Chương 91: Lưu Kỳ Quá Khó Khăn
Ô Liễu
01/02/2023
Lưu Kỳ nói đến chỗ này thì tạm dừng, quay sang nói với lao đầu: “Miệng
nói có chút khô, Khâu gia có thể thưởng cho ngụm rượu nhuận họng đỡ
khát hay không?”
Lao đầu nhưng thật ra không làm khó hắn, chỉ chỉ cái ly nhỏ đã nứt trên bàn
trong phòng giam của hắn, Lưu Kỳ hiểu ý, vội lấy tới, dùng vạt áo xoa xoa,
tiếp chén rượu lao đầu thưởng cho.
Lưu Kỳ uống một hơi cạn sạch, lúc này mới tiếp tục nói: “Đêm đó ta đang
ngủ ngon, bị người nào sờ soạng, còn tưởng rằng có kẻ cắp vào phòng trộm
đồ mà khiếp sợ. Nào biết đâu rằng là kế
mẫu nhặt được kia, đang ngậm kê kê của ta không bỏ, bộ dáng tao lãng so
với xướng kĩ hoa lâu chỉ hơn không kém. Tô Thiếu Dậu hắn thế nhưng
thích nữ tử như vậy, thật sự là không nghĩ tới.
Nữ nhân đưa tới cửa, không làm thì thực xin lỗi ông trời thưởng cho cơ hội,
ta xem Tô Thiếu Dậu chính là bị bộ dáng dâm đãng này của nàng mê hoặc.
Mà hiện giờ ả lại còn là quả phụ mỹ
mạo nhiều tiền, cưới cũng không thiệt. Bây giờ hại ta vào đại lao, gia sản
không phải đều là của tao đàn bà kia sao!”
Lưu Kỳ càng nói càng tức, chén cầm trong tay hung hăng ném xuống, đột
nhiên quỳ trước lao đầu, phanh phanh phanh mà dập đầu ba cái, nói: “Khâu
gia giúp ta đi, nếu đêm nay ta không ra được đại lao, gia sản đều là của đôi
gian phu dâm phụ kia. Khâu gia giúp ta lần này, chờ ta đi ra ngoài rồi, nhất
định thâm tạ đại ân đại đức của ngài.”
Lưu Kỳ đột nhiên như vậy làm cho mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là Tuệ
Quả, đường đường quốc công gia nha! Một chút cũng không giống các đại
quan trước kia hắn từng gặp.
Khâu gia nhưng thật ra thực nhanh khôi phục trấn định, vuốt râu cũng
không nói chuyện, trong lòng đang tính toán có phải hắn nói thật hay
không.
Nhìn bọn họ ăn mặc xác thật giá trị xa xỉ, khí phái toàn thân cũng không
giống giả vờ, chỉ là cũng không dám bảo đảm có phải hắn đang nói dối hay
không, Tô công tử kia thoạt nhìn cũng không giống kẻ thiếu tiền.
285
Lưu Kỳ thấy hắn không đáp lời, lại tiếp tục nói: “Khâu gia nếu không tin, ta
có thể viết xuống chứng từ, ký tên vào, nếu ta vừa đi không trở về, ngươi
cầm tờ chứng từ này đi Hồ gia trấn trên, tìm Hồ đại thiếu gia, hắn là huynh
đệ kết bái của ta, khẳng định sẽ không thiếu Khâu gia một phân một hào.”
“Ngươi biết Hồ đại thiếu gia?” Khâu gia hỏi.
Lưu Kỳ trong lòng lộp bộp, hắn ta hỏi thế là có ý tứ? gì Chẳng lẽ cũng biết
Hồ đại thiếu gia này?
Lời đều nói đến phân thượng này, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói.
“Đúng thế, hắn là huynh đệ kết nghĩa với ta, hôm hắn và đại tiểu thư nhà
Bành địa chủ thành thân, ta còn cùng hắn đi đón dâu. Buổi sáng hôm nay
tới trấn Minh Hồ, còn ở ngoài trấn gặp được phu nhân hắn, Khâu gia nếu
còn chưa tin, không bằng ta để huynh đệ này áp ở chỗ ngài nơi này làm tin,
chờ ta lấy bạc tới ngài hẵng thả hắn.”
Tuệ Quả nghe hắn nói như thế liền nóng nảy, vội nói: “Ngươi cũng không
thể bỏ ta lại.”
“Được rồi được rồi, các ngươi đều không cần phải nói, bắt ngươi chính là
Huyện thái gia tự mình hạ lệnh, ta cũng không làm chủ thả người được.”
Nghe Khâu gia nói như thế, Lưu Kỳ liền biết là có hi vọng, vội vã nói:
“Phiều Khâu gia bẩm báo một tiếng cho ta, cứ nói Tô Thiếu Dậu ra bao
nhiêu bạc, Lưu Kỳ ta ra gấp ba hắn, việc thành rồi tất có thâm tạ, còn thỉnh
Khâu gia giúp ta một tay.”
Khâu gia không vội vã đi truyền lời cho hắn, mà là cầm giấy và bút mực
tới, để hắn viết chứng từ, Lưu Kỳ không chút do dự viết tờ chứng từ, ấn dấu
tay của mình.
Khâu gia ở dưới đèn nhìn kỹ chứng từ mấy lần, xác nhận không có sai lầm
mới gấp chứng từ thu vào trong ngực, lúc này mới đi truyền lời cho hắn.
Vậy xem như lừa dối xong, còn không chờ hắn cười ra tiếng, một tiếng “Ta
thế nào lại không gặp ngươi ở hôn lễ của Hồ đại thiếu gia.” Làm hắn lại lần
nữa treo tâm lên, kinh ngạc ra một thân mồ hôi lạnh.
Nói chuyện chính là đại huynh đệ ở phòng giam cách vách.
“Nha, vị ca ca này cũng biết Hồ đại thiếu gia?”
Tuệ Quả không ngừng vì Lưu Kỳ vuốt mồ hôi, một người tiếp một người,
vậy cũng quá khó khăn a!
“Hồ đại thiếu gia, trấn Minh Hồ có ai không biết, ta và hắn không thân, ta
và nhạc phụ hắn Bành địa chủ lại quen thuộc. Lúc trước khuê nữ nhà Bành
địa chủ có thể leo lên cửa hôn nhân Hồ gia là phụ thân ta vẫn còn. Giờ mới
mấy năm, phụ thân ta vừa đi, Bành gia liền trở mặt không nhận người, oan
uổng đẩy ta vào đại lao, nuốt tài sản nhà ta.” Nam nhân càng nói, biểu tình
trên mặt càng dữ tợn, nghĩ đến là cực kỳ hận người nhà họ Bành.
Lưu Kỳ xoa xoa sắc mặt cười đến cứng đờ, nói: “Nếu ngươi biết ta bịa
chuyện có quan hệ với Hồ
gia, vì sao không vạch trần ta ở trước mặt Khâu gia?”
“Vạch trần ngươi làm gì, chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên,
sản nghiệp nhà ta không lấy lại được, của nhà ngươi còn có cơ hội lấy về.”
Lời này vừa nói ra, Lưu Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới hắn ta thật đúng là tin
chuyện ma quỷ vô căn cứ vừa mới rồi kia.
“Ca ca nhân nghĩa, huynh đệ đi ra ngoài nhất định nghĩ cách cứu ngươi từ
nơi này ra. Không dối gạt ca ca, ta căn bản không quen biết Hồ gia và Bành
gia, tất cả đều là bởi vì buổi sáng lúc vào thành, ở vùng ngoại ô ngẫu nhiên
ta gặp được đại tiểu thư Bành gia cùng một nam tử lêu lổng hoang dã, nghe
đầy một tai bọn họ ve vãn đánh yêu mới biết được những việc này.” Lưu Kỳ
lời này cũng làm nam nhân đó giật mình, hắn nháy mắt đứng lên, nhìn về
phía Lưu Kỳ, nói: “Ngươi cẩn thận nói xem.”
Lưu Kỳ nói một lần từ đầu tới đuôi cho hắn, đến bọn họ dùng cái tư thế gì
cũng miêu tả rõ ràng.
Nam tử nghe xong vẫn luôn không nói, đỡ đầu nghĩ đến cái gì, một hồi lâu
hỏi: “Ngươi xác định nàng gọi nam nhân đó là Dư ca ca?”
Lưu Kỳ gật gật đầu, nói: “Ta xác định, không tin ngươi hỏi huynh đệ đầu
trọc này, hắn cũng nghe thấy.”
Tuệ Quả cũng phối hợp gật gật đầu, nam nhân đột nhiên vỗ đùi cười, trong
miệng lẩm bẩm nói:
“Trời không vong ta!”
Lưu Kỳ xem bộ dáng này của hắn không khỏi tò mò, nghĩ nghĩ vẫn há mồm
hỏi: “Ca ca chính là nghĩ ra phương pháp thoát thân?”
Nam nhân ngừng cười, cùng hắn nói lên sâu xa giữa nhà mình và Bành gia.
Nam nhân tên gọi là Khương Vô Ấn, phụ thân hắn và Bành địa chủ, còn có
phụ thân Chu Dư là huynh đệ đồng môn, thời trẻ bọn họ lấy nghề trộm mộ
mà sống.
Bành địa chủ và phụ thân Chu Dư phụ trách xuống mộ thăm bảo, phụ thân
hắn phụ trách liên hệ
người mua bán, ba người hợp tác thật sự không tồi, ở trên đường cũng có
chút danh khí nhỏ.
Đi đêm nhiều dẽ gặp quỷ, đó là một cái cổ mộ, quy mô thật ra không lớn,
bên trong vàng bạc trân bảo lại không ít. Bọn họ giống như thường lấy bảo
bối liền đi, lại không ngờ cái quan tài đột nhiên mở ra, bên trong nhảy ra
một phi thi, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Bọn họ tuy có chút đạo hạnh, nhưng đối phó phi thi bực này còn có chút
khó khăn, đặc biệt trong mộ nhỏ hẹp, thi triển tay chân không nổi, mắt thấy
sắp không ônt, Bành địa chủ trong lòng cứng rắn, đẩy sư huynh bên cạnh về
phía phi thi, chính mình lấy vàng bạc tài bảo nhanh như chớp chạy mất, sau
đó đóng cửa động, phá hỏng con đường sống duy nhất.
Bởi vì chuyện này, phụ thân hắn và Bành địa chủ nháo lớn một trận, sau đó
hai người liền chậu vàng rửa tay, không trộm mộ nữa. Bành địa chủ và cha
hắn dựa vào những bạc đó mua đồng ruộng, cửa hàng trở thành địa chủ một
phương. Người một nhà Chu Dư lại là Bành địa chủ nhận vào nhà mình,
không bao lâu, mẫu thân Chu Dư tái giá với Bành địa chủ.
Cưới gả này có chút nội tình, phụ thân hắn có lần uống say vô tình nói với
hắn, phụ thân hắn hoài nghi năm đó bọn họ căn bản không phải gặp phi thi,
mà là Bành địa chủ bịa lời nói dối, lão ta vẫn luôn mơ ước mẫu thân của
Chu Dư.
Cụ thể phụ thân hắn không nói rõ ràng, chỉ nói Chu thị gả cho lão ta khẳng
định có lý do khó nói.
Khương Vô Ấn còn nhớ rõ Bành địa chủ cùng với thời điểm thành thân,
trên mặt Chu thị không có nửa phần tươi cười, hắn còn tưởng rằng là bởi vì
hai nữ nhi nhà Bành địa chủ khóc lóc không muốn nhận kế mẫu này, hiện
giờ nghĩ đến chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
nói có chút khô, Khâu gia có thể thưởng cho ngụm rượu nhuận họng đỡ
khát hay không?”
Lao đầu nhưng thật ra không làm khó hắn, chỉ chỉ cái ly nhỏ đã nứt trên bàn
trong phòng giam của hắn, Lưu Kỳ hiểu ý, vội lấy tới, dùng vạt áo xoa xoa,
tiếp chén rượu lao đầu thưởng cho.
Lưu Kỳ uống một hơi cạn sạch, lúc này mới tiếp tục nói: “Đêm đó ta đang
ngủ ngon, bị người nào sờ soạng, còn tưởng rằng có kẻ cắp vào phòng trộm
đồ mà khiếp sợ. Nào biết đâu rằng là kế
mẫu nhặt được kia, đang ngậm kê kê của ta không bỏ, bộ dáng tao lãng so
với xướng kĩ hoa lâu chỉ hơn không kém. Tô Thiếu Dậu hắn thế nhưng
thích nữ tử như vậy, thật sự là không nghĩ tới.
Nữ nhân đưa tới cửa, không làm thì thực xin lỗi ông trời thưởng cho cơ hội,
ta xem Tô Thiếu Dậu chính là bị bộ dáng dâm đãng này của nàng mê hoặc.
Mà hiện giờ ả lại còn là quả phụ mỹ
mạo nhiều tiền, cưới cũng không thiệt. Bây giờ hại ta vào đại lao, gia sản
không phải đều là của tao đàn bà kia sao!”
Lưu Kỳ càng nói càng tức, chén cầm trong tay hung hăng ném xuống, đột
nhiên quỳ trước lao đầu, phanh phanh phanh mà dập đầu ba cái, nói: “Khâu
gia giúp ta đi, nếu đêm nay ta không ra được đại lao, gia sản đều là của đôi
gian phu dâm phụ kia. Khâu gia giúp ta lần này, chờ ta đi ra ngoài rồi, nhất
định thâm tạ đại ân đại đức của ngài.”
Lưu Kỳ đột nhiên như vậy làm cho mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là Tuệ
Quả, đường đường quốc công gia nha! Một chút cũng không giống các đại
quan trước kia hắn từng gặp.
Khâu gia nhưng thật ra thực nhanh khôi phục trấn định, vuốt râu cũng
không nói chuyện, trong lòng đang tính toán có phải hắn nói thật hay
không.
Nhìn bọn họ ăn mặc xác thật giá trị xa xỉ, khí phái toàn thân cũng không
giống giả vờ, chỉ là cũng không dám bảo đảm có phải hắn đang nói dối hay
không, Tô công tử kia thoạt nhìn cũng không giống kẻ thiếu tiền.
285
Lưu Kỳ thấy hắn không đáp lời, lại tiếp tục nói: “Khâu gia nếu không tin, ta
có thể viết xuống chứng từ, ký tên vào, nếu ta vừa đi không trở về, ngươi
cầm tờ chứng từ này đi Hồ gia trấn trên, tìm Hồ đại thiếu gia, hắn là huynh
đệ kết bái của ta, khẳng định sẽ không thiếu Khâu gia một phân một hào.”
“Ngươi biết Hồ đại thiếu gia?” Khâu gia hỏi.
Lưu Kỳ trong lòng lộp bộp, hắn ta hỏi thế là có ý tứ? gì Chẳng lẽ cũng biết
Hồ đại thiếu gia này?
Lời đều nói đến phân thượng này, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói.
“Đúng thế, hắn là huynh đệ kết nghĩa với ta, hôm hắn và đại tiểu thư nhà
Bành địa chủ thành thân, ta còn cùng hắn đi đón dâu. Buổi sáng hôm nay
tới trấn Minh Hồ, còn ở ngoài trấn gặp được phu nhân hắn, Khâu gia nếu
còn chưa tin, không bằng ta để huynh đệ này áp ở chỗ ngài nơi này làm tin,
chờ ta lấy bạc tới ngài hẵng thả hắn.”
Tuệ Quả nghe hắn nói như thế liền nóng nảy, vội nói: “Ngươi cũng không
thể bỏ ta lại.”
“Được rồi được rồi, các ngươi đều không cần phải nói, bắt ngươi chính là
Huyện thái gia tự mình hạ lệnh, ta cũng không làm chủ thả người được.”
Nghe Khâu gia nói như thế, Lưu Kỳ liền biết là có hi vọng, vội vã nói:
“Phiều Khâu gia bẩm báo một tiếng cho ta, cứ nói Tô Thiếu Dậu ra bao
nhiêu bạc, Lưu Kỳ ta ra gấp ba hắn, việc thành rồi tất có thâm tạ, còn thỉnh
Khâu gia giúp ta một tay.”
Khâu gia không vội vã đi truyền lời cho hắn, mà là cầm giấy và bút mực
tới, để hắn viết chứng từ, Lưu Kỳ không chút do dự viết tờ chứng từ, ấn dấu
tay của mình.
Khâu gia ở dưới đèn nhìn kỹ chứng từ mấy lần, xác nhận không có sai lầm
mới gấp chứng từ thu vào trong ngực, lúc này mới đi truyền lời cho hắn.
Vậy xem như lừa dối xong, còn không chờ hắn cười ra tiếng, một tiếng “Ta
thế nào lại không gặp ngươi ở hôn lễ của Hồ đại thiếu gia.” Làm hắn lại lần
nữa treo tâm lên, kinh ngạc ra một thân mồ hôi lạnh.
Nói chuyện chính là đại huynh đệ ở phòng giam cách vách.
“Nha, vị ca ca này cũng biết Hồ đại thiếu gia?”
Tuệ Quả không ngừng vì Lưu Kỳ vuốt mồ hôi, một người tiếp một người,
vậy cũng quá khó khăn a!
“Hồ đại thiếu gia, trấn Minh Hồ có ai không biết, ta và hắn không thân, ta
và nhạc phụ hắn Bành địa chủ lại quen thuộc. Lúc trước khuê nữ nhà Bành
địa chủ có thể leo lên cửa hôn nhân Hồ gia là phụ thân ta vẫn còn. Giờ mới
mấy năm, phụ thân ta vừa đi, Bành gia liền trở mặt không nhận người, oan
uổng đẩy ta vào đại lao, nuốt tài sản nhà ta.” Nam nhân càng nói, biểu tình
trên mặt càng dữ tợn, nghĩ đến là cực kỳ hận người nhà họ Bành.
Lưu Kỳ xoa xoa sắc mặt cười đến cứng đờ, nói: “Nếu ngươi biết ta bịa
chuyện có quan hệ với Hồ
gia, vì sao không vạch trần ta ở trước mặt Khâu gia?”
“Vạch trần ngươi làm gì, chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên,
sản nghiệp nhà ta không lấy lại được, của nhà ngươi còn có cơ hội lấy về.”
Lời này vừa nói ra, Lưu Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới hắn ta thật đúng là tin
chuyện ma quỷ vô căn cứ vừa mới rồi kia.
“Ca ca nhân nghĩa, huynh đệ đi ra ngoài nhất định nghĩ cách cứu ngươi từ
nơi này ra. Không dối gạt ca ca, ta căn bản không quen biết Hồ gia và Bành
gia, tất cả đều là bởi vì buổi sáng lúc vào thành, ở vùng ngoại ô ngẫu nhiên
ta gặp được đại tiểu thư Bành gia cùng một nam tử lêu lổng hoang dã, nghe
đầy một tai bọn họ ve vãn đánh yêu mới biết được những việc này.” Lưu Kỳ
lời này cũng làm nam nhân đó giật mình, hắn nháy mắt đứng lên, nhìn về
phía Lưu Kỳ, nói: “Ngươi cẩn thận nói xem.”
Lưu Kỳ nói một lần từ đầu tới đuôi cho hắn, đến bọn họ dùng cái tư thế gì
cũng miêu tả rõ ràng.
Nam tử nghe xong vẫn luôn không nói, đỡ đầu nghĩ đến cái gì, một hồi lâu
hỏi: “Ngươi xác định nàng gọi nam nhân đó là Dư ca ca?”
Lưu Kỳ gật gật đầu, nói: “Ta xác định, không tin ngươi hỏi huynh đệ đầu
trọc này, hắn cũng nghe thấy.”
Tuệ Quả cũng phối hợp gật gật đầu, nam nhân đột nhiên vỗ đùi cười, trong
miệng lẩm bẩm nói:
“Trời không vong ta!”
Lưu Kỳ xem bộ dáng này của hắn không khỏi tò mò, nghĩ nghĩ vẫn há mồm
hỏi: “Ca ca chính là nghĩ ra phương pháp thoát thân?”
Nam nhân ngừng cười, cùng hắn nói lên sâu xa giữa nhà mình và Bành gia.
Nam nhân tên gọi là Khương Vô Ấn, phụ thân hắn và Bành địa chủ, còn có
phụ thân Chu Dư là huynh đệ đồng môn, thời trẻ bọn họ lấy nghề trộm mộ
mà sống.
Bành địa chủ và phụ thân Chu Dư phụ trách xuống mộ thăm bảo, phụ thân
hắn phụ trách liên hệ
người mua bán, ba người hợp tác thật sự không tồi, ở trên đường cũng có
chút danh khí nhỏ.
Đi đêm nhiều dẽ gặp quỷ, đó là một cái cổ mộ, quy mô thật ra không lớn,
bên trong vàng bạc trân bảo lại không ít. Bọn họ giống như thường lấy bảo
bối liền đi, lại không ngờ cái quan tài đột nhiên mở ra, bên trong nhảy ra
một phi thi, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Bọn họ tuy có chút đạo hạnh, nhưng đối phó phi thi bực này còn có chút
khó khăn, đặc biệt trong mộ nhỏ hẹp, thi triển tay chân không nổi, mắt thấy
sắp không ônt, Bành địa chủ trong lòng cứng rắn, đẩy sư huynh bên cạnh về
phía phi thi, chính mình lấy vàng bạc tài bảo nhanh như chớp chạy mất, sau
đó đóng cửa động, phá hỏng con đường sống duy nhất.
Bởi vì chuyện này, phụ thân hắn và Bành địa chủ nháo lớn một trận, sau đó
hai người liền chậu vàng rửa tay, không trộm mộ nữa. Bành địa chủ và cha
hắn dựa vào những bạc đó mua đồng ruộng, cửa hàng trở thành địa chủ một
phương. Người một nhà Chu Dư lại là Bành địa chủ nhận vào nhà mình,
không bao lâu, mẫu thân Chu Dư tái giá với Bành địa chủ.
Cưới gả này có chút nội tình, phụ thân hắn có lần uống say vô tình nói với
hắn, phụ thân hắn hoài nghi năm đó bọn họ căn bản không phải gặp phi thi,
mà là Bành địa chủ bịa lời nói dối, lão ta vẫn luôn mơ ước mẫu thân của
Chu Dư.
Cụ thể phụ thân hắn không nói rõ ràng, chỉ nói Chu thị gả cho lão ta khẳng
định có lý do khó nói.
Khương Vô Ấn còn nhớ rõ Bành địa chủ cùng với thời điểm thành thân,
trên mặt Chu thị không có nửa phần tươi cười, hắn còn tưởng rằng là bởi vì
hai nữ nhi nhà Bành địa chủ khóc lóc không muốn nhận kế mẫu này, hiện
giờ nghĩ đến chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.