Chương 103: Nhập Chướng?
Ô Liễu
01/02/2023
Những người khác đều khai thiên nhãn, đương nhiên cũng nhìn thấy, đều
không khỏi có chút khẩn trương, nhìn về phía Mạc Ly.
Mạc Ly trấn an sờ sờ sau lưng tiểu tức phụ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, mọi
người cứ ở bên ngoài chờ.”
Nói xong liền buông tay ra, đi vào bên trong.
Biết âm vật giảo hoạt, vừa cảm ứng được khí thuần dương của hắn thì sẽ
trốn mất, cho nên hắn riêng dùng chú tạm thời phong bế trong dương khí cơ
thể. Thế này cũng có nghĩa là lát nữa vạn nhất giao thủ cùng âm vật thì
không có khí thuần dương che chở, chỉ có thể đao thật kiếm thật đánh lên.
Tô Thiếu Dậu đánh bạo đi theo, Lưu Kỳ và Triển Hiến lại không dám.
Lưu Kỳ dựa gần Thu Nhuyễn Nhuyễn, Triển Hiến cũng bất chấp khí khái
nam tử hán đại trượng phu gì đó, trốn ở sau lưng bọn họ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không để ý hai người bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm
Mạc Ly lo lắng có gì sai sót, bất quá xem vận thế bọn họ không có vẻ giảm
xuống, trong lòng nàng an tâm một chút.
“Các ngươi cũng quá vô dụng đi, hai đại lão gia còn trốn sau lưng cô
nương.” Đột nhiên có tiếng nói chuyện, tức khắc dọa sợ ba người, tập trung
nhìn vào, hóa ra là Đạo Khư kia.
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lại dời mắt đi.
“Đạo Khư huynh đệ, ca ca đây dựa vào đệ bảo hộ!” Lưu Kỳ nói, theo bản
năng xông lên ôm hắn, lại lao vào chỗ trống, thiếu chút nữa quăng ngã.
Đạo Khư ở không trung xoay người, ghét bỏ nói: “Ngươi lo lắng cái lông
gì, trên người ngươi không phải có phù chú Mạc Ly cho.”
Lời này nhắc nhở Lưu Kỳ, hắn vội lấy bùa hộ mệnh trong ngực ra siết chặn
trong lòng bàn tay, nháy mắt liền có tự tin.
“Đúng rồi, ta vẫn luôn tò mò ngày đó ngươi nói cái gì ở bên tai Ca Thiện cô
cô, sao có thể làm cho nàng ta dễ dàng thiện bãi cam hưu?” Đạo Khư hỏi,
ngày đó hắn bảo Thu Nhuyễn Nhuyễn truyền lời cho hắn nhưng Thu
Nhuyễn Nhuyễn không để ý đến, Lưu Kỳ lại không nghe được lời hắn nói,
hôm nay mới tóm được cơ hội để hỏi.
“Lúc trước không phải kim tiên đưa ta vào mộng sao, nó cho ta nhìn một ít
việc của nó lúc ở với Ca Thiện cô cô. Ngươi còn không nhìn thấy trường
hợp bọn họ âm dương song tu, toàn bộ như
là một nhà kĩ viện, Ca Thiện cô cô không ít lần dùng sắc đẹp câu dẫn người
có tu vi cao cùng song tu. Đến kim tiên cũng bị nàng độc hại, hàng đêm bị
nàng cắm huyệt, vừa động chính là một đêm. Lúc ấy ta liền dùng việc này
uy hiếp nàng, đương nhiên nàng không dám.”
“Ta đoán chính là như vậy.” Nghe xong chân tướng Đạo Khư mỹ mãn xoay
hai vòng ở không trung, đột nhiên cảm thấy giống như có chút không thích
hợp, sao đêm nay ánh trăng lại không có một chút linh khí? Mấy tháng này
mỗi lúc trăng tròn hắn đều sẽ đi ra phun ra nuốt vào nguyệt hoa, đối với thứ
này rất quen thuộc. Đêm nay ánh trăng thật sự kỳ quái, sao một chút linh
khí cũng không có?
Hắn nhìn chằm chằm ánh trăng một hồi lâu, không biết tại sao lại có một
loại ảo giác đối diện với ai đó.
Đạo Khư trong lòng có một ý niệm không tốt, xoay người bay về phía Mạc
Ly, “Mạc Ly, chúng ta bị vào bẫy, nhìn ánh trăng.”
Mạc Ly vừa muốn đẩy cửa, nghe tiếng la của Đạo Khư lập tức quay đầu lại,
những người khác nghe thấy cũng vội nhìn xem. Nhưng thật ra bọn họ cũng
không phát hiện cái gì khác thường, chỉ
có Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn ra manh mối, là ảo giác, đó căn bản không
phải trăng, mà là một con mắt!
“Tướng công, là một con mắt, không phải trăng!” Thu Nhuyễn Nhuyễn vội
nói cho Mạc Ly.
Mạc Ly lật tay, ném một đạo phù chú, đánh vào một thị vệ đang hôn mê,
mới phát hiện đây cũng là ảo giác, những người này đều đã chết, không
phải là hôn mê, bởi vì trời tối, cách lại xa, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới không
phát hiện bọn họ có vấn đề.
“Kim tiên!” Mạc Ly kêu.
Kim tiên quấn ở trên eo Thu Nhuyễn Nhuyễn nháy mắt biến lớn biến dài,
làm thành một vòng tròn, quây bọn người Thu Nhuyễn Nhuyễn ở trong đó.
“Các ngươi ở bên trong không cần ra, Đạo Khư ngươi cũng vậy.” Mạc Ly
vừa dứt lời, ánh trăng giống mắt người chớp chớp, rồi mới biến mất, trời đất
trở nên đen nhánh một mảnh, chỉ có kim tiên ở trong đó phát ra quang mang
nhàn nhạt.
Lúc này cờ thua một chiêu, chính hắn phong bế thân thể thuần dương, nếu
không sao lại dễ dàng nhập chướng.
“Tô Thiếu Dậu, ngươi tiến vào vòng bảo hộ đi.” Mạc Ly nói, lại chậm chạp
không nghe thấy ai trả lời, vội nhìn ra phía sau, Tô Thiếu Dậu không biết đã
không ở bên cạnh hắn từ lúc nào.
Mạc Ly lại liên tiếp đánh ra mấy tờ phù chú, phù chú rời tay liền cháy lên,
chiếu sáng một tấc vuông, Mạc Ly mới phát hiện cửa sau lưng vốn đóng
chặt không biết đã mở ra lúc nào. Hẳn là không phải âm vật, nếu không hắn
đã phát hiện, chẳng lẽ là Tô Thiếu Dậu mở ra? Vì sao hắn ta muốn mở?
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với hắn ta?
Mạc Ly đang nghĩ ngợi, thì nghe Lưu Kỳ cao giọng hô: “Quốc sư, đây là
chuyện thế nào?”
Mạc Ly nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa đen nhánh một mảnh, xoay
người trở về vòng bảo hộ, nhìn mặt tiểu tức phụ lo lắng, Mạc Ly buông lỏng
thần sắc nghiêm túc trên mặt, nói:
“Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ, đợi ở bên trong này sẽ không có việc gì.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn đứng ở bên ngoài kim tiên, cũng không tiến
vào thì biết hắn còn muốn đi xử lý chuyện khác, cố nén không rơi nước
mắt, gật gật đầu, nỗ lực bình ổn hô hấp, “Ta không sợ, chàng cẩn thận một
chút là được, ta coi vận thế của chàng vẫn chưa suy yếu, sẽ không có việc
gì.”
“Có những lời này của Nhuyễn Nhuyễn vi phu an tâm rồi.” Mạc Ly cười
nói, sau đó nói với Lưu Kỳ: “Các ngươi tuy mở thiên nhãn, nhưng có những
loại chướng pháp vẫn không nhìn ra, nếu có những người khác đột nhiên
xuất hiện, mặc kệ là người nào, để Nhuyễn Nhuyễn nhìn thử trước mới
được, các ngươi ngàn vạn không được tự ý ra khỏi vòng. Tô Thiếu Dậu vừa
mới không thấy đâu, ta đi tìm hắn xem.”
“Có phải lại là Tô Thiếu Dậu giở trò quỷ hay không?” Lưu Kỳ căm giận
hỏi.
“Tạm thời không biết, chúng ta đã vào chướng, tốt nhất các ngươi ở ngay
tại chỗ đả tọa niệm kinh, miễn cho thần trí bị ảnh hưởng, làm ra một ít
chuyện không tốt. Ở bên trong này thời gian cũng không dễ phán đoán, các
ngươi cảm thấy qua lâu rồi, kỳ thật mới một chớp mắt, cho nên ngàn vạn
không nên gấp gáp. Đạo Khư ngươi về bình ngọc nhỏ không cần ra, hiện tại
tu vi ngươi không đủ, không thể giúp cái gì, vẫn đừng để thêm phiền.”
Đạo Khư nghe hắn nói như thế, vừa định phản bác, nghĩ nghĩ Mạc Ly nói
rất đúng, vẫn đừng để
thêm phiền, liền nghe lời trở về bình ngọc nhỏ.
“Quốc sư ngươi cũng thật để mắt đến ta, dã sử giường thêu gì đó ta thật ra
rõ rành rành, kinh thư
ta chỉ biết một câu A di đà phật, sớm biết thế này đã mang Tuệ Quả tới.”
Lưu Kỳ khó xử nói.
“Ta biết, các ngươi theo ta niệm đi.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nói, liền ngồi
xuống trên mặt đất, đám người Lưu Kỳ vội vàng ngồi xuống theo.
“Các ngươi nhắm mắt lại.” Mạc Ly nói với đám người Lưu Kỳ, rồi mới nhẹ
nhàng hôn một cái ở
trên môi tiểu tức phụ, “Chờ ta trở lại.”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi luôn, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng
dáng hắn rời đi không khỏi rơi nước mắt, cố nén khó chịu trong lòng nhắm
mắt lại, bắt đầu niệm kinh.
Trong cửa cũng là một mảnh đen nhánh, Mạc Ly dùng hoàng phù đốt lửa
chiếu sáng, bên trong Chiêu Hoa Điện giống như ban ngày bọn họ nhìn
thấy, trong đó không có một bóng người. Hắn không khỏi nhìn về phía xà
nhà biến mất trong bóng đêm, phất tay ném một đạo hoàng phù, hoàng phù
đốt lên ở giữa không trung, chiếu sáng xà nhà, Tô Thiếu Dậu đang ngồi ở
trên, âm u mà nhìn hắn.
Bị thứ gì dính lên thân.
“Ngươi là người phương nào?” Mạc Ly lạnh giọng hỏi.
Tô Thiếu Dậu vẫn chưa nói chuyện, cứ như vậy âm u mà nhìn hắn, hoàng
phù tắt, khi Mạc Ly lại đánh ra một tờ hoàng phù nữa, trên xà nhà đã không
còn tung tích.
Hắn trốn như vậy không dễ tìm, Mạc Ly nghĩ nghĩ, liên tiếp đánh ra mười
tấm hoàng phù, chiếu sáng toàn bộ phòng, lại vẫn không thấy bóng dáng
này.
Mạc Ly híp mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy nó đứng ở sau lưng hắn, vẫn
chỉ âm u nhìn hắn.
không khỏi có chút khẩn trương, nhìn về phía Mạc Ly.
Mạc Ly trấn an sờ sờ sau lưng tiểu tức phụ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, mọi
người cứ ở bên ngoài chờ.”
Nói xong liền buông tay ra, đi vào bên trong.
Biết âm vật giảo hoạt, vừa cảm ứng được khí thuần dương của hắn thì sẽ
trốn mất, cho nên hắn riêng dùng chú tạm thời phong bế trong dương khí cơ
thể. Thế này cũng có nghĩa là lát nữa vạn nhất giao thủ cùng âm vật thì
không có khí thuần dương che chở, chỉ có thể đao thật kiếm thật đánh lên.
Tô Thiếu Dậu đánh bạo đi theo, Lưu Kỳ và Triển Hiến lại không dám.
Lưu Kỳ dựa gần Thu Nhuyễn Nhuyễn, Triển Hiến cũng bất chấp khí khái
nam tử hán đại trượng phu gì đó, trốn ở sau lưng bọn họ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không để ý hai người bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm
Mạc Ly lo lắng có gì sai sót, bất quá xem vận thế bọn họ không có vẻ giảm
xuống, trong lòng nàng an tâm một chút.
“Các ngươi cũng quá vô dụng đi, hai đại lão gia còn trốn sau lưng cô
nương.” Đột nhiên có tiếng nói chuyện, tức khắc dọa sợ ba người, tập trung
nhìn vào, hóa ra là Đạo Khư kia.
Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lại dời mắt đi.
“Đạo Khư huynh đệ, ca ca đây dựa vào đệ bảo hộ!” Lưu Kỳ nói, theo bản
năng xông lên ôm hắn, lại lao vào chỗ trống, thiếu chút nữa quăng ngã.
Đạo Khư ở không trung xoay người, ghét bỏ nói: “Ngươi lo lắng cái lông
gì, trên người ngươi không phải có phù chú Mạc Ly cho.”
Lời này nhắc nhở Lưu Kỳ, hắn vội lấy bùa hộ mệnh trong ngực ra siết chặn
trong lòng bàn tay, nháy mắt liền có tự tin.
“Đúng rồi, ta vẫn luôn tò mò ngày đó ngươi nói cái gì ở bên tai Ca Thiện cô
cô, sao có thể làm cho nàng ta dễ dàng thiện bãi cam hưu?” Đạo Khư hỏi,
ngày đó hắn bảo Thu Nhuyễn Nhuyễn truyền lời cho hắn nhưng Thu
Nhuyễn Nhuyễn không để ý đến, Lưu Kỳ lại không nghe được lời hắn nói,
hôm nay mới tóm được cơ hội để hỏi.
“Lúc trước không phải kim tiên đưa ta vào mộng sao, nó cho ta nhìn một ít
việc của nó lúc ở với Ca Thiện cô cô. Ngươi còn không nhìn thấy trường
hợp bọn họ âm dương song tu, toàn bộ như
là một nhà kĩ viện, Ca Thiện cô cô không ít lần dùng sắc đẹp câu dẫn người
có tu vi cao cùng song tu. Đến kim tiên cũng bị nàng độc hại, hàng đêm bị
nàng cắm huyệt, vừa động chính là một đêm. Lúc ấy ta liền dùng việc này
uy hiếp nàng, đương nhiên nàng không dám.”
“Ta đoán chính là như vậy.” Nghe xong chân tướng Đạo Khư mỹ mãn xoay
hai vòng ở không trung, đột nhiên cảm thấy giống như có chút không thích
hợp, sao đêm nay ánh trăng lại không có một chút linh khí? Mấy tháng này
mỗi lúc trăng tròn hắn đều sẽ đi ra phun ra nuốt vào nguyệt hoa, đối với thứ
này rất quen thuộc. Đêm nay ánh trăng thật sự kỳ quái, sao một chút linh
khí cũng không có?
Hắn nhìn chằm chằm ánh trăng một hồi lâu, không biết tại sao lại có một
loại ảo giác đối diện với ai đó.
Đạo Khư trong lòng có một ý niệm không tốt, xoay người bay về phía Mạc
Ly, “Mạc Ly, chúng ta bị vào bẫy, nhìn ánh trăng.”
Mạc Ly vừa muốn đẩy cửa, nghe tiếng la của Đạo Khư lập tức quay đầu lại,
những người khác nghe thấy cũng vội nhìn xem. Nhưng thật ra bọn họ cũng
không phát hiện cái gì khác thường, chỉ
có Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn ra manh mối, là ảo giác, đó căn bản không
phải trăng, mà là một con mắt!
“Tướng công, là một con mắt, không phải trăng!” Thu Nhuyễn Nhuyễn vội
nói cho Mạc Ly.
Mạc Ly lật tay, ném một đạo phù chú, đánh vào một thị vệ đang hôn mê,
mới phát hiện đây cũng là ảo giác, những người này đều đã chết, không
phải là hôn mê, bởi vì trời tối, cách lại xa, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới không
phát hiện bọn họ có vấn đề.
“Kim tiên!” Mạc Ly kêu.
Kim tiên quấn ở trên eo Thu Nhuyễn Nhuyễn nháy mắt biến lớn biến dài,
làm thành một vòng tròn, quây bọn người Thu Nhuyễn Nhuyễn ở trong đó.
“Các ngươi ở bên trong không cần ra, Đạo Khư ngươi cũng vậy.” Mạc Ly
vừa dứt lời, ánh trăng giống mắt người chớp chớp, rồi mới biến mất, trời đất
trở nên đen nhánh một mảnh, chỉ có kim tiên ở trong đó phát ra quang mang
nhàn nhạt.
Lúc này cờ thua một chiêu, chính hắn phong bế thân thể thuần dương, nếu
không sao lại dễ dàng nhập chướng.
“Tô Thiếu Dậu, ngươi tiến vào vòng bảo hộ đi.” Mạc Ly nói, lại chậm chạp
không nghe thấy ai trả lời, vội nhìn ra phía sau, Tô Thiếu Dậu không biết đã
không ở bên cạnh hắn từ lúc nào.
Mạc Ly lại liên tiếp đánh ra mấy tờ phù chú, phù chú rời tay liền cháy lên,
chiếu sáng một tấc vuông, Mạc Ly mới phát hiện cửa sau lưng vốn đóng
chặt không biết đã mở ra lúc nào. Hẳn là không phải âm vật, nếu không hắn
đã phát hiện, chẳng lẽ là Tô Thiếu Dậu mở ra? Vì sao hắn ta muốn mở?
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với hắn ta?
Mạc Ly đang nghĩ ngợi, thì nghe Lưu Kỳ cao giọng hô: “Quốc sư, đây là
chuyện thế nào?”
Mạc Ly nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa đen nhánh một mảnh, xoay
người trở về vòng bảo hộ, nhìn mặt tiểu tức phụ lo lắng, Mạc Ly buông lỏng
thần sắc nghiêm túc trên mặt, nói:
“Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ, đợi ở bên trong này sẽ không có việc gì.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn đứng ở bên ngoài kim tiên, cũng không tiến
vào thì biết hắn còn muốn đi xử lý chuyện khác, cố nén không rơi nước
mắt, gật gật đầu, nỗ lực bình ổn hô hấp, “Ta không sợ, chàng cẩn thận một
chút là được, ta coi vận thế của chàng vẫn chưa suy yếu, sẽ không có việc
gì.”
“Có những lời này của Nhuyễn Nhuyễn vi phu an tâm rồi.” Mạc Ly cười
nói, sau đó nói với Lưu Kỳ: “Các ngươi tuy mở thiên nhãn, nhưng có những
loại chướng pháp vẫn không nhìn ra, nếu có những người khác đột nhiên
xuất hiện, mặc kệ là người nào, để Nhuyễn Nhuyễn nhìn thử trước mới
được, các ngươi ngàn vạn không được tự ý ra khỏi vòng. Tô Thiếu Dậu vừa
mới không thấy đâu, ta đi tìm hắn xem.”
“Có phải lại là Tô Thiếu Dậu giở trò quỷ hay không?” Lưu Kỳ căm giận
hỏi.
“Tạm thời không biết, chúng ta đã vào chướng, tốt nhất các ngươi ở ngay
tại chỗ đả tọa niệm kinh, miễn cho thần trí bị ảnh hưởng, làm ra một ít
chuyện không tốt. Ở bên trong này thời gian cũng không dễ phán đoán, các
ngươi cảm thấy qua lâu rồi, kỳ thật mới một chớp mắt, cho nên ngàn vạn
không nên gấp gáp. Đạo Khư ngươi về bình ngọc nhỏ không cần ra, hiện tại
tu vi ngươi không đủ, không thể giúp cái gì, vẫn đừng để thêm phiền.”
Đạo Khư nghe hắn nói như thế, vừa định phản bác, nghĩ nghĩ Mạc Ly nói
rất đúng, vẫn đừng để
thêm phiền, liền nghe lời trở về bình ngọc nhỏ.
“Quốc sư ngươi cũng thật để mắt đến ta, dã sử giường thêu gì đó ta thật ra
rõ rành rành, kinh thư
ta chỉ biết một câu A di đà phật, sớm biết thế này đã mang Tuệ Quả tới.”
Lưu Kỳ khó xử nói.
“Ta biết, các ngươi theo ta niệm đi.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nói, liền ngồi
xuống trên mặt đất, đám người Lưu Kỳ vội vàng ngồi xuống theo.
“Các ngươi nhắm mắt lại.” Mạc Ly nói với đám người Lưu Kỳ, rồi mới nhẹ
nhàng hôn một cái ở
trên môi tiểu tức phụ, “Chờ ta trở lại.”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi luôn, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng
dáng hắn rời đi không khỏi rơi nước mắt, cố nén khó chịu trong lòng nhắm
mắt lại, bắt đầu niệm kinh.
Trong cửa cũng là một mảnh đen nhánh, Mạc Ly dùng hoàng phù đốt lửa
chiếu sáng, bên trong Chiêu Hoa Điện giống như ban ngày bọn họ nhìn
thấy, trong đó không có một bóng người. Hắn không khỏi nhìn về phía xà
nhà biến mất trong bóng đêm, phất tay ném một đạo hoàng phù, hoàng phù
đốt lên ở giữa không trung, chiếu sáng xà nhà, Tô Thiếu Dậu đang ngồi ở
trên, âm u mà nhìn hắn.
Bị thứ gì dính lên thân.
“Ngươi là người phương nào?” Mạc Ly lạnh giọng hỏi.
Tô Thiếu Dậu vẫn chưa nói chuyện, cứ như vậy âm u mà nhìn hắn, hoàng
phù tắt, khi Mạc Ly lại đánh ra một tờ hoàng phù nữa, trên xà nhà đã không
còn tung tích.
Hắn trốn như vậy không dễ tìm, Mạc Ly nghĩ nghĩ, liên tiếp đánh ra mười
tấm hoàng phù, chiếu sáng toàn bộ phòng, lại vẫn không thấy bóng dáng
này.
Mạc Ly híp mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy nó đứng ở sau lưng hắn, vẫn
chỉ âm u nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.