Chương 121: Huynh Đệ Quyết Liệt
Ô Liễu
01/02/2023
Một tháng sau, Tô Thiếu Dậu hồi kinh, hắn thành mục tiêu mới của con rối
bạch cốt, khi đó Tô Thiếu Dậu chính là vì chuyện mỹ nhân rơm rạ bị bại lộ
mà đập chân mắng to. Đoan Dương Vương hạ ngục, hắn cũng chỉ đành trở
về nhà, lại lần nữa gặp được Đường Ngọc Lương. Hắn thấy nhi tử của nàng,
đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn. hắn điên rồi, hoàn toàn điên cuồng, cho
nên con rối bạch cốt vừa xuất hiện, hắn không chút suy nghĩ liền đồng ý
hiến tế.
Tô Thiếu Dậu khác với Thạch Văn Hoành, Tô Thiếu Dậu hiến tế cả linh
hồn và thân thể cho nó, làm trao đổi, con rối bạch cốt phải giúp hắn hoàn
thành tâm nguyện, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Hiến tế xong, Tô Thiếu Dậu đương nhiên sẽ không còn khúc mắc với Đại
Lý Tự, cho nên hắn mượn cơ hội truyền lời để vào cung, gặp mặt bọn họ,
lấy thân phận Tô Thiếu Dậu xen lẫn vào trong bọn họ. Còn vì sao phải tiếp
cận bọn họ, lý do rõ ràng, chuyện Lệ phi cùng con rối bạch cốt liên lụy
không lớn, không có khả năng là bởi vì việc này, vậy khẳng định là vì ngôi
vị hoàng đế.
Hắn biết chân tướng sự kiện Lệ phi, chỉ cần thừa cơ phá vụ án Lệ phi, nhân
cơ hội ở trước mặt hoàng đế lấy được chỗ tốt, một quan nửa chức vẫn phải
có. Nếu muốn đoạt vị, dù sao cũng phải tiến môn trước, nhưng lại không
nghĩ rằng chuyện Dạ Kinh dời đi lực chú ý của mọi người, làm kế hoạch
của hắn thất bại.
Hắn có ký ức của Thạch Văn Hoành, lấy danh nghĩa Thạch Quan Hưng, đệ
đệ Thạch Văn Hoành còn không rõ đã chết hay chưa, đem dụng cụ may vá
không bình thường đưa cho người may vá, mượn chuyện này nháo lên nổi
bật, thậm chí còn bại lộ chân thân ra. Nháo lớn việc này, cũng là vì đoán
chắc bọn họ không phát hiện được chân tướng phức tạp. Ai có thể nghĩ đến
nó và Thạch Văn Hoành xài chung một thân thể đâu? Nhưng hắn ngàn tính
vạn tính, lại lộ ra mình đã biến thành người, có nhược điểm của người, có
thể bị yểm yêu tìm được ký ức quá vãng. Yêu giới có duy nhất hai yểm yêu
có treo danh hào, một trước một sau đều tới kinh thành, cũng chỉ có thể nói
là ý trời.
Còn giết chết Lệ phi chính là anh linh.
Anh linh đơn thuần ngây thơ, không biết tốt xấu, ai đối tốt với nó, nó liền
đối tốt lại. Vẫn luôn là Thạch Văn Hoành dưỡng nó ở ngọc bội, thấy một
màn Lệ phi giết Thạch Văn Hoành, nó giết Lệ
phi là thay Thạch Văn Hoành báo thù. Cho nên Lệ phi như Thạch Văn
Hoành trần truồng chết đi, còn vì sao chết ở đại điện chỉ là trùng hợp, lúc ấy
ở cảnh trong mơ, anh linh là từ ký ức của con rối bạch cốt trong cơ thể Tô
Thiếu Dậu. Lúc trước nó ở trong cơ thể Thạch Văn Hoành chứng kiến anh
linh đều là đơn thuần vô hại, cho nên anh linh trong mộng cũng không đáng
sợ, nhưng lại nửa hóa yêu ma. Bởi vì con rối bạch cốt biết nó cắn nuốt hồn
phách của Lệ phi và Thạch Văn Hoành, cho nên trong mộng anh linh mới
có thể như vậy.
Đổi mệnh trả giá cực lớn, Lệ phi và Liễu tần đổi mệnh, Lệ phi được mệnh
Quý Phi của Liễu tần, Liễu tần được ý trung nhân trong mệnh định của Lệ
phi, là thời trẻ Lệ phi chính mình lựa chọn.
Hết thảy quả đều là nhân lúc trước, tuy được thánh sủng, nhưng mất chân
tình, cũng không biết là biết được chân tướng thì Lệ phi có thể hối hận hay
không?
Cũng khó trách hắn không tra xét được tung tích anh linh, nghĩ đến anh linh
vẫn luôn ẩn thân ở
ngọc bội, ngọc bội hẳn là ở chỗ Liễu tần.
Việc này có vẻ không dễ làm, Thạch Văn Hoành và Tô Thiếu Dậu đều
thuộc về tự mình hiến tế.
Cha mẹ Thạch gia cũng là do Đăng Vân lừa gạt hiến tế, con rối bạch cốt ở
trong đó cũng không thương tổn ai, về tình về lí hắn đều không được bắt
con rối bạch cốt. Hắn chỉ có thể bắt anh linh đã giết chết Lệ phi.
Hơn nữa con rối bạch cốt được Tô Thiếu Dậu hiến tế, thế tất phải giúp hắn
ta hoàn thành tâm nguyện, đây là giao dịch giữa bọn họ, giao dịch một khi
chưa đạt thành thì không chết không 378
ngừng, đối với ngôi vị hoàng đế khẳng định hắn ta sẽ không từ bỏ. Hiện giờ
đối phó với con rối bạch cốt, đầu tiên phải dùng biện pháp đối phó với
người để giết chết thân thể Tô Thiếu Dậu, bức nó từ bên trong ra, rồi mới
có thể thi pháp thu nó.
Cứ như vậy Tô Thiếu Dậu là không sống nổi.
Tô Thiếu Dậu tuy có tâm mưu phản, nhưng mà cái gì cũng chưa bắt đầu
làm, giết hắn ta không khỏi quá không công bằng. Con rối bạch cốt hiện tại
xem ra vẫn chưa phạm quy củ tam giới, hắn cũng không thể ra tay thu nó,
việc này thật đúng là vào thế khó xử, thật sự khó làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Ly quyết định vẫn nên tiên hạ thủ vi cường, hiện tại
con rối bạch cốt chưa phạm quy củ, sau này lại nói không chừng, dù sao
cũng là tà vật ngàn năm, Xuân Dạ còn không thăm dò được toàn bộ ký ức.
Hiện tại tuy không thể thu nó, nhưng ít ra có biện pháp đắc dụng kiềm chế
nó, không thể lại có Tô Thiếu Dậu thứ hai hiến tế cho nó.
Mạc Ly dùng dây thừng trói chặt Tô Thiếu Dậu, trước đánh thức Lưu Kỳ,
đơn giản nói cho hắn đại khái, Lưu Kỳ nháy mắt tỉnh rượu, một tiếng mẹ nó
đạp một cước lên Tô Thiếu Dậu.
“Con mẹ nó, lừa lão tử làm khỉ chơi! Mệt cho lão tử còn coi hắn là huynh
đệ, con mẹ nó là một bạch nhãn lang!” Lưu Kỳ giận sôi máu, đang muốn lại
cho hắn thêm mấy đá nữa, bị Mạc Ly cản lại, giải thích: “Đừng tức giận, Tô
Thiếu Dậu chân chính đã chết. Ta đánh thức ngươi trước, nói cho ngươi
chân tướng là bởi vì con rối bạch cốt được Tô Thiếu Dậu hiến tế, thế tất
phải thay hắn ta hoàn thành tâm nguyện đăng cơ làm đế. Việc này có quan
hệ với ngươi, nên mới nói cho ngươi trước.”
Mạc Ly nói rồi, đem các phân tích và biện pháp đều nói cho hắn nghe, Lưu
Kỳ nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Ta đây cùng nó
đính ước quân tử, chỉ cần nó không dùng yêu pháp, chỉ bằng thủ đoạn nhân
gian tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hiện tại ta sẽ không giết Tô Thiếu Dậu,
ta Lưu Kỳ sẽ làm cho nó nhìn một chút cái gì là trí tuệ nhân gian!”
Lưu Kỳ lúc này biểu tình nào còn có cà lơ phất phơ như dĩ vãng, Mạc Ly
nhíu mày, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Kỳ tướng mạo
thay đổi, mệnh cách cũng thay đổi.
Lưu Kỳ lấy rượu trên bàn, hắt tỉnh Tô Thiếu Dậu, như lần trước khi bọn họ
gặp mặt, hắt hắn ướt một thân.
Tô Thiếu Dậu mê mê hoặc hoặc đã tỉnh, cười nói: “Tiếp tục uống sao?”
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, không ai đáp hắn, lúc này hắn mới phát giác
không thích hợp, tiện đà phát hiện mình bị trói chặt ở trên ghế. Bọn người
Lưu Kỳ và Mạc Ly đứng ở trước mặt hắn, biểu tình không tốt.
Tô Thiếu Dậu sửng sốt một chút, lại cười, “Không nghĩ tới thế nhưng bị các
ngươi phát hiện, ta đoán xem, khẳng định là Xuân Dạ phát hiện đúng
không?”
“Đừng nói nhảm nữa, có phải ngươi muốn thay Tô Thiếu Dậu mưu triều
soán vị hay không?”
Lưu Kỳ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nó gật gật đầu, “Hắn hiến tế cho ta, đương nhiên ta phải thỏa mãn tâm
nguyện của hắn, đây là giao dịch giữa chúng ta.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta từ hôm nay trở đi là thể bất lưỡng lập! Bất
quá nếu ngươi được thân thể Tô Thiếu Dậu, thành người, vậy ngươi phải
theo biện pháp nhân gian đoạt vị, không được sử dụng yêu pháp, thế nào?”
Tô Thiếu Dậu thần sắc phức tạp mà nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn đám
người Mạc Ly sau lưng hắn, nhún vai nói: “Ta có thể cự tuyệt sao?”
“Nói miệng không bằng chứng, chúng ta giấy trắng mực đen viết xuống.”
Lưu Kỳ nói liền đi tìm giấy và bút mực, bị Mạc Ly cản lại.
“Ta đã chuẩn bị tốt.” Mạc Ly nói rồi lấy ra khế ước thư đã sớm viết.
Khế ước thư viết trên một tờ giấy vàng, con rối bạch cốt không thể dùng
pháp thuật, Lưu Kỳ
không thể vô chứng vô cứ dùng thân phận quốc công gia áp hắn, không thể
trực tiếp cáo trạng hoàng đế, nói rõ thân phận thật sự của con rối bạch cốt
cho những người khác. Cũng coi như là các bên nhường một bước, phía
trên đóng ấn quốc sư của Mạc Ly, chỉ cần vừa ký kết, đều là hữu hiệu trong
tam giới.
Lưu Kỳ không nói hai lời trực tiếp cắt đứt ngón tay mình đóng cái dấu tay
máu, rồi mới kéo tay Tô Thiếu Dậu hung hăng cắn một ngụm, lôi kéo hắn
cũng đóng cái dấu tay máu, khế ước liền chính thức có hiệu lực.
“Hiện tại có thể buông ta ra rồi?”
Lưu Kỳ cởi dây thừng cho hắn, rồi mới dùng cái chổi đuổi hắn ra phủ quốc
sư.
Mạc Ly nhìn Lưu Kỳ cầm cái chổi, đỏ cả mắt, không khỏi thở dài, bị huynh
đệ tốt nhất của mình cắm một đao có thể không thương tâm sao.
Lưu Kỳ hòa hoãn, cũng muốn rời phủ quốc sư, bị Mạc Ly gọi lại.
Mạc Ly hỏi hắn: “Lưu Kỳ, ngươi còn muốn bái ta làm thầy sao?”
Lưu Kỳ sửng sốt, “Quốc sư không phải ngài nói ta không có mệnh học cái
này sao?”
“Mệnh cách ngươi thay đổi.” Một người mệnh cách cả đời sẽ không dễ thay
đổi, trừ phi là người có đại công đức, cũng không biết Lưu Kỳ vì sao lại đột
nhiên thay đổi mệnh cách.
bạch cốt, khi đó Tô Thiếu Dậu chính là vì chuyện mỹ nhân rơm rạ bị bại lộ
mà đập chân mắng to. Đoan Dương Vương hạ ngục, hắn cũng chỉ đành trở
về nhà, lại lần nữa gặp được Đường Ngọc Lương. Hắn thấy nhi tử của nàng,
đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn. hắn điên rồi, hoàn toàn điên cuồng, cho
nên con rối bạch cốt vừa xuất hiện, hắn không chút suy nghĩ liền đồng ý
hiến tế.
Tô Thiếu Dậu khác với Thạch Văn Hoành, Tô Thiếu Dậu hiến tế cả linh
hồn và thân thể cho nó, làm trao đổi, con rối bạch cốt phải giúp hắn hoàn
thành tâm nguyện, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Hiến tế xong, Tô Thiếu Dậu đương nhiên sẽ không còn khúc mắc với Đại
Lý Tự, cho nên hắn mượn cơ hội truyền lời để vào cung, gặp mặt bọn họ,
lấy thân phận Tô Thiếu Dậu xen lẫn vào trong bọn họ. Còn vì sao phải tiếp
cận bọn họ, lý do rõ ràng, chuyện Lệ phi cùng con rối bạch cốt liên lụy
không lớn, không có khả năng là bởi vì việc này, vậy khẳng định là vì ngôi
vị hoàng đế.
Hắn biết chân tướng sự kiện Lệ phi, chỉ cần thừa cơ phá vụ án Lệ phi, nhân
cơ hội ở trước mặt hoàng đế lấy được chỗ tốt, một quan nửa chức vẫn phải
có. Nếu muốn đoạt vị, dù sao cũng phải tiến môn trước, nhưng lại không
nghĩ rằng chuyện Dạ Kinh dời đi lực chú ý của mọi người, làm kế hoạch
của hắn thất bại.
Hắn có ký ức của Thạch Văn Hoành, lấy danh nghĩa Thạch Quan Hưng, đệ
đệ Thạch Văn Hoành còn không rõ đã chết hay chưa, đem dụng cụ may vá
không bình thường đưa cho người may vá, mượn chuyện này nháo lên nổi
bật, thậm chí còn bại lộ chân thân ra. Nháo lớn việc này, cũng là vì đoán
chắc bọn họ không phát hiện được chân tướng phức tạp. Ai có thể nghĩ đến
nó và Thạch Văn Hoành xài chung một thân thể đâu? Nhưng hắn ngàn tính
vạn tính, lại lộ ra mình đã biến thành người, có nhược điểm của người, có
thể bị yểm yêu tìm được ký ức quá vãng. Yêu giới có duy nhất hai yểm yêu
có treo danh hào, một trước một sau đều tới kinh thành, cũng chỉ có thể nói
là ý trời.
Còn giết chết Lệ phi chính là anh linh.
Anh linh đơn thuần ngây thơ, không biết tốt xấu, ai đối tốt với nó, nó liền
đối tốt lại. Vẫn luôn là Thạch Văn Hoành dưỡng nó ở ngọc bội, thấy một
màn Lệ phi giết Thạch Văn Hoành, nó giết Lệ
phi là thay Thạch Văn Hoành báo thù. Cho nên Lệ phi như Thạch Văn
Hoành trần truồng chết đi, còn vì sao chết ở đại điện chỉ là trùng hợp, lúc ấy
ở cảnh trong mơ, anh linh là từ ký ức của con rối bạch cốt trong cơ thể Tô
Thiếu Dậu. Lúc trước nó ở trong cơ thể Thạch Văn Hoành chứng kiến anh
linh đều là đơn thuần vô hại, cho nên anh linh trong mộng cũng không đáng
sợ, nhưng lại nửa hóa yêu ma. Bởi vì con rối bạch cốt biết nó cắn nuốt hồn
phách của Lệ phi và Thạch Văn Hoành, cho nên trong mộng anh linh mới
có thể như vậy.
Đổi mệnh trả giá cực lớn, Lệ phi và Liễu tần đổi mệnh, Lệ phi được mệnh
Quý Phi của Liễu tần, Liễu tần được ý trung nhân trong mệnh định của Lệ
phi, là thời trẻ Lệ phi chính mình lựa chọn.
Hết thảy quả đều là nhân lúc trước, tuy được thánh sủng, nhưng mất chân
tình, cũng không biết là biết được chân tướng thì Lệ phi có thể hối hận hay
không?
Cũng khó trách hắn không tra xét được tung tích anh linh, nghĩ đến anh linh
vẫn luôn ẩn thân ở
ngọc bội, ngọc bội hẳn là ở chỗ Liễu tần.
Việc này có vẻ không dễ làm, Thạch Văn Hoành và Tô Thiếu Dậu đều
thuộc về tự mình hiến tế.
Cha mẹ Thạch gia cũng là do Đăng Vân lừa gạt hiến tế, con rối bạch cốt ở
trong đó cũng không thương tổn ai, về tình về lí hắn đều không được bắt
con rối bạch cốt. Hắn chỉ có thể bắt anh linh đã giết chết Lệ phi.
Hơn nữa con rối bạch cốt được Tô Thiếu Dậu hiến tế, thế tất phải giúp hắn
ta hoàn thành tâm nguyện, đây là giao dịch giữa bọn họ, giao dịch một khi
chưa đạt thành thì không chết không 378
ngừng, đối với ngôi vị hoàng đế khẳng định hắn ta sẽ không từ bỏ. Hiện giờ
đối phó với con rối bạch cốt, đầu tiên phải dùng biện pháp đối phó với
người để giết chết thân thể Tô Thiếu Dậu, bức nó từ bên trong ra, rồi mới
có thể thi pháp thu nó.
Cứ như vậy Tô Thiếu Dậu là không sống nổi.
Tô Thiếu Dậu tuy có tâm mưu phản, nhưng mà cái gì cũng chưa bắt đầu
làm, giết hắn ta không khỏi quá không công bằng. Con rối bạch cốt hiện tại
xem ra vẫn chưa phạm quy củ tam giới, hắn cũng không thể ra tay thu nó,
việc này thật đúng là vào thế khó xử, thật sự khó làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Ly quyết định vẫn nên tiên hạ thủ vi cường, hiện tại
con rối bạch cốt chưa phạm quy củ, sau này lại nói không chừng, dù sao
cũng là tà vật ngàn năm, Xuân Dạ còn không thăm dò được toàn bộ ký ức.
Hiện tại tuy không thể thu nó, nhưng ít ra có biện pháp đắc dụng kiềm chế
nó, không thể lại có Tô Thiếu Dậu thứ hai hiến tế cho nó.
Mạc Ly dùng dây thừng trói chặt Tô Thiếu Dậu, trước đánh thức Lưu Kỳ,
đơn giản nói cho hắn đại khái, Lưu Kỳ nháy mắt tỉnh rượu, một tiếng mẹ nó
đạp một cước lên Tô Thiếu Dậu.
“Con mẹ nó, lừa lão tử làm khỉ chơi! Mệt cho lão tử còn coi hắn là huynh
đệ, con mẹ nó là một bạch nhãn lang!” Lưu Kỳ giận sôi máu, đang muốn lại
cho hắn thêm mấy đá nữa, bị Mạc Ly cản lại, giải thích: “Đừng tức giận, Tô
Thiếu Dậu chân chính đã chết. Ta đánh thức ngươi trước, nói cho ngươi
chân tướng là bởi vì con rối bạch cốt được Tô Thiếu Dậu hiến tế, thế tất
phải thay hắn ta hoàn thành tâm nguyện đăng cơ làm đế. Việc này có quan
hệ với ngươi, nên mới nói cho ngươi trước.”
Mạc Ly nói rồi, đem các phân tích và biện pháp đều nói cho hắn nghe, Lưu
Kỳ nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Ta đây cùng nó
đính ước quân tử, chỉ cần nó không dùng yêu pháp, chỉ bằng thủ đoạn nhân
gian tới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hiện tại ta sẽ không giết Tô Thiếu Dậu,
ta Lưu Kỳ sẽ làm cho nó nhìn một chút cái gì là trí tuệ nhân gian!”
Lưu Kỳ lúc này biểu tình nào còn có cà lơ phất phơ như dĩ vãng, Mạc Ly
nhíu mày, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Kỳ tướng mạo
thay đổi, mệnh cách cũng thay đổi.
Lưu Kỳ lấy rượu trên bàn, hắt tỉnh Tô Thiếu Dậu, như lần trước khi bọn họ
gặp mặt, hắt hắn ướt một thân.
Tô Thiếu Dậu mê mê hoặc hoặc đã tỉnh, cười nói: “Tiếp tục uống sao?”
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, không ai đáp hắn, lúc này hắn mới phát giác
không thích hợp, tiện đà phát hiện mình bị trói chặt ở trên ghế. Bọn người
Lưu Kỳ và Mạc Ly đứng ở trước mặt hắn, biểu tình không tốt.
Tô Thiếu Dậu sửng sốt một chút, lại cười, “Không nghĩ tới thế nhưng bị các
ngươi phát hiện, ta đoán xem, khẳng định là Xuân Dạ phát hiện đúng
không?”
“Đừng nói nhảm nữa, có phải ngươi muốn thay Tô Thiếu Dậu mưu triều
soán vị hay không?”
Lưu Kỳ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nó gật gật đầu, “Hắn hiến tế cho ta, đương nhiên ta phải thỏa mãn tâm
nguyện của hắn, đây là giao dịch giữa chúng ta.”
“Một khi đã như vậy, chúng ta từ hôm nay trở đi là thể bất lưỡng lập! Bất
quá nếu ngươi được thân thể Tô Thiếu Dậu, thành người, vậy ngươi phải
theo biện pháp nhân gian đoạt vị, không được sử dụng yêu pháp, thế nào?”
Tô Thiếu Dậu thần sắc phức tạp mà nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn đám
người Mạc Ly sau lưng hắn, nhún vai nói: “Ta có thể cự tuyệt sao?”
“Nói miệng không bằng chứng, chúng ta giấy trắng mực đen viết xuống.”
Lưu Kỳ nói liền đi tìm giấy và bút mực, bị Mạc Ly cản lại.
“Ta đã chuẩn bị tốt.” Mạc Ly nói rồi lấy ra khế ước thư đã sớm viết.
Khế ước thư viết trên một tờ giấy vàng, con rối bạch cốt không thể dùng
pháp thuật, Lưu Kỳ
không thể vô chứng vô cứ dùng thân phận quốc công gia áp hắn, không thể
trực tiếp cáo trạng hoàng đế, nói rõ thân phận thật sự của con rối bạch cốt
cho những người khác. Cũng coi như là các bên nhường một bước, phía
trên đóng ấn quốc sư của Mạc Ly, chỉ cần vừa ký kết, đều là hữu hiệu trong
tam giới.
Lưu Kỳ không nói hai lời trực tiếp cắt đứt ngón tay mình đóng cái dấu tay
máu, rồi mới kéo tay Tô Thiếu Dậu hung hăng cắn một ngụm, lôi kéo hắn
cũng đóng cái dấu tay máu, khế ước liền chính thức có hiệu lực.
“Hiện tại có thể buông ta ra rồi?”
Lưu Kỳ cởi dây thừng cho hắn, rồi mới dùng cái chổi đuổi hắn ra phủ quốc
sư.
Mạc Ly nhìn Lưu Kỳ cầm cái chổi, đỏ cả mắt, không khỏi thở dài, bị huynh
đệ tốt nhất của mình cắm một đao có thể không thương tâm sao.
Lưu Kỳ hòa hoãn, cũng muốn rời phủ quốc sư, bị Mạc Ly gọi lại.
Mạc Ly hỏi hắn: “Lưu Kỳ, ngươi còn muốn bái ta làm thầy sao?”
Lưu Kỳ sửng sốt, “Quốc sư không phải ngài nói ta không có mệnh học cái
này sao?”
“Mệnh cách ngươi thay đổi.” Một người mệnh cách cả đời sẽ không dễ thay
đổi, trừ phi là người có đại công đức, cũng không biết Lưu Kỳ vì sao lại đột
nhiên thay đổi mệnh cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.