Quyển 8 - Chương 1142: Phiên dịch kinh văn
Sa Mạc
06/11/2014
Như Liên lắc đầu nói:
- Đây là lời trong kinh Phật, mỗi đời Long Vương cuối cùng đều sẽ vì kịch độc lan tràn toàn thân mà tự mình hủy diệt chính mình.
Suy nghĩ một chút, mới nói:
- Muội nghĩ kinh Phật nói như vậy, nhất định là có đạo lý, có lẽ... hộ pháp Long Vương đều sẽ như thế, có điều muội cũng chưa từng thấy tận mắt, cho nên... !
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Ta hiểu.
Đứng lên nói:
- Ta không quấy rầy muội nữa, muội nghỉ sớm đi, mấy bản kinh Phật này cũng không cần chép vội, thời gian còn kịp, cách ngày giỗ ba năm của Linh Già sư thái còn một đoạn thời gian rất dài... !
- Đại ca, có phải huynh vẫn chưa hiểu nội dung kinh văn kia?
Như Liên trở lại chủ đề lúc nãy.
Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:
- Đều là tiếng Phạn, mặc dù ta nhớ kỹ Phạn âm, có điều người hiểu Phạn ngữ ở Trung Nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ta vẫn luôn không có thời gian tìm... Thôi đi, cũng không phải chuyện lớn gì.
- Đại ca, huynh đừng giấu diếm muội.
Như Liên chớp đôi mắt trong veo như nước:
- Huynh đã từng nói qua, nhất định là rất quan trọng đối với huynh.
Suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đại ca, bên trong có phải có điều gì huynh muốn biết hay không?
Sở Hoan trầm ngâm một chút.
Xoay quanh Trấn Ma Chân Ngôn đúng là đã xảy ra không ít chuyện, Tì Sa Môn là thân phận gì, y trăm phương ngàn kế muốn đoạt được Trấn Ma Chân Ngôn, tại Quỷ Phương núi Triêu Vụ ở An Ấp, Sở Hoan từng nghĩ sẽ biết được ý nghĩa của Trấn Ma Chân Ngôn từ miệng Quỷ Lão, nào ngờ Chu Nho thân phận quỷ dị lại giả trang thành Quỷ Lão, lại muốn lừa lấy nội dung Trấn Ma Chân Ngôn từ miệng Sở Hoan.
Chu Nho trăm phương ngàn kế, mục đích cũng như Tì Sa Môn, cũng là vì Trấn Ma Chân Ngôn, cho tới nay, Sở Hoan cũng không biết Chu Nho kia đến cùng có lai lịch thế nào, có phải là người của Tì Sa Môn phái tới không, nếu là người của Tì Sa Môn thì còn có thể lý giải, đủ thấy Tì Sa Môn đối với Trấn Ma Chân Ngôn vẫn luôn ôm lòng cướp đoạt, nhưng nếu Chu Nho không phải là người của Tì Sa Môn, vậy y là người phương nào?
Điều này vốn đã khiến Sở Hoan kinh ngạc, đợi đến khi cứu được Quỷ Lão chân chính, Quỷ Lão lại bởi vì bảo hộ cả tộc ở Quỷ Phương, không dám dịch nội dung kinh văn, ngược lại hứa với Sở Hoan, tuy là muốn tránh họa, nhưng vì cảm tạ ơm huệ của Sở Hoan đối với Quỷ Phương, tình nguyện giúp Sở Hoan phiên dịch ra ba câu kinh, nào ngờ khi Sở Hoan đọc ra, cả một câu Quỷ Lão cũng không chịu phiên dịch, bởi vì nuốt lời, tự cắt ngón tay.
Tất cả những chuyện này, đều khiến Sở Hoan không thể hiểu được.
Quỷ Đại Sư là cao nhân số một, trước khi lâm chung, việc duy nhất giao lại cho Sở Hoan, chính là muốn hắn nhớ kỹ hai mươi bốn câu khẩu quyết của Trấn Ma Chân Ngôn, Sở Hoan nhờ có trí nhớ vô cùng tốt, rất cố gắng mới đem hai mươi bốn câu Chân Ngôn ghi tạc trong lòng.
Tuy tất cả đều là bí mật tầng tầng lớp lớp, Sở Hoan thật ra cũng biết, Trấn Ma Chân Ngôn đương nhiên không phải là vật bình thường, trong đó chắc chắn ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa.
- Đại ca, huynh không nói lời nào, nhất định là đối với huynh rất rất là quan trọng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Sở Hoan, Như Liên tất nhiên nhìn ra Sở Hoan rất xem trọng Trấn Ma Chân Ngôn:
- Nó làm khó huynh đã lâu lắm rồi phải không?
Như Liên dù trầm mặc ít nói, nhưng là cô nương thông minh lanh lợi, nhìn sắc mặt Sở Hoan đã đủ để nàng đoán ra một chút.
Sở Hoan thở dài, nói:
- Tiểu muội, đại ca quả thật rất muốn biết nội dung bên trong, chỉ là... Đại ca không muốn làm muội khó xử, muội là đệ tử Phật môn, lời răn của phật môn, đối với muội chính là luật trời, thật ra cho dù không biết nội dung, đại ca cũng không quá để ý.
Như Liên nói:
- Đại ca, nó đã làm khó huynh lâu như vậy, huynh chắc chắn là không yên lòng, nếu hiểu được nội dung đó, có phải huynh sẽ vứt bỏ được rất nhiều hoang mang lo lắng, sẽ vui vẻ hơn hay không?
Sở Hoan thật ra cũng biết, xoay quanh Trấn Ma Chân Ngôn, đúng là tồn tại nhiều bí ẩn, Như Liên nói như vậy, hắn ngược lại thật sự cảm thấy nếu có thể hiểu rõ nội dung, có phải sẽ giải thích được rất nhiều bí mật hay không?
- Đại ca, huynh không cần suy nghĩ nhiều.
Như Liên chân thành nói:
- Hộ pháp Long Vương là thần của Phật môn, giáo điều của Phật môn cấm sát sinh, nhưng hộ pháp Long Vương lại là sát thần của phật môn, chỉ là nó làm vậy vì bảo vệ điều thiện... Nó có thể phá sát giới, Như Liên cũng có thể giúp đại ca phiên dịch kinh văn...
Sở Hoan trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi:
- Tiểu muội, trước kia muội từng nói, trong kinh văn này có một câu, ý huynh là nội dung của Chân Ngôn có nói, hộ pháp Long Vương có thể hiểu được đạo?
- Phật nói, nếu không phải Na Già tôn giả bị nguyền rủa, yêu ma trong lục đạo không có cách nào yên được!
Môi anh đào của Như Liên nói ra một câu tối nghĩa khó hiểu...
Sở Hoan hơi kinh ngạc, kỳ thật hắn cũng nhớ rõ, đây là câu chân ngôn tiếng Phạn đầu tiên Sở Hoan đã từng nói qua rất lâu khi trước, những lời này, chính là dịch từ tiếng Phạn.
Chỉ là không nghĩ tới Như Liên trí nhớ tốt như vậy, đến hôm nay còn nhớ rõ như vậy rõ ràng.
- Bản kinh văn này, chỉ có Na Già Tôn Giả mới có thể sở hữu.
Như Liên nghiêm trang nói:
- Nếu như là thần, phật, người không phải Na Già mà tự ý động vào kinh văn, sẽ rơi vào địa ngục trong lục đạo, vĩnh viễn không siêu sinh... Đại ca, kinh văn nói rất rõ ràng, người khác không thể động vào, Như Liên chỉ giúp huynh dịch kinh văn, dịch xong sẽ mau chóng quên đi, hơn nữa tuyệt sẽ không lặp lại kinh văn lần nào nữa.
Sở Hoan nghĩ, tiểu nha đầu muội trí nhớ siêu quần, cho dù muội muốn quên, chỉ sợ cũng không quên được, có điều hắn thầm hiểu, Như Liên đối với hắn vẫn luôn cảm kích trong lòng, vẫn luôn muốn báo đáp, nhưng trước giờ nàng cũng không không có việc gì có thể giúp hắn, thật vất vả mới biết Sở Hoan cần dịch tiếng Phạn, đương nhiên là một lòng muốn giúp Sở Hoan phiên dịch, dù bị nguyền rủa cũng không sợ hãi.
Đối với tấm lòng của Như Liên, Sở Hoan rất cảm kích, suy nghĩ một chút, hỏi:
- Tiểu muội, có phải nếu như Long Vương Na Già muốn muội dịch kinh văn, thì không còn cố kỵ gì nữa?
Như Liên khẽ giật mình, suy nghĩ một chút, hơi suy nghĩ nói:
- Bên trong kinh văn nói rất rõ ràng, phần kinh văn này thuộc sở hữu của Long Vương Na Già, đã như vậy, Long Vương Na Già đương nhiên là có quyền sử dụng kinh văn.
Dừng một chút, mới nói khẽ:
- Rất nhiều kinh Phật đều là pháp môn kỳ diệu để giải thoát lục đạo luân hồi, vốn là kinh điển tối cao, nhưng Phật tổ lại có thể đem các loại pháp môn kỳ diệu như thế truyền bá cho thế nhân, đây là lòng từ bi của Phật. Long Vương Na Già có bộ kinh văn này, cũng có quyền sử dụng, nếu Long Vương Na Già đem này bộ kinh văn truyền thụ cho người khác, vậy thì không hề vi phạm pháp quy, nếu muốn để người khác phiên dịch, muội nghĩ cũng nằm trong quy tắc... !
Lập tức mỉm cười, nói:
- Chỉ là không biết Long Vương Na Già ở nơi nào, đại ca chẳng lẽ còn muốn đi tìm Long Vương Na Già?
Sở Hoan than nhẹ, thầm nghĩ muội đâu có ngờ, Long Vương Na Già đang đứng ngay trước mặt muội, chỉ là có chút hữu danh vô thực mà thôi, có điều Như Liên đã nói Long Vương Na Già có quyền sử dụng kinh văn, với thân phận của mình, để cho Như Liên phiên dịch, cũng sẽ không có gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu muội, đã như vậy, hôm nay muội liền giúp ta dịch đi, thật ra... !
Do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Thật ra muội không cần có gánh nặng trong lòng, ta cho muội biết một bí mật, muội phải nhớ cho kỹ.
Như Liên ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Đại ca, bí mật huynh nói với muội, muội sẽ không nói ra ngoài một chữ.
Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, mới nhắm mắt nói:
- Tiểu muội, thật ra... Vị Long Vương Na Già kia, ta bây giờ nhớ lại, ta từng gặp qua ông ta đấy.
Như Liên đầu tiên khẽ giật mình, rồi lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Đại ca, huynh... huynh gặp qua Long Vương Na Già sao?
Một bộ dạng khác thường nói.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng vậy, bản kinh văn này, chính là Long Vương Na Già nói cho ta biết.
Mấy câu này của Sở Hoan thật ra cũng không phải nói dối, hắn hiện tại đã khẳng định, Quỷ Đại Sư chắc chắn là Long Vương Na Già trong truyền thuyết, còn bản kinh văn này, cũng đúng là Long Vương Na Già truyền thụ cho hắn.
Chỉ là, hắn cũng không tiện nói với Như Liên bản thân mình chính là người kế tục của Long Vương Na Già.
Nhắc đến chuyện này đúng là quá mức khác thường, cho dù nói với Như Liên, sợ rằng Như Liên cũng khó mà tin được, mặt khác, đây là bí mật lớn, Sở Hoan cũng không muốn để Như Liên bị dính vào quá nhiều, biết càng ít, đối với Như Liên lại càng tốt.
Hắn chỉ muốn lúc Như Liên giúp mình phiên dịch, đừng có gánh nặng trong lòng.
- Long Vương Na Già... !
Như Liên thật không ngờ bí mật Sở Hoan muốn nói với nàng lại là như thế, nhất thời có chút sợ run, dẫu sao Long Vương Na Già theo nàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thân là Phật tử thành tâm, Như Liên đương nhiên tin tưởng sự tồn tại của Long Vương Na Già, nhưng mà nàng lại chỉ cảm thấy Long Vương Na Già là thần, người phàm không thể nào gặp được.
Nếu người khác nói như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không tin, nhưng Sở Hoan nói như vậy, Như Liên mặc dù có chút không dám tin tưởng, nhưng không cho rằng đây là lời nói dối, suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đại ca có duyên với Phật môn, cho nên mới có thể gặp được Long Vương!
Vẫn còn có chút hiếu kỳ, hỏi:
- Đại ca, Long Vương... Long Vương hình dáng như thế nào? Là… là một con rồng sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta tin rằng người ta gặp đúng là Long Vương Na Già, nhưng ông ta mang hình dáng con người... hoặc có thể là biến thành hình người.
Nói khẽ:
- Tiểu muội, Long Vương giao bản kinh này cho ta, lại không kịp dịch thành tiếng Trung Nguyên, cho nên ta không hiểu nội dung, có điều ta nghĩ ông ta đã nói cho ta bản tiếng Phạn, khẳng định cũng muốn ta hiểu ý nghĩa trong đó, bây giờ muội giúp ta dịch kinh, ta nghĩ Long Vương chắc sẽ không trách cứ đâu.
Như Liên trầm mặc chỉ chốc lát, đột nhiên cười nói:
- Nếu đã như vậy thì không thành vấn đề. Đại ca, huynh nói tiếng Phạn cho muội nghe, muội dịch từng câu thành tiếng Trung Nguyên.
Sở Hoan cười gật đầu, trong lòng ngược lại hơi kích động, thầm nghĩ dịch kinh văn xong, mình có thể nhờ đó mà hiểu ra nhiều bí mật, chuyện vướng bận trong lòng mình bấy lâu, có lẽ hôm nay có thể giải quyết dễ dàng.
Hắn bảo Như Liên đợi một lát, đứng dậy đi ra ngoài, vì lý do an toàn, kiểm tra một vòng trước sau sân viện.
Trấn Ma Chân Ngôn quá quan trọng, ngoại trừ Như Liên, Sở Hoan cũng không muốn để bất cứ ai biết được.
Trong đầu hắn vẫn còn nhớ Chu Nho hình dạng như khỉ kia, mặc dù sau lần ở đỉnh Triêu Vụ, hắn chưa từng gặp lại Chu Nho, nhưng Chu Nho từng thề, cho dù chân trời góc biển, cũng muốn quấn lấy hắn.
Xác định bốn bề vắng lặng, Sở Hoan mới trở về phòng, đóng cửa sổ lại, Như Liên thấy Sở Hoan cẩn thận như vậy, càng cảm thấy kinh văn kia vô cùng quan trọng, lập tức có chút khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, bản kinh văn này quan trọng với đại ca như vậy, ta nhất định phải dịch cho thật tốt, nàng hiểu tiếng Phạn, lại không thể nói là tinh thông, chỉ hi vọng bản kinh văn này không có chỗ nào mình không dịch được.
- Đây là lời trong kinh Phật, mỗi đời Long Vương cuối cùng đều sẽ vì kịch độc lan tràn toàn thân mà tự mình hủy diệt chính mình.
Suy nghĩ một chút, mới nói:
- Muội nghĩ kinh Phật nói như vậy, nhất định là có đạo lý, có lẽ... hộ pháp Long Vương đều sẽ như thế, có điều muội cũng chưa từng thấy tận mắt, cho nên... !
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Ta hiểu.
Đứng lên nói:
- Ta không quấy rầy muội nữa, muội nghỉ sớm đi, mấy bản kinh Phật này cũng không cần chép vội, thời gian còn kịp, cách ngày giỗ ba năm của Linh Già sư thái còn một đoạn thời gian rất dài... !
- Đại ca, có phải huynh vẫn chưa hiểu nội dung kinh văn kia?
Như Liên trở lại chủ đề lúc nãy.
Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:
- Đều là tiếng Phạn, mặc dù ta nhớ kỹ Phạn âm, có điều người hiểu Phạn ngữ ở Trung Nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ta vẫn luôn không có thời gian tìm... Thôi đi, cũng không phải chuyện lớn gì.
- Đại ca, huynh đừng giấu diếm muội.
Như Liên chớp đôi mắt trong veo như nước:
- Huynh đã từng nói qua, nhất định là rất quan trọng đối với huynh.
Suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đại ca, bên trong có phải có điều gì huynh muốn biết hay không?
Sở Hoan trầm ngâm một chút.
Xoay quanh Trấn Ma Chân Ngôn đúng là đã xảy ra không ít chuyện, Tì Sa Môn là thân phận gì, y trăm phương ngàn kế muốn đoạt được Trấn Ma Chân Ngôn, tại Quỷ Phương núi Triêu Vụ ở An Ấp, Sở Hoan từng nghĩ sẽ biết được ý nghĩa của Trấn Ma Chân Ngôn từ miệng Quỷ Lão, nào ngờ Chu Nho thân phận quỷ dị lại giả trang thành Quỷ Lão, lại muốn lừa lấy nội dung Trấn Ma Chân Ngôn từ miệng Sở Hoan.
Chu Nho trăm phương ngàn kế, mục đích cũng như Tì Sa Môn, cũng là vì Trấn Ma Chân Ngôn, cho tới nay, Sở Hoan cũng không biết Chu Nho kia đến cùng có lai lịch thế nào, có phải là người của Tì Sa Môn phái tới không, nếu là người của Tì Sa Môn thì còn có thể lý giải, đủ thấy Tì Sa Môn đối với Trấn Ma Chân Ngôn vẫn luôn ôm lòng cướp đoạt, nhưng nếu Chu Nho không phải là người của Tì Sa Môn, vậy y là người phương nào?
Điều này vốn đã khiến Sở Hoan kinh ngạc, đợi đến khi cứu được Quỷ Lão chân chính, Quỷ Lão lại bởi vì bảo hộ cả tộc ở Quỷ Phương, không dám dịch nội dung kinh văn, ngược lại hứa với Sở Hoan, tuy là muốn tránh họa, nhưng vì cảm tạ ơm huệ của Sở Hoan đối với Quỷ Phương, tình nguyện giúp Sở Hoan phiên dịch ra ba câu kinh, nào ngờ khi Sở Hoan đọc ra, cả một câu Quỷ Lão cũng không chịu phiên dịch, bởi vì nuốt lời, tự cắt ngón tay.
Tất cả những chuyện này, đều khiến Sở Hoan không thể hiểu được.
Quỷ Đại Sư là cao nhân số một, trước khi lâm chung, việc duy nhất giao lại cho Sở Hoan, chính là muốn hắn nhớ kỹ hai mươi bốn câu khẩu quyết của Trấn Ma Chân Ngôn, Sở Hoan nhờ có trí nhớ vô cùng tốt, rất cố gắng mới đem hai mươi bốn câu Chân Ngôn ghi tạc trong lòng.
Tuy tất cả đều là bí mật tầng tầng lớp lớp, Sở Hoan thật ra cũng biết, Trấn Ma Chân Ngôn đương nhiên không phải là vật bình thường, trong đó chắc chắn ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa.
- Đại ca, huynh không nói lời nào, nhất định là đối với huynh rất rất là quan trọng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Sở Hoan, Như Liên tất nhiên nhìn ra Sở Hoan rất xem trọng Trấn Ma Chân Ngôn:
- Nó làm khó huynh đã lâu lắm rồi phải không?
Như Liên dù trầm mặc ít nói, nhưng là cô nương thông minh lanh lợi, nhìn sắc mặt Sở Hoan đã đủ để nàng đoán ra một chút.
Sở Hoan thở dài, nói:
- Tiểu muội, đại ca quả thật rất muốn biết nội dung bên trong, chỉ là... Đại ca không muốn làm muội khó xử, muội là đệ tử Phật môn, lời răn của phật môn, đối với muội chính là luật trời, thật ra cho dù không biết nội dung, đại ca cũng không quá để ý.
Như Liên nói:
- Đại ca, nó đã làm khó huynh lâu như vậy, huynh chắc chắn là không yên lòng, nếu hiểu được nội dung đó, có phải huynh sẽ vứt bỏ được rất nhiều hoang mang lo lắng, sẽ vui vẻ hơn hay không?
Sở Hoan thật ra cũng biết, xoay quanh Trấn Ma Chân Ngôn, đúng là tồn tại nhiều bí ẩn, Như Liên nói như vậy, hắn ngược lại thật sự cảm thấy nếu có thể hiểu rõ nội dung, có phải sẽ giải thích được rất nhiều bí mật hay không?
- Đại ca, huynh không cần suy nghĩ nhiều.
Như Liên chân thành nói:
- Hộ pháp Long Vương là thần của Phật môn, giáo điều của Phật môn cấm sát sinh, nhưng hộ pháp Long Vương lại là sát thần của phật môn, chỉ là nó làm vậy vì bảo vệ điều thiện... Nó có thể phá sát giới, Như Liên cũng có thể giúp đại ca phiên dịch kinh văn...
Sở Hoan trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi:
- Tiểu muội, trước kia muội từng nói, trong kinh văn này có một câu, ý huynh là nội dung của Chân Ngôn có nói, hộ pháp Long Vương có thể hiểu được đạo?
- Phật nói, nếu không phải Na Già tôn giả bị nguyền rủa, yêu ma trong lục đạo không có cách nào yên được!
Môi anh đào của Như Liên nói ra một câu tối nghĩa khó hiểu...
Sở Hoan hơi kinh ngạc, kỳ thật hắn cũng nhớ rõ, đây là câu chân ngôn tiếng Phạn đầu tiên Sở Hoan đã từng nói qua rất lâu khi trước, những lời này, chính là dịch từ tiếng Phạn.
Chỉ là không nghĩ tới Như Liên trí nhớ tốt như vậy, đến hôm nay còn nhớ rõ như vậy rõ ràng.
- Bản kinh văn này, chỉ có Na Già Tôn Giả mới có thể sở hữu.
Như Liên nghiêm trang nói:
- Nếu như là thần, phật, người không phải Na Già mà tự ý động vào kinh văn, sẽ rơi vào địa ngục trong lục đạo, vĩnh viễn không siêu sinh... Đại ca, kinh văn nói rất rõ ràng, người khác không thể động vào, Như Liên chỉ giúp huynh dịch kinh văn, dịch xong sẽ mau chóng quên đi, hơn nữa tuyệt sẽ không lặp lại kinh văn lần nào nữa.
Sở Hoan nghĩ, tiểu nha đầu muội trí nhớ siêu quần, cho dù muội muốn quên, chỉ sợ cũng không quên được, có điều hắn thầm hiểu, Như Liên đối với hắn vẫn luôn cảm kích trong lòng, vẫn luôn muốn báo đáp, nhưng trước giờ nàng cũng không không có việc gì có thể giúp hắn, thật vất vả mới biết Sở Hoan cần dịch tiếng Phạn, đương nhiên là một lòng muốn giúp Sở Hoan phiên dịch, dù bị nguyền rủa cũng không sợ hãi.
Đối với tấm lòng của Như Liên, Sở Hoan rất cảm kích, suy nghĩ một chút, hỏi:
- Tiểu muội, có phải nếu như Long Vương Na Già muốn muội dịch kinh văn, thì không còn cố kỵ gì nữa?
Như Liên khẽ giật mình, suy nghĩ một chút, hơi suy nghĩ nói:
- Bên trong kinh văn nói rất rõ ràng, phần kinh văn này thuộc sở hữu của Long Vương Na Già, đã như vậy, Long Vương Na Già đương nhiên là có quyền sử dụng kinh văn.
Dừng một chút, mới nói khẽ:
- Rất nhiều kinh Phật đều là pháp môn kỳ diệu để giải thoát lục đạo luân hồi, vốn là kinh điển tối cao, nhưng Phật tổ lại có thể đem các loại pháp môn kỳ diệu như thế truyền bá cho thế nhân, đây là lòng từ bi của Phật. Long Vương Na Già có bộ kinh văn này, cũng có quyền sử dụng, nếu Long Vương Na Già đem này bộ kinh văn truyền thụ cho người khác, vậy thì không hề vi phạm pháp quy, nếu muốn để người khác phiên dịch, muội nghĩ cũng nằm trong quy tắc... !
Lập tức mỉm cười, nói:
- Chỉ là không biết Long Vương Na Già ở nơi nào, đại ca chẳng lẽ còn muốn đi tìm Long Vương Na Già?
Sở Hoan than nhẹ, thầm nghĩ muội đâu có ngờ, Long Vương Na Già đang đứng ngay trước mặt muội, chỉ là có chút hữu danh vô thực mà thôi, có điều Như Liên đã nói Long Vương Na Già có quyền sử dụng kinh văn, với thân phận của mình, để cho Như Liên phiên dịch, cũng sẽ không có gánh nặng trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu muội, đã như vậy, hôm nay muội liền giúp ta dịch đi, thật ra... !
Do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Thật ra muội không cần có gánh nặng trong lòng, ta cho muội biết một bí mật, muội phải nhớ cho kỹ.
Như Liên ngoan ngoãn gật đầu, nói:
- Đại ca, bí mật huynh nói với muội, muội sẽ không nói ra ngoài một chữ.
Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, mới nhắm mắt nói:
- Tiểu muội, thật ra... Vị Long Vương Na Già kia, ta bây giờ nhớ lại, ta từng gặp qua ông ta đấy.
Như Liên đầu tiên khẽ giật mình, rồi lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Đại ca, huynh... huynh gặp qua Long Vương Na Già sao?
Một bộ dạng khác thường nói.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Đúng vậy, bản kinh văn này, chính là Long Vương Na Già nói cho ta biết.
Mấy câu này của Sở Hoan thật ra cũng không phải nói dối, hắn hiện tại đã khẳng định, Quỷ Đại Sư chắc chắn là Long Vương Na Già trong truyền thuyết, còn bản kinh văn này, cũng đúng là Long Vương Na Già truyền thụ cho hắn.
Chỉ là, hắn cũng không tiện nói với Như Liên bản thân mình chính là người kế tục của Long Vương Na Già.
Nhắc đến chuyện này đúng là quá mức khác thường, cho dù nói với Như Liên, sợ rằng Như Liên cũng khó mà tin được, mặt khác, đây là bí mật lớn, Sở Hoan cũng không muốn để Như Liên bị dính vào quá nhiều, biết càng ít, đối với Như Liên lại càng tốt.
Hắn chỉ muốn lúc Như Liên giúp mình phiên dịch, đừng có gánh nặng trong lòng.
- Long Vương Na Già... !
Như Liên thật không ngờ bí mật Sở Hoan muốn nói với nàng lại là như thế, nhất thời có chút sợ run, dẫu sao Long Vương Na Già theo nàng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thân là Phật tử thành tâm, Như Liên đương nhiên tin tưởng sự tồn tại của Long Vương Na Già, nhưng mà nàng lại chỉ cảm thấy Long Vương Na Già là thần, người phàm không thể nào gặp được.
Nếu người khác nói như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không tin, nhưng Sở Hoan nói như vậy, Như Liên mặc dù có chút không dám tin tưởng, nhưng không cho rằng đây là lời nói dối, suy nghĩ một chút, mới nói:
- Đại ca có duyên với Phật môn, cho nên mới có thể gặp được Long Vương!
Vẫn còn có chút hiếu kỳ, hỏi:
- Đại ca, Long Vương... Long Vương hình dáng như thế nào? Là… là một con rồng sao?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta tin rằng người ta gặp đúng là Long Vương Na Già, nhưng ông ta mang hình dáng con người... hoặc có thể là biến thành hình người.
Nói khẽ:
- Tiểu muội, Long Vương giao bản kinh này cho ta, lại không kịp dịch thành tiếng Trung Nguyên, cho nên ta không hiểu nội dung, có điều ta nghĩ ông ta đã nói cho ta bản tiếng Phạn, khẳng định cũng muốn ta hiểu ý nghĩa trong đó, bây giờ muội giúp ta dịch kinh, ta nghĩ Long Vương chắc sẽ không trách cứ đâu.
Như Liên trầm mặc chỉ chốc lát, đột nhiên cười nói:
- Nếu đã như vậy thì không thành vấn đề. Đại ca, huynh nói tiếng Phạn cho muội nghe, muội dịch từng câu thành tiếng Trung Nguyên.
Sở Hoan cười gật đầu, trong lòng ngược lại hơi kích động, thầm nghĩ dịch kinh văn xong, mình có thể nhờ đó mà hiểu ra nhiều bí mật, chuyện vướng bận trong lòng mình bấy lâu, có lẽ hôm nay có thể giải quyết dễ dàng.
Hắn bảo Như Liên đợi một lát, đứng dậy đi ra ngoài, vì lý do an toàn, kiểm tra một vòng trước sau sân viện.
Trấn Ma Chân Ngôn quá quan trọng, ngoại trừ Như Liên, Sở Hoan cũng không muốn để bất cứ ai biết được.
Trong đầu hắn vẫn còn nhớ Chu Nho hình dạng như khỉ kia, mặc dù sau lần ở đỉnh Triêu Vụ, hắn chưa từng gặp lại Chu Nho, nhưng Chu Nho từng thề, cho dù chân trời góc biển, cũng muốn quấn lấy hắn.
Xác định bốn bề vắng lặng, Sở Hoan mới trở về phòng, đóng cửa sổ lại, Như Liên thấy Sở Hoan cẩn thận như vậy, càng cảm thấy kinh văn kia vô cùng quan trọng, lập tức có chút khẩn trương, trong lòng thầm nghĩ, bản kinh văn này quan trọng với đại ca như vậy, ta nhất định phải dịch cho thật tốt, nàng hiểu tiếng Phạn, lại không thể nói là tinh thông, chỉ hi vọng bản kinh văn này không có chỗ nào mình không dịch được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.