Chương 9: Ta là vô địch
Loạn Thế Cuồng Đao
19/03/2013
Vừa rồi, lúc ở đằng xa, Tôn Phi đã chứng kiến cảnh Pearce một đầu tóc trắng quên mình chiến đấu, khung cảnh phá xe hủy thang anh dũng của hắn khiến cho Tôn Phi không khỏi cảm thấy toàn thân máu huyết sôi trào. Vì thế, khi thấy hắn lâm vào cảnh nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, Tôn Phi không chần chừ sử dụng cách ném người biến thái kia để cứu lấy Pearce.
Vù vù vù
Cự phủ mang theo lực lượng “biến thái” hóa thành từng đạo ánh sáng màu đen bắn ra. Tại những nơi nó đi qua, mấy tên hắc y giáp sĩ giống như lúa trong mùa gặt, ngã rạp thành từng đống.
- Hảo! Hảo!
- Dũng sĩ thân ái, ta là Brooke ,trung đội trưởng ngự lâm quân. Chẳng hay ngươi là ai? Dường như trước kia ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.
Đứng ở phía xa, Brooke hai tay cầm thanh cự kiếm đang cùng một tên hắc y chém giết kịch liệt, thấy Pearce được cứu đi thì cực kì vui sướng nói to.
Vị cứu tinh đột nhiên xuất hiện này ngay lập tức phá vỡ thế cân đối kỳ diệu được thiết lập trên chiến trường, dường như hy vọng của Hương Ba Thành đã đến.
- Brooke, trung đội trưởng phải không? Ha ha, ngươi sẽ nhanh chóng biết rõ ta là ai thôi.
Tên biến thái được dịp dương dương, đắc ý nói, nhưng cũng không nói rõ hắn là ai. Điều này không khỏi khiến người khác cảm thấy tò mò về thân phận của hắn.
Đã sớm quen thuộc với việc giết chóc,cảnh máu tươi, tiếng gào thét, gầm rú… thông qua việc chém giết quái vật trong Diablo trò chơi. Nên Tôn Phi sau khi xông vào chiến trường, đối với những cảnh chém giết này căn bản không cảm thấy có gì mới lạ, rất dễ dàng thích ứng.
Không những thế mấy cảnh chém giết này còn khiến hắn thấy cực kỳ hưng phấn, máu huyết sôi trào. Bất kỳ là ai lúc còn trẻ đều luôn ôm trong lòng giấc mộng trở thành anh hùng bảo vệ tổ quốc, chính vì vậy mặc dù chiếc cự phủ trong tay Tôn Phi liên tục vung ra, tựa như lưỡi hái tử thần gặt đi tính mạng của tất cả địch nhân cản trở, thì hắn cũng không hề có cảm giác áy náy.
Đơn giản là bởi vì hắn giết người vì cứu người, cứu lại con dân của hắn.
Trên chiến trường chỉ có tồn tại một thứ đơn giản, đó là chém giết. Lúc này, hắn đang hộ tống mấy tên lính đỡ Pearce rời thành, sau đó lại quay người tiếp tục tham gia chém giết.
Kỹ năng búa cấp năm cùng với lực lượng cuồng bạo của Dã nhân khiến cho Tôn Phi dù đang ở trong vòng vây của những tên lính thì cũng không gặp phải khó khăn gì đáng kể. Những nơi hắn đi qua đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, trong thời gian ngắn hắn đã tiếp cận tới chiếc xe thang cuối cùng.
Một phủ chém ra mang theo một đạo ánh sáng màu đen phóng ra. Vài tên lính cuối cùng đang ra sức liều mạng bảo vệ chiếc xe thang, dưới một cú quét ngang này lập tức hét lên thê thảm rồi ầm ầm rơi xuống đất từ trên tường thành cao chót vót.
Thế nhưng, một búa kia sức mạnh vẫn không hề suy giảm mà tiếp tục chém tới. Ầm vang một tiếng, cự phủ lúc này đã đập vào một cái ụ phía trên tường thành chỉ thấy bụi mù bốc lên, tia lửa bắn ra tứ phía.
Vốn bức tường đá dày tới hơn ba mươi phân này cực kỳ vững chắc, lúc này cũng đã bị nện cho vỡ nát, văng tung tóe ra xung quanh và rớt cả xuống dưới thành, bụi mù bay lên mù mịt tựa như động đất núi lửa đang diễn ra vậy.
Chiếc xe thang cuối cùng vốn là đang móc tại cái ụ này cũng bị lực lượng khủng bố kia nện bay thẳng ra ngoài, mang theo tất cả quân địch còn đang kẹt ở trong, xoay từng vòng trên không trung trước khi văng ra hơn xa trăm thước, nó đã hoàn toàn bị phá hủy!
Hai bên đang chiến đấu trên tường thành lại một lần nữa kinh ngạc. Những biểu hiện kinh khủng tên viện binh vừa gia nhập này làm cho dũng khí Ngự Lâm Quân Hương Ba Thành như được nâng cao, sĩ khí tăng vọt lên như bão táp. Trong khi đó bọn hắc y công thành bị mấy búa kinh khủng vừa rồi dọa cho sợ tới mức run lên cầm cập
Hết lần này tới lần khác, tên Tôn Phi cùi bắp này liên tục cậy mạnh mà làm lên những việc chấn động khắp chiến trường.
Động tác cùng câu nói tiếp theo của hắn mới thực sự đem chủ nghĩa cá nhân trên chiến trường phát huy tác dụng một cách cực hạn:
- Hỡi những binh sĩ, hãy vì gia đình chúng ta, vì phụ mẫu đáng kính, vì thê tử, vì bằng hữu chúng ta…Hãy cùng nhau xông lên! Giếtttttt !!!
Sau một đòn thắng lợi, hắn giơ cao cự phủ lên tựa như một tên ma thần từ trên trời hạ xuống. Ánh sáng chiều tà phản chiếu lên khôi giáp màu vàng khiến hắn tựa như một vị chiến thần vô địch.
Nói dứt lời, Tôn Phi đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, ngay sau đó dị biến lập tức xảy ra. Một cổ lực lượng vô hình kỳ dị từ trong âm thanh gào thét của Tôn Phi truyền ra giống như từng đợt sóng lớn vỗ mạnh, hướng về bốn phía mà quét tới.
Trong vòng bán kính năm thước quanh Tôn Phi, tất cả hắc y binh sĩ giống như đột nhiên chứng kiến một chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng xảy ra. Toàn bộ bất ngờ ném đi binh khí mà ôm đầu kêu lên thảm thiết, mang theo một bộ dáng sợ hãi kinh hoàng quay người bỏ chạy thục mạng. Thậm chí có tên còn không biết mình đang chạy đi đâu để rồi trực tiếp bị lọt xuống tường thành.
Một chiêu này chính là “Cuồng hào”, một kỹ năng khác của Dã nhân.
Một tiếng gầm thét khiến cho địch nhân xung quanh sợ hãi cháy tán loạn tới mức mất mạng, Tôn Phi tự nhủ thầm:
- Lực lượng thần kỳ trong Diablo trò chơi cuối cùng cũng đã xuất hiện tại thế giới này.
Đương nhiên việc này chỉ có một mình hắn biết mà thôi.
Thế nhưng đối với người khác thì tuyệt đối là choáng váng. Đây là sức mạnh gì vậy? Là sức mạnh của thần sao? Dưới ánh chiều tà, trên tường thành vốn lúc trước là một tràng chém giết khốc liệt, thì lúc này đã trở thành một mảnh cực kỳ im ắng.
Tất cả quân lính Hương Ba Thành, ai cũng có thể cảm thấy một cản giác có một thứ gì đó trong nội tâm đang muốn phá kén chui ra ngoài
Một giây sau, cuối cùng không biết là ai đã vô thức bị Tôn Phi ảnh hưởng mà gầm lên một câu:
- Chiến! Chiến nào! Vì gia đình của chúng ta, vì phụ mẫu thân yêu của chúng ta!
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng nó như là trực tiếp đổ xăng lên lửa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả quân giữ thành cùng với mấy tên dũng sĩ của Hương Ba Thành máu huyết sôi trào mãnh liệt, hệt như một ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt đang bùng cháy không có gì có thể ngăn cản được.
- Chiến đấu!
- Chiến đấu! Vì chúng ta, vì tất cả...
- Chiến đấu! Chiến đấu! ! Chiến đấu! Chiến đấu! ! !
Từng đợt gầm thét rung động lòng người vang lên liên tục, giống như là một loại ma pháp thần kỳ có thể lan tràn nhanh chóng ra khắp chiến trường, các binh sĩ đang đứng ở trên tường thành cũng nhanh chóng bị ảnh hưởng mà gào thét.
Sĩ khí toàn quân nhất thời tăng vọt. Có binh sĩ còn khôn sợ hãi đau đớn rút mũi tên đang cắm nơi vai khiến cho máu tươi vọt mạnh ra. Hay những người nông dân vốn bị thương nơi chân, mắt cũng trở nên đỏ ứng, cố gắng xông lên cắn vào đùi quân địch. Còn có mấy vị bô lão mặc dù đã bị trúng kiếm vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng cầm dao bổ củi mà chém xuống đầu quân địch.
Một cổ lực lượng trước giờ chưa từng xuất hiện từ từ hiện ra nhờ vào sự gào thét đầy giận dữ của con người dũng mãnh kia. Tức thì cục diện trên chiến trường bắt đầu nghịch chuyển với ưu thế nghiên hẳn về phí quân thủ thành.
Vốn đã mất đi xe thang, lại không được bổ sung thêm viện quân. Trên tường thành lúc này hắc y giáp sĩ giống như cá trong chậu, muốn lui cũng không có đường lui. Một ít tên đã bị dọa cho sợ bể mật, quay người gào lên sợ hãi mà bỏ chạy trốn chết, từ trên tường thành mà nhảy xuống dưới.
Trong mắt bọn hắn, thà nhảy xuống thành còn có một đường sống, nếu ở lại trên tường thành, phải đối diện với mấy đối thủ như đang lên cơn điên cuồng thì chắc chắn là phải chết không phải nghi ngờ, thậm chí còn chết còn cực kỳ khó coi. Có tên hắc y còn bị mấy tên binh sĩ bị thương cắn cho tới chết
Đây chính là cái gọi là chiến tranh, chính là anh hùng
Một cao thủ có thể đơn thương độc mã chém giết vô số quân địch. Thế nhưng khi có một anh hùng gia nhập, những người này trời sinh có khả năng mê hoặc lòng người. Mỗi một động tác, một câu nói, một ánh mắt đều có thể đem đến cho đồng bọn vô vàn dũng khí cùng hy vọng.
Như Tôn Phi vừa rồi, mặc dù hắn biểu diễn không có chủ ý, nhưng lại vô tình mang lại tác động tương tự. Sau khi thét lên một tiếng, Tôn Phi mang theo cự phủ tiếp tục thu hoạch tính mạng của mấy tên hắc y, bẻ kiếm, chém đao, nghiền giáp, từng chiếc mũ giáp hình dạng bị đập cho biến dạng không ngừng rơi ra. Những nơi mà hắn đi qua địch nhân đều là bị chém giết sạch sẽ, kêu gào thảm thiết. Mười bước giết một người, ngàn dặm không để sót.
Mang theo khí thế vô địch, Tôn Phi cực nhanh vọt tới cửa thành chính. Ở nơi này, Brooke đang cùng một tên hắc y nhân dùng kiếm khổ đấu.
Tên hắc y nào hiển nhiên là cùng với tên bóng đen bị Tôn Phi dùng một chiêu “Hầu tử thâu đào” bổ thành hai nửa lúc trước tương tự, từ vũ kỹ tới vũ khí đều cực kỳ giống nhau. Hắn liên tục đánh ra mấy chiên kiếm dây dưa cùng với Brooke, hàn mang liên tục bắn ra.
- Tên này để ta, ngươi mau đi chỉ huy binh lính bao vây chém giết tàn quân trên tường thành.
Tôn Phi vọt vào giữa hai người, đồng thời quét ngang ra một phủ, thủ đoạn cực kỳ chính xác đánh vào thân kiếm khiến tên hắc y này bị chấn lui, sau đó mới quay đầu nói với Brooke.
- Dũng sĩ, ngài nên cẩn thận, tên này kiếm thuật rất quỷ dị.
Thân là trung đội trưởng Ngự Lâm Quân, Brooke cũng được coi như một nhân vật mấu chốt ở Hương Ba Thành. Nhưng là đối mặt với tên hắc y giáp sĩ không rõ lai lịch và diện mạo “quái nhân kim loại” lại không hề do dự mà nghe theo an bài của hắn, tất cả đến từ tất cả những điều rung động mà Tôn Phi đã thể hiện.
Brooke xoay người bắt đầu chỉ huy thuộc hạ của mình
- Kì lạ, hình như bộ khôi giáp này nhìn có chút quen mắt? Hình như là mình đã gặp ở nơi nào rồi.
Brooke trong lúc xoay người rời đi khẽ lẩm bẩm.
- Chính tên này giết Nhị Thập?
Tên hắc y sắc mặt ngưng trọng, toàn thân tinh lực tập trung, đấu khí trong cơ thể hắn vận chuyển càng lúc càng nhanh hơn.
Hắn vừa rồi cũng thấy một phủ chém giết Nhị Thập của Tôn Phi kinh khủng như thế nào. Nghĩ tới điều này, hắn không khỏi cảm thấy cảm thấy căng thẳng bởi lẽ hắn thực lực cũng không bằng tên được gọi là Nhị Thập kia.
- Không thể cùng tên dã nhân này so đấu sức mạnh.
Hắn trong lòng lập tức đưa ra quyết định. Trong tay hắn kiếm quang bắn ra liên tục, ỷ vào thân thể linh hoạt cùng kiếm thuật tinh xảo, hắn bắt đầu dùng thân pháp linh hoạt mà di chuyển, hiểu nhiên là muốn trước tiên giữ khoảng cách an toàn cùng Tôn Phi , sau đó chời hắn có sơ hở mà “Nhất kiếm tất sát”.
Tôn Phi ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của tên hắc ý. Hắn mặt mũi tràn đầy khinh thường, trong miệng toát ra âm thanh “hắc hắc”.
Thực lực tên hắc y này có lẽ cùng với con quái Trầm Luân Ma trong Hắc ám trò chơi là ngang nhau. Cái tên ác ma một tay cầm đao, một tay giữ một ngọn lửa nhỏ đó, thực ra là một kiểu quái vật rất nhanh nhạy. Tính tình thì giảo hoạt và tàn nhẫn, lại cực kỳ nhát gan, nếu không đánh lại thì lập tức xoay người chạy trốn, đao pháp cũng không tồi, cùng tên hắc y này thực sự là rất giống nhau.
Đối phó với quái vật như vậy, sau khi lên cấp năm thì cách thức của Tôn Phi cực kỳ đơn giản, đó là chỉ cần đánh chết bằng một chiêu đơn giản nhất. Cho nên dùng phương thức du đấu (hit and run) mà muốn gây khó khăn cho Tôn Phi là cực kỳ thô thiển. Trước thực lực tuyệt đối bất luận dùng phương pháp gì cũng không thể che giấu.
Cái gì được gọi là “Dã nhân”? Đáp án chỉ có một, đó chính là “chuyên gia cận chiến”.
Bất kể là về sức mạnh hay là kỹ năng sử dụng vũ khí thì dã nhân chính đều cực kỳ kiệt xuất bên trong Hắc ám trò chơi. Nếu như bị bại bởi loại “du đấu” này thì Tôn Phi có lẽ là sớm bị quái thú trong trò chơi đập chết không biết bao nhiêu mà kể.
Boang
Chỉ là một phủ đơn giản, tên hắc y đã phải phun máu văng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.