Chương 108: Nguyên Nhân Trưởng Công Chúa Hoang Dâm Vô Độ
Ô Liễu
01/02/2023
Lúc nàng đến, Đoan Dương Vương phi đang ngủ trưa, nhìn sắc trời còn
sớm, nàng liền bảo nha hoàn ở chỗ này chờ Đoan Dương Vương phi tỉnh
lại, còn nàng đi tìm bọn Hứa Độ chơi trong chốc lát.
Đến viện của Hứa Độ, mới biết được hắn đi thôn trang kinh giao chơi,
khiến cho nàng một chuyến tay không, nàng đang nổi giận đùng đùng thì
đụng phải Kim Tú Nhi. Kim Tú Nhi là biểu tỷ của Hứa Độ, so với hắn lớn
hơn một tuổi, mới sinh ra không bao lâu đã mất cha, nương nàng ấy mang
theo nàng ấy đến cậy nhờ Đoan Dương Vương phủ.
Nàng ấy lớn lên giống nương, trời sinh mỹ nhân phôi, bình thường Lưu Kỳ
và Triển Hiến không thiếu được xum xoe.
Trưởng công chúa thấy, nhưng thật ra nàng ấy không chú ý tới trưởng công
chúa, trưởng công chúa cũng không thích nàng ấy, nếu không phát hiện,
chính là như ý nàng.
Trưởng công chúa đang muốn đi, đột nhiên thấy, không phải trên eo nàng
ấy treo bảo bối ngọc bội của Đoan Dương Vương phi quý nhất sao?
Khối ngọc bội này nàng ấn tượng rất sâu, nghe nói là từ bên nhà ngoại
Đoan Dương Vương phi một thế hệ lại một thế hệ truyền xuống, lúc trước
Hứa Độ lấy ra chơi còn bị giáo huấn, sao lại cho Kim Tú Nhi?
Trưởng công chúa tuy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đồ vật của
người khác đưa cho ai đều là chuyện của người ta, không có quan hệ với
nàng. Nhưng ở trước mặt Đoan Dương Vương phi, nàng vẫn nhịn không
được nhắc một miệng.
Đoan Dương Vương phi sửng sốt, nhu nhu cười nói: “Thứ này truyền nữ
bất truyền nam, ta chỉ
có một nhi tử, chỉ có đưa cho tức phụ hắn.”
Thì ra là thế a, cũng không biết Đoan Dương Vương phi coi trọng Kim Tú
Nhi điểm nào? Điêu ngoa tùy hứng? Hay là vô cớ gây rối?
Đương nhiên nàng chỉ nghĩ như thế, cũng không dám nói ra, Đoan Dương
Vương phi thoạt nhìn so với lần trước gặp mặt càng hư nhược hơn, sợ quấy
rầy bà ấy nghỉ ngơi, nàng tùy ý nói chuyện hai câu liền đi rồi.
Mới ra khỏi đại môn vương phủ, vừa lúc gặp phải Lưu Kỳ, không cần phải
nói, khẳng định là hắn tới tìm Kim Tú Nhi. Trưởng công chúa làm cái mặt
quỷ với hắn, nói cho hắn lời Đoan Dương Vương phi nói kia, để hắn chết
tiểu tâm tư với Kim Tú Nhi.
Lưu Kỳ không tin, nói cái gì cũng không tin, kéo nàng nói muốn đi hỏi Kim
Tú Nhi, muốn nghe Kim Tú Nhi chính miệng nói. Trưởng công chúa đành
phải cho bọn nha hoàn đi nhà khác tặng đồ trước, nàng bị Lưu Kỳ kéo đi
rồi.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Lưu Kỳ thích Kim Tú Nhi, mới không tin lời
nàng nói, sau đó mới biết được kỳ thật hắn chính là vì trêu cợt nàng.
Lưu Kỳ thường tới Đoan Dương Vương phủ, đối những viện này rất quen
thuộc, đường lớn không đi chuyên đi đường nhỏ, còn mang theo nàng chui
lỗ chó. Dùng câu hắn nói chính là, người có đường của người, chó có
đường của chó, mỗi bên có đều có cách. Dù sao lúc ấy trưởng công chúa đã
bị hắn lừa dối chui lỗ chó, y phục mới đều bị làm dơ.
Theo hắn đi lung tung rối loạn, thế nhưng cũng tới viện của Kim Tú Nhi.
Rất kỳ quái, trong viện cũng không có hạ nhân hầu hạ, trong phòng lại có
thanh âm truyền ra, nghĩ đến là cho lui hạ
nhân đang nói bí mật, trưởng công chúa xoay người muốn đi, nghe góc
tường cũng không phải là việc làm của quân tử.
Lưu Kỳ một tay kéo nàng lại, cứng rắn lôi kéo nàng đi nghe, trưởng công
chúa tránh không thoát được, đành phải đuổi theo.
Vừa nghe, làm nàng hoàn toàn sửng sốt, dù nàng còn nhó, cũng đã nghe
hiểu đối thoại của bọn họ, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Kim Tú Nhi
thế nhưng là nữ nhi thân sinh của Đoan Dương Vương!
Kim Tú Nhi còn lớn hơn Hứa Độ một tuổi, vậy ý nghĩa là lúc Đoan Dương
Vương phi còn chưa gả tới đây, Đoan Dương Vương và mẫu thân Kim Tú
Nhi đã có liên quan! Thậm chí còn tìm lý 337
do quang minh chính đại đón các nàng vào Đoan Dương Vương phủ, dưỡng
ở dưới mí mắt Vương phi!
Nàng nghe thấy Kim Tú Nhi khóc lóc nói không muốn gả cho Hứa Độ,
không muốn gả cho nhi tử của nữ nhân kia, nàng khóc lóc hỏi mẫu thân
nàng, Đoan Dương Vương phi còn phải bao lâu mới chết? Lúc nào thì nàng
mới có thể làm quận chúa chân chính?
Không bao lâu thanh âm của mẫu thân nàng truyền đến, “Sắp.”
Trưởng công chúa hoàn toàn mơ hồ, không nhớ rõ mình bị Lưu Kỳ mang đi
như thế nào, chờ
nàng phục hồi tinh thần lại muốn nói sự tình cho mẫu hậu, lại bị Lưu Kỳ
ngăn trở, Lưu Kỳ không tán đồng nói ra việc này.
Trưởng công chúa hỏi hắn vì sao, Lưu Kỳ lắc đầu giải thích nói: “Việc này
nói đến cùng chỉ là việc nội trạch của Đoan Dương Vương. Hoàng Hậu
nương nương tuy nói cùng nhà mẹ đẻ Vương phi có quan hệ họ hàng,
nhưng rốt cuộc giao tình không tính là sâu, Đoan Dương Vương phi bệnh
nặng, nói không chừng ngày nào đó người cũng không còn, không đáng vì
một người sắp chết mà đắc tội Đoan Dương Vương. Hiện giờ Đoan Dương
Vương cũng không phải là Đoan Dương Vương lúc trước cần nhà nhạc phụ
duy trì, đắc tội ông ta trăm hại mà không một lợi.”
Trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, căn bản không hiểu những loanh quanh
lòng vòng này, nghe Lưu Kỳ phân tích xong, nhịn không được khóc lên,
khóc vì Đoan Dương Vương phi, cũng khóc vì chính mình, uổng cho nàng
còn coi Đoan Dương Vương làm tiêu chuẩn chọn Phò mã sau này.
Lưu Kỳ ôm lấy tiểu nha đầu khóc thương tâm, an ủi nói: “Khóc cái gì? Nên
khóc chính là Đoan Dương Vương phi mới đúng, người đường đường là
trưởng công chúa, chỉ cần thời thời khắc khắc người nhớ kỹ nam nhân
không có một thứ tốt, ai cũng đừng nghĩ khi dễ người như vậy, nuôi một
trăm hay tám mươi trai lơ cũng không ai dám nói người không phải. Biểu
thúc đáp ứng người, nhất định làm Đoan Dương Vương tự tay giải quyết
hai mẹ con Kim Tú Nhi.”
Lúc đó Lưu Kỳ không biết, những lời này của hắn sẽ tạo thành trưởng công
chúa hoang dâm vô độ ngày sau.
Lưu Kỳ còn giấu diếm vài chuyện, hắn từ sớm đã phát hiện trong đó có chút
không thích hợp, đầu tiên là Hứa Độ và Kim Tú Nhi diện mạo thực tương
tự, tiếp theo là thái độ của Đoan Dương Vương đối với Kim Tú Nhi, thật sự
tốt quá mức. Hắn quan sát một hồi, vẫn chưa phát hiện cái gì kỳ quặc, chỉ
coi là chính hắn suy nghĩ nhiều. Hôm nay cũng vừa vặn, hắn vốn tới tìm
Hứa Độ, chui lỗ chó chỉ là vì chọc tiểu nha đầu chơi, không nghĩ tới vừa lúc
đụng phải hai mẹ con người ta nói nhỏ.
Trưởng công chúa cả đêm không ngủ ngon, nàng vẫn luôn nghĩ hai mẹ con
Kim Tú Nhi đối thoại, các nàng nói lời kia là ý tứ gì? Vì sao Kim Tú Nhi
muốn hỏi mẫu thân nàng Đoan Dương Vương phi còn có thể sống bao
nhiêu lâu?
Trưởng công chúa tức khắc cả kinh, nhớ tới bộ dáng Đoan Dương Vương
phi suy yếu, chẳng lẽ
bệnh của Đoan Dương Vương phi là bọn họ làm? Trưởng công chúa càng
nghĩ càng cảm thấy đúng, vậy Đoan Dương Vương biết không? Biết họ hại
Vương phi sao?
Trưởng công chúa không dám nghĩ lại, vội từ trên giường bò dậy, gọi nha
hoàn hầu hạ lại mặc xong xiêm y, nàng nghĩ tới nghĩ lui nhất định phải nói
cho mẫu hậu việc này, hy vọng mẫu hậu có thể giúp Đoan Dương Vương
phi.
Không khéo chính là tối nay phụ hoàng thế nhưng nghỉ ở trong cung mẫu
hậu, nàng nghĩ thầm muốn xông vào, nhưng nghĩ đến mẫu thân trước đó vài
ngày còn nói muốn sinh đệ đệ cho nàng, trong nhất thời lại có chút do dự,
trưởng công chúa nghĩ, chờ thêm một đêm hẳn là cũng không có việc gì đi?
Lại trở về, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới ngủ, nhưng không nghĩ tới
ngày hôm sau nàng mới vừa rời giường liền có cung nhân tới báo, Đoan
Dương Vương phi đêm qua đã mất.
Nàng hiện còn nhớ rõ rành mạch, lúc ấy chén trong tay nàng phanh một cái
tới trên mặt đất, vỡ
thành mấy mảnh, cháo bên trong rải đầy đất, nàng vô tri vô giác ngồi thật
lâu, tùy ý các cung nhân thu thập cho nàng, một hồi lâu mới hồi phục tinh
thần, nước mắt liền rơi xuống, có phải đêm qua nàng có thể cứu được Đoan
Dương Vương phi không?
Trưởng công chúa trong lòng mười phần tự trách, nước mắt không ngừng
rớt, các cung nhân nhìn mà sốt ruột thật sự, không rõ tiểu cô nãi nãi sao đột
nhiên liền khóc?
Vẫn là Lưu Kỳ tới khống chế trường hợp.
Trưởng công chúa vừa thấy Lưu Kỳ liền nhào vào trong lòng ngực hắn,
khụt khịt nói: “Biểu thúc, Đoan Dương Vương phi đã chết…”
Lưu Kỳ cũng nghe nói, vỗ lưng tiểu nha đầu, trấn an nói: “Ngoan, đừng
khóc, chúng ta cũng không thể rút dây động rừng.”
Trưởng công chúa khụt khịt nói chuyện tối hôm qua cùng hắn, nàng hỏi
Lưu Kỳ: “Biểu thúc, đêm qua nếu ta kiên trì một chút, có phải Đoan Dương
Vương phi sẽ không chết không?”
Cái này làm cho Lưu Kỳ làm sao trả lời được, chỉ có thể nói: “Chuyện này
ai có thể bảo đảm, người đừng miên man suy nghĩ, sinh tử có mệnh, không
quan hệ với người.”
sớm, nàng liền bảo nha hoàn ở chỗ này chờ Đoan Dương Vương phi tỉnh
lại, còn nàng đi tìm bọn Hứa Độ chơi trong chốc lát.
Đến viện của Hứa Độ, mới biết được hắn đi thôn trang kinh giao chơi,
khiến cho nàng một chuyến tay không, nàng đang nổi giận đùng đùng thì
đụng phải Kim Tú Nhi. Kim Tú Nhi là biểu tỷ của Hứa Độ, so với hắn lớn
hơn một tuổi, mới sinh ra không bao lâu đã mất cha, nương nàng ấy mang
theo nàng ấy đến cậy nhờ Đoan Dương Vương phủ.
Nàng ấy lớn lên giống nương, trời sinh mỹ nhân phôi, bình thường Lưu Kỳ
và Triển Hiến không thiếu được xum xoe.
Trưởng công chúa thấy, nhưng thật ra nàng ấy không chú ý tới trưởng công
chúa, trưởng công chúa cũng không thích nàng ấy, nếu không phát hiện,
chính là như ý nàng.
Trưởng công chúa đang muốn đi, đột nhiên thấy, không phải trên eo nàng
ấy treo bảo bối ngọc bội của Đoan Dương Vương phi quý nhất sao?
Khối ngọc bội này nàng ấn tượng rất sâu, nghe nói là từ bên nhà ngoại
Đoan Dương Vương phi một thế hệ lại một thế hệ truyền xuống, lúc trước
Hứa Độ lấy ra chơi còn bị giáo huấn, sao lại cho Kim Tú Nhi?
Trưởng công chúa tuy nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đồ vật của
người khác đưa cho ai đều là chuyện của người ta, không có quan hệ với
nàng. Nhưng ở trước mặt Đoan Dương Vương phi, nàng vẫn nhịn không
được nhắc một miệng.
Đoan Dương Vương phi sửng sốt, nhu nhu cười nói: “Thứ này truyền nữ
bất truyền nam, ta chỉ
có một nhi tử, chỉ có đưa cho tức phụ hắn.”
Thì ra là thế a, cũng không biết Đoan Dương Vương phi coi trọng Kim Tú
Nhi điểm nào? Điêu ngoa tùy hứng? Hay là vô cớ gây rối?
Đương nhiên nàng chỉ nghĩ như thế, cũng không dám nói ra, Đoan Dương
Vương phi thoạt nhìn so với lần trước gặp mặt càng hư nhược hơn, sợ quấy
rầy bà ấy nghỉ ngơi, nàng tùy ý nói chuyện hai câu liền đi rồi.
Mới ra khỏi đại môn vương phủ, vừa lúc gặp phải Lưu Kỳ, không cần phải
nói, khẳng định là hắn tới tìm Kim Tú Nhi. Trưởng công chúa làm cái mặt
quỷ với hắn, nói cho hắn lời Đoan Dương Vương phi nói kia, để hắn chết
tiểu tâm tư với Kim Tú Nhi.
Lưu Kỳ không tin, nói cái gì cũng không tin, kéo nàng nói muốn đi hỏi Kim
Tú Nhi, muốn nghe Kim Tú Nhi chính miệng nói. Trưởng công chúa đành
phải cho bọn nha hoàn đi nhà khác tặng đồ trước, nàng bị Lưu Kỳ kéo đi
rồi.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Lưu Kỳ thích Kim Tú Nhi, mới không tin lời
nàng nói, sau đó mới biết được kỳ thật hắn chính là vì trêu cợt nàng.
Lưu Kỳ thường tới Đoan Dương Vương phủ, đối những viện này rất quen
thuộc, đường lớn không đi chuyên đi đường nhỏ, còn mang theo nàng chui
lỗ chó. Dùng câu hắn nói chính là, người có đường của người, chó có
đường của chó, mỗi bên có đều có cách. Dù sao lúc ấy trưởng công chúa đã
bị hắn lừa dối chui lỗ chó, y phục mới đều bị làm dơ.
Theo hắn đi lung tung rối loạn, thế nhưng cũng tới viện của Kim Tú Nhi.
Rất kỳ quái, trong viện cũng không có hạ nhân hầu hạ, trong phòng lại có
thanh âm truyền ra, nghĩ đến là cho lui hạ
nhân đang nói bí mật, trưởng công chúa xoay người muốn đi, nghe góc
tường cũng không phải là việc làm của quân tử.
Lưu Kỳ một tay kéo nàng lại, cứng rắn lôi kéo nàng đi nghe, trưởng công
chúa tránh không thoát được, đành phải đuổi theo.
Vừa nghe, làm nàng hoàn toàn sửng sốt, dù nàng còn nhó, cũng đã nghe
hiểu đối thoại của bọn họ, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Kim Tú Nhi
thế nhưng là nữ nhi thân sinh của Đoan Dương Vương!
Kim Tú Nhi còn lớn hơn Hứa Độ một tuổi, vậy ý nghĩa là lúc Đoan Dương
Vương phi còn chưa gả tới đây, Đoan Dương Vương và mẫu thân Kim Tú
Nhi đã có liên quan! Thậm chí còn tìm lý 337
do quang minh chính đại đón các nàng vào Đoan Dương Vương phủ, dưỡng
ở dưới mí mắt Vương phi!
Nàng nghe thấy Kim Tú Nhi khóc lóc nói không muốn gả cho Hứa Độ,
không muốn gả cho nhi tử của nữ nhân kia, nàng khóc lóc hỏi mẫu thân
nàng, Đoan Dương Vương phi còn phải bao lâu mới chết? Lúc nào thì nàng
mới có thể làm quận chúa chân chính?
Không bao lâu thanh âm của mẫu thân nàng truyền đến, “Sắp.”
Trưởng công chúa hoàn toàn mơ hồ, không nhớ rõ mình bị Lưu Kỳ mang đi
như thế nào, chờ
nàng phục hồi tinh thần lại muốn nói sự tình cho mẫu hậu, lại bị Lưu Kỳ
ngăn trở, Lưu Kỳ không tán đồng nói ra việc này.
Trưởng công chúa hỏi hắn vì sao, Lưu Kỳ lắc đầu giải thích nói: “Việc này
nói đến cùng chỉ là việc nội trạch của Đoan Dương Vương. Hoàng Hậu
nương nương tuy nói cùng nhà mẹ đẻ Vương phi có quan hệ họ hàng,
nhưng rốt cuộc giao tình không tính là sâu, Đoan Dương Vương phi bệnh
nặng, nói không chừng ngày nào đó người cũng không còn, không đáng vì
một người sắp chết mà đắc tội Đoan Dương Vương. Hiện giờ Đoan Dương
Vương cũng không phải là Đoan Dương Vương lúc trước cần nhà nhạc phụ
duy trì, đắc tội ông ta trăm hại mà không một lợi.”
Trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, căn bản không hiểu những loanh quanh
lòng vòng này, nghe Lưu Kỳ phân tích xong, nhịn không được khóc lên,
khóc vì Đoan Dương Vương phi, cũng khóc vì chính mình, uổng cho nàng
còn coi Đoan Dương Vương làm tiêu chuẩn chọn Phò mã sau này.
Lưu Kỳ ôm lấy tiểu nha đầu khóc thương tâm, an ủi nói: “Khóc cái gì? Nên
khóc chính là Đoan Dương Vương phi mới đúng, người đường đường là
trưởng công chúa, chỉ cần thời thời khắc khắc người nhớ kỹ nam nhân
không có một thứ tốt, ai cũng đừng nghĩ khi dễ người như vậy, nuôi một
trăm hay tám mươi trai lơ cũng không ai dám nói người không phải. Biểu
thúc đáp ứng người, nhất định làm Đoan Dương Vương tự tay giải quyết
hai mẹ con Kim Tú Nhi.”
Lúc đó Lưu Kỳ không biết, những lời này của hắn sẽ tạo thành trưởng công
chúa hoang dâm vô độ ngày sau.
Lưu Kỳ còn giấu diếm vài chuyện, hắn từ sớm đã phát hiện trong đó có chút
không thích hợp, đầu tiên là Hứa Độ và Kim Tú Nhi diện mạo thực tương
tự, tiếp theo là thái độ của Đoan Dương Vương đối với Kim Tú Nhi, thật sự
tốt quá mức. Hắn quan sát một hồi, vẫn chưa phát hiện cái gì kỳ quặc, chỉ
coi là chính hắn suy nghĩ nhiều. Hôm nay cũng vừa vặn, hắn vốn tới tìm
Hứa Độ, chui lỗ chó chỉ là vì chọc tiểu nha đầu chơi, không nghĩ tới vừa lúc
đụng phải hai mẹ con người ta nói nhỏ.
Trưởng công chúa cả đêm không ngủ ngon, nàng vẫn luôn nghĩ hai mẹ con
Kim Tú Nhi đối thoại, các nàng nói lời kia là ý tứ gì? Vì sao Kim Tú Nhi
muốn hỏi mẫu thân nàng Đoan Dương Vương phi còn có thể sống bao
nhiêu lâu?
Trưởng công chúa tức khắc cả kinh, nhớ tới bộ dáng Đoan Dương Vương
phi suy yếu, chẳng lẽ
bệnh của Đoan Dương Vương phi là bọn họ làm? Trưởng công chúa càng
nghĩ càng cảm thấy đúng, vậy Đoan Dương Vương biết không? Biết họ hại
Vương phi sao?
Trưởng công chúa không dám nghĩ lại, vội từ trên giường bò dậy, gọi nha
hoàn hầu hạ lại mặc xong xiêm y, nàng nghĩ tới nghĩ lui nhất định phải nói
cho mẫu hậu việc này, hy vọng mẫu hậu có thể giúp Đoan Dương Vương
phi.
Không khéo chính là tối nay phụ hoàng thế nhưng nghỉ ở trong cung mẫu
hậu, nàng nghĩ thầm muốn xông vào, nhưng nghĩ đến mẫu thân trước đó vài
ngày còn nói muốn sinh đệ đệ cho nàng, trong nhất thời lại có chút do dự,
trưởng công chúa nghĩ, chờ thêm một đêm hẳn là cũng không có việc gì đi?
Lại trở về, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới ngủ, nhưng không nghĩ tới
ngày hôm sau nàng mới vừa rời giường liền có cung nhân tới báo, Đoan
Dương Vương phi đêm qua đã mất.
Nàng hiện còn nhớ rõ rành mạch, lúc ấy chén trong tay nàng phanh một cái
tới trên mặt đất, vỡ
thành mấy mảnh, cháo bên trong rải đầy đất, nàng vô tri vô giác ngồi thật
lâu, tùy ý các cung nhân thu thập cho nàng, một hồi lâu mới hồi phục tinh
thần, nước mắt liền rơi xuống, có phải đêm qua nàng có thể cứu được Đoan
Dương Vương phi không?
Trưởng công chúa trong lòng mười phần tự trách, nước mắt không ngừng
rớt, các cung nhân nhìn mà sốt ruột thật sự, không rõ tiểu cô nãi nãi sao đột
nhiên liền khóc?
Vẫn là Lưu Kỳ tới khống chế trường hợp.
Trưởng công chúa vừa thấy Lưu Kỳ liền nhào vào trong lòng ngực hắn,
khụt khịt nói: “Biểu thúc, Đoan Dương Vương phi đã chết…”
Lưu Kỳ cũng nghe nói, vỗ lưng tiểu nha đầu, trấn an nói: “Ngoan, đừng
khóc, chúng ta cũng không thể rút dây động rừng.”
Trưởng công chúa khụt khịt nói chuyện tối hôm qua cùng hắn, nàng hỏi
Lưu Kỳ: “Biểu thúc, đêm qua nếu ta kiên trì một chút, có phải Đoan Dương
Vương phi sẽ không chết không?”
Cái này làm cho Lưu Kỳ làm sao trả lời được, chỉ có thể nói: “Chuyện này
ai có thể bảo đảm, người đừng miên man suy nghĩ, sinh tử có mệnh, không
quan hệ với người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.