Chương 106: Mộng Của Phu Nhân
Ô Liễu
01/02/2023
“Ngươi…” Dạ Kinh mới vừa nói ra chữ ngươi, đã biến trở về bản thể, bản
thể của Dạ Kinh là một con nhện lông dài.
Dạ Kinh đã mất yêu đan, cảnh kết ra trong mơ cũng bị phá, Mạc Ly tỉnh lại
trước hết, mở mắt liền vội vàng nâng Thu Nhuyễn Nhuyễn dậy, nhẹ giọng
đánh thức tiểu tức phụ.
Thấy tiểu tức phụ không có việc gì lúc này mới an tâm, thời gian trong
mộng và hiện thực không giống nhau, vừa mới bọn họ ở trong mộng tách ra
một lúc, hắn vẫn ở bên ngoài Chiêu Hoa Điện, những người khác lại đều
biến mất.
Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt thấy tướng công nhà mình đầy mặt lo lắng,
nước mắt xoát cái liền rơi xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly tận lực đè nặng vội vàng trong lòng, từ tốn
hỏi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không trả lời, chỉ càng khóc càng lợi hại, Mạc Ly
đành phải nhẹ nhàng vỗ
về lưng nàng, an ủi không tiếng động. Chờ Thu Nhuyễn Nhuyễn khóc một
trận, mới nghe nàng khụt khịt nói: “Vừa mới ở trong mộng ta thấy chàng
cưới người khác…” Lời còn chưa dứt, nàng lại tiếp tục khóc. Chỉ cần nhớ
lại cảnh tượng vừa mới ở trong mộng bọn họ gần trong gang tấc lại là người
xa lạ, hắn ôm lấy kiều thê của hắn, nàng lại nhịn không được muốn khóc.
Thế này, Mạc Ly thật không nghĩ tới thế nhưng là chuyện như vậy, khuyên
giải an ủi nói: “Mộng đều là giả, Nhuyễn Nhuyễn đừng miên man suy
nghĩ.”
“Phu nhân mơ thấy cái này có là gì, mộng của ta mới đáng sợ đó, ta mơ
thấy ta cưới một tức phụ
thảm đến không dám nhìn, đã bặp bệnh hủi chưa, chính là như vậy. Lão tử
thiếu chút nữa còn bị
nàng ta ngủ, đáng giận, tâm muốn chết ta cũng có.” Lưu Kỳ xen vào nói
lảm nhảm.
Lưu Kỳ nói làm Thu Nhuyễn Nhuyễn ý thức được những người khác đều
đang nhìn bọn họ, vội thu nước mắt, ra khỏi ngực Mạc Ly.
Phóng mắt nhín xem, chỉ có Triển Hiến thảm nhất, ai bảo hắn sợ nhất chính
là quỷ, nhìn hắn kinh hồn chưa định, nghĩ đến là sợ không nhẹ. Tô Thiếu
Dậu sắc mặt cũng không tốt, hắn sợ nhất cái gì đây, là sợ nhất người khác
xem thường hắn.
Thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn hòa hoãn lại, Mạc Ly mới nhẹ nhàng thở ra, mới
có tâm tư đi quản chuyện khác.
“Đa tạ, hôm nay lại phiền toái ngươi, ngày sau có chỗ nào ta giúp được,
ngươi chỉ cần mở
miệng.” Mạc Ly tổ ôm quyền nói với Xa Gia lão.
“Chuyện này có cái gì, Dạ Kinh cấu kết phàm nhân nhiễu loạn thế gian, tội
không thể tha thứ, ta ra tay bất quá là thay trời hành đạo thôi, cũng là theo ý
trời, cứu các ngươi chỉ là thuận tiện. Dù ta không tới, ngươi phá cái cục này
cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nói nữa, chúng ta là bằng hữu, nói này đó cái
gì. Ta coi phu nhân bọn họ đều sợ không nhẹ, ngươi đưa bọn họ trở về trước
đi, nơi này để ta giải quyết là được.”
Nghe Xa Gia lão tổ nói như vậy Đạo Khư chậm rì rì bay đi, làm người
chứng kiến hết thảy hắn tỏ vẻ, nói chuyện cũng cần tu luyện, ngắn ngủn nói
hai câu liền biến thành thay trời hành đạo, cũng thật đỉnh.
“Mặc kệ thế nào, đa tạ ngươi, ân nghĩa hôm nay ta thời khắc ghi tạc trong
lòng.” Mạc Ly nói, trịnh trọng làm cái lễ với hắn, lúc này mới dẫn bọn họ
rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Xa Gia lão tổ xách Dạ Kinh lên, nhét vào xiêm y Chính
Nhất đạo trưởng, khiến cho bọn họ chó cắn chó đi.
Mạc Ly vốn định đưa bọn họ về nhà mới về Phủ quốc sư, lại bị Triển Hiến
cự tuyệt. Hắn lôi kéo Lưu Kỳ và Tô Thiếu Dậu cưỡi ngựa đi rồi. Mạc Ly
nhìn bộ dáng hắn kia, đối với hắn thì Nhuyễn Nhuyễn là sợ đến tránh còn
không kịp, liền biết đây là nhờ họa được phúc, dọa Triển Hiến sợ tới mức
không dám đến gần bọn họ nữa.
Việc này làm cho tâm tình hắn tốt hơn một chút, nhưng Thu Nhuyễn
Nhuyễn hứng thú vẫn chưa cao, còn đang suy nghĩ chuyện trong mộng.
Lên xe ngựa, Mạc Ly liền ôm tiểu tức phụ, để nàng ngồi ở trên đùi mình,
ôm hôn cái miệng nhỏ
đang bĩu ra, nói: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, mộng đều là giả, là Dạ Kinh cố ý,
Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể tin.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nháy mắt lại rớt nước mắt.
“Tức phụ ngốc.” Mạc Ly nói rồi hôn lấy môi đỏ hơi hé mở của tiểu tức phụ,
câu lấy cái lưỡi nàng quấn quít lên.
Loại thân mật khăng khít này làm Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng bình phục
tâm tình, dây dưa một hồi lâu mới buông ra.
Ghé vào đầu vai Mạc Ly, nàng nói cảnh trong mơ vừa mới rồi.
Đột nhiên nàng từ Chiêu Hoa Điện đi tới nơi ở khi còn nhỏ kia, nàng như
trước kia ghé vào trước cửa sổ chờ cha và Mạc Ly trở về.
Lúc này không giống lần trước, nàng rõ ràng biết mình đây là đang ở trong
mộng, nàng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nàng ghé vào trên cửa sổ
nhìn cửa, vẫn giống như trước đây.
Không biết bao lâu, cửa bị đẩy ra, cha nổi giận đùng đùng bước vào, Mạc
Ly sau đó cũng vào theo, vừa lúc đối diện ánh mắt Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng cười cười, ai ngờ đổi lấy chỉ là hắn thối
mặt, Thu Nhuyễn Nhuyễn tươi cười tức khắc cứng ở trên mặt.
Ở trong lòng nàng an ủi chính mình đây là mộng, lại nghe hắn nói với phụ
thân: “Sư phụ, ta đối với Nhuyễn Nhuyễn chỉ là tình huynh muội, tuyệt
không có tình nam nữ.”
Hắn vừa nói ra lời này, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất giác ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ
nghe cha nói: “Việc này không cần nói nhiều, lúc trước ta cứu ngươi trở về
chính là bởi vì Nhuyễn Nhuyễn, mặc kệ
ngươi có đồng ý hay không, thê tử của ngươi sẽ chỉ là Nhuyễn Nhuyễn.”
“Việc tình cảm sao có thể cưỡng cầu…” Mạc Ly còn chưa dứt lời, đã bị sư
phụ quăng một cái tát, khóe miệng đều bị đánh rách.
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn vì câu nói lúc trước của hắn mà hao tổn tinh thần,
không biết thế nào cảnh tượng lại thay đổi, biến thành bọn họ vừa tới kinh
thành, hắn đi luận đạo, nàng ở khách điếm chờ hắn, nàng đói đến ngực dán
vào sau lưng, mở cửa gọi tiểu nhị, vừa lúc đụng phải hắn trở về. Bên cạnh
hắn còn có một người, là trưởng công chúa, nàng xuất hiện lập tức đánh gãy
tươi cười trên mặt hai bọn họ.
Trưởng công chúa thu cười, hỏi: “Ngươi quen biết?”
Mạc Ly thần sắc phức tạp, gật gật đầu, nói: “Ừ, muội muội ta.”
Câu tướng công nàng đang muốn kêu ra miệng cứ như vậy nghẹn ở trong
cổ họng.
Chờ trưởng công chúa đi rồi, hắn ngồi xuống nói với nàng: “Thực xin lỗi,
trong lòng ta vẫn luôn coi nàng như muội muội, ta mấy lần nói với sư phụ
không muốn, là sư phụ một bên tình nguyện.
Sư phụ lúc lâm chung có di ngôn, ta không muốn ông ấy thương tiếc mà
chết mới cưới nàng, sau này chúng ta vẫn làm huynh muội đi, ta sẽ giống
như trước kia đối đãi tốt với nàng.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không trả lời, ở trong lòng không ngừng bảo cho
chính mình đây là mộng, không thể tin, nhưng trong lòng chua xót lại càng
ngày càng nhiều, nước mắt cũng muốn tràn ra.
Nàng khó chịu đến không được, hắn lại coi như không phát hiện, xoay
người đi rồi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa lau nước mắt vừa ở trong lòng không ngừng an ủi
mình, đây là mộng, đây là mộng!
Lại sau đó hắn trở thành quốc sư, bọn họ vào phủ quốc sư, lấy danh nghĩa
huynh muội nói ra với bên ngoài.
Bọn họ một người ở phủ nam một ở phủ bắc, cùng ở dưới một mái hiên, lại
từ đầu năm đến cuối năm cũng chưa từng đối mặt một lần, cho dù ngày lễ
ngày tết hắn đều chưa từng đến gặp nàng.
Mãi đến một ngày, đột nhiên hắn tới viện nàng, nói hắn muốn thành thân,
nói hắn muốn cưới trưởng công chúa.
Nàng không chịu nổi lại khóc, không ngừng bảo cho mình đây là mộng, đây
là mộng, đây thật là mộng sao? Nàng có chút hoài nghi.
Bọn họ thành thân, thập lí hồng trang, khắp chốn mừng vui, muốn náo nhiệt
bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nàng ngồi ở trong căn phòng đen nhánh nghe
thanh âm bọn họ náo nhiệt, đây là mộng đi?
Nàng còn nhớ rõ khi thành thân, chỉ là hai người tùy ý mặc bộ đồ màu đỏ
bình thường, bái thiên địa, bày một bàn tiệc rượu mời hàng xóm hai bên ăn
bữa cơm. Nàng không nhớ rõ biểu tình của hắn ngay lúc đó, giống như cười
giống như không cười, dù sao không náo nhiệt như lần này.
Nàng còn nghe hạ nhân miệng rộng nói, hết thảy những thứ dùng trên hôn
lễ đều là hắn tự tay đi mua, tự tay bố trí. Bọn hạ nhân đều đang hâm mộ
trưởng công chúa, có thể có một tướng công đãi nàng ấy như châu như bảo.
thể của Dạ Kinh là một con nhện lông dài.
Dạ Kinh đã mất yêu đan, cảnh kết ra trong mơ cũng bị phá, Mạc Ly tỉnh lại
trước hết, mở mắt liền vội vàng nâng Thu Nhuyễn Nhuyễn dậy, nhẹ giọng
đánh thức tiểu tức phụ.
Thấy tiểu tức phụ không có việc gì lúc này mới an tâm, thời gian trong
mộng và hiện thực không giống nhau, vừa mới bọn họ ở trong mộng tách ra
một lúc, hắn vẫn ở bên ngoài Chiêu Hoa Điện, những người khác lại đều
biến mất.
Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt thấy tướng công nhà mình đầy mặt lo lắng,
nước mắt xoát cái liền rơi xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly tận lực đè nặng vội vàng trong lòng, từ tốn
hỏi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không trả lời, chỉ càng khóc càng lợi hại, Mạc Ly
đành phải nhẹ nhàng vỗ
về lưng nàng, an ủi không tiếng động. Chờ Thu Nhuyễn Nhuyễn khóc một
trận, mới nghe nàng khụt khịt nói: “Vừa mới ở trong mộng ta thấy chàng
cưới người khác…” Lời còn chưa dứt, nàng lại tiếp tục khóc. Chỉ cần nhớ
lại cảnh tượng vừa mới ở trong mộng bọn họ gần trong gang tấc lại là người
xa lạ, hắn ôm lấy kiều thê của hắn, nàng lại nhịn không được muốn khóc.
Thế này, Mạc Ly thật không nghĩ tới thế nhưng là chuyện như vậy, khuyên
giải an ủi nói: “Mộng đều là giả, Nhuyễn Nhuyễn đừng miên man suy
nghĩ.”
“Phu nhân mơ thấy cái này có là gì, mộng của ta mới đáng sợ đó, ta mơ
thấy ta cưới một tức phụ
thảm đến không dám nhìn, đã bặp bệnh hủi chưa, chính là như vậy. Lão tử
thiếu chút nữa còn bị
nàng ta ngủ, đáng giận, tâm muốn chết ta cũng có.” Lưu Kỳ xen vào nói
lảm nhảm.
Lưu Kỳ nói làm Thu Nhuyễn Nhuyễn ý thức được những người khác đều
đang nhìn bọn họ, vội thu nước mắt, ra khỏi ngực Mạc Ly.
Phóng mắt nhín xem, chỉ có Triển Hiến thảm nhất, ai bảo hắn sợ nhất chính
là quỷ, nhìn hắn kinh hồn chưa định, nghĩ đến là sợ không nhẹ. Tô Thiếu
Dậu sắc mặt cũng không tốt, hắn sợ nhất cái gì đây, là sợ nhất người khác
xem thường hắn.
Thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn hòa hoãn lại, Mạc Ly mới nhẹ nhàng thở ra, mới
có tâm tư đi quản chuyện khác.
“Đa tạ, hôm nay lại phiền toái ngươi, ngày sau có chỗ nào ta giúp được,
ngươi chỉ cần mở
miệng.” Mạc Ly tổ ôm quyền nói với Xa Gia lão.
“Chuyện này có cái gì, Dạ Kinh cấu kết phàm nhân nhiễu loạn thế gian, tội
không thể tha thứ, ta ra tay bất quá là thay trời hành đạo thôi, cũng là theo ý
trời, cứu các ngươi chỉ là thuận tiện. Dù ta không tới, ngươi phá cái cục này
cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nói nữa, chúng ta là bằng hữu, nói này đó cái
gì. Ta coi phu nhân bọn họ đều sợ không nhẹ, ngươi đưa bọn họ trở về trước
đi, nơi này để ta giải quyết là được.”
Nghe Xa Gia lão tổ nói như vậy Đạo Khư chậm rì rì bay đi, làm người
chứng kiến hết thảy hắn tỏ vẻ, nói chuyện cũng cần tu luyện, ngắn ngủn nói
hai câu liền biến thành thay trời hành đạo, cũng thật đỉnh.
“Mặc kệ thế nào, đa tạ ngươi, ân nghĩa hôm nay ta thời khắc ghi tạc trong
lòng.” Mạc Ly nói, trịnh trọng làm cái lễ với hắn, lúc này mới dẫn bọn họ
rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Xa Gia lão tổ xách Dạ Kinh lên, nhét vào xiêm y Chính
Nhất đạo trưởng, khiến cho bọn họ chó cắn chó đi.
Mạc Ly vốn định đưa bọn họ về nhà mới về Phủ quốc sư, lại bị Triển Hiến
cự tuyệt. Hắn lôi kéo Lưu Kỳ và Tô Thiếu Dậu cưỡi ngựa đi rồi. Mạc Ly
nhìn bộ dáng hắn kia, đối với hắn thì Nhuyễn Nhuyễn là sợ đến tránh còn
không kịp, liền biết đây là nhờ họa được phúc, dọa Triển Hiến sợ tới mức
không dám đến gần bọn họ nữa.
Việc này làm cho tâm tình hắn tốt hơn một chút, nhưng Thu Nhuyễn
Nhuyễn hứng thú vẫn chưa cao, còn đang suy nghĩ chuyện trong mộng.
Lên xe ngựa, Mạc Ly liền ôm tiểu tức phụ, để nàng ngồi ở trên đùi mình,
ôm hôn cái miệng nhỏ
đang bĩu ra, nói: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, mộng đều là giả, là Dạ Kinh cố ý,
Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể tin.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nháy mắt lại rớt nước mắt.
“Tức phụ ngốc.” Mạc Ly nói rồi hôn lấy môi đỏ hơi hé mở của tiểu tức phụ,
câu lấy cái lưỡi nàng quấn quít lên.
Loại thân mật khăng khít này làm Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng bình phục
tâm tình, dây dưa một hồi lâu mới buông ra.
Ghé vào đầu vai Mạc Ly, nàng nói cảnh trong mơ vừa mới rồi.
Đột nhiên nàng từ Chiêu Hoa Điện đi tới nơi ở khi còn nhỏ kia, nàng như
trước kia ghé vào trước cửa sổ chờ cha và Mạc Ly trở về.
Lúc này không giống lần trước, nàng rõ ràng biết mình đây là đang ở trong
mộng, nàng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nàng ghé vào trên cửa sổ
nhìn cửa, vẫn giống như trước đây.
Không biết bao lâu, cửa bị đẩy ra, cha nổi giận đùng đùng bước vào, Mạc
Ly sau đó cũng vào theo, vừa lúc đối diện ánh mắt Thu Nhuyễn Nhuyễn.
Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng cười cười, ai ngờ đổi lấy chỉ là hắn thối
mặt, Thu Nhuyễn Nhuyễn tươi cười tức khắc cứng ở trên mặt.
Ở trong lòng nàng an ủi chính mình đây là mộng, lại nghe hắn nói với phụ
thân: “Sư phụ, ta đối với Nhuyễn Nhuyễn chỉ là tình huynh muội, tuyệt
không có tình nam nữ.”
Hắn vừa nói ra lời này, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất giác ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ
nghe cha nói: “Việc này không cần nói nhiều, lúc trước ta cứu ngươi trở về
chính là bởi vì Nhuyễn Nhuyễn, mặc kệ
ngươi có đồng ý hay không, thê tử của ngươi sẽ chỉ là Nhuyễn Nhuyễn.”
“Việc tình cảm sao có thể cưỡng cầu…” Mạc Ly còn chưa dứt lời, đã bị sư
phụ quăng một cái tát, khóe miệng đều bị đánh rách.
Thu Nhuyễn Nhuyễn còn vì câu nói lúc trước của hắn mà hao tổn tinh thần,
không biết thế nào cảnh tượng lại thay đổi, biến thành bọn họ vừa tới kinh
thành, hắn đi luận đạo, nàng ở khách điếm chờ hắn, nàng đói đến ngực dán
vào sau lưng, mở cửa gọi tiểu nhị, vừa lúc đụng phải hắn trở về. Bên cạnh
hắn còn có một người, là trưởng công chúa, nàng xuất hiện lập tức đánh gãy
tươi cười trên mặt hai bọn họ.
Trưởng công chúa thu cười, hỏi: “Ngươi quen biết?”
Mạc Ly thần sắc phức tạp, gật gật đầu, nói: “Ừ, muội muội ta.”
Câu tướng công nàng đang muốn kêu ra miệng cứ như vậy nghẹn ở trong
cổ họng.
Chờ trưởng công chúa đi rồi, hắn ngồi xuống nói với nàng: “Thực xin lỗi,
trong lòng ta vẫn luôn coi nàng như muội muội, ta mấy lần nói với sư phụ
không muốn, là sư phụ một bên tình nguyện.
Sư phụ lúc lâm chung có di ngôn, ta không muốn ông ấy thương tiếc mà
chết mới cưới nàng, sau này chúng ta vẫn làm huynh muội đi, ta sẽ giống
như trước kia đối đãi tốt với nàng.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn không trả lời, ở trong lòng không ngừng bảo cho
chính mình đây là mộng, không thể tin, nhưng trong lòng chua xót lại càng
ngày càng nhiều, nước mắt cũng muốn tràn ra.
Nàng khó chịu đến không được, hắn lại coi như không phát hiện, xoay
người đi rồi.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa lau nước mắt vừa ở trong lòng không ngừng an ủi
mình, đây là mộng, đây là mộng!
Lại sau đó hắn trở thành quốc sư, bọn họ vào phủ quốc sư, lấy danh nghĩa
huynh muội nói ra với bên ngoài.
Bọn họ một người ở phủ nam một ở phủ bắc, cùng ở dưới một mái hiên, lại
từ đầu năm đến cuối năm cũng chưa từng đối mặt một lần, cho dù ngày lễ
ngày tết hắn đều chưa từng đến gặp nàng.
Mãi đến một ngày, đột nhiên hắn tới viện nàng, nói hắn muốn thành thân,
nói hắn muốn cưới trưởng công chúa.
Nàng không chịu nổi lại khóc, không ngừng bảo cho mình đây là mộng, đây
là mộng, đây thật là mộng sao? Nàng có chút hoài nghi.
Bọn họ thành thân, thập lí hồng trang, khắp chốn mừng vui, muốn náo nhiệt
bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nàng ngồi ở trong căn phòng đen nhánh nghe
thanh âm bọn họ náo nhiệt, đây là mộng đi?
Nàng còn nhớ rõ khi thành thân, chỉ là hai người tùy ý mặc bộ đồ màu đỏ
bình thường, bái thiên địa, bày một bàn tiệc rượu mời hàng xóm hai bên ăn
bữa cơm. Nàng không nhớ rõ biểu tình của hắn ngay lúc đó, giống như cười
giống như không cười, dù sao không náo nhiệt như lần này.
Nàng còn nghe hạ nhân miệng rộng nói, hết thảy những thứ dùng trên hôn
lễ đều là hắn tự tay đi mua, tự tay bố trí. Bọn hạ nhân đều đang hâm mộ
trưởng công chúa, có thể có một tướng công đãi nàng ấy như châu như bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.