Quyển 3 - Chương 444: Đâm
Sa Mạc
17/06/2013
Gánh tạp nghệ Thường Dịch tiến vào từ ngoài điện rất nhanh, số người cũng không nhiều, bảy tám người mà thôi, cầm đạo cụ trong tay, nam có nữ có, đạo cũng đều rất đơn giản.
Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên ngây ra như phỗng, kinh ngạc sững sờ, đầu óc của gã giờ phút này đã trống rỗng, mà nhiều đại thần trong Quan Minh Điện lúc này còn chưa phản ứng được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngơn gác nhìn hán tử vóc dáng thấp bé kia bay tới tấn công Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng trong quần thần, tất nhiên không phải đều là hạng người ngây ngô, phản ứng đầu tiên quát to ra tiếng ném mấy chiếc bán tới hán tử vóc dáng thấp bé chính là Hữu Đồn Vệ Quân Dũng Vũ Tướng quân Trì Công Độ.
Trì Công Độ tuổi gần năm mươi, là mãnh tướng của đế quốc, năm đó cũng đi theo Hoàng đế bệ hạ đánh đông dẹp bắc, bên trong nhuộm dần sát khí, bất cứ lúc nào nơi nào đều duy trì cẩn thận và bình tĩnh tuyệt đối.
Thần tử cả điện đều đang thưởng thức, nhưng gã vẫn duy trì cảnh giác, đây là cảnh giác trời sinh của quân nhân, trong nháy mắt cây gậy trúc vung lên, Trì Công Độ cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, vừa thấy hán tử vóc dáng thấp bé nhảy ra từ đầu cây gậy trúc, gã đã biết chuyện không đúng, nhưng đối phương thiết kế cực kỳ khéo léo, hơn nữa phối hợp vô cùng thành thạo, tuy rằng gã phát hiện, thậm chí ném mạnh mấy chiếc bàn ra ngăn cản trước, vẫn không thể ngăn cản hán tử vóc dáng thấp bé ám sát Hoàng đế.
Thân thể Trì Công Độ nhào về phía trước, Hán Vương Doanh Bình cũng kịp phản ứng, nhanh chóng bổ nhào qua bên Hoàng đế, thân hình như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, ngoài ra cũng có vài tên võ tướng đã kịp phản ứng, đều nhanh chóng qua hộ vệ bên Hoàng đế, nhưng Hoàng đế ngồi ở chủ tọa, tuy rằng mọi người phản ứng không chậm, nhưng hán tử vóc dáng thấp bé đã gần trong gang tấc, muốn cứu viện đã không kịp.
Cũng không biết bởi vì già nua phản ứng chậm chạp, hay căn bản không quan tâm, lúc thiết quyền của hán tử thấp bé đánh tới lão, lão vẫn bất động như núi, không phản ứng chút nào.
Đúng lúc này, lại nghe hai nữ tử đang múa trên dây thừng cùng kêu khẽ, cầm mấy quả cầu trong tay liên tục ném xuống mặt đất cẩm thạch trong điện.
Quả bóng này nhìn qua bình thường không có gì lạ, chẳng qua là đạo cụ tạp nghệ, nhưng khi quả bóng nhỏ rơi trên mặt đất, lại phát ra tiếng phốc cổ quái, từ bên trong lập tức tản ra sương khói, hơn nữa sương khói này dường như phun ra từ bên trong, tốc độ hết sức nhanh chóng, lại nghe người đàn ông da đen kia lạnh lùng nói:
- Động thủ!
Sau khi người đàn ông da đen quát to, hai nữ tử đã nhảy ra từ trên sợi dây, bổ nhào qua Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng, mà một người đàn ông đầu dây thừng khác, bàn tay to nắm sợi dây dùng sức kéo, dĩ nhiên kéo ra một sợi dây từ bên trong dây thừng, sợi dây kia giống như kiếm tơ nhện, cầm kiếm tơ nhện, không ngờ người đàn ông kia cũng tấn công thẳng tới chỗ Ma Ha Tàng.
Việc này xảy ra thình lình, ai cũng không ngờ được, cao thủ trong điện lúc này đều bị hán tử thấp bé hấp dẫn lực chú ý, đều nhào tới bên kia hộ giá, ai cũng nghĩ không ra gió lạ nổi lên, không ngờ chủ lực gánh xiếc này đều giết qua phía Ma Ha Tàng.
Mắt thấy thiết quyền hán tử thấp bé sẽ tập kích tới Hoàng đế bệ hạ, mọi người đang kinh hãi vạn phần, lại nghe được một tiếng phá không vang lên, một đường tên dường như đến từ bầu trời, đâm thẳng vào cổ họng hán tử thấp bé, lập tức xuyên thấu ra sau gáy, mũi tên này giống như sao băng, thân thể hán tử thấp bé lập tức rơi xuống mặt đất giống như cá chết, co giật hai cái, liền bất động.
Đột nhiên xuất thủ lúc mành chỉ treo chuông này, tất nhiên là Hiên Viên Thiệu.
Hán tử thấp bé tốc độ nhanh, nhưng tốc độ Hiên Viên Thiệu còn nhanh hơn.
Trên thực tế từ khi hán tử thấp bé từ đầu cây gậy trúc nhảy ra giống như tên rời cung tập kích tới Hoàng đế bệ hạ, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, tốc độ đã coi như không thể tưởng tượng, nhưng tốc độ Hiên Viên Thiệu lại khiến khiến người ta kinh hãi, trường cung của gã vốn ở sau lưng, nhưng khi hán tử thấp bé tới gần Hoàng đế, trường cung của gã đã trong tay, hơn nữa lấy tên từ trong hộp ra, lập tức giương cung bắn tên, hết thảy lưu loát tự nhiên, vô cùng ngắn gọn, động tác này dường như đã vô cùng thuần thực, có lẽ trong nháy mắt hán tử thấp bé chết đi, cũng không thể tin được trên thế gian này có mũi tên nhanh và chuẩn như vậy.
Phá Thiên Thần Cung, quả nhiên là tuyệt thế vô song!
Hán tử thấp bé rơi xuống mặt đất giống như cá chết, Hán Vương Doanh Bình cũng đã tới bảo vệ bên người Hoàng đế bệ hạ giống như quỷ mị, chắn trước người Hoàng đế, lớn tiếng kêu lên:
- Có thích khách, hộ giá!
Vài tên cao thủ triều đình đã tập trung bốn phía Hoàng đế, mà Cận Vệ Quân hộ vệ ngoài điện đã biết tình trạng xuất hiện trong điện, đều tuôn vào trong đại điện.
Thường Dịch và người đàn ông cầm gây trúc giờ phút này cũng đã ra tay, bọn họ không phải đối phó Hoàng đế, cũng không phải đối phó Ma Ha Tàng, mà tới giữa yến hội, Thường Dịch bình thường nhìn qua tươi cười dễ gần, như là một người làm ăn nhiệt tình, nhưng khuôn mặt giờ phút này cũng vô cùng nghiêm nghị lạnh lùng, bước tới phía trước, bắt lấy một gã quan viên, quan viên kia chưa kịp phản ứng, một quyền của Thường Dịch đã đánh vào yết hầu người này, một tiếng rắc vang lên, một quyền này đã đánh nát xương cổ quan viên, quan viên này hừ một tiếng cũng không kịp liền chết đi.
Người đàn ông cầm gậy trúc cũng đã vươn cây gậy trúc, nhắm thẳng yết hầu một quan viên đâm tới, quan viên kia kêu lên sợ hãi, đặt mông ngồi xuống, gậy trúc đâm vào miệng lớn của gã, đầu gậy trúc tiến vào miệng đi ra sau đầu, tình trạng chết vô cùng thê thảm, quan viên bên cạnh rốt cuộc tỉnh hồn lại, lúc này mới phản ứng không ngờ đám người làm xiếc này lại là thích khách, miệng kêu sợ hãi, cả đám tè ra quần, cái gì cũng bất chấp, nhằm thẳng ngoài điện chạy trối chết.
Mười mấy quan viên chen chúc, vài chiếc bàn bị đổ, rượu và thức ăn văng khắp nơi, tràng cảnh hỗn loạn không chịu nổi, người đàn ông cầm gậy trúc dài đâm chết một quan viên, nhanh chóng rút ra, lại đâm tới một quan viên khác, nhưng lúc này vừa mới đâm ra, kauh cảm giác kình phòng bên cạnh đập tới, không kịp tránh né, cảm thấy cổ tay đau nhức, bị một vật đánh trúng cổ tay, cánh tay mềm nhũn, không có cách nào khác đành buông lỏng gậy trúc, vật bay tới là một cái ly uống rượu, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào cổ tay gã, tiếp theo đó cuồng phong gào thét, nghe được Trì Công Độ gầm lên:
- Nạp mạng đi!
Lập tức thấy được Trì Công Độ giơ hai tay lên, nhấc một chiếc bàn lên, bước chân như bay, chiếc bàn liền đập tới đầu người đàn ông kia.
Trì Công Độ thân trong loạn cảnh, cũng đã thấy quen không sợ hãi, tuy rằng trong điện tràn ngập sương khói, rất nhiều chỗ đã bị sương khói bao phủ, nhưng gã cũng đã nhìn thấy Thường Dịch và người đàn ông cầm gậy trúc giết người tùy ý, lòng gã suy nghĩ biết hai người này không phải thật sự vì giết người, hai người này giết người chỉ là muốn quần thần kinh hãi, khiến tràng cảnh loạn lên.
- Rầm!
Một tiếng giòn vang lên, bàn trong tay Trì Công Độ đã đập xuống, người đàn ông cầm gậy trúc không kịp tránh né, bị chiếc bàn đập tới trước mắt, bàn thiết yến đều dùng gỗ chắc chắn, Trì Công Độ oai vũ, bàn nện lên đầu người đàn ông cầm gậy trúc, lập tức vỡ vụn, mà người đàn ông kia cũng bị nện vỡ đầu, óc văng khắp nơi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Thường Dịch giết chết một quan viên, quay đầu lại nhìn thấy đồng bạn bị Trì Công Độ giết chết, giật mình kinh hãi, thuận tay cũng nhấc một cái bàn, đập tới Trì Công Độ.
Lúc này Sở Hoan ân thân ngay sau Ma Ha Tàng một hàng ghế, trong điện xảy ra thay đổi lớn, hắn đã kịp phản ứng, chỉ là hắn cách Hoàng đế bên kia xa, có lòng mà vô lực, nhìn thấy Hiên Viên Thiệu bắn giết hán tử thấp bé ám sát Hoàng đế, đang định buông lỏng, chợt phát hiện hai nữ tử kia liên tục ném bóng xuống đất, sương khói lập tức tràn ngập, lại thấy hai nữ tử kia nhào về phía Ma Ha Tàng, có một hán tử khác cầm kiếm tơ nhện trong tay, cũng nhào tới Ma Ha Tàng, thân pháp một nam hai nữ đều cực nhanh, hơn nữa phối hợp ăn ý khác thường, từ ba phương vị lao thẳng tới Ma Ha Tàng.
Mới rồi người đàn ông da đen và đồng bạn lôi kéo dây thừng đổi vị trí, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là biểu diễn tài nghệ, nhưng giờ phút này Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, đó không phải biểu diễn tài nghệ, trải qua di chuyển, người đàn ông cầm kiếm tơ nhện này cách vị trí Ma Ha Tàng gần nhất, mà hai nữ tử kia cũng đạt tới góc độ tốt nhất, ba người đồng thời ra tay, góc độ hẹp cực kỳ chuẩn xác, tạp thành thế ắt phải chết.
Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, ám sát Hoàng đế, có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt, hấp dẫn chú ý của mọi người, mục đích thật sự của đám người Thường Dịch này, là Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng.
Ma Ha Tàng tất nhiên không có khả năng nghĩ đến, tạp nghệ vốn vô cùng đặc sắc, trong giây lát liền biến thành kết quả ám sát, hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Cổ Tát Hắc Vân không kịp phản ứng, Tiết Hoài An trước người Sở Hoan há to miệng, trong nhất thời ngồi yên bất động, mà Ma Ha Tàng không hổ là dũng giả Tây Lương, chỉ chớp mắt đã lớn tiếng gầm lên, nhanh chóng rút loan đao bên hông xuống, nhưng giờ phút này ba thích khách đồng thời tập kích tới chỗ gã, hơn nữa từ ba vị trí, gã chỉ có một thanh loan đao, căn bản không thể cùng lúc ứng phó ba người.
Gã liếc mắt một cái, một nam hai nữ này, trong tay nam nhân nắm kiếm tơ nhện, mà hai nữ tử là tay không, so sánh ra, nam nhân kia uy hiếp lớn hơn, loan đao trong tay đã nghênh đón kiếm tơ nhện của nam nhân.
Sở Hoan cũng cảm thấy hai nữ tử này đột nhiên tập kích, nhìn như tay không, nhưng chắc chắn có quỷ dị, hắn hiểu được trong lòng, Ma Ha Tàng là Vương tử Tây Lương, hôm nay ở trong quốc yến của Tần Quốc, một khi Ma Ha Tàng gặp bất trắc, như vậy hiệp nghị hòa bình hai nước vừa mới đạt thành lúc trước, trong giây lát sẽ vỡ tan, hai nước vốn vừa mới dừng việc binh đao, chắc chắn khói lửa sẽ nổi lên một lần nữa.
Tây Lương chủ động nghị hòa, có lẽ trong nước thật sự xuất hiện vấn đề nào đó, nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì, khi Vương tử Đại Tây Lương của họ bị đâm ở Tần Quốc, như vậy triều đình Đại Tần chắc chắn khó chối được sai lầm này, Tây Lương cũng chắc chắn tức giận, mười vạn thiết kỵ chắc chắn sẽ giương cờ hiệu báo thù cho Ma Ha Tàng, tiến binh.
Tây Lương động binh, tây bắc tiếp tục binh tai, dân chúng tây bắc vừa mới an định, một lần nữa rơi vào trong chiến hỏa, cho nên Sở Hoan hiểu được, Ma Ha Tàng có thể chết, nhưng không có khả năng chết trên đất Đại Tần, càng không thể bị giết trong quốc yến tại hoàng cung Đại Tần.
Hắn chỉ là một loại trực giác, cảm thấy hai nữ tử này chắc chắn có thủ đoạn ám sát khiến người ta không kịp phòng bị nào đó, phản ứng của hắn quả nhiên vô cùng nhanh chóng, một tay nắm lấy cái bàn trước mặt mình, tay kia nắm lấy cái bàn của quan viên bên cạnh, không chút do dự đồng thời ném hai chiếc bàn ra ngoài, cùng đánh tới nơi hai nữ tử đánh úp về Ma Ha Tàng theo hai phương vị.
Khi Sở Hoan ném ra hai chiếc bàn, hai nữ tử đã cách Ma Ha Tàng rất gần, cùng há miệng ra!
Hồng Lư Tự Khanh Triệu Tuyên ngây ra như phỗng, kinh ngạc sững sờ, đầu óc của gã giờ phút này đã trống rỗng, mà nhiều đại thần trong Quan Minh Điện lúc này còn chưa phản ứng được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngơn gác nhìn hán tử vóc dáng thấp bé kia bay tới tấn công Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng trong quần thần, tất nhiên không phải đều là hạng người ngây ngô, phản ứng đầu tiên quát to ra tiếng ném mấy chiếc bán tới hán tử vóc dáng thấp bé chính là Hữu Đồn Vệ Quân Dũng Vũ Tướng quân Trì Công Độ.
Trì Công Độ tuổi gần năm mươi, là mãnh tướng của đế quốc, năm đó cũng đi theo Hoàng đế bệ hạ đánh đông dẹp bắc, bên trong nhuộm dần sát khí, bất cứ lúc nào nơi nào đều duy trì cẩn thận và bình tĩnh tuyệt đối.
Thần tử cả điện đều đang thưởng thức, nhưng gã vẫn duy trì cảnh giác, đây là cảnh giác trời sinh của quân nhân, trong nháy mắt cây gậy trúc vung lên, Trì Công Độ cũng cảm thấy chuyện không thích hợp, vừa thấy hán tử vóc dáng thấp bé nhảy ra từ đầu cây gậy trúc, gã đã biết chuyện không đúng, nhưng đối phương thiết kế cực kỳ khéo léo, hơn nữa phối hợp vô cùng thành thạo, tuy rằng gã phát hiện, thậm chí ném mạnh mấy chiếc bàn ra ngăn cản trước, vẫn không thể ngăn cản hán tử vóc dáng thấp bé ám sát Hoàng đế.
Thân thể Trì Công Độ nhào về phía trước, Hán Vương Doanh Bình cũng kịp phản ứng, nhanh chóng bổ nhào qua bên Hoàng đế, thân hình như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, ngoài ra cũng có vài tên võ tướng đã kịp phản ứng, đều nhanh chóng qua hộ vệ bên Hoàng đế, nhưng Hoàng đế ngồi ở chủ tọa, tuy rằng mọi người phản ứng không chậm, nhưng hán tử vóc dáng thấp bé đã gần trong gang tấc, muốn cứu viện đã không kịp.
Cũng không biết bởi vì già nua phản ứng chậm chạp, hay căn bản không quan tâm, lúc thiết quyền của hán tử thấp bé đánh tới lão, lão vẫn bất động như núi, không phản ứng chút nào.
Đúng lúc này, lại nghe hai nữ tử đang múa trên dây thừng cùng kêu khẽ, cầm mấy quả cầu trong tay liên tục ném xuống mặt đất cẩm thạch trong điện.
Quả bóng này nhìn qua bình thường không có gì lạ, chẳng qua là đạo cụ tạp nghệ, nhưng khi quả bóng nhỏ rơi trên mặt đất, lại phát ra tiếng phốc cổ quái, từ bên trong lập tức tản ra sương khói, hơn nữa sương khói này dường như phun ra từ bên trong, tốc độ hết sức nhanh chóng, lại nghe người đàn ông da đen kia lạnh lùng nói:
- Động thủ!
Sau khi người đàn ông da đen quát to, hai nữ tử đã nhảy ra từ trên sợi dây, bổ nhào qua Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng, mà một người đàn ông đầu dây thừng khác, bàn tay to nắm sợi dây dùng sức kéo, dĩ nhiên kéo ra một sợi dây từ bên trong dây thừng, sợi dây kia giống như kiếm tơ nhện, cầm kiếm tơ nhện, không ngờ người đàn ông kia cũng tấn công thẳng tới chỗ Ma Ha Tàng.
Việc này xảy ra thình lình, ai cũng không ngờ được, cao thủ trong điện lúc này đều bị hán tử thấp bé hấp dẫn lực chú ý, đều nhào tới bên kia hộ giá, ai cũng nghĩ không ra gió lạ nổi lên, không ngờ chủ lực gánh xiếc này đều giết qua phía Ma Ha Tàng.
Mắt thấy thiết quyền hán tử thấp bé sẽ tập kích tới Hoàng đế bệ hạ, mọi người đang kinh hãi vạn phần, lại nghe được một tiếng phá không vang lên, một đường tên dường như đến từ bầu trời, đâm thẳng vào cổ họng hán tử thấp bé, lập tức xuyên thấu ra sau gáy, mũi tên này giống như sao băng, thân thể hán tử thấp bé lập tức rơi xuống mặt đất giống như cá chết, co giật hai cái, liền bất động.
Đột nhiên xuất thủ lúc mành chỉ treo chuông này, tất nhiên là Hiên Viên Thiệu.
Hán tử thấp bé tốc độ nhanh, nhưng tốc độ Hiên Viên Thiệu còn nhanh hơn.
Trên thực tế từ khi hán tử thấp bé từ đầu cây gậy trúc nhảy ra giống như tên rời cung tập kích tới Hoàng đế bệ hạ, chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, tốc độ đã coi như không thể tưởng tượng, nhưng tốc độ Hiên Viên Thiệu lại khiến khiến người ta kinh hãi, trường cung của gã vốn ở sau lưng, nhưng khi hán tử thấp bé tới gần Hoàng đế, trường cung của gã đã trong tay, hơn nữa lấy tên từ trong hộp ra, lập tức giương cung bắn tên, hết thảy lưu loát tự nhiên, vô cùng ngắn gọn, động tác này dường như đã vô cùng thuần thực, có lẽ trong nháy mắt hán tử thấp bé chết đi, cũng không thể tin được trên thế gian này có mũi tên nhanh và chuẩn như vậy.
Phá Thiên Thần Cung, quả nhiên là tuyệt thế vô song!
Hán tử thấp bé rơi xuống mặt đất giống như cá chết, Hán Vương Doanh Bình cũng đã tới bảo vệ bên người Hoàng đế bệ hạ giống như quỷ mị, chắn trước người Hoàng đế, lớn tiếng kêu lên:
- Có thích khách, hộ giá!
Vài tên cao thủ triều đình đã tập trung bốn phía Hoàng đế, mà Cận Vệ Quân hộ vệ ngoài điện đã biết tình trạng xuất hiện trong điện, đều tuôn vào trong đại điện.
Thường Dịch và người đàn ông cầm gây trúc giờ phút này cũng đã ra tay, bọn họ không phải đối phó Hoàng đế, cũng không phải đối phó Ma Ha Tàng, mà tới giữa yến hội, Thường Dịch bình thường nhìn qua tươi cười dễ gần, như là một người làm ăn nhiệt tình, nhưng khuôn mặt giờ phút này cũng vô cùng nghiêm nghị lạnh lùng, bước tới phía trước, bắt lấy một gã quan viên, quan viên kia chưa kịp phản ứng, một quyền của Thường Dịch đã đánh vào yết hầu người này, một tiếng rắc vang lên, một quyền này đã đánh nát xương cổ quan viên, quan viên này hừ một tiếng cũng không kịp liền chết đi.
Người đàn ông cầm gậy trúc cũng đã vươn cây gậy trúc, nhắm thẳng yết hầu một quan viên đâm tới, quan viên kia kêu lên sợ hãi, đặt mông ngồi xuống, gậy trúc đâm vào miệng lớn của gã, đầu gậy trúc tiến vào miệng đi ra sau đầu, tình trạng chết vô cùng thê thảm, quan viên bên cạnh rốt cuộc tỉnh hồn lại, lúc này mới phản ứng không ngờ đám người làm xiếc này lại là thích khách, miệng kêu sợ hãi, cả đám tè ra quần, cái gì cũng bất chấp, nhằm thẳng ngoài điện chạy trối chết.
Mười mấy quan viên chen chúc, vài chiếc bàn bị đổ, rượu và thức ăn văng khắp nơi, tràng cảnh hỗn loạn không chịu nổi, người đàn ông cầm gậy trúc dài đâm chết một quan viên, nhanh chóng rút ra, lại đâm tới một quan viên khác, nhưng lúc này vừa mới đâm ra, kauh cảm giác kình phòng bên cạnh đập tới, không kịp tránh né, cảm thấy cổ tay đau nhức, bị một vật đánh trúng cổ tay, cánh tay mềm nhũn, không có cách nào khác đành buông lỏng gậy trúc, vật bay tới là một cái ly uống rượu, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào cổ tay gã, tiếp theo đó cuồng phong gào thét, nghe được Trì Công Độ gầm lên:
- Nạp mạng đi!
Lập tức thấy được Trì Công Độ giơ hai tay lên, nhấc một chiếc bàn lên, bước chân như bay, chiếc bàn liền đập tới đầu người đàn ông kia.
Trì Công Độ thân trong loạn cảnh, cũng đã thấy quen không sợ hãi, tuy rằng trong điện tràn ngập sương khói, rất nhiều chỗ đã bị sương khói bao phủ, nhưng gã cũng đã nhìn thấy Thường Dịch và người đàn ông cầm gậy trúc giết người tùy ý, lòng gã suy nghĩ biết hai người này không phải thật sự vì giết người, hai người này giết người chỉ là muốn quần thần kinh hãi, khiến tràng cảnh loạn lên.
- Rầm!
Một tiếng giòn vang lên, bàn trong tay Trì Công Độ đã đập xuống, người đàn ông cầm gậy trúc không kịp tránh né, bị chiếc bàn đập tới trước mắt, bàn thiết yến đều dùng gỗ chắc chắn, Trì Công Độ oai vũ, bàn nện lên đầu người đàn ông cầm gậy trúc, lập tức vỡ vụn, mà người đàn ông kia cũng bị nện vỡ đầu, óc văng khắp nơi, mềm nhũn ngã xuống đất.
Thường Dịch giết chết một quan viên, quay đầu lại nhìn thấy đồng bạn bị Trì Công Độ giết chết, giật mình kinh hãi, thuận tay cũng nhấc một cái bàn, đập tới Trì Công Độ.
Lúc này Sở Hoan ân thân ngay sau Ma Ha Tàng một hàng ghế, trong điện xảy ra thay đổi lớn, hắn đã kịp phản ứng, chỉ là hắn cách Hoàng đế bên kia xa, có lòng mà vô lực, nhìn thấy Hiên Viên Thiệu bắn giết hán tử thấp bé ám sát Hoàng đế, đang định buông lỏng, chợt phát hiện hai nữ tử kia liên tục ném bóng xuống đất, sương khói lập tức tràn ngập, lại thấy hai nữ tử kia nhào về phía Ma Ha Tàng, có một hán tử khác cầm kiếm tơ nhện trong tay, cũng nhào tới Ma Ha Tàng, thân pháp một nam hai nữ đều cực nhanh, hơn nữa phối hợp ăn ý khác thường, từ ba phương vị lao thẳng tới Ma Ha Tàng.
Mới rồi người đàn ông da đen và đồng bạn lôi kéo dây thừng đổi vị trí, tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó là biểu diễn tài nghệ, nhưng giờ phút này Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, đó không phải biểu diễn tài nghệ, trải qua di chuyển, người đàn ông cầm kiếm tơ nhện này cách vị trí Ma Ha Tàng gần nhất, mà hai nữ tử kia cũng đạt tới góc độ tốt nhất, ba người đồng thời ra tay, góc độ hẹp cực kỳ chuẩn xác, tạp thành thế ắt phải chết.
Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, ám sát Hoàng đế, có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt, hấp dẫn chú ý của mọi người, mục đích thật sự của đám người Thường Dịch này, là Vương tử Tây Lương Ma Ha Tàng.
Ma Ha Tàng tất nhiên không có khả năng nghĩ đến, tạp nghệ vốn vô cùng đặc sắc, trong giây lát liền biến thành kết quả ám sát, hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Cổ Tát Hắc Vân không kịp phản ứng, Tiết Hoài An trước người Sở Hoan há to miệng, trong nhất thời ngồi yên bất động, mà Ma Ha Tàng không hổ là dũng giả Tây Lương, chỉ chớp mắt đã lớn tiếng gầm lên, nhanh chóng rút loan đao bên hông xuống, nhưng giờ phút này ba thích khách đồng thời tập kích tới chỗ gã, hơn nữa từ ba vị trí, gã chỉ có một thanh loan đao, căn bản không thể cùng lúc ứng phó ba người.
Gã liếc mắt một cái, một nam hai nữ này, trong tay nam nhân nắm kiếm tơ nhện, mà hai nữ tử là tay không, so sánh ra, nam nhân kia uy hiếp lớn hơn, loan đao trong tay đã nghênh đón kiếm tơ nhện của nam nhân.
Sở Hoan cũng cảm thấy hai nữ tử này đột nhiên tập kích, nhìn như tay không, nhưng chắc chắn có quỷ dị, hắn hiểu được trong lòng, Ma Ha Tàng là Vương tử Tây Lương, hôm nay ở trong quốc yến của Tần Quốc, một khi Ma Ha Tàng gặp bất trắc, như vậy hiệp nghị hòa bình hai nước vừa mới đạt thành lúc trước, trong giây lát sẽ vỡ tan, hai nước vốn vừa mới dừng việc binh đao, chắc chắn khói lửa sẽ nổi lên một lần nữa.
Tây Lương chủ động nghị hòa, có lẽ trong nước thật sự xuất hiện vấn đề nào đó, nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì, khi Vương tử Đại Tây Lương của họ bị đâm ở Tần Quốc, như vậy triều đình Đại Tần chắc chắn khó chối được sai lầm này, Tây Lương cũng chắc chắn tức giận, mười vạn thiết kỵ chắc chắn sẽ giương cờ hiệu báo thù cho Ma Ha Tàng, tiến binh.
Tây Lương động binh, tây bắc tiếp tục binh tai, dân chúng tây bắc vừa mới an định, một lần nữa rơi vào trong chiến hỏa, cho nên Sở Hoan hiểu được, Ma Ha Tàng có thể chết, nhưng không có khả năng chết trên đất Đại Tần, càng không thể bị giết trong quốc yến tại hoàng cung Đại Tần.
Hắn chỉ là một loại trực giác, cảm thấy hai nữ tử này chắc chắn có thủ đoạn ám sát khiến người ta không kịp phòng bị nào đó, phản ứng của hắn quả nhiên vô cùng nhanh chóng, một tay nắm lấy cái bàn trước mặt mình, tay kia nắm lấy cái bàn của quan viên bên cạnh, không chút do dự đồng thời ném hai chiếc bàn ra ngoài, cùng đánh tới nơi hai nữ tử đánh úp về Ma Ha Tàng theo hai phương vị.
Khi Sở Hoan ném ra hai chiếc bàn, hai nữ tử đã cách Ma Ha Tàng rất gần, cùng há miệng ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.