Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1141: Phượng Hoàng niết bàn, Long Vương trường sinh!

Sa Mạc

06/11/2014

Sở Hoan nhớ đến tòa miếu ở phương xa đã bị Tì Sa Môn thiêu hủy, lại nhớ đến Mị Nương và Thú Bác Già tới nay không rõ tung tích, lúc Quỷ Đại Sư lâm chung đã từng nói, chỉ cần độc tố trong người Mị Nương được trừ bỏ sạch sẽ bình yên vô sự, thì Thú Bác Già sẽ đến Trung Nguyên tìm mình, nhưng thời gian như gió thoảng, đã hơn một năm rồi, mà hắn vẫn không nhận được chút tin tức nào của hai người.

Chợt nghe tiếng Như Liên truyền đến bên tai:

- Đại ca, huynh làm sao vậy?

Sở Hoan hồi phục tinh thần, thấy Như Liên vẻ mặt ân cần nhìn mình, biết lúc nãy mình thất thần, vội vàng cười nói:

- Không có gì, không có gì, chỉ là nhớ đến chút chuyện.

- Đại ca, nếu huynh mệt thì về nghỉ sớm đi.

Như Liên nói khẽ:

- Huynh bây giờ... huynh bây giờ mặc dù làm quan, nhưng... nhưng vất vả hơn trước kia nhiều.

Sở Hoan biết nàng quan tâm mình thật lòng, được một tiểu cô nương như vậy quan tâm, trong lòng Sở Hoan chợt thấy ấm áp, lắc đầu cười nói:

- Không sao. Đúng rồi, ác đạo luân hồi có phải giống như ta nói lúc nãy không?

- Huynh nói rất đúng.

Như Liên mang theo vẻ mĩm cười:

- Thoát khỏi ác đạo luân hồi, liền có thể luân hồi trong thiện đạo.

- Thiên đạo và nhân đạo!

Như Liên hơi gật đầu:

- Trước kia muội nghe người ta nói, một người sau khi qua đời, chỉ cần có ai vì người đó mà sao chép tám trăm lần Vãng Sinh Kinh, sau đó đem các bản sao cung phụng trước đức Phật, như vậy, người qua đời sẽ có thể thoát khỏi ác đạo luân hồi, vĩnh viễn luân hồi trong thiên đạo và nhân đạo, sư phụ cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ lục đạo luân hồi nữa!

Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

- Tiểu muội, lục đạo luân hồi có thật hay không?

Vừa nói xong, hắn cảm thấy mình đúng là có chút ngu ngốc.

Như Liên ngẩn ra một chút, nếu là người khác nghi ngờ lục đạo luân hồi có tồn tại thật không, Như Liên tất nhiên sẽ vô cùng giận dữ, nhưng người hỏi là Sở Hoan, nàng do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Phật tổ nói chúng sinh khó tránh khỏi lục đạo luân hồi, lời Phật tổ nói... không thể sai được!

- Ừ ừ ừ!

Sở Hoan rất muốn tự tát mình một bạt tai, vội nói:

- Đúng vậy, Phật tổ đã nói có, vậy chắc chắn là có. Phật tổ hoằng dương Phật pháp, để chúng sinh tu phật, chẳng phải vì hi vọng chúng sinh có thể thoát khỏi lục đạo luân hồi sao?

Như Liên kinh ngạc nói:

- Đại ca, thì ra huynh cũng hiểu Phật pháp?

Sở Hoan mặt toát mồ hôi nói:

- Ta có hiểu gì đâu, chỉ là... !

Trong đầu lại vang lên những lời Quỷ Đại Sư từng nói, mục đích Phật gia hoằng dương Phật pháp cho thế nhân, chính là hi vọng chúng sinh có thể thoát khỏi nỗi khổ lục đạo luân hồi, con đường tốt nhất để tránh thoát lục đạo luân hồi chính là Phật pháp, khẽ thở dài:



- Đều nhờ Phật pháp phổ độ thế gian, ta nghĩ, chính là vì không để chúng sinh tiếp tục chịu khổ luân hồi!

Như Liên gật đầu nói:

- Đại ca nói đúng lắm, đệ tử Phật môn tu Phật, ngoại trừ tự tu, còn phải khuyến khích người khác tu hành. Chỉ có thông qua tu tập Phật pháp, mới có thể thành Phật thành thánh, thoát khỏi lục đạo, chỉ là chúng sinh cũng không biết bản thân đang bị hãm trong lục đạo, càng không biết con đường để thoát khỏi lục đạo luân hồi, cho nên đệ tử Phật môn phải hoằng dương Phật pháp cho thế nhân.

- Công đức vô lượng đó!

Sở Hoan như đang suy nghĩ gì, Như Liên nhẹ giọng hỏi:

- Đại ca, kinh văn ngày nọ, huynh... huynh đã tìm được người biên dịch chưa?

- Kinh văn?

Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng nháy mắt liền hiểu kinh văn mà Như Liên nhắc đến chính là Trấn Ma Chân Ngôn.

Đôi mắt long lanh của Như Liên chớp chớp, nói:

- Đại ca, muội biết kinh văn đó đối với huynh rất quan trọng, ở trung nguyên không mấy người biết Phạn văn, huynh... huynh vẫn chưa hiểu nội dung kinh văn phải không?

Sở Hoan mỉm cười lắc đầu nói:

- Tiểu muội, bây giờ muội không cần lo lắng, chỉ là một trang kinh, cho dù không hiểu, cũng không quan trọng.

Như Liên lắc đầu nói:

- Đại ca, đây không phải lời thật lòng của huynh. Muội biết kinh văn đó đối với huynh rất quan trọng, dù chưa chắc muội có thể dịch được toàn bộ, nhưng... nhưng muội có thể thử một lần!

Sở Hoan thở dài, nói:

- Tiểu muội, ta hiểu tấm lòng của muội, thế nhưng... aizz, trong kinh văn đó có nhắc nhở, nếu không phải hộ pháp Long Vương Na Già (Naga), thì không thể... !

Chợt nhớ ra, hình như bản thân mình có một pháp danh, chính là Na Già, nhất thời không nói tiếp nữa.

Như Liên nói:

- Đại ca, huynh có thể tách kinh văn ra, muội sẽ dịch từng câu, từng câu một..... !

Sở Hoan hình như không nghe thấy, suy nghĩ gì đó, rốt cuộc hỏi:

- Tiểu muội, Na Già là hộ pháp Long Vương, vậy... Hộ pháp Long Vương có nhiệm vụ gì?

Như Liên không biết Sở Hoan sao lại có hứng thú tìm hiểu hộ pháp Long Vương, nhưng vẫn là giải thích nói:

- Hộ pháp Long Vương là vị thần bảo vệ Phật pháp. Trong truyền thuyết, hộ pháp Long Vương ăn độc xà mà sống, pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, nhiệm vụ chính là bảo vệ sự hoằng dương Phật pháp. Long Vương trong truyền thuyết không có phân thiện ác, cũng không cố kỵ đức hiếu sinh của Phật, trong mắt Long Vương, phàm là thứ gì phá hoại Phật pháp, đều là tà ma, đều là kẻ địch, mà chỉ cần là kẻ địch, Long Vương sẽ dùng pháp lực vô thượng để diệt trừ, còn những ai sùng tín Phật pháp, đều là bằng hữu, Long Vương sẽ dốc toàn lực bảo vệ.

Sở Hoan thở dài:

- Xem ra hộ pháp Long Vương chính là vũ khí mạnh của Phật môn!

Trong lòng nhớ lại, Thú Bác Già từng nói, Quỷ Đại Sư đem pháp danh Na Già truyền cho mình, nói cách khác, trước đó, pháp danh của Quỷ Đại Sư chính là Na Già.

Quỷ Đại Sư là cao tăng nhà Phật, hắn được chứng kiến Quỷ Đại Sư và Tì Sa Môn đánh một trận, Tì Sa Môn là thủ lĩnh Đại Đức Tự, võ công cao cường. Hai bên đối chiến, tay chân không động đậy, nhưng dùng một phương thức quyết đấu rất kỳ quái, dù Quỷ Đại Sư cuối cùng vì vậy mà qua đời, nhưng Tì Sa Môn cũng bị thương nặng, phải mấy năm mới có thể khôi phục.

Mặc dù Quỷ Đại Sư là bởi vì quyết đấu một trận với Tì Sa Môn mà qua đời, nhưng Sở Hoan không tin võ công của Quỷ Đại Sư yếu hơn Tì Sa Môn, hoàn toàn ngược lại, Sở Hoan cảm thấy võ công của Quỷ Đại Sư cao sâu khó dò, Tì Sa Môn tuyệt đối không phải địch thủ.

Lúc đối chiến với Tì Sa Môn, Quỷ Đại Sư đã mang bệnh nặng, xem ra suy yếu vô cùng, hơn nữa bởi vì bệnh cùi, Quỷ Đại Sư toàn thân hư thối, cực kỳ đáng sợ, cả Sở Hoan cũng cho rằng Quỷ Đại Sư đã nguy trong sớm tối, mạng sống chẳng còn bao lâu, nhưng cho dù như vậy, Quỷ Đại Sư vẫn có thể dùng tấm thân yếu ớt đánh trọng thương Tì Sa Môn. Không chỉ một lần Sở Hoan từng nghĩ, nếu lúc đó Quỷ Đại Sư còn khỏe mạnh, e rằng Tì Sa Môn không còn mạng để rời đi.



Có điều, Sở Hoan cũng hiểu, nếu Quỷ Đại Sư bình yên vô sự, thân thể khỏe mạnh, Tì Sa Môn cũng chẳng có gan dám chạy tới ép Quỷ Đại Sư giao ra Trấn Ma Chân Ngôn. Quỷ Đại Sư ở Tây Lương nhiều năm, Tì Sa Môn thậm chí còn xây dựng miếu thờ cho ông ta, với địa vị và thế lực của Tì Sa Môn ở Tây Lương, vẫn chần chừ không dám xuống tay với Quỷ Đại Sư, có thể thấy Tì Sa Môn e ngại Quỷ Đại Sư đến mức nào.

Quỷ Đại Sư võ công cao cường, Sở Hoan cảm thấy nếu hộ pháp Long Vương là có thật, thì Quỷ Đại Sư cũng không thẹn với pháp danh Na Già, chỉ là Quỷ Đại Sư lại đem pháp danh Na Già trao lại cho mình, đến nay Sở Hoan vẫn không hiểu lý do tại sao, hơn nữa, hắn cũng không nhận thấy bản thân mình có gì xứng đáng với pháp danh Na Già.

Như Liên nghiêm mặt nói:

- Na Già vì Phật pháp mà sinh, nó cắn nuốt tà ma, chẳng những là tà ma quỷ quái phá hoại Phật pháp, cho dù là đệ tử Phật môn bị tà ma dụ dỗ, rơi vào ma đạo, hộ pháp Long Vương cũng sẽ xem là địch nhân... !

Nói đến đây, thần sắc trở nên trang nghiêm:

- Chỉ là, hộ pháp Long Vương luôn cắn nuốt độc xà và tà ma, cho nên trong thân thể có chứa một lượng độc tố rất lớn, đến khi độc tố tràn ngập toàn thân, hộ pháp Long Vương sẽ tự thiêu thân thể, hiến thân cho Phật pháp!

- Tự thiêu thân thể?

Sở Hoan khẽ giật mình, thân thể run lên, lập tức nhớ đến Quỷ Đại Sư, hắn cảm thấy điều Quỷ Đại Sư gặp phải đúng là cực kỳ trùng hợp với truyền thuyết về hộ pháp Long Vương.

Hộ pháp Long Vương cuối cùng bị độc tính lan khắp toàn thân, còn Quỷ Đại Sư thân mang bệnh cùi, mặc dù Sở Hoan biết Quỷ Đại Sư đã qua đời, nhưng hắn lại không tận mắt chứng kiến giây phút cuối cùng trước khi Quỷ Đại Sư rời khỏi thế gian. Khi hắn xông ra khỏi miếu, Quỷ Đại Sư vẫn còn một chút hơi thở, ngồi xếp bằng trước tượng Phật lớn trong Phật đường, niệm cho thế nhân một bài kinh cuối cùng.

Ngôi miếu bị thiêu hủy, thân thể của Quỷ Đại Sư cũng vùi trong ngọn lửa, hóa thành tro tàn.

Kết cục này giống hệt như hộ pháp Long Vương tự thiêu thân thể.

- Tiểu muội, hộ pháp Long Vương tự thiêu thân thể, hiến thân Phật pháp, vậy còn ai bảo vệ Phật pháp nữa?

Sở Hoan vội vàng hỏi:

- Hộ pháp Long Vương không còn, Phật pháp chẳng phải sẽ gặp nhiều nguy hiểm sao?

- Phượng Hoàng niết bàn, Long Vương trường sinh!

Như Liên thần sắc nghiêm túc trang trọng nói:

- Phượng Hoàng có thể tắm lửa tái sinh, còn Long Vương thì có người thừa kế.

Dừng một chút, thấy Sở Hoan nghe rất tập trung, tưởng rằng Sở Hoan rất hứng thú với truyền thuyết này, nên nàng cẩn thận giải thích nói:

- Phượng Hoàng sau khi chết có thể tái sinh, còn Long Vương trước khi chết, nhất định sẽ tìm người thừa kế, một khắc trước khi nó tự thiêu thân thể, thì hộ pháp Long Vương mới cũng đã xuất hiện, kế thừa tất cả, vĩnh viễn không mất đi, cho nên Long Vương vĩnh viễn còn sống. Dù Phượng Hoàng hay là Long Vương đều đã nhìn thấu sinh tử, tử vong sẽ chỉ khiến chúng mạnh hơn mà thôi.

Sở Hoan nghe xong, sau nửa ngày không nói.

Nhìn thấu sinh tử, tử vong là vì trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Như Liên nói vô cùng tỉ mỉ, nhưng tận đáy lòng, Sở Hoan lại không dám gật bừa.

Quỷ Đại Sư là hộ pháp Long Vương, ông ta có võ công cao thâm vô cùng, ông ta kết thúc cuộc đời trong ngọn lửa, đem pháp danh hộ pháp Long Vương truyền lại cho mình, Như Liên nói nguyên nhân Long Vương chịu chết là để có được một Long Vương mới mạnh mẽ hơn, nhưng Sở Hoan nhìn bản thân một lượt từ đầu đến chân, hắn thật sự nghĩ không ra mình có chỗ nào có thể so sánh với Quỷ Đại Sư, ít nhất với võ công thần bí khó lường, Quỷ Đại Sư chính là cao thủ đỉnh cao, cả đời này của hắn có lẽ cũng không đạt tới cảnh giới đó.

- Tiểu muội, chuyện đó... Muội nói khi Long Vương bị độc phát toàn thân sẽ tự thiêu thân thể, có phải... có phải tất cả Long Vương đều như thế không?

Sở Hoan có chút bất an.

Quỷ Đại Sư mắc bệnh cùi, hơn nữa cuối cùng chôn thân trong biển lửa, so với hộ pháp Long Vương trong truyền thuyết không hẹn mà hợp, điều này phải chăng chỉ là trùng hợp mà thôi?

Quỷ Đại Sư truyền pháp danh Na Già cho mình, mình trở thành hộ pháp Long Vương mới, chẳng lẽ cuối cùng mình cũng sẽ toàn thân thối rữa, vùi trong biển lửa?

Nguyền rủa ác độc như vậy, cuối cùng sẽ không thật sự xảy ra trên người mình chứ!

Nghĩ đến đây, Sở Hoan cảm thấy có chút rợn tóc gáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook