Chương 18: Ấn xuống (Hơi H)
Nam Kha
02/09/2024
Phù Đại thấy anh tựa lưng vào ghế ngồi, trên trán có đầy mồ hôi thì không khỏi buồn bực: “Tôi đau chứ không phải anh đau, sao anh lại có bộ dạng như đang nhẫn nhịn thế hả?”
Tưởng Sở Phong không muốn nói cái gì với cô về sự “chịu đựng cảm xúc” này, đưa một tay ra ấn cô ngồi trên đũng quần của mình, phần eo hông hơi hướng về phía trước: “Nó khó chịu đến mức đó đấy.”
Phù Đại dần dần phản ứng lại được, hai má dần đỏ lên, ngồi không dám động đậy: “Sao… sao anh lại mặt dày như thế chứ hả?”
Tưởng Sở Phong vẫn ngồi im đó, hoàn toàn không có ý thu lại: “Là do em kêu nên thành như vậy đấy, em còn dám mắng tôi không biết xấu hổ ư? Phù Đại Đại, làm người thì không thể không nói lý như vậy.”
Liên quan gì đến cô chứ… Phù Đại xem sự vô sỉ của anh như thế là đủ rồi, cô dời mông qua một bên, nhìn thấy đũng quần nhô lên của anh thì cảm thấy ngượng ngùng thay cho anh, lấy đâu ra một cái khăn tay để cho anh che lên.
Tưởng Sở Phong thuận thế vò ở trên tay một chút rồi phủ lên trên đũng quần, chỉ là… Vẻ mặt dứt khoát: “Không thể ấn xuống được.”
Phù Đại che mắt lại, đầu ngón tay mở ra thành những kẽ hở, vừa nghe anh nói xong thì đá anh một cái: “Ấn xuống đi.”
Ấn xuống thì cũng không thể làm nó bình thường được, đúng là không phải đàn ông thì không thể hiểu được nỗi khổ của đàn ông. Tưởng Sở Phong âm thầm lên án, ánh mắt hẹp dài nhíu lại, không biết là đang có suy nghĩ xấu xa gì đó nữa. Anh tới gần Phù Đại rồi thì thầm vài câu. Phù Đại nghe một chút thì đỏ hết cả tai, xấu hổ tới mức ngón tay xoắn vào nhau, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự dụ dỗ và bức bách của anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị anh đưa về phía cái đỉnh nhô lên kia.
Tưởng Sở Phong đã từng tưởng tượng ra những điều đẹp đẽ này từ trước, ngay giây phút này anh đã có thể thực hiện từng bước rồi. Ngay khi lòng bàn tay mềm mại kia chạm vào dư//ơng v//ật cương cứng mà anh đang cố chịu kia, anh đã không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, cổ họng phát ra tiếng thở dốc như nước đang sôi, nóng rực khác thường.
Phù Đại biết anh đối xử tốt với mình, cũng biết giữa người yêu với nhau thì chắc chắn sẽ có những chuyện thân mật, trong lòng cũng có suy nghĩ muốn báo đáp nên động tác trong tay trở nên chủ động hơn. Ngón tay mảnh khảnh kia ôm lấy thứ to khỏe và thô cứng kia, bắt đầu chuyển động lên xuống không theo một quy luật nào cả, nhìn thấy ở mặt trên còn có một lỗ nhỏ tròn tròn thì trong lòng lại dâng lên một sự tò mò. Sự tò mò lớn hơn sự thẹn thùng làm cô lại gần sát để xem, bỗng nhiên cảm giác cái thứ trong tay lại lớn hơn thêm một chút nữa. Cô kinh ngạc mở to mắt: “A, sao nó lại lớn hơn rồi?” Phù Đại vừa dứt lời thì một chất lỏng màu trắng đục bỗng nhiên phun lên trên mặt của cô, suýt chút nữa là dính vào khóe miệng. Phù Đại ngây ra trong thoáng chốc, khẽ nhếch đôi môi, vừa mờ mịt vừa không biết làm sao.
Tưởng Sở Phong vừa dễ chịu lại vừa ảo não, thiếu chút nữa đã chửi mẹ nó, vì có chút thẹn quá hóa giận nên áp đảo Phù Đại, vừa hôn cô một cách điên cuồng lại vừa gầm nhẹ: “Yêu tinh nhỏ, em nên giết chết tôi đi. Sớm muộn gì tôi cũng chết trên người em thôi.”
Phù Đại bị anh hôn đến nỗi mù mờ, tuy rằng không hiểu được hoàn toàn sao lại thế này nhưng cũng nhận ra được một chút gì đó, không khỏi buồn bực mà mắng lại anh.
“Anh bỉ ổi! Khốn nạn! Ưm…”
Hai người hết ầm ĩ rồi lại tranh cãi, làm hòa rồi lại triền miên, ở bên nhau một lúc dài. Khi Ôn Thiến lấy lại tinh thần thì lo lắng nhìn xe, cô ấy sợ Tưởng Sở Phong sẽ làm gì Phù Đại, mấy lần muốn đi tới đều bị ngăn cản lại.
Ôn Thiến bị đưa về tòa nhà của Tưởng Sở Phong, cô ấy đợi một lúc thì mới thấy Phù Đại đã thay quần áo xuất hiện.
“Đại Đại.” Ôn Thiến chạy tới ôm lấy Phù Đại, thấy bước chân của cô lung lay một chút, nghĩ rằng Tưởng Sở Phong đánh cô nên cảm thấy lo lắng.
“Mình bị cái tên đầu trọc kia nhéo một cái hơi mạnh, đau lắm.” Phù Đại giải thích rõ ràng, ngồi bên cạnh ở trên ghế sô pha rồi hỏi về chuyện của cô ấy.
Ôn Thiến do dự một lúc, vành mắt hơi phiếm hồng rồi nói ra tình hình thực tế: “Khu đất gần cửa hàng nhà mình đã bị người khác mua lại rồi, nói là phải tháo dỡ để xây khách sạn, cửa hàng không còn cách nào để kinh doanh tiếp nữa, mình… mình cũng không có cách nào, nhất thời hồ đồ…”
“Khu đất ở đâu?” Bỗng nhiên Tưởng Sở Phong xuất hiện rồi hỏi một câu.
Ôn Thiến nhìn nhìn Phù Đại, thấy sắc mặt cô bình thường thì nhẹ giọng trả lời: “Phố Vĩnh Hưng.”
Tưởng Sở Phong mới nhớ ra, gần đây Tưởng Thành Lương có làm cái gì đó, hình như là đang chuẩn bị xây nên cái gì đó ở phố Vĩnh Hưng này. Nhưng mà Tưởng Thành Lương lại không đến nỗi thiếu đạo đức, cũng không đến nỗi keo kiệt gì ít phí đền bù này, chỉ sợ nơi này còn có con đường khác.
Ánh mắt nặng nề của Tưởng Sở Phong nhìn về hướng Ôn Thiến, Ôn Thiến thẳng lưng, ngón tay đặt tay đầu gối nhanh chóng nắm chặt lại, giọng nói cũng nhỏ hơn vừa rồi: “Vốn là nhận được phí đền bù, ba tôi nhận được tiền thì quá vui vẻ nên đã đi đánh bạc, ông ấy thua sạch. Không còn cửa hàng nên mọi người trong nhà cũng không còn hi vọng gì, nên ba tôi đã đi vay nặng lãi, cửa hàng mới còn chưa chọn được mà lãi đã sinh ra một đống, cho nên tôi mới… cái tên Hoàng Lão Ngũ kia nói với tôi rằng, chỉ cần tôi ngủ với ông ta một đêm thì sẽ xóa hết những số nợ đó. Vốn dĩ tôi nghĩ như vậy cũng có lời, nhưng mà tóm lại… tóm lại…” Ôn Thiến nói xong lời cuối cùng, không nhịn được mà khóc toáng lên.
Nói thật thì cái loại chính mình tự tìm đường chết này là chuyện Tưởng Sở Phong không thể tiếp tục đồng cảm được, ánh mắt anh nhìn Ôn Thiến cũng không có nhiều thiện ý. Ôn Thiến bị anh nhìn chằm chằm thì xấu hổ co rụt bả vai lại không dám ngẩng đầu. Phù Đại phát hiện ra, cô nhe hàm răng trắng bóc với Tưởng Sở Phong: “Anh đừng có nhìn bạn tôi như vậy.”
Có ai thèm đâu chứ. Tưởng Sở Phong tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Nhìn Tưởng Sở Phong nói gì nghe nấy như thế, Ôn Thiến thấy lại có hơi ngạc nhiên. Cô ấy nghĩ lại hôm nay anh gióng trống khua chiêng tới tìm Đại Đại, còn giải quyết luôn phiền toái của bọn họ, một ít thành kiến vốn có trong lòng đã lặng lẽ vơi đi. Có lẽ anh là thật lòng với Đại Đại, nhưng mà sự thật lòng này có thể giữ được bao lâu? Đến khi anh có được trong tay, sinh ra chán nản thì ai sẽ là mục tiêu cưng chiều tiếp theo của anh? Một người có tiền thì sẽ thay đổi tâm tính, giống ba cô ấy, giống Hoàng Lão Ngũ, không có người nào tốt cả…
Nhưng mà Ôn Thiến cũng không đến mức thừa nhận bản thân lại đi lừa Phù Đại đến, có thể nhờ Tưởng Sở Phong giải quyết chuyện hôm nay, tự đáy lòng cô ấy cũng thấy biết ơn.
“Tưởng tiên sinh, dù sao thì cũng vẫn cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Tưởng Sở Phong lạnh lùng, bị Phù Đại đẩy một cái thì mới không tình nguyện mà ừ.
Ôn Thiến nở một nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy nếu Phù Đại có thể tiếp tục ở bên anh thì cũng rất tốt.
Phù Đại đưa Ôn Thiến trở về trước, trên đường về nhà mới nhớ đến mục đích đi ra khỏi nhà của mình lần này. Cô sợ Trần Ngọc lo lắng nên năn nỉ Tưởng Sở Phong che giấu giúp mình.
“Nếu mẹ tôi có hỏi thì cậu nhớ nói là đã nhận bánh chưng mà tôi tặng rồi nhé.”
“Bánh chưng đâu còn.” Tưởng Sở Phong bắt đầu tỏ vẻ mặt bất mãn: “Ngay cả hạt gạo cũng chưa được nếm qua, thay ai đó giải quyết phiền toái mà còn bị người đó mắng nữa đấy.”
“Ai da anh đừng có thù dai như vậy mà, hơn nữa tôi cũng…” Phù Đại không biết xấu hổ mà nói hết ra, tiếp tục kiên trì tùy hứng: “Nếu anh không đồng ý thì sau này tôi cũng không giúp anh nữa.”
Tưởng Sở Phong lại dùng giọng điệu thong thả vòng vo: “Tôi chưa nói là không đồng ý, em lại ở đây hăng hái nói ra hết. Nếu tôi không giúp em nói dối thì chắc cả hai người lớn cũng sẽ đến sở cảnh sát báo án mất.”
Vô duyên vô cớ lại bị anh lừa như vậy, Phù Đại tức giận đến mức cắn đầu ngón tay của anh một cái: “Anh lại trêu chọc tôi.”
“Ai bảo em ngốc nghếch làm gì, sau này có việc gì thì nhớ nói rõ với tôi trước. Nhỡ một mình chạy đi đâu thế bị người ta bán thì cũng không biết tìm ai mà than khóc đâu.” Tưởng Sở Phong tận tình khuyên bảo cô thì lại thấy Phù Đại lật xem ngón tay của mình, một bộ dạng nghe hay không cũng chẳng sao. Anh đưa tay xuống véo mông của cô một cái: “Có nghe hay không?”
Phù Đại bị đau thì kêu lên một tiếng: “Biết rồi.”
Tưởng Sở Phong không muốn nói cái gì với cô về sự “chịu đựng cảm xúc” này, đưa một tay ra ấn cô ngồi trên đũng quần của mình, phần eo hông hơi hướng về phía trước: “Nó khó chịu đến mức đó đấy.”
Phù Đại dần dần phản ứng lại được, hai má dần đỏ lên, ngồi không dám động đậy: “Sao… sao anh lại mặt dày như thế chứ hả?”
Tưởng Sở Phong vẫn ngồi im đó, hoàn toàn không có ý thu lại: “Là do em kêu nên thành như vậy đấy, em còn dám mắng tôi không biết xấu hổ ư? Phù Đại Đại, làm người thì không thể không nói lý như vậy.”
Liên quan gì đến cô chứ… Phù Đại xem sự vô sỉ của anh như thế là đủ rồi, cô dời mông qua một bên, nhìn thấy đũng quần nhô lên của anh thì cảm thấy ngượng ngùng thay cho anh, lấy đâu ra một cái khăn tay để cho anh che lên.
Tưởng Sở Phong thuận thế vò ở trên tay một chút rồi phủ lên trên đũng quần, chỉ là… Vẻ mặt dứt khoát: “Không thể ấn xuống được.”
Phù Đại che mắt lại, đầu ngón tay mở ra thành những kẽ hở, vừa nghe anh nói xong thì đá anh một cái: “Ấn xuống đi.”
Ấn xuống thì cũng không thể làm nó bình thường được, đúng là không phải đàn ông thì không thể hiểu được nỗi khổ của đàn ông. Tưởng Sở Phong âm thầm lên án, ánh mắt hẹp dài nhíu lại, không biết là đang có suy nghĩ xấu xa gì đó nữa. Anh tới gần Phù Đại rồi thì thầm vài câu. Phù Đại nghe một chút thì đỏ hết cả tai, xấu hổ tới mức ngón tay xoắn vào nhau, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự dụ dỗ và bức bách của anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị anh đưa về phía cái đỉnh nhô lên kia.
Tưởng Sở Phong đã từng tưởng tượng ra những điều đẹp đẽ này từ trước, ngay giây phút này anh đã có thể thực hiện từng bước rồi. Ngay khi lòng bàn tay mềm mại kia chạm vào dư//ơng v//ật cương cứng mà anh đang cố chịu kia, anh đã không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, cổ họng phát ra tiếng thở dốc như nước đang sôi, nóng rực khác thường.
Phù Đại biết anh đối xử tốt với mình, cũng biết giữa người yêu với nhau thì chắc chắn sẽ có những chuyện thân mật, trong lòng cũng có suy nghĩ muốn báo đáp nên động tác trong tay trở nên chủ động hơn. Ngón tay mảnh khảnh kia ôm lấy thứ to khỏe và thô cứng kia, bắt đầu chuyển động lên xuống không theo một quy luật nào cả, nhìn thấy ở mặt trên còn có một lỗ nhỏ tròn tròn thì trong lòng lại dâng lên một sự tò mò. Sự tò mò lớn hơn sự thẹn thùng làm cô lại gần sát để xem, bỗng nhiên cảm giác cái thứ trong tay lại lớn hơn thêm một chút nữa. Cô kinh ngạc mở to mắt: “A, sao nó lại lớn hơn rồi?” Phù Đại vừa dứt lời thì một chất lỏng màu trắng đục bỗng nhiên phun lên trên mặt của cô, suýt chút nữa là dính vào khóe miệng. Phù Đại ngây ra trong thoáng chốc, khẽ nhếch đôi môi, vừa mờ mịt vừa không biết làm sao.
Tưởng Sở Phong vừa dễ chịu lại vừa ảo não, thiếu chút nữa đã chửi mẹ nó, vì có chút thẹn quá hóa giận nên áp đảo Phù Đại, vừa hôn cô một cách điên cuồng lại vừa gầm nhẹ: “Yêu tinh nhỏ, em nên giết chết tôi đi. Sớm muộn gì tôi cũng chết trên người em thôi.”
Phù Đại bị anh hôn đến nỗi mù mờ, tuy rằng không hiểu được hoàn toàn sao lại thế này nhưng cũng nhận ra được một chút gì đó, không khỏi buồn bực mà mắng lại anh.
“Anh bỉ ổi! Khốn nạn! Ưm…”
Hai người hết ầm ĩ rồi lại tranh cãi, làm hòa rồi lại triền miên, ở bên nhau một lúc dài. Khi Ôn Thiến lấy lại tinh thần thì lo lắng nhìn xe, cô ấy sợ Tưởng Sở Phong sẽ làm gì Phù Đại, mấy lần muốn đi tới đều bị ngăn cản lại.
Ôn Thiến bị đưa về tòa nhà của Tưởng Sở Phong, cô ấy đợi một lúc thì mới thấy Phù Đại đã thay quần áo xuất hiện.
“Đại Đại.” Ôn Thiến chạy tới ôm lấy Phù Đại, thấy bước chân của cô lung lay một chút, nghĩ rằng Tưởng Sở Phong đánh cô nên cảm thấy lo lắng.
“Mình bị cái tên đầu trọc kia nhéo một cái hơi mạnh, đau lắm.” Phù Đại giải thích rõ ràng, ngồi bên cạnh ở trên ghế sô pha rồi hỏi về chuyện của cô ấy.
Ôn Thiến do dự một lúc, vành mắt hơi phiếm hồng rồi nói ra tình hình thực tế: “Khu đất gần cửa hàng nhà mình đã bị người khác mua lại rồi, nói là phải tháo dỡ để xây khách sạn, cửa hàng không còn cách nào để kinh doanh tiếp nữa, mình… mình cũng không có cách nào, nhất thời hồ đồ…”
“Khu đất ở đâu?” Bỗng nhiên Tưởng Sở Phong xuất hiện rồi hỏi một câu.
Ôn Thiến nhìn nhìn Phù Đại, thấy sắc mặt cô bình thường thì nhẹ giọng trả lời: “Phố Vĩnh Hưng.”
Tưởng Sở Phong mới nhớ ra, gần đây Tưởng Thành Lương có làm cái gì đó, hình như là đang chuẩn bị xây nên cái gì đó ở phố Vĩnh Hưng này. Nhưng mà Tưởng Thành Lương lại không đến nỗi thiếu đạo đức, cũng không đến nỗi keo kiệt gì ít phí đền bù này, chỉ sợ nơi này còn có con đường khác.
Ánh mắt nặng nề của Tưởng Sở Phong nhìn về hướng Ôn Thiến, Ôn Thiến thẳng lưng, ngón tay đặt tay đầu gối nhanh chóng nắm chặt lại, giọng nói cũng nhỏ hơn vừa rồi: “Vốn là nhận được phí đền bù, ba tôi nhận được tiền thì quá vui vẻ nên đã đi đánh bạc, ông ấy thua sạch. Không còn cửa hàng nên mọi người trong nhà cũng không còn hi vọng gì, nên ba tôi đã đi vay nặng lãi, cửa hàng mới còn chưa chọn được mà lãi đã sinh ra một đống, cho nên tôi mới… cái tên Hoàng Lão Ngũ kia nói với tôi rằng, chỉ cần tôi ngủ với ông ta một đêm thì sẽ xóa hết những số nợ đó. Vốn dĩ tôi nghĩ như vậy cũng có lời, nhưng mà tóm lại… tóm lại…” Ôn Thiến nói xong lời cuối cùng, không nhịn được mà khóc toáng lên.
Nói thật thì cái loại chính mình tự tìm đường chết này là chuyện Tưởng Sở Phong không thể tiếp tục đồng cảm được, ánh mắt anh nhìn Ôn Thiến cũng không có nhiều thiện ý. Ôn Thiến bị anh nhìn chằm chằm thì xấu hổ co rụt bả vai lại không dám ngẩng đầu. Phù Đại phát hiện ra, cô nhe hàm răng trắng bóc với Tưởng Sở Phong: “Anh đừng có nhìn bạn tôi như vậy.”
Có ai thèm đâu chứ. Tưởng Sở Phong tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Nhìn Tưởng Sở Phong nói gì nghe nấy như thế, Ôn Thiến thấy lại có hơi ngạc nhiên. Cô ấy nghĩ lại hôm nay anh gióng trống khua chiêng tới tìm Đại Đại, còn giải quyết luôn phiền toái của bọn họ, một ít thành kiến vốn có trong lòng đã lặng lẽ vơi đi. Có lẽ anh là thật lòng với Đại Đại, nhưng mà sự thật lòng này có thể giữ được bao lâu? Đến khi anh có được trong tay, sinh ra chán nản thì ai sẽ là mục tiêu cưng chiều tiếp theo của anh? Một người có tiền thì sẽ thay đổi tâm tính, giống ba cô ấy, giống Hoàng Lão Ngũ, không có người nào tốt cả…
Nhưng mà Ôn Thiến cũng không đến mức thừa nhận bản thân lại đi lừa Phù Đại đến, có thể nhờ Tưởng Sở Phong giải quyết chuyện hôm nay, tự đáy lòng cô ấy cũng thấy biết ơn.
“Tưởng tiên sinh, dù sao thì cũng vẫn cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Tưởng Sở Phong lạnh lùng, bị Phù Đại đẩy một cái thì mới không tình nguyện mà ừ.
Ôn Thiến nở một nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy nếu Phù Đại có thể tiếp tục ở bên anh thì cũng rất tốt.
Phù Đại đưa Ôn Thiến trở về trước, trên đường về nhà mới nhớ đến mục đích đi ra khỏi nhà của mình lần này. Cô sợ Trần Ngọc lo lắng nên năn nỉ Tưởng Sở Phong che giấu giúp mình.
“Nếu mẹ tôi có hỏi thì cậu nhớ nói là đã nhận bánh chưng mà tôi tặng rồi nhé.”
“Bánh chưng đâu còn.” Tưởng Sở Phong bắt đầu tỏ vẻ mặt bất mãn: “Ngay cả hạt gạo cũng chưa được nếm qua, thay ai đó giải quyết phiền toái mà còn bị người đó mắng nữa đấy.”
“Ai da anh đừng có thù dai như vậy mà, hơn nữa tôi cũng…” Phù Đại không biết xấu hổ mà nói hết ra, tiếp tục kiên trì tùy hứng: “Nếu anh không đồng ý thì sau này tôi cũng không giúp anh nữa.”
Tưởng Sở Phong lại dùng giọng điệu thong thả vòng vo: “Tôi chưa nói là không đồng ý, em lại ở đây hăng hái nói ra hết. Nếu tôi không giúp em nói dối thì chắc cả hai người lớn cũng sẽ đến sở cảnh sát báo án mất.”
Vô duyên vô cớ lại bị anh lừa như vậy, Phù Đại tức giận đến mức cắn đầu ngón tay của anh một cái: “Anh lại trêu chọc tôi.”
“Ai bảo em ngốc nghếch làm gì, sau này có việc gì thì nhớ nói rõ với tôi trước. Nhỡ một mình chạy đi đâu thế bị người ta bán thì cũng không biết tìm ai mà than khóc đâu.” Tưởng Sở Phong tận tình khuyên bảo cô thì lại thấy Phù Đại lật xem ngón tay của mình, một bộ dạng nghe hay không cũng chẳng sao. Anh đưa tay xuống véo mông của cô một cái: “Có nghe hay không?”
Phù Đại bị đau thì kêu lên một tiếng: “Biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.