Chương 4: Tử thần thường hay đi lướt ngang qua bạn.
Thú Nhĩ Nương
29/04/2021
Hàn Dật vừa xách túi nguyên liệu nấu ăn mới mua vừa mở cửa, vào nhà xong theo thói quen cúi đầu, vẫn không thấy giày của Hàn Dương, “Quả nhiên không thể quay về.” Mới ngày thứ năm mà cậu đã bắt đầu nhung nhớ rồi, chẳng phải mười ngày còn lại sẽ càng khó vượt quá sao.
Vốn dĩ Hàn Dương là một người bận rộn bay khắp nơi, hiện tại vì chuyển dời công tác nên càng phải đích thân ra nước ngoài đến mỗi một chi nhánh. Khi cậu nghe Hàn Dương nói phải xuất ngoại mười lăm ngày thì còn tràn trề tự tin đồng ý với anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, sắp xếp cuộc sống đầy màu sắc, có thể sẽ quên bẵng thời gian để rồi phát hiện anh đã quay về, cậu sẽ trách móc anh về sớm quá…
Song hiện tại mới có năm ngày thôi mà cậu đã đếm từng giờ nhớ nhung Hàn Dương. Khi đi học còn ổn, đến lúc nghỉ bọn Bạch Hoa đều dẫn bạn gái đi chơi, chỉ còn một mình cậu phải lên kế hoạch cho cuộc sống của mình trong hai ngày tới.
Lựa ra nguyên liệu cần nấu xong bỏ thực phẩm tiện lợi, đồ uống, đồ ăn vặt các loại vào tủ lạnh. Cậu mở quyển “Bếp Núc Cho Người Mới” mới mua ra bắt đầu chuẩn bị chế biến món ăn đầu tiên trong đời theo những gì bên trong viết.
“Là một người mới trong việc bếp núc, điều đầu tiên khi học nấu ăn đó là nấu cơm. Ngày nay gia đình thông thường đều có nồi cơm điện, nếu vậy thì đơn giản, cho một lượng gạo vừa phải vào nồi (gạo thường nở gấp đôi khi nấu chín), vo sạch hai lần rồi thêm nước tùy theo lượng gạo, tỷ lệ chung là 1:1 (có thể điều chỉnh lượng nước tùy theo sở thích cá nhân, nếu thích ăn nhão thì ngược lại, cho nhiều nước)…”
Hàn Dật vừa đọc vừa làm, may là cậu không ngốc nên nhanh chóng nấu được cơm. Sau đó làm theo giới thiệu trong sách, cậu thực hiện lựa chọn hàng đầu cho người mới —— chiên trứng gà.
Tuy đập trứng vào bát làm vỏ trứng rơi vào không ít, tuy cắt hành mấy lần cắt phạm vào móng tay nhưng cậu vẫn chuẩn bị tươm tất mọi thứ, hơn nữa ban nãy cậu nếm thử gia vị cậu cho vào lòng trứng, không mặn không nhạt cũng không đắng, tin là mùi vị sẽ không tệ.
“Nếu nhà bạn sử dụng khí gas, trước tiên bạn phải mở van gas rồi mới bật công tắc của bếp gas…” Cái này thì cậu biết, Hàn Dương chỉ rồi.
Bật lửa và bắc chảo lên, theo hướng dẫn trong sách, đợi chảo nóng một lúc xong đổ dầu vào, sau đó cho hành lá và trứng, cậu lật trở trứng bắt chước theo dáng vẻ Hàn Dương khi chiên nhưng trứng ngày càng dính vào thành chảo, lát sau còn bốc mùi khét nên cậu vội giở sách… Còn chưa kịp biết nguyên nhân thì mùi khét đã nồng nặc khắp phòng.
Được rồi, dù sao thì lần đầu tiên sẽ luôn thất bại, Hàn Dật đổ vật màu đen trong chảo ra, mở cửa sổ nhà bếp cho bay bớt mùi hôi trong phòng. Một cơn gió lạnh mùa đông thổi tắp vào mặt nhất thời làm cậu tỉnh táo hơn hẳn. Rửa sạch cái chảo, Hàn Dật lại dành tâm huyết tạo nên kỷ lục về món ăn đầu tiên trong đời.
Không phụ kỳ vọng, lần này cuối cùng cũng thành công, nhìn trứng đã chín cậu vội vàng cầm chảo lên đổ trứng vào chiếc đĩa ở phía sau. Cậu phấn khích lật đật nếm thử một miếng, khá ổn!
“Ting ting…” Trong phòng khách chợt truyền đến tiếng chuông tin nhắn của Hàn Dật, cậu đặt đũa xuống đi lấy điện thoại.
Ngay khi Hàn Dật xoay người, một trận gió lớn thổi vào nhà bếp từ cửa sổ mở toang, lửa trên kệ bếp vụt tắt…
Hàn Dật đang muốn đến phòng khách nhưng bị gió thổi lạnh thấu tim, cậu vội vàng đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy trứng chiên và cơm mình đã làm, thế là cong khóe môi cười hí hửng, bưng luôn đĩa và bát ra phòng khách ăn.
Là Bạch Hoa gửi tin nhắn, không biết phát điên cái gì mà khăng khăng tìm cậu đi bơi ở cái mùa này.
Hàn Dật vừa ăn cơm vừa hồi âm cho y, sau vài dòng tao hỏi mày trả lời thì Hàn Dật mới vỡ lẽ hóa ra là phải giúp lão đại và lão tam tán gái, cậu không thể làm gì ngoài đồng ý ngày mai gặp ở cổng công viên nước thành phố F.
Ăn cơm tối xong, Hàn Dật mở máy tính chơi game, một chốc sau mắt khô, đầu hơi choáng, có vẻ là buồn ngủ, ăn no rửng “ngủ” nên cậu đánh một giấc trước, đến nửa đêm tỉnh dậy sẽ tắm táp sau.
(*) Ăn no rửng “ngủ”: Biến tấu từ câu “Ăn no rửng mỡ”.
Trong căn nhà lớn vắng lặng, ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ bao trùm cả căn bếp, tia sáng phía trước van gas dường như bị vặn vẹo, ngay tức khắc van chậm rãi xoay tròn…
Suốt đêm trong giấc ngủ say Hàn Dật luôn thấy lành lạnh, sáng thức giấc cậu quấn chăn ngồi dậy, liên tục hắt xì mấy cái vang dội.
Cậu xoa đầu đau nhức, nhìn nhiệt độ phòng trên nhiệt kế, thấy rất quái lạ. Thời tiết hiện tại đúng là nhiệt độ trong nhà hơi thấp nhưng chưa đến mức làm người quấn trong chăn bông mà vẫn bị cảm lạnh!
“Ha ~ Hắt xì… Hắt xì…” Lại có hai tiếng hắt xì vang lên, Hàn Dật xoa mũi, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, đi lục hòm thuốc uống hai viên cảm mạo. Hàn Dật ngước nhìn đồng hồ, nhớ ra ngày hôm nay phải đến công viên nước đáng ghét đi bơi, tâm trạng thoáng không vui nhưng không thể không đi, dù sao cũng phải giữ thể diện cho lão đại với lão tam.
Cậu tắm qua quýt, xếp đồ bơi, lấy thêm một chiếc khăn lông lớn khác xong tức tốc ra ngoài.
Vừa đến nơi giao hẹn, từ xa xa đã nhìn thấy ba nam bốn nữ đang trò chuyện hăng hái, ba nam chính là Bạch Hoa và lão đại, lão tam. Lão đại thấy Hàn Dật lại gần, khua tay gọi: “Hàn Dật! Ở đây!”
“Lão đại, Bạch Hoa, lão tam, nhị tẩu.” Hàn Dật chào hỏi từng người, còn mỉm cười gật đầu với ba cô gái không quen. Bạn gái Bạch Hoa là Dương Diệp lập tức chỉ vào ba cô gái lần lượt giới thiệu với cậu.
Lúc nhìn thấy Hàn Dật ba cô gái xầm xì bàn tán với nhau, khi cậu cười cũng phát ra tiếng reo hò nho nhỏ, bấy giờ ba cô đùn đẩy nhau một lúc rồi một trong số đó ngượng ngùng bước lên nói với cậu: “Chào Hàn Dật, chúng tớ đều biết cậu, cậu dễ thương quá!”
Vì ngoại hình con lai xuất chúng nên Hàn Dật cũng có chút danh tiếng trong trường, điều này cũng thành chiêu bài cho mấy anh em trong phòng ký túc xá dùng để tán gái, mỗi khi có cuộc hẹn hò tương tự họ đều gọi cậu cho nên cậu không còn ngạc nhiên với tình huống thế này, chỉ thuận miệng hàn huyên đôi câu với mấy người họ, bầu không khí phút chốc khá hòa thuận.
Những người trẻ thường rất nhanh làm quen lẫn nhau, bể bơi trong mùa ế ẩm nên bên trong chỉ có lác đác vài người lặn ở góc nghịch nước, còn nhóm bọn cậu vừa xống nước thì quẫy tung tóe. Có tạt nước lẫn nhau, cũng có người dạy các cô gái học bơi bắt chước theo Bạch Hoa với Dương Diệp, Hàn Dật vừa không muốn chạm nước vừa không muốn quét sạch sự hào hứng của mọi người nên thuê một chiếc thuyền bơm hơi nằm lên lượn lờ trên mặt nước, còn quấn cái khăn lớn ăn uống.
Bạch Hoa và bạn gái trùng hợp bơi đến trước mặt Hàn Dật, thấy cậu thảnh thơi một mình thì lén cho bạn gái một cái ánh mắt xong áp sát hỏi: “Hàn Dật, sao không xuống nước?”
Hàn Dật ngồi dậy tính nói chuyện nhưng Bạch Hoa bỗng vươn tay móc cổ cậu, Dương Diệp cũng kéo tay cậu, hai người kéo cậu xuống nước. Hàn Dật không đề phòng bị rơi xuống nước, còn bị Bạch Hoa cố tình quậy phá kéo cậu từ phía sau đến vùng nước sâu mới buông tay.
Bạch Hoa biết Hàn Dật biết bơi nên buông cậu ra nói: “Nhanh đi, hai chúng ta so thử xem ai đến bên kia trước.” Dứt lời lập tức bơi đi.
Hàn Dật trừng y, đang muốn đuổi theo thì hai chân bỗng nhiên mất đi tri giác như thể không còn tồn tại, nó hoàn toàn khác với cảm giác bị chuột rút, cậu cuống cuồng vùng vẫy hai tay trong nước để giữ thăng bằng, ngay khoảnh khắc cậu muốn kêu cứu thì cơ thể đột nhiên không nằm trong tầm kiểm soát, muốn há miệng nói nhưng không phát ra được tiếng nào, tay cũng không có tri giác, toàn thân chỉ biết tuyệt vọng chìm dần xuống nước.
Thời gian dường như bị bóp méo, mỗi giây dài như một phút, thế giới dưới nước cực kỳ tĩnh lặng song Hàn Dật có thể cảm nhận được tiếng nước tràn vào cơ thể mình, tiêu hao hết không khí trong phổi, đau tức cứ như sắp nổ tung, không ngờ hôm nay nữ thần may mắn của cậu lại lười biếng. Bể bơi rộng lớn lác đác người, mỗi ngày chỉ có một nhân viên cứu hộ trực ban, nhưng cậu chợt nhớ vừa nãy đã nhìn thấy người nhân viên đó bỏ đi không biết vì chuyện gì, người có thể phát hiện cậu gặp chuyện sớm nhất là Bạch Hoa, không biết y có thể đến cứu cậu kịp thời không nữa.
Hàn Dật mới 21 tuổi, cậu vẫn chưa muốn chết, chết… thật khủng khiếp.
Tư duy bắt đầu hỗn loạn, câc loại hình ảnh ngổn ngang thoáng lướt qua trong tâm trí cậu, có Hàn Dương, có cha mẹ, và có…
Ý thức của Hàn Dật dần biết mất…
“Hàn Dật!” Đó là tiếng gọi lo lắng của Bạch Hoa.
“Hàn Dật…” Giọng Dương Diệp yếu ớt đầy lo lắng.
“Hàn Dật, sẽ không sao đâu!” Đây là tiếng lẩm bẩm tự an ủi của lão đại.
Cậu còn nghe thấy cách đấy không xa truyền đến tiếng các cô gái hoảng sợ lẫn nghẹn ngào: “Huhu ~ Huhu… Hức…”
Ngực bị thứ gì đó đè lên, một dòng nước đục nhất thời trào lên cổ họng, “Khụ… Khụ khụ khụ…” Hàn Dật theo bản năng tham lam hít thở không khí tươi mới.
Là thần linh nghe thấy lời cầu nguyện của cậu ư?
“Mau! Đưa đến bệnh viện!”
Vốn dĩ Hàn Dương là một người bận rộn bay khắp nơi, hiện tại vì chuyển dời công tác nên càng phải đích thân ra nước ngoài đến mỗi một chi nhánh. Khi cậu nghe Hàn Dương nói phải xuất ngoại mười lăm ngày thì còn tràn trề tự tin đồng ý với anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, sắp xếp cuộc sống đầy màu sắc, có thể sẽ quên bẵng thời gian để rồi phát hiện anh đã quay về, cậu sẽ trách móc anh về sớm quá…
Song hiện tại mới có năm ngày thôi mà cậu đã đếm từng giờ nhớ nhung Hàn Dương. Khi đi học còn ổn, đến lúc nghỉ bọn Bạch Hoa đều dẫn bạn gái đi chơi, chỉ còn một mình cậu phải lên kế hoạch cho cuộc sống của mình trong hai ngày tới.
Lựa ra nguyên liệu cần nấu xong bỏ thực phẩm tiện lợi, đồ uống, đồ ăn vặt các loại vào tủ lạnh. Cậu mở quyển “Bếp Núc Cho Người Mới” mới mua ra bắt đầu chuẩn bị chế biến món ăn đầu tiên trong đời theo những gì bên trong viết.
“Là một người mới trong việc bếp núc, điều đầu tiên khi học nấu ăn đó là nấu cơm. Ngày nay gia đình thông thường đều có nồi cơm điện, nếu vậy thì đơn giản, cho một lượng gạo vừa phải vào nồi (gạo thường nở gấp đôi khi nấu chín), vo sạch hai lần rồi thêm nước tùy theo lượng gạo, tỷ lệ chung là 1:1 (có thể điều chỉnh lượng nước tùy theo sở thích cá nhân, nếu thích ăn nhão thì ngược lại, cho nhiều nước)…”
Hàn Dật vừa đọc vừa làm, may là cậu không ngốc nên nhanh chóng nấu được cơm. Sau đó làm theo giới thiệu trong sách, cậu thực hiện lựa chọn hàng đầu cho người mới —— chiên trứng gà.
Tuy đập trứng vào bát làm vỏ trứng rơi vào không ít, tuy cắt hành mấy lần cắt phạm vào móng tay nhưng cậu vẫn chuẩn bị tươm tất mọi thứ, hơn nữa ban nãy cậu nếm thử gia vị cậu cho vào lòng trứng, không mặn không nhạt cũng không đắng, tin là mùi vị sẽ không tệ.
“Nếu nhà bạn sử dụng khí gas, trước tiên bạn phải mở van gas rồi mới bật công tắc của bếp gas…” Cái này thì cậu biết, Hàn Dương chỉ rồi.
Bật lửa và bắc chảo lên, theo hướng dẫn trong sách, đợi chảo nóng một lúc xong đổ dầu vào, sau đó cho hành lá và trứng, cậu lật trở trứng bắt chước theo dáng vẻ Hàn Dương khi chiên nhưng trứng ngày càng dính vào thành chảo, lát sau còn bốc mùi khét nên cậu vội giở sách… Còn chưa kịp biết nguyên nhân thì mùi khét đã nồng nặc khắp phòng.
Được rồi, dù sao thì lần đầu tiên sẽ luôn thất bại, Hàn Dật đổ vật màu đen trong chảo ra, mở cửa sổ nhà bếp cho bay bớt mùi hôi trong phòng. Một cơn gió lạnh mùa đông thổi tắp vào mặt nhất thời làm cậu tỉnh táo hơn hẳn. Rửa sạch cái chảo, Hàn Dật lại dành tâm huyết tạo nên kỷ lục về món ăn đầu tiên trong đời.
Không phụ kỳ vọng, lần này cuối cùng cũng thành công, nhìn trứng đã chín cậu vội vàng cầm chảo lên đổ trứng vào chiếc đĩa ở phía sau. Cậu phấn khích lật đật nếm thử một miếng, khá ổn!
“Ting ting…” Trong phòng khách chợt truyền đến tiếng chuông tin nhắn của Hàn Dật, cậu đặt đũa xuống đi lấy điện thoại.
Ngay khi Hàn Dật xoay người, một trận gió lớn thổi vào nhà bếp từ cửa sổ mở toang, lửa trên kệ bếp vụt tắt…
Hàn Dật đang muốn đến phòng khách nhưng bị gió thổi lạnh thấu tim, cậu vội vàng đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy trứng chiên và cơm mình đã làm, thế là cong khóe môi cười hí hửng, bưng luôn đĩa và bát ra phòng khách ăn.
Là Bạch Hoa gửi tin nhắn, không biết phát điên cái gì mà khăng khăng tìm cậu đi bơi ở cái mùa này.
Hàn Dật vừa ăn cơm vừa hồi âm cho y, sau vài dòng tao hỏi mày trả lời thì Hàn Dật mới vỡ lẽ hóa ra là phải giúp lão đại và lão tam tán gái, cậu không thể làm gì ngoài đồng ý ngày mai gặp ở cổng công viên nước thành phố F.
Ăn cơm tối xong, Hàn Dật mở máy tính chơi game, một chốc sau mắt khô, đầu hơi choáng, có vẻ là buồn ngủ, ăn no rửng “ngủ” nên cậu đánh một giấc trước, đến nửa đêm tỉnh dậy sẽ tắm táp sau.
(*) Ăn no rửng “ngủ”: Biến tấu từ câu “Ăn no rửng mỡ”.
Trong căn nhà lớn vắng lặng, ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ bao trùm cả căn bếp, tia sáng phía trước van gas dường như bị vặn vẹo, ngay tức khắc van chậm rãi xoay tròn…
Suốt đêm trong giấc ngủ say Hàn Dật luôn thấy lành lạnh, sáng thức giấc cậu quấn chăn ngồi dậy, liên tục hắt xì mấy cái vang dội.
Cậu xoa đầu đau nhức, nhìn nhiệt độ phòng trên nhiệt kế, thấy rất quái lạ. Thời tiết hiện tại đúng là nhiệt độ trong nhà hơi thấp nhưng chưa đến mức làm người quấn trong chăn bông mà vẫn bị cảm lạnh!
“Ha ~ Hắt xì… Hắt xì…” Lại có hai tiếng hắt xì vang lên, Hàn Dật xoa mũi, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, đi lục hòm thuốc uống hai viên cảm mạo. Hàn Dật ngước nhìn đồng hồ, nhớ ra ngày hôm nay phải đến công viên nước đáng ghét đi bơi, tâm trạng thoáng không vui nhưng không thể không đi, dù sao cũng phải giữ thể diện cho lão đại với lão tam.
Cậu tắm qua quýt, xếp đồ bơi, lấy thêm một chiếc khăn lông lớn khác xong tức tốc ra ngoài.
Vừa đến nơi giao hẹn, từ xa xa đã nhìn thấy ba nam bốn nữ đang trò chuyện hăng hái, ba nam chính là Bạch Hoa và lão đại, lão tam. Lão đại thấy Hàn Dật lại gần, khua tay gọi: “Hàn Dật! Ở đây!”
“Lão đại, Bạch Hoa, lão tam, nhị tẩu.” Hàn Dật chào hỏi từng người, còn mỉm cười gật đầu với ba cô gái không quen. Bạn gái Bạch Hoa là Dương Diệp lập tức chỉ vào ba cô gái lần lượt giới thiệu với cậu.
Lúc nhìn thấy Hàn Dật ba cô gái xầm xì bàn tán với nhau, khi cậu cười cũng phát ra tiếng reo hò nho nhỏ, bấy giờ ba cô đùn đẩy nhau một lúc rồi một trong số đó ngượng ngùng bước lên nói với cậu: “Chào Hàn Dật, chúng tớ đều biết cậu, cậu dễ thương quá!”
Vì ngoại hình con lai xuất chúng nên Hàn Dật cũng có chút danh tiếng trong trường, điều này cũng thành chiêu bài cho mấy anh em trong phòng ký túc xá dùng để tán gái, mỗi khi có cuộc hẹn hò tương tự họ đều gọi cậu cho nên cậu không còn ngạc nhiên với tình huống thế này, chỉ thuận miệng hàn huyên đôi câu với mấy người họ, bầu không khí phút chốc khá hòa thuận.
Những người trẻ thường rất nhanh làm quen lẫn nhau, bể bơi trong mùa ế ẩm nên bên trong chỉ có lác đác vài người lặn ở góc nghịch nước, còn nhóm bọn cậu vừa xống nước thì quẫy tung tóe. Có tạt nước lẫn nhau, cũng có người dạy các cô gái học bơi bắt chước theo Bạch Hoa với Dương Diệp, Hàn Dật vừa không muốn chạm nước vừa không muốn quét sạch sự hào hứng của mọi người nên thuê một chiếc thuyền bơm hơi nằm lên lượn lờ trên mặt nước, còn quấn cái khăn lớn ăn uống.
Bạch Hoa và bạn gái trùng hợp bơi đến trước mặt Hàn Dật, thấy cậu thảnh thơi một mình thì lén cho bạn gái một cái ánh mắt xong áp sát hỏi: “Hàn Dật, sao không xuống nước?”
Hàn Dật ngồi dậy tính nói chuyện nhưng Bạch Hoa bỗng vươn tay móc cổ cậu, Dương Diệp cũng kéo tay cậu, hai người kéo cậu xuống nước. Hàn Dật không đề phòng bị rơi xuống nước, còn bị Bạch Hoa cố tình quậy phá kéo cậu từ phía sau đến vùng nước sâu mới buông tay.
Bạch Hoa biết Hàn Dật biết bơi nên buông cậu ra nói: “Nhanh đi, hai chúng ta so thử xem ai đến bên kia trước.” Dứt lời lập tức bơi đi.
Hàn Dật trừng y, đang muốn đuổi theo thì hai chân bỗng nhiên mất đi tri giác như thể không còn tồn tại, nó hoàn toàn khác với cảm giác bị chuột rút, cậu cuống cuồng vùng vẫy hai tay trong nước để giữ thăng bằng, ngay khoảnh khắc cậu muốn kêu cứu thì cơ thể đột nhiên không nằm trong tầm kiểm soát, muốn há miệng nói nhưng không phát ra được tiếng nào, tay cũng không có tri giác, toàn thân chỉ biết tuyệt vọng chìm dần xuống nước.
Thời gian dường như bị bóp méo, mỗi giây dài như một phút, thế giới dưới nước cực kỳ tĩnh lặng song Hàn Dật có thể cảm nhận được tiếng nước tràn vào cơ thể mình, tiêu hao hết không khí trong phổi, đau tức cứ như sắp nổ tung, không ngờ hôm nay nữ thần may mắn của cậu lại lười biếng. Bể bơi rộng lớn lác đác người, mỗi ngày chỉ có một nhân viên cứu hộ trực ban, nhưng cậu chợt nhớ vừa nãy đã nhìn thấy người nhân viên đó bỏ đi không biết vì chuyện gì, người có thể phát hiện cậu gặp chuyện sớm nhất là Bạch Hoa, không biết y có thể đến cứu cậu kịp thời không nữa.
Hàn Dật mới 21 tuổi, cậu vẫn chưa muốn chết, chết… thật khủng khiếp.
Tư duy bắt đầu hỗn loạn, câc loại hình ảnh ngổn ngang thoáng lướt qua trong tâm trí cậu, có Hàn Dương, có cha mẹ, và có…
Ý thức của Hàn Dật dần biết mất…
“Hàn Dật!” Đó là tiếng gọi lo lắng của Bạch Hoa.
“Hàn Dật…” Giọng Dương Diệp yếu ớt đầy lo lắng.
“Hàn Dật, sẽ không sao đâu!” Đây là tiếng lẩm bẩm tự an ủi của lão đại.
Cậu còn nghe thấy cách đấy không xa truyền đến tiếng các cô gái hoảng sợ lẫn nghẹn ngào: “Huhu ~ Huhu… Hức…”
Ngực bị thứ gì đó đè lên, một dòng nước đục nhất thời trào lên cổ họng, “Khụ… Khụ khụ khụ…” Hàn Dật theo bản năng tham lam hít thở không khí tươi mới.
Là thần linh nghe thấy lời cầu nguyện của cậu ư?
“Mau! Đưa đến bệnh viện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.