Chương 104: Là Cảnh Trong Mơ?
Ô Liễu
01/02/2023
“Ngươi là con của Lệ phi?”
Người nọ vẫn không trả lời, mắt thấy hoàng phù lại sắp tắt, Mạc Ly vội
đánh ra một tờ nữa, cố ý đánh tấm phù này vào thứ trước mặt. Nó vẫn
không dao động, chỉ nhìn chằm chằm hoàng phù thiêu đốt trước mắt, nhìn
trong chốc lát, thế nhưng duỗi tay đi sờ ngọn lửa.
Phù chú thiêu ra tam vị chân hỏa, nó là âm vật bực này sao có thể chạm
vào, lập tức bị nóng đến oa oa kêu to, nghe thanh âm của nó, Mạc Ly liền
biết mình đoán đúng rồi, là hài tử của Lệ phi nương nương, không thể nghi
ngờ.
Anh linh còn nhỏ, cũng không thể nói, chỉ biết oa oa kêu.
Chạm vào tam vị chân hỏa một chốc chính là chịu không nổi, sẽ đau đến
không được. Chỉ thấy Tô Thiếu Dậu đau đến lăn lộn trên mặt đất, trong
chốc lát, từ trong thân thể hắn lăn ra một đứa bé nho nhỏ, oa oa khóc lớn, là
anh linh không sai.
Anh linh sẽ dần dần hóa quỷ, thứ này lại có xu thế hóa ma, chỉ có anh linh
giết cha mẹ ruột mới có thể hóa ma, Thạch Văn Hoành và Lệ phi hẳn đều là
nó giết.
Vật nhỏ này vừa mới hóa ma còn chưa đáng sợ, lại không thể đầu thai nữa,
đã là ma, thấy thì phải giết, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Anh linh bây giờ còn nhỏ, tự mình khẳng định sẽ không hóa ma, nghĩ đến
hẳn là còn có ẩn tình.
Đến tột cùng là ai dẫn đường cho hài tử của Lệ phi hóa ma đây? Mạc Ly
đầu tiên nghĩ đến chính là Liễu tần.
Nhưng Liễu tần chỉ là một nữ tử, lại ở thâm cung, làm sao biết mấy thứ
này? Cảm giác đáng ngờ
vẫn quá nhiều, có chút nói không thông.
Mạc Ly lấy túi Càn Khôn ra, thu thứ này vào, tạm thời không xử trí, nhưng
tiểu ma đầu nãy vẫn cứ kêu khóc không ngừng.
Nghe thanh âm này, Mạc Ly không khỏi thở dài một hơi, lại nghĩ tới sư phụ
nói câu kia, nhân tâm đáng sợ nhất.
Tô Thiếu Dậu bị thanh âm này đánh thức, hắn đỡ đầu ngồi dậy, hỏi: “Quốc
sư, đây là xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra ngoài lại nói.” Mạc Ly nói rồi nâng hắn dậy, mang đi chỗ Lưu Kỳ.
“Đây là yêu nghiệt hại chúng ta?” Lưu Kỳ chỉ vào túi Càn Khôn trong tay
Mạc Ly hỏi.
Mạc Ly lắc lắc đầu, giải thích: “Không phải, hẳn là hài nhi đã chết đi của Lệ
phi, nó mới vừa nhập ma, nhìn còn thực ngây thơ, một thế cục như vậy
khẳng định không phải là nó bố trí.”
“Chúng ta đây kế tiếp phải làm sao bây giờ? Làm thế nào đi ra khỏi địa
phương quỷ quái này?”
Triển Hiến nhịn không được xen mồm hỏi, hắn cảm thấy mình sắp đến cực
hạn, ngay từ đầu hắn không nên đi theo bọn họ tới đây, gọi một phó tướng
đi theo không phải được rồi sao? Cần gì phải chính mình đi theo tìm đường
chết!
“Đừng vội. Tô Thiếu Dậu, ngươi nói một chút, ngươi làm thế nào đi vào
trong phòng?” Mạc Ly vừa hỏi vừa cho hắn một lá bùa, bị anh linh quá thân
vận thế thấp đi, sẽ hấp dẫn âm vật khác.
“Lúc ấy đột nhiên một mảnh đen nhánh, ta thấy trên mặt đất có thị vệ giật
giật ngón tay, chỉ vào trong phòng, ta liền nói một tiếng với ngài rồi đi vào,
rồi mới cái gì cũng đều không biết.”
“Tô Thiếu Dậu ngươi nha, nói dối cũng nói chỗ khó, một mảnh đen nhánh
ngươi còn có thể thấy thị vệ động tay? Ngươi lừa gạt quỷ đâu!” Lưu Kỳ nói
rồi đạp hắn một cước.
Tô Thiếu Dậu sửng sốt, đúng rồi, lúc ấy một mảnh đen nhánh, duỗi tay
không thấy năm ngón, hắn đến quốc sư gần ngay trước mắt còn không nhìn
thấy, sao lại thấy thị vệ động tay đâu?
“Con mẹ nó, lão tử ngay từ đầu không nên tới cùng các ngươi!” Nghe bọn
họ nói như vậy, trong lòng Triển Hiến một sợi dây cuối cùng căng lên đứt
phựt.
Mạc Ly đỡ đỡ trán, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, theo như lời Tô
Thiếu Dậu, khi đó hắn ta thấy thị vệ động tay, chỗ đó cách bọn họ cũng
không xa, vì sao hắn cũng không nhận thấy một chút? Tô Thiếu Dậu đang
nói dối, hay kỳ thật lực lượng thật sự cường đại như thế, gần trong gang tấc
hắn cũng không phát hiện được?
Dù là loại kết quả nào hiện tại bọn họ cũng không nhận nổi, bọn họ đã biết
Tô Thiếu Dậu chỉ có Thiên Cơ đạo nhân, Thiên Cơ đạo nhân bị thuật pháp
chính mình phản phệ, bị bọn họ nhốt ở đại lao trấn Minh Hồ, không có khả
năng lại đến làm trò, vậy còn có ai? Liễu tần?
Liễu tần một nữ tử yếu đuối, sao có bản lĩnh như vậy? Nàng hẳn là không
có khả năng, trừ phi phía sau nàng còn có cao nhân.
Hiện tại nghĩ nhiều vô ích, nghĩ cách phá cục mới là mấu chốt, Mạc Ly nhìn
thoáng qua Triển Hiến đã sợ tới mức không được, không khỏi buồn bực, cái
dạng này, nếu không thay đổi mệnh, tiểu tức phụ sao lại coi trọng được?
Bọn họ hiện tại ở trong cục, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, muốn
phá cục tương đối khó, mà phần lớn lại là người thường, không có năng lực
tự bảo vệ mình, Triển Hiến ở bên cạnh đã hỏng mất, phải mau chóng đi ra
ngoài.
Biện pháp phá cục nhanh nhất đương nhiên là tìm ngoại viện, Mạc Ly từ
trong ngực lấy ra xà vương lệnh, liên hệ với Xa Gia lão tổ.
Một đạo lệnh, hai đạo lệnh, ba đạo lệnh, bốn đạo lệnh… Xà vương lệnh thế
nhưng mất hiệu lực!
Đến tột cùng là ở chỗ nào? Xà vương lệnh thế nhưng mất hiệu lực? Vừa
mới yêu vật tới gần hắn không phát hiện ra cũng có thể giải thích, nơi này
quá mức quỷ dị.
Là địa phương nào có thể làm pháp khí không nhạy? Có thể ảnh hưởng sức
phán đoán của hắn?
Đầu tiên khẳng định là bọn họ ở kinh thành, vậy liền loại trừ nguyên nhân
địa thế, ảo giác chướng pháp không ảnh hưởng được pháp khí, cái này cũng
có thể loại trừ. Lọa trừ các nguyên nhân này, vậy còn có nguyên nhân do
pháp khí bị ảnh hưởng, một chốc hắn thật đúng là nhớ
không nổi có cái pháp khí gì có thể có cái tác dụng này.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, vẫn gọi Đạo Khư lên, cùng hắn thảo luận, hai người nghĩ
cách so với một người thì nhanh hơn nhiều.
Đạo Khư nghe hắn phỏng đoán liên tục gật đầu, lại cũng không nhớ nổi
pháp khí gì có thể có uy lực lớn như thế, thảo luận hồi lâu vẫn không có
manh mối gì.
Lưu Kỳ trong lòng lo sợ, đến quốc sư còn bị làm khó, thế này nên làm thế
nào cho phải?
“Tô Thiếu Dậu, thật không phải ngươi giở trò quỷ đi?” Lưu Kỳ lại lần nữa
hỏi.
“Thật không phải ta, tuy ta đi theo Thiên Cơ đạo nhân học mấy năm, nhưng
ông ấy chỉ cho ta mấy quyển sách bảo ta tự mình xem. Ngươi biết ta, vừa
thấy sách thì xong đời, hiện tại mấy quyển sách kia ta còn dùng để gối đầu
đó.”
Cái này Lưu Kỳ cũng không có cách nào, Mạc Ly nhưng thật ra bởi vì
những lời Tô Thiếu Dậu mà nghĩ tới việc khác.
Đoan Dương Vương tin tưởng đạo thuật như thế, tìm phong thuỷ bảo huyệt
khắp thiên hạ, hẳn là sẽ không chỉ cho một mình Thiên Cơ đạo nhân đi tìm?
“Ngươi có biết Đoan Dương Vương trừ Thiên Cơ đạo nhân, thủ hạ còn có
người tài ba dị sĩ khác hay không?” Mạc Ly hỏi.
Tô Thiếu Dậu nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi theo Thiên Cơ đạo nhân phần lớn hoạt
động ở vùng Giang Nam, tiếp xúc càng nhiều cùng Trịnh Hưng An, cũng
chưa từng gặp Đoan Dương Vương. Bất quá có một lần Thiên Cơ đạo nhân
uống say, từ trong miệng ông ấy, ta nghe nói lúc trước ông ấy từng cùng ai
đó phân cao thấp, tỷ thí xem ai giúp Đoan Dương Vương tìm được phong
thuỷ bảo địa trước. Thiên Cơ đạo nhân nói rất đắc ý, nói đạo quan này
nhiều người như vậy, còn không phải không có tác dụng gì, thật ném mặt
mũi Linh Tê thượng thần.”
“Ngươi xác định lão ta nói chính là Linh Tê thượng thần?”
“Khẳng định không sai, lúc ông ấy nói cái này, ta liền nhớ tới mấy câu tâm
hữu linh tê nhất điểm thông, đối với chuyện này ta có ấn tượng rất sâu.”
“Chính là Quy Nguyên Quan? Chính Nhất đạo trưởng?”
“Đúng vậy, là Quy Nguyên Quan, nhưng có phải Chính Nhất đạo trưởng
hay không, ta nhớ
không rõ.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ nhớ lại, chính là khi bọn họ mới vừa vào
thôn Khảm Chu, có một đạo trưởng đi lên bắt lời, hắn ta còn nhìn chằm
chằm hồng đồng của Thu Nhuyễn Nhuyễn vài lần.
Mạc Ly từng đánh qua giao tế với Chính Nhất đạo trưởng, lúc ấy phụ cận
Quy Nguyên Quan có con yểm yêu quấy phá, yểm yêu gọi là Dạ Kinh, đạo
hạnh không tệ, Chính Nhất đạo trưởng không đối phó được, vừa lúc hắn đi
ngang qua chỗ đó, liền ra tay hỗ trợ bắt giữ. Hắn không xử
trí yểm yêu, mà giao cho Chính Nhất đạo trưởng, theo ông ta nói là nhốt
vào Khóa Yêu tháp của Quy Nguyên Quan.
Chẳng lẽ hiện tại kỳ thật bọn họ ở trong mộng?
Người nọ vẫn không trả lời, mắt thấy hoàng phù lại sắp tắt, Mạc Ly vội
đánh ra một tờ nữa, cố ý đánh tấm phù này vào thứ trước mặt. Nó vẫn
không dao động, chỉ nhìn chằm chằm hoàng phù thiêu đốt trước mắt, nhìn
trong chốc lát, thế nhưng duỗi tay đi sờ ngọn lửa.
Phù chú thiêu ra tam vị chân hỏa, nó là âm vật bực này sao có thể chạm
vào, lập tức bị nóng đến oa oa kêu to, nghe thanh âm của nó, Mạc Ly liền
biết mình đoán đúng rồi, là hài tử của Lệ phi nương nương, không thể nghi
ngờ.
Anh linh còn nhỏ, cũng không thể nói, chỉ biết oa oa kêu.
Chạm vào tam vị chân hỏa một chốc chính là chịu không nổi, sẽ đau đến
không được. Chỉ thấy Tô Thiếu Dậu đau đến lăn lộn trên mặt đất, trong
chốc lát, từ trong thân thể hắn lăn ra một đứa bé nho nhỏ, oa oa khóc lớn, là
anh linh không sai.
Anh linh sẽ dần dần hóa quỷ, thứ này lại có xu thế hóa ma, chỉ có anh linh
giết cha mẹ ruột mới có thể hóa ma, Thạch Văn Hoành và Lệ phi hẳn đều là
nó giết.
Vật nhỏ này vừa mới hóa ma còn chưa đáng sợ, lại không thể đầu thai nữa,
đã là ma, thấy thì phải giết, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Anh linh bây giờ còn nhỏ, tự mình khẳng định sẽ không hóa ma, nghĩ đến
hẳn là còn có ẩn tình.
Đến tột cùng là ai dẫn đường cho hài tử của Lệ phi hóa ma đây? Mạc Ly
đầu tiên nghĩ đến chính là Liễu tần.
Nhưng Liễu tần chỉ là một nữ tử, lại ở thâm cung, làm sao biết mấy thứ
này? Cảm giác đáng ngờ
vẫn quá nhiều, có chút nói không thông.
Mạc Ly lấy túi Càn Khôn ra, thu thứ này vào, tạm thời không xử trí, nhưng
tiểu ma đầu nãy vẫn cứ kêu khóc không ngừng.
Nghe thanh âm này, Mạc Ly không khỏi thở dài một hơi, lại nghĩ tới sư phụ
nói câu kia, nhân tâm đáng sợ nhất.
Tô Thiếu Dậu bị thanh âm này đánh thức, hắn đỡ đầu ngồi dậy, hỏi: “Quốc
sư, đây là xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra ngoài lại nói.” Mạc Ly nói rồi nâng hắn dậy, mang đi chỗ Lưu Kỳ.
“Đây là yêu nghiệt hại chúng ta?” Lưu Kỳ chỉ vào túi Càn Khôn trong tay
Mạc Ly hỏi.
Mạc Ly lắc lắc đầu, giải thích: “Không phải, hẳn là hài nhi đã chết đi của Lệ
phi, nó mới vừa nhập ma, nhìn còn thực ngây thơ, một thế cục như vậy
khẳng định không phải là nó bố trí.”
“Chúng ta đây kế tiếp phải làm sao bây giờ? Làm thế nào đi ra khỏi địa
phương quỷ quái này?”
Triển Hiến nhịn không được xen mồm hỏi, hắn cảm thấy mình sắp đến cực
hạn, ngay từ đầu hắn không nên đi theo bọn họ tới đây, gọi một phó tướng
đi theo không phải được rồi sao? Cần gì phải chính mình đi theo tìm đường
chết!
“Đừng vội. Tô Thiếu Dậu, ngươi nói một chút, ngươi làm thế nào đi vào
trong phòng?” Mạc Ly vừa hỏi vừa cho hắn một lá bùa, bị anh linh quá thân
vận thế thấp đi, sẽ hấp dẫn âm vật khác.
“Lúc ấy đột nhiên một mảnh đen nhánh, ta thấy trên mặt đất có thị vệ giật
giật ngón tay, chỉ vào trong phòng, ta liền nói một tiếng với ngài rồi đi vào,
rồi mới cái gì cũng đều không biết.”
“Tô Thiếu Dậu ngươi nha, nói dối cũng nói chỗ khó, một mảnh đen nhánh
ngươi còn có thể thấy thị vệ động tay? Ngươi lừa gạt quỷ đâu!” Lưu Kỳ nói
rồi đạp hắn một cước.
Tô Thiếu Dậu sửng sốt, đúng rồi, lúc ấy một mảnh đen nhánh, duỗi tay
không thấy năm ngón, hắn đến quốc sư gần ngay trước mắt còn không nhìn
thấy, sao lại thấy thị vệ động tay đâu?
“Con mẹ nó, lão tử ngay từ đầu không nên tới cùng các ngươi!” Nghe bọn
họ nói như vậy, trong lòng Triển Hiến một sợi dây cuối cùng căng lên đứt
phựt.
Mạc Ly đỡ đỡ trán, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, theo như lời Tô
Thiếu Dậu, khi đó hắn ta thấy thị vệ động tay, chỗ đó cách bọn họ cũng
không xa, vì sao hắn cũng không nhận thấy một chút? Tô Thiếu Dậu đang
nói dối, hay kỳ thật lực lượng thật sự cường đại như thế, gần trong gang tấc
hắn cũng không phát hiện được?
Dù là loại kết quả nào hiện tại bọn họ cũng không nhận nổi, bọn họ đã biết
Tô Thiếu Dậu chỉ có Thiên Cơ đạo nhân, Thiên Cơ đạo nhân bị thuật pháp
chính mình phản phệ, bị bọn họ nhốt ở đại lao trấn Minh Hồ, không có khả
năng lại đến làm trò, vậy còn có ai? Liễu tần?
Liễu tần một nữ tử yếu đuối, sao có bản lĩnh như vậy? Nàng hẳn là không
có khả năng, trừ phi phía sau nàng còn có cao nhân.
Hiện tại nghĩ nhiều vô ích, nghĩ cách phá cục mới là mấu chốt, Mạc Ly nhìn
thoáng qua Triển Hiến đã sợ tới mức không được, không khỏi buồn bực, cái
dạng này, nếu không thay đổi mệnh, tiểu tức phụ sao lại coi trọng được?
Bọn họ hiện tại ở trong cục, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, muốn
phá cục tương đối khó, mà phần lớn lại là người thường, không có năng lực
tự bảo vệ mình, Triển Hiến ở bên cạnh đã hỏng mất, phải mau chóng đi ra
ngoài.
Biện pháp phá cục nhanh nhất đương nhiên là tìm ngoại viện, Mạc Ly từ
trong ngực lấy ra xà vương lệnh, liên hệ với Xa Gia lão tổ.
Một đạo lệnh, hai đạo lệnh, ba đạo lệnh, bốn đạo lệnh… Xà vương lệnh thế
nhưng mất hiệu lực!
Đến tột cùng là ở chỗ nào? Xà vương lệnh thế nhưng mất hiệu lực? Vừa
mới yêu vật tới gần hắn không phát hiện ra cũng có thể giải thích, nơi này
quá mức quỷ dị.
Là địa phương nào có thể làm pháp khí không nhạy? Có thể ảnh hưởng sức
phán đoán của hắn?
Đầu tiên khẳng định là bọn họ ở kinh thành, vậy liền loại trừ nguyên nhân
địa thế, ảo giác chướng pháp không ảnh hưởng được pháp khí, cái này cũng
có thể loại trừ. Lọa trừ các nguyên nhân này, vậy còn có nguyên nhân do
pháp khí bị ảnh hưởng, một chốc hắn thật đúng là nhớ
không nổi có cái pháp khí gì có thể có cái tác dụng này.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, vẫn gọi Đạo Khư lên, cùng hắn thảo luận, hai người nghĩ
cách so với một người thì nhanh hơn nhiều.
Đạo Khư nghe hắn phỏng đoán liên tục gật đầu, lại cũng không nhớ nổi
pháp khí gì có thể có uy lực lớn như thế, thảo luận hồi lâu vẫn không có
manh mối gì.
Lưu Kỳ trong lòng lo sợ, đến quốc sư còn bị làm khó, thế này nên làm thế
nào cho phải?
“Tô Thiếu Dậu, thật không phải ngươi giở trò quỷ đi?” Lưu Kỳ lại lần nữa
hỏi.
“Thật không phải ta, tuy ta đi theo Thiên Cơ đạo nhân học mấy năm, nhưng
ông ấy chỉ cho ta mấy quyển sách bảo ta tự mình xem. Ngươi biết ta, vừa
thấy sách thì xong đời, hiện tại mấy quyển sách kia ta còn dùng để gối đầu
đó.”
Cái này Lưu Kỳ cũng không có cách nào, Mạc Ly nhưng thật ra bởi vì
những lời Tô Thiếu Dậu mà nghĩ tới việc khác.
Đoan Dương Vương tin tưởng đạo thuật như thế, tìm phong thuỷ bảo huyệt
khắp thiên hạ, hẳn là sẽ không chỉ cho một mình Thiên Cơ đạo nhân đi tìm?
“Ngươi có biết Đoan Dương Vương trừ Thiên Cơ đạo nhân, thủ hạ còn có
người tài ba dị sĩ khác hay không?” Mạc Ly hỏi.
Tô Thiếu Dậu nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi theo Thiên Cơ đạo nhân phần lớn hoạt
động ở vùng Giang Nam, tiếp xúc càng nhiều cùng Trịnh Hưng An, cũng
chưa từng gặp Đoan Dương Vương. Bất quá có một lần Thiên Cơ đạo nhân
uống say, từ trong miệng ông ấy, ta nghe nói lúc trước ông ấy từng cùng ai
đó phân cao thấp, tỷ thí xem ai giúp Đoan Dương Vương tìm được phong
thuỷ bảo địa trước. Thiên Cơ đạo nhân nói rất đắc ý, nói đạo quan này
nhiều người như vậy, còn không phải không có tác dụng gì, thật ném mặt
mũi Linh Tê thượng thần.”
“Ngươi xác định lão ta nói chính là Linh Tê thượng thần?”
“Khẳng định không sai, lúc ông ấy nói cái này, ta liền nhớ tới mấy câu tâm
hữu linh tê nhất điểm thông, đối với chuyện này ta có ấn tượng rất sâu.”
“Chính là Quy Nguyên Quan? Chính Nhất đạo trưởng?”
“Đúng vậy, là Quy Nguyên Quan, nhưng có phải Chính Nhất đạo trưởng
hay không, ta nhớ
không rõ.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ nhớ lại, chính là khi bọn họ mới vừa vào
thôn Khảm Chu, có một đạo trưởng đi lên bắt lời, hắn ta còn nhìn chằm
chằm hồng đồng của Thu Nhuyễn Nhuyễn vài lần.
Mạc Ly từng đánh qua giao tế với Chính Nhất đạo trưởng, lúc ấy phụ cận
Quy Nguyên Quan có con yểm yêu quấy phá, yểm yêu gọi là Dạ Kinh, đạo
hạnh không tệ, Chính Nhất đạo trưởng không đối phó được, vừa lúc hắn đi
ngang qua chỗ đó, liền ra tay hỗ trợ bắt giữ. Hắn không xử
trí yểm yêu, mà giao cho Chính Nhất đạo trưởng, theo ông ta nói là nhốt
vào Khóa Yêu tháp của Quy Nguyên Quan.
Chẳng lẽ hiện tại kỳ thật bọn họ ở trong mộng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.