Chương 92: Nghi Vấn Thật Lớn
Ô Liễu
01/02/2023
Lưu Kỳ nghe hắn nói xong, trong lòng đột nhiên hiểu được lúc trước nghe
lén nam nhân nói câu kia, đều là nhà nàng ta nợ hắn.
Thù giết cha đoạt mẹ, ai có thể nhịn xuống, chỉ ngủ hai khuê nữ còn tính là
tiện nghi cho lão.
Đang nói, Khâu gia đã trở lại, còn một người ăn mặc thư sinh cũng tới,
Khương Vô Ấn gọi ông ta là Quan sư gia.
Quan sư gia mang đến một tờ chứng từ, cho hắn ký, lại chỉ thả một mình
hắn đi, muốn giữ Tuệ
Quả ở chỗ này làm con tin.
Tuệ Quả không muốn, Lưu Kỳ kéo hắn ra một bên không biết nói cái gì, lúc
này Tuệ Quả mới không tình nguyện đáp ứng.
Bà nội nó, Tô Thiếu Dậu thật đúng là lấy ra lão tử chơi, Lưu Kỳ ra khỏi đại
lao, nhanh chóng quăng hai trùng theo đuôi phía sau, từ trong hầu bao lấy ra
một cái sáo nhỏ, hai ngắn hai dài thổi vài tiếng, chỉ nháy mắt trước mặt liền
thêm mấy hắc y nhân.
“Chủ tử có gì phân phó?” Hắc y nhân cầm đầu hỏi.
“Ngay lập tức tra hành tung của Tô Thiếu Dậu mấy năm nay cho ta.” Lão tử
thật muốn nhìn hắn mấy năm nay đến tột cùng đã trải qua cái gì, thế nhưng
đột nhiên phải xuống tay với lão tử.
Lưu Kỳ phân phó xuống, mới để hắc y nhân lui ra, rồi trở về khách điếm.
Ám vệ là Thái Hậu cho hắn, nếu không bằng vào một phong thư hắn liền
chuồn ra, Thái Hậu sao còn không cho người bắt hắn trở về.
Đêm đã khuya, khách điếm đã sớm đóng cửa, hắn đập cửa một hồi lâu tiểu
nhị mới ra mở cửa, hắn hỏi: “Tô công tử đã trở lại chưa?”
Tiểu nhị còn buồn ngủ, lắc đầu nói: “Công tử ngài không phải cùng Tô
công tử một đường đi ra ngoài sao?”
Kỳ quái như thế, Tô Thiếu Dậu vì sao hiện còn chưa về khách điếm?
Không kịp nghĩ quá nhiều, Lưu Kỳ vội chạy lên lầu, gõ gõ cửa phòng quốc
sư, mơ hồ nghe thấy bên trong có thanh âm nói chuyện với nhau, trong lòng
buồn bực, sao quốc sư và phu nhân còn chưa ngủ?
Cửa thực nhanh mở ra, lại chỉ có một mình quốc sư, còn mặc đến chỉnh
chỉnh tề tề, một chút cũng không giống như là mới từ trên giường bò dậy,
trong phòng cũng sáng đèn, màn giường buông xuống, nghĩ đến hẳn là phu
nhân ở trên giường.
Phu nhân đang ngủ, quốc sư lại ăn mặc chỉnh tề, đây thật sự là quá kỳ quái,
đặc biệt vừa rồi hình như hắn còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau,
chẳng lẽ trong phòng còn có người thứ ba?
Hắn và Tuệ Quả đều ở bên ngoài, canh giờ này Kim Triều cũng không có
khả năng còn chưa ngủ, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tô Thiếu Dậu.
“Quốc sư, ta phạm tội, Tuệ Quả bị ta để ở đại lao nha môn gán nợ rồi, đến
lấy bạc đi chuộc.”
Lưu Kỳ nói liền đi vào trong, nhân cơ hội nhìn nhìn trong phòng.
Phòng khách điếm chỉ rộng như thế, liếc mắt một cái là xem xong, căn bản
không có chỗ giấu người, hoặc là nấp dưới giường, hoặc là ẩn trên giường,
nhưng vì sao quốc sư phải che dấu Tô Thiếu Dậu?
“Tìm cái gì đấy?” Mạc Ly nghe thấy có thể sử dụng bạc giải quyết thì
không nóng nảy, có thể sử
dụng bạc giải quyết thì đều không tính là gì, trước đó không lâu Lưu Kỳ
còn ở chỗ Trịnh Hưng An đào được không ít bạc.
“Ta vừa mới nghe thấy quốc sư ngài đang cùng người nào nói chuyện, sao
vừa mở cửa lại chỉ có một mình ngài?”
“Nó mới vừa đi, nó cũng không phải là người.” Mạc Ly giải thích.
“Ai, ta thật ra đã quên bản lĩnh của ngài, còn tưởng rằng là Tô Thiếu Dậu
kia.” Lưu Kỳ nói xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi ở trên ghế,
rót ly trà, uống một hơi cạn sạch.
“Thanh âm nhỏ chút, Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngủ, nói một chút đi, chọc
đến chuyện gì.” Mạc Ly nói rồi cũng ngồi xuống.
Lưu Kỳ cẩn thận nói một chuyện vừa mới rồi đó, Mạc Ly lại không có kinh
ngạc, Lưu Kỳ không khỏi hỏi: “Quốc sư, sao ngài nghe xong một chút cũng
không cảm thấy kinh ngạc?”
“Vừa mới ngươi nghe thấy tiếng người, chính là tới nhắc nhở ta cẩn thận Tô
Thiếu Dậu.” Vừa mới tới là cá chép tinh. Trước đó không lâu cá chép tinh
phi thăng thành công, nó tới cảm tạ bọn họ trợ giúp nó phi thăng, cũng nói
cho hắn, Tô Thiếu Dậu cũng bái vào môn hạ Vụ Đảo thượng thần, nhưng
thật ra không có đạo hạnh gì, là Thiên Cơ đạo nhân tiến cử hắn.
Lưu Kỳ vừa nghe Thiên Cơ đạo nhân thì tức khắc nghĩ tới mỹ nhân rơm rạ
kia mà bình tĩnh không được, xem ra Tô Thiếu Dậu vẫn là để lại tình cảm
với hắn, chỉ đẩy hắn vào đại lao, vẫn chưa tổn thương tính mạng. Nhưng vì
sao hắn ta phải làm như thế? Hắn lại không trêu chọc hắn ta, Tô Thiếu Dậu
đối phó hắn làm gì?
Mạc Ly hiện cũng không nghĩ ra, cá chép tinh vì sao tới tạ ơn bọn họ, bọn
họ cũng không có làm cái gì, tất cả đều là công lao của Linh Thái lão nhân.
Vì sao lại nhắn hắn cẩn thận với Tô Thiếu Dậu? Hắn và Tô Thiếu Dậu mới
gặp mặt một lần, không oán không thù, vì sao hắn ta lại muốn nhằm vào
hắn?
Hai người cân nhắc cả đêm cũng không có manh mối. Sáng sớm ngày hôm
sau, Lưu Kỳ cầm ngân phiếu tới đưa cả Tuệ Quả và Khương Vô Ấn ra, mất
hơn phần nửa số ngân phiếu, cũng may đều là cướp đoạt từ chỗ Trịnh Hưng
An, dùng cũng không đau lòng.
Khương Vô Ấn mang ơn đội nghĩa hắn, phanh phanh phanh chính là dập
đầu ba cái vang dội, nói ngày nào đó nhất định dâng trả gấp mười lần, Lưu
Kỳ xua xua tay nâng hắn dậy, không thèm để
ý nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, ca ca không cần như vậy, coi như Lưu Kỳ
ta kết giao ngươi huynh đệ này.”
Khương Vô Ấn không ở lâu, thực nhanh liền cáo từ bọn họ.
Lưu Kỳ và Tuệ Quả trở lại khách điếm đã là giữa trưa, trên bàn cơm Lưu
Kỳ từ đầu tới đuôi lại nói một lần chuyện tối hôm qua cho Tuệ Quả và Thu
Nhuyễn Nhuyễn nghe.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, không khỏi nhíu mày, nếu phải đối phó
tướng công, ngốc tử
cũng biết phải xuống tay từ trên người nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng chính là
bởi vì hồng đồng bại lộ mà nàng bị hoàng đế hạ chỉ chém chết. Tô Thiếu
Dậu muốn đối phó nàng, trực tiếp để lộ
chuyện hồng đồng ra, bôi nhọ là yêu nghiệt, bọn họ liền không có cách nào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nói ý tưởng này của mình, trong nhất thời mọi
người đều ăn không ngon, chỉ có Kim Triều vô tâm không phổi tiếp tục
mồm to gặm tương giò.
“Được rồi, mọi người đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ăn
cơm trước đi, ăn xong lên đường.” Mạc Ly lúc này một chút manh mối
cũng không có, Tô Thiếu Dậu, Thiên Cơ đạo nhân, Trịnh Hưng An, mấy
người này với hắn mà nói đều không có liên lụy gì rõ ràng, thậm chí thấy
cũng chưa từng gặp, không nghĩ ra vì sao sẽ cùng nhau đối phó hắn.
Mạc Ly liếc mắt một cái nhìn thấy lão tổ tông đang ăn đến vui vẻ, nghĩ
muốn lão tổ tông chỉ
điểm một chút hay không. Chỉ một cái chớp mắt, Mạc Ly phủ nhận cái ý
tưởng trong lòng này, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, hà
tất làm phiền lão tổ tông.
Lão tổ tông chờ mãi chờ mãi không thấy Mạc Ly tới hỏi, thừa dịp Lưu Kỳ
và Tuệ Quả đi ra xe ngựa xếp hành lý, lão tổ tông bước chân ngắn nhỏ vào
phòng Mạc Ly. Mạc Ly đang điều chỉnh nón màn che trên đầu cho tiểu tức
phụ, chỉ nghe lão tổ tông nhẹ bẫng mà đề điểm một câu: “Sự
tình không phải ngươi đã sớm tính ra sao?”
Mạc Ly sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, thiên tai nhân họa, thiên tai
đã qua, kế tiếp hẳn là nhân họa?
Nhưng hắn tính đến là hồng nhan loạn quốc nha, cái này có liên hệ gì? Tô
Thiếu Dậu một chiêu này tuy theo phân tích là nhằm tới hắn, nhưng bề
ngoài lại là hướng về phía Lưu Kỳ, vậy là vì cái gì? Hắn và Đoan Dương
Vương có quan hệ sao? Mấy mỹ nhân đưa vào trong cung có gì kỳ
quặc? Thiên Cơ đạo nhân và Trịnh Hưng An cùng với việc này có thể có
liên lụy hay không?
Càng làm cho hắn lo lắng chính là dị đồng của tiểu tức phụ, nếu bị người có
tâm lợi dụng, trước mặt mọi người vạch trần ra thì không ổn, đặc biệt thế
nhân chỉ nhìn hiện tượng, dễ bị người khác 290
lợi dụng nhất, một cái miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, nhảy
vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch hết.
Mạc Ly suy nghĩ có nên dàn xếp tiểu tức phụ đi chỗ khác, chờ việc này qua
đi rồi trở về kinh thành hay không?
Hắn ở trên xe ngựa đề ra ý tưởng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút không
muốn, lại chưa nói ra, chỉ trả lời: “Ta nghe tướng công.”
lén nam nhân nói câu kia, đều là nhà nàng ta nợ hắn.
Thù giết cha đoạt mẹ, ai có thể nhịn xuống, chỉ ngủ hai khuê nữ còn tính là
tiện nghi cho lão.
Đang nói, Khâu gia đã trở lại, còn một người ăn mặc thư sinh cũng tới,
Khương Vô Ấn gọi ông ta là Quan sư gia.
Quan sư gia mang đến một tờ chứng từ, cho hắn ký, lại chỉ thả một mình
hắn đi, muốn giữ Tuệ
Quả ở chỗ này làm con tin.
Tuệ Quả không muốn, Lưu Kỳ kéo hắn ra một bên không biết nói cái gì, lúc
này Tuệ Quả mới không tình nguyện đáp ứng.
Bà nội nó, Tô Thiếu Dậu thật đúng là lấy ra lão tử chơi, Lưu Kỳ ra khỏi đại
lao, nhanh chóng quăng hai trùng theo đuôi phía sau, từ trong hầu bao lấy ra
một cái sáo nhỏ, hai ngắn hai dài thổi vài tiếng, chỉ nháy mắt trước mặt liền
thêm mấy hắc y nhân.
“Chủ tử có gì phân phó?” Hắc y nhân cầm đầu hỏi.
“Ngay lập tức tra hành tung của Tô Thiếu Dậu mấy năm nay cho ta.” Lão tử
thật muốn nhìn hắn mấy năm nay đến tột cùng đã trải qua cái gì, thế nhưng
đột nhiên phải xuống tay với lão tử.
Lưu Kỳ phân phó xuống, mới để hắc y nhân lui ra, rồi trở về khách điếm.
Ám vệ là Thái Hậu cho hắn, nếu không bằng vào một phong thư hắn liền
chuồn ra, Thái Hậu sao còn không cho người bắt hắn trở về.
Đêm đã khuya, khách điếm đã sớm đóng cửa, hắn đập cửa một hồi lâu tiểu
nhị mới ra mở cửa, hắn hỏi: “Tô công tử đã trở lại chưa?”
Tiểu nhị còn buồn ngủ, lắc đầu nói: “Công tử ngài không phải cùng Tô
công tử một đường đi ra ngoài sao?”
Kỳ quái như thế, Tô Thiếu Dậu vì sao hiện còn chưa về khách điếm?
Không kịp nghĩ quá nhiều, Lưu Kỳ vội chạy lên lầu, gõ gõ cửa phòng quốc
sư, mơ hồ nghe thấy bên trong có thanh âm nói chuyện với nhau, trong lòng
buồn bực, sao quốc sư và phu nhân còn chưa ngủ?
Cửa thực nhanh mở ra, lại chỉ có một mình quốc sư, còn mặc đến chỉnh
chỉnh tề tề, một chút cũng không giống như là mới từ trên giường bò dậy,
trong phòng cũng sáng đèn, màn giường buông xuống, nghĩ đến hẳn là phu
nhân ở trên giường.
Phu nhân đang ngủ, quốc sư lại ăn mặc chỉnh tề, đây thật sự là quá kỳ quái,
đặc biệt vừa rồi hình như hắn còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau,
chẳng lẽ trong phòng còn có người thứ ba?
Hắn và Tuệ Quả đều ở bên ngoài, canh giờ này Kim Triều cũng không có
khả năng còn chưa ngủ, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tô Thiếu Dậu.
“Quốc sư, ta phạm tội, Tuệ Quả bị ta để ở đại lao nha môn gán nợ rồi, đến
lấy bạc đi chuộc.”
Lưu Kỳ nói liền đi vào trong, nhân cơ hội nhìn nhìn trong phòng.
Phòng khách điếm chỉ rộng như thế, liếc mắt một cái là xem xong, căn bản
không có chỗ giấu người, hoặc là nấp dưới giường, hoặc là ẩn trên giường,
nhưng vì sao quốc sư phải che dấu Tô Thiếu Dậu?
“Tìm cái gì đấy?” Mạc Ly nghe thấy có thể sử dụng bạc giải quyết thì
không nóng nảy, có thể sử
dụng bạc giải quyết thì đều không tính là gì, trước đó không lâu Lưu Kỳ
còn ở chỗ Trịnh Hưng An đào được không ít bạc.
“Ta vừa mới nghe thấy quốc sư ngài đang cùng người nào nói chuyện, sao
vừa mở cửa lại chỉ có một mình ngài?”
“Nó mới vừa đi, nó cũng không phải là người.” Mạc Ly giải thích.
“Ai, ta thật ra đã quên bản lĩnh của ngài, còn tưởng rằng là Tô Thiếu Dậu
kia.” Lưu Kỳ nói xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi ở trên ghế,
rót ly trà, uống một hơi cạn sạch.
“Thanh âm nhỏ chút, Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngủ, nói một chút đi, chọc
đến chuyện gì.” Mạc Ly nói rồi cũng ngồi xuống.
Lưu Kỳ cẩn thận nói một chuyện vừa mới rồi đó, Mạc Ly lại không có kinh
ngạc, Lưu Kỳ không khỏi hỏi: “Quốc sư, sao ngài nghe xong một chút cũng
không cảm thấy kinh ngạc?”
“Vừa mới ngươi nghe thấy tiếng người, chính là tới nhắc nhở ta cẩn thận Tô
Thiếu Dậu.” Vừa mới tới là cá chép tinh. Trước đó không lâu cá chép tinh
phi thăng thành công, nó tới cảm tạ bọn họ trợ giúp nó phi thăng, cũng nói
cho hắn, Tô Thiếu Dậu cũng bái vào môn hạ Vụ Đảo thượng thần, nhưng
thật ra không có đạo hạnh gì, là Thiên Cơ đạo nhân tiến cử hắn.
Lưu Kỳ vừa nghe Thiên Cơ đạo nhân thì tức khắc nghĩ tới mỹ nhân rơm rạ
kia mà bình tĩnh không được, xem ra Tô Thiếu Dậu vẫn là để lại tình cảm
với hắn, chỉ đẩy hắn vào đại lao, vẫn chưa tổn thương tính mạng. Nhưng vì
sao hắn ta phải làm như thế? Hắn lại không trêu chọc hắn ta, Tô Thiếu Dậu
đối phó hắn làm gì?
Mạc Ly hiện cũng không nghĩ ra, cá chép tinh vì sao tới tạ ơn bọn họ, bọn
họ cũng không có làm cái gì, tất cả đều là công lao của Linh Thái lão nhân.
Vì sao lại nhắn hắn cẩn thận với Tô Thiếu Dậu? Hắn và Tô Thiếu Dậu mới
gặp mặt một lần, không oán không thù, vì sao hắn ta lại muốn nhằm vào
hắn?
Hai người cân nhắc cả đêm cũng không có manh mối. Sáng sớm ngày hôm
sau, Lưu Kỳ cầm ngân phiếu tới đưa cả Tuệ Quả và Khương Vô Ấn ra, mất
hơn phần nửa số ngân phiếu, cũng may đều là cướp đoạt từ chỗ Trịnh Hưng
An, dùng cũng không đau lòng.
Khương Vô Ấn mang ơn đội nghĩa hắn, phanh phanh phanh chính là dập
đầu ba cái vang dội, nói ngày nào đó nhất định dâng trả gấp mười lần, Lưu
Kỳ xua xua tay nâng hắn dậy, không thèm để
ý nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, ca ca không cần như vậy, coi như Lưu Kỳ
ta kết giao ngươi huynh đệ này.”
Khương Vô Ấn không ở lâu, thực nhanh liền cáo từ bọn họ.
Lưu Kỳ và Tuệ Quả trở lại khách điếm đã là giữa trưa, trên bàn cơm Lưu
Kỳ từ đầu tới đuôi lại nói một lần chuyện tối hôm qua cho Tuệ Quả và Thu
Nhuyễn Nhuyễn nghe.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, không khỏi nhíu mày, nếu phải đối phó
tướng công, ngốc tử
cũng biết phải xuống tay từ trên người nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng chính là
bởi vì hồng đồng bại lộ mà nàng bị hoàng đế hạ chỉ chém chết. Tô Thiếu
Dậu muốn đối phó nàng, trực tiếp để lộ
chuyện hồng đồng ra, bôi nhọ là yêu nghiệt, bọn họ liền không có cách nào.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nói ý tưởng này của mình, trong nhất thời mọi
người đều ăn không ngon, chỉ có Kim Triều vô tâm không phổi tiếp tục
mồm to gặm tương giò.
“Được rồi, mọi người đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ăn
cơm trước đi, ăn xong lên đường.” Mạc Ly lúc này một chút manh mối
cũng không có, Tô Thiếu Dậu, Thiên Cơ đạo nhân, Trịnh Hưng An, mấy
người này với hắn mà nói đều không có liên lụy gì rõ ràng, thậm chí thấy
cũng chưa từng gặp, không nghĩ ra vì sao sẽ cùng nhau đối phó hắn.
Mạc Ly liếc mắt một cái nhìn thấy lão tổ tông đang ăn đến vui vẻ, nghĩ
muốn lão tổ tông chỉ
điểm một chút hay không. Chỉ một cái chớp mắt, Mạc Ly phủ nhận cái ý
tưởng trong lòng này, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, hà
tất làm phiền lão tổ tông.
Lão tổ tông chờ mãi chờ mãi không thấy Mạc Ly tới hỏi, thừa dịp Lưu Kỳ
và Tuệ Quả đi ra xe ngựa xếp hành lý, lão tổ tông bước chân ngắn nhỏ vào
phòng Mạc Ly. Mạc Ly đang điều chỉnh nón màn che trên đầu cho tiểu tức
phụ, chỉ nghe lão tổ tông nhẹ bẫng mà đề điểm một câu: “Sự
tình không phải ngươi đã sớm tính ra sao?”
Mạc Ly sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, thiên tai nhân họa, thiên tai
đã qua, kế tiếp hẳn là nhân họa?
Nhưng hắn tính đến là hồng nhan loạn quốc nha, cái này có liên hệ gì? Tô
Thiếu Dậu một chiêu này tuy theo phân tích là nhằm tới hắn, nhưng bề
ngoài lại là hướng về phía Lưu Kỳ, vậy là vì cái gì? Hắn và Đoan Dương
Vương có quan hệ sao? Mấy mỹ nhân đưa vào trong cung có gì kỳ
quặc? Thiên Cơ đạo nhân và Trịnh Hưng An cùng với việc này có thể có
liên lụy hay không?
Càng làm cho hắn lo lắng chính là dị đồng của tiểu tức phụ, nếu bị người có
tâm lợi dụng, trước mặt mọi người vạch trần ra thì không ổn, đặc biệt thế
nhân chỉ nhìn hiện tượng, dễ bị người khác 290
lợi dụng nhất, một cái miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, nhảy
vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch hết.
Mạc Ly suy nghĩ có nên dàn xếp tiểu tức phụ đi chỗ khác, chờ việc này qua
đi rồi trở về kinh thành hay không?
Hắn ở trên xe ngựa đề ra ý tưởng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút không
muốn, lại chưa nói ra, chỉ trả lời: “Ta nghe tướng công.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.