Quyển 3 - Chương 504: Phong Nhãn
Sa Mạc
22/06/2013
Thời điểm Khâu Anh Hào chết, vẫn đeo cung trên lưng, đeo đao bên hông, đây là trang bị tiêu chuẩn của lạc đà khách, Khâu Minh Đạo chợt đặt y xuống đất, hai tròng mắt rưng rưng, im lặng cởi đao của Khâu Anh Hào xuống, sau đó lấy hộp tên và trường cung của Khâu Anh Hào.
Tất cả mọi người đều cho rằng gã thu nhặt di vật của Khâu Anh Hào, đều không để ý.
Nhưng khi hai tay gã cầm trường cung, đột nhiên lấy ra một mũi tên, bằng tốc độ làm người ta khó tưởng giương cung lắp tên, nhắm ngay Lang Oa Tử.
Tài bắn cung của gã có lẽ kém Lang Oa Tử, nhưng trong đám lạc đà khách, cũng là một tiễn thủ cực mạnh. Hành động của gã liền mạch lưu loát, cho đến khi đám Cận Vệ Quân kịp có phản ứng, mũi tên này đã không chút do dự bắn ra.
Tiễn như sao băng.
Không ai ngờ, dưới tình huống như vậy, Khâu Minh Đạo không nói không rằng bắn ra một tên.
Cận Vệ quân phản ứng nhưng muộn một bước, sự tình chỉ trong nháy mắt, ngay sau khi Khâu Minh Đạo bắn lén, hơn mười Cận Vệ quân bưng đoản nỗ trước sau ấn nút cơ quan.
- Phụp phụp phụp.
Tên nỏ như điện, đều bắn vào thân thể Khâu Minh Đạo.
Mũi tên Khâu Minh Đạo bắn ra nhanh như thiểm điện, không ai lường tới gã sẽ bắn, mũi tên mang theo thù hận, như một dải lụa ngắm thẳng Lang Oa Tử.
Lang Oa Tử đang cảm nhận được sự dịu dàng chăm sóc của Mã Tú Liên, có vẻ vô cùng yên bình, một tiếng “cẩn thận “ truyền tới, tên đã gần trong gang tấc, Lang Oa Tử muốn tránh cũng không được.
“Phốc!”
Âm thanh tên ghim vào người, Lang Oa Tử có thể nghe rất rõ ràng, con ngươi của gã co rút lại, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, ở ngay trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Mã Tú Liên không chút do dự vượt lên che trước người Lang Oa Tử, mũi tên kia xuyên qua người nàng, xuyên thẳng vào trong tim.
Hơn mười mũi nỏ xuyên vào thân thể Khâu Minh Đạo, gã quỳ trên mặt đất, nửa người trên đứng thẳng, nhìn mũi tên bắn ngập vào ngực Mã Tú Liên, con ngươi của gã co rút lại, mang theo đau đớn ghi tâm khắc cốt. Gã thậm chỉ quên đi đau đớn khi thân thể mình cắm hơn mười mũi nỏ, thân thể lắc lư, dùng hết khí lực thì thào nói:
- Ngươi…Người ngươi thích là hắn, nhưng…Ta muốn đi đến địa phủ… cùng ngươi…!
Thân thể gã ngã trên xác Khâu Anh Hào, không còn động đậy.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Hoan nhướng mày, kết quả này hắn không lường trước được. Hắn cũng biết Khâu Minh Đạo không liên quan đến âm mưu này, nhưng thời khắc cuối cùng, Khâu Minh Đạo bắn ra một mũi tên trí mạng, để rồi chết dưới đoản nỗ.
Lúc này Lang Oa Tử quỳ trên mặt đất, ôm Mã Tú Liên, vẻ mặt dại đi, chỉ cảm thấy trời đất như mất đi màu sắc.
Môi Mã Tú Liên rướm máu, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, khó khăn đưa tay ra, nhưng khí lực trong cơ thể như bị vắt kiệt, không cách nào đưa lên. Lang Oa Tử cầm tay nàng, áp lên khuôn mặt ngăm đen của mình.
- Ta biết… Ta biết ngươi sẽ không hại phụ thân…!
Mã Tú Liên mang nét cưới trên môi:
- Ta không quay về, là muốn… Là muốn tìm được ngươi, ta sợ… Ta sợ bọn họ hại ngươi…!
Lang Oa Tử ngơ ngác nhìn Mã Tú Liên,
- Sau này… Sau này phải chiếu cố cho mình, ta cùng phụ thân… đều đi rồi, ngươi… Ngươi sẽ rất cô đơn…!
Mã Tú Liên vuốt ve mặt Lang Oa Tử:
- Ta đáp ứng cùng ngươi… cùng ngươi cả đời, nhưng.. không làm được, ngươi không cần… chớ có trách ta…!
Cố họng Lang oa Tử mấp máy, trong miệng phát ra thanh âm “ a, a” tối nghĩa.
- Trong ngực ta… có khăn...
Máu tươi trong người Mã Tú Liên tràn ra ngày càng nhiều, thân hình nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm ngày càng nhẹ :
- Ngươi giúp ra... giúp ta lấy ra... !
Lang Oa Tử đưa tay vào trong ngực Mã Tú Liên, lấy ra một chiếc khăn lụa đỏ tía, Mã Tú Liên cười:
- Đắp… đắp mặt cho ta… Ta đáp ứng ngươi, phải làm nương tử của ngươi…!
Lang Oa Tử ngơ ngác đặt chiếc khăn lụa lên mặt Mã Tú Liên, nước mắt từ từ chảy ra.
- Ta làm tân nương, có được không… có đẹp hay không?
Giọng nàng cực kỳ suy yếu:
- Ngươi có thích không… Có thích ta làm tân nương?
Lang Oa Tử ra sức gật đầu, Mã Tú Liên khẽ thở dài:
- Ngươi về sau, về sau chỉ có một mình, ta … ta không yên lòng, không ai thương ngươi…. ngươi phải chiếu cố kỹ… chiếu cố chính mình…!
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ, đến chữ cuối cùng, thân hình liền trầm xuống, không phát ra âm thanh nữa.
Cả người Lang Oa Tử run rẩy, cúi đầu, ôm gương mặt trùm dưới khăn lụa dán lên mặt mình, ôm chặt nữ tử trong lồng ngực, tựa như sợ nàng đột nhiên biến mất.
Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng đều ảm đạm, không ít người lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
Chợt thấy Lang Oa Tử ngẩng đầu, nhìn bầu trời, trong cổ phát ra tiếng gầm rú thê lương, giống như một con sói tru lên trong đại mạc, tràn đày đau đớn tuyệt vọng.
Các lạc đà khách Mã gia đều có vẻ ảm đạm, có người đi đến bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Lang Oa Tử, Tú Liên đã ra đi, chúng ta…!
Đã thấy Lang Oa Tử nhìn mình, đôi mắt ác nghiệt như băng giá ngàn năm, các lạc đà khách chưa bao giờ thấy Lang Oa Tử lộ ra ánh mắt ác nghiệt như vậy, không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.
Tiết Hoài Anh cũng rốt cục tỉnh tảo trở lại, tới gần Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Sở phó sứ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Y nhìn đám lạc đà khách, hạ giọng nói:
- Những người này còn có thể tin tưởng được sao? Có thể để họ đưa chúng ta đi trong sa mạc?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Đại nhân, Tôn Cối và Vệ Lục đều là kẻ gian của Khâu Anh Hào, xử trí hai người này thế nào, kính xin đại nhân chỉ bảo!
Tiết Hoài An vội nói:
- Tất cả đều do Sở phó sứ xử lý!
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vốn nên bắt lại, đợi sau khi trở về giao cho Hình bộ trị tội, nhưng mang hai người này trong đội ngũ, sẽ làm hao tổn tinh lực chúng ta. Hơn nữa hai người này đều là loại tiểu nhân…!
Hắn ghé sát vào tai Tiết Hoài An, nói nhỏ vài câu, Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Tạm nghỉ lại nơi này!
Sở Hoan gọi Hiên Viên Thắng Tài, cho gã dẫn Tôn Cối và Vệ Lục đang tái mét tới, lại truyền lệnh cho các tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn tạm thời.
Một trận này, tuy đánh lui sa phỉ, nhưng thể lực của Cận Vệ quân đã đến cực hạn, Sở Hoan biết trải qua trận chiến này, sa phỉ đã bị dọa cho vỡ mật, tuyệt không dám sơ suất quay lại tấn công lần nữa.
Vệ Lục bị bắt, mặc dù lớn tiếng nói bị Khâu Anh Hào bức bách, nhưng lạc đà khách Khâu gia không một người cầu xin cho hắn, mọi người thu nhặt thi thể phụ tử Khâu gia, sau đó cử một lạc đà khách nói chuyện với Sở Hoan.
Phụ tử Khâu Anh Hào đã chết, Khâu gia lạc đà khách cũng chỉ còn trên danh nghĩa, những lạc đà khách lưu lại kỳ thật trong lòng cũng không yên không biết tiếp theo phải làm gì.
Bọn họ không biết nên mang thi thể phụ tử Khâu gia trở về, hay là tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của lạc đà khách, mang sứ đoàn đi xuyên qua sa mạc.
Trải qua chuyện này, sứ đoàn không còn tin tưởng lạc đà khách, mà lạc đà khách cũng không còn lòng dạ nào nữa.
Nói chuyện với Sở Hoan là lạc đà khách Khâu gia tên Triệu Thành, nhìn qua cũng là một người thành thật, khi nói chuyện với Sở Hoan, có chút không yên lòng. Sở Hoan cười nói:
- Tuy Khâu Anh Hào gây rối, nhưng giờ đã đền tội, việc này sẽ không liên tụy đến các ngươi. Có tiếp tục làm hay không, ta cũng không cưỡng ép. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý, ước định giữa chúng ta vẫn hữu hiệu, sau khi đi qua sa mạc, thù lao không thiếu một xu.
Triệu Thành ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Sở gia, lạc đà khách có quy củ là chỉ cần còn sống, dù là một người, thì cũng phải thực hiện lời hứa. Khâu đương gia… À, Khâu Anh Hào mặc dù đã chết, nhưng nếu Sở gia cần dùng đến, chúng ta vẫn tiếp tục dẫn đường.
Sở Hoan cười nói:
- Như thế tốt quá.
Triệu Thành ngẫm nghĩ một chút, dường như có gì đó muốn nói, nhưng lại do dự, Sở Hoan thấy thần sắc kỳ quái của hắn, hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
Triệu Thành rốt cục nói:
- Sở đại gia, không biết đội ngũ của ngài khi nào có thế khởi hành?
Sở Hoan nói:
- Mọi người đều đã kiệt sức, nếu cố chạy, thể lực thiếu thốn, sa phỉ một khi quay lại, sẽ khó đối phó!
Vẻ mặt Triệu Thành nghiêm túc nói:
- Sở gia, có một câu không biết có nên nói hay không!
“Ngươi nói!”
- Nơi này không nên ở lâu!
Triệu Thành chân thành nói:
- Nếu không kịp thời xuyên qua phong nhãn, tình huống sẽ không ổn. Hơn nữa, ta cũng vài huynh đệ đều nghĩ, bão cát sẽ lại tới nhanh thôi!
Sở Hoan ngẩn ra, nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nói gì? Phong nhãn? Bão cát
Đột nhiên hắn hiểu ra gì đó:
- Ngươi nói là, chúng ta chưa đi qua phong nhãn?
Triệu Thành lắc đầu nói:
- Sở gia, chúng ta không những chưa đi qua phong nhãn, giờ phút này chúng ta đang ở ngay trong phong nhãn.
Vẻ mặt Sở Hoan trở nên ngưng trọng.
Kỳ thật thời điểm Khâu Anh Hào nói đến tâm bão, Sở Hoan chỉ thấy Khâu Anh Hào đang nói chuyện giật gân, chỉ cho là lấy chuyện phong nhãn làm cớ, để cho sứ đoàn phải liên tục chạy nhằm tiêu hao thể lực.
Nay Khâu Anh Hào đã đền tội, Sở Hoan thậm chí còn xem nhẹ sự tồn tại của phong nhãn.
Nhưng giờ phút này Triệu Thành nói như vậy, Sở Hoan biết Triệu Thành không nói dối, chính hắn cũng không ngờ, nơi Khâu Anh Hào cho sứ đoàn trú lại, lại là phong nhãn của sa mạc.
Vẻ mặt của Triệu Thành rất ác liệt, Sở Hoan cũng nhíu mày nói:
- Ngươi cảm thấy bão cát sẽ tới?
Triệu Thành gật đầu nói:
- Sở gia, ngài chưa quen sa mạc nên không nhìn ra, tuy nhiên, chúng ta qua lại trong sa mạc hằng năm, cũng có chút kinh nghiệm. Khí hậu hai ngày nay rất không bình thường, thoạt nhìn ngày nóng đêm lạnh, kỳ thật đã có chút không đúng, hơn nữa buổi tối bão cát đứt quãng, thời gian dài liên tục, đây là điềm báo bão cát sẽ đột kích.
Sở Hoan lại hỏi :
- Bão cát rất đáng sợ sao? Chúng ta có biện pháp né tránh không?
Triệu Thành ngẫm nghĩ một lúc, mới nói :
- Sở gia, bão cát nếu đến, phạm vi quét qua rất lớn, che cả bầu trời, cát bay đầy trời, nếu ở trong bão cát, thì không thể trốn, biện phát tốt nhất là rời khỏi phong nhãn. Nếu không sẽ rất đáng sợ... !
Triệu Thành hơi trầm ngâm, lắc đầu cười khổ nói:
- Trong sa mạc, đáng sợ nhất chính là sa phỉ và bão cát, hai thứ này gặp phải một thì nhất đinh sẽ chết người !
Sở Hoan ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, biết nhất định phải thảo luận lịch trình tiếp theo với Tiết Hoài An. Tiết Hoài An đang ở trong lều vải né cái nắng mãnh liệt, Sở Hoan nhìn vào lều, thấy Lang Oa Tử vẫn ôm thi thể Mã Tú Liên, giống như một tảng đá, không nhúc nhích, các lạc đà khách Mã gia đứng bên cạnh, không biết làm thế nào cho phải.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, đi tới, lạc đà khách Mã gia thấy Sở Hoan, đều chắp tay, Sở Hoan cách Lang Oa Tử vài bước thì dừng lại, nhìn khuôn mặt ngăm đen kia, có vài phần thông cảm.
Hắn biết giờ này Lang Oa Tử rất bi thống, người xem hắn như con là Mã Chính Nghĩa bị hại. Nữ nhân mình yêu vì đỡ tên cho mình mà chết, có thể nói những người thân thích của gã đều trước sau rời đi, Lang Oa Tử dù có ý chí sắt đá, cũng bị vỡ vụn.
Hắn biết lúc này nói gì cũng vô dụng, hơn nữa hắn cũng không biết khuyên bảo như thế nào, trầm mặc một lát, đưa tay ra hiệu cho Mã gia lạc đà khách đi nghỉ tạm, còn hắn thì đi vào trong trướng của Tiết Hoài An.
Tiết Hoài An rất buồn ngủ, nhưng trong thời điểm này thì sao mà ngủ được.
Sở Hoan vào trong trướng, Tiết Hoài An đã chào đón, mở miệng hỏi:
- Sở phó sứ, lúc trước ngươi nói lạc đà khách mưu đồ với sứ đoàn chúng ta, là có người ở sau thuê bọn họ? Đây là thật hay giả?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Xác thực. Đây là Mã Chính Nghĩa nói cho Lang Oa Tử. Lang Oa Tử mang bút tích lại cho hạ quan, hạ quan nghĩ Mã Chính Nghĩa không có lý do lừa dối hạ quan, mà Lang Oa Tử cũng sẽ không lừa gạt hạ quan.
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Người nọ thuê lạc đà khách và sa phỉ, là vì cỗ xe ngựa kia?
- Vâng!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ít nhất Lang Oa Tử nói như vậy.
Tiết Hoài An vuốt râu nói:
- Người nọ là ai, trong lòng ngươi có chút manh mối nào không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Hạ quan cũng không dám vọng đoán. Đến tìm đại nhân, là có việc gấp muốn thảo luận cùng đại nhân!
Tiết Hoài An cười khổ nói:
- Việc gấp chắc chắn không phải là chuyện tốt, đoạn đường này quả nhiên không chỗ nào như ý. Sở phó sứ, việc gấp ngươi nói là gì?
Sở Hoan lập tức đem lời Triệu Thành nói lại một lần:
- Đại nhân, nếu lời Triệu Thành không phải là giả, vậy vị trí chúng ta đang ở vô cùng nguy hiểm, không thể ở lâu.
Tiết Hoài An cũng có chút nóng vội:
- Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ?
Sở Hoan cười khổ:
- Vì tương kế tựu kế, chúng ta đã chạy liên tục hai ngày, lại chiến đấu kịch liệt cùng sa phỉ, các huynh đệ dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tiết Hoài An buồn rầu nói:
- Sở phó sứ, vậy phải làm thế nào?
Giờ phút này, Tiết Hoài An bỗng cảm giác, lần đi sứ này, nếu không có vị Phó sứ Sở Hoan, quả không thể tưởng tượng nổi.
Người trẻ tuổi này nhìn giản dị tự nhiên, nhưng làm chuyện lớn, lại thể hiện bản lĩnh và giảo hoạt không hề tương xứng với tuổi của mình.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Đại nhân, không bằng kêu Hiên Viên tướng quân và lạc đà khách lại đây, chúng ta bàn thật kỹ về vấn đề này!
Tiết Hoài An vội vàng gật đầu, phái người gọi Hiên Viên Thắng Tài và lạc đà khách Triệu Thành tới.
Hiên Viên Thắng Tài vào trong trướng, hướng Sở Hoan và Tiết Hoài An bẩm:
- Đã xử quyết Tôn Cối và Vệ Lục, mạt tướng cũng đã bảo các huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ tạm.
Sở Hoan vuốt cằm, đợi Triệu Thành đến, Sở Hoan đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Triệu sư phụ, theo cách nhìn của ngươi, bão cát khi nào sẽ đến?
Triệu Thành trả lời:
- Cụ thể khi nào đến, tại hạ không dám đoán chắc, nhưng theo tình huống phán đoán từ trước, trong vòng mười hai canh giờ, chỗ này sẽ có bão cát.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Nói như thế, chúng ta chỉ có thời gian một ngày?
- Vâng!
Triệu Thành gật đầu nói:
- Thứ cho tại hạ nói thẳng, tình huống trước mắt đã vô cùng ác liệt. Trước kia chúng ta đi qua sa mạc, đều đã ấn định thời gian, tận dụng mọi khả năng tránh bão cát, hiện giờ chúng ta ở giữa phong nhãn, bão cát sẽ không đột ngột xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, đoạn đường quét qua sẽ vô cùng lớn, chúng ta ở trong đoạn đường đó, tát nhiên sẽ gặp gió lốc.
Hiên Viên Thắng Tài chấn động, cau mày nói:
- Phó sứ đại nhân, nói như vậy, chúng ta phải lập tức khởi hành?
Gã khó xử nói:
- Thể lực mọi người đã cạn kiệt, lúc này thật sự đã có người hôn mê, nôn khan, nếu thật sự cưỡng ép khởi hành, chỉ sợ…!
Trên mặt gã đã hiện lên thần sắc lo lắng. Gã là quân nhân, ý chí kiên định, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Tất cả mọi người đều cho rằng gã thu nhặt di vật của Khâu Anh Hào, đều không để ý.
Nhưng khi hai tay gã cầm trường cung, đột nhiên lấy ra một mũi tên, bằng tốc độ làm người ta khó tưởng giương cung lắp tên, nhắm ngay Lang Oa Tử.
Tài bắn cung của gã có lẽ kém Lang Oa Tử, nhưng trong đám lạc đà khách, cũng là một tiễn thủ cực mạnh. Hành động của gã liền mạch lưu loát, cho đến khi đám Cận Vệ Quân kịp có phản ứng, mũi tên này đã không chút do dự bắn ra.
Tiễn như sao băng.
Không ai ngờ, dưới tình huống như vậy, Khâu Minh Đạo không nói không rằng bắn ra một tên.
Cận Vệ quân phản ứng nhưng muộn một bước, sự tình chỉ trong nháy mắt, ngay sau khi Khâu Minh Đạo bắn lén, hơn mười Cận Vệ quân bưng đoản nỗ trước sau ấn nút cơ quan.
- Phụp phụp phụp.
Tên nỏ như điện, đều bắn vào thân thể Khâu Minh Đạo.
Mũi tên Khâu Minh Đạo bắn ra nhanh như thiểm điện, không ai lường tới gã sẽ bắn, mũi tên mang theo thù hận, như một dải lụa ngắm thẳng Lang Oa Tử.
Lang Oa Tử đang cảm nhận được sự dịu dàng chăm sóc của Mã Tú Liên, có vẻ vô cùng yên bình, một tiếng “cẩn thận “ truyền tới, tên đã gần trong gang tấc, Lang Oa Tử muốn tránh cũng không được.
“Phốc!”
Âm thanh tên ghim vào người, Lang Oa Tử có thể nghe rất rõ ràng, con ngươi của gã co rút lại, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, ở ngay trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Mã Tú Liên không chút do dự vượt lên che trước người Lang Oa Tử, mũi tên kia xuyên qua người nàng, xuyên thẳng vào trong tim.
Hơn mười mũi nỏ xuyên vào thân thể Khâu Minh Đạo, gã quỳ trên mặt đất, nửa người trên đứng thẳng, nhìn mũi tên bắn ngập vào ngực Mã Tú Liên, con ngươi của gã co rút lại, mang theo đau đớn ghi tâm khắc cốt. Gã thậm chỉ quên đi đau đớn khi thân thể mình cắm hơn mười mũi nỏ, thân thể lắc lư, dùng hết khí lực thì thào nói:
- Ngươi…Người ngươi thích là hắn, nhưng…Ta muốn đi đến địa phủ… cùng ngươi…!
Thân thể gã ngã trên xác Khâu Anh Hào, không còn động đậy.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Sở Hoan nhướng mày, kết quả này hắn không lường trước được. Hắn cũng biết Khâu Minh Đạo không liên quan đến âm mưu này, nhưng thời khắc cuối cùng, Khâu Minh Đạo bắn ra một mũi tên trí mạng, để rồi chết dưới đoản nỗ.
Lúc này Lang Oa Tử quỳ trên mặt đất, ôm Mã Tú Liên, vẻ mặt dại đi, chỉ cảm thấy trời đất như mất đi màu sắc.
Môi Mã Tú Liên rướm máu, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, khó khăn đưa tay ra, nhưng khí lực trong cơ thể như bị vắt kiệt, không cách nào đưa lên. Lang Oa Tử cầm tay nàng, áp lên khuôn mặt ngăm đen của mình.
- Ta biết… Ta biết ngươi sẽ không hại phụ thân…!
Mã Tú Liên mang nét cưới trên môi:
- Ta không quay về, là muốn… Là muốn tìm được ngươi, ta sợ… Ta sợ bọn họ hại ngươi…!
Lang Oa Tử ngơ ngác nhìn Mã Tú Liên,
- Sau này… Sau này phải chiếu cố cho mình, ta cùng phụ thân… đều đi rồi, ngươi… Ngươi sẽ rất cô đơn…!
Mã Tú Liên vuốt ve mặt Lang Oa Tử:
- Ta đáp ứng cùng ngươi… cùng ngươi cả đời, nhưng.. không làm được, ngươi không cần… chớ có trách ta…!
Cố họng Lang oa Tử mấp máy, trong miệng phát ra thanh âm “ a, a” tối nghĩa.
- Trong ngực ta… có khăn...
Máu tươi trong người Mã Tú Liên tràn ra ngày càng nhiều, thân hình nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm ngày càng nhẹ :
- Ngươi giúp ra... giúp ta lấy ra... !
Lang Oa Tử đưa tay vào trong ngực Mã Tú Liên, lấy ra một chiếc khăn lụa đỏ tía, Mã Tú Liên cười:
- Đắp… đắp mặt cho ta… Ta đáp ứng ngươi, phải làm nương tử của ngươi…!
Lang Oa Tử ngơ ngác đặt chiếc khăn lụa lên mặt Mã Tú Liên, nước mắt từ từ chảy ra.
- Ta làm tân nương, có được không… có đẹp hay không?
Giọng nàng cực kỳ suy yếu:
- Ngươi có thích không… Có thích ta làm tân nương?
Lang Oa Tử ra sức gật đầu, Mã Tú Liên khẽ thở dài:
- Ngươi về sau, về sau chỉ có một mình, ta … ta không yên lòng, không ai thương ngươi…. ngươi phải chiếu cố kỹ… chiếu cố chính mình…!
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ, đến chữ cuối cùng, thân hình liền trầm xuống, không phát ra âm thanh nữa.
Cả người Lang Oa Tử run rẩy, cúi đầu, ôm gương mặt trùm dưới khăn lụa dán lên mặt mình, ôm chặt nữ tử trong lồng ngực, tựa như sợ nàng đột nhiên biến mất.
Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng đều ảm đạm, không ít người lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
Chợt thấy Lang Oa Tử ngẩng đầu, nhìn bầu trời, trong cổ phát ra tiếng gầm rú thê lương, giống như một con sói tru lên trong đại mạc, tràn đày đau đớn tuyệt vọng.
Các lạc đà khách Mã gia đều có vẻ ảm đạm, có người đi đến bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Lang Oa Tử, Tú Liên đã ra đi, chúng ta…!
Đã thấy Lang Oa Tử nhìn mình, đôi mắt ác nghiệt như băng giá ngàn năm, các lạc đà khách chưa bao giờ thấy Lang Oa Tử lộ ra ánh mắt ác nghiệt như vậy, không tự chủ lùi về phía sau mấy bước.
Tiết Hoài Anh cũng rốt cục tỉnh tảo trở lại, tới gần Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:
- Sở phó sứ, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Y nhìn đám lạc đà khách, hạ giọng nói:
- Những người này còn có thể tin tưởng được sao? Có thể để họ đưa chúng ta đi trong sa mạc?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Đại nhân, Tôn Cối và Vệ Lục đều là kẻ gian của Khâu Anh Hào, xử trí hai người này thế nào, kính xin đại nhân chỉ bảo!
Tiết Hoài An vội nói:
- Tất cả đều do Sở phó sứ xử lý!
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vốn nên bắt lại, đợi sau khi trở về giao cho Hình bộ trị tội, nhưng mang hai người này trong đội ngũ, sẽ làm hao tổn tinh lực chúng ta. Hơn nữa hai người này đều là loại tiểu nhân…!
Hắn ghé sát vào tai Tiết Hoài An, nói nhỏ vài câu, Tiết Hoài An gật đầu nói:
- Tạm nghỉ lại nơi này!
Sở Hoan gọi Hiên Viên Thắng Tài, cho gã dẫn Tôn Cối và Vệ Lục đang tái mét tới, lại truyền lệnh cho các tướng sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn tạm thời.
Một trận này, tuy đánh lui sa phỉ, nhưng thể lực của Cận Vệ quân đã đến cực hạn, Sở Hoan biết trải qua trận chiến này, sa phỉ đã bị dọa cho vỡ mật, tuyệt không dám sơ suất quay lại tấn công lần nữa.
Vệ Lục bị bắt, mặc dù lớn tiếng nói bị Khâu Anh Hào bức bách, nhưng lạc đà khách Khâu gia không một người cầu xin cho hắn, mọi người thu nhặt thi thể phụ tử Khâu gia, sau đó cử một lạc đà khách nói chuyện với Sở Hoan.
Phụ tử Khâu Anh Hào đã chết, Khâu gia lạc đà khách cũng chỉ còn trên danh nghĩa, những lạc đà khách lưu lại kỳ thật trong lòng cũng không yên không biết tiếp theo phải làm gì.
Bọn họ không biết nên mang thi thể phụ tử Khâu gia trở về, hay là tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của lạc đà khách, mang sứ đoàn đi xuyên qua sa mạc.
Trải qua chuyện này, sứ đoàn không còn tin tưởng lạc đà khách, mà lạc đà khách cũng không còn lòng dạ nào nữa.
Nói chuyện với Sở Hoan là lạc đà khách Khâu gia tên Triệu Thành, nhìn qua cũng là một người thành thật, khi nói chuyện với Sở Hoan, có chút không yên lòng. Sở Hoan cười nói:
- Tuy Khâu Anh Hào gây rối, nhưng giờ đã đền tội, việc này sẽ không liên tụy đến các ngươi. Có tiếp tục làm hay không, ta cũng không cưỡng ép. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý, ước định giữa chúng ta vẫn hữu hiệu, sau khi đi qua sa mạc, thù lao không thiếu một xu.
Triệu Thành ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Sở gia, lạc đà khách có quy củ là chỉ cần còn sống, dù là một người, thì cũng phải thực hiện lời hứa. Khâu đương gia… À, Khâu Anh Hào mặc dù đã chết, nhưng nếu Sở gia cần dùng đến, chúng ta vẫn tiếp tục dẫn đường.
Sở Hoan cười nói:
- Như thế tốt quá.
Triệu Thành ngẫm nghĩ một chút, dường như có gì đó muốn nói, nhưng lại do dự, Sở Hoan thấy thần sắc kỳ quái của hắn, hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
Triệu Thành rốt cục nói:
- Sở đại gia, không biết đội ngũ của ngài khi nào có thế khởi hành?
Sở Hoan nói:
- Mọi người đều đã kiệt sức, nếu cố chạy, thể lực thiếu thốn, sa phỉ một khi quay lại, sẽ khó đối phó!
Vẻ mặt Triệu Thành nghiêm túc nói:
- Sở gia, có một câu không biết có nên nói hay không!
“Ngươi nói!”
- Nơi này không nên ở lâu!
Triệu Thành chân thành nói:
- Nếu không kịp thời xuyên qua phong nhãn, tình huống sẽ không ổn. Hơn nữa, ta cũng vài huynh đệ đều nghĩ, bão cát sẽ lại tới nhanh thôi!
Sở Hoan ngẩn ra, nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nói gì? Phong nhãn? Bão cát
Đột nhiên hắn hiểu ra gì đó:
- Ngươi nói là, chúng ta chưa đi qua phong nhãn?
Triệu Thành lắc đầu nói:
- Sở gia, chúng ta không những chưa đi qua phong nhãn, giờ phút này chúng ta đang ở ngay trong phong nhãn.
Vẻ mặt Sở Hoan trở nên ngưng trọng.
Kỳ thật thời điểm Khâu Anh Hào nói đến tâm bão, Sở Hoan chỉ thấy Khâu Anh Hào đang nói chuyện giật gân, chỉ cho là lấy chuyện phong nhãn làm cớ, để cho sứ đoàn phải liên tục chạy nhằm tiêu hao thể lực.
Nay Khâu Anh Hào đã đền tội, Sở Hoan thậm chí còn xem nhẹ sự tồn tại của phong nhãn.
Nhưng giờ phút này Triệu Thành nói như vậy, Sở Hoan biết Triệu Thành không nói dối, chính hắn cũng không ngờ, nơi Khâu Anh Hào cho sứ đoàn trú lại, lại là phong nhãn của sa mạc.
Vẻ mặt của Triệu Thành rất ác liệt, Sở Hoan cũng nhíu mày nói:
- Ngươi cảm thấy bão cát sẽ tới?
Triệu Thành gật đầu nói:
- Sở gia, ngài chưa quen sa mạc nên không nhìn ra, tuy nhiên, chúng ta qua lại trong sa mạc hằng năm, cũng có chút kinh nghiệm. Khí hậu hai ngày nay rất không bình thường, thoạt nhìn ngày nóng đêm lạnh, kỳ thật đã có chút không đúng, hơn nữa buổi tối bão cát đứt quãng, thời gian dài liên tục, đây là điềm báo bão cát sẽ đột kích.
Sở Hoan lại hỏi :
- Bão cát rất đáng sợ sao? Chúng ta có biện pháp né tránh không?
Triệu Thành ngẫm nghĩ một lúc, mới nói :
- Sở gia, bão cát nếu đến, phạm vi quét qua rất lớn, che cả bầu trời, cát bay đầy trời, nếu ở trong bão cát, thì không thể trốn, biện phát tốt nhất là rời khỏi phong nhãn. Nếu không sẽ rất đáng sợ... !
Triệu Thành hơi trầm ngâm, lắc đầu cười khổ nói:
- Trong sa mạc, đáng sợ nhất chính là sa phỉ và bão cát, hai thứ này gặp phải một thì nhất đinh sẽ chết người !
Sở Hoan ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, biết nhất định phải thảo luận lịch trình tiếp theo với Tiết Hoài An. Tiết Hoài An đang ở trong lều vải né cái nắng mãnh liệt, Sở Hoan nhìn vào lều, thấy Lang Oa Tử vẫn ôm thi thể Mã Tú Liên, giống như một tảng đá, không nhúc nhích, các lạc đà khách Mã gia đứng bên cạnh, không biết làm thế nào cho phải.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, đi tới, lạc đà khách Mã gia thấy Sở Hoan, đều chắp tay, Sở Hoan cách Lang Oa Tử vài bước thì dừng lại, nhìn khuôn mặt ngăm đen kia, có vài phần thông cảm.
Hắn biết giờ này Lang Oa Tử rất bi thống, người xem hắn như con là Mã Chính Nghĩa bị hại. Nữ nhân mình yêu vì đỡ tên cho mình mà chết, có thể nói những người thân thích của gã đều trước sau rời đi, Lang Oa Tử dù có ý chí sắt đá, cũng bị vỡ vụn.
Hắn biết lúc này nói gì cũng vô dụng, hơn nữa hắn cũng không biết khuyên bảo như thế nào, trầm mặc một lát, đưa tay ra hiệu cho Mã gia lạc đà khách đi nghỉ tạm, còn hắn thì đi vào trong trướng của Tiết Hoài An.
Tiết Hoài An rất buồn ngủ, nhưng trong thời điểm này thì sao mà ngủ được.
Sở Hoan vào trong trướng, Tiết Hoài An đã chào đón, mở miệng hỏi:
- Sở phó sứ, lúc trước ngươi nói lạc đà khách mưu đồ với sứ đoàn chúng ta, là có người ở sau thuê bọn họ? Đây là thật hay giả?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Xác thực. Đây là Mã Chính Nghĩa nói cho Lang Oa Tử. Lang Oa Tử mang bút tích lại cho hạ quan, hạ quan nghĩ Mã Chính Nghĩa không có lý do lừa dối hạ quan, mà Lang Oa Tử cũng sẽ không lừa gạt hạ quan.
Tiết Hoài An cau mày nói:
- Người nọ thuê lạc đà khách và sa phỉ, là vì cỗ xe ngựa kia?
- Vâng!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ít nhất Lang Oa Tử nói như vậy.
Tiết Hoài An vuốt râu nói:
- Người nọ là ai, trong lòng ngươi có chút manh mối nào không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Hạ quan cũng không dám vọng đoán. Đến tìm đại nhân, là có việc gấp muốn thảo luận cùng đại nhân!
Tiết Hoài An cười khổ nói:
- Việc gấp chắc chắn không phải là chuyện tốt, đoạn đường này quả nhiên không chỗ nào như ý. Sở phó sứ, việc gấp ngươi nói là gì?
Sở Hoan lập tức đem lời Triệu Thành nói lại một lần:
- Đại nhân, nếu lời Triệu Thành không phải là giả, vậy vị trí chúng ta đang ở vô cùng nguy hiểm, không thể ở lâu.
Tiết Hoài An cũng có chút nóng vội:
- Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ?
Sở Hoan cười khổ:
- Vì tương kế tựu kế, chúng ta đã chạy liên tục hai ngày, lại chiến đấu kịch liệt cùng sa phỉ, các huynh đệ dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tiết Hoài An buồn rầu nói:
- Sở phó sứ, vậy phải làm thế nào?
Giờ phút này, Tiết Hoài An bỗng cảm giác, lần đi sứ này, nếu không có vị Phó sứ Sở Hoan, quả không thể tưởng tượng nổi.
Người trẻ tuổi này nhìn giản dị tự nhiên, nhưng làm chuyện lớn, lại thể hiện bản lĩnh và giảo hoạt không hề tương xứng với tuổi của mình.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Đại nhân, không bằng kêu Hiên Viên tướng quân và lạc đà khách lại đây, chúng ta bàn thật kỹ về vấn đề này!
Tiết Hoài An vội vàng gật đầu, phái người gọi Hiên Viên Thắng Tài và lạc đà khách Triệu Thành tới.
Hiên Viên Thắng Tài vào trong trướng, hướng Sở Hoan và Tiết Hoài An bẩm:
- Đã xử quyết Tôn Cối và Vệ Lục, mạt tướng cũng đã bảo các huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ tạm.
Sở Hoan vuốt cằm, đợi Triệu Thành đến, Sở Hoan đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Triệu sư phụ, theo cách nhìn của ngươi, bão cát khi nào sẽ đến?
Triệu Thành trả lời:
- Cụ thể khi nào đến, tại hạ không dám đoán chắc, nhưng theo tình huống phán đoán từ trước, trong vòng mười hai canh giờ, chỗ này sẽ có bão cát.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Nói như thế, chúng ta chỉ có thời gian một ngày?
- Vâng!
Triệu Thành gật đầu nói:
- Thứ cho tại hạ nói thẳng, tình huống trước mắt đã vô cùng ác liệt. Trước kia chúng ta đi qua sa mạc, đều đã ấn định thời gian, tận dụng mọi khả năng tránh bão cát, hiện giờ chúng ta ở giữa phong nhãn, bão cát sẽ không đột ngột xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, đoạn đường quét qua sẽ vô cùng lớn, chúng ta ở trong đoạn đường đó, tát nhiên sẽ gặp gió lốc.
Hiên Viên Thắng Tài chấn động, cau mày nói:
- Phó sứ đại nhân, nói như vậy, chúng ta phải lập tức khởi hành?
Gã khó xử nói:
- Thể lực mọi người đã cạn kiệt, lúc này thật sự đã có người hôn mê, nôn khan, nếu thật sự cưỡng ép khởi hành, chỉ sợ…!
Trên mặt gã đã hiện lên thần sắc lo lắng. Gã là quân nhân, ý chí kiên định, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.