Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 324: Trên thân kiếm có máu

Loạn Thế Cuồng Đao

12/11/2014

- Ha ha ha ha ha... Đương nhiên có thể chiến, hai tay gãy, lão tử vẫn còn hai chân!

Ngân Giáp Cuồng Sĩ phun ra một ngụm tiên huyết, hai tay mềm nhũn thõng xuống, phi thân lên, hai chân kẹp lấy ngân kiếm nằm trên mặt đất, dụng lực bắn người lên sau đó cấp tốc xoay tròn, thân thể trên không hệt như một con quay, kiếm thế trảm ra hàn quang như dải lụa đập tới.

Leng keng leng keng choang!

Bi Hoan Ly Hợp song kiếm kịch liệt rung động, tiếng chuông gió vang ra, tuyệt vời đến cực điểm.

Nhưng chỉ có Nhất Kiếm lúc này đang ở trong Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận, mới biết tiếng chuông gió tựa như ma âm này đáng sợ đến cỡ nào.

Đáng tiếc lúc này Ngân Giáp Cuồng Sĩ đã trọng thương. Ngay cả khi hắn toàn thịnh cũng không thể làm gì Nhất Kiếm, huống chi hiện giờ tay đã gãy…

Những cao thủ đang xem cuộc chiến lúc này cũng đã nhìn ra, kiếm thuật cùng kiếm trận của Ngân Giáp Cuồng Sĩ quả thật là vô cùng ảo diệu, có thể nói đó là thần kỹ, bất quá dù là thần kỹ đi chăng nữa cũng cần có thực lực đấu khí tương đương chống đỡ. Ngân Giáp Cuồng Sĩ nếu đạt đến lục tinh cấp, người chiến bại không thể nghi ngờ chính là Nhất Kiếm, đáng tiếc thực lực Ngân Giáp Cuồng Sĩ chỉ đạt đến tứ tinh, không thể thôi phát lực sát thương của Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận, vậy còn có thể làm gì?

Keng!

Nhất Kiếm rốt cục cũng động thủ.

Kiếm quang tựa như ánh mặt trời, khó có thể nhìn gần, chỉ là xoẹt qua sau đó biến mất.

- Ách... Phốc! ! !

Một tiếng rên phát ra, nháy mắt Ngân Giáp Cuồng Sĩ bị bức lui.

Trong miệng hắn đầy máu tươi, hai chân cũng không thể giữ được ngân kiếm nữa, mũi kiếm đâm vào mặt đá cứng, thân kiếm không ngừng rung lên, đôi chân lúc này xuất hiện từng vết thương sâu nhìn thấy tận xương khiến kẻ khác nhìn vào mà sợ hãi.

Thương thế như vậy tính ra vẫn còn nhẹ.

Nếu không phải Nhất Kiếm bị vây bên trong Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận, vào thời điểm quyết định buộc lòng phải tránh né, nói không chừng đôi chân của Ngan Giáp Cuồng Sĩ lúc này đã bị chặt đứt, bởi lúc nãy khi xuất kiếm, Nhất Kiếm không có chút mảy may lưu tình.

Keng keng!

Đúng lúc này, hai đạo ngân quang lóe lên.

Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận bị một luồng kiếm khí vô thượng phá tan, Bi Hoan kiếm và Ly Hợp kiếm phát ra từng trận bi minh (khóc than), rồi đồng loạt bắn khỏi mặt đất sau đó quay về bên cạnh Ngân Giáp Cuồng Sĩ.

Rầm!

- Ọc…

Ngân Giáp Cuồng Sĩ nặng nề ngã xuống đất, máu từ hai chân phun ra như suối, không còn có thể đứng vững được nữa.

Mặc dù thế hắn vẫn không gục xuống, miễn cưỡng ngồi tại chỗ, vết thương ở hai tay hai chân truyền đến từng đợt đau nhức, vậy mà khuôn mặt không hề tỏ ra vẻ thống khổ ngược lại lộ ra cuồng thái (sắc thái điên cuồng), ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha ha, ha ha ha, như thế nào, nổi lên sát tâm rồi sao? Rốt cục cũng nổi lên sát tâm rồi sao? Ha ha ha Nhất Kiếm a Nhất Kiếm, ta khinh! Bình sinh chỉ xuất nhất kiếm? Ta nhổ! Ngươi không bằng Hương Ba Vương, xa xa không bằng! Ha ha ha, lão tử lại nói đấy, ngươi có thể làm gì ta chứ, giết ta sao?

Ngồi trên mặt đất, Ngân Giáp Cuồng Sĩ cả người toàn máu như một huyết nhân, cuồng thái không hề che giấu, thần thái cao ngạo, không hề có ý nhượng bộ chịu thua.

- Hai tay hai chân không còn, ngươi có thể dùng kiếm sao?

Nhất Kiếm cười lạnh, một tay cầm kiếm, tay kia nhẹ nhàng lau từng giọt máu trên mặt sau đó đưa ra trước mặt, nhẹ nhàng thổi một hơi, động tác thong thả tiêu sái đến cực điểm, nhưng giọng nói chứa đầy hàn ý, làm cho mấy vạn người đang đứng xem chung quanh thí kiếm đài cảm giác sống lưng toát lên từng đợt hàn khí.



- Nhận thua đi.

- Nhanh nhận thua đi.

- Đánh đến mức này ngươi đã tận lực rồi, quay về đi, không ai cười ngươi tự đại ngu ngốc đâu.

Một số người bên dưới thí kiếm đài không nhịn được hô to.

Không biết vì cái gì, sau khi xem xong trận đấu này, những người ban đầu cảm thấy khó chịu với Ngân Giáp Cuồng Sĩ đã cải biến đi rất nhiều, mọi người đều hi vọng Ngân Giáp Cuồng Sĩ nhanh chóng nhận thua, có lẽ còn có thể bảo trụ một mạng, mà những thiếu nữ ban đầu yêu thích Ngân Giáp Cuồng Sĩ càng kích động, thậm chí có người đã nước mắt lưng tròng.

Nhưng thanh niên trên thí kiếm đài giờ phút này thật sự đã thể hiện chữ “Cuồng” hoàn toàn rồi.

- Ha ha ha, lão tử đương nhiên còn có thể sử dụng kiếm.

Cười dài một tiếng Ngân Giáp Cuồng Sĩ dùng đoạn xương gãy của cánh tay chống xuống mặt đất, tiếng răng rắc của xương nứt lại phát ra, thân hình cũng mượn lực phóng lên, miệng cắn lấy Vô Danh kiếm (là cái ngân kiếm của nó, tác giả dùng loạn đủ loại danh từ =.= ), Bi Hoan Ly Hợp song kiếm cũng bị gọi ra theo, tựa như hai mũi tên phóng tới Nhất Kiếm đang ở phía xa.

Hưu!

Nhất Kiếm ánh mắt sáng ngời, không chút do dự xuất kiếm.

Dải lụa hình thành từ kiếm quang như muốn xé rách hư không, ẩn chứa lực lượng khủng bố, không gì phá được không gì kháng cự nổi, chuẩn xác đánh vào Bi Hoan Ly Hợp song kiếm, làm chúng văng ra, phóng tới Thủy Mạc Thiên Hoa kết giới, trực tiếp xé rách nó, rồi tiếp tục phóng đi về hướng chân trời, không biết đến tận nơi nào.

- Phì phì phì!

Ngân Giáp Cuồng Sĩ miệng vẫn ngậm kiếm nhanh chóng xoay tròn, thân hình phóng tới tựa như một mũi khoan đâm thẳng Nhất Kiếm, tạo ra một cỗ kình phong làm người ta sợ hãi.

Một kích này, không ngờ mang theo quyết tâm ngọc thạch câu phần. (ngọc đá cùng nát)

- Thật đáng tiếc, ta thực sự không muốn giết ngươi!

Đứng bất động, Nhất Kiếm cảm thán, ánh mắt cùng lời nói của hắn đều mang theo sự tiếc nuối, nhưng kiếm của hắn không hề chần chờ, chỉ thấy thanh kiếm trong tay bỗng lóa lên, khuôn mặt cũng thu lại biểu cảm.

Một kiếm xuất ra, mang theo kiếm khí.

Đây mới thực sự là sát nhân chi kiếm.

Không ai có thể hình dung phong thái của một kiếm này, cũng không ai có thể hình dung nổi sự sắc bén, càng không nói đến độ hoàn mỹ của nó!

Đối mặt với kiếm này, bất kể là ai cũng chỉ có thể nhận thức được hai chữ “tuyệt vọng”.

Một kiếm này tuyệt đối không phải là thứ Ngân Giáp Cuồng Sĩ có thể

ngăn cản, dù là người không biết vũ kỹ cũng có thể nhìn ra, chỉ cần tiếp xúc, thì kể cả hắn và Vô Danh kiếm kia đều sẽ bị nghiền nát như một cục thịt trong máy xay vậy.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Keng keng keng keng! !

Dải lụa màu bạc cùng tuyệt thế kiếm quang vặn lại với nhau.



Trong thoáng chốc, chỗ tiếp giáp của hai binh khí bắn ra từng đợt hoa lửa, tất cả mọi người đều che mắt lại, sau đó là một đột sóng xung kích khuếch tán ra, giống như động đất, đại địa nứt ra, sụt lún từng mảng, tiếp theo tòa thí kiếm đài bắt đầu lắc lư kịch liệt như muốn sụp đổ hoàn toàn, mây mù đầy trời, đá vụn bay tung tóe, khung cảnh có chút yêu diễm, chút duy mĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là tàn khốc!

Rất lâu sau.

Những đốm lửa bắn ra cũng từ từ biến mất.

Bụi mù cùng đá vụn cũng lắng xuống.

Trên thì kiếm đài vẫn không có động tĩnh gì, chỉ toàn là bụi mù mịt, mọi người không thể chứng kiến kết quả đòn cuối cùng đó.

- Đã xong sao? Rốt cục đã xong sao?

Bên dưới có người thất thanh hỏi nhỏ.

- Hắn đã chết? Không thể nào? Tên điên đó cứ như vậy mà chết đi sao?

Có người không muốn kết cục như vậy xảy ra.

Tuy rất nhiều người đã cho rằng Nhất Kiếm sẽ chiến thắng từ đầu, nhưng họ cuối cùng cũng chỉ đoán đúng kết cục chứ không đoán đúng quá trình, bởi Nhất Kiếm đã tung ra kiếm thứ hai.

Trong đám người đang yên tĩnh, chỉ có một số như người mất hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Những khách quý đang xem, cũng đứng hết lên, ánh mắt gắt gao nhìn vào tòa thí kiếm đài số một, lúc này đang tràn ngập bụi mù.

Chỉ có Tôn Phi cùng với ma pháp công chúa Đệ Nhất Thần Nữ Cindy, hai người đều ngồi yên, ánh mắt của Đệ Nhất Thần Nữ chứa một tia tò mò ném về phía Tôn Phi, còn Tôn Phi lúc này trên khuôn mặt lại toát ra mội nụ cười như có như không.

Thật lâu sau bụi mù rốt cục cũng tan đi.

Mọi người nhìn thấy……..

Kiếm!

Trên thân kiếm có máu.

Máu này lại không phải của địch nhân, mà là máu của chính mình.

Thân kiếm hơi rung động, như là bị cái gì đó đánh trúng.

Từ cánh tay cầm thanh kiếm nhỏ xuống từng giọt máu, máu đi qua chuôi kiếm, thân kiếm, mũi kiếm rồi chảy xuống đất, lưu lại từng đám huyết hoa.

Cánh tay cầm thanh kiếm này, là của Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm bị thương?

Đám người đang yên tĩnh ồn ào hẳn lên.

Chỉ có người tỉ mỉ quan sát mới thấy được trên khuôn mặt Nhất Kiếm tỏ ra diễn cảm hết sức kỳ quái.

Cái loại diễn cảm này tựa như cực kỳ phẫn nộ hay là đang đè nén cái gì đó, thân thể thậm chí có chut run rẩy, rồi ánh mắt lại rung động cực độ giống như nhìn thấy cái gì đó hết sức khó tưởng tượng, quả thực nếu so với thời gian còn bên trong Bi Hoan Ly Hợp kiếm trận còn phức tạp hơn.

Mà ở sau lưng Nhất Kiếm, Ngân Giáp Cuồng Sĩ cả người đầy máu té trên mặt đất, máu tươi đỏ thẫm vô thanh vô tức thấm ướt từng viên đá…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Vương Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook