Chương 123: Lưu Quang Chiếu Sơ Thần
Ô Liễu
01/02/2023
(Ánh sáng chiếu buổi sớm mai, cũng là tên tổ sư gia và con gái của Mạc Ly
và Nhuyễn Nhuyễn) Mạc Ly sốt ruột đuổi theo, chờ tiểu tức phụ hoãn lại,
đáp đáp mạch cho nàng, nháy mắt sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, kéo
nàng đi một bàn khác tìm Lưu thái y thăm mạch. Lưu thái y xem mặt mũi
hắn nghiêm túc, vội buông chiếc đũa, theo bọn họ đi một gian phòng khác,
cẩn thận thăm mạch cho Thu Nhuyễn Nhuyễn xong, vuốt râu cười, chúc
mừng: “Chúc mừng quốc sư, chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch.”
Nghe xong Lưu thái y nói, Mạc Ly mới cười, hắn còn tưởng rằng mình bắt
lầm mạch, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng mình còn
bình bình thản thản, vậy liền mang thai? Khó trách gần đây tinh thần vẫn
luôn không được tốt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nôn nghén nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái ấy, tinh
thần cũng càng ngày càng vô dụng, không tới nửa tháng người đã gầy đi
nhiều, nhìn mà Mạc Ly đau lòng đến không được. Đám người Lưu Kỳ, Xa
Gia lão tổ nghĩ mọi cách đều vô dụng, gấp đến độ Mạc Ly thiếu chút nữa
động tâm tư phá thai. Đột nhiên có một ngày, tiểu Kim Triều nắm chặt tay
nhỏ lung lay đi vào phòng Thu Nhuyễn Nhuyễn, đưa cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn một trái cây đỏ, nói lắp bắp:
“Dì, ăn, ăn…”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đánh lên tinh thần tiếp nhận, hỏi hắn: “Trái cây này từ
chỗ nào tới?”
Kim Triều chỉ chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Trời, trời, thúc thúc, cho…”
Thân thể Kim Triều là nhờ hoa sen bảy màu lớn lên, nhưng hồn phách còn
nhỏ, học một năm có thể nói, nhưng còn nói không liền mạch, đi đường
cũng vẫn luôn lung lay.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe mà kỳ quái, thúc thúc trên trời cho?
Đang nghĩ ngợi, Kim Triều lại nói chuyện, “Dì, ăn, ăn, không nôn.”
Thúc thúc trên trời cho, ăn liền sẽ không nôn ra?
Thu Nhuyễn Nhuyễn lý giải như thế, bất quá loại đồ vật lai lịch không rõ
này, vẫn là để tướng công nhìn kỹ rồi nói đi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đặt trái cây đỏ ở trên bàn rồi mặc kệ, kéo Kim Triều
cùng ăn điểm tâm.
Lão tổ tông trên trời nhìn đến nóng vội, phải nhanh ăn đi nha!
Thúc thúc mà Kim Triều nói đúng là lão tổ tông, phàm nhân dựng kết tiên
thai cực kỳ hao tổn tinh khí, nghiêm trọng sẽ tổn hại thọ mệnh, dùng tiên
quả có thể hóa giải, lúc trước Nguyệt Triện chân quân chính là vì quay về
Cửu Trọng Thiên hái tiên quả mà bại lộ.
Việc này cũng không thể để Mạc Ly biết được, nếu bị Mạc Ly biết, việc ông
là tiên gia cũng không giấu được.
Lão tổ tông nghĩ nghĩ, lại bám trên người Kim Triều, cộp cộp cộp chạy đến
bên bàn, nhón chân bắt lấy quả tiên Thu Nhuyễn Nhuyễn đặt ở đó, đưa cho
nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn giật mình nhìn hắn chạy tới, nhìn trái cây đỏ trước
mắt, há mồm hỏi:
“Người là Tổ sư gia?”
“Đúng là bổn tọa, nhanh ăn trái cây đỏ, không được nói cho người khác,
đến Mạc Ly cũng không được nói, nếu không các ngươi sẽ có đại họa.”
“A?” Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ ra vì sao việc này không cho tướng
công biết, đang muốn hỏi, lão tổ tông tay mắt lanh lẹ nhét trái cây vào trong
miện cho nàng g, còn không đợi nàng nuốt, trái cây đỏ đã tự đi vào.
“Yên tâm, sư phụ sẽ không hại con, con chỉ lo cần sư phụ nói là được, từ
rày về sau mỗi ngày đều sẽ để Kim Triều đưa tới cho con.” Lão tổ tông nói
xong sợ nàng hỏi lại, vội vã đi rồi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn Kim Triều đột nhiên ngất xỉu đi, bất chấp trái cây
vừa mới nuốt vào, cũng chưa kịp nghĩ lại hai chữ“Sư phụ” lão tổ tông vừa
mới nói trong câu nói kia, vội vã nâng Kim Triều dậy, ôm nó lên giường,
Thật không cần nói, ăn trái cây xong, cảm giác cả người hữu lực, tinh thần
cũng càng tốt, thậm chí bắt đầu muốn ăn cái gì.
Lão tổ tông hẳn là sẽ không hại nàng, nhưng vì sao lại không để nàng nói
cho tướng công?
Nghĩ lời lão tổ tông nói, Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn đành nhịn xuống không
nói cho Mạc Ly nghe, mỗi ngày ăn trái cây đỏ Kim Triều đưa lại đây, nôn
nghén dần dần tốt, tinh thần cũng chậm rãi tốt, về sau một chút không khoẻ
đều hết. Trừ ngay từ đầu nôn nghén, nàng đều không có những việc không
thoải mái mà phụ nhân nhà bình thường phải chịu trong thời gian mang
thai, cũng không biết có phải bởi vì trái cây đỏ đó hay không.
Mạc Ly cũng không phát hiện cái gì khác thường, chỉ là từ đó về sau, Thu
Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm càng nhiều. Một bữa ba chén cơm thành chuyện
thường, nhưng làm thế nào cũng không thấy béo. Mạc Ly lại bắt đầu lo lắng
nàng như vậy có phải lại mắc bệnh gì hay không?
Lưu Kỳ nhìn cũng đành đỡ trán, nói: “Còn may ta sáng suốt, không cưới
vợ, đánh rắm cũng không có.”
Mạc Ly lo lắng mấy tháng sau, cuối cùng tới kỳ sắp sinh, Thu Nhuyễn
Nhuyễn là buổi tối phát động, Mạc Ly không màng bà mụ khuyên can, toàn
bộ hành trình bồi ở mép giường, trông tiểu tức phụ. Cũng may đứa nhỏ
thương mẹ, không để mẫu thân chịu tội, trời tảng sáng, nhật nguyệt cùng
không có thì phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên. Cùng thời gian, Lưu Kỳ
châm pháo ở cửa phủ quốc sư, phủ quốc sư vốn áp lực nháy mắt sôi trào.
Mạc Ly từ trong tay bà mụ tiếp nhận đứa bé nho nhỏ, ôm cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn xem. Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn mặt nữ nhi hồng hồng nhíu nhíu,
không khỏi cười, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Ly, hỏi: “Tên chàng đã chọn
xong?”
Từ khi biết có mang, hai vợ chồng liền bắt nghĩ tên cho hài tử, đám người
Lưu Kỳ cũng không ít lần trộn lẫn, chọn rất nhiều tên, vẫn luôn không định
ra, hiện giờ hài tử đã sinh, cũng không biết hắn làm cha đã quyết định xong
chưa.
“Ta cảm thấy lúc trước những cái tên đó đều không được, nữ nhi vừa vặn
sinh ra lúc trời tảng sáng, đúng là hắc ám rút đi, quang minh sơ hiện, nên
gọi là Sơ Thần đi.”
“Sơ Thần, Sơ Thần, Lưu Quang chiếu Sơ Thần, còn rất áp vần.” Lão tổ
tông xuyên qua kính lưu quang nghe được, cực vừa lòng tên này. Lúc này
lão tổ tông còn không có phản ứng lại có đường rẽ chỗ nào ra, ông vẫn luôn
theo bản năng tự động cho rằng đã thành tức phụ của mình, có lẽ khả
năng đại khái là người biết không nói đi?
Hai người ở trong phòng không biết vừa mới sinh ra trời giáng dị tượng,
không trung hiện một con chim Thanh Loan cùng một con hạc, lượn vòng
trong thời gian một chén trà nhỏ ở trên nóc nhà. Khi đứa bé khóc thứ hai,
hai con chim cũng ngửa mặt lên trời kêu dài, sau đó liền biến mất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Kỳ đột nhiên đốy pháo, chính là vì che
dấu thanh âm này.
Cũng may sáng sớm không có người, dị tượng này không nhiều người nhìn
thấy.
Chỉ có Xa Gia lão tổ biết chân tướng, nghe Lưu Kỳ bọn họ suy đoán cười
tránh ra.
Mạc Ly cũng không giải thích được là chuyện thế nào, chỉ có thể coi như
trời giáng điềm lành, đại cát hiện ra.
Thiên Quan Đường không biết khi nào cũng dổi chủ, đại lão bản phía sau từ
Bành địa chủ biến thành Khương Vô Ấn. Sau đó mới biết được, Khương
Vô Ấn lần đó được Lưu Kỳ cứu ra xong, liên hệ Chu Dư, hai người hợp
mưu, gậy ông đập lưng ông xử lý Bành địa chủ. Khương Vô Ấn lấy về gia
sản của mình, Thiên Quan Đường cũng thành sản nghiệp của hắn, về sau
lúc Lưu Kỳ
và Tô Thiếu Dậu đánh nhau cũng không thiếu được xuất lực.
Lưu Kỳ từ quốc công gia hữu danh vô thực dần dần đi tới trung tâm quyền
lực, tu luyện cũng tiến rất xa. Chỉ có một chút không hài lòng, Tuệ Quả so
với hắn nhỏ tuổi hơn, bái sư trước hắn một chút, liền thành sư huynh hắn,
cái này làm cho hắn không phục, thu xếp muốn cùng hắn luận đạo, thắng
người làm sư huynh, hắn nửa đường xuất gia đương nhiên không so nổi Tuệ
Quả từ
nhỏ lớn lên ở chùa Bồ Đề, đến Đạo Khư so ra còn kém, đúng rồi, Đạo Khư
cũng đã chính thức bái sư. Trận sư huynh đệ tỷ thí này, Lưu Kỳ là không
tìm được chỗ tốt, ngược lại làm Đạo Khư
vốn dĩ bái sư sau lại thắng, hắn từ Nhị sư huynh biến thành Tam sư đệ,
khiến hắn tức một trận.
Ngày tháng qua nhanh, Sơ Thần bất tri bất giác trưởng thành, học nói, học
đi. Kim Triều cũng không nói lắp, Lưu Kỳ trêu đùa Sơ Thần là tiểu tức phụ
của hắn, Kim Triều ngây thơ mờ mịt còn không biết tiểu tức phụ là cái ý tứ
gì. Lưu Kỳ đang muốn giải thích, bầu trời đột nhiên một tiếng sấm vang
lên, dọa hắn hoảng sợ.
Qua không đến mấy ngày, phủ quốc sư tới một vị khách không mời mà đến,
là Nguyệt Hoa thần nữ, nàng đến mang Kim Triều đi.
Nguyệt Hoa thần nữ chính là người từng có hôn ước cùng Nguyệt Triện
chân quân, Kim Triều cha hắn, Nguyệt Hoa thần nữ nói, nợ cha con trả, cha
hắn không cưới nàng, vậy hắn cưới.
Mạc Ly vô ngữ, loại chuyện này còn có nợ cha con trả như vừa nói sao?
Mạc Ly nơi nào cản được Nguyệt Hoa thần nữ, chỉ đành trơ mắt nhìn Kim
Triều bị nàng mang đi, sau đó dâng hương hỏi Tổ sư gia, Tổ sư gia cho quẻ
là đều có ý trời.
Đến, hắn quản không được, bất quá Thiên Đình và nhân gian bất đồng,
không có vấn đề tuổi tác, mấy vạn tuổi tuổi còn có thể là dáng vẻ như niên
hoa mười sáu.
Mạc Ly không nghĩ tới hết thảy đều là lão tổ tông thiết kế, lão tổ tông đây là
đang đối phó tiểu tình địch đâu.
Bất quá Kim Triều cũng nhờ họa được phúc, sau lại dưới sự trợ giúp của
Nguyệt Hoa thần nữ lấy về tiên cốt của mình. Nguyên lai là Nguyệt Triện
chân quân rút tiên cốt hắn đi rồi giấu ở một chỗ
nọ, vẫn chưa phá huỷ.
Mười lăm cuối năm, Sơ Thần cập kê, mới vừa xong lễ tiết, liền có một tiên
nhân đằng vân giá vũ
bay đến, nói: “Ta là Nguyệt lão, tới thay Lưu Chiếu vô thượng thần cầu thú
lệnh thiên kim Tần Sơ Thần.”
và Nhuyễn Nhuyễn) Mạc Ly sốt ruột đuổi theo, chờ tiểu tức phụ hoãn lại,
đáp đáp mạch cho nàng, nháy mắt sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, kéo
nàng đi một bàn khác tìm Lưu thái y thăm mạch. Lưu thái y xem mặt mũi
hắn nghiêm túc, vội buông chiếc đũa, theo bọn họ đi một gian phòng khác,
cẩn thận thăm mạch cho Thu Nhuyễn Nhuyễn xong, vuốt râu cười, chúc
mừng: “Chúc mừng quốc sư, chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch.”
Nghe xong Lưu thái y nói, Mạc Ly mới cười, hắn còn tưởng rằng mình bắt
lầm mạch, Thu Nhuyễn Nhuyễn lại sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng mình còn
bình bình thản thản, vậy liền mang thai? Khó trách gần đây tinh thần vẫn
luôn không được tốt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nôn nghén nghiêm trọng, ăn cái gì nôn cái ấy, tinh
thần cũng càng ngày càng vô dụng, không tới nửa tháng người đã gầy đi
nhiều, nhìn mà Mạc Ly đau lòng đến không được. Đám người Lưu Kỳ, Xa
Gia lão tổ nghĩ mọi cách đều vô dụng, gấp đến độ Mạc Ly thiếu chút nữa
động tâm tư phá thai. Đột nhiên có một ngày, tiểu Kim Triều nắm chặt tay
nhỏ lung lay đi vào phòng Thu Nhuyễn Nhuyễn, đưa cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn một trái cây đỏ, nói lắp bắp:
“Dì, ăn, ăn…”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đánh lên tinh thần tiếp nhận, hỏi hắn: “Trái cây này từ
chỗ nào tới?”
Kim Triều chỉ chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, nói: “Trời, trời, thúc thúc, cho…”
Thân thể Kim Triều là nhờ hoa sen bảy màu lớn lên, nhưng hồn phách còn
nhỏ, học một năm có thể nói, nhưng còn nói không liền mạch, đi đường
cũng vẫn luôn lung lay.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe mà kỳ quái, thúc thúc trên trời cho?
Đang nghĩ ngợi, Kim Triều lại nói chuyện, “Dì, ăn, ăn, không nôn.”
Thúc thúc trên trời cho, ăn liền sẽ không nôn ra?
Thu Nhuyễn Nhuyễn lý giải như thế, bất quá loại đồ vật lai lịch không rõ
này, vẫn là để tướng công nhìn kỹ rồi nói đi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đặt trái cây đỏ ở trên bàn rồi mặc kệ, kéo Kim Triều
cùng ăn điểm tâm.
Lão tổ tông trên trời nhìn đến nóng vội, phải nhanh ăn đi nha!
Thúc thúc mà Kim Triều nói đúng là lão tổ tông, phàm nhân dựng kết tiên
thai cực kỳ hao tổn tinh khí, nghiêm trọng sẽ tổn hại thọ mệnh, dùng tiên
quả có thể hóa giải, lúc trước Nguyệt Triện chân quân chính là vì quay về
Cửu Trọng Thiên hái tiên quả mà bại lộ.
Việc này cũng không thể để Mạc Ly biết được, nếu bị Mạc Ly biết, việc ông
là tiên gia cũng không giấu được.
Lão tổ tông nghĩ nghĩ, lại bám trên người Kim Triều, cộp cộp cộp chạy đến
bên bàn, nhón chân bắt lấy quả tiên Thu Nhuyễn Nhuyễn đặt ở đó, đưa cho
nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn giật mình nhìn hắn chạy tới, nhìn trái cây đỏ trước
mắt, há mồm hỏi:
“Người là Tổ sư gia?”
“Đúng là bổn tọa, nhanh ăn trái cây đỏ, không được nói cho người khác,
đến Mạc Ly cũng không được nói, nếu không các ngươi sẽ có đại họa.”
“A?” Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ ra vì sao việc này không cho tướng
công biết, đang muốn hỏi, lão tổ tông tay mắt lanh lẹ nhét trái cây vào trong
miện cho nàng g, còn không đợi nàng nuốt, trái cây đỏ đã tự đi vào.
“Yên tâm, sư phụ sẽ không hại con, con chỉ lo cần sư phụ nói là được, từ
rày về sau mỗi ngày đều sẽ để Kim Triều đưa tới cho con.” Lão tổ tông nói
xong sợ nàng hỏi lại, vội vã đi rồi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn Kim Triều đột nhiên ngất xỉu đi, bất chấp trái cây
vừa mới nuốt vào, cũng chưa kịp nghĩ lại hai chữ“Sư phụ” lão tổ tông vừa
mới nói trong câu nói kia, vội vã nâng Kim Triều dậy, ôm nó lên giường,
Thật không cần nói, ăn trái cây xong, cảm giác cả người hữu lực, tinh thần
cũng càng tốt, thậm chí bắt đầu muốn ăn cái gì.
Lão tổ tông hẳn là sẽ không hại nàng, nhưng vì sao lại không để nàng nói
cho tướng công?
Nghĩ lời lão tổ tông nói, Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn đành nhịn xuống không
nói cho Mạc Ly nghe, mỗi ngày ăn trái cây đỏ Kim Triều đưa lại đây, nôn
nghén dần dần tốt, tinh thần cũng chậm rãi tốt, về sau một chút không khoẻ
đều hết. Trừ ngay từ đầu nôn nghén, nàng đều không có những việc không
thoải mái mà phụ nhân nhà bình thường phải chịu trong thời gian mang
thai, cũng không biết có phải bởi vì trái cây đỏ đó hay không.
Mạc Ly cũng không phát hiện cái gì khác thường, chỉ là từ đó về sau, Thu
Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm càng nhiều. Một bữa ba chén cơm thành chuyện
thường, nhưng làm thế nào cũng không thấy béo. Mạc Ly lại bắt đầu lo lắng
nàng như vậy có phải lại mắc bệnh gì hay không?
Lưu Kỳ nhìn cũng đành đỡ trán, nói: “Còn may ta sáng suốt, không cưới
vợ, đánh rắm cũng không có.”
Mạc Ly lo lắng mấy tháng sau, cuối cùng tới kỳ sắp sinh, Thu Nhuyễn
Nhuyễn là buổi tối phát động, Mạc Ly không màng bà mụ khuyên can, toàn
bộ hành trình bồi ở mép giường, trông tiểu tức phụ. Cũng may đứa nhỏ
thương mẹ, không để mẫu thân chịu tội, trời tảng sáng, nhật nguyệt cùng
không có thì phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên. Cùng thời gian, Lưu Kỳ
châm pháo ở cửa phủ quốc sư, phủ quốc sư vốn áp lực nháy mắt sôi trào.
Mạc Ly từ trong tay bà mụ tiếp nhận đứa bé nho nhỏ, ôm cho Thu Nhuyễn
Nhuyễn xem. Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn mặt nữ nhi hồng hồng nhíu nhíu,
không khỏi cười, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Ly, hỏi: “Tên chàng đã chọn
xong?”
Từ khi biết có mang, hai vợ chồng liền bắt nghĩ tên cho hài tử, đám người
Lưu Kỳ cũng không ít lần trộn lẫn, chọn rất nhiều tên, vẫn luôn không định
ra, hiện giờ hài tử đã sinh, cũng không biết hắn làm cha đã quyết định xong
chưa.
“Ta cảm thấy lúc trước những cái tên đó đều không được, nữ nhi vừa vặn
sinh ra lúc trời tảng sáng, đúng là hắc ám rút đi, quang minh sơ hiện, nên
gọi là Sơ Thần đi.”
“Sơ Thần, Sơ Thần, Lưu Quang chiếu Sơ Thần, còn rất áp vần.” Lão tổ
tông xuyên qua kính lưu quang nghe được, cực vừa lòng tên này. Lúc này
lão tổ tông còn không có phản ứng lại có đường rẽ chỗ nào ra, ông vẫn luôn
theo bản năng tự động cho rằng đã thành tức phụ của mình, có lẽ khả
năng đại khái là người biết không nói đi?
Hai người ở trong phòng không biết vừa mới sinh ra trời giáng dị tượng,
không trung hiện một con chim Thanh Loan cùng một con hạc, lượn vòng
trong thời gian một chén trà nhỏ ở trên nóc nhà. Khi đứa bé khóc thứ hai,
hai con chim cũng ngửa mặt lên trời kêu dài, sau đó liền biến mất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Kỳ đột nhiên đốy pháo, chính là vì che
dấu thanh âm này.
Cũng may sáng sớm không có người, dị tượng này không nhiều người nhìn
thấy.
Chỉ có Xa Gia lão tổ biết chân tướng, nghe Lưu Kỳ bọn họ suy đoán cười
tránh ra.
Mạc Ly cũng không giải thích được là chuyện thế nào, chỉ có thể coi như
trời giáng điềm lành, đại cát hiện ra.
Thiên Quan Đường không biết khi nào cũng dổi chủ, đại lão bản phía sau từ
Bành địa chủ biến thành Khương Vô Ấn. Sau đó mới biết được, Khương
Vô Ấn lần đó được Lưu Kỳ cứu ra xong, liên hệ Chu Dư, hai người hợp
mưu, gậy ông đập lưng ông xử lý Bành địa chủ. Khương Vô Ấn lấy về gia
sản của mình, Thiên Quan Đường cũng thành sản nghiệp của hắn, về sau
lúc Lưu Kỳ
và Tô Thiếu Dậu đánh nhau cũng không thiếu được xuất lực.
Lưu Kỳ từ quốc công gia hữu danh vô thực dần dần đi tới trung tâm quyền
lực, tu luyện cũng tiến rất xa. Chỉ có một chút không hài lòng, Tuệ Quả so
với hắn nhỏ tuổi hơn, bái sư trước hắn một chút, liền thành sư huynh hắn,
cái này làm cho hắn không phục, thu xếp muốn cùng hắn luận đạo, thắng
người làm sư huynh, hắn nửa đường xuất gia đương nhiên không so nổi Tuệ
Quả từ
nhỏ lớn lên ở chùa Bồ Đề, đến Đạo Khư so ra còn kém, đúng rồi, Đạo Khư
cũng đã chính thức bái sư. Trận sư huynh đệ tỷ thí này, Lưu Kỳ là không
tìm được chỗ tốt, ngược lại làm Đạo Khư
vốn dĩ bái sư sau lại thắng, hắn từ Nhị sư huynh biến thành Tam sư đệ,
khiến hắn tức một trận.
Ngày tháng qua nhanh, Sơ Thần bất tri bất giác trưởng thành, học nói, học
đi. Kim Triều cũng không nói lắp, Lưu Kỳ trêu đùa Sơ Thần là tiểu tức phụ
của hắn, Kim Triều ngây thơ mờ mịt còn không biết tiểu tức phụ là cái ý tứ
gì. Lưu Kỳ đang muốn giải thích, bầu trời đột nhiên một tiếng sấm vang
lên, dọa hắn hoảng sợ.
Qua không đến mấy ngày, phủ quốc sư tới một vị khách không mời mà đến,
là Nguyệt Hoa thần nữ, nàng đến mang Kim Triều đi.
Nguyệt Hoa thần nữ chính là người từng có hôn ước cùng Nguyệt Triện
chân quân, Kim Triều cha hắn, Nguyệt Hoa thần nữ nói, nợ cha con trả, cha
hắn không cưới nàng, vậy hắn cưới.
Mạc Ly vô ngữ, loại chuyện này còn có nợ cha con trả như vừa nói sao?
Mạc Ly nơi nào cản được Nguyệt Hoa thần nữ, chỉ đành trơ mắt nhìn Kim
Triều bị nàng mang đi, sau đó dâng hương hỏi Tổ sư gia, Tổ sư gia cho quẻ
là đều có ý trời.
Đến, hắn quản không được, bất quá Thiên Đình và nhân gian bất đồng,
không có vấn đề tuổi tác, mấy vạn tuổi tuổi còn có thể là dáng vẻ như niên
hoa mười sáu.
Mạc Ly không nghĩ tới hết thảy đều là lão tổ tông thiết kế, lão tổ tông đây là
đang đối phó tiểu tình địch đâu.
Bất quá Kim Triều cũng nhờ họa được phúc, sau lại dưới sự trợ giúp của
Nguyệt Hoa thần nữ lấy về tiên cốt của mình. Nguyên lai là Nguyệt Triện
chân quân rút tiên cốt hắn đi rồi giấu ở một chỗ
nọ, vẫn chưa phá huỷ.
Mười lăm cuối năm, Sơ Thần cập kê, mới vừa xong lễ tiết, liền có một tiên
nhân đằng vân giá vũ
bay đến, nói: “Ta là Nguyệt lão, tới thay Lưu Chiếu vô thượng thần cầu thú
lệnh thiên kim Tần Sơ Thần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.