Chương 93: Mỹ Nhân Rơm Rạ?
Ô Liễu
01/02/2023
Nhưng đến tột cùng phải để tiểu tức phụ ở chỗ nào đây? Đây lại là vấn đề,
để chỗ nào hắn cũng không yên tâm, chỉ muốn mang theo bên người, ngẩng
đầu là có thể thấy, duỗi tay là có thể ôm.
“Sợ cái gì, bọn họ có thể nói thì chúng ta cũng có thể nói. Bọn họ có thể nói
đây là ấn ký yêu nghiệt, chúng ta có thể nói đây là ấn ký thần tiên chuyển
thế. Quốc sư ngài lại nhờ mấy bằng hữu không bình thường diễn trò, còn sợ
không lừa được người khác sao? Luận giả danh lừa bịp, Lưu Kỳ ta còn chưa
từng sợ ai.”
Lưu Kỳ lời này vừa nói ra, Kim Triều không khỏi nhảy nhảy mày, hắn ta
nghĩ như vậy cũng đúng, bất quá loại chuyện này cũng không thể nói bậy,
mọi người tin theo nhiều sẽ khiến cho phía trên chú ý. Tiểu nha đầu còn
đang lịch kiếp, thanh thế nháo lớn thì cũng không có ích với nàng, càng
đừng nói mệnh cách bọn họ đã bị sửa đổi, Mạc Ly vốn không nên xuất hiện
ở bên nàng, nếu mà nháo lớn, sẽ không phải việc nhỏ.
“Nhạc phụ đại nhân, dừng xe, dừng xe, ta mắc tiểu!” Kim Triều ngắt lời.
Mạc Ly hiểu ý lão tổ tông, siết ngựa dừng xe mang theo lão đi xuống.
Lão tổ tông nói với hắn chuyện không thể trong đó, thuận tiện nói một câu,
“Lúc cần thiết, có thể
cầu Xuân Dạ tương trợ, có thể khống chế mộng cũng có thể khống chế nhân
tâm. Xa Gia lão tổ
đối với các ngươi mười phần thân thiện, hẳn ngươi cũng đã nhận ra. Đó là
bởi vì kiếp trước các ngươi có chút sâu xa, ngươi với nó có ân, nếu gặp nạn
cần nnó hỗ trợ, cứ việc mở miệng, nó tất sẽ không chối từ. Địa Tiên khắp
nơi cùng với quan viên nhân gian cũng không khác biệt lắm, lời nói tin một
nửa để lại một nửa, không cần tin hết, bọn họ tự có tính toán. Bổn tọa nói
hết đến đây, ngươi cũng đừng trông cậy vào bổn tọa sẽ nhúng tay.”
Mạc Ly không khỏi bật cười, lão tổ tông mạnh miệng, ngoài miệng nói sẽ
không nhúng tay, lại liên tiếp tự nghĩ cách cho bọn họ, tìm giúp đỡ bọn họ,
thật đúng là khẩu thị tâm phi mà.
“Đệ tử đa tạ Tổ sư gia đề điểm.” Mạc Ly cung kính làm cái lễ sư đồ với
thắng bé mập mạp, lúc này mới trở về.
Hắn thật ra không nhớ tới Xuân Dạ, nhưng lão tổ tông cố ý nhắc đến Xuân
Dạ chính là có dụng ý khác?
Lão tổ tông nói, thật ra lại nhắc nhở hắn một chuyện, hắn đã sớm cảm thấy
Thuần Cốc có chút không thích hợp, chỉ là không nghĩ đến chỗ khác, chủ
yếu là vì hắn ta nói dối chuyện trong kinh đối với bản thân hắn ta cũng
không có chỗ tốt gì.
Để đề phòng cẩn thận, hắn viết một đạo công văn cho cây bạch quả tinh,
hỏi nó kinh thành có chuyện gì không bình thường, đặc biệt là Đoan Dương
Vương và trong cung.
Cây bạch quả tinh từ lần trước bị mất yêu đan liền chuyên tâm tu luyện,
không hỏi thế sự, nhận được công văn của Mạc Ly còn ngẩn người, buồn
bực quốc sư sao lại hỏi nó việc này, không nên hỏi Thuần Cốc sao?
Nó gần đây đều đang tu luyện, thật đúng là không biết bên ngoài đã xảy ra
cái gì, đành phải chạy đi hỏi nhữngg tinh quái khác.
Mạc Ly xem xong công văn cây bạch quả tinh trình lên, cũng không sai biệt
lắm với Thuần Cốc đã báo. Chỉ có khác biệt duy nhất là trong công văn cây
bạch quả tinh có nhắc tới mấy mỹ nhân kia buổi tối đều không đốt đèn, thà
rằng sờ soạng trong bóng tối cũng không đốt đèn, nói rằng đây là quy củ
chỗ các nàng. Hoàng đế vì để mỹ nhân vui vẻ, đã thưởng không ít dạ minh
châu cho các nàng.
Sao lại có loại quy củ này? Mạc Ly hoài nghi.
Chỉ bằng điểm này thật ra không thể bình phán Thuần Cốc có mục đích
không thuần, có lẽ hắn ta thật sự cảm thấy buổi tối không đốt đèn là tập tục
chỗ các nàng bên kia.
Mạc Ly bên này thu được tin tức từ cây bạch quả, Lưu Kỳ bên kia cũng thu
được tin từ ám vệ, ám vệ tra được Tô Thiếu Dậu mấy năm nay trải qua
chuyện gì.
Lưu Kỳ đang chuẩn bị đi tiểu rồi mới ngủ, mới vừa cởi bỏ lưng quần, trước
mặt đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, dọa hắn khiếp sợ thiếu chút nữa
ướt ra quần.
Lưu Kỳ tiếp nhận giấy viết, nhìn nhìn dưới ánh trăng, nhưng cũng không rõ
ràng lắm, đến nước tiểu cũng không phun nữa, vội trở về xe ngựa, ở dưới
đèn xem kỹ, sắc mặt có vẻ không được tốt, xem xong đưa cho Mạc Ly.
Mạc Ly cũng không ngạc nhiên với việc đột nhiên hắn lấy ra thư thế này,
sớm từ lúc ở trấn Bão Liễu giúp chưởng quầy phu nhân đã biết bên cạnh
hắn khẳng định có người đi theo.
Mạc Ly xem qua xong mới biết được vì sao Lưu Kỳ thay đổi sắc mặt.
Trên giấy nói Tô Thiếu Dậu năm ấy rời kinh thành rồi đi xuống Giang Nam
giải sầu, ở thành Phượng Dương kết bạn với Thiên Cơ đạo nhân, được
Thiên Cơ đạo nhân dẫn tiến đi tổng tư
Giang Nam, mấy năm nay đều ở trong phủ Tổng Tư Giang Nam. Mặt khác
còn tra được Tô Thiếu Dậu thiết kế bọn họ vào đại lao rồi trong đêm rời
khỏi trấn Minh Hồ, xem phương hướng rời đi hẳn là trở lại kinh thành.
Cái này làm cho người ta có chút không nghĩ ra, thiết kế Lưu Kỳ rồi mới
suốt đêm trở lại kinh thành là quan hệ nhân quả gì?
Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Lúc ngươi đi phủ tổng tư Giang
Nam, Tô Thiếu Dậu đã rời đi, theo lịch trình xe mà tính, khi đó Tô Thiếu
Dậu xuất phát, lúc này đến trấn Minh Hồ, mà chúng ta bởi vì Trịnh Hưng
An truy tung chạy nhanh ra khỏi địa giới Tô Châu, bớt được không ít thời
gian, sau đó tuy vì ở chùa Bồ Đề trì hoãn một chút, nhưng cũng bởi vì thế
nên có Tuệ Quả
đồng hành cùng chúng ta, chỉ điểm một con đường gần hơn, chúng ta mới
có thể tới trấn Minh Hồ sớm rất nhiều.”
Lưu Kỳ thực nhanh cũng hiểu được, nói: “Quốc sư ý tứ là nói Tô Thiếu
Dậu muốn đến kinh thành trước chúng ta?”
“Có lẽ nói hắn muốn trở lại kinh thành tối nay trước chúng ta, hắn hố ngươi
nhốt vào đại lao, đối với ngươi không có thương tổn gì, nghĩ đến chỉ là vì
ngăn cản chúng ta trở lại kinh thành. Nhưng hắn không dự đoán được ngươi
sẽ dùng một chiêu như vậy thoát thân, trực tiếp sờ đúng tử huyệt của Huyện
thái gia, dùng bạc cho đập cho lão hôn đầu, chỉ mất một đêm đã đi ra.”
Nghe Mạc Ly nói như vậy, Lưu Kỳ vừa định cười, cũng đột nhiên nghĩ đến
cái gì, nói: “Không nên nha, theo suy đoán như vậy thì hắn với Trịnh Hưng
An quan hệ không phải đơn giản, Trịnh Hưng An hẳn là phải giúp hắn kéo
chúng ta mới đúng, sao lại để ám vệ đuổi theo chúng ta lâu như vậy?”
Mạc Ly lắc đầu, cái này sao có thể đoán được.
“Ngươi cho người lại tra thử Đoan Dương Vương mấy năm nay, nếu ta nhớ
không lầm, đất phong của lão cách Tô Châu không xa, đầu năm nay lão về
kinh thành, cũng chưa từng rời đi, xem xem dĩ vãng có liên lụy cùng đám
người Trịnh Hưng An hay không.”
Lưu Kỳ gật gật đầu, lại hỏi: “Chúng ta đây có cần phải suốt đêm lên đường,
chạy về kinh thành hay không?”
“Tạm thời vẫn lên đường như bình thường, tra xong Đoan Dương Vương
lại nói, căn cứ cây bạch quả tinh nói mấy mỹ nhân kia có chuyện cổ quái
không đốt đèn, buổi tối cũng không thắp nến, chỉ dùng dạ minh châu chiếu
sáng, ta hoài nghi mấy mỹ nhân đều là ảo thuật hóa ra, còn nhớ rõ mỹ nhân
rơm rạ lúc trước?” Mạc Ly nói rồi từ trong tay áo lấy ra một người giấy, nhẹ
nhàng vung lên, trước mặt liền có thêm một người giống Thu Nhuyễn
Nhuyễn như đúc, đến hồng đồng cũng giống hệt.
Lưu Kỳ nhìn nhìn, đánh bạo chọc chọc tay người giấy, cảm giác không có
gì khác với người thật, đang muốn lại xoa nữa, bị Mạc Ly ngăn lại, tay áo
vung lên đã thu hồi người giấy.
Lưu Kỳ nhún nhún vai, quốc sư cũng thật keo kiệt, người giấy cũng không
cho chạm vào.
“Đây là ảo thuật giản dị nhất, khuyết điểm lớn nhất là không thể nói, hơn
nữa sợ nước lửa, vừa chạm vào sẽ hiện hình, nếu muốn biến hóa càng thêm
chân thật hơn thì phải viết sinh thần bát tự
của người đó lên trên người giấy, hoặc là giống mỹ nhân đất sét của Triệu
Thanh Đề kia, rót vào sinh hồn của người sống, càng độc hơn là giống
Thiên Cơ đạo nhân trực tiếp thu lấy hồn phách, luyện thành người bù nhìn.”
để chỗ nào hắn cũng không yên tâm, chỉ muốn mang theo bên người, ngẩng
đầu là có thể thấy, duỗi tay là có thể ôm.
“Sợ cái gì, bọn họ có thể nói thì chúng ta cũng có thể nói. Bọn họ có thể nói
đây là ấn ký yêu nghiệt, chúng ta có thể nói đây là ấn ký thần tiên chuyển
thế. Quốc sư ngài lại nhờ mấy bằng hữu không bình thường diễn trò, còn sợ
không lừa được người khác sao? Luận giả danh lừa bịp, Lưu Kỳ ta còn chưa
từng sợ ai.”
Lưu Kỳ lời này vừa nói ra, Kim Triều không khỏi nhảy nhảy mày, hắn ta
nghĩ như vậy cũng đúng, bất quá loại chuyện này cũng không thể nói bậy,
mọi người tin theo nhiều sẽ khiến cho phía trên chú ý. Tiểu nha đầu còn
đang lịch kiếp, thanh thế nháo lớn thì cũng không có ích với nàng, càng
đừng nói mệnh cách bọn họ đã bị sửa đổi, Mạc Ly vốn không nên xuất hiện
ở bên nàng, nếu mà nháo lớn, sẽ không phải việc nhỏ.
“Nhạc phụ đại nhân, dừng xe, dừng xe, ta mắc tiểu!” Kim Triều ngắt lời.
Mạc Ly hiểu ý lão tổ tông, siết ngựa dừng xe mang theo lão đi xuống.
Lão tổ tông nói với hắn chuyện không thể trong đó, thuận tiện nói một câu,
“Lúc cần thiết, có thể
cầu Xuân Dạ tương trợ, có thể khống chế mộng cũng có thể khống chế nhân
tâm. Xa Gia lão tổ
đối với các ngươi mười phần thân thiện, hẳn ngươi cũng đã nhận ra. Đó là
bởi vì kiếp trước các ngươi có chút sâu xa, ngươi với nó có ân, nếu gặp nạn
cần nnó hỗ trợ, cứ việc mở miệng, nó tất sẽ không chối từ. Địa Tiên khắp
nơi cùng với quan viên nhân gian cũng không khác biệt lắm, lời nói tin một
nửa để lại một nửa, không cần tin hết, bọn họ tự có tính toán. Bổn tọa nói
hết đến đây, ngươi cũng đừng trông cậy vào bổn tọa sẽ nhúng tay.”
Mạc Ly không khỏi bật cười, lão tổ tông mạnh miệng, ngoài miệng nói sẽ
không nhúng tay, lại liên tiếp tự nghĩ cách cho bọn họ, tìm giúp đỡ bọn họ,
thật đúng là khẩu thị tâm phi mà.
“Đệ tử đa tạ Tổ sư gia đề điểm.” Mạc Ly cung kính làm cái lễ sư đồ với
thắng bé mập mạp, lúc này mới trở về.
Hắn thật ra không nhớ tới Xuân Dạ, nhưng lão tổ tông cố ý nhắc đến Xuân
Dạ chính là có dụng ý khác?
Lão tổ tông nói, thật ra lại nhắc nhở hắn một chuyện, hắn đã sớm cảm thấy
Thuần Cốc có chút không thích hợp, chỉ là không nghĩ đến chỗ khác, chủ
yếu là vì hắn ta nói dối chuyện trong kinh đối với bản thân hắn ta cũng
không có chỗ tốt gì.
Để đề phòng cẩn thận, hắn viết một đạo công văn cho cây bạch quả tinh,
hỏi nó kinh thành có chuyện gì không bình thường, đặc biệt là Đoan Dương
Vương và trong cung.
Cây bạch quả tinh từ lần trước bị mất yêu đan liền chuyên tâm tu luyện,
không hỏi thế sự, nhận được công văn của Mạc Ly còn ngẩn người, buồn
bực quốc sư sao lại hỏi nó việc này, không nên hỏi Thuần Cốc sao?
Nó gần đây đều đang tu luyện, thật đúng là không biết bên ngoài đã xảy ra
cái gì, đành phải chạy đi hỏi nhữngg tinh quái khác.
Mạc Ly xem xong công văn cây bạch quả tinh trình lên, cũng không sai biệt
lắm với Thuần Cốc đã báo. Chỉ có khác biệt duy nhất là trong công văn cây
bạch quả tinh có nhắc tới mấy mỹ nhân kia buổi tối đều không đốt đèn, thà
rằng sờ soạng trong bóng tối cũng không đốt đèn, nói rằng đây là quy củ
chỗ các nàng. Hoàng đế vì để mỹ nhân vui vẻ, đã thưởng không ít dạ minh
châu cho các nàng.
Sao lại có loại quy củ này? Mạc Ly hoài nghi.
Chỉ bằng điểm này thật ra không thể bình phán Thuần Cốc có mục đích
không thuần, có lẽ hắn ta thật sự cảm thấy buổi tối không đốt đèn là tập tục
chỗ các nàng bên kia.
Mạc Ly bên này thu được tin tức từ cây bạch quả, Lưu Kỳ bên kia cũng thu
được tin từ ám vệ, ám vệ tra được Tô Thiếu Dậu mấy năm nay trải qua
chuyện gì.
Lưu Kỳ đang chuẩn bị đi tiểu rồi mới ngủ, mới vừa cởi bỏ lưng quần, trước
mặt đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân, dọa hắn khiếp sợ thiếu chút nữa
ướt ra quần.
Lưu Kỳ tiếp nhận giấy viết, nhìn nhìn dưới ánh trăng, nhưng cũng không rõ
ràng lắm, đến nước tiểu cũng không phun nữa, vội trở về xe ngựa, ở dưới
đèn xem kỹ, sắc mặt có vẻ không được tốt, xem xong đưa cho Mạc Ly.
Mạc Ly cũng không ngạc nhiên với việc đột nhiên hắn lấy ra thư thế này,
sớm từ lúc ở trấn Bão Liễu giúp chưởng quầy phu nhân đã biết bên cạnh
hắn khẳng định có người đi theo.
Mạc Ly xem qua xong mới biết được vì sao Lưu Kỳ thay đổi sắc mặt.
Trên giấy nói Tô Thiếu Dậu năm ấy rời kinh thành rồi đi xuống Giang Nam
giải sầu, ở thành Phượng Dương kết bạn với Thiên Cơ đạo nhân, được
Thiên Cơ đạo nhân dẫn tiến đi tổng tư
Giang Nam, mấy năm nay đều ở trong phủ Tổng Tư Giang Nam. Mặt khác
còn tra được Tô Thiếu Dậu thiết kế bọn họ vào đại lao rồi trong đêm rời
khỏi trấn Minh Hồ, xem phương hướng rời đi hẳn là trở lại kinh thành.
Cái này làm cho người ta có chút không nghĩ ra, thiết kế Lưu Kỳ rồi mới
suốt đêm trở lại kinh thành là quan hệ nhân quả gì?
Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Lúc ngươi đi phủ tổng tư Giang
Nam, Tô Thiếu Dậu đã rời đi, theo lịch trình xe mà tính, khi đó Tô Thiếu
Dậu xuất phát, lúc này đến trấn Minh Hồ, mà chúng ta bởi vì Trịnh Hưng
An truy tung chạy nhanh ra khỏi địa giới Tô Châu, bớt được không ít thời
gian, sau đó tuy vì ở chùa Bồ Đề trì hoãn một chút, nhưng cũng bởi vì thế
nên có Tuệ Quả
đồng hành cùng chúng ta, chỉ điểm một con đường gần hơn, chúng ta mới
có thể tới trấn Minh Hồ sớm rất nhiều.”
Lưu Kỳ thực nhanh cũng hiểu được, nói: “Quốc sư ý tứ là nói Tô Thiếu
Dậu muốn đến kinh thành trước chúng ta?”
“Có lẽ nói hắn muốn trở lại kinh thành tối nay trước chúng ta, hắn hố ngươi
nhốt vào đại lao, đối với ngươi không có thương tổn gì, nghĩ đến chỉ là vì
ngăn cản chúng ta trở lại kinh thành. Nhưng hắn không dự đoán được ngươi
sẽ dùng một chiêu như vậy thoát thân, trực tiếp sờ đúng tử huyệt của Huyện
thái gia, dùng bạc cho đập cho lão hôn đầu, chỉ mất một đêm đã đi ra.”
Nghe Mạc Ly nói như vậy, Lưu Kỳ vừa định cười, cũng đột nhiên nghĩ đến
cái gì, nói: “Không nên nha, theo suy đoán như vậy thì hắn với Trịnh Hưng
An quan hệ không phải đơn giản, Trịnh Hưng An hẳn là phải giúp hắn kéo
chúng ta mới đúng, sao lại để ám vệ đuổi theo chúng ta lâu như vậy?”
Mạc Ly lắc đầu, cái này sao có thể đoán được.
“Ngươi cho người lại tra thử Đoan Dương Vương mấy năm nay, nếu ta nhớ
không lầm, đất phong của lão cách Tô Châu không xa, đầu năm nay lão về
kinh thành, cũng chưa từng rời đi, xem xem dĩ vãng có liên lụy cùng đám
người Trịnh Hưng An hay không.”
Lưu Kỳ gật gật đầu, lại hỏi: “Chúng ta đây có cần phải suốt đêm lên đường,
chạy về kinh thành hay không?”
“Tạm thời vẫn lên đường như bình thường, tra xong Đoan Dương Vương
lại nói, căn cứ cây bạch quả tinh nói mấy mỹ nhân kia có chuyện cổ quái
không đốt đèn, buổi tối cũng không thắp nến, chỉ dùng dạ minh châu chiếu
sáng, ta hoài nghi mấy mỹ nhân đều là ảo thuật hóa ra, còn nhớ rõ mỹ nhân
rơm rạ lúc trước?” Mạc Ly nói rồi từ trong tay áo lấy ra một người giấy, nhẹ
nhàng vung lên, trước mặt liền có thêm một người giống Thu Nhuyễn
Nhuyễn như đúc, đến hồng đồng cũng giống hệt.
Lưu Kỳ nhìn nhìn, đánh bạo chọc chọc tay người giấy, cảm giác không có
gì khác với người thật, đang muốn lại xoa nữa, bị Mạc Ly ngăn lại, tay áo
vung lên đã thu hồi người giấy.
Lưu Kỳ nhún nhún vai, quốc sư cũng thật keo kiệt, người giấy cũng không
cho chạm vào.
“Đây là ảo thuật giản dị nhất, khuyết điểm lớn nhất là không thể nói, hơn
nữa sợ nước lửa, vừa chạm vào sẽ hiện hình, nếu muốn biến hóa càng thêm
chân thật hơn thì phải viết sinh thần bát tự
của người đó lên trên người giấy, hoặc là giống mỹ nhân đất sét của Triệu
Thanh Đề kia, rót vào sinh hồn của người sống, càng độc hơn là giống
Thiên Cơ đạo nhân trực tiếp thu lấy hồn phách, luyện thành người bù nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.