở Hoan rất bình tĩnh nhưng mỗi lần nói ra, lại làm khóe miệng Khâu Anh Hào co giật vài cái.
- Cái giá mà hắn đưa ra rất cao, hấp dẫn rất lớn, nhưng Mã đương gia là một lạc đà khách chân chính, không đáp ứng việc này, cự tuyệt người nọ, nhưng lúc ấy Mã đương gia có nói với người nọ, Mã gia lạc đà khách không muốn cuốn vào cuộc phân tranh này, muốn hắn đi mời người khác.
Nói đến đây, Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Kỳ thật khi đó Mã đương gia cũng đoán được, người nọ thuê Mã gia không được sẽ đi tìm Khâu gia, nhưng hắn cho rằng Khâu Anh Hào ngươi sẽ không bỏ tín nghĩa của lạc đà khách, căn bản không ngờ ngươi lại đáp ứng yêu cầu của người nọ.
Khâu Anh Hào rốt cục nói:
- Ngươi có biết bao nhiêu không?
Y xòe năm ngón tay:
- Năm vạn hai. Lạc đà khách chúng ta liều mạng qua sa mạc, một chuyến chỉ được hai nghìn đến ba nghìn lượng bạc, vì mấy lượng bạc đó mà mỗi một lần đi cũng có thể trở thành lần cuối cùng. Sinh sống tại sa mạc, khổ không thể tả, hơn nữa mỗi lần đều có thể một đi không trở lại…!
Thanh âm y đột nhiên cao lên:
- Vì sao chúng ta phải có cuộc sống như vậy? Vì sao không thể làm lớn một chuyến, tìm một nơi ở tốt hơn? Chúng ta làm lạc đà khách ở Lạc Nhạn trấn đến mấy đời rồi, chẳng lẽ hậu nhân vẫn phải như vậy?
Cơ mặt y vặn vẹo:
- Chỉ có sư huynh hồ đồ, mới không phá quy củ tổ tiên truyền xuống, sống tại trấn nhỏ trong sa mạc, là tốt sao?
Sở Hoan thản nhiên hỏi:
- Bản quan hiện tại hỏi ngươi, người nọ là ai?
- Ta không biết.
Khâu Anh Hào cười lạnh nói:
- Đương nhiên ta không biết là ai. Ngươi biết sự tồn tại của người nọ, chẳng lẽ lại không biết hắn là ai?
- Mã đương gia đã nói chuyện này cho Lang Oa Tử
Sở Hoan thở dài:
- Lang Oa Tử không nói được, nhưng hắn lại biết chữ, chỉ có điều Mã đương gia cũng không nói rõ người nọ là ai.
Khâu Anh Hào lắc đầu nói:
- Sở đại nhân, ngươi không cần hỏi. Người nọ có thể đưa ra mấy vạn lượng, hơn nữa lại mua được cả sa phỉ, khiến sa phỉ liên kết với Khâu gia lạc đà khách, hắn tự nhiên là một người thông thiên triệt địa. Ta thu bạc làm việc cho hắn, cũng không hỏi hắn là ai.
Y lập tức cười nói:
- Cho dù ta hỏi , ngươi cảm thấy hắn sẽ nói ra thân phận thật?
Khâu Minh bắt lấy cánh tay Khâu Anh Hào, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Cha, người… người hại chết Mã bá phụ thật sao? Đây đều do cha làm hay sao?
Khâu Anh Hào cười nhạt một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đúng lúc này, lại nghe thanh âm “vù”, một muxi tên xé gió, mang một tốc đooj khó có thể tưởng tượng được xuyên qua khe hở giữa đám người, Khâu Anh Hào ở phía trước còn không kịp phản ứng, “Phốc” một tiếng, mũi tên xuyên qua giữa tim Khâu Anh Hào, thân thể Khâu Anh Hào rung động một chút, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước, xuyên qua đám người, y thấy một đôi mắt đang nhìn mình, lạnh lùng đến cực điểm.
Lang Oa Tử đứng ngoài đám người, chậm rãi buông cung.
Khâu Anh Hào lui về phía sau hai bước, cơ thể dần nhũn xuống, các lạc đà khác đều biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào.
Khâu Minh Đạo ôm lấy Khâu Anh Hào, khan giọng nói:
- Cha…!
Khâu Anh Hào nằm trong ngực Khâu Minh Đạo, miễn cưỡng cười, thanh âm chua xót:
- Tha thứ… tha thứ cho cha…!
Máu tươi trong miệng y tràn ra, khó nhọc nói:
- Lạc đà khách dùng mạng… dùng mạng mưu sinh, mỗi lần… mỗi lần đi vào sa mạc, trong lòng phụ thân kỳ thật… kỳ thật rất… rất sợ hãi…!
Hô hấp của y trở nên dồn dập, mũi tên của Lang Oa Tử bắn trúng tim, đã không thể cứu vãn:
- Cha chỉ muốn kiếm một ít bạc, cho ngươi… cho ngươi và Liên Nhi rời khỏi Lạc Nhạn trấn… Hảo hài tử… cha không muốn ngươi giống như cha…!
Nói tới đây, y “ọa” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thẻ co giật, môi mấp máy, đã không thể nói nên lời.
Khâu Minh Đạo bi thống muốn chết, ôm chặt thân thể Khâu Anh Hào, hô hấp của Khâu Anh Hào trở lên dồn dập, thân mình trầm xuống, cứ như vậy chết đi.
Trong nháy mắt lúc Lang Oa Tử xuất hiện, Mã Tú Liên vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy Khâu Anh Hào trúng tên, cũng không để ý tới, chạy thẳng tới chỗ Lang Oa Tử, nước mắt chảy dài.
Thấy Khâu Anh Hào trúng tên ngã xuống đất, Sở Hoan nhíu mày, lắc lắc đầu, Tiết Hoài An và vài tên quan văn còn đang thấp giọng nghị luận, trong lời nói không quên khen Sở Hoan ánh mắt sáng như đuốc, khám phá âm mưu của Khâu Anh Hào.
Mã Tú Liên chạy đến bên cạnh Lang Oa Tử, cắn đôi môi đỏ mọng, Lang Oa Tử cũng nhìn nàng, trên gương mặt thô ráp mồ hôi đầm đìa, đột nhiên nhếch miệng cười.
Mã Tú Liên đi qua, vươn tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp của Lang Oa Tử, nước mắt ngăn không được chảy xuống, Lang Oa Tử đưa tay ra, lau nươc mắt trên mặt Mã Tú Liên.
Đúng lúc này, chợt có người kêu lên:
- Không tốt, cẩn thận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.