Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 116: Huynh Đệ Thạch Gia

Ô Liễu

01/02/2023

Mạc Ly nhìn hắn một cái, hơi có chút vô ngữ, coi tất cả mọi người giống

như hắn đều là sắc lệnh trí hôn sao?

Việc này còn phải cẩn thận điều tra một phen, sẽ không thể không có

nguyên do, nếu người may vá nói thứ này mua từ chỗ Thiên Quan Đường,

vậy trước đi nơi đó xem một chút đi.

Lưu Kỳ xung phong nhận việc muốn hỗ trợ tra chi tiết ở Thiên Quan

Đường, hắn cho rằng trước tiên tra ra lão bản phía sau là cái chiêu số gì,

chưởng quầy đương nhiên cũng sẽ biết rõ ràng, rốt cuộc chưởng quầy chỉ là

một con chó săn, đại lão bản chân chính cũng không phải là lão ta.

Lưu Kỳ tra như thế, mới phát hiện lão bản Thiên Quan Đường cũng không

xa lạ, chính là Bành địa chủ lúc trước trong miệng Khương Vô Ấn!

361

Bành địa chủ ban đầu là trộm mộ lập nghiệp, sau đó vì chuyện phụ thân

Chu Dư nên nháo lên, mới chậu vàng rửa tay bắt đầu làm chuyện buôn bán

đồ cổ, các nơi đều mở cửa hàng.

Lão bản Thiên Quan Đường gọi làm Thạch Quan Hưng, là nhân sĩ bản thổ

kinh thành, trong nhà từng cũng làm đồ cổ, sau đó gia đạo suy bại, vì từ nhỏ

tiếp xúc đồ cổ, đối với thứ này rất có tâm đắc, liền được Bành địa chủ mời

làm chưởng quầy, mãi cho đến hiện giờ.

Thạch Quan Hưng không giống người may vá, người may vá ăn chơi đàng

điếm, thích chơi nữ

nhân, Thạch Quan Hưng lại là mấy năm trước tang thê vẫn chưa tục huyền,

trong viện chỉ có hai nha đầu ấm giường.

Theo như lời người may vá, bọn họ lúc trước căn bản chưa từng gặp mặt, có

thể nói là không oán không thù, thật đúng là không có lý do gì hại hắn ta.

Lưu Kỳ đang muốn cầm kết quả đi phủ quốc sư đưa cho Mạc Ly, bị Triển

Hiến bàn đối diện đánh gãy, “Giữa bọn họ không có quan hệ, vậy cùng

những người khác trong nhà bọn họ thì có quan hệ gì sao? Những chuyện

đó ngươi đều tra xét rồi?”

Lưu Kỳ sửng sốt, đó thật đúng là hắn không nghĩ tới, chỉ cho ám vệ đi tra

xét một chút hai năm nay người may vá và Thạch Quan Hưng có cái gì liên

lụy hay không.

Lưu Kỳ lại vội cho ám vệ đi tra những người khác ở hai nhà.

Triển Hiến nhìn Lưu Kỳ bộ dáng nghiêm túc, không khỏi hỏi ra: “Ngươi

không sợ những đồ vật đó sao?”

“Sợ cái gì, không phải có quốc sư sao?” Lưu Kỳ thuận miệng đáp.

“Huynh đệ một hồi, ta khuyên ngươi vẫn nên cách bọn họ xa một chút,

không cẩn thận bị liên lụy, quốc sư có bản lĩnh tự bảo vệ mình, ngươi thì

không thể được.”

“Sẽ không, ta tin tưởng quốc sư, bất quá xác thật rất nguy hiểm, đặc biệt là

những quỷ quái đó, âm trầm trầm đột nhiên xuất hiện, hù chết người.”

Triển Hiến nghe Lưu Kỳ nói như vậy không khỏi não bổ một chút, nháy

mắt liền trắng mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Ta còn có việc đi về trước, bản

thân ngươi bảo trọng, nếu bất hạnh chết thảm, ngươi cũng ngàn vạn đừng đi

theo ta, phải đi tìm Tô Thiếu Dậu, A di đà phật.” Triển Hiến nói xong vội

chạy đi mất, không trong chốc lát chỉ nghe thấy thanh âm Lưu Kỳ nổi trận

lôi đình:

“Ta làm cả nhà ngươi! Ngươi con mẹ nó mới bất hạnh chết thảm!”

Theo Triển Hiến nói mà tra thử, thật đúng là phát hiện manh mối, Thạch

Quan Hưng không có quan hệ gì với người may vá, nhưng có quan hệ cùng

nhà mẹ đẻ của nương tử người may vá.



Theo ám vệ tra, nương tử người may vá từng cùng với Thạch Quan Hưng là

quan hệ đính hôn từ

trong bụng mẹ, Thạch gia cùng nhà mẹ đẻ của nương tử người may vá giao

tình không tồi, sau đó Thạch gia gia bại, hai nhà liền giải trừ hôn ước, gả

cho người may vá.

Chẳng lẽ là bởi vì cái này?

Lưu Kỳ nói cho Mạc Ly kết quả điều tra, Mạc Ly gọi Thuần Cốc tới hỏi

việc năm đó.

362

Mới biết được tổ tiên người may vá chính là làm cái nghề ban ngày may áo,

ban đêm may xác, sau đó tay nghề chậm rãi thất truyền, cứ thế tới một thế

hệ người may vá này thì cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Thạch gia năm đó gia đạo sa sút là bởi vì thu một thứ tà vật mới ra khỏi đất,

một bộ xương người chế thành con rối, Thạch gia có người rồi này rồi, đầu

tiên là mọi việc không thuận, việc làm ăn xuống dốc không phanh, lại đến

người trong nhà không an bình. Làm nghề này, đều có chút tài năng, nhưng

lần này con rối rất hung, căn bản không áp chế được, phụ thân Thạch Quan

Hưng nhiều lần thử đều không thể áp chế, chỉ đánh bán cửa hàng ra ngoài,

mang theo cả nhà rời khỏi kinh thành, đi tìm cao nhân, rồi mới không biết

tin tức. Cũng không biết bọn họ xử trí người rối kia như thế nào, sau đó

Thạch Quan Hưng lấy thân phận chưởng quầy Thiên Quan Đường lại trở

về kinh thành, nghe nói nhà hắn chỉ còn sống một mình hắn.

“Thạch gia trừ Thạch Quan Hưng thì còn có huynh đệ tỷ muội khác?” Mạc

Ly hỏi.

Thuần Cốc lại lật huyện chí, trả lời: “Thạch Quan Hưng còn có một đệ đệ,

gọi là Thạch Văn Hoành.”

“Là hắn!” Lưu Kỳ kinh hô ra tiếng.

Thạch Văn Hoành, trúc mã biến mất của Lệ phi nương nương!

Mạc Ly xua xua tay, làm Lưu Kỳ an tĩnh, tiếp tục hỏi: “Thạch Văn Hoành

có từng trở về kinh thành?”

Thuần Cốc lắc đầu, “Thạch Quan Hưng lúc ấy trở về chỉ mang theo thê nhi,

vẫn chưa thấy đệ đệ

Thạch Văn Hoành này, nghe nói là đã chết.”

Xem ra thật sự Thạch Quan Hưng có vấn đề.

Bởi vì việc này có quan hệ với án Lệ phi nương nương, Mạc Ly liền bảo

Lưu Kỳ cũng gọi Triển Hiến đến.

Vừa thấy Triển Hiến, Mạc Ly bị một thân trang phục của hắn ta chọc cười,

hắn ta trang điểm càng giống người tu hành hơn Mạc Lý, kiếm đồng tiền,

kiếm gỗ đào không ít, trong ngực nhét một xấp bùa hộ mệnh, trên quần áo

thêu một tấm Thái Cực bát quái đồ, đến ngọc bội bên hông còn khắc kinh

Phật.

Bộ quần áo này quả nhiên đổi lấy Lưu Kỳ và Thiếu Dậu vô tình cười nhạo

một trận, chọc đến Triển Hiến vung nắm tay muốn đánh hai người bọn họ.

Bọn họ chỉ đi gặp Thạch Quan Hưng, lại không phải đi trảm yêu trừ ma, sao

lại dùng tới những đồ vật này.

Thạch Quan Hưng nhìn lệnh bài thân phận của Triển Hiến, biết được ý đồ

bọn họ đến, cũng liền nói với bọn họ chuyện năm đó trải qua.

Năm đó bọn họ toàn gia rời khỏi kinh thành, đó là vì đi tìm cao nhân cứu

mạng, bọn họ mộ danh tìm một người gọi làm Đăng Vân hòa thượng. Đăng

Vân thánh tăng nói, nếu muốn giải trừ



363

nguyền rủa, huynh đệ bọn họ có một người cần phải hiến tế mới có thể hóa

giải nguyền rủa này, phụ thân mẫu thân suy nghĩ một đêm, quyết định để đệ

đệ hiến tế.

Thạch Quan Hưng nói, mang theo bọn họ đi vào hậu viện, cho bọn hắn nhìn

bài vị, bốn phía Mạc Ly nhìn nhìn, xác thật là quanh năm suốt tháng cung

phụng tế bái, hắn cũng không nói sai.

“Ngươi từ đâu biết tổ tiên người may vá khâu xác?”

“Ta là nghe phụ thân ta nói, năm đó bởi vì chuyện con rối ta giải trừ hôn

ước, sau lại nhận được tin tức Ninh Nương đính hôn cùng người may vá,

phụ thân nhất thời cảm khái nói chút chuyện cũ.” Thạch Quan Hưng vừa

nói, vừa đốt ba nén hương dâng lên.

“Chính là vì Ninh Nương mới đưa mấy thứ kia?”

Thạch Quan Hưng gật gật đầu, “Vốn dĩ chúng ta nam cưới nữ gả không liên

quan với nhau, ta cũng không muốn đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Vì

nhạc mẫu ta đại thọ, ta nghe nói người may vá tay nghề không tồi, đi tiệm

hắn đặt bộ xiêm y, mới biết người may vá háo sắc, mỗi đêm không về ngủ

đi ra bên ngoài lêu lổng, đối với Ninh Nương cũng không tốt. Ta đưa hắn

cái này là muốn thay Ninh Nương giáo huấn hắn một phen, ta biết người

may vá không biết khâu xác, định nhờ chuyện này hù dọa hắn một chút, lại

nhân cơ hội dỗ hắn là bởi vì hắn lêu lổng bên ngoài chọc tai họa về, khuyên

hắn thu tâm, chuyên tâm sống cùng Ninh Nương, không nghĩ tới hắn lại

trực tiếp tìm quốc sư ngài giải quyết việc này.”

“Ngươi và Bành địa chủ biết nhau như thế nào?” Mạc Ly còn muốn tiếp tục

hỏi, bị Lưu Kỳ xen mồm đánh gãy, hắn còn nhớ chuyện Khương Vô Ấn.

“Ba huynh đệ Bành địa chủ lúc trước trộm bảo bối trong mộ đều là phụ thân

ta thay bọn hắn bán đi. Nhà ta gia đạo sa sút rồi, phụ thân từng đi tìm bọn

họ trợ giúp, khi đó Bành địa chủ vừa lúc muốn chậu vàng rửa tay, sửa làm

cửa hàng đồ cổ, đôi bên tình nguyện, làm chưởng quầy Thiên Quan Đường

của ông ta. Chỉ tiếc trên đường hồi kinh cha mẹ ta bị bệnh mà mất, nhà ta

chỉ còn lại một mình ta.”

Hỏi Thạch Quan Hưng xong, bọn họ liền rời đi.

Ra khỏi cửa Thiên Quan Đường, Lưu Kỳ hỏi: “Đăng Vân thánh tăng là

người ra sao?”

Trả lời hắn không phải Mạc Ly, mà là Tô Thiếu Dậu, “Đó là sư phụ Thiên

Cơ đạo nhân, lúc trước khi bái sư, Thiên Cơ đạo nhân từng bảo ta dâng

hương.”

“Ta đéo! Thiên Cơ đạo nhân không phải Đạo gia sao? Tại sao sư phụ lại là

hòa thượng?”

“Đăng Vân thánh tăng từng là hòa thượng, sau đó hoàn tục, sửa lại bái Đạo

gia, vẫn còn dùng phật hiệu trước kia làm đạo hào, người trong đạo cũng

vẫn luôn dựa theo trước kia xưng hô như

vậy. Hơn nữa Phật Đạo hai nhà cũng không có ranh giới rõ ràng như các

ngươi nghĩ, ngay như

Loan Quân miếu kia mà nói, Loan Quân thượng thần cũng không phải là đệ

tử Phật gia, Loan Quân miếu này khẳng định không phải chùa, lại cũng gọi

là miếu, còn có miếu thổ địa các nơi, thổ địa gia khẳng định không phải đệ

tử Phật gia những cũng gọi là miếu.” Mạc Ly giải thích.

364

“Thụ giáo, thụ giáo, nói đến cùng Phật Đạo hai nhà chỉ phân ra có thể cưới

vợ hay không, đúng không?” Lưu Kỳ tổng kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook