Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 125: Xa Gia Lão Tổ Phi Thăng

Ô Liễu

01/02/2023

Xa Gia lão tổ vừa dứt lời, đã bị các sư đệ râu hoa râm đánh cho một trận,

phải bỏ không ít vật tốt mới làm cho bọn họ dừng tay.

Lưu Kỳ đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Không đúng rồi, vì sao sư mẫu một

lần nữa phi thăng không cần độ thiên kiếp?”

Không cần Xa Gia lão tổ nói, Tuệ Quả và Đạo Khư liền giải thích nghi hoặc

cho hắn, độ kiếp chính là cửu tử nhất sinh, cho nên đại bộ phận người tu

hành đều sẽ bái nhập môn hạ tiên gia.

Tiên gia đạo hạnh càng cao, chặn được thiên kiếp càng nhiều, phi thăng

càng thuận lợi, bái nhập môn hạ tiên gia là có chỗ tốt này, lão tổ tông ta lợi

hại đâu!

Vừa thấy liền biết là Lưu Kỳ không nghiêm túc xem tam giới pháp năm đó

Mạc Ly đưa.

Nhìn các sư huynh ánh mắt ghét bỏ, đến tuổi thất tuần Lưu Kỳ còn như dĩ

vãng không đứng đắn hắc hắc nói: “Ai bảo ta là tiểu sư đệ đâu!”

Thần tích ngày hôm đó được mọi người nói say sưa, sau đó tin tức Loan

Quân thượng thần một lần nữa phi thăng truyền xuống bọn họ mới bừng

tỉnh đại ngộ, khiếp sợ với tu vi của Lưu Chiếu vô thượng thần có thể hoàn

toàn triệt tiêu uy lực thiên kiếp. Trong nhất thời người tu hành chen vỡ đầu

đều muốn bái nhập môn hạ lão tổ tông, nơi nào còn nhớ rõ đã từng không ít

lần ghét bỏ

sư môn này quan hệ hỗn loạn.

Mạc Ly về Cửu Trọng Thiên liền khôi phục ký ức, hồi tưởng cả đời này thật

không thể tin được, hắn thế nhưng cưới sư phụ, còn làm loại chuyện này

với sư phụ, thậm chí còn dựng dục một hài tử gả cho lão tổ tông!

Quan hệ hỗn loạn này làm hắn khó có thể tiếp thu, hắn không biết sau này

nên đối mặt với sư

phụ như thế nào, nên đối mặt với quan hệ hỗn loạn này như thế nào.

Vì thế, Mạc Ly vẫn luôn trốn tránh gặp mặt bọn họ, ở Phù Sinh Điện của

mình không ra.

Sinh hoạt nhiều năm như thế ở thế gian, trong một chốc hắn còn chưa đổi

được thói quen, vẫn duy trì làm việc và nghỉ ngơi ở thế gian, thậm chí biến

Phù Sinh Điện của mình thành phủ quốc sư, nhìn vật nhớ người lại không

dám đi gặp nàng.

Hôm nay hắn uống rượu, choáng váng đang muốn ngủ, chợt thấy một bóng

người quen thuộc đẩy cửa đi vào, cách ăn mặc hắn cũng quen thuộc cực kỳ.

Mạc Ly tức khắc tỉnh táo lại, như lâm đại địch, “Nàng, sao nàng lại tới?”

Vừa dứt lời lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hành một cái đại lễ, nói: “Đồ

nhi nói năng vô lễ, mặc cho sư phụ trách phạt.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hắn bộ dáng này, thật lâu không trả lời, Mạc Ly

một lòng căng chặt chờ nàng lên tiếng, thật lâu sau, chỉ nghe nàng nói: “Hài

tử đều sinh cho chàng, chàng đừng nghĩ

không nhận.”

Mạc Ly không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, nhất thời không biết nên trả lời

như thế nào, liền thấy một bàn tay ngọc nhỏ dài dừng ở trước mặt hắn, Mạc

Ly không đỡ tay nàng, tự mình đứng lên, lại một lúc không nói gì.

Nhìn hắn bộ dáng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết nên làm sao,

đành phải nói: “Ngươi theo ta cùng đi độ Xa Gia lão tổ đi.”

“Vâng, sư phụ.”

Lại nghe hắn gọi một tiếng sư phụ, Thu Nhuyễn Nhuyễn thiếu chút nữa

khóc ra, khả năng nàng khóc ra thì hết thảy sẽ tốt rồi, nhưng nàng nhịn

xuống, ký ức của Loan Quân vẫn có ảnh hưởng tới nàng.



Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi hai người quen biết tới nay có mới lạ xấu hổ

như vậy, phu thê không giống phu thê, thầy trò không giống thầy trò, xa

cách giống như người xa lạ.

Loài rắn phi thăng bất đồng với loài khác, không chỉ độ thiên kiếp, còn phải

nhảy Long Môn. Xa Gia lão tổ tu luyện lâu như thế, kỳ thật đã không phải

là rắn, mà là giao, giao cùng loại với rồng, lại không sừng, giao phải vượt

qua Long Môn, vượt qua thiên kiếp, trên đầu vai có sừng, mới là rồng, rồi

lại nhờ một ngụm tiên khí là có thể phi thăng thành công.

Phàm là Long Môn mở, tất sẽ bùng nổ hồng thủy, nếu bởi vậy bị thương tổn

đến con người, đều sẽ ghi tạc trên đầu, cho nên lần này phi thăng cũng có

khó khăn.

Mà cái gọi là tiên khí chính là sau khi hóa rồng còn phải có người nói một

câu, nếu ngươi nói nó là rồng nó liền phi thăng thành công, nếu ngươi nói

nó là rắn, nó chỉ đành phải trở về tu luyện một lần nữa.

Lời này chỉ có thể là người ta nói mới có hiệu quả.

Xa Gia lão tổ đạo hạnh vốn đủ cao, căn bản không cần giúp đỡ cũng có thể

thuận lợi vượt qua thiên kiếp. Thu Nhuyễn Nhuyễn và Mạc Ly chỉ ở xa xa

nhìn. Lưu Kỳ và Tuệ Quả mang theo bá tánh tị nạn bung dù đứng ở chỗ

cao, đợi cho Xa Gia lão tổ một ngụm tiên khí, giúp hắn phi thăng.

Long Môn nói ra cũng tầm thường, cầu đá gắn đại đao, đao dài một thước

có thừa, mũi đao cắm xuống, hướng tới mặt nước, đao đó là trảm long đao,

không giết người, chỉ chém giao long, giao rút đi một tầng da rắn cuối, thì

sẽ kết ra long lân, long lân sinh trưởng sẽ đau đớn, không khống chế được

sẽ phát cuồng, dễ liên lụy người vô tội. Trảm long đao này chính là muốn

nhân lúc long lân chưa trưởng thành, chờ hắn qua sông thì một đao đem

chặt đứt. Cho nên giao muốn qua cầu thông thường sẽ dùng thân rắn khổng

lồ lấp kín vòm cầu, chờ nước tràn qua cầu, liền có thể

bơi qua phía trên, đây là nhảy Long Môn thế gian nói, đợi mọc ra long lân

thiên kiếp liền tới rồi.

391

Hết thảy đều tiến hành thực thuận lợi, thiên lôi vừa đánh, trong đám người

liền vang lên một tiếng: “Hóa rồng! Hóa rồng!”

Lưu Kỳ sửng sốt, ai đoạt lời hắn, tập trung nhìn vào, hóa ra là cháu trai bảo

bối của Triển Hiến.

“Bì hầu nhi, sao con lại tới?” Lưu Kỳ hỏi.

“Gia gia con nói ngài già rồi, không còn dùng được, đừng gào đến hỏng

giọng nói.”

“Hừ! Gia ngươi chỉ thích bắt chó đi cày, xen vào việc người khác!”

Chờ Xa Gia lão tổ độ kiếp kết thúc, mưa to liền dần dần ngừng, Lưu Kỳ và

Tuệ Quả chờ hồng thủy rút đi, dàn xếp bá tánh chịu tai nạn mới khởi hành

hồi kinh.

Tuổi lớn, không thể không chịu già, Lưu Kỳ chống quải trượng chuẩn bị trở

về phòng nghỉ ngơi một chút, vừa đến hậu viện liền nghe hỉ thước nuôi

trong viện kêu ríu rít. Hỉ thước kêu, khách quý đến, Lưu Kỳ đẩy cửa vào

phòng, liền thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn ngồi ở trước bàn.

“Sư nương sao người lại tới?”

Lưu Kỳ đã tóc trắng xoá, là lão nhân tuổi xế chiều, phi thăng rồi Thu

Nhuyễn Nhuyễn vẫn là thiếu nữ mười sáu, hai người đối thoại thực sự có

thể làm cho người không biết rõ choáng váng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn thẹn thùng nói ra mâu thuẫn của nàng và Mạc Ly, để

Lưu Kỳ tìm một chiêu cho nàng.



Lưu Kỳ nghe xong, nhịn không được cười, loại vấn đề nhỏ này căn bản

không phải vấn đề nha!

Chỉ cần khoe khoang phong tao câu dẫn thôi, lại không phải chưa từng ngủ,

lão phu lão thê, có cái gì ngượng ngùng.

Cái biện pháp này Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng đã nghĩ tới, trước kia ở nhân

thế cũng làm như vậy vài lần. Nhưng trước kia là trước kia, trước kia hắn

làm sao tránh nàng như rắn rết, đến tới gần chút cũng không muốn, càng

đừng nói câu dẫn.

Lưu Kỳ thấy nàng không ra tiếng, liền biết nàng không tán thành biện pháp

này, nhưng hắn xem ra biện pháp này là đơn giản nhất, đầu giường đánh

nhau, cuối giường làm hòa không phải sao.

Được Lưu Kỳ mãnh liệt kiến nghị, Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng cân nhắc

đồng ý, từ chỗ Lưu Kỳ đi ra ngoài liền trực tiếp đi Phù Sinh Điện, ở cửa bồi

hồi lâu một lúc mới lấy hết can đảm đi vào. Ai ngờ thế nhưng hắn không ở

đó, chỉ chừa lại hai người giấy trông cửa.

Nếu huỷ hoại người giấy, khẳng định hắn có thể cảm ứng được, Thu

Nhuyễn Nhuyễn nghĩ lời Lưu Kỳ vừa mới nói, biến thành bộ dáng Mạc Ly,

giấu diếm người giấy thành công vào Phù Sinh Điện.

Trong Phù Sinh Điện bị hắn làm phép, vẫn là bộ dáng phủ quốc sư, trong

phòng giống nhân gian có trời tối mặt trời lặn, lúc này đúng là hoàng hôn,

ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ vào trong nhà, chiếu cho cả phòng nhu hòa,

trên tường cũng giống phủ quốc sư ở thế gian treo đầy tranh, mỗi bức đều

có bóng dáng nàng, đều là hắn tự tay vẽ, từ tuổi trẻ mãi cho đến lúc tóc

trắng xoá, hắn đều dùng họa tác ghi chép lại.

392

Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn tranh tràn ngập hồi ức, tức khắc trong lòng có tự

tin, tựa như Lưu Kỳ

nói, sợ cái gì đâu, giữa bọn họ còn có cái gì chưa làm, có cái gì mà sợ!

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ xong, xoay người, tức khắc thay đổi bộ xiêm y,

chui vào trong ổ chăn hắn, chỉ còn chờ hắn trở về dọa hắn nhảy dựng… Ừ,

là câu dẫn, không phải kinh hách.

Lưu Kỳ nhìn Mạc Ly trước mắt, trong lòng không khỏi buồn cười, hai vợ

chồng này thật ra tâm hữu linh tê, một trước một sau tới tìm hắn.

Mạc Ly là tới tìm hắn uống rượu, Lưu Kỳ đẩy rượu hắn đưa đến, chính

mình rót một ly trà cúc hoa thanh gan minh mục, nói: “Ngươi lại không

phải không biết, ta đã sớm không uống rượu.”

Mạc Ly vỗ đầu mới nhớ ra, Lưu Kỳ đại thọ sáu mươi liền kiêng rượu kiêng

nữ sắc, cùng Tuệ

Quả chuyên tâm tu hành.

“Vẫn không qua được vướng mắc trong lòng kia?” Lưu Kỳ hỏi.

Mạc Ly gật gật đầu, ngửa đầu dốc cạn rượu trong ly, lại rót tiếp, Lưu Kỳ

thấy hắn uống mạnh đến như thế, cười nói: “Sư nương vừa mới cũng ở chỗ

ta.”

Lưu Kỳ nói những lời này tức khắc làm Mạc Ly sặc, vội buông chén rượu,

nhìn xung quanh khắp nơi, “Nàng đâu?”

“Đi rồi nha, nàng chân trước đi, ngươi chân sau tới, bỏ qua vừa vặn tốt, sư

phụ ngươi nói, đây có thể là ý trời hay không?”

“Nói hươu nói vượn cái gì!” Mạc Ly theo bản năng quát lớn.

“Sư nương vừa mới nói chuyện cùng ta, lời trong lời ngoài ý tứ của nàng

đều tỏ vẻ nếu ngươi không muốn tái tục tiền duyên, nàng cũng không nghĩ

làm khó dễ ngươi, dưa hái xanh không ngọt, vẫn là làm thầy trò đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook