Chương 19: Lên thuyền
Nam Kha
02/09/2024
Vì không biết tình hình thực tế có chuyện gì, cũng không có bất ngờ gì xảy ra, Phù Đại bị Trần Ngọc mắng một chút.
“Bảo con đi tặng cái bánh chưng mà lại đem theo cái mông tái xanh trở về, người đã lớn như vậy rồi mà còn đi để cho té ngã, thật sự không lớn được một chút nào.” Trần Ngọc vừa quở trách vừa đổ thuốc mỡ ra tay mình, vừa mới động vào một chút thì Phù Đại lập tức kêu lên như tiếng lợn bị giết, bà hoảng sợ: “Con nhóc chết tiệt này! Có cần phải kêu lớn tiếng như thế không?”
Phù Đại chui vào trong chăn, không để cho bà xoa nữa, hơi thở hổn hển: “Để con tự xoa đi, để mẹ xoa xong chắc cái mạng của con cũng mất một nửa rồi.”
Trần Ngọc cũng chẳng muốn mùi thuốc dính vào tay, bà để thuốc và sữa ở đầu giường cho cô rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Phù Đại nằm một lúc lâu rồi mới từ từ đổ thuốc ra xoa cho mình, bàn tay đi vào trong chăn, vừa xoa vừa chảy nước mắt.
Khi đang suýt xoa thì một trận gió thổi vào trong phòng, đứng bên giường là Tưởng Sở Phong với một thân hình cao lớn sống sờ sờ khiến Phù Đại bị giật mình đến nỗi thiếu chút nữa là véo eo mình.
“Không phải anh đi về rồi sao?” Bây giờ người này leo cửa sổ của cô ngày càng thành thạo.
“Lo lắng nên đến xem, có xoa thuốc chưa?” Tưởng Sở Phong nói xong thì lật chăn của cô lên.
Phù Đại túm chặt lại vội la lên: “Tôi không có mặc quần đâu.”
Cô nói như vậy thì Tưởng Sở Phong cũng không dừng lại, anh không lật chăn từ phía trên mà giở lên từ phía dưới, một đôi chân trắng như tuyết và cặp mông tròn nhỏ của Phù Đại lộ ra.
Phù Đại vừa sợ vừa hoảng, nằm ở trên giường khép chặt hai chân không dám động đậy, cô ngượng ngùng gầm khẽ lên: “Cửa không có khóa đâu, cái tên biến thái này.”
Tưởng Sở Phong lại đi khóa cửa, anh xoa thuốc trên tay, không kiêng nể gì mà đánh giá cái mông trơn của Phù Đại.
“Anh xem đủ chưa?” Phù Đại đá đầu ngón chân, cắn răng rống giận.
Tưởng Sở Phong hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ, đưa tay phủ lên.
Phù Đại cắn chăn, đánh chết cũng không phát ra tiếng.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy bộ dạng thề sống thề chết cũng phải bảo vệ trinh tiết của cô thì nở một nụ cười, thật may là anh cũng không trúng tình trạng bị động dục. Xoa thuốc xong thì anh đưa sữa cho cô uống, lau phần sữa dính ở khóe miệng cô rồi thấp giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tôi sẽ tới thăm em sau.”
Phù Đại nắm lấy cái chăn ở phía anh trùm lên nửa mặt, khua chân múa tay với anh.
Tuy rằng không còn áp lực việc vay nặng lại nhưng nói chung nhà họ Ôn cũng đã mất rất nhiều thứ, nếu muốn lập tức khôi phục lại thì cũng không thể được. Sau khi Phù Đại biết Ôn Thiến bị đuổi học thì gấp đến mức suýt chút nữa là khóc rồi, cô nghĩ muốn giúp đỡ cô ấy nhưng lại biết cô ấy có lòng tự trọng rất lớn thì buồn rầu không thôi.
Ôn Thiến vừa nhìn thấy thì đã hiểu, cô ấy nói: “Mình không đến trường học thì cũng có thể đọc sách mà, nếu cậu rảnh thì chỉ cho mình học.”
“Nhưng mà sang năm là phải tốt nghiệp rồi, nếu cậu lo lắng thì mình sẽ…”
Ôn Thiến lắc đầu, cầm tay của Phù Đại: “Đại Đại, mình biết ý tốt của cậu, cậu có thể giúp đỡ mình trong lúc này chứ có thể giúp hết cả đời được sao? Cuộc sống này thì phải tự dựa vào chính mình. Bây giờ trong nhà đã suy tàn rồi, nếu mình còn tiếp tục ở trường học sống an nhàn sung sướng thì sẽ khiến cho ba mình sinh ra suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, vậy thà để mình làm đến nơi đến chốn, xây dựng lại cửa hàng một lần nữa.”
Nghe Ôn Thiến nói xong hết, Phù Đại cũng không nói ra được gì, cô nhíu mày nhăn mặt, trong mắt hiện lên vẻ không muốn: “Vậy nếu cậu thật sự gặp phải chuyện gì khó khăn thì nhất định nhớ phải tìm đến mình, đừng có chủ quan.”
“Mình chỉ có mình cậu là bạn, không tìm cậu thì tìm ai? Cậu không chê mình phiền là được rồi.”
“Sao có thể được.” Phù Đại thấy cô ấy cười thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Nhà họ Ôn bán nhà, cuối cùng cũng góp được chút tiền vốn, thuê một cửa hàng nhỏ ở trước mặt đường gần trường học, vẫn làm tạp hóa như trước.
Ba Ôn làm gia đình suy tàn, trong tay không có tiền thì cũng thành thật hơn trước, thường xuyên đi nam chạy bắc nhập hàng, hết hơn nửa chuyện trong quán đều giao cho Ôn Thiến. Những giáo viên trong trường học biết tình hình của nhà bọn họ, mỗi khi cần cái gì cũng đều chạy tới cửa hàng nhà cô mua. Mặc dù cuộc sống không thể dư dả như lúc trước nhưng vẫn có thể tiếp tục bình yên.
Sau Đoan Ngọ, thời tiết như ở trong lồng hấp, nóng đến nỗi mọi người đều muốn bốc hơi. Mỗi ngày Phù Đại đều được Tưởng Sở Phong đưa đón, còn có thể đi qua cửa hàng của Ôn Thiến ăn dưa hấu hóng mát, hạnh phúc hơn nhiều người khác gấp trăm lần.
Hôm nay, Ôn Thiến đã chuẩn bị sẵn dưa hấu mát lạnh chờ Phù Đại đến, nhìn thấy xe của Tưởng Sở Phong từ phía xa lại gần, cô ấy vừa cảm thán người này thật sự cho dù có mưa gió gì cũng không ngăn cản được, lại vừa có hơi không vui. Người này chiếm lấy Đại Đại cả ngày, nhiều lúc cô ấy muốn nói chuyện nhiều với cô một chút mà cũng không được.
Ôn Thiến kéo rèm cửa ra, trong nháy mắt đã nhìn thấy một cô gái cao gầy đứng bên cạnh Tưởng Sở Phong, chiếc áo sơ mi ngắn tay eo bằng ren thời thượng, quấn lấy vòng eo nhỏ, ôm trọn bờ mông. Ôn Thiến nhìn thấy cảnh tay trắng như tuyết của cô ta dán vào trước ngực Tưởng Sở Phong, thiếu chút nữa mắt đã trừng ra ngoài. Cô ấy nhìn thấy Tưởng Sở Phong né tránh thì thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Nghe anh họ nói từ trước là anh ta có một nữ thư ký xinh đẹp, không phải là cô ta đó chứ?” Đánh giá của Ôn Thiến với Tưởng Sở Phong lên xuống trong lòng, quan sát qua khung cửa sổ hồi lâu, cô ấy nhìn thấy cô gái kia không muốn rời đi, cô ấy lại nhìn Tưởng Sở Phong với vẻ mặt lo lắng, dường như tâm trạng không tốt lắm.
Là người yêu cũ dây dưa không dứt? Hay là bị cô gái đó nắm điểm yếu ở trong tay? Ôn Thiến suy nghĩ đến mức xuất thần, Phù Đại đến đây mà cô ấy cũng không hay.
“Tiểu Thiến! Tiểu Thiến!”
Ôn Thiến lấy lại tinh thần, nhìn thấy Phù Đại đứng ở tủ kính trước cái bàn thì vội nói: “Đến rồi à! Mau vào đi.”
“Sao cậu lại không để ý tới mình thế?” Phù Đại có hơi không vui.
“Đang nghĩ một chuyện nên không chú ý là cậu đã tới rồi.”
Phù Đại thấy dưa hấu thì thỏa mãn, cười tủm tỉm nói: “Có thể suy nghĩ xuất thần như vậy thì người trong đầu cậu chắc chắn cực kỳ đẹp.”
Ôn Thiến chọc chọc cô: “Ăn của cậu đi.”
Tưởng Sở Phong đi vào trong cửa hàng, thấy Phù Đại chu cái miệng nhỏ bé ra, một lúc đã hết sạch phần thịt đỏ dưa hấu, anh đưa tay đến gần cằm cô: “Phun ra, cẩn thận hạt dưa hấu nảy mầm trong bụng em đó.”
“Anh đang lừa con nít đấy à?” Phù Đại nhướng mắt, nghĩ đến cái gì thú vị nên nở nụ cười: “Trước đây mẹ tôi cũng lừa tôi như vậy.”
Phù Đại kiêu ngạo hất cằm lên: “Cứ để nó lớn lên đi, như vậy chẳng những có nhiều dưa hấu mà còn có thể ăn ngay tại trong bụng của mình.”
Tưởng Sở Phong và Ôn Thiến không nhịn được mà nở nụ cười, chỉ vào cô và nói: “Rốt cuộc nên nói em tham ăn, hay lười biếng hay là đáng yêu đây?”
“Đương nhiên là đáng yêu rồi.” Phù Đại nói như chém đinh chặt sắt, còn nói lúc nhỏ mình trắng trẻo dễ thương khiến người khác yêu thích cỡ nào.
Tưởng Sở Phong âm thầm cảm thán, khóa học “Tạo nên sự tự tin như thế nào” của Trần Ngọc này thật sự được dạy thành công rồi.
“Nguyên Thanh có một chiếc thuyền chuẩn bị chở khách, gọi mọi người tập trung đến, buổi chiều cùng đi.”
Tưởng Sở Phong không có ý hỏi, Phù Đại nhìn mặt trời lớn ở bên ngoài, lắc lắc đầu: “Nóng chết mất, không muốn đi ra ngoài đâu.”
“Ngồi thuyền ở trên sông hóng gió mát hơn lúc em ở trên đất bằng nhiều.”
Phù Đại nghe anh thì lung lay, cô lại nghĩ muốn có bạn đi cùng nên hỏi Ôn Thiến: “Hay là Tiểu Thiến đi chung đi.”
Ôn Thiến do dự, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Sở Phong thì gật gật đầu, không để ý đến cảm giác kia: “ Mình còn chưa được ngồi trên thuyền bao giờ, đúng lúc có thể đi mở mang kiến thức một chút.”
Tưởng Sở Phong buồn bã nói: “Chưa từng ngồi thuyền dễ bị say sóng đấy.”
“Tôi cũng chưa từng ngồi, làm sao bây giờ?” Phù Đại lo lắng nhíu mày.
“…” Tưởng Sở Phong chỉ có thể tự vả mặt mình, lại đổi cách nói: “Nhưng mà chỉ cần có thể đứng vững, không có tâm lý áp lực là được rồi.”
Hai cô gái yên lòng, ghé vào nhau ríu rít thảo luận.
Buổi chiều Tưởng Sở Phong lại đi đón Phù Đại, trải qua một phen thử thách trừng mắt của Phù Thu Sinh thì cuối cùng cũng chán ngán lên thuyền với Phù Đại và Ôn Thiến. Anh không có cơ hội âu yếm nên ngồi một bên uống rượu giải sầu.
Nhưng mà Phù Đại cũng coi như có lương tâm, thừa dịp lúc Ôn Thiến nghe Hàn Nguyên Thanh và Hồ Thiên Hải nói chuyện phiếm, cô bưng một mâm trái cây lại ngồi gần anh.
“Có muốn ăn không?” Phù Đại cầm một quả anh đào đỏ hồng đưa tới bên miệng Tưởng Sở Phong.
Quả anh đào căng tròn đặt giữa những ngón tay trắng nõn của cô, nhìn giống như những viên hồng ngọc được những viên ngọc trắng đẹp đẽ làm nền, Tưởng Sở Phong đang nhìn chằm chằm thì đột nhiên mở miệng, nuốt vào cả mấy đầu ngón tay của Phù Đại.
Cái lưỡi ẩm ướt bọc lấy đầu ngón tay, kích thích nên một trận tê dại giống như bị điện giật. Phù Đại đỏ mặt rút tay về, cô căng thẳng nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới hành động của bọn họ thì nhẹ nhàng thở ra rồi oán trách nói: “Anh làm cái gì thế hả? Thật là xấu hổ.”
Tưởng Sở Phong nhai thịt quả chua ngọt, bộ dạng không thèm để ý đến cái gì khác: “Sợ cái gì? Bọn họ đều là những kẻ nhàm chán, đều không có người yêu.”
“Cửu gia, anh cứ như vậy thì sẽ bị người khác ghét đấy.” Cách nói yêu đương hận không thể cho toàn bộ người trên thế giới này biết, đúng là ấu trĩ.
“Gọi tôi là cửu ca.” Người ngoài gọi anh là “cửu gia” thì anh cảm thấy không sao, nhưng Phù Đại không thể cũng gọi anh như vậy được. Cảm giác tự dưng có khoảng cách, không có chút thân mật nào cả.
Phù Đại không biết vì sao anh cố chấp như vậy, nhưng mà vẫn tuân theo sửa lại cách xưng hô.
Trong nháy mắt Tưởng Sở Phong cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Hành Châu đằng trước thuyền, anh kéo mặt cô trở về, ghen tị nói: “Nhìn thất ca của tôi làm gì? Anh ta đẹp hơn tôi sao?”
Phù Đại thoải mái nói: “Tôi chỉ là muốn giống như đeo mắt kính thôi, thất ca nói cái gì mà nhã nhặn, mà tôi đã nghiệm chứng toàn bộ sự bại hoại của nhị thúc rồi.”
Nghe cô hạ thấp nhị thúc của mình như vậy, Tưởng Sở Phong không khỏi bật cười: “Thành kiến của em với nhị thúc của mình sâu lắm nhỉ?”
“Thật ra tôi đối xử với nhị thúc như vậy là còn tốt hơn cả bà nội với Phù Âm rồi. Ông ta không để ý tới cái gì ngoại trừ tiền đồ của mình cả. Cũng bởi vì không thèm để ý nên có vẻ có hơi bạc tình bạc nghĩa, thường gặp phải những người có bộ dạng không đàng hoàng, nhìn lâu khiến người khác không thoải mái thật sự.”
“Nếu không thì cứ dứt khoát đưa ông về quay về Tân Châu đi.”
Lời nói này cũng thật tùy hứng, Phù Đại biết Tưởng Sở Phong có năng lực này, cô vội vàng xua tay nói: “Đang êm đẹp đừng động vào ông ta làm gì, nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiếp xúc với bọn họ, cậu đừng lạm dụng chức quyền nha.”
Tưởng Sở Phong cười nói: “Loại bỏ phiền toái cho em không tốt sao?”
“Tôi cũng không muốn cứ hở tí là làm phiền anh đâu.” Mặc dù Phù Đại cũng có lúc tùy hứng, nhưng cô ấy không muốn bỏ mặt mũi đi mà làm phiền người khác.
Tưởng Sở Phong lại ước gì cô ngồi trên đầu mình đi, thậm chí còn muốn trực tiếp dìu cô lên phòng chính để bóc ngói, tuy nhiên cô gái ngoan này thật sự không làm ra chuyện gì lớn, cho nên anh không khỏi tiếc nuối mà cảm thán một tiếng.
“Bảo con đi tặng cái bánh chưng mà lại đem theo cái mông tái xanh trở về, người đã lớn như vậy rồi mà còn đi để cho té ngã, thật sự không lớn được một chút nào.” Trần Ngọc vừa quở trách vừa đổ thuốc mỡ ra tay mình, vừa mới động vào một chút thì Phù Đại lập tức kêu lên như tiếng lợn bị giết, bà hoảng sợ: “Con nhóc chết tiệt này! Có cần phải kêu lớn tiếng như thế không?”
Phù Đại chui vào trong chăn, không để cho bà xoa nữa, hơi thở hổn hển: “Để con tự xoa đi, để mẹ xoa xong chắc cái mạng của con cũng mất một nửa rồi.”
Trần Ngọc cũng chẳng muốn mùi thuốc dính vào tay, bà để thuốc và sữa ở đầu giường cho cô rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Phù Đại nằm một lúc lâu rồi mới từ từ đổ thuốc ra xoa cho mình, bàn tay đi vào trong chăn, vừa xoa vừa chảy nước mắt.
Khi đang suýt xoa thì một trận gió thổi vào trong phòng, đứng bên giường là Tưởng Sở Phong với một thân hình cao lớn sống sờ sờ khiến Phù Đại bị giật mình đến nỗi thiếu chút nữa là véo eo mình.
“Không phải anh đi về rồi sao?” Bây giờ người này leo cửa sổ của cô ngày càng thành thạo.
“Lo lắng nên đến xem, có xoa thuốc chưa?” Tưởng Sở Phong nói xong thì lật chăn của cô lên.
Phù Đại túm chặt lại vội la lên: “Tôi không có mặc quần đâu.”
Cô nói như vậy thì Tưởng Sở Phong cũng không dừng lại, anh không lật chăn từ phía trên mà giở lên từ phía dưới, một đôi chân trắng như tuyết và cặp mông tròn nhỏ của Phù Đại lộ ra.
Phù Đại vừa sợ vừa hoảng, nằm ở trên giường khép chặt hai chân không dám động đậy, cô ngượng ngùng gầm khẽ lên: “Cửa không có khóa đâu, cái tên biến thái này.”
Tưởng Sở Phong lại đi khóa cửa, anh xoa thuốc trên tay, không kiêng nể gì mà đánh giá cái mông trơn của Phù Đại.
“Anh xem đủ chưa?” Phù Đại đá đầu ngón chân, cắn răng rống giận.
Tưởng Sở Phong hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ, đưa tay phủ lên.
Phù Đại cắn chăn, đánh chết cũng không phát ra tiếng.
Tưởng Sở Phong nhìn thấy bộ dạng thề sống thề chết cũng phải bảo vệ trinh tiết của cô thì nở một nụ cười, thật may là anh cũng không trúng tình trạng bị động dục. Xoa thuốc xong thì anh đưa sữa cho cô uống, lau phần sữa dính ở khóe miệng cô rồi thấp giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tôi sẽ tới thăm em sau.”
Phù Đại nắm lấy cái chăn ở phía anh trùm lên nửa mặt, khua chân múa tay với anh.
Tuy rằng không còn áp lực việc vay nặng lại nhưng nói chung nhà họ Ôn cũng đã mất rất nhiều thứ, nếu muốn lập tức khôi phục lại thì cũng không thể được. Sau khi Phù Đại biết Ôn Thiến bị đuổi học thì gấp đến mức suýt chút nữa là khóc rồi, cô nghĩ muốn giúp đỡ cô ấy nhưng lại biết cô ấy có lòng tự trọng rất lớn thì buồn rầu không thôi.
Ôn Thiến vừa nhìn thấy thì đã hiểu, cô ấy nói: “Mình không đến trường học thì cũng có thể đọc sách mà, nếu cậu rảnh thì chỉ cho mình học.”
“Nhưng mà sang năm là phải tốt nghiệp rồi, nếu cậu lo lắng thì mình sẽ…”
Ôn Thiến lắc đầu, cầm tay của Phù Đại: “Đại Đại, mình biết ý tốt của cậu, cậu có thể giúp đỡ mình trong lúc này chứ có thể giúp hết cả đời được sao? Cuộc sống này thì phải tự dựa vào chính mình. Bây giờ trong nhà đã suy tàn rồi, nếu mình còn tiếp tục ở trường học sống an nhàn sung sướng thì sẽ khiến cho ba mình sinh ra suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, vậy thà để mình làm đến nơi đến chốn, xây dựng lại cửa hàng một lần nữa.”
Nghe Ôn Thiến nói xong hết, Phù Đại cũng không nói ra được gì, cô nhíu mày nhăn mặt, trong mắt hiện lên vẻ không muốn: “Vậy nếu cậu thật sự gặp phải chuyện gì khó khăn thì nhất định nhớ phải tìm đến mình, đừng có chủ quan.”
“Mình chỉ có mình cậu là bạn, không tìm cậu thì tìm ai? Cậu không chê mình phiền là được rồi.”
“Sao có thể được.” Phù Đại thấy cô ấy cười thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
Nhà họ Ôn bán nhà, cuối cùng cũng góp được chút tiền vốn, thuê một cửa hàng nhỏ ở trước mặt đường gần trường học, vẫn làm tạp hóa như trước.
Ba Ôn làm gia đình suy tàn, trong tay không có tiền thì cũng thành thật hơn trước, thường xuyên đi nam chạy bắc nhập hàng, hết hơn nửa chuyện trong quán đều giao cho Ôn Thiến. Những giáo viên trong trường học biết tình hình của nhà bọn họ, mỗi khi cần cái gì cũng đều chạy tới cửa hàng nhà cô mua. Mặc dù cuộc sống không thể dư dả như lúc trước nhưng vẫn có thể tiếp tục bình yên.
Sau Đoan Ngọ, thời tiết như ở trong lồng hấp, nóng đến nỗi mọi người đều muốn bốc hơi. Mỗi ngày Phù Đại đều được Tưởng Sở Phong đưa đón, còn có thể đi qua cửa hàng của Ôn Thiến ăn dưa hấu hóng mát, hạnh phúc hơn nhiều người khác gấp trăm lần.
Hôm nay, Ôn Thiến đã chuẩn bị sẵn dưa hấu mát lạnh chờ Phù Đại đến, nhìn thấy xe của Tưởng Sở Phong từ phía xa lại gần, cô ấy vừa cảm thán người này thật sự cho dù có mưa gió gì cũng không ngăn cản được, lại vừa có hơi không vui. Người này chiếm lấy Đại Đại cả ngày, nhiều lúc cô ấy muốn nói chuyện nhiều với cô một chút mà cũng không được.
Ôn Thiến kéo rèm cửa ra, trong nháy mắt đã nhìn thấy một cô gái cao gầy đứng bên cạnh Tưởng Sở Phong, chiếc áo sơ mi ngắn tay eo bằng ren thời thượng, quấn lấy vòng eo nhỏ, ôm trọn bờ mông. Ôn Thiến nhìn thấy cảnh tay trắng như tuyết của cô ta dán vào trước ngực Tưởng Sở Phong, thiếu chút nữa mắt đã trừng ra ngoài. Cô ấy nhìn thấy Tưởng Sở Phong né tránh thì thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Nghe anh họ nói từ trước là anh ta có một nữ thư ký xinh đẹp, không phải là cô ta đó chứ?” Đánh giá của Ôn Thiến với Tưởng Sở Phong lên xuống trong lòng, quan sát qua khung cửa sổ hồi lâu, cô ấy nhìn thấy cô gái kia không muốn rời đi, cô ấy lại nhìn Tưởng Sở Phong với vẻ mặt lo lắng, dường như tâm trạng không tốt lắm.
Là người yêu cũ dây dưa không dứt? Hay là bị cô gái đó nắm điểm yếu ở trong tay? Ôn Thiến suy nghĩ đến mức xuất thần, Phù Đại đến đây mà cô ấy cũng không hay.
“Tiểu Thiến! Tiểu Thiến!”
Ôn Thiến lấy lại tinh thần, nhìn thấy Phù Đại đứng ở tủ kính trước cái bàn thì vội nói: “Đến rồi à! Mau vào đi.”
“Sao cậu lại không để ý tới mình thế?” Phù Đại có hơi không vui.
“Đang nghĩ một chuyện nên không chú ý là cậu đã tới rồi.”
Phù Đại thấy dưa hấu thì thỏa mãn, cười tủm tỉm nói: “Có thể suy nghĩ xuất thần như vậy thì người trong đầu cậu chắc chắn cực kỳ đẹp.”
Ôn Thiến chọc chọc cô: “Ăn của cậu đi.”
Tưởng Sở Phong đi vào trong cửa hàng, thấy Phù Đại chu cái miệng nhỏ bé ra, một lúc đã hết sạch phần thịt đỏ dưa hấu, anh đưa tay đến gần cằm cô: “Phun ra, cẩn thận hạt dưa hấu nảy mầm trong bụng em đó.”
“Anh đang lừa con nít đấy à?” Phù Đại nhướng mắt, nghĩ đến cái gì thú vị nên nở nụ cười: “Trước đây mẹ tôi cũng lừa tôi như vậy.”
Phù Đại kiêu ngạo hất cằm lên: “Cứ để nó lớn lên đi, như vậy chẳng những có nhiều dưa hấu mà còn có thể ăn ngay tại trong bụng của mình.”
Tưởng Sở Phong và Ôn Thiến không nhịn được mà nở nụ cười, chỉ vào cô và nói: “Rốt cuộc nên nói em tham ăn, hay lười biếng hay là đáng yêu đây?”
“Đương nhiên là đáng yêu rồi.” Phù Đại nói như chém đinh chặt sắt, còn nói lúc nhỏ mình trắng trẻo dễ thương khiến người khác yêu thích cỡ nào.
Tưởng Sở Phong âm thầm cảm thán, khóa học “Tạo nên sự tự tin như thế nào” của Trần Ngọc này thật sự được dạy thành công rồi.
“Nguyên Thanh có một chiếc thuyền chuẩn bị chở khách, gọi mọi người tập trung đến, buổi chiều cùng đi.”
Tưởng Sở Phong không có ý hỏi, Phù Đại nhìn mặt trời lớn ở bên ngoài, lắc lắc đầu: “Nóng chết mất, không muốn đi ra ngoài đâu.”
“Ngồi thuyền ở trên sông hóng gió mát hơn lúc em ở trên đất bằng nhiều.”
Phù Đại nghe anh thì lung lay, cô lại nghĩ muốn có bạn đi cùng nên hỏi Ôn Thiến: “Hay là Tiểu Thiến đi chung đi.”
Ôn Thiến do dự, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Tưởng Sở Phong thì gật gật đầu, không để ý đến cảm giác kia: “ Mình còn chưa được ngồi trên thuyền bao giờ, đúng lúc có thể đi mở mang kiến thức một chút.”
Tưởng Sở Phong buồn bã nói: “Chưa từng ngồi thuyền dễ bị say sóng đấy.”
“Tôi cũng chưa từng ngồi, làm sao bây giờ?” Phù Đại lo lắng nhíu mày.
“…” Tưởng Sở Phong chỉ có thể tự vả mặt mình, lại đổi cách nói: “Nhưng mà chỉ cần có thể đứng vững, không có tâm lý áp lực là được rồi.”
Hai cô gái yên lòng, ghé vào nhau ríu rít thảo luận.
Buổi chiều Tưởng Sở Phong lại đi đón Phù Đại, trải qua một phen thử thách trừng mắt của Phù Thu Sinh thì cuối cùng cũng chán ngán lên thuyền với Phù Đại và Ôn Thiến. Anh không có cơ hội âu yếm nên ngồi một bên uống rượu giải sầu.
Nhưng mà Phù Đại cũng coi như có lương tâm, thừa dịp lúc Ôn Thiến nghe Hàn Nguyên Thanh và Hồ Thiên Hải nói chuyện phiếm, cô bưng một mâm trái cây lại ngồi gần anh.
“Có muốn ăn không?” Phù Đại cầm một quả anh đào đỏ hồng đưa tới bên miệng Tưởng Sở Phong.
Quả anh đào căng tròn đặt giữa những ngón tay trắng nõn của cô, nhìn giống như những viên hồng ngọc được những viên ngọc trắng đẹp đẽ làm nền, Tưởng Sở Phong đang nhìn chằm chằm thì đột nhiên mở miệng, nuốt vào cả mấy đầu ngón tay của Phù Đại.
Cái lưỡi ẩm ướt bọc lấy đầu ngón tay, kích thích nên một trận tê dại giống như bị điện giật. Phù Đại đỏ mặt rút tay về, cô căng thẳng nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới hành động của bọn họ thì nhẹ nhàng thở ra rồi oán trách nói: “Anh làm cái gì thế hả? Thật là xấu hổ.”
Tưởng Sở Phong nhai thịt quả chua ngọt, bộ dạng không thèm để ý đến cái gì khác: “Sợ cái gì? Bọn họ đều là những kẻ nhàm chán, đều không có người yêu.”
“Cửu gia, anh cứ như vậy thì sẽ bị người khác ghét đấy.” Cách nói yêu đương hận không thể cho toàn bộ người trên thế giới này biết, đúng là ấu trĩ.
“Gọi tôi là cửu ca.” Người ngoài gọi anh là “cửu gia” thì anh cảm thấy không sao, nhưng Phù Đại không thể cũng gọi anh như vậy được. Cảm giác tự dưng có khoảng cách, không có chút thân mật nào cả.
Phù Đại không biết vì sao anh cố chấp như vậy, nhưng mà vẫn tuân theo sửa lại cách xưng hô.
Trong nháy mắt Tưởng Sở Phong cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Hành Châu đằng trước thuyền, anh kéo mặt cô trở về, ghen tị nói: “Nhìn thất ca của tôi làm gì? Anh ta đẹp hơn tôi sao?”
Phù Đại thoải mái nói: “Tôi chỉ là muốn giống như đeo mắt kính thôi, thất ca nói cái gì mà nhã nhặn, mà tôi đã nghiệm chứng toàn bộ sự bại hoại của nhị thúc rồi.”
Nghe cô hạ thấp nhị thúc của mình như vậy, Tưởng Sở Phong không khỏi bật cười: “Thành kiến của em với nhị thúc của mình sâu lắm nhỉ?”
“Thật ra tôi đối xử với nhị thúc như vậy là còn tốt hơn cả bà nội với Phù Âm rồi. Ông ta không để ý tới cái gì ngoại trừ tiền đồ của mình cả. Cũng bởi vì không thèm để ý nên có vẻ có hơi bạc tình bạc nghĩa, thường gặp phải những người có bộ dạng không đàng hoàng, nhìn lâu khiến người khác không thoải mái thật sự.”
“Nếu không thì cứ dứt khoát đưa ông về quay về Tân Châu đi.”
Lời nói này cũng thật tùy hứng, Phù Đại biết Tưởng Sở Phong có năng lực này, cô vội vàng xua tay nói: “Đang êm đẹp đừng động vào ông ta làm gì, nhà chúng tôi cũng không có nhiều tiếp xúc với bọn họ, cậu đừng lạm dụng chức quyền nha.”
Tưởng Sở Phong cười nói: “Loại bỏ phiền toái cho em không tốt sao?”
“Tôi cũng không muốn cứ hở tí là làm phiền anh đâu.” Mặc dù Phù Đại cũng có lúc tùy hứng, nhưng cô ấy không muốn bỏ mặt mũi đi mà làm phiền người khác.
Tưởng Sở Phong lại ước gì cô ngồi trên đầu mình đi, thậm chí còn muốn trực tiếp dìu cô lên phòng chính để bóc ngói, tuy nhiên cô gái ngoan này thật sự không làm ra chuyện gì lớn, cho nên anh không khỏi tiếc nuối mà cảm thán một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.