Chương 117: Tuệ Quả Bái Sư
Ô Liễu
01/02/2023
Mạc Ly sửng sốt, ngược lại thật sự đúng như hắn ta nói vậy, đang hoảng
thần, chỉ thấy Tuệ Quả
đột nhiên quỳ trước mặt hắn, phanh phanh phanh dập đầu ba cái, nói: “Mấy
tháng này Tuệ Quả
đi theo quốc sư đã trải qua không ít chuyện, cũng nhìn không ít thế gian
trăm thái, Tuệ Quả cảm thấy mình vẫn muốn tu hành, muốn tu đạo, nghĩ
đến quốc sư bình thường ở trong hồng trần tu hành đại đạo, cầu quốc sư thu
ta làm đồ đệ.” Nói rồi lại là phanh phanh phanh ba cái vang đầu.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn nhìn trời, duỗi tay bấm đốt ngón tay một phen, lúc
này mới đáp: “Được, ngươi lại muốn dùng tên Tuệ Quả này làm đạo hào,
hay là muốn vi sư lấy tên khác cho ngươi?”
Tuệ Quả còn chưa kịp nói, Lưu Kỳ không chịu được trước, “Quốc sư, ngươi
lúc trước không phải còn nói vào môn hạ ngươi thì phải rèn luyện một phen
sao? Sao tới Tuệ Quả chỗ này liền mở cửa sau?”
Tuệ Quả cũng không sờ được đầu óc, bất quá nghe Mạc Ly đồng ý, chỉ biết
cười ngây ngô.
“Đồng nhân bất đồng mệnh, các ngươi có từng nghe nói? Cùng lý này, đạo
duyên của các ngươi còn chưa tới, cứ chờ xem.”
“Tuệ Quả thật đúng là mệnh tốt nha!” Lưu Kỳ cực kỳ hâm mộ nói.
“Chẳng lẽ mệnh ngươi không tốt sao?” Mạc Ly hỏi lại hắn.
Cái này, hình như còn thật không sai, nói ngậm muỗng vàng sinh ra còn
không phải là hắn sao?
Lưu Kỳ nháy mắt lại sung sướng, vỗ vỗ vai Tô Thiếu Dậu nói: “Huynh đệ
đã nhìn ra một chút, đừng quá chấp nhất cái này, chúng ta không phải còn
có Nhất Mộng Hoàng Lương sao! Ngày mai cho Xuân Dạ làm cái mộng
đắc đạo phi thăng, chúng ta ở trong mộng ngưu bức!”
Tô Thiếu Dậu bị lời Lưu Kỳ nói chọc cười, hỏi Mạc Ly: “Quốc sư, có phải
lúc một người sinh ra, kiếp này hết thảy đều đã chú định rồi? Nhân duyên,
tài phú, quyền lợi, đều đã chú định xong hay không?”
Mạc Ly nâng Tuệ Quả dậy, gật đầu đáp: “Thực có trách nhiệm nói cho
ngươi, đúng vậy, nhân sinh vốn chính là nhân quả, mệnh từ thiên định là
xác định vững chắc, tích đức làm việc thiện, bái phật cầu đạo đều là con
đường sửa mệnh, nhưng có thể chân chính nghịch thiên sửa mệnh sẽ
chỉ là trường hợp đặc biệt. Trường hợp đặc biệt cũng không phải là riêng lẻ,
cũng là một loại tất nhiên. Ngươi phải hiểu được, chân lý nhân sinh đều
không phải có được, mà là trải qua.”
Tô Thiếu Dậu như suy tư gì, nhìn về phía Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cũng không chú
ý ánh mắt hắn kỳ
quái, mọi người cũng không nghe được trong miệng hắn nói khẽ: “Ta vẫn
tin tưởng mệnh ta do ta, không do trời.”
Tuệ Quả cuối cùng không cải danh, vẫn gọi là Tuệ Quả, mấy người trở về
phủ quốc sư, Tuệ Quả
vừa thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn lại phanh phanh phanh ba cái vang đầu, gọi
sư mẫu, làm Thu 365
Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ. Lưu Kỳ sảng khoái nhanh nhẹn nói một lần mới
hiểu được đây là chuyện như thế nào, vội bảo Mạc Ly nâng Tuệ Quả dậy.
Mạc Ly không nghĩ tới Xa Gia lão tổ cũng tới, nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
“Chính là có động tĩnh?”
Xa Gia lão tổ gật gật đầu, nói: “Ngươi phỏng đoán không sai, Liễu tần xác
thật có quỷ.”
Vốn dĩ buổi tối ngày đó bọn họ là đi xử lý chuyện Lệ phi, kết quả lại bị
Chính Nhất đạo trưởng và Dạ Kinh đánh một hồi, xử lý án Lệ phi, Đại Lý
Tự và Triển Hiến đều vì chuyện Đoan Dương Vương bận tối mày tối mặt,
liền tạm thời gác lại án Lệ phi này.
Sau đó Mạc Ly cẩn thận suy tư cảnh trong mơ một phen, phát giác bên
trong anh linh kia có dị, Dạ Kinh sẽ không trống rỗng bịa đặt một anh linh
xuất hiện, anh linh khẳng định không thoát được quan hệ với Lệ phi nương
nương.
Khi đó manh mối duy nhất của bọn họ là Liễu tần, Triển Hiến và Đại Lý Tự
đều phái người nhìn chằm chằm Liễu tần, nên không quản nữa, hắn cũng để
một ít tinh quái chú ý Hương Thích Cung, có gió thổi cỏ lay thì kịp thời báo
cho hắn.
Nhưng mà theo dõi một tháng, lại cũng không phát hiện cái gì, nghĩ đến
cũng đúng, nếu thật có quan hệ với nàng ta, ngay lúc này càng sẽ không dễ
lộ ra dấu vết.
Không có chứng cứ cũng không thể làm khó dễ Liễu tần, thời gian lâu dần,
việc Lệ phi liền thành án treo, đám người Triển Hiến cũng lục tục triệt đi
người giám thị, Mạc Ly nghĩ nghĩ, cũng cho những tinh quái đó triệt đi, để
Xa Gia lão tổ hỗ trợ nhìn chằm chằm. Xa Gia lão tổ tu vi cao, âm vật tầm
thường không phát hiện được nó, nếu thật sự có quan hệ cùng âm vật, giữa
tháng bảy khẳng định sẽ có động tĩnh.
Mạc Ly đem chuyện vừa mới nghe từ chỗ Thạch Quan Hưng nói cho Xa
Gia lão tổ, hỏi hắn thấy thế nào.
Xa Gia lão tổ suy tư một phen, nói: “Ta cảm thấy chúng ta nên đi Thiên
Quan Đường lần nữa.”
Mạc Ly sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Ngươi hoài nghi Thạch Văn
Hoành và Thạch Quan Hưng là cùng một người?”
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
“Bọn họ hẳn là không phải cùng một ngườ, mà là hai linh hồn dùng chung
một thể xác, thân thể
Thạch Văn Hoành hiến tế cho con rối.” Xa Gia lão tổ nói, đuôi rắn đảo qua,
đóng cửa, chặn lại bọn người Lưu Kỳ muốn cùng đi ra.
“Các ngươi vẫn đừng tới xem náo nhiệt, sẽ bị ác mộng.”
Những lời này trước hết dọa đến Triển Hiến, hắn vội ra tiếng cáo từ chạy về
nhà mình.
Đám người Lưu Kỳ tuy sợ, nhưng vẫn ở lại phủ quốc sư, bồi Thu Nhuyễn
Nhuyễn ngồi chờ.
Bọn họ lại đến Thiên Quan Đường, lúc này đã là hoàng hôn, cửa hàng
chung quanh đều đang thu thập đồ vật chuẩn bị đóng cửa hàng, Thiên Quan
Đường đã khóa cửa chính.
Hỏi một chút cửa hàng bên cạnh, mới biết được bọn họ vừa mới từ nơi này
rời đi, Thiên Quan Đường liền đóng cửa.
Mạc Ly có chút ảo não, sao vừa mới không nghĩ tới chuyện này?
Xa Gia lão tổ xoay người muốn đi, Mạc Ly ngăn trở hắn, “Đừng vội, chúng
ta vào bên trong nhìn xem đã.”
Vừa mới hắn hồi tưởng một phen cảnh tượng buổi chiều, cảm thấy có chút
không lớn thích hợp, cảm giác sự tình như là bị người ta cố ý an bài, người
may vá gặp quỷ, liên lụy ra Thạch Quan Hưng, vừa lúc Thạch Quan Hưng
là ca ca của Thạch Văn Hoành, lại dính dáng đến một án của Lệ phi, dường
như vận mệnh chú định bị ai an bài, chính là vì dẫn bọn họ phá án Lệ phi.
Bọn họ lúc trước không có ai từng gặp hai huynh đệ Thạch Quan Hưng và
Thạch Văn Hoành, ai có thể chứng minh buổi chiều bọn họ gặp chính là
Thạch Quan Hưng mà không phải Thạch Văn Hoành đâu?
Kế đó, buổi chiều hắn nói lời đó cũng không thể tin, ai có thể chứng minh
ngày đó hiến tế chính là Thạch Văn Hoành mà không phải Thạch Quan
Hưng đâu?
Nghĩ như thế, đột nhiên làm da đầu tê dại, Mạc Ly chuyển tới mặt sau
Thiên Quan Đường, vận công trèo tường vào hậu viện Thiên Quan Đường.
Mạc Ly và Xa Gia lão tổ nhanh chóng dò xét một lần toàn bộ trong phòng,
trong một gian phòng bọn họ phát hiện thư từ, vừa vặn khớp với thư từ của
Lệ phi, là hồi âm Lệ phi viết.
Đang nhìn, Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, con rối lợi dụng hiến tế có
được thân người, nhưng người này không có sinh khí, thân thể khẳng định
không duy trì được bao lâu, tất nhiên muốn tìm thân thể khác để hiến tế,
không thể nghi ngờ thân thể Nhuyễn Nhuyễn thuần âm với nó mà nói là tốt
nhất, “Về Phủ quốc sư, sợ rằng mục tiêu này là Nhuyễn Nhuyễn.”
Con rối bạch cốt vốn chính là tà khí, thân thể này lại là hiến tế mà có, có thể
hoàn toàn làm được không khác gì thường nhân, cho nên có thể không sợ
hoàng phù, càng sâu hơn sẽ không sợ thân thể hắn thuần dương, hắn cũng
căn bản không phát hiện được dị thường.Dù chiều nay bọn họ
thấy người nọ là con rối bạch cốt, mặt đối mặt thì hắn cũng không phân biệt
ra đến tột cùng trước mặt có phải người thật sự hay không. Chung quanh
phủ quốc sư tuy thiết không ít pháp trận, nhưng đều sẽ không có phản ứng
với người, con rối bạch cốt giấu kín ở bên trong thân người, pháp trận căn
bản không có tác dụng với nó.
“Ta đi trước!” Xa Gia lão tổ nói xong, hóa thành một làn khói đen đi rồi.
Mạc Ly vừa đi, vừa nghĩ tiền căn hậu quả, việc này còn phải cẩn thận xem
xét từ đầu tới đuôi một lượt, hiện giờ bọn họ ở sáng, đối phương trong tối,
mười phần bị động, cần phải mau chóng hóa bị động thành chủ
động, bằng không sẽ chỉ bị nắm mũi dắt đi.
thần, chỉ thấy Tuệ Quả
đột nhiên quỳ trước mặt hắn, phanh phanh phanh dập đầu ba cái, nói: “Mấy
tháng này Tuệ Quả
đi theo quốc sư đã trải qua không ít chuyện, cũng nhìn không ít thế gian
trăm thái, Tuệ Quả cảm thấy mình vẫn muốn tu hành, muốn tu đạo, nghĩ
đến quốc sư bình thường ở trong hồng trần tu hành đại đạo, cầu quốc sư thu
ta làm đồ đệ.” Nói rồi lại là phanh phanh phanh ba cái vang đầu.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn nhìn trời, duỗi tay bấm đốt ngón tay một phen, lúc
này mới đáp: “Được, ngươi lại muốn dùng tên Tuệ Quả này làm đạo hào,
hay là muốn vi sư lấy tên khác cho ngươi?”
Tuệ Quả còn chưa kịp nói, Lưu Kỳ không chịu được trước, “Quốc sư, ngươi
lúc trước không phải còn nói vào môn hạ ngươi thì phải rèn luyện một phen
sao? Sao tới Tuệ Quả chỗ này liền mở cửa sau?”
Tuệ Quả cũng không sờ được đầu óc, bất quá nghe Mạc Ly đồng ý, chỉ biết
cười ngây ngô.
“Đồng nhân bất đồng mệnh, các ngươi có từng nghe nói? Cùng lý này, đạo
duyên của các ngươi còn chưa tới, cứ chờ xem.”
“Tuệ Quả thật đúng là mệnh tốt nha!” Lưu Kỳ cực kỳ hâm mộ nói.
“Chẳng lẽ mệnh ngươi không tốt sao?” Mạc Ly hỏi lại hắn.
Cái này, hình như còn thật không sai, nói ngậm muỗng vàng sinh ra còn
không phải là hắn sao?
Lưu Kỳ nháy mắt lại sung sướng, vỗ vỗ vai Tô Thiếu Dậu nói: “Huynh đệ
đã nhìn ra một chút, đừng quá chấp nhất cái này, chúng ta không phải còn
có Nhất Mộng Hoàng Lương sao! Ngày mai cho Xuân Dạ làm cái mộng
đắc đạo phi thăng, chúng ta ở trong mộng ngưu bức!”
Tô Thiếu Dậu bị lời Lưu Kỳ nói chọc cười, hỏi Mạc Ly: “Quốc sư, có phải
lúc một người sinh ra, kiếp này hết thảy đều đã chú định rồi? Nhân duyên,
tài phú, quyền lợi, đều đã chú định xong hay không?”
Mạc Ly nâng Tuệ Quả dậy, gật đầu đáp: “Thực có trách nhiệm nói cho
ngươi, đúng vậy, nhân sinh vốn chính là nhân quả, mệnh từ thiên định là
xác định vững chắc, tích đức làm việc thiện, bái phật cầu đạo đều là con
đường sửa mệnh, nhưng có thể chân chính nghịch thiên sửa mệnh sẽ
chỉ là trường hợp đặc biệt. Trường hợp đặc biệt cũng không phải là riêng lẻ,
cũng là một loại tất nhiên. Ngươi phải hiểu được, chân lý nhân sinh đều
không phải có được, mà là trải qua.”
Tô Thiếu Dậu như suy tư gì, nhìn về phía Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cũng không chú
ý ánh mắt hắn kỳ
quái, mọi người cũng không nghe được trong miệng hắn nói khẽ: “Ta vẫn
tin tưởng mệnh ta do ta, không do trời.”
Tuệ Quả cuối cùng không cải danh, vẫn gọi là Tuệ Quả, mấy người trở về
phủ quốc sư, Tuệ Quả
vừa thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn lại phanh phanh phanh ba cái vang đầu, gọi
sư mẫu, làm Thu 365
Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ. Lưu Kỳ sảng khoái nhanh nhẹn nói một lần mới
hiểu được đây là chuyện như thế nào, vội bảo Mạc Ly nâng Tuệ Quả dậy.
Mạc Ly không nghĩ tới Xa Gia lão tổ cũng tới, nghĩ đến cái gì, vội hỏi:
“Chính là có động tĩnh?”
Xa Gia lão tổ gật gật đầu, nói: “Ngươi phỏng đoán không sai, Liễu tần xác
thật có quỷ.”
Vốn dĩ buổi tối ngày đó bọn họ là đi xử lý chuyện Lệ phi, kết quả lại bị
Chính Nhất đạo trưởng và Dạ Kinh đánh một hồi, xử lý án Lệ phi, Đại Lý
Tự và Triển Hiến đều vì chuyện Đoan Dương Vương bận tối mày tối mặt,
liền tạm thời gác lại án Lệ phi này.
Sau đó Mạc Ly cẩn thận suy tư cảnh trong mơ một phen, phát giác bên
trong anh linh kia có dị, Dạ Kinh sẽ không trống rỗng bịa đặt một anh linh
xuất hiện, anh linh khẳng định không thoát được quan hệ với Lệ phi nương
nương.
Khi đó manh mối duy nhất của bọn họ là Liễu tần, Triển Hiến và Đại Lý Tự
đều phái người nhìn chằm chằm Liễu tần, nên không quản nữa, hắn cũng để
một ít tinh quái chú ý Hương Thích Cung, có gió thổi cỏ lay thì kịp thời báo
cho hắn.
Nhưng mà theo dõi một tháng, lại cũng không phát hiện cái gì, nghĩ đến
cũng đúng, nếu thật có quan hệ với nàng ta, ngay lúc này càng sẽ không dễ
lộ ra dấu vết.
Không có chứng cứ cũng không thể làm khó dễ Liễu tần, thời gian lâu dần,
việc Lệ phi liền thành án treo, đám người Triển Hiến cũng lục tục triệt đi
người giám thị, Mạc Ly nghĩ nghĩ, cũng cho những tinh quái đó triệt đi, để
Xa Gia lão tổ hỗ trợ nhìn chằm chằm. Xa Gia lão tổ tu vi cao, âm vật tầm
thường không phát hiện được nó, nếu thật sự có quan hệ cùng âm vật, giữa
tháng bảy khẳng định sẽ có động tĩnh.
Mạc Ly đem chuyện vừa mới nghe từ chỗ Thạch Quan Hưng nói cho Xa
Gia lão tổ, hỏi hắn thấy thế nào.
Xa Gia lão tổ suy tư một phen, nói: “Ta cảm thấy chúng ta nên đi Thiên
Quan Đường lần nữa.”
Mạc Ly sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Ngươi hoài nghi Thạch Văn
Hoành và Thạch Quan Hưng là cùng một người?”
“Vừa đi vừa nói chuyện đi.”
“Bọn họ hẳn là không phải cùng một ngườ, mà là hai linh hồn dùng chung
một thể xác, thân thể
Thạch Văn Hoành hiến tế cho con rối.” Xa Gia lão tổ nói, đuôi rắn đảo qua,
đóng cửa, chặn lại bọn người Lưu Kỳ muốn cùng đi ra.
“Các ngươi vẫn đừng tới xem náo nhiệt, sẽ bị ác mộng.”
Những lời này trước hết dọa đến Triển Hiến, hắn vội ra tiếng cáo từ chạy về
nhà mình.
Đám người Lưu Kỳ tuy sợ, nhưng vẫn ở lại phủ quốc sư, bồi Thu Nhuyễn
Nhuyễn ngồi chờ.
Bọn họ lại đến Thiên Quan Đường, lúc này đã là hoàng hôn, cửa hàng
chung quanh đều đang thu thập đồ vật chuẩn bị đóng cửa hàng, Thiên Quan
Đường đã khóa cửa chính.
Hỏi một chút cửa hàng bên cạnh, mới biết được bọn họ vừa mới từ nơi này
rời đi, Thiên Quan Đường liền đóng cửa.
Mạc Ly có chút ảo não, sao vừa mới không nghĩ tới chuyện này?
Xa Gia lão tổ xoay người muốn đi, Mạc Ly ngăn trở hắn, “Đừng vội, chúng
ta vào bên trong nhìn xem đã.”
Vừa mới hắn hồi tưởng một phen cảnh tượng buổi chiều, cảm thấy có chút
không lớn thích hợp, cảm giác sự tình như là bị người ta cố ý an bài, người
may vá gặp quỷ, liên lụy ra Thạch Quan Hưng, vừa lúc Thạch Quan Hưng
là ca ca của Thạch Văn Hoành, lại dính dáng đến một án của Lệ phi, dường
như vận mệnh chú định bị ai an bài, chính là vì dẫn bọn họ phá án Lệ phi.
Bọn họ lúc trước không có ai từng gặp hai huynh đệ Thạch Quan Hưng và
Thạch Văn Hoành, ai có thể chứng minh buổi chiều bọn họ gặp chính là
Thạch Quan Hưng mà không phải Thạch Văn Hoành đâu?
Kế đó, buổi chiều hắn nói lời đó cũng không thể tin, ai có thể chứng minh
ngày đó hiến tế chính là Thạch Văn Hoành mà không phải Thạch Quan
Hưng đâu?
Nghĩ như thế, đột nhiên làm da đầu tê dại, Mạc Ly chuyển tới mặt sau
Thiên Quan Đường, vận công trèo tường vào hậu viện Thiên Quan Đường.
Mạc Ly và Xa Gia lão tổ nhanh chóng dò xét một lần toàn bộ trong phòng,
trong một gian phòng bọn họ phát hiện thư từ, vừa vặn khớp với thư từ của
Lệ phi, là hồi âm Lệ phi viết.
Đang nhìn, Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, con rối lợi dụng hiến tế có
được thân người, nhưng người này không có sinh khí, thân thể khẳng định
không duy trì được bao lâu, tất nhiên muốn tìm thân thể khác để hiến tế,
không thể nghi ngờ thân thể Nhuyễn Nhuyễn thuần âm với nó mà nói là tốt
nhất, “Về Phủ quốc sư, sợ rằng mục tiêu này là Nhuyễn Nhuyễn.”
Con rối bạch cốt vốn chính là tà khí, thân thể này lại là hiến tế mà có, có thể
hoàn toàn làm được không khác gì thường nhân, cho nên có thể không sợ
hoàng phù, càng sâu hơn sẽ không sợ thân thể hắn thuần dương, hắn cũng
căn bản không phát hiện được dị thường.Dù chiều nay bọn họ
thấy người nọ là con rối bạch cốt, mặt đối mặt thì hắn cũng không phân biệt
ra đến tột cùng trước mặt có phải người thật sự hay không. Chung quanh
phủ quốc sư tuy thiết không ít pháp trận, nhưng đều sẽ không có phản ứng
với người, con rối bạch cốt giấu kín ở bên trong thân người, pháp trận căn
bản không có tác dụng với nó.
“Ta đi trước!” Xa Gia lão tổ nói xong, hóa thành một làn khói đen đi rồi.
Mạc Ly vừa đi, vừa nghĩ tiền căn hậu quả, việc này còn phải cẩn thận xem
xét từ đầu tới đuôi một lượt, hiện giờ bọn họ ở sáng, đối phương trong tối,
mười phần bị động, cần phải mau chóng hóa bị động thành chủ
động, bằng không sẽ chỉ bị nắm mũi dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.