Chương 3: Ác mộng mơ lâu cũng sẽ trở thành chuyện bình thường.
Thú Nhĩ Nương
29/04/2021
“Phù… Phù…” Vì liều mạng chạy nên bé trai thở phì phò. Có lẽ bé trai vẫn chưa được 10 tuổi, trên gò má phớt hồng còn đọng vệt nước mắt, “Huhu… Anh hai, anh… huhu… anh ở đâu… huhu…”
“Yanni! Đừng chạy lung tung, coi chừng té ngã.” Giọng trẻ con vang lên sau lưng bé trai, một bàn tay lập tức nắm lấy cánh tay của bé.
Bé trai mở to con mắt nhòe lệ, nhận ra người đến thì bổ nhào vào lòng cậu bé cao hơn nó nửa đầu, “Anh huhu… Anh hai…” Bé trai nghẹn ngào gọi, gương mặt nhỏ bé đáng yêu càng chảy đầy nước mắt hệt như muốn khóc ra hết tất cả nỗi ấm ức.
Cậu bé được gọi là anh hai dường như bị sương mù che khuất làm không thấy rõ lắm, cậu bé im lặng kéo bé trai lại, móc khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho bé trai, “Ổn rồi, anh hai ở đây, Yanni không cần sợ.”
“Bọn họ nói tiểu Dật là thằng nhóc vô dụng… Huhuhu…”
Bàn tay nắm khăn tay của anh hai chợt siết lại, móng tay đâm vào da thịt, cậu bé nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Bé trai vẫn đang khóc lóc ngẩng gương mặt nhỏ lên nghi hoặc nhìn cậu bé, nhưng nó còn chưa đợi được anh hai trả lời thì một vật mềm nóng giống sợi dây thừng quấn lấy cái cổ yếu ớt của nó, bé trai không kịp phản ứng lại với sự biến đổi đột ngột ấy, nó thảng thốt nhìn anh hai.
Bây giờ rốt cuộc cũng có thể thấy rõ mặt anh hai, đó là một gương mặt đáng sợ bê bết máu thịt, tiếng gào khóc ban đầu của bé trai bị nỗi hoảng sợ biến thành tiếng thút thít “hức, hức, hức” ngắn ngủi. Thứ trên cổ càng lúc càng quấn siết, sắc mặt của nó bắt đầu tím tái, há lớn cái miệng nhỏ đáng yêu muốn cố hít thở bất kể chút dưỡng khí nào.
So với sợ hãi anh hai, bé trai còn vô thức thương tâm hơn nhiều vì nhận ra “Anh hai ấy thế mà lại muốn giết mình”, sự ngạc nhiên qua đi, bé trai dần nhắm mắt lại để mặc nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Hầy…”
Theo tiếng thở dài của người anh trai ở đối diện, trên cổ không còn cảm xúc làm nó nghẹt thở nữa, nó lại được dịu dàng ôm lấy. Nó cảm nhận bờ môi mềm mại của anh hai rơi xuống gương mặt toàn nước mắt của nó, nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác hôn khô nước mắt của nó. Anh hai nhịp nhàng vỗ lưng nó, thầm thì vỗ về: “Bé khóc nhè, anh nên làm gì với em bây giờ… làm gì bây giờ…”
Nó nhắm mắt không thấy gì cả, nhưng không biết vì sao tim lại bình tĩnh lạ thường, nó thấy mình được bao bọc bởi sự ấm áp yên tâm như được trở về trong bụng mẹ.
Khi Hàn Dật tỉnh lại thì đã giữa trưa. Tối hôm qua cậu lại mơ thấy giấc mộng kỳ quái, thật ra những giấc mộng đó đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng nhân vật chính mãi mãi là hai người, một là cậu, còn người kia thì cậu không biết là ai, trong mộng cậu luôn gọi người ấy là anh hai, song không hiểu vì lý do gì mà cậu biết người ấy tuyệt đối không phải Hàn Dương, mà cha mẹ quả thật chỉ có hai đứa con là cậu và Hàn Dương, người anh hai kia chắc là nhân vật do bản thân hư cấu thành. Mặc dù những thứ trong mộng thường có xu hướng phát triển thành phim kinh dị nhưng nói chung chúng đều bắt nguồn từ cảm giác ấm áp, sau đó lại kết thúc trong cái cảm giác ấy, dần dà quen thuộc rồi cậu không còn xem nó là ác mộng nữa.
Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng ư? Hàn Dật không khỏi suy tư vì sao lại mơ giấc mộng như thế, không ngoài dự tính, cậu bắt đầu thấy đau đầu. Luôn là vậy, chỉ cần cậu suy nghĩ những chuyện này thì đầu sẽ đau, càng nghĩ càng đau, cuối cùng vẫn không có bất cứ kết quả nào như mọi lần.
“Chậc, không nên tự tìm phiền não thì hơn.” Cậu nói thầm trong lòng, vỗ vỗ gò má hồng hồng do vừa tỉnh ngủ.
Cậu sực nhớ tối hôm qua mình ngủ cùng với Hàn Dương, nhưng hiện tại ổ chăn bên cạnh lại lạnh lẽo chứng tỏ anh đã dậy. Cậu đứng lên ra khỏi phòng, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng thân thuộc cậu thích nhất trong nhà bếp.
Chảo chiên trong tay Hàn Dương phát ra tiếng “xèo xèo”, Hàn Dật ngửi ngửi mùi, á là món cậu thích nhất —— thịt xông khói! Hàn Dật nghĩ đến cách chế biến thịt xông khói đặc sắc của Hàn Dương, nước miếng chảy từa lưa như cỏ dại. Ở trong nhà hiển nhiên không đến lượt Hàn Dương xuống bếp, tài nghệ nấu nướng của anh được khai thác lúc du học một mình ở nước ngoài. Nhớ lại lần đầu tiên ăn món Hàn Dương nấu thì cậu có cảm giác đặc biệt hạnh phúc, cậu rất muốn học ít tài nghệ nấu nướng cùng với anh. Cậu bắt đầu ảo tưởng cảnh bản thân đeo tạp dề vừa nấu ăn vừa vừa nhìn Hàn Dương đang xem ti vi ngoài phòng khách…
“Cười ngốc gì thế?” Nhận ra Hàn Dật đứng cười khúc khích không biết đang suy nghĩ điều gì, Hàn Dương vừa nói vừa ôm cậu, cho cậu một nụ hôn triền miên buổi sáng.
Cậu vô thức đáp lại anh, hôn xuất thần một chốc mới hoàn hồn đẩy anh ra che miệng chạy vào nhà tắm.
Hàn Dương bị hành động của cậu làm ngớ người, anh lo lắng đuổi theo hỏi: “Tiểu Dật, em sao thế? Không khỏe chỗ nào à”
Hàn Dật lúng túng đứng trước bồn rửa mặt, che miệng một lát mới lên tiếng, “Em vẫn chưa đánh răng…” Bởi vì chỉ có cậu với anh hai nên không cần cấm kỵ hành động thân mật, mà cậu cũng càng lúc càng không để ý.
Hàn Dương nghe thì sửng sốt, anh nhịn cười nói: “Vậy em rửa mặt nhanh đi rồi ra ăn cơm.” Nói xong lắc đầu cười rời đi.
Hàn Dật thở phào, mới vừa mở nước lại nghe thấy giọng của Hàn Dương truyền đến, “Thật ra vẫn rất ngon.”
Hàn Dương nói xong nhanh chóng bỏ đi, quả nhiên phía sau lập tức truyền đến tiếng cửa phòng tắm kêu cái “rầm” thảm thiết.
Dĩ nhiên đoạn nhạc dạo này chỉ có thể xem là thú vị xấu xa của hai kẻ ngốc hạnh phúc. Cả hai cùng dùng bữa xong, Hàn Dương dự định cùng Hàn Dật thu dọn đồ đạc ngày hôm qua chưa dọn xong nhưng không lâu sau anh nhận được một cuộc gọi đến công ty, vậy là Hàn Dật dọn dẹp một mình ở nhà.
Cậu ấm như Hàn Dật dọn dẹp đồ trong phòng ký túc xá mình ở còn được, chứ dọn dẹp cả căn nhà thì quả thật cậu chưa từng làm, cậu loay hoay bận rộn không nắm được trọng điểm, trong nháy mắt là hết một ngày mà cậu vẫn chưa dọn hết đống thùng trong phòng khách.
“Cái này mở sao đây?” Hàn Dật tự lẩm bẩm nhìn cái thùng các-tông bị rách băng dán.
Cái thùng cũ kỹ phủ đầy tro bụi là do cậu mang từ nhà ở thành phố A đến. Sáng hôm qua lúc vội vàng thu xếp đồ đạc, cậu bất ngờ phát hiện một cái hộp cậu không hề có ấn tượng nằm dưới gầm giường của mình, vốn dĩ muốn nhìn thử bên trong là cái gì nhưng khi đó Hàn Dương đang đợi cậu cùng về trường nên cậu bảo người hầu dọn nó ra ngoài trước, rồi gửi đến đây cùng với đồ của cậu và Hàn Dương.
Nghĩ vậy, Hàn Dật tiện tay mở thùng các-tông, nhìn thấy đầu tiên là một hộp gỗ tinh xảo xếp bên trong, cậu lấy hộp gỗ ra, tầm mắt lập tức bị hai cuốn sổ rất dày bên dưới thu hút, sổ được thiết kế rất đẹp, bìa ngoài làm bằng da nhưng được khảm thêm mã khóa để không bị mở. Cậu lại chuyển tầm mắt về hộp gỗ, hộp gỗ không có khóa nên dễ dàng mở ra, bên trong đặt một vật bọc trong vải lụa đỏ, được cố định ở giữa hộp nhằm chống va đập. Hàn Dật lấy vật đó ra, vật được bọc trong lụa hóa ra là một lọ thủy tinh đậy kín, trong lọ chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, hình như có thứ gì ngâm trong đó, cậu nhìn không rõ nên nâng cái lọ về phía ánh sáng cẩn thận phân biệt.
Cái thứ hình ống mềm này là cái gì? Khá giống… ruột heo?! Không, không phải, có vẻ không giống lắm, không biết vì sao cái lọ này lại làm cậu liên tưởng đến những chai rượu thuốc.
Trong căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng tâm tư, Hàn Dật thả lọ vào lại hộp gỗ xong vội vàng chạy đi nghe máy. Là Hàn Dương gọi, bảo cậu xuống lầu đi ăn với anh ngay nên cậu lật đật bỏ cái hộp gỗ vào thùng các-tông, quỷ thần xui khiến thế nào lại nhét cái thùng xuống gầm giường mình sau đó chạy xuống lầu đi ăn với anh.
Bầu không khí trong lớp học được các giảng viên gọi là —— điển hình của “Hội chứng ngày thứ hai”, nhóm sinh viên rõ ràng không tập trung tinh thần, hai ba người gộp thành nhóm nhỏ bàn luận về ngày nghỉ, chỉ có số ít sinh viên là chuyên tâm lắng nghe bài giảng, dĩ nhiên chỉ cần không thái quá thì giảng viên sẽ không quan tâm, dù gì học hay không học là chuyện của bản thân. Hàn Dật và Bạch Hoa thỉnh thoảng cũng trò chuyện với nhau trong khi ghi chép.
(*) Hội chứng ngày thứ hai: Hội chứng mệt mỏi sau ngày nghỉ cuối tuần. Hình ảnh thường gặp là xuất hiện vào buổi sáng đầu tuần với bộ mặt thiểu não, ủ rũ, chậm chạp, ít nói, có khi là tình trạng bứt rứt, cáu kỉnh, khó chịu với mọi người chung quanh…
“Hàn Dật, nhà mới của mày được ghê, ngay đoạn đường tấc đất tấc vàng quý báu ở trung tâm thành phố.” Bạch Hoa tặc lưỡi, thật ra gia đình trung lưu như y rất khó chịu với những cậu ấm giàu có, riêng Hàn Dật là y cảm thấy đặc biệt. Xưa giờ Hàn Dật không thể hiện mình có tiền, cũng không có những thứ gọi là tính khí của cậu ấm, cậu chỉ là da mặt mỏng, khi xấu hổ thì thích giận dỗi, nhưng điều này rất đáng yêu, “Không được không được, mày ‘lên đời’ thì phải mời khách chứ, lão đại và lão tam vẫn đang chờ đó.”
Lão đại và lão tam là bạn cùng phòng ký túc xá Trương Thụy và Tề Bảo Lương, ngày sinh của cậu nhỏ nhất cho nên là lão tứ nhỏ nhất, Bạch Hoa là lão nhị, có điều y thấy gọi thế rất dị nên mọi người cũng không hay gọi. Do bản thân cậu ngày hôm ấy quyết định đột ngột, không nói rõ với bọn họ, sợ gặp mặt sẽ bị mắng một trận, “Thôi tụi mày quyết định đi, tao chắc chắn sẽ luôn chờ bất kể lúc nào.”
(*) Lão nhị còn là cách gọi “cậu em”.
“Phải rồi!” Bạch Hoa bỗng kéo đầu Hàn Dật, nghiêng đầu kể: “Mày biết chưa, tao nghe nói người nhà của Lâm Giai Kỳ đến làm thủ tục tạm nghỉ học cho cô ấy.”
“Tạm nghỉ học? Vì sao?” Nhắc đến Lâm Giai Kỳ là Hàn Dật nhớ đến tình huống chia tay kỳ dị ngày đó, trong lòng không nói được là có cảm giác gì.
Bạch Hoa thần bí nhìn xung quanh xong nhỏ giọng trả lời cậu: “Khó nói, nhưng… rất có thể là tinh thần có vấn đề.”
“Ý mày là… bệnh tâm thần?” Bạch Hoa nói khéo nhưng cậu ngẫm lại chuyện ngày hôm đó, hạ thấp giọng hỏi thử, dù sao loan truyền chuyện như vậy với một cô gái thì không tốt lắm.
“Ừ, buổi sáng lúc ăn cơm bạn gái kể tao biết.” Bạn gái Bạch Hoa nằm trong Hội Sinh viên, tin tức của bọn họ về những chuyện này là đáng tin tưởng.
Hàn Dật im lặng, trong đầu cậu thoáng qua từng phân cảnh ở bên Lâm Giai Kỳ, “Nhưng vì sao tự dưng cô ấy phát điên?” Lát sau cậu mới lại lên tiếng, kết hợp sự tình mấy ngày trước và sau thì Hàn Dật vẫn không nghĩ ra có cái gì có thể khiến một Lâm Giai Kỳ vui tươi như vậy phát điên, tuy cậu không phát sinh tình yêu với Lâm Giai Kỳ nhưng hơn ba tháng kề cận, cạu vẫn có cảm tình với cô ấy.
Bạch Hoa cũng không nghĩ ra, cuối cùng y buồn bực gãi gãi đầu, “Tao cũng chả biết, có thể là trong nhà xảy ra chuyện.” Mệnh Lâm Giai Kỳ đúng là khổ, vất vả lắm mới theo đuổi được Hàn Dật mà kết quả chưa được hai ngày đã phát điên, lúc trước bọn họ khăng khăng tác hợp cho hai người mà nào ngờ lại có kết cục bất ngờ đến thế.
Đây là lần cuối cùng Hàn Dật nghe tin về Lâm Giai Kỳ, cô bé Lâm Giai Kỳ bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu vào trời thu, sau đó cũng bỗng nhiên biến mất khi trời thu sắp kết thúc, lưu lại từng nỗi thương tiếc, đau lòng và một đống bí ẩn chưa giải đáp trong lòng Hàn Dật.
“Yanni! Đừng chạy lung tung, coi chừng té ngã.” Giọng trẻ con vang lên sau lưng bé trai, một bàn tay lập tức nắm lấy cánh tay của bé.
Bé trai mở to con mắt nhòe lệ, nhận ra người đến thì bổ nhào vào lòng cậu bé cao hơn nó nửa đầu, “Anh huhu… Anh hai…” Bé trai nghẹn ngào gọi, gương mặt nhỏ bé đáng yêu càng chảy đầy nước mắt hệt như muốn khóc ra hết tất cả nỗi ấm ức.
Cậu bé được gọi là anh hai dường như bị sương mù che khuất làm không thấy rõ lắm, cậu bé im lặng kéo bé trai lại, móc khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho bé trai, “Ổn rồi, anh hai ở đây, Yanni không cần sợ.”
“Bọn họ nói tiểu Dật là thằng nhóc vô dụng… Huhuhu…”
Bàn tay nắm khăn tay của anh hai chợt siết lại, móng tay đâm vào da thịt, cậu bé nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”
Bé trai vẫn đang khóc lóc ngẩng gương mặt nhỏ lên nghi hoặc nhìn cậu bé, nhưng nó còn chưa đợi được anh hai trả lời thì một vật mềm nóng giống sợi dây thừng quấn lấy cái cổ yếu ớt của nó, bé trai không kịp phản ứng lại với sự biến đổi đột ngột ấy, nó thảng thốt nhìn anh hai.
Bây giờ rốt cuộc cũng có thể thấy rõ mặt anh hai, đó là một gương mặt đáng sợ bê bết máu thịt, tiếng gào khóc ban đầu của bé trai bị nỗi hoảng sợ biến thành tiếng thút thít “hức, hức, hức” ngắn ngủi. Thứ trên cổ càng lúc càng quấn siết, sắc mặt của nó bắt đầu tím tái, há lớn cái miệng nhỏ đáng yêu muốn cố hít thở bất kể chút dưỡng khí nào.
So với sợ hãi anh hai, bé trai còn vô thức thương tâm hơn nhiều vì nhận ra “Anh hai ấy thế mà lại muốn giết mình”, sự ngạc nhiên qua đi, bé trai dần nhắm mắt lại để mặc nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
“Hầy…”
Theo tiếng thở dài của người anh trai ở đối diện, trên cổ không còn cảm xúc làm nó nghẹt thở nữa, nó lại được dịu dàng ôm lấy. Nó cảm nhận bờ môi mềm mại của anh hai rơi xuống gương mặt toàn nước mắt của nó, nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác hôn khô nước mắt của nó. Anh hai nhịp nhàng vỗ lưng nó, thầm thì vỗ về: “Bé khóc nhè, anh nên làm gì với em bây giờ… làm gì bây giờ…”
Nó nhắm mắt không thấy gì cả, nhưng không biết vì sao tim lại bình tĩnh lạ thường, nó thấy mình được bao bọc bởi sự ấm áp yên tâm như được trở về trong bụng mẹ.
Khi Hàn Dật tỉnh lại thì đã giữa trưa. Tối hôm qua cậu lại mơ thấy giấc mộng kỳ quái, thật ra những giấc mộng đó đều không hoàn toàn giống nhau, nhưng nhân vật chính mãi mãi là hai người, một là cậu, còn người kia thì cậu không biết là ai, trong mộng cậu luôn gọi người ấy là anh hai, song không hiểu vì lý do gì mà cậu biết người ấy tuyệt đối không phải Hàn Dương, mà cha mẹ quả thật chỉ có hai đứa con là cậu và Hàn Dương, người anh hai kia chắc là nhân vật do bản thân hư cấu thành. Mặc dù những thứ trong mộng thường có xu hướng phát triển thành phim kinh dị nhưng nói chung chúng đều bắt nguồn từ cảm giác ấm áp, sau đó lại kết thúc trong cái cảm giác ấy, dần dà quen thuộc rồi cậu không còn xem nó là ác mộng nữa.
Ban ngày suy nghĩ ban đêm nằm mộng ư? Hàn Dật không khỏi suy tư vì sao lại mơ giấc mộng như thế, không ngoài dự tính, cậu bắt đầu thấy đau đầu. Luôn là vậy, chỉ cần cậu suy nghĩ những chuyện này thì đầu sẽ đau, càng nghĩ càng đau, cuối cùng vẫn không có bất cứ kết quả nào như mọi lần.
“Chậc, không nên tự tìm phiền não thì hơn.” Cậu nói thầm trong lòng, vỗ vỗ gò má hồng hồng do vừa tỉnh ngủ.
Cậu sực nhớ tối hôm qua mình ngủ cùng với Hàn Dương, nhưng hiện tại ổ chăn bên cạnh lại lạnh lẽo chứng tỏ anh đã dậy. Cậu đứng lên ra khỏi phòng, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng thân thuộc cậu thích nhất trong nhà bếp.
Chảo chiên trong tay Hàn Dương phát ra tiếng “xèo xèo”, Hàn Dật ngửi ngửi mùi, á là món cậu thích nhất —— thịt xông khói! Hàn Dật nghĩ đến cách chế biến thịt xông khói đặc sắc của Hàn Dương, nước miếng chảy từa lưa như cỏ dại. Ở trong nhà hiển nhiên không đến lượt Hàn Dương xuống bếp, tài nghệ nấu nướng của anh được khai thác lúc du học một mình ở nước ngoài. Nhớ lại lần đầu tiên ăn món Hàn Dương nấu thì cậu có cảm giác đặc biệt hạnh phúc, cậu rất muốn học ít tài nghệ nấu nướng cùng với anh. Cậu bắt đầu ảo tưởng cảnh bản thân đeo tạp dề vừa nấu ăn vừa vừa nhìn Hàn Dương đang xem ti vi ngoài phòng khách…
“Cười ngốc gì thế?” Nhận ra Hàn Dật đứng cười khúc khích không biết đang suy nghĩ điều gì, Hàn Dương vừa nói vừa ôm cậu, cho cậu một nụ hôn triền miên buổi sáng.
Cậu vô thức đáp lại anh, hôn xuất thần một chốc mới hoàn hồn đẩy anh ra che miệng chạy vào nhà tắm.
Hàn Dương bị hành động của cậu làm ngớ người, anh lo lắng đuổi theo hỏi: “Tiểu Dật, em sao thế? Không khỏe chỗ nào à”
Hàn Dật lúng túng đứng trước bồn rửa mặt, che miệng một lát mới lên tiếng, “Em vẫn chưa đánh răng…” Bởi vì chỉ có cậu với anh hai nên không cần cấm kỵ hành động thân mật, mà cậu cũng càng lúc càng không để ý.
Hàn Dương nghe thì sửng sốt, anh nhịn cười nói: “Vậy em rửa mặt nhanh đi rồi ra ăn cơm.” Nói xong lắc đầu cười rời đi.
Hàn Dật thở phào, mới vừa mở nước lại nghe thấy giọng của Hàn Dương truyền đến, “Thật ra vẫn rất ngon.”
Hàn Dương nói xong nhanh chóng bỏ đi, quả nhiên phía sau lập tức truyền đến tiếng cửa phòng tắm kêu cái “rầm” thảm thiết.
Dĩ nhiên đoạn nhạc dạo này chỉ có thể xem là thú vị xấu xa của hai kẻ ngốc hạnh phúc. Cả hai cùng dùng bữa xong, Hàn Dương dự định cùng Hàn Dật thu dọn đồ đạc ngày hôm qua chưa dọn xong nhưng không lâu sau anh nhận được một cuộc gọi đến công ty, vậy là Hàn Dật dọn dẹp một mình ở nhà.
Cậu ấm như Hàn Dật dọn dẹp đồ trong phòng ký túc xá mình ở còn được, chứ dọn dẹp cả căn nhà thì quả thật cậu chưa từng làm, cậu loay hoay bận rộn không nắm được trọng điểm, trong nháy mắt là hết một ngày mà cậu vẫn chưa dọn hết đống thùng trong phòng khách.
“Cái này mở sao đây?” Hàn Dật tự lẩm bẩm nhìn cái thùng các-tông bị rách băng dán.
Cái thùng cũ kỹ phủ đầy tro bụi là do cậu mang từ nhà ở thành phố A đến. Sáng hôm qua lúc vội vàng thu xếp đồ đạc, cậu bất ngờ phát hiện một cái hộp cậu không hề có ấn tượng nằm dưới gầm giường của mình, vốn dĩ muốn nhìn thử bên trong là cái gì nhưng khi đó Hàn Dương đang đợi cậu cùng về trường nên cậu bảo người hầu dọn nó ra ngoài trước, rồi gửi đến đây cùng với đồ của cậu và Hàn Dương.
Nghĩ vậy, Hàn Dật tiện tay mở thùng các-tông, nhìn thấy đầu tiên là một hộp gỗ tinh xảo xếp bên trong, cậu lấy hộp gỗ ra, tầm mắt lập tức bị hai cuốn sổ rất dày bên dưới thu hút, sổ được thiết kế rất đẹp, bìa ngoài làm bằng da nhưng được khảm thêm mã khóa để không bị mở. Cậu lại chuyển tầm mắt về hộp gỗ, hộp gỗ không có khóa nên dễ dàng mở ra, bên trong đặt một vật bọc trong vải lụa đỏ, được cố định ở giữa hộp nhằm chống va đập. Hàn Dật lấy vật đó ra, vật được bọc trong lụa hóa ra là một lọ thủy tinh đậy kín, trong lọ chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, hình như có thứ gì ngâm trong đó, cậu nhìn không rõ nên nâng cái lọ về phía ánh sáng cẩn thận phân biệt.
Cái thứ hình ống mềm này là cái gì? Khá giống… ruột heo?! Không, không phải, có vẻ không giống lắm, không biết vì sao cái lọ này lại làm cậu liên tưởng đến những chai rượu thuốc.
Trong căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng tâm tư, Hàn Dật thả lọ vào lại hộp gỗ xong vội vàng chạy đi nghe máy. Là Hàn Dương gọi, bảo cậu xuống lầu đi ăn với anh ngay nên cậu lật đật bỏ cái hộp gỗ vào thùng các-tông, quỷ thần xui khiến thế nào lại nhét cái thùng xuống gầm giường mình sau đó chạy xuống lầu đi ăn với anh.
Bầu không khí trong lớp học được các giảng viên gọi là —— điển hình của “Hội chứng ngày thứ hai”, nhóm sinh viên rõ ràng không tập trung tinh thần, hai ba người gộp thành nhóm nhỏ bàn luận về ngày nghỉ, chỉ có số ít sinh viên là chuyên tâm lắng nghe bài giảng, dĩ nhiên chỉ cần không thái quá thì giảng viên sẽ không quan tâm, dù gì học hay không học là chuyện của bản thân. Hàn Dật và Bạch Hoa thỉnh thoảng cũng trò chuyện với nhau trong khi ghi chép.
(*) Hội chứng ngày thứ hai: Hội chứng mệt mỏi sau ngày nghỉ cuối tuần. Hình ảnh thường gặp là xuất hiện vào buổi sáng đầu tuần với bộ mặt thiểu não, ủ rũ, chậm chạp, ít nói, có khi là tình trạng bứt rứt, cáu kỉnh, khó chịu với mọi người chung quanh…
“Hàn Dật, nhà mới của mày được ghê, ngay đoạn đường tấc đất tấc vàng quý báu ở trung tâm thành phố.” Bạch Hoa tặc lưỡi, thật ra gia đình trung lưu như y rất khó chịu với những cậu ấm giàu có, riêng Hàn Dật là y cảm thấy đặc biệt. Xưa giờ Hàn Dật không thể hiện mình có tiền, cũng không có những thứ gọi là tính khí của cậu ấm, cậu chỉ là da mặt mỏng, khi xấu hổ thì thích giận dỗi, nhưng điều này rất đáng yêu, “Không được không được, mày ‘lên đời’ thì phải mời khách chứ, lão đại và lão tam vẫn đang chờ đó.”
Lão đại và lão tam là bạn cùng phòng ký túc xá Trương Thụy và Tề Bảo Lương, ngày sinh của cậu nhỏ nhất cho nên là lão tứ nhỏ nhất, Bạch Hoa là lão nhị, có điều y thấy gọi thế rất dị nên mọi người cũng không hay gọi. Do bản thân cậu ngày hôm ấy quyết định đột ngột, không nói rõ với bọn họ, sợ gặp mặt sẽ bị mắng một trận, “Thôi tụi mày quyết định đi, tao chắc chắn sẽ luôn chờ bất kể lúc nào.”
(*) Lão nhị còn là cách gọi “cậu em”.
“Phải rồi!” Bạch Hoa bỗng kéo đầu Hàn Dật, nghiêng đầu kể: “Mày biết chưa, tao nghe nói người nhà của Lâm Giai Kỳ đến làm thủ tục tạm nghỉ học cho cô ấy.”
“Tạm nghỉ học? Vì sao?” Nhắc đến Lâm Giai Kỳ là Hàn Dật nhớ đến tình huống chia tay kỳ dị ngày đó, trong lòng không nói được là có cảm giác gì.
Bạch Hoa thần bí nhìn xung quanh xong nhỏ giọng trả lời cậu: “Khó nói, nhưng… rất có thể là tinh thần có vấn đề.”
“Ý mày là… bệnh tâm thần?” Bạch Hoa nói khéo nhưng cậu ngẫm lại chuyện ngày hôm đó, hạ thấp giọng hỏi thử, dù sao loan truyền chuyện như vậy với một cô gái thì không tốt lắm.
“Ừ, buổi sáng lúc ăn cơm bạn gái kể tao biết.” Bạn gái Bạch Hoa nằm trong Hội Sinh viên, tin tức của bọn họ về những chuyện này là đáng tin tưởng.
Hàn Dật im lặng, trong đầu cậu thoáng qua từng phân cảnh ở bên Lâm Giai Kỳ, “Nhưng vì sao tự dưng cô ấy phát điên?” Lát sau cậu mới lại lên tiếng, kết hợp sự tình mấy ngày trước và sau thì Hàn Dật vẫn không nghĩ ra có cái gì có thể khiến một Lâm Giai Kỳ vui tươi như vậy phát điên, tuy cậu không phát sinh tình yêu với Lâm Giai Kỳ nhưng hơn ba tháng kề cận, cạu vẫn có cảm tình với cô ấy.
Bạch Hoa cũng không nghĩ ra, cuối cùng y buồn bực gãi gãi đầu, “Tao cũng chả biết, có thể là trong nhà xảy ra chuyện.” Mệnh Lâm Giai Kỳ đúng là khổ, vất vả lắm mới theo đuổi được Hàn Dật mà kết quả chưa được hai ngày đã phát điên, lúc trước bọn họ khăng khăng tác hợp cho hai người mà nào ngờ lại có kết cục bất ngờ đến thế.
Đây là lần cuối cùng Hàn Dật nghe tin về Lâm Giai Kỳ, cô bé Lâm Giai Kỳ bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu vào trời thu, sau đó cũng bỗng nhiên biến mất khi trời thu sắp kết thúc, lưu lại từng nỗi thương tiếc, đau lòng và một đống bí ẩn chưa giải đáp trong lòng Hàn Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.