Chương 323: Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận
Loạn Thế Cuồng Đao
12/11/2014
Cái hộp này giống như phong cách của Ngân Giáp Cuồng Sĩ,
tinh mỹ vô cùng, mặt trên khắc đủ loại phù văn đồ án, có ma pháp trận
đồ, cũng có hoa văn trang sức hoàn toàn là vì thẩm mỹ mà chạm trổ lên.
Trừ bỏ hoa văn đồ án, cả cái hộp còn được gắn không dưới trăm viên ma
pháp thạch màu bạc chói mắt, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tổng thể nhìn
thế nào cũng lộ vẻ quý giá xa xỉ khiến người không thể không dán mắt
nhìn.
Chỉ từ bên ngoài đã có thể thấy hộp bạc này giá trị xa xỉ cỡ nào.
Đây là vũ khí gì?
Ba!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đắc ý cười ha ha, đột nhiên nhẹ nhàng một chưởng vỗ ở một bên hộp bạc, chỉ nghe một tràng tiếng cơ quan răng rắc chuyển động truyền đến, hai bên hộp bạc đột nhiên bung ra giống như là khổng tước xòe đuôi, ba luồng lưu quang màu bạc chói mắt theo sườn chiếc hộp bắn ra ngoài.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đưa tay chộp một cái, vừa lúc bắt lấy ngay luồng ngân quang trung tâm, cổ tay rung lên, ngân quang trong tay vừa vặn đụng vào hai luồng ngân quang chói mắt còn lại.
Keng keng!
Hai tiếng vang giòn truyền đến.
Chỉ thấy bị hắn nắm trong tay nguyên lai là một thanh trường kiếm có tạo hình đẹp đẽ quý giá xa xỉ vô cùng, chuôi kiếm và lưỡi kiếm khắp nơi đều được khảm ru-bi, mà hai luồng ngân quang còn lại đồng dạng là hai thanh trường kiếm màu bạc có tạo hình tinh mỹ không kém.
Hai thanh ngân sắc trường kiếm xa hoa bị trường kiếm trong tay Ngân Giáp Cuồng Sĩ làm rung động, chuyển phương hướng, trên không trung lưu lại một đạo ảo ảnh, cuối cùng ‘keng keng’ hai tiếng vang nhỏ, một trái một phải không biết lúc nào đã dừng ở hai bên thân thể Nhất Kiếm cách chừng năm thước, mũi kiếm hướng xuống, cứ thế đâm thẳng lên mặt đất cứng rắn rồi nhẹ nhàng chớp lên.
Veo veo veo veo!
Ngân kiếm xa hoa trong tay, thần sắc Ngân Giáp Cuồng Sĩ biến đổi, cũng không thấy vẻ mặt cười đùa như trước nữa mà diễn cảm trở nên hết sức nghiêm túc, ngân sắc trường kiếm chấn động phát ra tiếng xé gió ‘u u’, ngân sắc quang diễm thấp thoáng hiện ra, không ngừng lan tràn ra ngoài, trong miệng hắn giống như đang khẽ hát một bản tình ca khắc cốt minh tâm, thì thào thì thào, tựa như ảo mộng, hẳn là đang độc một một câu thần chú nào đó.
- Bởi đoàn tụ, bởi chia ly, buồn vui tan hợp cuối cùng vẫn luôn là vô cớ… Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận!
Trong lúc nói chuyện, đã thấy mũi kiếm của hai thanh ngân kiếm dị hình dừng ở hai bên người Nhất Kiếm phóng xuất ra một luồng quang hoa giống như dải lụa bạc thật dài.
Hai đạo quang hoa này giống như là có sinh mạng, cũng không có chém về phía Nhất Kiếm, mà là theo quanh bên người Nhất Kiếm vẽ ra một hình tròn đường kính mười thước, từ trên cao nhìn xuống xuống là một vòng tròn hoàn mỹ, đem cả người Nhất Kiếm làm tâm tròn.
Cùng một thời gian, theo tiếng thì thầm trong miệng Ngân Giáp Cuồng Sĩ, trên thí kiếm đài số 1 nhất thời giống như đang trong khung cảnh một ngày thu lá vàng phiêu linh theo gió rồi bay đi mất.
Mà mấy vạn người chung quanh thí kiếm đài đều bị cảnh tượng kia ảnh hưởng, thần sắc buồn bã, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Tôn Phi ở phía sau trong lòng ngày càng tò mò hơn.
Hắn bắt đầu nhìn Ngân Giáp Cuồng Sĩ trông có vẻ như nông cạn hung hăng càn quấy kia bằng cặp mắt khác xưa. Một loạt biểu hiện vừa rồi, cộng thêm cái gọi là Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận còn chưa chân chính bộc phát chiến lực nhưng cũng đã đủ làm cho rất nhiều người trong nghề thần sắc ngưng trọng lên. Một cái kiếm trận này tựa hồ là một loại đấu kỹ có thể trực tiếp tác động lên linh hồn của con người, ảnh hưởng đến tâm tình của người ta, vô cùng quỷ dị.
Lúc này, trên thí kiếm đài, Nhất Kiếm cũng đang thể nghiệm cảm giác mà trước nay chưa từng có.
Hai thanh ngân kiếm xa hoa bên cạnh hắn nhẹ nhàng rung động, bảo thạch gắn trên thân kiếm tạo thành âm thanh như chuông gió, âm thanh này truyền vào đến trong tai khán giả chung quanh thí kiếm đài tuyệt vời vô cùng, nhưng mà đối với Nhất Kiếm thì nó lại là ma âm đáng sợ nhất thế gian này.
Âm thanh này dễ dàng để cho hắn lâm vào một loại tâm tình kích động không rõ tên, toàn bộ buồn vui tan hợp mà hắn từng trải qua lại giống như cuồng triều giữa biển khơi dâng lên trong lòng, làm cho tâm hồn không chút gợn sóng dành cho võ đạo của hắn nhất thời chao đảo.
Loại hoàn cảnh đáng sợ này càng ngày càng chân thật, bên tai cùng trước mắt Nhất Kiếm cũng bắt đầu xuất hiện một ít chuyện cũ đáng sợ mà hắn vẫn luôn áp chế ở sâu trong nội tâm.
Hai mắt dần dần không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm thấy đau đớn.
Dần dần cả tai cũng không nghe được nữa, chỉ cảm thấy sấm sét vang dội cạnh mình.
- Nhất Kiếm nhắm hai mắt lại… Hắn đang làm gì đó? Chẳng lẽ hắn cho là mình nhắm mắt lại cũng có thể chiến thắng Ngân Giáp Cuồng Sĩ sao?
- Không đúng, hắn hình như là bị cái gì đó quấy nhiễu…
Chung quanh mấy vạn người xem cuộc chiến thấy một màn này thì nhất thời ngạc nhiên, nghị luận ầm ĩ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì cái gì hai người vừa rồi chiến ý đại thịnh lúc này lại thay đổi, mặt đứng đối diện vẫn không nhúc nhích, giống như không muốn ra tay, nhất là Nhất Kiếm lại trở nên khác hẳn bình thường…
Chỉ có một số ít cao thủ loáng thoáng biết được Nhất Kiếm đang trải qua cái gì, trong lòng rung động.
Chẳng lẽ Ngân Giáp Cuồng Sĩ này là một cái 'Đại ma pháp sư linh hồn hệ' đang giả trư ăn cọp sao? Dị trạng như vậy, chỉ có ma pháp linh hồn hệ cực kỳ cao mới có thể tạo thành!
Tôn Phi quay đầu nhìn nhìn Brandom quốc- ma pháp công chúa Đệ Nhất Thần Nữ Cindy cũng đang ngồi ở khu khách quý một cái, đây là đối thủ trận đấu kế tiếp của mình, là một siêu cấp cao thủ có trình độ ma pháp cao thâm, đối với phương diện kiến thức ma pháp hẳn là vượt xa mình, lúc này có lẽ nàng ta đã có phát hiện một ít manh mối rồi!
Ai biết lúc Tôn Phi vừa nghiêng đầu thì lại phát hiện thần nữ ma pháp công chúa luôn lạnh lùng cao quý giống như núi băng kia lúc này lại cũng đang nhìn hắn bằng đôi mắt như dòng suối ngày thu qua chiếc khăn che mặt bằng lụa.
Trong giờ phút tầm mắt giao nhau này, cả hai đều là giật mình, từ ánh mắt đối phương thấy được một loại sắc thái khó nói rõ, bất quá cảm giác đó chỉ trong giây lát, thấy Tôn Phi nhìn qua, ma pháp công chúa chỉ hơi hơi gật gật đầu, chợt quay lại tiếp tục xem tranh tài.
...
U u u u!
Rốt cục Ngân Giáp Cuồng Sĩ đã bắt đầu thế công của mình rồi.
Hắn bày ra thực lực khiến kẻ khác phải khiếp sợ, tay cầm ngân kiếm xa hoa, thân bay lên trời, gần như đã chạm đến cánh cửa nhân kiếm hợp nhất, ngân kiếm ở trong tay hắn chỗ nào cũng tới, nhanh tới cực điểm, mỗi kiếm xẹt qua đều để lại một đạo kiếm ảnh màu bạc chói lọi, phảng phất như là có vô số Khổng Tước một thân lông trắng bay lượn trên không trung, lại có khi như là trong hư không mọc lên từng đóa hoa thủy tinh trong suốt, xinh đẹp và lãnh khốc.
Kiếm ảnh như thoi đưa, bốn phương tám hướng như tạo thành lồng giam vây chặt Nhất Kiếm vẫn còn đang đứng im nhắm mắt.
Âm thanh hai thanh ngân kiếm chấn động phát ra ngày càng nhanh, Ngân Giáp Cuồng Sĩ tay cầm ngân kiếm lại xuất thủ vô tình, kiếm hóa hồng nhạn, theo bóng người, đột nhiên theo phía bên phải lưu lại tàn ảnh như dải lụa, vô thanh vô tức chém tới cổ họng của Nhất Kiếm.
Mà Nhất Kiếm thì hai mắt vẫn nhắm chặt, dường như là không phát giác ra.
Chung quanh thí kiếm đài lại vang tiếng kinh hô, vô số người như là đã thấy máu tươi vẩy ra, đầu người quay cuồng, nhân vật được đông đảo người xem coi trọng nhất giải đấu hóa vong hồn dưới một nhát kiếm.
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt trước khi mũi kiếm chém tới, Nhất Kiếm rốt cục cũng đã phản ứng, thân thể hơi ngửa về sau.
Ngân sắc kiếm quang vô thanh vô tức xẹt qua sát yết hầu Nhất Kiếm.
Hụt mất mục tiêu, giữa không trung Ngân Giáp Cuồng Sĩ vặn eo xoay người, thân thể như là máy xay gió mà lộn một vòng, trường kiếm trong tay dùng như phủ nhận, từ trên chém xuống Nhất Kiếm còn chưa kịp đứng thẳng.
Một chiêu biến hóa này, không thể tưởng tượng, nhanh tới cực điểm.
Còn Nhất Kiếm, hai chân lại như là bị đóng đinh ngay tại chỗ không hề nhúc nhích, hắn nhắm chặt hai mắt, mồ hôi trên trán đã đổ ra lấm tấm từ khi nào, thân thể cấp tốc ngửa ra sau, hắn tựa hồ là cảm nhận được sát ý đập vào mặt, trong lúc cấp thiết tiếp tục ngửa người về sau, hai chân tách ra bên hai phía.
Choeng!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ chém xuống một kiếm này ngay tại hai chân của Nhất Kiếm. (Thiến rồi )
Kiếm quang bạo tràn, huyết hoa tung tóe.
Mắt cá chân của Nhất Kiếm bị kiếm khí chém trúng, máu tươi phun ra.
- A, Nhất Kiếm bị thương...
- Không thể tưởng tượng nổi, ta nhìn thấy gì, Ngân Giáp Cuồng Sĩ thật sự chế trụ được Nhất Kiếm? Hắn thậm chí làm bị thương 【 Nhất Kiếm, nếu như ta không có nhớ lầm, đây cũng là lần đầu tiên trong giải đấu này Nhất Kiếm bị thương, cũng không biết có phải là lần đầu tiên từ khi Nhất Kiếm xuất đạo tới nay bị thương không nữa!
- Lẽ nào hôm nay trời phải đổi sắc rồi?
- Không thể tưởng tượng nổi a...
Mấy vạn người xung quanh đài nhất thời ồn ào, sôi nổi nghị luận, một số người thiếu chút rớt cả cằm, một số người khác thì dùng sức xoa hai mắt của mình, ai cũng thật không ngờ rằng Nhất Kiếm sẽ bị thương trong trận đấu, thậm chí còn có nguy cơ chiến bại bỏ mình.
U u u u!
Trên thí kiếm đài, kiếm khí dày đặc mà tung hoành, Ngân Giáp Cuồng Sĩ thân cùng kiếm như hòa làm một, thân hình lóe ra, không gian thí kiếm đài số 1 xuất hiện từng đạo ảo ảnh ngân kiếm như khổng tước xòe đuôi, vô thanh vô tức mà cắt hư không, lúc ẩn lúc hiện, không thể nắm bắt.
Rẹt rẹt!
Tiếng áo quần bị xé nát truyền đến, máu tươi trên người Nhất Kiếm không ngừng chảy ra, trường sam hắn mang bị chém rách thành từng đoạn, vải vụn bay tán loạn, chật vật đến cực điểm.
Khu khách quý phía xa xa, một đám cường giả đồng loạt biến sắc.
Tôn Phi yên lặng nhìn chăm chú trận quyết đấu trên thí kiếm đài. Vốn hắn còn cho đây là một trận đấu gân gà, ai biết được lại xuất hiện thế cục khó như tin vậy. Tôn Phi có thể cảm nhận được Nhất Kiếm đang bị động, thân ở giữa Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận, hiển nhiên đã không thể nắm bắt được thế công của kiếm lộ, thậm chí kể cả động tác của đối thủ, chỉ có thể dựa vào bản năng cường giả mà không ngừng né tránh, nhưng cũng khó mà tránh khỏi bị thương.
Đoán chừng đây là trận tranh tài chật vật nhất mà Nhất Kiếm từng đối mặt.
Tôn Phi đoán, lúc mới vừa bắt đầu, Nhất Kiếm hẳn là cũng giống như mình, cũng cảm thấy trên người Ngân Giáp Cuồng Sĩ kia đang ẩn giấu một cỗ lực lượng gì đó, hơn nữa đối với cổ lực lượng này lại cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên mới không có ngay từ đầu dùng sát chiêu, mà là lợi dụng Tế Vũ Kiếm Ý bức bách Ngân Giáp Cuồng Sĩ thể hiện lực lượng chân chính.
Ai biết chính là chỗ nhất thời tò mò này, lại khiến mình lâm vào cục diện như thế này, cả tiến thối đều không được đâm lao phải theo lao.
Rốt cuộc Ngân Giáp Cuồng Sĩ này có lai lịch gì?
Chẳng những Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận vạn phần quỷ dị, lúc này kiếm thuật nhân kiếm hợp nhất của hắn cũng đủ làm kẻ khác sợ hãi, quỹ tích quỷ dị, tinh tế dầy đặc, mau dật tuyệt luân, tựa như ảo mộng, vô thanh vô tức, không thể bắt giữ, cũng không hề thấy qua trong bất cứ bộ kiếm thuật chính thống nào, nếu không Nhất Kiếm cũng không trở nên chật vật thế này.
Ngoài Tôn Phi thì các cao thủ còn lại như ma pháp công chúa Đệ Nhất Thần Nữ Cindy, Shevchenko, Phong Hỏa Song Tuyệt Côn đều là thần sắc hoảng sợ, bởi vì nguyên bản bọn họ đều cảm thấy Ngân Giáp Cuồng Sĩ rất bình thường, chỉ được cái mẽ ngoài không tồi, nhưng lại quá mức nôn nóng khoa trương, hoàn toàn không có giác ngộ của một cao thủ chân chánh, thậm chí cả thực lực của hắn cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng hiện tại mọi người đều là bị Ngân Giáp Cuồng Sĩ làm cho bất ngờ!
...
Trên thí kiếm đài số 1.
Rốt cục trên mặt Nhất Kiếm đã lộ ra thần sắc nôn nóng.
Đây là lần đầu tiên hắn chật vật như thế nên không thể không tức giận. Lúc này cả người hắn đã cuồn cuộn mồ hôi cùng máu loãng hỗn tạp cùng một chỗ, bi hoan ly hợp hỉ nộ ái ố (buồn vui tan hợp mừng giận yêu ghét) các loại cảm xúc trùng điệp đánh úp lại, không thể so sánh với đau đớn thông thường, khiến hắn rốt cục không nhịn được nữa, một cỗ đấu khí bàng bạc mênh mông phóng lên cao, sóng xung kích khổng lồ giống như cối xay gió nghiền ra bốn phương tám hướng.
- Phốc…
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đang muốn tiếp tục công kích lại bị cỗ lực lượng bàng bạc này đánh trúng, phảng phất như là bị chùy thép nện một đòn, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược về sau, liên tục lui hơn mười bước mới dừng lại.
- Ô ô ô...
Chung quanh thí kiếm đài vang lên một mảnh kinh hô dậy sóng.
- Thực đáng tiếc, lực lượng của ngươi không hề xứng với kiếm thuật của ngươi!
Nhất Kiếm vẫn đang nhắm hai mắt lẳng lặng đứng giữa song kiếm, trên người của hắn là vô số vết chém, máu tươi cùng mồ hôi cuồn cuộn xuống, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng thần thái vẫn là nhàn nhạt, giọng nói vẫn vô cùng tự tin lại khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Thần phục với ta, tha cho ngươi khỏi chết!
Nhất Kiếm rốt cục cũng mở hai mắt ra, nhìnNgân Giáp Cuồng Sĩ phía xa khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi mà thản nhiên nói.
- Ta nhổ vào, muốn ta thần phục, trước đánh thắng lão tử nói sau, ngươi cho ngươi là Hương Ba Vương chắc!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ phun một ngụm máu.
Nhất Kiếm biến sắc, hừ nhẹ nói:
- Hương Ba Vương thì thế nào? Ngươi không phải là đối thủ của ta, hay là không phục?
- Phi, đánh thắng lão tử nói sau.
Ngân Giáp Cuồng Sĩ khinh thường khẽ cười một tiếng, nói xong, ngân kiếm xa hoa trong tay lần nữa dẫn động kiếm quyết, ngân sắc quang diễm bùng nổ, hai mắt xích của kiếm trận là Bi Hoan Kiếm cùng Ly Hợp Kiếm đang cắm trên mặt đất đã lần thứ hai cấp tốc chấn động, tạo ra âm thanh giống của chuông gió, như là thủy triều ào ào tiến vào tai Nhất Kiếm.
Ma âm tái khởi, Nhất Kiếm không thể không lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
- Ha ha ha, lão tử vừa ra kiếm, ngươi liền nhắm đôi mắt hí của ngươi lại, còn nói muốn lão tử thần phục với ngươi?
Trong lòng Ngân Giáp Cuồng Sĩ biết đối thủ trước mắt là siêu cấp đại địch, kiếm lộ đồng dạng đối với đối thủ tất nhiên không có hiệu quả, trong nháy mắt, đã thay đổi một bộ kiếm thuật khác, vô cùng quỷ dị.
U u u u!
Trên người Nhất Kiếm lại xuất hiện huyết quang dữ dội, đây là lần thứ hai hắn bị thương.
- Ta vốn không muốn giết ngươi.
Nhất Kiếm thở dài một tiếng, như cũ lại lấy lực phá xảo, nhằm vào điểm lực lượng đối thủ không bằng mình, cũng không có xuất kiếm, mà là lần thứ hai sử dụng đấu khí ba động khắc chế.
Trong tiếng kêu rên, Ngân Giáp Cuồng Sĩ lần thứ hai ngã ra ngoài, hai cánh tay của hắn mềm nhũn rũ xuống, là bị một kích này của Nhất Kiếm trực tiếp bẻ gãy.
- Ngươi bị bẻ hai tay, còn có thể sử dụng kiếm sao?
Kiêu ngạo như Nhất Kiếm, lần đầu tiên mở miệng muốn người ta thần phục mình lại bị cự tuyệt thì sẽ không đi nói lần thứ hai, huống chi Ngân Giáp Cuồng Sĩ còn nhắc tới Tôn Phi. Thông qua cuộc chiến với Torres đã cho thấy, trong lòng Nhất Kiếm đã sớm nổi lên sát ý đối Tôn Phi, tự nhiên sẽ không từ bi đối với Ngân Giáp Cuồng Sĩ có khuynh hướng ngưỡng mộ Hương Ba Vương.
Hắn, lúc này đã nổi sát ý rồi!
Chỉ từ bên ngoài đã có thể thấy hộp bạc này giá trị xa xỉ cỡ nào.
Đây là vũ khí gì?
Ba!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đắc ý cười ha ha, đột nhiên nhẹ nhàng một chưởng vỗ ở một bên hộp bạc, chỉ nghe một tràng tiếng cơ quan răng rắc chuyển động truyền đến, hai bên hộp bạc đột nhiên bung ra giống như là khổng tước xòe đuôi, ba luồng lưu quang màu bạc chói mắt theo sườn chiếc hộp bắn ra ngoài.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đưa tay chộp một cái, vừa lúc bắt lấy ngay luồng ngân quang trung tâm, cổ tay rung lên, ngân quang trong tay vừa vặn đụng vào hai luồng ngân quang chói mắt còn lại.
Keng keng!
Hai tiếng vang giòn truyền đến.
Chỉ thấy bị hắn nắm trong tay nguyên lai là một thanh trường kiếm có tạo hình đẹp đẽ quý giá xa xỉ vô cùng, chuôi kiếm và lưỡi kiếm khắp nơi đều được khảm ru-bi, mà hai luồng ngân quang còn lại đồng dạng là hai thanh trường kiếm màu bạc có tạo hình tinh mỹ không kém.
Hai thanh ngân sắc trường kiếm xa hoa bị trường kiếm trong tay Ngân Giáp Cuồng Sĩ làm rung động, chuyển phương hướng, trên không trung lưu lại một đạo ảo ảnh, cuối cùng ‘keng keng’ hai tiếng vang nhỏ, một trái một phải không biết lúc nào đã dừng ở hai bên thân thể Nhất Kiếm cách chừng năm thước, mũi kiếm hướng xuống, cứ thế đâm thẳng lên mặt đất cứng rắn rồi nhẹ nhàng chớp lên.
Veo veo veo veo!
Ngân kiếm xa hoa trong tay, thần sắc Ngân Giáp Cuồng Sĩ biến đổi, cũng không thấy vẻ mặt cười đùa như trước nữa mà diễn cảm trở nên hết sức nghiêm túc, ngân sắc trường kiếm chấn động phát ra tiếng xé gió ‘u u’, ngân sắc quang diễm thấp thoáng hiện ra, không ngừng lan tràn ra ngoài, trong miệng hắn giống như đang khẽ hát một bản tình ca khắc cốt minh tâm, thì thào thì thào, tựa như ảo mộng, hẳn là đang độc một một câu thần chú nào đó.
- Bởi đoàn tụ, bởi chia ly, buồn vui tan hợp cuối cùng vẫn luôn là vô cớ… Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận!
Trong lúc nói chuyện, đã thấy mũi kiếm của hai thanh ngân kiếm dị hình dừng ở hai bên người Nhất Kiếm phóng xuất ra một luồng quang hoa giống như dải lụa bạc thật dài.
Hai đạo quang hoa này giống như là có sinh mạng, cũng không có chém về phía Nhất Kiếm, mà là theo quanh bên người Nhất Kiếm vẽ ra một hình tròn đường kính mười thước, từ trên cao nhìn xuống xuống là một vòng tròn hoàn mỹ, đem cả người Nhất Kiếm làm tâm tròn.
Cùng một thời gian, theo tiếng thì thầm trong miệng Ngân Giáp Cuồng Sĩ, trên thí kiếm đài số 1 nhất thời giống như đang trong khung cảnh một ngày thu lá vàng phiêu linh theo gió rồi bay đi mất.
Mà mấy vạn người chung quanh thí kiếm đài đều bị cảnh tượng kia ảnh hưởng, thần sắc buồn bã, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Tôn Phi ở phía sau trong lòng ngày càng tò mò hơn.
Hắn bắt đầu nhìn Ngân Giáp Cuồng Sĩ trông có vẻ như nông cạn hung hăng càn quấy kia bằng cặp mắt khác xưa. Một loạt biểu hiện vừa rồi, cộng thêm cái gọi là Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận còn chưa chân chính bộc phát chiến lực nhưng cũng đã đủ làm cho rất nhiều người trong nghề thần sắc ngưng trọng lên. Một cái kiếm trận này tựa hồ là một loại đấu kỹ có thể trực tiếp tác động lên linh hồn của con người, ảnh hưởng đến tâm tình của người ta, vô cùng quỷ dị.
Lúc này, trên thí kiếm đài, Nhất Kiếm cũng đang thể nghiệm cảm giác mà trước nay chưa từng có.
Hai thanh ngân kiếm xa hoa bên cạnh hắn nhẹ nhàng rung động, bảo thạch gắn trên thân kiếm tạo thành âm thanh như chuông gió, âm thanh này truyền vào đến trong tai khán giả chung quanh thí kiếm đài tuyệt vời vô cùng, nhưng mà đối với Nhất Kiếm thì nó lại là ma âm đáng sợ nhất thế gian này.
Âm thanh này dễ dàng để cho hắn lâm vào một loại tâm tình kích động không rõ tên, toàn bộ buồn vui tan hợp mà hắn từng trải qua lại giống như cuồng triều giữa biển khơi dâng lên trong lòng, làm cho tâm hồn không chút gợn sóng dành cho võ đạo của hắn nhất thời chao đảo.
Loại hoàn cảnh đáng sợ này càng ngày càng chân thật, bên tai cùng trước mắt Nhất Kiếm cũng bắt đầu xuất hiện một ít chuyện cũ đáng sợ mà hắn vẫn luôn áp chế ở sâu trong nội tâm.
Hai mắt dần dần không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm thấy đau đớn.
Dần dần cả tai cũng không nghe được nữa, chỉ cảm thấy sấm sét vang dội cạnh mình.
- Nhất Kiếm nhắm hai mắt lại… Hắn đang làm gì đó? Chẳng lẽ hắn cho là mình nhắm mắt lại cũng có thể chiến thắng Ngân Giáp Cuồng Sĩ sao?
- Không đúng, hắn hình như là bị cái gì đó quấy nhiễu…
Chung quanh mấy vạn người xem cuộc chiến thấy một màn này thì nhất thời ngạc nhiên, nghị luận ầm ĩ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì cái gì hai người vừa rồi chiến ý đại thịnh lúc này lại thay đổi, mặt đứng đối diện vẫn không nhúc nhích, giống như không muốn ra tay, nhất là Nhất Kiếm lại trở nên khác hẳn bình thường…
Chỉ có một số ít cao thủ loáng thoáng biết được Nhất Kiếm đang trải qua cái gì, trong lòng rung động.
Chẳng lẽ Ngân Giáp Cuồng Sĩ này là một cái 'Đại ma pháp sư linh hồn hệ' đang giả trư ăn cọp sao? Dị trạng như vậy, chỉ có ma pháp linh hồn hệ cực kỳ cao mới có thể tạo thành!
Tôn Phi quay đầu nhìn nhìn Brandom quốc- ma pháp công chúa Đệ Nhất Thần Nữ Cindy cũng đang ngồi ở khu khách quý một cái, đây là đối thủ trận đấu kế tiếp của mình, là một siêu cấp cao thủ có trình độ ma pháp cao thâm, đối với phương diện kiến thức ma pháp hẳn là vượt xa mình, lúc này có lẽ nàng ta đã có phát hiện một ít manh mối rồi!
Ai biết lúc Tôn Phi vừa nghiêng đầu thì lại phát hiện thần nữ ma pháp công chúa luôn lạnh lùng cao quý giống như núi băng kia lúc này lại cũng đang nhìn hắn bằng đôi mắt như dòng suối ngày thu qua chiếc khăn che mặt bằng lụa.
Trong giờ phút tầm mắt giao nhau này, cả hai đều là giật mình, từ ánh mắt đối phương thấy được một loại sắc thái khó nói rõ, bất quá cảm giác đó chỉ trong giây lát, thấy Tôn Phi nhìn qua, ma pháp công chúa chỉ hơi hơi gật gật đầu, chợt quay lại tiếp tục xem tranh tài.
...
U u u u!
Rốt cục Ngân Giáp Cuồng Sĩ đã bắt đầu thế công của mình rồi.
Hắn bày ra thực lực khiến kẻ khác phải khiếp sợ, tay cầm ngân kiếm xa hoa, thân bay lên trời, gần như đã chạm đến cánh cửa nhân kiếm hợp nhất, ngân kiếm ở trong tay hắn chỗ nào cũng tới, nhanh tới cực điểm, mỗi kiếm xẹt qua đều để lại một đạo kiếm ảnh màu bạc chói lọi, phảng phất như là có vô số Khổng Tước một thân lông trắng bay lượn trên không trung, lại có khi như là trong hư không mọc lên từng đóa hoa thủy tinh trong suốt, xinh đẹp và lãnh khốc.
Kiếm ảnh như thoi đưa, bốn phương tám hướng như tạo thành lồng giam vây chặt Nhất Kiếm vẫn còn đang đứng im nhắm mắt.
Âm thanh hai thanh ngân kiếm chấn động phát ra ngày càng nhanh, Ngân Giáp Cuồng Sĩ tay cầm ngân kiếm lại xuất thủ vô tình, kiếm hóa hồng nhạn, theo bóng người, đột nhiên theo phía bên phải lưu lại tàn ảnh như dải lụa, vô thanh vô tức chém tới cổ họng của Nhất Kiếm.
Mà Nhất Kiếm thì hai mắt vẫn nhắm chặt, dường như là không phát giác ra.
Chung quanh thí kiếm đài lại vang tiếng kinh hô, vô số người như là đã thấy máu tươi vẩy ra, đầu người quay cuồng, nhân vật được đông đảo người xem coi trọng nhất giải đấu hóa vong hồn dưới một nhát kiếm.
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt trước khi mũi kiếm chém tới, Nhất Kiếm rốt cục cũng đã phản ứng, thân thể hơi ngửa về sau.
Ngân sắc kiếm quang vô thanh vô tức xẹt qua sát yết hầu Nhất Kiếm.
Hụt mất mục tiêu, giữa không trung Ngân Giáp Cuồng Sĩ vặn eo xoay người, thân thể như là máy xay gió mà lộn một vòng, trường kiếm trong tay dùng như phủ nhận, từ trên chém xuống Nhất Kiếm còn chưa kịp đứng thẳng.
Một chiêu biến hóa này, không thể tưởng tượng, nhanh tới cực điểm.
Còn Nhất Kiếm, hai chân lại như là bị đóng đinh ngay tại chỗ không hề nhúc nhích, hắn nhắm chặt hai mắt, mồ hôi trên trán đã đổ ra lấm tấm từ khi nào, thân thể cấp tốc ngửa ra sau, hắn tựa hồ là cảm nhận được sát ý đập vào mặt, trong lúc cấp thiết tiếp tục ngửa người về sau, hai chân tách ra bên hai phía.
Choeng!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ chém xuống một kiếm này ngay tại hai chân của Nhất Kiếm. (Thiến rồi )
Kiếm quang bạo tràn, huyết hoa tung tóe.
Mắt cá chân của Nhất Kiếm bị kiếm khí chém trúng, máu tươi phun ra.
- A, Nhất Kiếm bị thương...
- Không thể tưởng tượng nổi, ta nhìn thấy gì, Ngân Giáp Cuồng Sĩ thật sự chế trụ được Nhất Kiếm? Hắn thậm chí làm bị thương 【 Nhất Kiếm, nếu như ta không có nhớ lầm, đây cũng là lần đầu tiên trong giải đấu này Nhất Kiếm bị thương, cũng không biết có phải là lần đầu tiên từ khi Nhất Kiếm xuất đạo tới nay bị thương không nữa!
- Lẽ nào hôm nay trời phải đổi sắc rồi?
- Không thể tưởng tượng nổi a...
Mấy vạn người xung quanh đài nhất thời ồn ào, sôi nổi nghị luận, một số người thiếu chút rớt cả cằm, một số người khác thì dùng sức xoa hai mắt của mình, ai cũng thật không ngờ rằng Nhất Kiếm sẽ bị thương trong trận đấu, thậm chí còn có nguy cơ chiến bại bỏ mình.
U u u u!
Trên thí kiếm đài, kiếm khí dày đặc mà tung hoành, Ngân Giáp Cuồng Sĩ thân cùng kiếm như hòa làm một, thân hình lóe ra, không gian thí kiếm đài số 1 xuất hiện từng đạo ảo ảnh ngân kiếm như khổng tước xòe đuôi, vô thanh vô tức mà cắt hư không, lúc ẩn lúc hiện, không thể nắm bắt.
Rẹt rẹt!
Tiếng áo quần bị xé nát truyền đến, máu tươi trên người Nhất Kiếm không ngừng chảy ra, trường sam hắn mang bị chém rách thành từng đoạn, vải vụn bay tán loạn, chật vật đến cực điểm.
Khu khách quý phía xa xa, một đám cường giả đồng loạt biến sắc.
Tôn Phi yên lặng nhìn chăm chú trận quyết đấu trên thí kiếm đài. Vốn hắn còn cho đây là một trận đấu gân gà, ai biết được lại xuất hiện thế cục khó như tin vậy. Tôn Phi có thể cảm nhận được Nhất Kiếm đang bị động, thân ở giữa Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận, hiển nhiên đã không thể nắm bắt được thế công của kiếm lộ, thậm chí kể cả động tác của đối thủ, chỉ có thể dựa vào bản năng cường giả mà không ngừng né tránh, nhưng cũng khó mà tránh khỏi bị thương.
Đoán chừng đây là trận tranh tài chật vật nhất mà Nhất Kiếm từng đối mặt.
Tôn Phi đoán, lúc mới vừa bắt đầu, Nhất Kiếm hẳn là cũng giống như mình, cũng cảm thấy trên người Ngân Giáp Cuồng Sĩ kia đang ẩn giấu một cỗ lực lượng gì đó, hơn nữa đối với cổ lực lượng này lại cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên mới không có ngay từ đầu dùng sát chiêu, mà là lợi dụng Tế Vũ Kiếm Ý bức bách Ngân Giáp Cuồng Sĩ thể hiện lực lượng chân chính.
Ai biết chính là chỗ nhất thời tò mò này, lại khiến mình lâm vào cục diện như thế này, cả tiến thối đều không được đâm lao phải theo lao.
Rốt cuộc Ngân Giáp Cuồng Sĩ này có lai lịch gì?
Chẳng những Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận vạn phần quỷ dị, lúc này kiếm thuật nhân kiếm hợp nhất của hắn cũng đủ làm kẻ khác sợ hãi, quỹ tích quỷ dị, tinh tế dầy đặc, mau dật tuyệt luân, tựa như ảo mộng, vô thanh vô tức, không thể bắt giữ, cũng không hề thấy qua trong bất cứ bộ kiếm thuật chính thống nào, nếu không Nhất Kiếm cũng không trở nên chật vật thế này.
Ngoài Tôn Phi thì các cao thủ còn lại như ma pháp công chúa Đệ Nhất Thần Nữ Cindy, Shevchenko, Phong Hỏa Song Tuyệt Côn đều là thần sắc hoảng sợ, bởi vì nguyên bản bọn họ đều cảm thấy Ngân Giáp Cuồng Sĩ rất bình thường, chỉ được cái mẽ ngoài không tồi, nhưng lại quá mức nôn nóng khoa trương, hoàn toàn không có giác ngộ của một cao thủ chân chánh, thậm chí cả thực lực của hắn cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng hiện tại mọi người đều là bị Ngân Giáp Cuồng Sĩ làm cho bất ngờ!
...
Trên thí kiếm đài số 1.
Rốt cục trên mặt Nhất Kiếm đã lộ ra thần sắc nôn nóng.
Đây là lần đầu tiên hắn chật vật như thế nên không thể không tức giận. Lúc này cả người hắn đã cuồn cuộn mồ hôi cùng máu loãng hỗn tạp cùng một chỗ, bi hoan ly hợp hỉ nộ ái ố (buồn vui tan hợp mừng giận yêu ghét) các loại cảm xúc trùng điệp đánh úp lại, không thể so sánh với đau đớn thông thường, khiến hắn rốt cục không nhịn được nữa, một cỗ đấu khí bàng bạc mênh mông phóng lên cao, sóng xung kích khổng lồ giống như cối xay gió nghiền ra bốn phương tám hướng.
- Phốc…
Ngân Giáp Cuồng Sĩ đang muốn tiếp tục công kích lại bị cỗ lực lượng bàng bạc này đánh trúng, phảng phất như là bị chùy thép nện một đòn, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược về sau, liên tục lui hơn mười bước mới dừng lại.
- Ô ô ô...
Chung quanh thí kiếm đài vang lên một mảnh kinh hô dậy sóng.
- Thực đáng tiếc, lực lượng của ngươi không hề xứng với kiếm thuật của ngươi!
Nhất Kiếm vẫn đang nhắm hai mắt lẳng lặng đứng giữa song kiếm, trên người của hắn là vô số vết chém, máu tươi cùng mồ hôi cuồn cuộn xuống, thoạt nhìn vô cùng chật vật, nhưng thần thái vẫn là nhàn nhạt, giọng nói vẫn vô cùng tự tin lại khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Thần phục với ta, tha cho ngươi khỏi chết!
Nhất Kiếm rốt cục cũng mở hai mắt ra, nhìnNgân Giáp Cuồng Sĩ phía xa khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi mà thản nhiên nói.
- Ta nhổ vào, muốn ta thần phục, trước đánh thắng lão tử nói sau, ngươi cho ngươi là Hương Ba Vương chắc!
Ngân Giáp Cuồng Sĩ phun một ngụm máu.
Nhất Kiếm biến sắc, hừ nhẹ nói:
- Hương Ba Vương thì thế nào? Ngươi không phải là đối thủ của ta, hay là không phục?
- Phi, đánh thắng lão tử nói sau.
Ngân Giáp Cuồng Sĩ khinh thường khẽ cười một tiếng, nói xong, ngân kiếm xa hoa trong tay lần nữa dẫn động kiếm quyết, ngân sắc quang diễm bùng nổ, hai mắt xích của kiếm trận là Bi Hoan Kiếm cùng Ly Hợp Kiếm đang cắm trên mặt đất đã lần thứ hai cấp tốc chấn động, tạo ra âm thanh giống của chuông gió, như là thủy triều ào ào tiến vào tai Nhất Kiếm.
Ma âm tái khởi, Nhất Kiếm không thể không lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.
- Ha ha ha, lão tử vừa ra kiếm, ngươi liền nhắm đôi mắt hí của ngươi lại, còn nói muốn lão tử thần phục với ngươi?
Trong lòng Ngân Giáp Cuồng Sĩ biết đối thủ trước mắt là siêu cấp đại địch, kiếm lộ đồng dạng đối với đối thủ tất nhiên không có hiệu quả, trong nháy mắt, đã thay đổi một bộ kiếm thuật khác, vô cùng quỷ dị.
U u u u!
Trên người Nhất Kiếm lại xuất hiện huyết quang dữ dội, đây là lần thứ hai hắn bị thương.
- Ta vốn không muốn giết ngươi.
Nhất Kiếm thở dài một tiếng, như cũ lại lấy lực phá xảo, nhằm vào điểm lực lượng đối thủ không bằng mình, cũng không có xuất kiếm, mà là lần thứ hai sử dụng đấu khí ba động khắc chế.
Trong tiếng kêu rên, Ngân Giáp Cuồng Sĩ lần thứ hai ngã ra ngoài, hai cánh tay của hắn mềm nhũn rũ xuống, là bị một kích này của Nhất Kiếm trực tiếp bẻ gãy.
- Ngươi bị bẻ hai tay, còn có thể sử dụng kiếm sao?
Kiêu ngạo như Nhất Kiếm, lần đầu tiên mở miệng muốn người ta thần phục mình lại bị cự tuyệt thì sẽ không đi nói lần thứ hai, huống chi Ngân Giáp Cuồng Sĩ còn nhắc tới Tôn Phi. Thông qua cuộc chiến với Torres đã cho thấy, trong lòng Nhất Kiếm đã sớm nổi lên sát ý đối Tôn Phi, tự nhiên sẽ không từ bi đối với Ngân Giáp Cuồng Sĩ có khuynh hướng ngưỡng mộ Hương Ba Vương.
Hắn, lúc này đã nổi sát ý rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.