Chương 119: Quốc Sư Say Rượu
Ô Liễu
01/02/2023
Mạc Ly cho Xuân Dạ và Xa Gia lão tổ dùng tâm thông chào hỏi, ba người
không dấu vết bắt đầu chuốc rượu cho Lưu Kỳ và Tô Thiếu Dậu.
Không rõ chân tướng Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy bọn họ uống xong một vò,
không khỏi khuyên nhủ: “Uống nhiều mất tình cảm, không sai biệt lắm là
được.”
Mạc Ly nhéo nhéo tay nàng, buông chén rượu trong tay xuống, cười nói với
những người khác:
“Các ngươi tiếp tục, ta không cùng các ngươi, lại uống nữa tức phụ ta sẽ tức
giận.”
“Xem đi, ta đã nói không thành thân tốt, uống chút rượu mà tiểu nương tử
còn quản này quản kia.” Lưu Kỳ có chút say, nói chuyện có chút không lựa
lời, nói rồi nấc rượu, lại mở ra một vò mới, rót đầy cho Tô Thiếu Dậu bọn
họ.
Mạc Ly xua xua tay, không lý luận nữa, nói: “Ta về phòng trước, các ngươi
tùy ý.” Nói rồi một tay nâng Tuệ Quả đã say ngã, lôi kéo tức phụ cùng Kim
Triều đi hậu viện.
Hơi đi xa một chút, Kim Triều liền nhịn không được khụ một tiếng nói:
“Ngày lễ ngày tết đừng quên cung phụng hai vò rượu ngon cho Tổ sư gia,
rượu hôm nay các ngươi uống là được.”
“Đã biết, trở về phòng đi thôi.”
Được những lời này của Mạc Ly, Kim Triều mới nhảy bắn trở về phòng
mình.
Mạc Ly đưa Tuệ Quả về phòng, phân phó hạ nhân đi hầm canh giải rượu,
lúc này mới lôi kéo tiểu tức phụ đi về trong phòng mình.
Ban đêm thỉnh thoảng phất quá từng trận gió, thổi vào người mười phần
thoải mái, Thu Nhuyễn Nhuyễn dắt tay Mạc Ly bởi vì uống rượu nhiệt độ
cơ thể có vẻ cao, mười phần an tâm.
Mạc Ly hơi đi ở phía trước nửa bước, đẩy cửa ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn theo
sát tiến vào, mới vừa khép lại cửa xong, xoay người đã bị Mạc Ly áp trên
cửa hôn lên.
Thu Nhuyễn Nhuyễn hơi giật mình, ngay sau đó mỉm cười đánh bả vai hắn
hai cái, liền nhắm mắt lại theo hắn.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Mạc Ly vừa hôn vừa gọi.
“Ừm…” Thu Nhuyễn Nhuyễn trả lời, như là đang đáp lại hắn, lại như là
đang than nhẹ.
“Tức phụ tốt.” Mạc Ly nói rồi buông miệng Thu Nhuyễn Nhuyễn ra, nhờ
ánh trăng cúi đầu nhìn mắt nàng ướt dầm dề, nhìn thế nào cũng không đủ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, không khỏi
hơi hơi nghiêng đầu đi, hỏi: “Nhìn cái gì đâu?”
“Nhìn Nhuyễn Nhuyễn nhà ta sao lại đẹp như thế, sao lại hợp tâm ý ta như
thế, sao lại làm ta muốn ngừng mà không được như thế.” Nói rồi lại khẽ đi
lên, hôn ở trên môi nàng.
“Có lẽ đời này của ta chính là vì nàng.” Mạc Ly lẩm bẩm nói, lại không biết
mình thuận miệng vừa nói là đúng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể ôm
cổ hắn, nỗ lực đáp lại hắn nhiệt tình.
Môi răng giao triền hồi lâu, Mạc Ly còn chưa muốn buông nàng ra, lại vẫn
chỉ hôn miệng, cũng không động vào chỗ khác.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi nghĩ, hắn không phải là uống say đi?
“Tướng công, chúng ta đi phòng tắm tắm rửa một chút đi.” Thu Nhuyễn
Nhuyễn đẩy đẩy hắn.
Một hồi lâu Mạc Ly mới gật đầu buông nàng ra, lôi kéo nàng đi phòng tắm.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn bước chân vững vàng, cũng không giống
uống say, nhưng nhìn thấy xiêm y hắn đều không thoát, đã trực tiếp vào
nước, Thu Nhuyễn Nhuyễn liền biết chắc chắn là hắn say, vội vàng kéo hắn
lại.
“Tướng công, thoát quần áo trước lại xuống nước.”
Nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn như thế nói, Mạc Ly mới ngừng lại, xoay người
nhìn về phía nàng, ngay sau đó cong người thò qua hôn nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng hắn hôn giống vừa mới rồi lại dừng không
được, vội ngăn trở động tác, kéo hắn sang một bên, cởi quần áo cho hắn.
Toàn bộ quá trình hắn chỉ cúi đầu lẳng lặng mà nhìn nàng, tùy ý nàng động.
Nhìn hắn có phản ứng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi buồn cười,
không nghĩ tới hắn uống say rồi sẽ là dáng vẻ này.
Cùng với hắn trần truồng vào bể tắm, Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trước
vắt cái khăn vào nước lạnh lau mặt cho hắn, thanh tỉnh một chút.
Khăn mới vừa đắp lên, tự hắn đã duỗi tay bắt cái khăn, xoa xoa lên mặt,
ngay sau đó thả khăn sang một bên, đầu vùi vào nước trong chốc lát liền
tỉnh rượu, ngẩng đầu thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn đang cười hắn.
Mạc Ly ôm người nào đó đang cười trộm vào trong lòng ngực, xoa bóp một
trận từ đầu đến chân, mạnh mẽ vãn hồi mặt mũi nói: “Lâu lắm không uống,
tửu lượng không được.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nén cười gật gật đầu, phối hợp hắn ừ một tiếng.
Hắn và phụ thân nàng đều không giỏi uống rượu, ngày lễ ngày tết mới có
thể uống tạm mấy chén. Nàng có thể học được ủ rượu đúng là ngẫu nhiên,
là nhìn thấy biện pháp trên sách, tò mò thử thử, không nghĩ tới một lần đã
thành.
Tuy rằng bọn họ không uống được, nhưng nàng vẫn nhịn không được vẫn
làm, phụ thân cũng không ngăn cản, đại bộ phận đều dùng để hiếu kính Tổ
sư gia vào ngày lễ ngày tết.
Tới kinh thành nơi này cũng như thế, mỗi năm nàng sẽ ủ một ít chôn ở hậu
viện.
“Sao hôm nay đột nhiên uống nhiều rượu như thế?” Thu Nhuyễn Nhuyễn
vừa hỏi hắn, vừa tránh ra từ trong lòng ngực hắn, lau thân mình cho hắn.
Mạc Ly không trả lời, hỏi ngược lại: “Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy Tô Thiếu
Dậu có bình thường không?”
Ánh mắt Thu Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, nói: “Nói đến chuyện này, ta phát
hiện sinh khí trên người hắn hình như một ngày so với một ngày càng ít đi.
Ta không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, cảm thấy giống như sinh
khí từng chút một cứ thế tiêu vong, chỉ rất nhỏ, khác biệt không lớn. Nhưng
so sánh với lần đầu tiên ta gặp hắn thì rất rõ ràng, phương diện khí vận cũng
không có gì dị thường. Ta chưa nói ra, chỉ nghĩ đợi mọi người giải quyết
xong chuyện này sẽ lại nói cho chàng.”
“Nàng hoài nghi hắn sao?”
“Hiện tại còn chưa xác định, chờ Xuân Dạ thử hắn liền biết.”
“Chuyện này thực khó giải quyết sao?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi, đã nhiều
ngày nhìn thấy bọn họ rất bận rộn, cũng chưa tìm được thời gian cẩn thận
hỏi hắn.
“Phải, thực khó giải quyết, con rối bạch cốt có được thân thể hiến tế, không
sợ phù chú, không sợ
dương khí, đến hồng đồng của nàng cũng nhìn không ra, chỉ cần nó ở trong
thân người, biện pháp đối phó yêu vật liền vô dụng đối với nó. Chúng ta chỉ
có thể dùng biện pháp đối phó người để đối phó nó.” Mạc Ly nói, đứng lên,
ngồi vào bên cạnh ao tắm, kéo tay tiểu tức phụ rơi xuống giữa háng, Thu
Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, hiểu rõ ý tứ của hắn, cầm lấy cây gậy lớn cẩn
thận lau từ trên xuống dưới cho hắn.
“Chàng nói nó làm ra một bàn cờ lớn như vậy để làm gì đây? Chẳng lẽ lại
là bởi vì ta?” Thu Nhuyễn Nhuyễn bản năng nghĩ đến nguyên nhân lại là
chính mình.
“Ta vốn cũng tưởng rằng bởi vì thân thể thuần âm của nàng, nhưng ta cẩn
thận nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng. Nếu mà bởi vì nàng, lúc nó ở
trong cơ thể Thạch Văn Hoành là có thể từ hai 373
năm trước nhân lúc ta không ở kinh thành đã động thủ rồi, không đến nỗi
phải kéo dài tới hiện tại, đương nhiên cũng không loại trừ có nguyên nhân
đặc thù khác, mới có thể kéo dài tới giờ.”
Mạc Ly nói rồi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được động tác của tiểu tức phụ ở
giữa hai chân hắn, hiện tại nhiều lời vô ích, vẫn chờ kết quả từ Xuân Dạ đi.
Mạc Ly đang nghĩ ngợi tới Xuân Dạ bên kia thế nào, đột nhiên một thứ ôn
ôn nhuyễn nhuyễn dừng ở trên đỉnh tiểu huynh đệ hắn, hắn còn chưa phản
ứng lại, đỉnh đã bị bao lấy, Mạc Ly mở
mắt liền nhìn thấy tiểu tức phụ đang nỗ lực nuốt vật cứng của hắn.
Mạc Ly không khỏi bật cười hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ dùng miệng?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt buông miệng ra, lẩm bẩm nói: “Không phải
chàng thích cái này sao, lần trước làm chàng đau, lần này ta chậm một chút,
nhẹ nhàng cho chàng tới một hồi, miễn cho trong lòng chàng vẫn luôn nhớ
kĩ.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói rồi há mồm nuốt, Mạc Ly khi đó vì thỉnh thoảng
hàm răng nàng cắn vào huynh đệ hắn mà có bóng ma, ho nhẹ một tiếng nói:
“Nhuyễn Nhuyễn đừng ngậm, đầu lưỡi nhỏ vươn ra liếm một chút cho
tướng công là được rồi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, đang muốn làm giống như hắn nói, đột
nhiên dừng lại, ngượng ngùng nói: “Chàng có thể nhắm mắt lại không?”
Mạc Ly sửng sốt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thụ được đầu lưỡi nhỏ
của tiểu tức phụ ôn ôn nhuyễn nhuyễn đi lên gậy thịt rắn liếm láp qua lại,
thoải mái đến kỳ cục.
không dấu vết bắt đầu chuốc rượu cho Lưu Kỳ và Tô Thiếu Dậu.
Không rõ chân tướng Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy bọn họ uống xong một vò,
không khỏi khuyên nhủ: “Uống nhiều mất tình cảm, không sai biệt lắm là
được.”
Mạc Ly nhéo nhéo tay nàng, buông chén rượu trong tay xuống, cười nói với
những người khác:
“Các ngươi tiếp tục, ta không cùng các ngươi, lại uống nữa tức phụ ta sẽ tức
giận.”
“Xem đi, ta đã nói không thành thân tốt, uống chút rượu mà tiểu nương tử
còn quản này quản kia.” Lưu Kỳ có chút say, nói chuyện có chút không lựa
lời, nói rồi nấc rượu, lại mở ra một vò mới, rót đầy cho Tô Thiếu Dậu bọn
họ.
Mạc Ly xua xua tay, không lý luận nữa, nói: “Ta về phòng trước, các ngươi
tùy ý.” Nói rồi một tay nâng Tuệ Quả đã say ngã, lôi kéo tức phụ cùng Kim
Triều đi hậu viện.
Hơi đi xa một chút, Kim Triều liền nhịn không được khụ một tiếng nói:
“Ngày lễ ngày tết đừng quên cung phụng hai vò rượu ngon cho Tổ sư gia,
rượu hôm nay các ngươi uống là được.”
“Đã biết, trở về phòng đi thôi.”
Được những lời này của Mạc Ly, Kim Triều mới nhảy bắn trở về phòng
mình.
Mạc Ly đưa Tuệ Quả về phòng, phân phó hạ nhân đi hầm canh giải rượu,
lúc này mới lôi kéo tiểu tức phụ đi về trong phòng mình.
Ban đêm thỉnh thoảng phất quá từng trận gió, thổi vào người mười phần
thoải mái, Thu Nhuyễn Nhuyễn dắt tay Mạc Ly bởi vì uống rượu nhiệt độ
cơ thể có vẻ cao, mười phần an tâm.
Mạc Ly hơi đi ở phía trước nửa bước, đẩy cửa ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn theo
sát tiến vào, mới vừa khép lại cửa xong, xoay người đã bị Mạc Ly áp trên
cửa hôn lên.
Thu Nhuyễn Nhuyễn hơi giật mình, ngay sau đó mỉm cười đánh bả vai hắn
hai cái, liền nhắm mắt lại theo hắn.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Mạc Ly vừa hôn vừa gọi.
“Ừm…” Thu Nhuyễn Nhuyễn trả lời, như là đang đáp lại hắn, lại như là
đang than nhẹ.
“Tức phụ tốt.” Mạc Ly nói rồi buông miệng Thu Nhuyễn Nhuyễn ra, nhờ
ánh trăng cúi đầu nhìn mắt nàng ướt dầm dề, nhìn thế nào cũng không đủ.
Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, không khỏi
hơi hơi nghiêng đầu đi, hỏi: “Nhìn cái gì đâu?”
“Nhìn Nhuyễn Nhuyễn nhà ta sao lại đẹp như thế, sao lại hợp tâm ý ta như
thế, sao lại làm ta muốn ngừng mà không được như thế.” Nói rồi lại khẽ đi
lên, hôn ở trên môi nàng.
“Có lẽ đời này của ta chính là vì nàng.” Mạc Ly lẩm bẩm nói, lại không biết
mình thuận miệng vừa nói là đúng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể ôm
cổ hắn, nỗ lực đáp lại hắn nhiệt tình.
Môi răng giao triền hồi lâu, Mạc Ly còn chưa muốn buông nàng ra, lại vẫn
chỉ hôn miệng, cũng không động vào chỗ khác.
Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi nghĩ, hắn không phải là uống say đi?
“Tướng công, chúng ta đi phòng tắm tắm rửa một chút đi.” Thu Nhuyễn
Nhuyễn đẩy đẩy hắn.
Một hồi lâu Mạc Ly mới gật đầu buông nàng ra, lôi kéo nàng đi phòng tắm.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn bước chân vững vàng, cũng không giống
uống say, nhưng nhìn thấy xiêm y hắn đều không thoát, đã trực tiếp vào
nước, Thu Nhuyễn Nhuyễn liền biết chắc chắn là hắn say, vội vàng kéo hắn
lại.
“Tướng công, thoát quần áo trước lại xuống nước.”
Nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn như thế nói, Mạc Ly mới ngừng lại, xoay người
nhìn về phía nàng, ngay sau đó cong người thò qua hôn nàng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng hắn hôn giống vừa mới rồi lại dừng không
được, vội ngăn trở động tác, kéo hắn sang một bên, cởi quần áo cho hắn.
Toàn bộ quá trình hắn chỉ cúi đầu lẳng lặng mà nhìn nàng, tùy ý nàng động.
Nhìn hắn có phản ứng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi buồn cười,
không nghĩ tới hắn uống say rồi sẽ là dáng vẻ này.
Cùng với hắn trần truồng vào bể tắm, Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trước
vắt cái khăn vào nước lạnh lau mặt cho hắn, thanh tỉnh một chút.
Khăn mới vừa đắp lên, tự hắn đã duỗi tay bắt cái khăn, xoa xoa lên mặt,
ngay sau đó thả khăn sang một bên, đầu vùi vào nước trong chốc lát liền
tỉnh rượu, ngẩng đầu thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn đang cười hắn.
Mạc Ly ôm người nào đó đang cười trộm vào trong lòng ngực, xoa bóp một
trận từ đầu đến chân, mạnh mẽ vãn hồi mặt mũi nói: “Lâu lắm không uống,
tửu lượng không được.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nén cười gật gật đầu, phối hợp hắn ừ một tiếng.
Hắn và phụ thân nàng đều không giỏi uống rượu, ngày lễ ngày tết mới có
thể uống tạm mấy chén. Nàng có thể học được ủ rượu đúng là ngẫu nhiên,
là nhìn thấy biện pháp trên sách, tò mò thử thử, không nghĩ tới một lần đã
thành.
Tuy rằng bọn họ không uống được, nhưng nàng vẫn nhịn không được vẫn
làm, phụ thân cũng không ngăn cản, đại bộ phận đều dùng để hiếu kính Tổ
sư gia vào ngày lễ ngày tết.
Tới kinh thành nơi này cũng như thế, mỗi năm nàng sẽ ủ một ít chôn ở hậu
viện.
“Sao hôm nay đột nhiên uống nhiều rượu như thế?” Thu Nhuyễn Nhuyễn
vừa hỏi hắn, vừa tránh ra từ trong lòng ngực hắn, lau thân mình cho hắn.
Mạc Ly không trả lời, hỏi ngược lại: “Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy Tô Thiếu
Dậu có bình thường không?”
Ánh mắt Thu Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, nói: “Nói đến chuyện này, ta phát
hiện sinh khí trên người hắn hình như một ngày so với một ngày càng ít đi.
Ta không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, cảm thấy giống như sinh
khí từng chút một cứ thế tiêu vong, chỉ rất nhỏ, khác biệt không lớn. Nhưng
so sánh với lần đầu tiên ta gặp hắn thì rất rõ ràng, phương diện khí vận cũng
không có gì dị thường. Ta chưa nói ra, chỉ nghĩ đợi mọi người giải quyết
xong chuyện này sẽ lại nói cho chàng.”
“Nàng hoài nghi hắn sao?”
“Hiện tại còn chưa xác định, chờ Xuân Dạ thử hắn liền biết.”
“Chuyện này thực khó giải quyết sao?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi, đã nhiều
ngày nhìn thấy bọn họ rất bận rộn, cũng chưa tìm được thời gian cẩn thận
hỏi hắn.
“Phải, thực khó giải quyết, con rối bạch cốt có được thân thể hiến tế, không
sợ phù chú, không sợ
dương khí, đến hồng đồng của nàng cũng nhìn không ra, chỉ cần nó ở trong
thân người, biện pháp đối phó yêu vật liền vô dụng đối với nó. Chúng ta chỉ
có thể dùng biện pháp đối phó người để đối phó nó.” Mạc Ly nói, đứng lên,
ngồi vào bên cạnh ao tắm, kéo tay tiểu tức phụ rơi xuống giữa háng, Thu
Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, hiểu rõ ý tứ của hắn, cầm lấy cây gậy lớn cẩn
thận lau từ trên xuống dưới cho hắn.
“Chàng nói nó làm ra một bàn cờ lớn như vậy để làm gì đây? Chẳng lẽ lại
là bởi vì ta?” Thu Nhuyễn Nhuyễn bản năng nghĩ đến nguyên nhân lại là
chính mình.
“Ta vốn cũng tưởng rằng bởi vì thân thể thuần âm của nàng, nhưng ta cẩn
thận nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng. Nếu mà bởi vì nàng, lúc nó ở
trong cơ thể Thạch Văn Hoành là có thể từ hai 373
năm trước nhân lúc ta không ở kinh thành đã động thủ rồi, không đến nỗi
phải kéo dài tới hiện tại, đương nhiên cũng không loại trừ có nguyên nhân
đặc thù khác, mới có thể kéo dài tới giờ.”
Mạc Ly nói rồi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được động tác của tiểu tức phụ ở
giữa hai chân hắn, hiện tại nhiều lời vô ích, vẫn chờ kết quả từ Xuân Dạ đi.
Mạc Ly đang nghĩ ngợi tới Xuân Dạ bên kia thế nào, đột nhiên một thứ ôn
ôn nhuyễn nhuyễn dừng ở trên đỉnh tiểu huynh đệ hắn, hắn còn chưa phản
ứng lại, đỉnh đã bị bao lấy, Mạc Ly mở
mắt liền nhìn thấy tiểu tức phụ đang nỗ lực nuốt vật cứng của hắn.
Mạc Ly không khỏi bật cười hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ dùng miệng?”
Thu Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt buông miệng ra, lẩm bẩm nói: “Không phải
chàng thích cái này sao, lần trước làm chàng đau, lần này ta chậm một chút,
nhẹ nhàng cho chàng tới một hồi, miễn cho trong lòng chàng vẫn luôn nhớ
kĩ.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn nói rồi há mồm nuốt, Mạc Ly khi đó vì thỉnh thoảng
hàm răng nàng cắn vào huynh đệ hắn mà có bóng ma, ho nhẹ một tiếng nói:
“Nhuyễn Nhuyễn đừng ngậm, đầu lưỡi nhỏ vươn ra liếm một chút cho
tướng công là được rồi.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, đang muốn làm giống như hắn nói, đột
nhiên dừng lại, ngượng ngùng nói: “Chàng có thể nhắm mắt lại không?”
Mạc Ly sửng sốt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thụ được đầu lưỡi nhỏ
của tiểu tức phụ ôn ôn nhuyễn nhuyễn đi lên gậy thịt rắn liếm láp qua lại,
thoải mái đến kỳ cục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.