Chương 102: Tô Thiếu Dậu Cùng Trưởng Công Chúa?
Ô Liễu
01/02/2023
“Nói ra khả năng ngươi không tin. Một lần ta lại nhìn thấy Đường Ngọc
Lương, nhìn nàng ôm nhi tử của nàng cũng là đệ đệ của ta đuổi bướm trong
vườn hoa đầy vui sướng. Khi đó, chút không cam lòng đó trong lòng ta đột
nhiên không còn. Ta nghĩ, dù ta như nguyện ngồi vào trên vị trí tối cao nhất
kia thì thế nào? Đường Ngọc Lương hối hận thì thế nào? Hình như đều
không phải kết quả ta muốn, kết quả ta muốn đã sớm không có khả năng
thực hiện, tức khắc liền nghĩ
thông suốt. Ta cũng không phải nhậm chức ở Đại Lý Tự, chỉ là nhờ cơ hội
này tới nói lời xin lỗi với ngươi. Hai ngày nữa ta lại phải rời khỏi kinh
thành, khả năng đời này sẽ không trở lại, ta muốn đi theo sư phụ ta dốc lòng
tu đạo.”
“Tô Thiếu Dậu, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không?” Lưu Kỳ ghét
bỏ nói: “Sư phụ ngươi người nọ muốn phẩm hạnh không phẩm hạnh, muốn
bản lĩnh không bản lĩnh, ngươi đi theo lão tu luyện có thể luyện ra cái quỷ
gì? Nếu ngươi thật muốn tu luyện, hiện giờ lập tức, ngay lập tức nhanh
chóng thoát ly quan hệ thầy trò với lão, bái quốc sư làm sư phụ.”
Tô Thiếu Dậu sửng sốt, Lưu Kỳ nói đích xác là thật, nhưng mà như vậy
không phải là có vẻ
không được tốt lắm đâu?
Thấy Tô Thiếu Dậu bị hắn nói động, Lưu Kỳ vội lôi kéo hắn đuổi theo Mạc
Ly.
“Quốc sư, người huynh đệ này của ta khám phá hồng trần, có thể bái vào
môn hạ của ngươi hay không?”
Mạc Ly nhìn thoáng qua Tô Thiếu Dậu, nói: “Đương nhiên có thể, phái ta
và phái Thiên Cơ đạo nhân bất đồng, có quy củ nhập môn, nếu ngươi thật
muốn nhập vào môn hạ ta, trước dâng thư
thoát ly phái Vụ Đảo thượng thần, lại tiến hành rèn luyện nhập môn của
phái ta, thông qua là có 318
thể chính thức bái sư. Nghe thì dễ dàng, thật sự thông qua rèn luyện cũng
không dễ, có rất nhiều người tốn cả đời cũng không thể như nguyện, ngươi
cứ nghĩ kỹ đi.”
“Quốc sư, ta có thể cũng cùng rèn luyện hay không?” Lưu Kỳ lấy lòng cười
cười, còn nhớ mãi không quên chuyện bái sư.
“Được rồi, ngươi cũng cùng nhau đi.” Mạc Ly lắc đầu nói, biết hắn ta đây là
không đâm bờ
tường thì không quay đầu lại, liền đồng ý.
Đã sớm nói với Lưu Kỳ, hắn ta không làm được chuyện này, còn Tô Thiếu
Dậu, mệnh cách cũng không hề có chuyện này, nhưng nghĩ đến thân thế hắn
nên vẫn đáp ứng. Còn liên lụy cùng Thiên Cơ đạo nhân, thân thế hắn sớm
hay muộn cũng không giấu được. Hắn có mệnh cách phú quý, giai đoạn
trước thân nhàn tâm khổ, lục thân vô dựa, hậu kỳ đại phú đại quý, quyền
lực tài sản đều có, chỉ cần thành thân là bắt đầu đổi vận. Xem tướng mạo
này, hồng loan tinh động, nghĩ
đến cũng chính là chuyện mấy năm tới.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền thấy Trưởng công chúa nghênh diện chạy tới,
mặt sau còn một đám cung nhân hầu hạ, không ngừng gọi: “Trưởng công
chúa chậm một chút, đừng để ngã.”
Liền thấy Trưởng công chúa lướt qua mọi người bọn họ, dừng lại ở trước
mặt Tô Thiếu Dậu, thở
hồng hộc nói: “Tô Thiếu Dậu, ngươi trở về bao lâu rồi? Sao cũng không
biết nói một tiếng?”
Mạc Ly hơi hơi nhướng mày, chẳng lẽ trưởng công chúa chính là duyên
phận của Tô Thiếu Dậu?
Hai người thật ra nhìn rất đăng đối. Chỉ là thanh danh của trưởng công chúa
ở kinh thành, Tô Thiếu Dậu nam nhân dụng tình chuyên nhất bực này có
thể tiếp thu sao?
Mạc Ly đột nhiên nhớ tới cái gì, trưởng công chúa chán ghét nam nhân sớm
ba chiều bốn như
vậy, còn không phải là thích điểm dụng tình chuyên nhất này của Tô Thiếu
Dậu.
Có thể ở bên nhau hay không cứ xem tạo hóa của chính bọn họ đi, Mạc Ly
không nghe bọn họ
ôn chuyện, lôi kéo tiểu tức phụ ra cung.
Cùng với một chút một chút đi tra chân tướng, chi bằng trực tiếp khai đàn
tố pháp, chiêu hài tử
chết đi của Lệ phi tới hỏi một chút xem chuyện mấy năm nay. Còn có giữa
Lệ phi và Thạch Văn Hoành đến tột cùng đã xảy ra cái gì, vì sao Lệ phi rõ
ràng cùng với Thạch Văn Hoành là chàng có tình thiếp có ý, mà cuối cùng
lại vào cung? Liễu tần và Thạch Văn Hoành lại là quan hệ gì?
Lệ phi chết có phải là tà vật mấy ngày nay quấn lấy nàng ta làm ra? Tà vật
mấy ngày nay quấn lấy nàng ta là cái gì?
Từng cọc từng chuyện đều cần chậm rãi cởi bỏ, cũng may có Triển Hiến và
Đại Lý Tự cùng nhau, quân chia ba đường, thật cũng không phải đặc biệt
phiền toái.
Hôm nay Triển Hiến và Nhuyễn Nhuyễn lần đầu tiên gặp mặt, còn coi như
là tốt. Nhìn Triển Hiến kia với Lưu Kỳ nói cũng không sai biệt lắm, Mạc Ly
thoáng thả tâm, lại vẫn nhịn không được ở trên xe ngựa hỏi tiểu tức phụ:
“Hôm nay Triển tướng quân đó chính là lúc trước Nhuyễn Nhuyễn mơ thấy,
Nhuyễn Nhuyễn thấy người thật của hắn, trong lòng có cảm giác gì?”
“Không thích hắn, không biết có phải giấc mộng lúc trước ảnh hưởng hay
không, ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy hắn thật đáng ghét.” Thu Nhuyễn
Nhuyễn nghiêm túc nói.
Mạc Ly nhịn không được hôn môi đỏ của nàng, nói: “Vi phu cũng không
thích hắn, dám ở trong mộng đoạt tức phụ cùng ta. Nhuyễn Nhuyễn chính là
của một mình ta, mặc kệ là ở trong mộng hay là trong hiện thực, đời trước
hay là kiếp sau, đều là của một mình ta, là tức phụ của ta.”
Nghe tướng công nhà mình vị dấm mười phần, Thu Nhuyễn Nhuyễn không
khỏi cười, chủ động hôn tới, đưa lên một cái hôn triền miên.
Đúng là lúc tình nùng, cố tình có người tới gián đoạn, màn xe bị Lưu Kỳ
cưỡi ngựa đuổi theo dùng roi ngựa nhấc lên, hai người môi răng giao triền
vừa vặn bị nhìn thấy. Còn may vẫn ở trong cung, chưa ở trên đường cái, nếu
không thì không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, không đến nửa ngày là
có thể truyền khắp kinh thành.
“A nha nha ~ đến không đúng lúc, đến không đúng lúc, không nghĩ tới quốc
sư và phu nhân lại chơi như thế.” Lưu Kỳ làm mặt quỷ trêu ghẹo nói.
Mạc Ly đánh một đồng tiền ra, trực tiếp tước rớt một đoạn đuôi roi trong
tay Lưu Kỳ, làm Lưu Kỳ sợ tới mức vội thu tay về, nếu không phải Triển
Hiến bên cạnh đỡ một phen, nói không chừng còn sẽ ngã xuống ngựa.
“Cho ngươi ngứa móng vuốt, bị giáo huấn rồi.” Triển Hiến trào phúng nói.
Vừa mới một màn kia hắn cũng nhìn thấy, nhìn bộ dáng quốc sư bình
thường nghiêm túc ít khi nói cười, không nghĩ tới ở trước mặt phu nhân lại
là bộ dáng như thế. Hắn mới vừa nhìn thấy, tay quốc sư đã thò vào xiêm y
phu nhân, nếu không bị Lưu Kỳ cắt đứt, không chừng ở trên xe đã tới một
hồi. Quốc sư phu nhân nhìn sợ hãi, không nghĩ tới lá gan cũng rất lớn, cũng
đúng, rốt cuộc đến quỷ người ta cũng không sợ. Bất quá nói trở về, quốc sư
phu nhân này lớn lên quá đẹp, khó trách đến quốc sư luôn luôn nghiêm túc
bản khắc còn cầm giữ không được.
“Thế này không còn mặt mũi gặp người.” Thu Nhuyễn Nhuyễn bụm mặt
thở dài.
“Bọn họ nếu dám truyền ra, vi phu lột da bọn họ.” Mạc Ly vừa nói, vừa rơi
xuống từng nụ hôn trên mu bàn tay nàng đang dùng để che mặt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn khó chịu mà hừ hừ nói: “Sau này không cho chàng ở
bên ngoài làm bậy.”
“Được, sau này không ở bên ngoài làm bậy, chúng ta ở nhà làm bậy.”
Nghe nửa câu đầu Thu Nhuyễn Nhuyễn còn muốn gật đầu tán đồng, nhưng
nghe được một nửa câu sau, tức khắc dừng động tác gật đầu lại, hừ nói: “Ở
nhà cũng không thể làm bậy.”
Mạc Ly cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn đây là muốn nghẹn chết vi phu phải
không?”
Vì hù dọa Triển Hiến, Mạc Ly lần này đều dùng phù chú khai thiên nhãn
cho bọn họ, bố trí tốt hết thảy, chỉ chờ đến giờ Tý liền khai đàn tố pháp.
Nhưng ai ngờ chú ngữ niệm bảy tám lần, cũng không đưa anh linh tới. Vậy
có vẻ không thể nào nói nổi, chẳng lẽ Lệ phi nương nương đã siêu độ nó
vào luân hồi?
Mạc Ly nghĩ nghĩ, viết đạo công văn đi địa phủ, từ chỗ phán quan biết được
nó vẫn chưa tiến vào địa phủ, không khỏi nhăn chặt mày, vậy anh linh kia đi
đâu rồi?
Mạc Ly lập tức quyết định tiến cung, lại đi Chiêu Hoa Điện nhìn một cái,
suy xét đến chính hắn là thân thể thuần dương, sẽ rút dây động rừng, chỉ
đành dùng chú tạm thời áp chế trước một chút, lại lôi kéo tiểu tức phụ thân
thể thuần âm ở bên cạnh, dùng khí thuần âm này che dấu một chút.
Chiêu Hoa Điện ban ngày và Chiêu Hoa Điện buổi tối hơn kém quá xa, thị
vệ canh giữ ở cửa, dựa vào nhau đang ngủ gà ngủ gật.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên có chút sợ hãi, nàng thấy mấy thị vệ đang
ngủ, trên người đều có dấu vết âm vật lưu lại.
Lương, nhìn nàng ôm nhi tử của nàng cũng là đệ đệ của ta đuổi bướm trong
vườn hoa đầy vui sướng. Khi đó, chút không cam lòng đó trong lòng ta đột
nhiên không còn. Ta nghĩ, dù ta như nguyện ngồi vào trên vị trí tối cao nhất
kia thì thế nào? Đường Ngọc Lương hối hận thì thế nào? Hình như đều
không phải kết quả ta muốn, kết quả ta muốn đã sớm không có khả năng
thực hiện, tức khắc liền nghĩ
thông suốt. Ta cũng không phải nhậm chức ở Đại Lý Tự, chỉ là nhờ cơ hội
này tới nói lời xin lỗi với ngươi. Hai ngày nữa ta lại phải rời khỏi kinh
thành, khả năng đời này sẽ không trở lại, ta muốn đi theo sư phụ ta dốc lòng
tu đạo.”
“Tô Thiếu Dậu, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay không?” Lưu Kỳ ghét
bỏ nói: “Sư phụ ngươi người nọ muốn phẩm hạnh không phẩm hạnh, muốn
bản lĩnh không bản lĩnh, ngươi đi theo lão tu luyện có thể luyện ra cái quỷ
gì? Nếu ngươi thật muốn tu luyện, hiện giờ lập tức, ngay lập tức nhanh
chóng thoát ly quan hệ thầy trò với lão, bái quốc sư làm sư phụ.”
Tô Thiếu Dậu sửng sốt, Lưu Kỳ nói đích xác là thật, nhưng mà như vậy
không phải là có vẻ
không được tốt lắm đâu?
Thấy Tô Thiếu Dậu bị hắn nói động, Lưu Kỳ vội lôi kéo hắn đuổi theo Mạc
Ly.
“Quốc sư, người huynh đệ này của ta khám phá hồng trần, có thể bái vào
môn hạ của ngươi hay không?”
Mạc Ly nhìn thoáng qua Tô Thiếu Dậu, nói: “Đương nhiên có thể, phái ta
và phái Thiên Cơ đạo nhân bất đồng, có quy củ nhập môn, nếu ngươi thật
muốn nhập vào môn hạ ta, trước dâng thư
thoát ly phái Vụ Đảo thượng thần, lại tiến hành rèn luyện nhập môn của
phái ta, thông qua là có 318
thể chính thức bái sư. Nghe thì dễ dàng, thật sự thông qua rèn luyện cũng
không dễ, có rất nhiều người tốn cả đời cũng không thể như nguyện, ngươi
cứ nghĩ kỹ đi.”
“Quốc sư, ta có thể cũng cùng rèn luyện hay không?” Lưu Kỳ lấy lòng cười
cười, còn nhớ mãi không quên chuyện bái sư.
“Được rồi, ngươi cũng cùng nhau đi.” Mạc Ly lắc đầu nói, biết hắn ta đây là
không đâm bờ
tường thì không quay đầu lại, liền đồng ý.
Đã sớm nói với Lưu Kỳ, hắn ta không làm được chuyện này, còn Tô Thiếu
Dậu, mệnh cách cũng không hề có chuyện này, nhưng nghĩ đến thân thế hắn
nên vẫn đáp ứng. Còn liên lụy cùng Thiên Cơ đạo nhân, thân thế hắn sớm
hay muộn cũng không giấu được. Hắn có mệnh cách phú quý, giai đoạn
trước thân nhàn tâm khổ, lục thân vô dựa, hậu kỳ đại phú đại quý, quyền
lực tài sản đều có, chỉ cần thành thân là bắt đầu đổi vận. Xem tướng mạo
này, hồng loan tinh động, nghĩ
đến cũng chính là chuyện mấy năm tới.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền thấy Trưởng công chúa nghênh diện chạy tới,
mặt sau còn một đám cung nhân hầu hạ, không ngừng gọi: “Trưởng công
chúa chậm một chút, đừng để ngã.”
Liền thấy Trưởng công chúa lướt qua mọi người bọn họ, dừng lại ở trước
mặt Tô Thiếu Dậu, thở
hồng hộc nói: “Tô Thiếu Dậu, ngươi trở về bao lâu rồi? Sao cũng không
biết nói một tiếng?”
Mạc Ly hơi hơi nhướng mày, chẳng lẽ trưởng công chúa chính là duyên
phận của Tô Thiếu Dậu?
Hai người thật ra nhìn rất đăng đối. Chỉ là thanh danh của trưởng công chúa
ở kinh thành, Tô Thiếu Dậu nam nhân dụng tình chuyên nhất bực này có
thể tiếp thu sao?
Mạc Ly đột nhiên nhớ tới cái gì, trưởng công chúa chán ghét nam nhân sớm
ba chiều bốn như
vậy, còn không phải là thích điểm dụng tình chuyên nhất này của Tô Thiếu
Dậu.
Có thể ở bên nhau hay không cứ xem tạo hóa của chính bọn họ đi, Mạc Ly
không nghe bọn họ
ôn chuyện, lôi kéo tiểu tức phụ ra cung.
Cùng với một chút một chút đi tra chân tướng, chi bằng trực tiếp khai đàn
tố pháp, chiêu hài tử
chết đi của Lệ phi tới hỏi một chút xem chuyện mấy năm nay. Còn có giữa
Lệ phi và Thạch Văn Hoành đến tột cùng đã xảy ra cái gì, vì sao Lệ phi rõ
ràng cùng với Thạch Văn Hoành là chàng có tình thiếp có ý, mà cuối cùng
lại vào cung? Liễu tần và Thạch Văn Hoành lại là quan hệ gì?
Lệ phi chết có phải là tà vật mấy ngày nay quấn lấy nàng ta làm ra? Tà vật
mấy ngày nay quấn lấy nàng ta là cái gì?
Từng cọc từng chuyện đều cần chậm rãi cởi bỏ, cũng may có Triển Hiến và
Đại Lý Tự cùng nhau, quân chia ba đường, thật cũng không phải đặc biệt
phiền toái.
Hôm nay Triển Hiến và Nhuyễn Nhuyễn lần đầu tiên gặp mặt, còn coi như
là tốt. Nhìn Triển Hiến kia với Lưu Kỳ nói cũng không sai biệt lắm, Mạc Ly
thoáng thả tâm, lại vẫn nhịn không được ở trên xe ngựa hỏi tiểu tức phụ:
“Hôm nay Triển tướng quân đó chính là lúc trước Nhuyễn Nhuyễn mơ thấy,
Nhuyễn Nhuyễn thấy người thật của hắn, trong lòng có cảm giác gì?”
“Không thích hắn, không biết có phải giấc mộng lúc trước ảnh hưởng hay
không, ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy hắn thật đáng ghét.” Thu Nhuyễn
Nhuyễn nghiêm túc nói.
Mạc Ly nhịn không được hôn môi đỏ của nàng, nói: “Vi phu cũng không
thích hắn, dám ở trong mộng đoạt tức phụ cùng ta. Nhuyễn Nhuyễn chính là
của một mình ta, mặc kệ là ở trong mộng hay là trong hiện thực, đời trước
hay là kiếp sau, đều là của một mình ta, là tức phụ của ta.”
Nghe tướng công nhà mình vị dấm mười phần, Thu Nhuyễn Nhuyễn không
khỏi cười, chủ động hôn tới, đưa lên một cái hôn triền miên.
Đúng là lúc tình nùng, cố tình có người tới gián đoạn, màn xe bị Lưu Kỳ
cưỡi ngựa đuổi theo dùng roi ngựa nhấc lên, hai người môi răng giao triền
vừa vặn bị nhìn thấy. Còn may vẫn ở trong cung, chưa ở trên đường cái, nếu
không thì không biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, không đến nửa ngày là
có thể truyền khắp kinh thành.
“A nha nha ~ đến không đúng lúc, đến không đúng lúc, không nghĩ tới quốc
sư và phu nhân lại chơi như thế.” Lưu Kỳ làm mặt quỷ trêu ghẹo nói.
Mạc Ly đánh một đồng tiền ra, trực tiếp tước rớt một đoạn đuôi roi trong
tay Lưu Kỳ, làm Lưu Kỳ sợ tới mức vội thu tay về, nếu không phải Triển
Hiến bên cạnh đỡ một phen, nói không chừng còn sẽ ngã xuống ngựa.
“Cho ngươi ngứa móng vuốt, bị giáo huấn rồi.” Triển Hiến trào phúng nói.
Vừa mới một màn kia hắn cũng nhìn thấy, nhìn bộ dáng quốc sư bình
thường nghiêm túc ít khi nói cười, không nghĩ tới ở trước mặt phu nhân lại
là bộ dáng như thế. Hắn mới vừa nhìn thấy, tay quốc sư đã thò vào xiêm y
phu nhân, nếu không bị Lưu Kỳ cắt đứt, không chừng ở trên xe đã tới một
hồi. Quốc sư phu nhân nhìn sợ hãi, không nghĩ tới lá gan cũng rất lớn, cũng
đúng, rốt cuộc đến quỷ người ta cũng không sợ. Bất quá nói trở về, quốc sư
phu nhân này lớn lên quá đẹp, khó trách đến quốc sư luôn luôn nghiêm túc
bản khắc còn cầm giữ không được.
“Thế này không còn mặt mũi gặp người.” Thu Nhuyễn Nhuyễn bụm mặt
thở dài.
“Bọn họ nếu dám truyền ra, vi phu lột da bọn họ.” Mạc Ly vừa nói, vừa rơi
xuống từng nụ hôn trên mu bàn tay nàng đang dùng để che mặt.
Thu Nhuyễn Nhuyễn khó chịu mà hừ hừ nói: “Sau này không cho chàng ở
bên ngoài làm bậy.”
“Được, sau này không ở bên ngoài làm bậy, chúng ta ở nhà làm bậy.”
Nghe nửa câu đầu Thu Nhuyễn Nhuyễn còn muốn gật đầu tán đồng, nhưng
nghe được một nửa câu sau, tức khắc dừng động tác gật đầu lại, hừ nói: “Ở
nhà cũng không thể làm bậy.”
Mạc Ly cười nói: “Nhuyễn Nhuyễn đây là muốn nghẹn chết vi phu phải
không?”
Vì hù dọa Triển Hiến, Mạc Ly lần này đều dùng phù chú khai thiên nhãn
cho bọn họ, bố trí tốt hết thảy, chỉ chờ đến giờ Tý liền khai đàn tố pháp.
Nhưng ai ngờ chú ngữ niệm bảy tám lần, cũng không đưa anh linh tới. Vậy
có vẻ không thể nào nói nổi, chẳng lẽ Lệ phi nương nương đã siêu độ nó
vào luân hồi?
Mạc Ly nghĩ nghĩ, viết đạo công văn đi địa phủ, từ chỗ phán quan biết được
nó vẫn chưa tiến vào địa phủ, không khỏi nhăn chặt mày, vậy anh linh kia đi
đâu rồi?
Mạc Ly lập tức quyết định tiến cung, lại đi Chiêu Hoa Điện nhìn một cái,
suy xét đến chính hắn là thân thể thuần dương, sẽ rút dây động rừng, chỉ
đành dùng chú tạm thời áp chế trước một chút, lại lôi kéo tiểu tức phụ thân
thể thuần âm ở bên cạnh, dùng khí thuần âm này che dấu một chút.
Chiêu Hoa Điện ban ngày và Chiêu Hoa Điện buổi tối hơn kém quá xa, thị
vệ canh giữ ở cửa, dựa vào nhau đang ngủ gà ngủ gật.
Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên có chút sợ hãi, nàng thấy mấy thị vệ đang
ngủ, trên người đều có dấu vết âm vật lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.