Chương 124: Trên Đời Không Có Bữa Tiệc Nào Không Tàn
Ô Liễu
01/02/2023
Một lời kích khởi ngàn tầng sóng, người trong nhà đều ngốc, Tổ sư gia làm
cái quỷ gì?
Mạc Ly phản ứng lại trước, nói: “Tuệ Quả, Lưu Kỳ, các ngươi tiếp đón tiên
trưởng.” Nói rồi kéo Thu Nhuyễn Nhuyễn đi nội đường, dâng hương hỏi Tổ
sư gia đến tột cùng là chuyện thế nào.
Tổ sư gia là ngàn hô vạn gọi ra tới, thanh thanh giọng nói: “Không phải đã
sớm nói cùng ngươi sao, đây là tức phụ của ta, các ngươi chỉ lo đáp ứng.
Tiên lữ không giống phu thê nhân gian, không có những quy củ đó, còn mặt
khác các ngươi cũng không cần lo lắng, ta đều an bài tốt.”
Mạc Ly sắc mặt tuy không tốt, trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng
không thể nghi ngờ
chuyện này đối với Sơ Thần mà nói cũng là lựa chọn không tệ lắm. Nhưng
Sơ Thần là phàm nhân, thọ mệnh hữu hạn, lão tổ tông lại cùng thiên địa
đồng thọ.
Mạc Ly không thể không nói, lão tổ tông chỉ nói hắn đừng động, ông đều có
an bài.
Mạc Ly lúc này cũng không biết mình chính là Thanh Hạc thượng thần, Sơ
Thần vừa sinh ra chính là tiên gia, mấy năm nay chưa từng phát hiện Sơ
Thần dị thường, tất cả đều bởi vì lão tổ
tông làm pháp thuật.
Dù lão tổ tông nhiều lần bảo đảm, hai vợ chồng vẫn không đáp ứng, tuy gả
cho Lưu Chiếu vô thượng thần mười phần không tồi, nhưng bọn họ gọi là
Tổ sư gia, hiện lại gả nữ nhi cho ông, xem là chuyện thế nào đây? Bối phận
hoàn toàn rối loạn!
Thấy bọn họ không đáp ứng, lão tổ tông nói: “Để Sơ Thần tự quyết định đi,
nếu nàng không muốn, vậy quên đi.”
Mạc Ly nghĩ nữ nhi khẳng định sẽ không đáp ứng, liền theo như lời gọi Sơ
Thần tới.
Thu Nhuyễn Nhuyễn và Mạc Ly nhìn hai người ngồi cùng nhau, nhìn nhau,
mười mấy năm qua đi, hai người bọn họ đã vào trung niên, Tổ sư gia vạn
tuế lại lớn lên cùng tuổi với Sơ Thần. Đây là chuyện Mạc Ly và Thu
Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nhất, vài thập niên sau, Sơ Thần già đi, Tổ sư
gia lại vẫn là giống như bây giờ, đối mặt với sinh ly tử biệt, khi đó lại nên
làm thế nào cho phải?
Nhưng đã đáp ứng để Sơ Thần tự mình lựa chọn, giờ phút này cũng không
thể lật lọng, trầm mặc hồi lâu, vẫn là nói những việc này với nữ nhi. Còn
không đợi Mạc Ly hỏi nàng có nguyện ý hay không, tiểu nha đầu đã đỏ mặt
nhẹ giọng nói: “Nguyện ý.”
Mạc Ly nhìn nữ nhi đang tràn đầy vui mừng, đột nhiên hiểu ra, bị lão tổ
tông thiết kế! Nhìn Sơ
Thần dáng vẻ này rõ ràng đã có cảm tình với ông ấy!
Mạc Ly lúc này rất muốn học Lưu Kỳ chửi ầm một câu, rồi mới lại dùng cái
chổi đuổi lão tổ
tông không biết xấu hổ ra ngoài!
Sơ Thần trộm nhìn thoáng qua Lưu Chiếu, nguyên bản còn tưởng rằng hắn
là tinh quái gì, còn lo lắng bị phụ thân biết sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ
tới thân phận hắn thật sự lại là như vậy.
Sơ Thần cuối cùng gả đi, hôn lễ của Lưu Chiếu vô thượng thần, tam giới
cùng vui, toàn bộ miếu thờ Lưu Chiếu vô thượng thần ở nhân gian cùng
thời gian tổ chức hội miếu long trọng. Ở bên thần tượng nắn một tòa thần
tượng Sơ Thần phu nhân, phủ quốc sư cũng được tam giới đưa lễ
chất đầy, có thể thấy được lão tổ tông mặt mũi to lớn.
Chỉ bối phận hai người bọn họ này có chút làm người ta không tiếp thu
được, rốt cuộc đây là Tổ
sư gia, hai giới khác còn tạm, chỉ có nhân gian khó tiếp thu quan hệ có vi
phạm luân lý cương thường này nhất. Vì thế lão tổ tông ở nhân gian xói
mòn không ít tín đồ, phủ quốc sư lại bởi vậy danh khí đại trướng, nhất thời
nổi bật vô song.
Bất quá lão tổ tông lại không thèm để ý này đó, ông ấy đang vội vàng thể
hội việc cực lạc, không rảnh bận tâm cái khác. Khi đó ông ấy mới đầy đủ
thể hội Lưu Kỳ đã từng nói, quả thực là kỳ
diệu vô cùng!
Lão tổ tông đồng tử ngàn vạn năm đột nhiên khai trai, một lần hai lần sao
thỏa mãn được. Ỷ vào mình có tiên dược, bôi lên cho tiểu nha đầu thì tốt
rồi, lại có thể ra sức lăn lộn tiểu nha đầu mới vừa phá dưa, cuối cùng chọc
cho tiểu nha đầu một chân đá xuống giường.
Bầu trời một ngày trên mặt đất một năm, mười mấy năm lóa mắt đi qua,
Lưu Kỳ thủ, Tô Thiếu Dậu công, ngươi tới ta đi đấu đến không phân cao
thấp, mười mấy năm còn chưa phân ra thắng bại. Bất quá ông trời vẫn chiếu
cố Lưu Kỳ, Tô Thiếu Dậu thân thể sắp hỏng rồi, chỉ cần bảo vệ
một năm mấu chốt cuối cùng này, Lưu Kỳ liền có thể thắng.
Tô Thiếu Dậu cũng biết mình không được, kéo dài hơi tàn hết sức, vẫn
muốn lưu lại cho Lưu Kỳ
một chút tiếc nuối, lén lút mang trưởng công chúa ra kinh thành, không biết
đi nơi nào.
Mạc Ly tính một quẻ, tính được bọn họ đi phương tây, chuyện khác thì
không biết.
Phương tây là nơi đại kiếp nạn của trưởng công chúa, Lưu Kỳ sốt ruột đến
không được, phái không ít người đi tra, lại là không thu hoạch được gì, mãi
cho đến hai năm sau mới tìm được trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đã từng bừa bãi tiêu sái giờ thay đổi cả bộ dáng, cả người
trở nên sợ hãi rụt rè, tránh ở sau lưng Hứa Độ, không dám nhìn những
người khác.
Hứa Độ nói, từ lúc nghe tin tức trưởng công chúa mất tích, hắn cũng tìm
trưởng công chúa khắp nơi. Một lần ngẫu nhiên hắn lên chợ mua đồ vật thì
đụng phải trưởng công chúa, khi đó nàng bởi vì trộm một ít thức ăn bị
người ta chặn ở đầu đường hành hung. Nếu không phải hắn ra tay cứu,
phỏng chừng là không sống nổi, cho nên sau đó trưởng công chúa mới ỷ lại
hắn như thế.
Không ai biết trưởng công chúa mấy năm nay đến tột cùng đã xảy ra cái gì,
Lưu Kỳ nhắc tới tên Tô Thiếu Dậu, trưởng công chúa liền phát điên thét ầm
lên, chỉ có Hứa Độ mới có thể trấn an được nàng.
Tô Thiếu Dậu khẳng định là đã chết, con rối bạch cốt cũng hôi phi yên diệt,
sớm vào lúc khế ước mất đi hiệu lực bọn họ đã biết. Trưởng công chúa lại
gả, gả cho Hứa Độ, sau đó được Hứa Độ
cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, trưởng công chúa chậm rãi khôi phục bình thường.
Chỗ tốt là từ đó về
sau cũng như là thay đổi một người, rút đi hồng trang, tẩy hết duyên hoa,
bàn tay trắng làm canh thang, thành một hiền lương phụ, lại không giống
lúc trước làm bậy như vậy.
Trưởng công chúa bọn họ cả đời không có hài tử, Lưu Kỳ lén hỏi thăm là
thân thể trưởng công chúa có tật xấu, không có mang được. Hứa Độ nhưng
thật ra không thèm để ý, cùng trưởng công chúa ở các nơi mở không ít thiện
đường, thu lưu chút hài tử không nhà để về, từ đó nhận mấy đứa làm nghĩa
tử.
Không biết từ lúc nào, Loan Quân miếu ở kinh giao biến thành chùa Thanh
Hạc, đến Tuệ Quả ở
bên trong cũng không biết, bất quá hắn cũng không sống nhờ vào đó, là
Loan Quân miếu hay là chùa Thanh Hạc cùng hắn không có quan hệ gì. Tuệ
Quả lúc này không nghĩ tới Xa Gia lão tổ đã lén ở chỗ Thuần Cốc dâng văn
thư cho hắn, hiện tại hắn đã là chủ trì chùa Thanh Hạc.
Một ngày tiếp theo một ngày, một năm tiếp theo một năm, vài thập niên
nhoáng lên đi qua, nhân sinh chính là tụ tụ tán tán, vì chết mà sinh, bọn họ
nhóm người này cũng tới lúc nên nói tạm biệt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn như dĩ vãng vài thập niên nằm ở trong lòng ngực
tướng công nhà mình, nhắm hai mắt lại, vừa nhắm liền rốt cuộc không tỉnh
lại. Mạc Ly gắt gao nắm tay nàng, trong mắt rưng rưng nhìn Hắc Bạch Vô
Thường tiến vào mang hồn phách nàng đi, một ngụm máu tươi phun ra,
cũng đi theo. Xa Gia lão tổ cùng Lưu Kỳ bọn người trông ở cửa, Mạc Ly đã
sớm tính tới ngày hắn và Nhuyễn Nhuyễn chết, nói trước cho bọn họ.
Xa Gia lão tổ thật dài một tiếng báo tang, tiếng vang tới tận trời, tiếp theo
đó là tiếng khóc cực kỳ bi ai hết đợt này đến đợt khác, vài thập niên này,
sinh linh tam giới không ít lần chịu ân huệ
Mạc Ly bọn họ, được tin đều tới đưa tiễn.
“Lưu Chiếu, đừng nhìn ta, nhìn phía dưới, cha mẹ ra rồi, chàng mau thi
pháp nha!”
“Đã nói phải gọi tướng công…” Lão tổ tông lầm bầm lầu bầu, vẫn nhanh
chóng thi pháp, trong phút chốc, người tu hành ở đây đều nhìn thấy hồn
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên biến thành một con Thanh Loan xông thẳng
lên trời. Mạc Ly cả kinh, liền đuổi theo, nhưng hắn thân chết, pháp lực hoàn
toàn biến mất, làm sao đuổi kịp, chỉ nghe một tiếng hạc ngâm, chân trời bay
tới một con bạch hạc, chở Mạc Ly đuổi theo.
Lưu Kỳ chấn kinh một hồi lâu, dùng tay thọc thọc Xa Gia lão tổ một bên
đang cong góc miệng cười, hỏi: “Đây là chuyện thế nào?”
Xa Gia lão tổ cười mà không nói, Lưu Kỳ, Tuệ Quả, Đạo Khư ba sư huynh
đệ nhìn nhau, hai người một quỷ mạnh mẽ kéo Xa Gia lão tổ đi.
Bị bọn họ ép hỏi, Xa Gia lão tổ mới thổ lộ chân tướng, hai người một quỷ
tiếng đờ mờ đờ mờ
liền không ngừng nổi.
“Cho nên sư phụ chính là Thanh Hạc thượng thần?” Tuệ Quả vẫn không thể
tin được.
Xa Gia lão tổ gật gật đầu, nói: “Còn có một chuyện quên nói cho ngươi,
hiện tại ngươi đã là chủ
trì chùa Thanh Hạc, ta đã thay ngươi đăng ký nhập sách ở chỗ Thuần Cốc.
Còn có, ta mới là Đại sư huynh, các sư đệ.”
cái quỷ gì?
Mạc Ly phản ứng lại trước, nói: “Tuệ Quả, Lưu Kỳ, các ngươi tiếp đón tiên
trưởng.” Nói rồi kéo Thu Nhuyễn Nhuyễn đi nội đường, dâng hương hỏi Tổ
sư gia đến tột cùng là chuyện thế nào.
Tổ sư gia là ngàn hô vạn gọi ra tới, thanh thanh giọng nói: “Không phải đã
sớm nói cùng ngươi sao, đây là tức phụ của ta, các ngươi chỉ lo đáp ứng.
Tiên lữ không giống phu thê nhân gian, không có những quy củ đó, còn mặt
khác các ngươi cũng không cần lo lắng, ta đều an bài tốt.”
Mạc Ly sắc mặt tuy không tốt, trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng
không thể nghi ngờ
chuyện này đối với Sơ Thần mà nói cũng là lựa chọn không tệ lắm. Nhưng
Sơ Thần là phàm nhân, thọ mệnh hữu hạn, lão tổ tông lại cùng thiên địa
đồng thọ.
Mạc Ly không thể không nói, lão tổ tông chỉ nói hắn đừng động, ông đều có
an bài.
Mạc Ly lúc này cũng không biết mình chính là Thanh Hạc thượng thần, Sơ
Thần vừa sinh ra chính là tiên gia, mấy năm nay chưa từng phát hiện Sơ
Thần dị thường, tất cả đều bởi vì lão tổ
tông làm pháp thuật.
Dù lão tổ tông nhiều lần bảo đảm, hai vợ chồng vẫn không đáp ứng, tuy gả
cho Lưu Chiếu vô thượng thần mười phần không tồi, nhưng bọn họ gọi là
Tổ sư gia, hiện lại gả nữ nhi cho ông, xem là chuyện thế nào đây? Bối phận
hoàn toàn rối loạn!
Thấy bọn họ không đáp ứng, lão tổ tông nói: “Để Sơ Thần tự quyết định đi,
nếu nàng không muốn, vậy quên đi.”
Mạc Ly nghĩ nữ nhi khẳng định sẽ không đáp ứng, liền theo như lời gọi Sơ
Thần tới.
Thu Nhuyễn Nhuyễn và Mạc Ly nhìn hai người ngồi cùng nhau, nhìn nhau,
mười mấy năm qua đi, hai người bọn họ đã vào trung niên, Tổ sư gia vạn
tuế lại lớn lên cùng tuổi với Sơ Thần. Đây là chuyện Mạc Ly và Thu
Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nhất, vài thập niên sau, Sơ Thần già đi, Tổ sư
gia lại vẫn là giống như bây giờ, đối mặt với sinh ly tử biệt, khi đó lại nên
làm thế nào cho phải?
Nhưng đã đáp ứng để Sơ Thần tự mình lựa chọn, giờ phút này cũng không
thể lật lọng, trầm mặc hồi lâu, vẫn là nói những việc này với nữ nhi. Còn
không đợi Mạc Ly hỏi nàng có nguyện ý hay không, tiểu nha đầu đã đỏ mặt
nhẹ giọng nói: “Nguyện ý.”
Mạc Ly nhìn nữ nhi đang tràn đầy vui mừng, đột nhiên hiểu ra, bị lão tổ
tông thiết kế! Nhìn Sơ
Thần dáng vẻ này rõ ràng đã có cảm tình với ông ấy!
Mạc Ly lúc này rất muốn học Lưu Kỳ chửi ầm một câu, rồi mới lại dùng cái
chổi đuổi lão tổ
tông không biết xấu hổ ra ngoài!
Sơ Thần trộm nhìn thoáng qua Lưu Chiếu, nguyên bản còn tưởng rằng hắn
là tinh quái gì, còn lo lắng bị phụ thân biết sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ
tới thân phận hắn thật sự lại là như vậy.
Sơ Thần cuối cùng gả đi, hôn lễ của Lưu Chiếu vô thượng thần, tam giới
cùng vui, toàn bộ miếu thờ Lưu Chiếu vô thượng thần ở nhân gian cùng
thời gian tổ chức hội miếu long trọng. Ở bên thần tượng nắn một tòa thần
tượng Sơ Thần phu nhân, phủ quốc sư cũng được tam giới đưa lễ
chất đầy, có thể thấy được lão tổ tông mặt mũi to lớn.
Chỉ bối phận hai người bọn họ này có chút làm người ta không tiếp thu
được, rốt cuộc đây là Tổ
sư gia, hai giới khác còn tạm, chỉ có nhân gian khó tiếp thu quan hệ có vi
phạm luân lý cương thường này nhất. Vì thế lão tổ tông ở nhân gian xói
mòn không ít tín đồ, phủ quốc sư lại bởi vậy danh khí đại trướng, nhất thời
nổi bật vô song.
Bất quá lão tổ tông lại không thèm để ý này đó, ông ấy đang vội vàng thể
hội việc cực lạc, không rảnh bận tâm cái khác. Khi đó ông ấy mới đầy đủ
thể hội Lưu Kỳ đã từng nói, quả thực là kỳ
diệu vô cùng!
Lão tổ tông đồng tử ngàn vạn năm đột nhiên khai trai, một lần hai lần sao
thỏa mãn được. Ỷ vào mình có tiên dược, bôi lên cho tiểu nha đầu thì tốt
rồi, lại có thể ra sức lăn lộn tiểu nha đầu mới vừa phá dưa, cuối cùng chọc
cho tiểu nha đầu một chân đá xuống giường.
Bầu trời một ngày trên mặt đất một năm, mười mấy năm lóa mắt đi qua,
Lưu Kỳ thủ, Tô Thiếu Dậu công, ngươi tới ta đi đấu đến không phân cao
thấp, mười mấy năm còn chưa phân ra thắng bại. Bất quá ông trời vẫn chiếu
cố Lưu Kỳ, Tô Thiếu Dậu thân thể sắp hỏng rồi, chỉ cần bảo vệ
một năm mấu chốt cuối cùng này, Lưu Kỳ liền có thể thắng.
Tô Thiếu Dậu cũng biết mình không được, kéo dài hơi tàn hết sức, vẫn
muốn lưu lại cho Lưu Kỳ
một chút tiếc nuối, lén lút mang trưởng công chúa ra kinh thành, không biết
đi nơi nào.
Mạc Ly tính một quẻ, tính được bọn họ đi phương tây, chuyện khác thì
không biết.
Phương tây là nơi đại kiếp nạn của trưởng công chúa, Lưu Kỳ sốt ruột đến
không được, phái không ít người đi tra, lại là không thu hoạch được gì, mãi
cho đến hai năm sau mới tìm được trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đã từng bừa bãi tiêu sái giờ thay đổi cả bộ dáng, cả người
trở nên sợ hãi rụt rè, tránh ở sau lưng Hứa Độ, không dám nhìn những
người khác.
Hứa Độ nói, từ lúc nghe tin tức trưởng công chúa mất tích, hắn cũng tìm
trưởng công chúa khắp nơi. Một lần ngẫu nhiên hắn lên chợ mua đồ vật thì
đụng phải trưởng công chúa, khi đó nàng bởi vì trộm một ít thức ăn bị
người ta chặn ở đầu đường hành hung. Nếu không phải hắn ra tay cứu,
phỏng chừng là không sống nổi, cho nên sau đó trưởng công chúa mới ỷ lại
hắn như thế.
Không ai biết trưởng công chúa mấy năm nay đến tột cùng đã xảy ra cái gì,
Lưu Kỳ nhắc tới tên Tô Thiếu Dậu, trưởng công chúa liền phát điên thét ầm
lên, chỉ có Hứa Độ mới có thể trấn an được nàng.
Tô Thiếu Dậu khẳng định là đã chết, con rối bạch cốt cũng hôi phi yên diệt,
sớm vào lúc khế ước mất đi hiệu lực bọn họ đã biết. Trưởng công chúa lại
gả, gả cho Hứa Độ, sau đó được Hứa Độ
cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, trưởng công chúa chậm rãi khôi phục bình thường.
Chỗ tốt là từ đó về
sau cũng như là thay đổi một người, rút đi hồng trang, tẩy hết duyên hoa,
bàn tay trắng làm canh thang, thành một hiền lương phụ, lại không giống
lúc trước làm bậy như vậy.
Trưởng công chúa bọn họ cả đời không có hài tử, Lưu Kỳ lén hỏi thăm là
thân thể trưởng công chúa có tật xấu, không có mang được. Hứa Độ nhưng
thật ra không thèm để ý, cùng trưởng công chúa ở các nơi mở không ít thiện
đường, thu lưu chút hài tử không nhà để về, từ đó nhận mấy đứa làm nghĩa
tử.
Không biết từ lúc nào, Loan Quân miếu ở kinh giao biến thành chùa Thanh
Hạc, đến Tuệ Quả ở
bên trong cũng không biết, bất quá hắn cũng không sống nhờ vào đó, là
Loan Quân miếu hay là chùa Thanh Hạc cùng hắn không có quan hệ gì. Tuệ
Quả lúc này không nghĩ tới Xa Gia lão tổ đã lén ở chỗ Thuần Cốc dâng văn
thư cho hắn, hiện tại hắn đã là chủ trì chùa Thanh Hạc.
Một ngày tiếp theo một ngày, một năm tiếp theo một năm, vài thập niên
nhoáng lên đi qua, nhân sinh chính là tụ tụ tán tán, vì chết mà sinh, bọn họ
nhóm người này cũng tới lúc nên nói tạm biệt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn như dĩ vãng vài thập niên nằm ở trong lòng ngực
tướng công nhà mình, nhắm hai mắt lại, vừa nhắm liền rốt cuộc không tỉnh
lại. Mạc Ly gắt gao nắm tay nàng, trong mắt rưng rưng nhìn Hắc Bạch Vô
Thường tiến vào mang hồn phách nàng đi, một ngụm máu tươi phun ra,
cũng đi theo. Xa Gia lão tổ cùng Lưu Kỳ bọn người trông ở cửa, Mạc Ly đã
sớm tính tới ngày hắn và Nhuyễn Nhuyễn chết, nói trước cho bọn họ.
Xa Gia lão tổ thật dài một tiếng báo tang, tiếng vang tới tận trời, tiếp theo
đó là tiếng khóc cực kỳ bi ai hết đợt này đến đợt khác, vài thập niên này,
sinh linh tam giới không ít lần chịu ân huệ
Mạc Ly bọn họ, được tin đều tới đưa tiễn.
“Lưu Chiếu, đừng nhìn ta, nhìn phía dưới, cha mẹ ra rồi, chàng mau thi
pháp nha!”
“Đã nói phải gọi tướng công…” Lão tổ tông lầm bầm lầu bầu, vẫn nhanh
chóng thi pháp, trong phút chốc, người tu hành ở đây đều nhìn thấy hồn
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên biến thành một con Thanh Loan xông thẳng
lên trời. Mạc Ly cả kinh, liền đuổi theo, nhưng hắn thân chết, pháp lực hoàn
toàn biến mất, làm sao đuổi kịp, chỉ nghe một tiếng hạc ngâm, chân trời bay
tới một con bạch hạc, chở Mạc Ly đuổi theo.
Lưu Kỳ chấn kinh một hồi lâu, dùng tay thọc thọc Xa Gia lão tổ một bên
đang cong góc miệng cười, hỏi: “Đây là chuyện thế nào?”
Xa Gia lão tổ cười mà không nói, Lưu Kỳ, Tuệ Quả, Đạo Khư ba sư huynh
đệ nhìn nhau, hai người một quỷ mạnh mẽ kéo Xa Gia lão tổ đi.
Bị bọn họ ép hỏi, Xa Gia lão tổ mới thổ lộ chân tướng, hai người một quỷ
tiếng đờ mờ đờ mờ
liền không ngừng nổi.
“Cho nên sư phụ chính là Thanh Hạc thượng thần?” Tuệ Quả vẫn không thể
tin được.
Xa Gia lão tổ gật gật đầu, nói: “Còn có một chuyện quên nói cho ngươi,
hiện tại ngươi đã là chủ
trì chùa Thanh Hạc, ta đã thay ngươi đăng ký nhập sách ở chỗ Thuần Cốc.
Còn có, ta mới là Đại sư huynh, các sư đệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.