Quyển 3 - Chương 443: Múa trên dây thừng
Sa Mạc
17/06/2013
Gánh tạp nghệ Thường Dịch tiến vào từ ngoài điện rất nhanh, số người cũng không nhiều, bảy tám người mà thôi, cầm đạo cụ trong tay, nam có nữ có, đạo cũng đều rất đơn giản.
Tạp nghệ Trung Nguyên, có đủ loại, rất nhiều lối mòn, chẳng qua lần này diễn ở Quang Minh Điện, đương nhiên không thể biểu hiện ra tất cả, đơn giản là an bài vài tiết mục trợ hứng mà thôi.
Sở Hoan đánh giá đám người làm xiếc này, quả thật nhìn thấy người đàn ông da đen trước kia.
Người đàn ông da đen kia cao lớn cường tráng, đội mũ mạo, mặc áo vải thô ngắn, vạt áo trước ngực hơi mở, lộ ra lông ngực xù, hai tay gã rất thô, cơ bắp cuồn cuộn, hông thắt một đai lưng, tai trái mang theo một bó dây thừng, khi đi bước chân vững vàng, có thể thấy công phu hạ bàn của người này hết sức vững chắc.
Trong đó có hai nữ tử, không thể nói mỹ mạo, nhưng dáng người cũng hơi thướt tha, lộ ra khí chất phố phường, tuy rằng khí chất giang hồ như vậy không hợp với Quang Minh Điện uy nghiêm, nhưng ánh mắt không ít quan viên vẫn đảo quanh trên người hai nữ tử này, hai nữ tử này phát ra khí chất dã tính giang hồ cũng có một phen thướt tha khác.
Lúc này Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên rốt cuộc cao giọng nói:
- Muốn biểu diễn tiết mục gì, báo tên ra trước!
Thường Dịch vội chắp tay nói:
- Trước tiên chúng thảo dân dâng lên thường thẳng lộng vũ, cùng nguyện ngô hoàng an khang tường nhạc, vạn tuế vạn tuế vạn vạn thế!
Hòang đế vuốt râu cười nói:
- Không thể tưởng được tiểu nhân cũng biết nói năng như vậy.
Quần thần đều xì xào bàn tán, nghị luận ‘Trường thẳng lộng vũ’ này rốt cuộc là tiết mục gì.
Lúc này Thường Dịch mới ra hiệu bằng tay, liền thấy người đàn ông da đen vung dây thường dài trong tay lên, ném một đầu cho một tên tráng hán khác, tráng hán khác nhận dây thừng, hai người kéo ra khoảng cách, hai tay đều nắm một đầu, dây thừng dài 4-5 mét lập tức bị kéo căng.
Ma Ha Tàng vốn không có bao nhiêu hứng thú với múa trợ hứng, lúc này thấy một màn như vậy, dường như lại hứng thú, ngón tay cái và ngón trỏ tay phải mở ra hình chữ bán, gõ gõ xuống dưới, hứng thú nhìn tiết mục trên sân.
Hai nữ tử thoáng nhìn nhau, lúc này mới nắm thật chặt đai lưng trên hông, bó vòng eo vốn thon nhỏ mảnh khảnh của các nàng lại giống như cây liễu, lập tức ôm quyền làm ra động tác lễ nghĩa rất giang hồ với đám quan viên hai bên.
Thi lễ xong, hai nữ tử tách ra một trái một phải, đều tự tới phía sau một gã đại hán kéo dây thừng, mọi người đang không biết các nàng muốn làm gì, lại nghe hai nàng cùng kêu khẽ một tiếng, thân hình hai nữ tử linh hoạt, đồng thời nhảy lên đầu vai đại hán, động tác nhẹ nhàng, không ít người thậm chí còn không thấy rõ các nàng nhảy lên đầu vai thế nào, chỉ có Ma Ha Tàng kêu lên một tiếng hay.
Thấy Ma Ha Tàng trầm trồ khen ngợi, Triệu Tuyên cực kỳ hân hoan trong lòng.
Lúc trước an bài cung đình ca múa, Ma Ha Tàng nhìn như không thấy, Triệu Tuyên quả thật không yên trong lòng, giờ phút này thấy Ma Ha Tàng rốt cuộc thưởng thức, mặt mũi của gã tất nhiên cũng có vinh quang rất lớn.
Sau khi hai nữ tử nhảy lên đầu vai, đứng vững lại đều ôm quyền thi lễ một cái, một nữ tử quát khẽ một tiếng, hai nữ tử nhảy lên từ đầu vai giống như chim yến, lập tức giống như hai chiếc lá nhỏ rơi xuống từ đầu cành ngọn cây, nhẹ nhàng rơi lên trên dây thừng dài, đều dùng một mũi chân điểm lên trên đây thừng, dây thừng kia lay động cao thấp, thân thể mềm mại thướt tha của hai nàng cũng dao động lên xuống theo sợi dây.
Không ít người nhìn thấy cảnh này, đều lo lắng hai nàng sẽ ngã xuống khỏi sợi dây, nhưng hai người đứng trên sợi dây cực kỳ vững vàng, mặt đẹp mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của quần thần, dĩ nhiên nhẹ nhàng múa trên sợi dây, kỹ thuật nhảy của các nàng không phóng khoáng dịu dàng giống như vũ cơ cung đình, nhưng lại có một phen thướt tha khác lạ, đặc biệt múa trên sợi dây, quả thật là kỹ kinh bốn tòa.
Tuy nói không ít đại thần trong sân đã từng chứng kiến tạp nghệ dân gian, cái gì lấy ngực đánh vỡ tảng đá, miệng phun lửa vân vận, thậm chí cũng đã thấy xiếc đi dây thừng, nhưng múa trên dây thừng lại rất hiếm thấy.
Ma Ha Tàng hiển nhiên chưa từng thấy qua tiết mục này, mắt hổ trợn lên, tấm tắc kêu kỳ.
Đúng lúc này, lại thấy hai gã đại hán kéo dây thừng bắt đầu chuyển bước, chậm rãi bước theo vòng tròn, họ bước vô cùng chậm, dây thừng này dài hơn năm mét, không gian cần thiết không nhỏ, cũng may đại điện này có đủ không gian để bọn họ biểu hiện tài nghệ. Hai gã đại hán chuyển động như vậy, lại gia tăng rất nhiều khó khăn, động tác hai nữ tử trên dây thừng vẫn linh hoạt, toát ra vẻ tự nhiên, thậm chí thường xuyên nhảy lên cao, hai chân kéo ra thành hình chữ nhất, hơn nữa còn làm rất nhiều động tác khó trên dây thừng, những động tác này trong mắt phần lớn người đúng là tài nghệ khó được, đáng giá thưởng thức, nhưng lại có một số người nhìn thấy động tác mềm dẹo của thân thể, tâm tư mở ra, ảo tưởng những động tác này nếu biểu hiện ở trên giường, quả thật khiến cho nam nhân dục tiên dục tử rồi.
Tướng mạo hai nữ tử này không tính là cực đẹp, sáu bảy phần tư sắc mà thôi, nhưng dã tính giang hồ khó có thể che giấu được trên người cũng khiến không ít quan viên động tâm, hơn nữa giờ phút này biểu hiện ra tính mềm dẻo của thân thể, đã khiến không ít quan viên nhớ kỹ trong lòng, cần biết đang ngồi đây thấp nhân cũng là quan viên tam phẩm, trong lòng đều muốn sau này tốn số tiền lớn mua hai nữ tử này, hiện giờ chỉ có thể xem công phu mềm mại của các nàng trong điện, đợi sau này lại phải hưởng thụ công phu mềm mại báu vật này ở trên giường.
Thật ra từ đầu đến cuối Sở Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Lúc trước vũ cơ cung đình biểu diễn, trong đầu Sở Hoan không kìm nổi nhớ tới Lưu Ly phu nhân, nghĩ đến lần đó ở Tĩnh Hoa cung nhìn thấy Lưu Ly phu nhân luyện múa, tuy rằng vũ đạo của đám vũ cơ cung đình này dịu dàng động lòng người, nhưng so sánh với Lưu Ly phu nhân, vẫn kém quá lớn, tuy rằng vũ cơ cung đình nhảy đẹp, nhưng vẫn không thoát được khí chất trần thế, nhân gian có thể thấy được, nhưng kỹ thuật của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan lại cảm thấy đó không phải kỹ thuật nhân gian, mỗi động tác đều duy mỹ đến tận cùng, lúc trước vũ cơ trên cung đình múa trên điện, mà trong đầu Sở Hoan lại chỉ nghĩ đến điệu mua Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy chỉ cần từng thấy Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân, chắc chắn bất luật vũ kỹ nào khác ở trong mắt đều nhạt như nước trắng, Thiên La Vũ của Lưu Ly, chỉ ở trên trời, không ở nhân gian.
Từng xem Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan cảm thấy sau này mình sẽ không thích vũ đạo của người khác nữa.
Vũ cơ cung đình như thế, điệu múa trên dây thừng cũng như thế.
Hoàng đế, An Quốc Công thậm chí là Hán Vương đều xem điệu múa trên dây thừng, dường như cũng hứng thú một phen.
Hai ga đại hán di chuyển rất chậm, lập tức thấy được hai nghệ nhân tiến tới, ném đồ vật gì đó lên không trung, đó là quả cầu nhỏ tròn tròn, mà quần thần cũng không biết chế thành từ thứ gì, nữ tử trên sợi dây đều duỗi tay ngọc, đón lấy quả cầu, chỉ trong khoảng khắc, hai nữ tử đều nắm năm sáu quả cầu, sau khi các nàng nhận được quả cầu, hai tay linh hoạt mà ném lên xuống, quần thần nhìn hoa cả mắt, nhìn thấy không ngờ những quả cầu nhỏ này tạo thành một vòng tròn trong tay hai nữ tử, hai nàng cộng lại mười mấy quả cầu nhỏ, quả thật khiến người ta hoa mắt.
Trưởng gánh Thường Dịch đột nhiên vung tay ên, một gã hán tử đứng bên cạnh cầm một cây gậy trúc dài lên, cây gậy trúc kia lớn bằng nắm tay, nhưng rất dài, cũng khoảng năm sáu mét, cũng may Quang Minh Điện này rộng lớn, dựng thẳng lên cũng không tới đỉnh.
Hán tử dựng thẳng cây gậy trúc, một hán tử dáng người thấp bé bên cạnh đã lủi qua giống như con khỉ, leo lên trên cây gậy trúc trơn trượt, không ít người đã biết, hán tử kia biểu diễn bám cây gậy trúc.
Hai loại tạp nghệ cùng biểu diễn, đám quan viên đều mỉm cười, không ít người cảm thấy tiết mục gánh tạp nghệ này mang đến hấp dẫn ánh mắt hơn vũ đạo mà vũ cơ cung đình biểu diễn.
Sở Hoan ngồi ngay ngắn trong bữa tiếc, không kìm nổi luếc Hiên Viên Thiệu bên kia, thấy Hiên Viên Thiệu vẫn đứng như tượng đá đóng băng phía sau Hoàng đế không xa, trường cung đeo trên người, phía sau còn mang theo một hộp tên.
Sở Hoan cũng nghe ngườ ta nói, trước đây Hoàng đế hơi lạnh nhạt đối với Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương, Hiên Viên Bình Chương luôn tĩnh dưỡng ở trong nhà, rất ít tham dự chính sự, nhưng hiện giờ xem ra, lạnh nhạt với Nghĩa Quốc Công không biết là thật hay giả, nhưng Hoàng đế hiển nhiên hết sức coi trọng Hiên Viên Thiệu, hơn nữa rất tín nhiệm Hiên Viên Thiệu, nếu không Hiên Viên Thiệu sao có thể mang cung tên trên người, đứng phía sau Hoàng đế.
Đại thần Tần Quốc trong điện, dường như cũng chỉ có Hiên Viên Thiệu có tư cách mang theo vũ khí tiến vào Quang Minh Điện.
- Sở đại nhân, biểu diễn này khó coi sao?
Một gã quan viên bên cạnh thấy Sở Hoan mất hứng, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan nhìn thoáng qua, cũng không biết quan viên này là ai, chỉ cười nói:
- Đẹp, đang thưởng thức!
Quan viên kia cười ha ha, thấp giọng nói:
- Đã lâu rồi trong cung chưa từng bày yến, lần này đưa vài người diễn xiếc biểu lộ thân thủ, ngài xem Tây Lương Vương tử kia… !
Gã cười nhẹ lấy tay chỉ chỉ phía trước, thấp giọng nói:
- Cuối cùng là kẻ thô man, vũ đạo ca nhã cung đình hắn không hiểu thưởng thức được, trái lại tài nghệ phố phường này lại hấn dẫn hắn… A, đó là cái gì?
Gã nói một câu cuối cùng, giọng điệu biến đổi, tràn đầy kinh ngạc, Sở Hoan không kìm nổi quay đầu lại nhìn, cũng cả kinh.
Chỉ thấy lúc hán tử trèo lên đỉnh cây gậy trúc, đứng thẳng lên đỉnh gậy trúc, hán tử đỡ gậy trúc lại đột nhiên vung gậy, hán tử vóc dáng thấp đạp chân một cái, trải qua hai cỗ lực đạo bay lên, lập tức lao thẳng tới Hoàng đế bệ hạ giống như sao băng, tốc độ cực nhanh, quả nhiên không thể tưởng tượng được.
Đại thần cả điện vẫn đang thưởng thức tạp kỹ, nhìn thấy hán tử vóc dáng thấp bé bay ra ngoài từ đỉnh gậy trúc, còn tưởng rằng biểu diễn kỹ năng đặc biệt gì, cả đám trống mắt líu lưỡi, giờ phút này trong điện đã vang lên một âm thanh sắc bén:
- Không tốt, là thích khách!
Trong yến hội, có một người đứng lên, trong chớp mắt không ngờ vung mấy chiếc bàn phía trước, ra sức ném lên không trung, cao giọng quát:
- Bảo hộ Thánh thượng!
Trên mấy chiếc bàn kia vốn đầy rượu và thức ăn, bị gã ném qua, tất cả những gì trên bàn đều bắn tung tóe, mấy chiếc bàn kia vừa nhanh vừa gấp, đập thẳng tới hán tử vóc dáng thấp giữa không trung.
Hán tử vóc dáng thấp đang ở không trung, đánh thẳng tới Hoàng đế, mấy chiếc bàn bay tới, người này đánh ra một quyền, một tiếng rắc vang lên, một quyền này của gã rất mạnh, vô cùng uy mãnh, dĩ nhiên đánh vỡ mấy chiếc bàn, mà thế tới của gã không giảm, lúc thân thể rơi xuống, điểm rơi đúng là Hoàng đế bệ hạ.
Tạp nghệ Trung Nguyên, có đủ loại, rất nhiều lối mòn, chẳng qua lần này diễn ở Quang Minh Điện, đương nhiên không thể biểu hiện ra tất cả, đơn giản là an bài vài tiết mục trợ hứng mà thôi.
Sở Hoan đánh giá đám người làm xiếc này, quả thật nhìn thấy người đàn ông da đen trước kia.
Người đàn ông da đen kia cao lớn cường tráng, đội mũ mạo, mặc áo vải thô ngắn, vạt áo trước ngực hơi mở, lộ ra lông ngực xù, hai tay gã rất thô, cơ bắp cuồn cuộn, hông thắt một đai lưng, tai trái mang theo một bó dây thừng, khi đi bước chân vững vàng, có thể thấy công phu hạ bàn của người này hết sức vững chắc.
Trong đó có hai nữ tử, không thể nói mỹ mạo, nhưng dáng người cũng hơi thướt tha, lộ ra khí chất phố phường, tuy rằng khí chất giang hồ như vậy không hợp với Quang Minh Điện uy nghiêm, nhưng ánh mắt không ít quan viên vẫn đảo quanh trên người hai nữ tử này, hai nữ tử này phát ra khí chất dã tính giang hồ cũng có một phen thướt tha khác.
Lúc này Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên rốt cuộc cao giọng nói:
- Muốn biểu diễn tiết mục gì, báo tên ra trước!
Thường Dịch vội chắp tay nói:
- Trước tiên chúng thảo dân dâng lên thường thẳng lộng vũ, cùng nguyện ngô hoàng an khang tường nhạc, vạn tuế vạn tuế vạn vạn thế!
Hòang đế vuốt râu cười nói:
- Không thể tưởng được tiểu nhân cũng biết nói năng như vậy.
Quần thần đều xì xào bàn tán, nghị luận ‘Trường thẳng lộng vũ’ này rốt cuộc là tiết mục gì.
Lúc này Thường Dịch mới ra hiệu bằng tay, liền thấy người đàn ông da đen vung dây thường dài trong tay lên, ném một đầu cho một tên tráng hán khác, tráng hán khác nhận dây thừng, hai người kéo ra khoảng cách, hai tay đều nắm một đầu, dây thừng dài 4-5 mét lập tức bị kéo căng.
Ma Ha Tàng vốn không có bao nhiêu hứng thú với múa trợ hứng, lúc này thấy một màn như vậy, dường như lại hứng thú, ngón tay cái và ngón trỏ tay phải mở ra hình chữ bán, gõ gõ xuống dưới, hứng thú nhìn tiết mục trên sân.
Hai nữ tử thoáng nhìn nhau, lúc này mới nắm thật chặt đai lưng trên hông, bó vòng eo vốn thon nhỏ mảnh khảnh của các nàng lại giống như cây liễu, lập tức ôm quyền làm ra động tác lễ nghĩa rất giang hồ với đám quan viên hai bên.
Thi lễ xong, hai nữ tử tách ra một trái một phải, đều tự tới phía sau một gã đại hán kéo dây thừng, mọi người đang không biết các nàng muốn làm gì, lại nghe hai nàng cùng kêu khẽ một tiếng, thân hình hai nữ tử linh hoạt, đồng thời nhảy lên đầu vai đại hán, động tác nhẹ nhàng, không ít người thậm chí còn không thấy rõ các nàng nhảy lên đầu vai thế nào, chỉ có Ma Ha Tàng kêu lên một tiếng hay.
Thấy Ma Ha Tàng trầm trồ khen ngợi, Triệu Tuyên cực kỳ hân hoan trong lòng.
Lúc trước an bài cung đình ca múa, Ma Ha Tàng nhìn như không thấy, Triệu Tuyên quả thật không yên trong lòng, giờ phút này thấy Ma Ha Tàng rốt cuộc thưởng thức, mặt mũi của gã tất nhiên cũng có vinh quang rất lớn.
Sau khi hai nữ tử nhảy lên đầu vai, đứng vững lại đều ôm quyền thi lễ một cái, một nữ tử quát khẽ một tiếng, hai nữ tử nhảy lên từ đầu vai giống như chim yến, lập tức giống như hai chiếc lá nhỏ rơi xuống từ đầu cành ngọn cây, nhẹ nhàng rơi lên trên dây thừng dài, đều dùng một mũi chân điểm lên trên đây thừng, dây thừng kia lay động cao thấp, thân thể mềm mại thướt tha của hai nàng cũng dao động lên xuống theo sợi dây.
Không ít người nhìn thấy cảnh này, đều lo lắng hai nàng sẽ ngã xuống khỏi sợi dây, nhưng hai người đứng trên sợi dây cực kỳ vững vàng, mặt đẹp mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của quần thần, dĩ nhiên nhẹ nhàng múa trên sợi dây, kỹ thuật nhảy của các nàng không phóng khoáng dịu dàng giống như vũ cơ cung đình, nhưng lại có một phen thướt tha khác lạ, đặc biệt múa trên sợi dây, quả thật là kỹ kinh bốn tòa.
Tuy nói không ít đại thần trong sân đã từng chứng kiến tạp nghệ dân gian, cái gì lấy ngực đánh vỡ tảng đá, miệng phun lửa vân vận, thậm chí cũng đã thấy xiếc đi dây thừng, nhưng múa trên dây thừng lại rất hiếm thấy.
Ma Ha Tàng hiển nhiên chưa từng thấy qua tiết mục này, mắt hổ trợn lên, tấm tắc kêu kỳ.
Đúng lúc này, lại thấy hai gã đại hán kéo dây thừng bắt đầu chuyển bước, chậm rãi bước theo vòng tròn, họ bước vô cùng chậm, dây thừng này dài hơn năm mét, không gian cần thiết không nhỏ, cũng may đại điện này có đủ không gian để bọn họ biểu hiện tài nghệ. Hai gã đại hán chuyển động như vậy, lại gia tăng rất nhiều khó khăn, động tác hai nữ tử trên dây thừng vẫn linh hoạt, toát ra vẻ tự nhiên, thậm chí thường xuyên nhảy lên cao, hai chân kéo ra thành hình chữ nhất, hơn nữa còn làm rất nhiều động tác khó trên dây thừng, những động tác này trong mắt phần lớn người đúng là tài nghệ khó được, đáng giá thưởng thức, nhưng lại có một số người nhìn thấy động tác mềm dẹo của thân thể, tâm tư mở ra, ảo tưởng những động tác này nếu biểu hiện ở trên giường, quả thật khiến cho nam nhân dục tiên dục tử rồi.
Tướng mạo hai nữ tử này không tính là cực đẹp, sáu bảy phần tư sắc mà thôi, nhưng dã tính giang hồ khó có thể che giấu được trên người cũng khiến không ít quan viên động tâm, hơn nữa giờ phút này biểu hiện ra tính mềm dẻo của thân thể, đã khiến không ít quan viên nhớ kỹ trong lòng, cần biết đang ngồi đây thấp nhân cũng là quan viên tam phẩm, trong lòng đều muốn sau này tốn số tiền lớn mua hai nữ tử này, hiện giờ chỉ có thể xem công phu mềm mại của các nàng trong điện, đợi sau này lại phải hưởng thụ công phu mềm mại báu vật này ở trên giường.
Thật ra từ đầu đến cuối Sở Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Lúc trước vũ cơ cung đình biểu diễn, trong đầu Sở Hoan không kìm nổi nhớ tới Lưu Ly phu nhân, nghĩ đến lần đó ở Tĩnh Hoa cung nhìn thấy Lưu Ly phu nhân luyện múa, tuy rằng vũ đạo của đám vũ cơ cung đình này dịu dàng động lòng người, nhưng so sánh với Lưu Ly phu nhân, vẫn kém quá lớn, tuy rằng vũ cơ cung đình nhảy đẹp, nhưng vẫn không thoát được khí chất trần thế, nhân gian có thể thấy được, nhưng kỹ thuật của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan lại cảm thấy đó không phải kỹ thuật nhân gian, mỗi động tác đều duy mỹ đến tận cùng, lúc trước vũ cơ trên cung đình múa trên điện, mà trong đầu Sở Hoan lại chỉ nghĩ đến điệu mua Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy chỉ cần từng thấy Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân, chắc chắn bất luật vũ kỹ nào khác ở trong mắt đều nhạt như nước trắng, Thiên La Vũ của Lưu Ly, chỉ ở trên trời, không ở nhân gian.
Từng xem Thiên La Vũ của Lưu Ly phu nhân, Sở Hoan cảm thấy sau này mình sẽ không thích vũ đạo của người khác nữa.
Vũ cơ cung đình như thế, điệu múa trên dây thừng cũng như thế.
Hoàng đế, An Quốc Công thậm chí là Hán Vương đều xem điệu múa trên dây thừng, dường như cũng hứng thú một phen.
Hai ga đại hán di chuyển rất chậm, lập tức thấy được hai nghệ nhân tiến tới, ném đồ vật gì đó lên không trung, đó là quả cầu nhỏ tròn tròn, mà quần thần cũng không biết chế thành từ thứ gì, nữ tử trên sợi dây đều duỗi tay ngọc, đón lấy quả cầu, chỉ trong khoảng khắc, hai nữ tử đều nắm năm sáu quả cầu, sau khi các nàng nhận được quả cầu, hai tay linh hoạt mà ném lên xuống, quần thần nhìn hoa cả mắt, nhìn thấy không ngờ những quả cầu nhỏ này tạo thành một vòng tròn trong tay hai nữ tử, hai nàng cộng lại mười mấy quả cầu nhỏ, quả thật khiến người ta hoa mắt.
Trưởng gánh Thường Dịch đột nhiên vung tay ên, một gã hán tử đứng bên cạnh cầm một cây gậy trúc dài lên, cây gậy trúc kia lớn bằng nắm tay, nhưng rất dài, cũng khoảng năm sáu mét, cũng may Quang Minh Điện này rộng lớn, dựng thẳng lên cũng không tới đỉnh.
Hán tử dựng thẳng cây gậy trúc, một hán tử dáng người thấp bé bên cạnh đã lủi qua giống như con khỉ, leo lên trên cây gậy trúc trơn trượt, không ít người đã biết, hán tử kia biểu diễn bám cây gậy trúc.
Hai loại tạp nghệ cùng biểu diễn, đám quan viên đều mỉm cười, không ít người cảm thấy tiết mục gánh tạp nghệ này mang đến hấp dẫn ánh mắt hơn vũ đạo mà vũ cơ cung đình biểu diễn.
Sở Hoan ngồi ngay ngắn trong bữa tiếc, không kìm nổi luếc Hiên Viên Thiệu bên kia, thấy Hiên Viên Thiệu vẫn đứng như tượng đá đóng băng phía sau Hoàng đế không xa, trường cung đeo trên người, phía sau còn mang theo một hộp tên.
Sở Hoan cũng nghe ngườ ta nói, trước đây Hoàng đế hơi lạnh nhạt đối với Nghĩa Quốc Công Hiên Viên Bình Chương, Hiên Viên Bình Chương luôn tĩnh dưỡng ở trong nhà, rất ít tham dự chính sự, nhưng hiện giờ xem ra, lạnh nhạt với Nghĩa Quốc Công không biết là thật hay giả, nhưng Hoàng đế hiển nhiên hết sức coi trọng Hiên Viên Thiệu, hơn nữa rất tín nhiệm Hiên Viên Thiệu, nếu không Hiên Viên Thiệu sao có thể mang cung tên trên người, đứng phía sau Hoàng đế.
Đại thần Tần Quốc trong điện, dường như cũng chỉ có Hiên Viên Thiệu có tư cách mang theo vũ khí tiến vào Quang Minh Điện.
- Sở đại nhân, biểu diễn này khó coi sao?
Một gã quan viên bên cạnh thấy Sở Hoan mất hứng, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi.
Sở Hoan nhìn thoáng qua, cũng không biết quan viên này là ai, chỉ cười nói:
- Đẹp, đang thưởng thức!
Quan viên kia cười ha ha, thấp giọng nói:
- Đã lâu rồi trong cung chưa từng bày yến, lần này đưa vài người diễn xiếc biểu lộ thân thủ, ngài xem Tây Lương Vương tử kia… !
Gã cười nhẹ lấy tay chỉ chỉ phía trước, thấp giọng nói:
- Cuối cùng là kẻ thô man, vũ đạo ca nhã cung đình hắn không hiểu thưởng thức được, trái lại tài nghệ phố phường này lại hấn dẫn hắn… A, đó là cái gì?
Gã nói một câu cuối cùng, giọng điệu biến đổi, tràn đầy kinh ngạc, Sở Hoan không kìm nổi quay đầu lại nhìn, cũng cả kinh.
Chỉ thấy lúc hán tử trèo lên đỉnh cây gậy trúc, đứng thẳng lên đỉnh gậy trúc, hán tử đỡ gậy trúc lại đột nhiên vung gậy, hán tử vóc dáng thấp đạp chân một cái, trải qua hai cỗ lực đạo bay lên, lập tức lao thẳng tới Hoàng đế bệ hạ giống như sao băng, tốc độ cực nhanh, quả nhiên không thể tưởng tượng được.
Đại thần cả điện vẫn đang thưởng thức tạp kỹ, nhìn thấy hán tử vóc dáng thấp bé bay ra ngoài từ đỉnh gậy trúc, còn tưởng rằng biểu diễn kỹ năng đặc biệt gì, cả đám trống mắt líu lưỡi, giờ phút này trong điện đã vang lên một âm thanh sắc bén:
- Không tốt, là thích khách!
Trong yến hội, có một người đứng lên, trong chớp mắt không ngờ vung mấy chiếc bàn phía trước, ra sức ném lên không trung, cao giọng quát:
- Bảo hộ Thánh thượng!
Trên mấy chiếc bàn kia vốn đầy rượu và thức ăn, bị gã ném qua, tất cả những gì trên bàn đều bắn tung tóe, mấy chiếc bàn kia vừa nhanh vừa gấp, đập thẳng tới hán tử vóc dáng thấp giữa không trung.
Hán tử vóc dáng thấp đang ở không trung, đánh thẳng tới Hoàng đế, mấy chiếc bàn bay tới, người này đánh ra một quyền, một tiếng rắc vang lên, một quyền này của gã rất mạnh, vô cùng uy mãnh, dĩ nhiên đánh vỡ mấy chiếc bàn, mà thế tới của gã không giảm, lúc thân thể rơi xuống, điểm rơi đúng là Hoàng đế bệ hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.