Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 8: Như chốn không người.

Loạn Thế Cuồng Đao

19/03/2013



Cả bầu trời ầm ầm rung động. Một kiếm này phóng ra như tia chớp, rền vang như sấm sét.

Đấu khí bắn ra khắp nơi, gần như phát huy trăm phần trăm thực lực tinh túy của nhất tinh võ sĩ. Bóng đen tự tin rằng tên trọng giáp kỵ sĩ kia nhất định sẽ bị kiếm này xỏ xuyên, sớm xuống địa ngục.

Vậy mà cái tên “Trâu điên” trước mặt cứ như tên “đần”, một mực ỷ vào một thân trọng giáp mà xông qua, tựa như một tên “đầu bò óc heo” muốn được chết để sớm đi đầu thai vậy.

Cười âm hiểm một cái, bóng đen khẽ nhếch miệng:

- Ngươi chết chắc rồi tên đần!

Thế nhưng, hàn quang bỗng lóe lên một cái.

Keng!

Tia lửa bắn ra tung tóe.

Bóng đen sững sờ, nụ cười trên môi tựa như bị đông cứng lại đột ngột. Thanh cự phủ vốn được mang sau lưng của tên quái thú kim loại kia giống như đang biểu diễn ảo thuật vậy, đột ngột biến mất rồi bất chợt hiên ra ở phía trước bổ thẳng vào mũi thanh kiếm của hắn. Tiếp theo đó là một tiếng va chạm “oanh” cực lớn vang lên.

- Điều này…làm sao có thể như vậy được?

Ánh mắt của bóng đen tràn đầy thần sắc rung động.

- Đây là kỹ năng gì? Thần kỹ? Đang phóng với vận tốc cực nhanh lại có thể bổ trúng một cách chính xác vào mũi kiếm của ta sao? Tại sao có thể như vậy? Mẹ kiếp! Con bà nó, quả là ghê gớm mà! Thằng này là đang “giả trư ăn thịt hổ” sao. Ghê tởm! Hắn chắc chắn là một tên cao thủ.

Bóng đen suy nghĩ tới cuống quít, hắn thầm hối hận, nhưng cũng không kịp rồi. Trường kiếm kia dưới lực va chạm cực mạnh đã bị đập gãy vụn thành nhiều đoạn, lực lượng như sóng biển ập tới khiến hắn lập tức hộc máu, gân xanh nổi đầy cả cánh tay, cả làn da như phủ một tầng đỏ máu vậy.

Tiếng “Oanh” cực lớn này vang vọng toàn bộ chiến trường. Một màn xảy ra ở đây khiến cho tình hình chiến đấu vốn đang diễn ra rất kịch liệt nhất thời đình trệ trong chốc lát. Binh sĩ hai bên chứng kiến cảnh này cũng đều há hốc mồm, nhìn không chớp mắt, thầm nghĩ:

- Chiến thần tại thượng! Tên này sao lại có lực lượng khủng bố như thế chứ? Chính diện chém nát một thanh trường kiếm bản rộng (cầm bằng hai tay) ư?

Nhưng màn tiếp theo lại khiến cho bọn hắn càng thêm nghẹn ngào. Sau khi một chiêu đắc thủ, tên “quái thú” tiếp tục thừa thắng xông lên. Thanh cự phủ trong tay hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức không ai có thể tưởng tượng được chém ngang một cái về phía bóng đen.

- Đừng ép người quá đáng!

Bóng đen gào lên đầy giận dữ. Chỉ tiếc rằng thanh kiếm trong tay hắn đã bị đánh cho gãy vụn, sau một chiêu vừa rồi hắn đã hoàn toàn mất hết ưu thế, hắn đành phải né tránh trước đã. Khẽ dồn sức xuống chân, thân hình hắn vọt lên trên không tìm cách tránh đi một phủ kia.

Nhưng khi hắn vừa mới nhảy lên thì đoàn ánh sáng màu đen kia lại biến hóa quỷ dị, quỹ đạo của nó hoàn toàn không phù hợp các quy luật vật lý thông thường, đang từ chém ngang lại biến đổi sang bổ dọc.

Lúc này bóng đen đang lơ lửng trên không trung, hắn muốn tránh cũng đã không được nữa rồi.

Xoẹt xoẹt

Một âm thanh như tiếng xé giấy khẽ vang lên.

Giống như đang bổ đôi một miếng đậu hũ, thanh cự phủ với tốc độ cực nhanh nhằm hướng bóng đen mà bổ xuống một đường. Lập tức bóng đen nhanh rơi xuống đất, thân thể vẫn còn nguyên vẹn tựa như không kịp có được một phản ứng nào.

Khẽ dừng lại một chút, lúc này thần sắc bóng đen mới trở nên mờ mịt và tuyệt vọng, cánh tay khẽ rung rung lên. Động tác này tuy rằng rất nhỏ nhưng ai cũng hiểu đó là dấu hiệu tử thần đang tới.

Ngay sau đó, bóng đen cúi đầu nhìn xuống vết nứt xuất hiện trên thân thể hắn mà vẫn không thể tin được. Hắn kêu lên một cách tuyệt vọng nhưng không thể phát ra thành tiếng.

Tiếp theo đó,máu tươi phun ra như mưa, cả người hắn từ một biến thành hai nửa cực kỳ cân xứng theo chiều dọc. Sau một giây, hàng loạt cơ quan nội tạng cùng với óc éo chảy tràn ra ngoài, rơi đầy đất. Hiển nhiên là hắn là đã chết rồi



Miểu sát! Đây chính là miểu sát nhất tinh võ sĩ!

Ánh mắt của binh sĩ hai bên lúc này đã trở nên dại ra. Ánh mắt nhìn Tôn Phi như đang nhìn một con khủng long mang hình người.

Ngay đến âm thanh trên chiến trường cũng hoàn toàn im bặt trong một hai giây đó. Binh sĩ bốn mắt nhìn nhau, lắc qua lắc lại vài lần rồi đột nhiên nhớ tới mình đang ở thời điểm chém giết sống mái trên chiến trường thì chiến trận mới một lần nữa được tiếp tục, âm thanh hò hét lại vang lên.

- Ha ha ha! Không nghĩ là dùng phủ ra chiêu “Hầu tử thâu đào” này lại có hiệu quả tốt như vậy. Hắc hắc, ha ha ha!

Một kích thằng lợi, “quái nhân kim loại” ngửa mặt lên trời chống nạnh cười to.

Phía dưới Hương Ba Thành.

Từ thành tới bờ sông vào khoảng năm trăm thước là một bãi đất trông. Tại nơi này, mấy trăm chiếc lều màu đen nằm chi chít như sao trên trời được sắp xếp theo cái quy luật kỳ quái hoàn toàn đem con đường cầu cứu với bên ngoài của Hương Ba Thành bao phủ. Nơi này chính là hắc y giáp sĩ đại bản doanh.

Dân chúng trong thành không hề biết bọn địch nhân này từ đâu tới. Sáng sớm ba ngày, sau khi sương mù tan, lính gác Andrew nhờ vào phát hiện địch nhân đang tràn lên tấn công như thủy triều sớm, nhờ đó kịp thời đóng cửa thành lại. Sau đó dựa vào địa thế hiểm trở mà phòng ngự mới tranh thủ được một ít thời gian như vậy. Đám hắn y giáp sĩ kia số lượng đoán chừng có khoảng hơn hai ngàn người.

Sau khi đánh lén không thành công, bọn hắn liền tổ chức lại cơ sở. Một mặt tấn công không hề gián đoạn, một mặt phái ra một lượng lớn quân trinh sát phong tỏa toàn bộ Hương Ba Thành không cho liên lạc cùng bên ngoài. Tình hình này đã trải qua được ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư.

- Tòa thành này địa thế cũng thật là hiểm yếu. Nếu không phải một bên là sông lớn, một bên là bức tường thành quái quỉ kia thì ta đã sớm thay phụ thân đánh dẹp xong, đồng thời nữ nhân Angela kia cũng sớm trở thành một con chim xinh đẹp trong lòng ta rồi.”

Bên bờ sông Zuli.

Một tên ngân diện kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp màu đen che phủ kín mít đang phóng roi vun vút, hắn đeo một chiếc mặt nạ từ nửa mũi trở lên có hình thù dữ tợn kỳ dị màu bạc, thỉnh thoảng lại phản chiếu lên từng tia sáng lóng lánh.

Dưới thân là một đầu hắc sắc tuấn mã cao lớn được che phủ khôi giáp màu đen toàn thân có hoa văn tà dị, chỉ để lộ lộ bốn chân, đuôi và hai con mắt. Tại tên người tên kỵ sĩ này hiện ra một cổ lực lượng kỳ dị, như ẩn như hiện.

Phía sau hắn là mười chín tên kỵ sĩ lẳng lặng đứng trang nghiêm. Bon hắn cũng mặc khoác những bộ áp giáp tương tự kể cả hắc mã, chỉ khác là mặt nạ thì là màu đen mà thôi. Nhìn vào đám kỵ sĩ này tựa như là những tên ma quỷ tới từ địa ngục vậy.

- Thật sự không nghĩ ra, chỉ là một tiểu đế quốc, một nước phụ thuộc cấp sáu lại có địa thể hiểm yếu cùng với tường thành chắc chắn như vậy! Thậm chí còn có một gã trung đẳng tam tinh võ sĩ.

Một tên hắc kỵ sĩ nghe vậy thì vội cười cười nói một cách nịnh nọt:

- Chủ nhân không cần lo lắng, bọn chúng đã nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt. Hầu hết cao thủ đều bị chúng ta ngăn cản. Chỉ cần có thể kéo dài tối đa hai mươi phút, đợi khi cửa thành mở ra thì tất yếu chúng ta sẽ chiếm được ngay.

- Ừm, sau khi chiếm được thành, đêm tới thì giết hết tất cả, sau đó tất cả có thể vui vẻ tận hưởng. Ngoại trừ nữ nhân tên gọi Angela kia thì không cần lưa lại ai cả.

Tên đeo mặt nạ bạc nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tựa như cái mệnh lệnh tàn khốc này đối với hắn chỉ là một việc cỏn con không đáng quan tâm vậy.

- Nhớ kỹ không được phép phóng hỏa, chúng ta cần tòa thành trì này!

- Vâng, chủ nhân!

Mười chín tên hắc kỵ sĩ đồng thanh đáp, sát khí kinh người.

Tên hắc y kị sĩ cất tiếng lúc nãy dường như nghĩ tới điều gì, lại hỏi:

- Chủ nhân, thế còn tên quốc vương kia thì…

- Xử lý trực tiếp! Nữ quyến vương thất thì đem làm kỹ nữ phục vụ quân lính trong ba ngày, sau đó treo cổ toàn bộ.

- Tuân lệnh!



Bọn hắc kỵ sĩ nghe xong có vẻ hưng phấn, bọn hắn dường như rất thích thú với kiểu mệnh lệnh này.

- Nhị thập sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, các người cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi.

Tên đeo mặt nạ bạc hướng về phía sau phất tay một cái:

- Đợi đến khi cửa thành bị công phá, các ngươi mau chóng giết chết mấy tên cao thủ kia, sớm quét nhọn chiến trường. Ta muốn trong thời gian ngắn nhất ngồi trên chiến ngai vàng quốc vương.

Ầm ầm!

Còn chưa dứt lời thì một tiếng nổ mạnh từ trên tường thành ở phía xa truyền tới tựa như là tiếng sấm vang lên giữa trời xanh. Tất cả mấy tên ở đây đều là cao thủ, bọn chúng chỉ cần liếc mắt qua là đã nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trên tường thành.

Một tên hắc kỵ sĩ trong đám vẻ mặt kinh sợ thất thanh nói:

- Chiến thần tại thượng! Đó chẳng phải là Nhị Thập sao? Nhị Thập lại bị tên kia bổ chết như vậy sao? Thấy quỷ rồi, tên kia là một tên khủng long đội lốt người sao?

Những tên hắc kỵ sĩ còn lại cũng hoảng sợ thất sắc. Chúng đều là những tên tinh cấp võ sĩ có kinh nghiệm chém giết cực kỳ phong phú, thế nên chúng dễ dàng nhận ra rằng tên “quái nhân kim loại” kia xuất một búa bổ đôi Nhị Thập vừa rồi hoàn toàn đều là sử dụng man lực, không có một chút chấn động nào của đấu khí, đó là mới là điều đáng sợ. Phải biết là tên gọi là Nhị Thập kia có thực lực là nhất tin võ sĩ.

- Chủ nhân, xin để ta đi chặt đầu tên tạp chủng kia báo thù cho Nhị Thập.

Một tên trong đám hắc kỵ sĩ đã không thể kiềm chế được. Hai mươi người này từ trước tới nay đều không có tên, diện mạo, chỉ là dùng một con số để xưng hô. Trong khoảng thời gian bốn, năm năm gần đây đều một lòng đi theo tên Ngân diện nhân kia xông pha không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, tình cảm bọn chúng đã sớm thân như huynh đệ.

Không nghĩ tới lần này ở đây trong khi đánh chiếm một cái thành dường như không hề khó khăn này mà bị người ta một chém bửa thành hai nửa mà chết thảm tại chỗ. Điều này khiến lửa giận dâng lên trong bọn hắn ngùn ngụt.

- Trời sinh thần lực sao?

Gã Ngân diện nhân khóe miệng khẽ cong, hé ra một nụ cười thần bí, hắn hướng về phía sau phất tay một cái:

- Thật là có chút thú vị, ta đối với tên này cảm thấy có chút hứng thú. Truyền lệnh cho Landes tạm thời không công thành nữa, truyền lệnh binh sĩ rút lui xuống!

- Chủ nhân, chuyện này…

- Có vấn đề gì sao?

Hắn ngữ khí đã có chút lạnh lẽo.

- Tuân lệnh chủ nhân!

- Theo tình báo của Ưng tổ thì quốc vương quốc gia phụ thuộc cấp sáu này là một tên ngu ngốc. Cho nên, ha ha ha, mệnh lệnh cần có chút thay đổi. Yêu cầu binh sĩ chỉ bao vây mà không tấn công, sau đó phái người đi chiêu hàng. Nếu như nguyện ý đầu hàng thì miễn cho quốc vương và đại thần không phải chết. Còn lại thì giết sạch ngoại trừ Angela cùng tên quái nhân kim loại kia ra.

Ngữ khí của hắn có chút lạnh lẽo, khóe miệng còn mở ra một đường cong, lộ ra hương vị của một âm mưu ghê gớm.

- Sẽ như ngài mong muốn, chủ nhân!

Hắc kỵ sĩ lập tức quay đầu ngựa lại tiến hành công việc



- Bọn ngươi mau đem vị dũng sĩ này đi điều trị nhanh lên!

Trong tay Tôn Phi, hắc sắc cự phủ như là lưỡi hái của tử thần liên tục gặt lấy tính mạnh của những tên hắc y giáp sĩ. Những nơi hắn đi qua mấy tên địch cũng không dám sáp lại gần. Đến khi xung quanh hoàn toàn không còn tên nào hắn mới vội quay đầu hướng về phía binh lính ở nơi xa hét lớn để đem Pearce đi cứu giúp.

“Quái nhân kim loại” kia hiển nhiên chính là Tôn Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Vương Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook