Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 19: Có thứ gì đó thoát ra rồi!
Mạc Thần Hoan
12/06/2021
Edited by Raine Wu
- ----------
Không giờ đã điểm, âm khí nhân gian cực thịnh, đây chính là thời điểm ra ngoài bắt quỷ.
Tại một vùng ngoại ô của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, vị lão thiên sư đang dùng một thanh kiếm gỗ đào* đâm vào ngực lệ quỷ. Lệ quỷ rống lên vì đau, vẻ mặt thiên sư nghiêm lại, miệng niệm chú, mong muốn thu phục lệ quỷ, đột nhiên từ trong túi vang lên một tiếng chuông kỳ quái.
"Bát quái* tới, bát quái tới, bát quái tới... bát quái tới, bát quái tới, bát quái tới..."
Giọng lão thiên sư đang niệm chú bỗng im bặt, lệ quỷ ngơ ngác nhìn lão, không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy lão thiên sư một tay cầm kiếm gỗ đào đâm lệ quỷ, kiếm xuyên như xiên thịt nướng, phất tay áo nói: "Đợi chút, để lão phu xem hôm nay có drama gì."
Lệ quỷ: "..."
Ông bị thần kinh à! Lệ quỷ chúng nó không cần mặt mũi sao!!!
Những tình huống như thế này đang diễn ra khắp nơi ở Trung Quốc.
Trong một biệt thự ở ngoại ô Hà Thành, Kỳ Sơn đạo sĩ một giây trước vẫn còn ngủ say, 12 giờ vừa điểm, lão liền tỉnh. Lão thiên sư tóc bạc sờ sờ râu, mở di động nhìn thoáng qua rồi cười một trận ha hả lên.
Xoảng!
Một phút sau, con trai của Kỳ Sơn đạo sĩ đau khổ chạy lên lầu: "Ba! Đây là cái cửa sổ thứ hai mà chúng ta thay trong tháng này rồi đó, ba đừng xem "Quỷ biết" nữa được không? Có muốn xem "Quỷ biết" thì cũng đừng làm kinh động bằng cách phá cửa sổ nữa có được không!!!"
Lần này, Kỳ Sơn đạo sĩ vui đến mức không nói nên lời, lão nhân gia trực tiếp cầm điện thoại đưa cho con trai, con lão vừa nhìn qua màn hình di động trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc: "Diệp tiểu hữu thật sự đã tìm thấy vị hôn thê rồi sao?!"
Chuyện này phải bắt đầu từ tuần trước.
Từ lúc một vị nhân sĩ xa lạ tung tin Diệp Diêm Vương có hôn ước từ bé, giới Huyền học đã lâu không có chuyện gì hot lập tức trở nên bàn tán rôm rả.
Người ta nói vào ngày đó, Thiên Cơ Môn Chúc Phong chân nhân bói ra tám mươi mốt quẻ, ném vỡ mười một mai rùa vẫn chưa bói ra được ai là hôn thê của Diệp Diêm Vương; cũng nghe nói, tất cả những tiền bối là bạn của Dịch Lăng Tử đều bị hỏi tới hỏi lui, tuy nhiên, họ chỉ có thể chua xót nói: "Chuyện phiếm này không phải do lão phu tuôn ra, lão phu còn không biết Dịch Lăng Tử đã định hôn từ bé cho đệ tử hắn nữa!"
Càng không tìm ra đáp án, là càng chọc người khác tò mò.
Bản thân Thiên Cơ Môn là chuyên về bói toán, mỗi thiên sư đều sẽ bấm ngón tay hai lần. Nhưng mấy ngày liền, chưởng môn Thiên Cơ Môn Chúc Phong chân nhân đều bấm không ra cô gái được đính ước là ai, do đó với dân thường bọn họ càng tính không ra. Vậy là từ ngày đó, "Quỷ biết" mở ra một loạt các chuyên đề, rất nhiều thiên sư tích cực đóng góp gửi bài, suy đoán thân phận của cô gái nặng âm khí kia.
Bói không ra, chứng tỏ thực lực rất mạnh, có thể che dấu được cả thân phận.
Người này có thể mạnh tới mức nào mà ngay cả Chúc Phong chân nhân cũng không bói ra được tên của cô ấy?
Lúc đầu, mọi người còn bàn tán vị hôn thê này là ai, về sau đề tài lại lái sang thành: "Nếu Diệp Diêm Vương kết hôn cùng nữ đạo hữu dũng mãnh kia, thì những đứa con mà họ sinh ra sẽ đáng sợ như thế nào?", "Nếu con của Diệp Diêm Vương mạnh hơn Diệp Diêm Vương thì nó sẽ được gọi là gì? Diệp Vô Song? Diệp Thượng Thiên?"...
Bởi vì đã lâu không có chuyện hot như vậy, nên chuyện hôn ước từ bé của Diệp Kính Chi làm giới Huyền học thảo luận suốt ba ngày. Nhưng qua ba ngày, không còn nhiều tin tức xuất hiện, mọi người liền đổi chủ đề khác.
Cho đến hôm nay, "Quỷ biết" đã đăng một bài viết với tiêu đề-
《Khi anh ấy tìm thấy vị hôn thê của mình, trong tay đang cầm cái thứ to to...》
Không nhắc tới họ tên nhưng khi đề cập đến vị hôn thê, mọi người liền hiểu ngay: Diệp Diêm Vương!
Vậy đó, nhìn thấy chữ "Cái thứ to to", vô số thiên sư liền há hốc mồm, vội vàng click vào bài viết. Chỉ trong vòng ba phút, cả ngàn bình luận chật kín khu đăng bình luận "Quỷ biết".
【Thánh giật tít! Lão phu bình sinh ghét nhất là giật tít, Tiểu Biên, dám cho lão phu biết trụ sở của cậu ở đâu không? Lão phu muốn chỉ giáo một chút! 】
【666, tôi phục ban tiêu đề của "Quỷ biết" quá, cái chổi mà cũng có thể viết thành thứ thô thô, hahaha. Tôi vốn cho rằng đây chỉ là giật tít thông thường, vốn dĩ không tìm được hôn thê Diệp Diêm Vương, không ngờ rằng trong bài viết là có! 】
【Tô Châu? Hôn thê của Diệp Diêm Vương ở Tô Châu sao? Bần tăng cũng đang ở Tô Châu!】
【Có vị đạo hữu nào ở Tô Châu không? Mai lập kèo đi xem nữ đạo sĩ dũng mãnh trông như thế nào nhé.】
...
Trụ sở tài khoản chính thức "Quỷ biết".
Hôm nay khi bài viết kia được đăng, lượt click vào tăng lên không ngừng, các bình luận, lượt like cũng vượt quá 10.000 lần so với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có một vấn đề mà Hề Gia chưa biết và Bùi Ngọc cũng quên nói với cậu, rằng bất cứ ai Theo Dõi "Quỷ biết" đều được miễn phí một tháng đọc tin. Trong một tháng Theo Dõi "Quỷ biết" tất cả bài viết, bình luận đều được xem miễn phí. Một tháng sau, phải có điểm mỗi tháng để được đọc và bình luận.
Đông Tấn tất nhiên không dám làm, tài khoản chính thức nào dám có điều khoản như vậy chắc chắn chỉ có nước đóng cửa. Nhưng ở "Quỷ biết" chính là như vậy, được sửa đổi và vận hành bởi các đệ tử của Thiên Công Trai, dù cho anh có là lão tiền bối pháp lực cao thâm, muốn đọc bài viết trong một tháng hã? Xin lỗi nha, đăng ký tháng đi!
Đối với Diệp Kính Chi và Bùi Ngọc, điểm không thành vấn đề nhưng đối với nhiều thiên sư khác, đó vẫn là một khoản chi không nhỏ. Vì vậy, "Quỷ biết" đã làm thêm một điều nữa: không cần phải đăng ký tháng, cho phép xem trước tiêu đề cùng một trăm chữ bài viết trong ngày. Muốn xem toàn bộ ư? Không sao, 0.1 điểm cho một bài viết, mời!
Ở phía sau nhìn thấy điểm số tăng lên không ngừng, nhóm Tiểu Biên cười không ngớt miệng.
Mà bên kia, Chúc Chiếu chân nhân cười đến chảy cả nước miếng. Lão nhanh chóng lau nó và gửi đi một tin Wechat:【Thế nào? Tin tức của bần đạo có lợi hại không? Bần đạo cuối cùng cũng có được kha khá điểm, mau gửi điểm cho ta!】
Tiểu Biên lập tức trả lời lại:【Chúc Chiếu tiền bối, trước mắt ngài có 80.000 điểm đọc cùng với 20.000 điểm bình luận.】
Chúc Chiếu chân nhân vui vẻ gật đầu, lúc này nhìn thấy avatar của Diệp Kính Chi đột nhiên xuất hiện ở trang đầu Wechat, Chúc Chiếu tiền bối sợ đến mức như từ trên trời rơi xuống, sau khi mở tin nhắn ra, lão thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp chuyển khoản:【Lỗi của bần đạo, là bần đạo sai, không cẩn thận làm hư cửa nhà Diệp tiểu hữu.】
Diệp Kính Chi vừa click vào chuyển khoản, vẫn chưa mở miệng thì Hề Gia bên cạnh đã ngây người ra: "1.000.000 tệ?!" (~3 tỷ rưỡi VND)
Diệp Kính Chi suy nghĩ một chút sau đó trả lời:【Chúc Chiếu tiền bối, đó không phải là cửa nhà ta.】hmm, ít nhất không phải bây giờ.
Hề Gia nói: "Vấn đề không phải là vậy, mà là cái cửa này chỉ cần 10.000 tệ thôi (~35 triệu VND), sao mà chuyển khoản tới 1.000.000 tệ?" Hơn nữa Wechat đã cho phép chuyển thẳng 1.000.000 tệ bao giờ thế? Sao cậu chưa biết?
Chúc Chiếu chân nhân thật là một người cực hào phóng:【Mấy chữ số A Rat này bất tiện quá, chữ Trung Quốc của chúng ta ở đâu cơ chứ, làm hại bần đạo nhìn không cẩn thận dư hai số không. Diệp tiểu hữu, không cần khách khí, chỉ là một triệu thôi mà, xem như bần đạo bồi thường cho hai người.】
Hề Gia: "..."
Một triệu thôi mà... Ông dám lặp lại lần nữa không, ông biết chữ "thôi mà" đó là bao nhiêu không hã?
Còn nữa đây không phải là chữ số A Rat, là chữ số Ả Rập!
Hề Gia nhớ lại ông lão tóc trắng vừa rồi phá cửa nhà cậu, càng nghĩ càng thấy người này vừa ngốc vừa gian xảo. Mà cậu lại không biết rằng, bây giờ đây Chúc Chiếu chân nhân đang cười tủm tỉm vuốt màn hình điện thoại, hào hứng nói: "Một trăm ngàn điểm! Một trăm ngàn điểm! Diệp tiểu hữu thật dễ bị lừa!"
Trên tài khoản chính thức của "Quỷ biết", mấy nhóm thiên sư thảo luận hết sức sôi nổi. Hai mươi phút sau, Bùi Ngọc, người vừa bắt xong hai con quỷ mở điện thoại lên xem chuyện phiếm ngày hôm nay, vừa xem được một nửa thì không khỏi giật mình: "Đậu! Đây không phải anh Gia sao?!"
『Hôn thê của Diệp đạo hữu vẻ ngoài thanh tú, cao 1m8, rất gầy, tóc ngắn. Chuyện xảy ra quá gấp, đăng tin hot cũng chưa kịp chụp ảnh người kia. Tiểu Biên vô cùng lấy làm tiếc chuyện đó nhưng phóng viên đã chu đáo sử dụng các kỹ thuật thu nhỏ để khôi phục diện mạo chung của người ấy, như hình bên dưới. 』
【Nhìn thì đẹp đấy nhưng sao lại hơi... giống đàn ông?】
【1m8? Tôi còn chưa tới 1m8 nữa! Quả đúng là vợ của Diệp Diêm Vương, chiều cao cũng khác người thường. Diệp Diêm Vương tiên phong học tập người phàm, sống thử trước khi kết hôn.】
【Trần đời mới thấy... một người phụ nữ nhìn giống đàn ông như vậy!】
Bùi Ngọc: "..." Trời má vị hôn thê gì chứ, anh Gia của tôi mà!!!
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc vội vàng mở nick clone lên phản hồi.
【Đây đúng là một người đàn ông, tôi biết anh ấy. Gần đây Diệp Diêm Vương ở chung với anh ấy là để giúp anh ấy che giấu âm khí, âm khí của anh ta rất là nặng, là cực âm thân thể trong truyền thuyết đấy nhưng căn bản anh ấy không phải là vợ của Diệp Diêm Vương!】
Ba phút sau, Chúc Chiếu chân nhân đang hào hứng chờ được cộng điểm thì nhận được một thông báo.
【Chúc Chiếu chân nhân thân mến,
Tài khoản chính thức "Quỷ biết ta đã trải qua những gì" từ lúc thành lập cho đến nay được xem là phương tiện truyền thông duy nhất của giới Huyền học, chưa từng đưa thông tin sai sự thật, luôn đề cao tính xác thực của mỗi thông tin, một lòng cập nhật tin tức hằng ngày vì tập thể đại thiên sư nhằm kiến tạo hài hòa giới Huyền học.
Trải qua quá trình điều tra, tin tức mà Chúc Chiếu chân nhân cung cấp cho chúng tôi là hoàn toàn sai sự thật. Chúng tôi có quyền buộc Chúc Chiếu chân nhân phải chịu trách nhiệm cho những gì ngài cung cấp.
Do đó chúng tôi đề xuất như sau, sau khi trừ đi số dư tài khoản của Chúc Chiếu chân nhân, tổng cộng 31.543 điểm; Chúc Chiếu chân nhân nợ chúng tôi 68.457 điểm.
Vui lòng thanh toán hết phần nợ trong vòng một năm, nếu không chúng tôi sẽ cấm Theo Dõi tài khoản chính thức của Chúc Chiếu chân nhân. Ngoài ra, chúng tôi cấm Chúc Chiếu chân nhân bình luận trong bài viết, thời hạn là một năm; cấm Chúc Chiếu chân nhân cung cấp tin tức hot; thời hạn là một năm.】
Chúc Chiếu chân nhân không tin vào mắt mình mà phản hồi:【Sao có thể như vậy! Cô gái kia âm khí rất nặng, bần đạo tận mắt nhìn thấy mà!】
【Quỷ biết ta đã trải qua những gì: Chúc Chiếu chân nhân, xin hỏi ngài đã nhìn bằng con mắt nào?】
Chúc Chiếu chân nhân:【Bần đạo nhìn bằng cả hai mắt!】
【Quỷ biết ta đã trải qua những gì: Chào mừng ngài đến với dịch vụ đổi mắt của Thần Nông cốc, một con mắt 10.000 điểm, hai con mắt thì được giảm 30%, chỉ cần 14.000 điểm.】
Hàm ý: Ông bị mù ấy!
Chúc Chiếu chân nhân: "@#[email protected]#[email protected]#!!!"
Một điểm còn không kiếm được lại còn bị nợ hơn 60.000 điểm!!!
Chúc Chiếu chân nhân giận đến choáng váng đầu óc, chạy nhanh tìm Tiểu Biên "Quỷ biết" muốn nói lý lẽ, ai ngờ Tiểu Biên kia vừa nhìn thấy lão, ngược lại như gặp được kẻ thù của mình:【Chúc Chiếu chân nhân, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với ông? Trước kia chúng ta hợp tác với nhau cực kỳ ăn ý, ông bói tin hot, tôi giúp ông đăng bài, đôi bên cùng có lợi, sao bây giờ lại lấy tin giả mà lừa gạt tôi?! Tôi tin tưởng ông, mới không đi xác thực thông tin ấy là thật hay giả. Hiện tại tôi đã bị cho thôi việc, còn nợ 50.000 điểm vào tài khoản chính thức! Tôi không muốn sống nữa, đợi đi, tôi sẽ lấy dây thừng treo cổ ngay bây giờ! Tôi sẽ mặc quần đỏ, dùng dây thừng khóa dương treo cổ! Hôm nay giờ âm ba khắc, âm vị là đoái vị, tôi sẽ treo cổ tự tử, xuống Đồng Trụ Địa Ngục làm lệ quỷ, chờ ông ở đó!!!】
Chúc Chiếu chân nhân hoàn toàn choáng váng, ngây người nhìn điện thoại di động, nửa tiếng trôi qua không nói được lời nào. Định thần lại, lão chợt hiểu ra điều gì đó, ấm ức đến hai mắt đỏ ngầu: "Ông đây trả cho tên tiểu tử thúi Diệp Kính Chi 1.000.000 tệ rồi!!!"
Vào lúc này, Hề Gia cùng Diệp Kính Chi đang trám lại lỗ thủng trên tường. Hai người làm cả đêm, cuối cùng cũng coi như ổn, đợi tới ngày mai mua cửa sổ, mua cánh cửa.
Hề Gia xuống lầu đổ rác, vừa quay lại thì thấy thiên sư áo đen đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Hề Gia hỏi: "Sao vậy, Diệp đại sư?"
Chần chừ một hồi, Diệp Kính Chi mới thành thật nói: "Chúc Chiếu tiền bối... vừa mới mắng tôi."
Hề Gia sửng sốt: "Ông ta đang gần đây à? Làm sao anh biết là ông ta, mà sao lại mắng anh?"
Diệp Kính Chi lặp lời của Chúc Chiếu tiền bối.
Hề Gia suy nghĩ một chút: "Có lẽ giờ ông ấy mới thông suốt ra, 1.000.000 so với 10.000 là quá nhiều nên có chút không muốn đưa cho chúng ta nhưng ông ta da mặt mỏng không muốn quay lại đây nên chỉ có thể mắng anh một câu. Mắng một câu có 1.000.000 tệ, hời quá là hời."
Diệp Kính Chi gật đầu.
Hề Gia đột nhiên phản ứng lại: "Khoan đã, anh nói rằng anh có thể nghe người khác nói xấu sau lưng mình sao?!"
Diệp Kính Chi nói: "Chúc Chiếu chân nhân hiện tại không còn ở Tô Châu, nhưng ông ấy nhắc tên tôi nên tôi đương nhiên cảm giác được."
Sắc mặt Hề Gia đột nhiên trở nên kỳ quái.
Trên đường về nhà, Hề Gia vài lần muốn hỏi: "Nghe thấy người khác gọi tên mình có phải là kỳ quái lắm không", "Anh làm thế nào để giải quyết vấn đề này." Nhưng lời đến bên miệng lại không thốt ra được. Cuối cùng, cậu thở dài, không nhịn được vỗ vỗ vai Diệp Kính Chi: "Diệp đại sư, pháp lực quá cao thâm, tính ra... cũng thật phiền phức. Nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao, vất vả cho anh rồi."
Diệp Kính Chi: "...???"
Hai người không nói gì nữa, khi Hề Gia mở cửa bước vào, một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cậu: "Anh là đang... quan tâm tôi sao?"
Hề Gia sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Trong màn đêm sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú và sâu thẳm của Diệp Kính Chi lộ ra vẻ kỳ lạ. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn hỏi ai đó câu hỏi kiểu này, cũng là lần đầu tiên đứng gần người khác như vậy, không biết phải sử dụng âm điệu nào, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như xưa nhưng có chút gì đó khác lạ.
Không biết vì điều gì mà Hề Gia theo bản năng gật đầu, Diệp Kính Chi tròn mắt ngạc nhiên.
Sau đó, Hề Gia mới ý thức lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Diệp đại sư... anh thật sự rất vất vả rồi."
Hai người nhanh chóng vào nhà, Diệp Kính Chi thi triển pháp thuật khóa cửa trước, sau một đêm nghỉ ngơi thì cùng nhau đi trung tâm nội thất mua sắm. Vốn dĩ Hề Gia chỉ muốn đi một mình nhưng Diệp Kính Chi lại cho rằng tại mình không phát hiện ra tà ám, làm nhà Hề Gia mới trở nên như vậy, nhất định phải đi theo.
Mua xong cửa sổ cùng cửa chính, lắp ráp tận tới chiều hôm sau, căn nhà mới trở về nguyên trạng của nó.
Tối hôm ấy, thím ba sắc mặt tái nhợt ấn chuông cửa, lấy hành lý của mình đi.
"Tiểu Quyên... căn nhà mà Tiểu Quyên thuê trước đó bây giờ đã có thể dọn qua. Nó cũng đã trả trước ba tháng. Chúng ta dự định sống một tuần ở đó, chờ Tiểu Quyên có thể xuống giường đi lại sẽ trả nhà rồi dẫn con bé về quê nằm viện. Tiểu Gia, lần này cảm ơn con, thím ba cũng không biết nói gì cho phải... Cảm ơn con, cảm ơn rất nhiều!"
Rõ ràng mới đi có một ngày mà nhìn bóng lưng của thím, Hề Gia cảm thấy bà như già thêm mười tuổi.
Hôm qua tóc thím ấy còn đen tuyền thế mà nay tóc cũng đã bạc hơn phân nửa. Lúc ấn thang máy, lưng bà còng, thân người nhỏ gầy, ánh mắt như dại ra không biết mình đang làm gì.
Cánh cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại, chia cắt Hề Gia với thím ba, cũng ngăn cách cuộc sống gia đình thím ba và cậu.
Khẽ thở dài, Hề Gia quay vào nhà, tiếp tục bận bịu bữa cơm chiều nay.
Kể từ khi gia đình thím họ rời đi, Diệp Kính Chi cũng không đi đêm bắt quỷ nữa. Lúc Hề Gia hỏi về chuyện này, Diệp Kính Chi đang ăn cơm mà hai lỗ tai đỏ lên, qua hồi lâu mới thốt lên: "Lệ quỷ ở Tô Châu gần như bắt xong rồi, có thể không cần đi bắt nữa."
Hề Gia như thông suốt, gật đầu: "Cũng đúng, bắt quỷ không phải đánh quái, ngày nào cũng bắt thì lấy đâu còn nữa."
Diệp Kính Chi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Những ngày sau đó vô cùng thoải mái.
Bởi vì âm khí quá nặng, Hề Gia có rất ít bạn bè, ngoại trừ bạn cùng phòng đại học, càng không có người thuê chung nhà. Cậu không biết cảm giác có người thuê chung là như thế nào nhưng cậu tin rằng, trên đời này không có người chung nhà nào tốt hơn Diệp Kính Chi.
Mỗi sáng thức dậy, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, ba bữa một ngày không lặp lại. Những món đó ngon đến không tin được, Hề Gia thật lòng cảm thấy nếu Diệp đại sư không làm thiên sư, đổi qua làm đầu bếp, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Hơn nữa những ngày này, Diệp Kính Chi dường như rất rảnh rỗi. Theo như lời hắn nói, lệ quỷ Tô Châu rất ít, bây giờ mỗi tối chỉ cần bớt chút thời gian ra ngoài mỗi tối xem xem là có thể ứng phó. Như vậy cả ngày, trong nhà chỉ có hai người Hề Gia và Diệp Kính Chi.
Mới đầu Hề Gia không biết ở chung với vị đứng đầu thế hệ trẻ giới Huyền học này như thế nào nhưng dần dần cậu phát hiện, bất cứ những gì mình muốn Diệp đại sư sẽ luôn bên cạnh cậu, không hề từ chối cũng không nói tiếng nào.
Xem TV một lúc, Diệp đại sư kiên nhẫn gọt táo, đưa tới.
Hề Gia vừa vui vừa lo: "Diệp đại sư?"
Diệp đại sư nói: "Đại khái tôi muốn ăn táo." Nói xong, hắn chỉ một quả táo khác trên bàn.
Hề Gia bỗng nhiên hiểu ra, là Diệp đại sư muốn ăn táo nên sẵn tiện gọt luôn cho cậu.
Những khi không xem TV, cả hai vẫn tám chuyện trên trời dưới đất.
Diệp Kính Chi không nói nhiều như Bùi Ngọc nhưng hắn hiểu biết hơn Bùi Ngọc. Hai ngày trước, Hề Gia cùng Bùi Ngọc nói về gia đình thím họ. Bùi Ngọc rất ngạc nhiên khi nghe về điều này: "Phân thân? Tôi mới chỉ nghe nói qua còn chưa từng thấy, Diệp Diêm Vương mấy này mà cũng biết nữa á?!"
Có thể thấy sự chênh lệch quá rõ ràng.
Do thể chất đặc biệt của mình, Hề Gia chú ý nhiều hơn đến các chuyện thần bí, cậu cũng biết rất nhiều tin đồn thần quái mà người thường không biết, lần này lại nghe được từ chính miệng Diệp đại sư nhiều chuyện thần bí hơn, cũng bác bỏ không ít huyền thoại đô thị của những tin đồn thất thiệt.
Hề Gia vừa pha trà vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông đồ đen đang ngồi ghế sofa.
Có lẽ giống nhau ở chỗ ít hòa đồng với mọi người, dần dần Hề Gia thấy vị Diệp đại sư này không đáng sợ như Bùi Ngọc nói. Ngoại trừ thực lực vượt quá thế hệ cùng lứa thì Diệp đại sư khá trầm tính, điềm tĩnh, bình thường không để lộ thực lực ra ngoài nhưng khi có chuyện thì lại rất đáng tin cậy.
Có những người không hay nói lời tử tế nhưng đến thời điểm mấu chốt, luôn là người đứng ra chắn mưa chắn gió.
Nghĩ đến đây, Hề Gia cong khóe miệng, hỏi: "Diệp đại sư, anh uống trà hay cà phê?"
"Gì cũng được."
Hề Gia pha một tách trà cho hai người, bưng lên bàn trà, tiếp tục xem TV. Có một bộ phim kinh dị đang được chiếu trên TV, không sai, đó là một bộ phim kinh dị nội địa mà Hề Gia đóng vào năm ngoái. Bộ phim này cậu diễn cũng khá nhiều, tổng cộng sáu cảnh. Cậu đóng vai một kẻ điên, xuyên suốt từ đầu đến cuối đều không chết.
Hề Gia cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn lên TV nhưng Diệp Kính Chi vẫn chăm chú xem TV, không bỏ sót cảnh nào.
Cốt truyện của bộ phim này khá chán, một nhóm sinh viên rảnh rỗi mạo hiểm lên núi khám phá những ngôi nhà ma ám, nhưng bọn họ chết từng người một, tưởng là quỷ quái làm nhưng thực chất là một nhân vật nào đó cố tình sát hại.
Diệp Kính Chi chăm chú nhìn chằm chằm, mỗi khi nhìn thấy người mất trí trong thôn do Hề Gia thủ vai xuất hiện, hắn ta đều ngồi thẳng lên xem vô cùng cẩn thận. Nhưng trong bộ phim này, phần của Hề Gia quá ít, đến cuối phim gộp lại không quá bốn đến năm phút.
Sau khi xem phim xong, Hề Gia cầm điều khiển từ xa lên, thuận miệng cười hỏi: "Tôi không ngờ hôm nay kênh phim lại chiếu một bộ phim kinh dị đặc biệt. Tôi có đóng vai khách mời trong những bộ kinh dị sau, cũng thật trùng hợp. Đúng rồi, Diệp đại sư, anh còn muốn xem chương trình gì? Còn coi kênh này không?"
Câu cuối cùng ý mang trêu chọc, Hề Gia tin rằng ai mà xem bộ phim kinh dị rác rưởi này nhất định sẽ không xem tiếp tập hai, huống hồ đây còn là thiên sư bắt quỷ thứ thiệt.
Tuy nhiên, điều mà Hề Gia không ngờ tới đó là Diệp Kính Chi nghiêm túc hỏi: "Xem tiếp được không?"
Hề Gia: "Giờ tôi mở chương trình gameshow..." Giọng nói đột nhiên dừng lại, Hề Gia ngạc nhiên nói: "Anh còn muốn xem tiếp?"
Diệp Kính Chi không hiểu tại sao Hề Gia lại bất ngờ như vậy: "Ừm." ngập ngừng một chút, Diệp Kính Chi cố nén giọng nói: "...Cũng khá hay mà."
Hề Gia: "..."
Những người giới Huyền học có phải mắc bệnh mèo rồi đúng không? Ngày nào cũng đi bắt quỷ còn chưa đủ, còn phải xem phim ma, hơn nữa còn là phim ma nội địa "hay" mới chịu.
Sau khi xem một bộ phim với Diệp đại sư trên điện thoại của hắn, Hề Gia quyết định trở về phòng để ngủ. Khi cậu đứng dậy quay về phòng, đi đến trước người Diệp Kính Chi, lách người đi vòng qua. Bỗng nhiên lúc này đây, trứng màu của bộ phim* xuất hiện, một giọng nữ chói tai vang khắp cả căn phòng, khiến Hề Gia hoảng hồn ngã về phía trước.
*Trứng màu của phim: có ý nghĩa là "bất ngờ". Trong những năm gần đây, các nhà sản xuất phim thường thêm một số tình tiết nhỏ thú vị vào phim, hoặc đặt một phân đoạn sau phụ đề của phim để mở đường cho phần tiếp theo của phim. Do đó, "Trứng màu" cũng có thể được chia thành hai loại: trong phim và kết phim.
Trong lúc hoảng loạn, Hề Gia dùng tay chống đỡ sofa để ổn định cơ thể. Lúc hoàn hồn lại, cúi đầu thì thấy một đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn mình. Trong sâu thẳm đôi mắt này ẩn chứa một nốt ruồi đen nhỏ, Hề Gia không khỏi nhìn chằm chằm vào nó, cậu sững sờ khi thấy nốt ruồi đột nhiên đỏ lên, nhưng khi nhìn lại thì nó đã trở lại màu đen bình thường.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt hai người, khoảng cách gần khiến Hề Gia choáng váng, đầu óc quay cuồng không biết phải làm sao. Mà cậu không biết rằng, so với sự kinh ngạc mờ mịt của mình, cái người bị cậu ôm chặt trên ghế sofa - Diệp đại sư, thậm chí còn nín thở.
Trong phòng khách, tiếng tích tắc tích tắc cứ thế vang lên. Mà trên ghế sofa, Hề Gia đè Diệp Kính Chi dưới thân, hai người nhìn nhau chằm chằm, không chút động tĩnh.
Lỗ tai Diệp Kính Chi dần dần đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn từ từ hiện lên một tầng hồng nhạt. Ngay lúc vết ửng đỏ không ngừng đậm thì Hề Gia cũng ngây ngốc không chịu buông tay, đột nhiên, sắc mặt Diệp Kính Chi biến đổi, hắn kéo cổ tay của Hề Gia, đem cậu về phía sau.
Động tác đột ngột này làm cho Hề Gia sửng sốt, Diệp Kính Chi nhanh chóng đứng dậy, lẩm bẩm một câu thần chú, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía tây bắc, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, khắp đất nước Trung Quốc, rất nhiều thiên sư dừng việc trong tay, cùng nhìn về phía tây bắc.
Hai vị lão tiền bối sống ẩn dật ở Trường An, tỉnh Thiểm Tây thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên, một vị đạo trưởng râu dài đạp đất bay lên không trung, nhìn ra xa nơi núi Ly Sơn, quan sát một lúc mới kinh ngạc nói: "Lăng Thủy Hoàng?!"
Trường An, Thiểm Tây, lăng Tần Thủy Hoàng.
Một hòa thượng mặt xám mày tro chui ra từ hầm dưới mặt đất, thân bào rách nát, như mảnh vải vụn lủng lẳng treo trên người. Khuôn mặt ông ta đầy cát, hai má vốn dĩ tròn trịa mà nay gầy xơ gầy xác, Bất Tỉnh đại sư khó khăn trèo ra khỏi hầm, vừa đứng dậy đi được hai bước thì một lão già ăn mặc như đạo sĩ bay từ phía xa đến.
Ông lão kia nhìn thấy Bất Tỉnh đại sư, vội vàng kéo hắn: "Bất Tỉnh?!"
Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của Bất Tỉnh đại sư cứ thế mà tiếp tục lảo đảo đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời của ông ta.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm túc, xoay tay lấy một tấm lá bùa dán vào đầu Bất Tỉnh đại sư. Đột nhiên hai mắt Bất Tỉnh đại sư mở to, giống như thợ lặn sắp chết đuối, hít thở từng ngụm không khí. Sau một hồi thở phì phò, Bất Tỉnh đại sư tháo lá bùa trên trán ra, túm lấy lão đạo sĩ nói: "Có thứ gì đó mới thoát ra khỏi lăng Thủy Hoàng! Nó trốn ra rồi!!!"
Tiếng than khóc của Bất Tỉnh đại sư vang khắp cả núi non. Đúng lúc có một ông lão mặc áo Thái cực, tay cầm kiếm Thái Cực từ trên trời bay xuống, nghe thấy vậy, lảo đảo rơi xuống bịch một tiếng, đập thành một cái hố lớn nửa người.
Rơi từ độ cao hơn chục mét, ông lão không rơi một giọt máu, cũng không than đau một lời. Ông lão nhanh chóng bò tới túm lấy cổ áo Bất Tỉnh đại sư nói: "Lão già mất nết Bất Tỉnh này, ông thật sự đã thả thứ kia ra mất rồi, thả nó ra rồi! Lão phu liều mạng với ông, hôm nay lão phu quyết sống mái với đồ lừa trọc say xỉn này!!!"
Tô Châu.
Vẻ mặt Diệp Kính Chi nghiêm trọng nhìn về hướng tây bắc, một phút sau mới quay đầu về phía Hề Gia: "Xảy ra chuyện rồi."
Vừa nói xong, điện thoại để trên bàn trà của Hề Gia đột nhiên sáng lên, một thông báo Wechat xuất hiện ngay trên màn hình điện thoại. Rõ ràng bản cập nhật tài khoản chính thức Wechat sẽ không hiện lên ô thông báo màn hình khóa nhưng bây giờ đây, tin tức vẫn xuất hiện trên điện thoại Hề Gia, điện thoại sáng đèn 30 giây, giống như không mở ra xem điện thoại sẽ không tắt màn hình được
Hề Gia chạm vào xem.
【Lăng Thủy Hoàng vừa có thứ gì đó vừa trốn ra, top 100 tiểu bối Mặc Đấu, người trên 50 tuổi, Trường An tập hợp! 】
Hề Gia lập tức quay sang nhìn Diệp Kính Chi. Cậu trước đây chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Kính Chi, trong đôi mắt đen láy kia là một nốt ruồi đen ẩn chứa tà khí mạnh mẽ. Đoạn tin nhắn ngắn ngủi của "Quỷ biết" không làm Hề Gia cảm nhận được tính chất nghiêm trọng nhưng khi nhìn biểu cảm của Diệp Kính Chi, tâm tình cậu lại trùng xuống một chút.
Hề Gia nói: "Lăng Thủy Hoàng này... chẳng lẽ là lăng Tần Thủy Hoàng sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải nói là lăng Tần Thủy Hoàng vẫn chưa tìm ra được sao?"
Diệp Kính Chi nói: "321 năm trước, mùa xuân năm Bính Tử, chưởng môn Thiên Cơ Môn tính ra Trường An sẽ lệ quỷ từ Đao Cư Địa Ngục xuất thế, ông ta liền triệu tập tinh anh thời đó của giới Huyền học đi Trường An cùng nhau bắt quỷ. Khi đó, giới Huyền học chết 36 người, tất cả binh đoàn lệ quỷ trốn thoát từ lăng mộ đều giết sạch. Đó là lần đầu tiên lăng Thủy Hoàng xuất hiện trên thế giới, sau lần đó nó lại trở lại dưới mặt đất."
Hề Gia nghe mà nghẹn họng nhìn trân trân, không thể tin được rằng cách đây hơn 300 năm, lăng Thủy Hoàng đã được phát hiện.
Diệp Kính Chi nói tiếp: "Hơn 300 năm nay, giới Huyền học chưa có người nào thành công tiến vào lăng Thủy Hoàng, đến nay chỉ có thể đi vào tầng một của lăng. Bên trong lăng Thủy Hoàng chôn cùng rất nhiều người, ba ngàn cung tần mỹ nữ, dàn quân Tần hùng mạnh, năm đó quân đội kia gần như hủy diệt 1/5 lực lượng tinh anh giới Huyền học, kể từ đó cả giới Huyền học bày kết giới bên ngoài lăng Thủy Hoàng. Vừa rồi, có thứ gì đó đã phá vỡ kết giới, chạy ra ngoài."
"Chỉ là một thứ gì đó? Không phải chôn cùng đội quân sao?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Chỉ có thứ gì đó thôi."
Cuối cùng Hề Gia cũng nhẹ nhõm. Tuy chuyện này không liên quan gì đến cậu nhưng nếu lăng Tần Thủy Hoàng lợi hại như Diệp Kính Chi nói, không lẽ sẽ mang đội quân lệ quỷ đáng sợ kia đi lật đổ trái đất chứ?
Diệp Kính Chi lại nghiêm mặt nói: "Nếu chỉ là hồn ma của tên lính quèn nào đó chạy ra thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu như chạy ra là một thứ gì đó cực kỳ lợi hại, hoặc là..."
Hề Gia lập tức kinh hãi: "Là Thủy Hoàng?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa."
Từ trước tới nay, Hề Gia không muốn dính dáng tới chuyện người khác nhưng cậu cũng coi trọng vấn đề liên quan tới sự tồn vong của nhân loại.
"Diệp đại sư, anh nhanh đi đi, tôi xem thấy tài khoản chính thức nói top 100 thiên sư bảng Mặc Đấu phải đi Trường An đó."
Diệp Kính Chi gật đầu, nhìn về phía Hề Gia, không có rời đi.
Hề Gia: "...?"
Hai người nhìn nhau suốt năm phút đồng hồ, Hề Gia không khỏi hỏi: "Diệp đại sư, sao không đi?"
Diệp Kính Chi nhìn cậu nói: "Anh không cần thu dọn đồ đạc để mang đi sao?"
Hề Gia: "Ah?"
Diệp Kính Chi nói: "Còn 26 ngày nữa, tôi phải tiếp tục niệm chú cho xá lợi. Trước mắt anh cứ ở Trường An đi, mỗi ngày tôi sẽ từ lăng Thủy Hoàng đi qua niệm chú cho anh, không thiếu một ngày."
Hề Gia: "..."
Tô Châu không có sân bay, bởi vì quá gần thành Hải thành, tất cả người dân ở Tô Châu sẽ đi đường cao tốc đến sân bay Hải Thành để đi máy bay. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Hề Gia đã tận mắt nhìn thấy sân bay quân sự huyền thoại duy nhất ở Tô Châu.
Khi Hề Gia và Diệp Kính Chi đến sân bay quân sự này, một chiếc máy bay nhỏ đã sẵn sàng khởi hành. Hai người lính trẻ trong quân phục bước tới hỏi tên hai người, Hề Gia không hiểu chuyện gì, báo tên của mình, còn bên kia, Diệp đại sư cũng báo tên hắn.
Nghe đến ba chữ "Diệp Kính Chi", đột nhiên hai người lính cùng quay đầu lại, cùng nhìn vào Diệp Kính Chi.
Diệp Kính Chi lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện tài khoản chính thức "Quỷ biết" đưa cho hai người kia xem. Hề Gia cau mày, cũng mở ra giao diện này đưa cho bọn họ xem.
Hai người lính chào theo nghi thức quân đội rồi cho hai người đi lên cầu thang máy bay.
Hề Gia quay đầu lại, phát hiện ra hai người lính kia vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Kính Chi, không hiểu đang nhìn cái gì nữa.
"Trường An hơi xa tí, nếu như gấp thì đi máy bay vẫn tốt hơn."
Nghe vậy, Hề Gia thu hồi tầm mắt, nói: "Máy bay so với tàu cao tốc quả thực nhanh hơn rất nhiều."
Diệp Kính Chi ngạc nhiên: "Ý tôi là có gì bay qua nhanh hơn nữa không."
Hề Gia hỏi ngược lại: "Hiện tại chúng ta không phải đang bay qua sao?"
Diệp Kính Chi muốn giải thích nhưng hai người đã vào máy bay, tiếng ồn ào truyền đến, đột nhiên tất cả mọi tiếng nói đều im bặt, một tiếng kêu chói tai vang lên: "Móa! Diệp Diêm Vương đang ở Tô Châu thiệt kìa!!!"
Trong khoang máy bay có bảy tám thanh niên, đa số đang đeo tai nghe nghe nhạc, một vài người đang tám chuyện, khoe khoang. Nhưng vào lúc này, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Hề Gia và Diệp Kính Chi đang đứng ở cửa khoang. Hầu hết đều nhìn Diệp Kính Chi, thỉnh thoảng mới nhìn sang Hề Gia.
Thanh niên hét lên ba chữ "Diệp Diêm Vương" sợ đến mức chui vào một góc, vùi mặt vô vách khoang máy bay, không dám quay đầu lại nhìn.
Diệp Kính Chi dường như không nghe thấy gì, hắn nhìn xung quanh rồi tìm một chỗ ngồi xuống với Hề Gia. Sau khi ngồi xuống, năm phút sau, Hề Gia nghe thấy tiếng sột soạt phát ra sau lưng. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy đám thanh niên kia đều đang cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu ra cử chỉ với nhau.
Chắc là cầm điện thoại nhắn tin rồi.
Mặc dù không nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa mấy thanh niên này, nhưng Hề Gia đoán có thể bên kia đang nói về Diệp Kính Chi.
Mấy thanh niên này chắc chắn là top 100 tài năng trẻ của bảng Mặc Đấu nhưng có lẽ không ai trong số họ trong top 10. Ngay cả Bùi Ngọc, người đứng thứ bảy bảng Mặc Đấu mỗi lần nhắc tới Diệp Kính Chi, đều sợ đến tái mặt, e rằng mấy người ở đây chắc còn sợ hắn hơn nữa.
Bị những người đồng trang lứa nhìn bằng cặp mắt sợ hãi là cảm giác như thế nào nhỉ...
Hề Gia không khỏi nhìn sang Diệp Kính Chi, nhìn một hồi Diệp Kính Chi cũng quay sang nhìn cậu. Nghĩ một chút, Diệp đại sư nhét đống đồ ăn nhẹ trước mặt mình đặt vào tay Hề Gia.
Hề Gia: "..."
Giống như một số loài động vật đem của cải của mình cho nửa kia, Diệp đại sư đem đồ uống trước mặt Hề Gia.
Hề Gia: "...Cảm ơn nhưng tôi không đói, cũng không khát."
Diệp đại sư có chút thất vọng mà "Uhm" một tiếng.
Vào lúc này, Hề Gia không thể tưởng tượng ra mèo đen trừ tà mà sợ đến mức thành một bé mèo đen, là bé Túng Túng nhà cậu chứ đâu, nhưng kia là tinh anh của bảng Mặc Đấu cơ mà? Nhưng chỉ có Bùi thần côn là thuyết phục được cậu, bọn họ cũng sợ Diệp Diêm Vương đấy nhưng tuyệt đối không sợ tới mức mà trốn sau thanh sắt mà run lẩy bẩy như vậy.
【Diệp Diêm Vương! Hắn thật sự ở Tô Châu đó! Tuần trước "Quỷ biết" bác bỏ tin đồn kia làm tôi nghĩ rằng bài đó viết sai sự thật, nhưng ngờ đâu chuyện Diệp Diêm Vương ở Tô Châu là thật đó. 】
【Vừa rồi tôi gọi hắn là Diệp Diêm Vương, không biết có bị nghe thấy không nữa? Làm tôi hết hồn rớt mấy con cá khô ra ngoài luôn. 】
【Diệp Diêm Vương chắc chắn nghe thấy đấy, Lý đạo hữu, ông đừng lừa mình dối người nữa nhưng Diệp Diêm Vương cũng không vì chuyện này mà để ý đâu. Năm trước tôi đi bắt quỷ có chạm mặt hắn ở Hải Thành, lúc đó lệ quỷ kia quá mạnh, tài xế già của tôi thiếu chút nữa muốn lật xe, may là Diệp Diêm Vương tới kịp, cứu tôi một mạng. Nhưng mà sau đó Diệp Diêm Vương cũng không lấy điểm từ lệ quỷ kia, điểm đều được tính cho tôi.】
【Ơ mà người bên cạnh hắn là ai nhỉ? Sao tôi chưa từng gặp qua nhưng có chút quen quen á...】
【Tôi biết anh ấy, tôi biết anh ấy! Chẳng phải đó là người trong bài báo sai sự thật về Vợ chưa cưới của Diệp Kính Chi hồi tuần trước sao? 】
...
Hề Gia chưa bao giờ đi máy bay nhanh như vậy, một tiếng sau bọn họ đã đến Trường An. Diệp Kính Chi xuống máy bay trước, Hề Gia đang chuẩn bị đuổi theo thì thấy một thanh niên đầu đinh nhanh chóng đi tới, nhìn cậu cười hihi: "Vị đạo hữu này tên gì vậy? Add Wechat nha."
Hề Gia: "..."
Loại cảm giác "Người đẹp ơi add Wechat nha" có gì đó sai sai!
Mấy người giới Huyền học có thể bình thường được không vậy!!!
- ------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Bị vợ yêu đè vô sofa ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
C+: Ngày nào cũng được mấy người giới Huyền học 'khai sáng' 눈_눈
- ----------
Không giờ đã điểm, âm khí nhân gian cực thịnh, đây chính là thời điểm ra ngoài bắt quỷ.
Tại một vùng ngoại ô của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, vị lão thiên sư đang dùng một thanh kiếm gỗ đào* đâm vào ngực lệ quỷ. Lệ quỷ rống lên vì đau, vẻ mặt thiên sư nghiêm lại, miệng niệm chú, mong muốn thu phục lệ quỷ, đột nhiên từ trong túi vang lên một tiếng chuông kỳ quái.
"Bát quái* tới, bát quái tới, bát quái tới... bát quái tới, bát quái tới, bát quái tới..."
Giọng lão thiên sư đang niệm chú bỗng im bặt, lệ quỷ ngơ ngác nhìn lão, không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy lão thiên sư một tay cầm kiếm gỗ đào đâm lệ quỷ, kiếm xuyên như xiên thịt nướng, phất tay áo nói: "Đợi chút, để lão phu xem hôm nay có drama gì."
Lệ quỷ: "..."
Ông bị thần kinh à! Lệ quỷ chúng nó không cần mặt mũi sao!!!
Những tình huống như thế này đang diễn ra khắp nơi ở Trung Quốc.
Trong một biệt thự ở ngoại ô Hà Thành, Kỳ Sơn đạo sĩ một giây trước vẫn còn ngủ say, 12 giờ vừa điểm, lão liền tỉnh. Lão thiên sư tóc bạc sờ sờ râu, mở di động nhìn thoáng qua rồi cười một trận ha hả lên.
Xoảng!
Một phút sau, con trai của Kỳ Sơn đạo sĩ đau khổ chạy lên lầu: "Ba! Đây là cái cửa sổ thứ hai mà chúng ta thay trong tháng này rồi đó, ba đừng xem "Quỷ biết" nữa được không? Có muốn xem "Quỷ biết" thì cũng đừng làm kinh động bằng cách phá cửa sổ nữa có được không!!!"
Lần này, Kỳ Sơn đạo sĩ vui đến mức không nói nên lời, lão nhân gia trực tiếp cầm điện thoại đưa cho con trai, con lão vừa nhìn qua màn hình di động trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc: "Diệp tiểu hữu thật sự đã tìm thấy vị hôn thê rồi sao?!"
Chuyện này phải bắt đầu từ tuần trước.
Từ lúc một vị nhân sĩ xa lạ tung tin Diệp Diêm Vương có hôn ước từ bé, giới Huyền học đã lâu không có chuyện gì hot lập tức trở nên bàn tán rôm rả.
Người ta nói vào ngày đó, Thiên Cơ Môn Chúc Phong chân nhân bói ra tám mươi mốt quẻ, ném vỡ mười một mai rùa vẫn chưa bói ra được ai là hôn thê của Diệp Diêm Vương; cũng nghe nói, tất cả những tiền bối là bạn của Dịch Lăng Tử đều bị hỏi tới hỏi lui, tuy nhiên, họ chỉ có thể chua xót nói: "Chuyện phiếm này không phải do lão phu tuôn ra, lão phu còn không biết Dịch Lăng Tử đã định hôn từ bé cho đệ tử hắn nữa!"
Càng không tìm ra đáp án, là càng chọc người khác tò mò.
Bản thân Thiên Cơ Môn là chuyên về bói toán, mỗi thiên sư đều sẽ bấm ngón tay hai lần. Nhưng mấy ngày liền, chưởng môn Thiên Cơ Môn Chúc Phong chân nhân đều bấm không ra cô gái được đính ước là ai, do đó với dân thường bọn họ càng tính không ra. Vậy là từ ngày đó, "Quỷ biết" mở ra một loạt các chuyên đề, rất nhiều thiên sư tích cực đóng góp gửi bài, suy đoán thân phận của cô gái nặng âm khí kia.
Bói không ra, chứng tỏ thực lực rất mạnh, có thể che dấu được cả thân phận.
Người này có thể mạnh tới mức nào mà ngay cả Chúc Phong chân nhân cũng không bói ra được tên của cô ấy?
Lúc đầu, mọi người còn bàn tán vị hôn thê này là ai, về sau đề tài lại lái sang thành: "Nếu Diệp Diêm Vương kết hôn cùng nữ đạo hữu dũng mãnh kia, thì những đứa con mà họ sinh ra sẽ đáng sợ như thế nào?", "Nếu con của Diệp Diêm Vương mạnh hơn Diệp Diêm Vương thì nó sẽ được gọi là gì? Diệp Vô Song? Diệp Thượng Thiên?"...
Bởi vì đã lâu không có chuyện hot như vậy, nên chuyện hôn ước từ bé của Diệp Kính Chi làm giới Huyền học thảo luận suốt ba ngày. Nhưng qua ba ngày, không còn nhiều tin tức xuất hiện, mọi người liền đổi chủ đề khác.
Cho đến hôm nay, "Quỷ biết" đã đăng một bài viết với tiêu đề-
《Khi anh ấy tìm thấy vị hôn thê của mình, trong tay đang cầm cái thứ to to...》
Không nhắc tới họ tên nhưng khi đề cập đến vị hôn thê, mọi người liền hiểu ngay: Diệp Diêm Vương!
Vậy đó, nhìn thấy chữ "Cái thứ to to", vô số thiên sư liền há hốc mồm, vội vàng click vào bài viết. Chỉ trong vòng ba phút, cả ngàn bình luận chật kín khu đăng bình luận "Quỷ biết".
【Thánh giật tít! Lão phu bình sinh ghét nhất là giật tít, Tiểu Biên, dám cho lão phu biết trụ sở của cậu ở đâu không? Lão phu muốn chỉ giáo một chút! 】
【666, tôi phục ban tiêu đề của "Quỷ biết" quá, cái chổi mà cũng có thể viết thành thứ thô thô, hahaha. Tôi vốn cho rằng đây chỉ là giật tít thông thường, vốn dĩ không tìm được hôn thê Diệp Diêm Vương, không ngờ rằng trong bài viết là có! 】
【Tô Châu? Hôn thê của Diệp Diêm Vương ở Tô Châu sao? Bần tăng cũng đang ở Tô Châu!】
【Có vị đạo hữu nào ở Tô Châu không? Mai lập kèo đi xem nữ đạo sĩ dũng mãnh trông như thế nào nhé.】
...
Trụ sở tài khoản chính thức "Quỷ biết".
Hôm nay khi bài viết kia được đăng, lượt click vào tăng lên không ngừng, các bình luận, lượt like cũng vượt quá 10.000 lần so với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có một vấn đề mà Hề Gia chưa biết và Bùi Ngọc cũng quên nói với cậu, rằng bất cứ ai Theo Dõi "Quỷ biết" đều được miễn phí một tháng đọc tin. Trong một tháng Theo Dõi "Quỷ biết" tất cả bài viết, bình luận đều được xem miễn phí. Một tháng sau, phải có điểm mỗi tháng để được đọc và bình luận.
Đông Tấn tất nhiên không dám làm, tài khoản chính thức nào dám có điều khoản như vậy chắc chắn chỉ có nước đóng cửa. Nhưng ở "Quỷ biết" chính là như vậy, được sửa đổi và vận hành bởi các đệ tử của Thiên Công Trai, dù cho anh có là lão tiền bối pháp lực cao thâm, muốn đọc bài viết trong một tháng hã? Xin lỗi nha, đăng ký tháng đi!
Đối với Diệp Kính Chi và Bùi Ngọc, điểm không thành vấn đề nhưng đối với nhiều thiên sư khác, đó vẫn là một khoản chi không nhỏ. Vì vậy, "Quỷ biết" đã làm thêm một điều nữa: không cần phải đăng ký tháng, cho phép xem trước tiêu đề cùng một trăm chữ bài viết trong ngày. Muốn xem toàn bộ ư? Không sao, 0.1 điểm cho một bài viết, mời!
Ở phía sau nhìn thấy điểm số tăng lên không ngừng, nhóm Tiểu Biên cười không ngớt miệng.
Mà bên kia, Chúc Chiếu chân nhân cười đến chảy cả nước miếng. Lão nhanh chóng lau nó và gửi đi một tin Wechat:【Thế nào? Tin tức của bần đạo có lợi hại không? Bần đạo cuối cùng cũng có được kha khá điểm, mau gửi điểm cho ta!】
Tiểu Biên lập tức trả lời lại:【Chúc Chiếu tiền bối, trước mắt ngài có 80.000 điểm đọc cùng với 20.000 điểm bình luận.】
Chúc Chiếu chân nhân vui vẻ gật đầu, lúc này nhìn thấy avatar của Diệp Kính Chi đột nhiên xuất hiện ở trang đầu Wechat, Chúc Chiếu tiền bối sợ đến mức như từ trên trời rơi xuống, sau khi mở tin nhắn ra, lão thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp chuyển khoản:【Lỗi của bần đạo, là bần đạo sai, không cẩn thận làm hư cửa nhà Diệp tiểu hữu.】
Diệp Kính Chi vừa click vào chuyển khoản, vẫn chưa mở miệng thì Hề Gia bên cạnh đã ngây người ra: "1.000.000 tệ?!" (~3 tỷ rưỡi VND)
Diệp Kính Chi suy nghĩ một chút sau đó trả lời:【Chúc Chiếu tiền bối, đó không phải là cửa nhà ta.】hmm, ít nhất không phải bây giờ.
Hề Gia nói: "Vấn đề không phải là vậy, mà là cái cửa này chỉ cần 10.000 tệ thôi (~35 triệu VND), sao mà chuyển khoản tới 1.000.000 tệ?" Hơn nữa Wechat đã cho phép chuyển thẳng 1.000.000 tệ bao giờ thế? Sao cậu chưa biết?
Chúc Chiếu chân nhân thật là một người cực hào phóng:【Mấy chữ số A Rat này bất tiện quá, chữ Trung Quốc của chúng ta ở đâu cơ chứ, làm hại bần đạo nhìn không cẩn thận dư hai số không. Diệp tiểu hữu, không cần khách khí, chỉ là một triệu thôi mà, xem như bần đạo bồi thường cho hai người.】
Hề Gia: "..."
Một triệu thôi mà... Ông dám lặp lại lần nữa không, ông biết chữ "thôi mà" đó là bao nhiêu không hã?
Còn nữa đây không phải là chữ số A Rat, là chữ số Ả Rập!
Hề Gia nhớ lại ông lão tóc trắng vừa rồi phá cửa nhà cậu, càng nghĩ càng thấy người này vừa ngốc vừa gian xảo. Mà cậu lại không biết rằng, bây giờ đây Chúc Chiếu chân nhân đang cười tủm tỉm vuốt màn hình điện thoại, hào hứng nói: "Một trăm ngàn điểm! Một trăm ngàn điểm! Diệp tiểu hữu thật dễ bị lừa!"
Trên tài khoản chính thức của "Quỷ biết", mấy nhóm thiên sư thảo luận hết sức sôi nổi. Hai mươi phút sau, Bùi Ngọc, người vừa bắt xong hai con quỷ mở điện thoại lên xem chuyện phiếm ngày hôm nay, vừa xem được một nửa thì không khỏi giật mình: "Đậu! Đây không phải anh Gia sao?!"
『Hôn thê của Diệp đạo hữu vẻ ngoài thanh tú, cao 1m8, rất gầy, tóc ngắn. Chuyện xảy ra quá gấp, đăng tin hot cũng chưa kịp chụp ảnh người kia. Tiểu Biên vô cùng lấy làm tiếc chuyện đó nhưng phóng viên đã chu đáo sử dụng các kỹ thuật thu nhỏ để khôi phục diện mạo chung của người ấy, như hình bên dưới. 』
【Nhìn thì đẹp đấy nhưng sao lại hơi... giống đàn ông?】
【1m8? Tôi còn chưa tới 1m8 nữa! Quả đúng là vợ của Diệp Diêm Vương, chiều cao cũng khác người thường. Diệp Diêm Vương tiên phong học tập người phàm, sống thử trước khi kết hôn.】
【Trần đời mới thấy... một người phụ nữ nhìn giống đàn ông như vậy!】
Bùi Ngọc: "..." Trời má vị hôn thê gì chứ, anh Gia của tôi mà!!!
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc vội vàng mở nick clone lên phản hồi.
【Đây đúng là một người đàn ông, tôi biết anh ấy. Gần đây Diệp Diêm Vương ở chung với anh ấy là để giúp anh ấy che giấu âm khí, âm khí của anh ta rất là nặng, là cực âm thân thể trong truyền thuyết đấy nhưng căn bản anh ấy không phải là vợ của Diệp Diêm Vương!】
Ba phút sau, Chúc Chiếu chân nhân đang hào hứng chờ được cộng điểm thì nhận được một thông báo.
【Chúc Chiếu chân nhân thân mến,
Tài khoản chính thức "Quỷ biết ta đã trải qua những gì" từ lúc thành lập cho đến nay được xem là phương tiện truyền thông duy nhất của giới Huyền học, chưa từng đưa thông tin sai sự thật, luôn đề cao tính xác thực của mỗi thông tin, một lòng cập nhật tin tức hằng ngày vì tập thể đại thiên sư nhằm kiến tạo hài hòa giới Huyền học.
Trải qua quá trình điều tra, tin tức mà Chúc Chiếu chân nhân cung cấp cho chúng tôi là hoàn toàn sai sự thật. Chúng tôi có quyền buộc Chúc Chiếu chân nhân phải chịu trách nhiệm cho những gì ngài cung cấp.
Do đó chúng tôi đề xuất như sau, sau khi trừ đi số dư tài khoản của Chúc Chiếu chân nhân, tổng cộng 31.543 điểm; Chúc Chiếu chân nhân nợ chúng tôi 68.457 điểm.
Vui lòng thanh toán hết phần nợ trong vòng một năm, nếu không chúng tôi sẽ cấm Theo Dõi tài khoản chính thức của Chúc Chiếu chân nhân. Ngoài ra, chúng tôi cấm Chúc Chiếu chân nhân bình luận trong bài viết, thời hạn là một năm; cấm Chúc Chiếu chân nhân cung cấp tin tức hot; thời hạn là một năm.】
Chúc Chiếu chân nhân không tin vào mắt mình mà phản hồi:【Sao có thể như vậy! Cô gái kia âm khí rất nặng, bần đạo tận mắt nhìn thấy mà!】
【Quỷ biết ta đã trải qua những gì: Chúc Chiếu chân nhân, xin hỏi ngài đã nhìn bằng con mắt nào?】
Chúc Chiếu chân nhân:【Bần đạo nhìn bằng cả hai mắt!】
【Quỷ biết ta đã trải qua những gì: Chào mừng ngài đến với dịch vụ đổi mắt của Thần Nông cốc, một con mắt 10.000 điểm, hai con mắt thì được giảm 30%, chỉ cần 14.000 điểm.】
Hàm ý: Ông bị mù ấy!
Chúc Chiếu chân nhân: "@#[email protected]#[email protected]#!!!"
Một điểm còn không kiếm được lại còn bị nợ hơn 60.000 điểm!!!
Chúc Chiếu chân nhân giận đến choáng váng đầu óc, chạy nhanh tìm Tiểu Biên "Quỷ biết" muốn nói lý lẽ, ai ngờ Tiểu Biên kia vừa nhìn thấy lão, ngược lại như gặp được kẻ thù của mình:【Chúc Chiếu chân nhân, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với ông? Trước kia chúng ta hợp tác với nhau cực kỳ ăn ý, ông bói tin hot, tôi giúp ông đăng bài, đôi bên cùng có lợi, sao bây giờ lại lấy tin giả mà lừa gạt tôi?! Tôi tin tưởng ông, mới không đi xác thực thông tin ấy là thật hay giả. Hiện tại tôi đã bị cho thôi việc, còn nợ 50.000 điểm vào tài khoản chính thức! Tôi không muốn sống nữa, đợi đi, tôi sẽ lấy dây thừng treo cổ ngay bây giờ! Tôi sẽ mặc quần đỏ, dùng dây thừng khóa dương treo cổ! Hôm nay giờ âm ba khắc, âm vị là đoái vị, tôi sẽ treo cổ tự tử, xuống Đồng Trụ Địa Ngục làm lệ quỷ, chờ ông ở đó!!!】
Chúc Chiếu chân nhân hoàn toàn choáng váng, ngây người nhìn điện thoại di động, nửa tiếng trôi qua không nói được lời nào. Định thần lại, lão chợt hiểu ra điều gì đó, ấm ức đến hai mắt đỏ ngầu: "Ông đây trả cho tên tiểu tử thúi Diệp Kính Chi 1.000.000 tệ rồi!!!"
Vào lúc này, Hề Gia cùng Diệp Kính Chi đang trám lại lỗ thủng trên tường. Hai người làm cả đêm, cuối cùng cũng coi như ổn, đợi tới ngày mai mua cửa sổ, mua cánh cửa.
Hề Gia xuống lầu đổ rác, vừa quay lại thì thấy thiên sư áo đen đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Hề Gia hỏi: "Sao vậy, Diệp đại sư?"
Chần chừ một hồi, Diệp Kính Chi mới thành thật nói: "Chúc Chiếu tiền bối... vừa mới mắng tôi."
Hề Gia sửng sốt: "Ông ta đang gần đây à? Làm sao anh biết là ông ta, mà sao lại mắng anh?"
Diệp Kính Chi lặp lời của Chúc Chiếu tiền bối.
Hề Gia suy nghĩ một chút: "Có lẽ giờ ông ấy mới thông suốt ra, 1.000.000 so với 10.000 là quá nhiều nên có chút không muốn đưa cho chúng ta nhưng ông ta da mặt mỏng không muốn quay lại đây nên chỉ có thể mắng anh một câu. Mắng một câu có 1.000.000 tệ, hời quá là hời."
Diệp Kính Chi gật đầu.
Hề Gia đột nhiên phản ứng lại: "Khoan đã, anh nói rằng anh có thể nghe người khác nói xấu sau lưng mình sao?!"
Diệp Kính Chi nói: "Chúc Chiếu chân nhân hiện tại không còn ở Tô Châu, nhưng ông ấy nhắc tên tôi nên tôi đương nhiên cảm giác được."
Sắc mặt Hề Gia đột nhiên trở nên kỳ quái.
Trên đường về nhà, Hề Gia vài lần muốn hỏi: "Nghe thấy người khác gọi tên mình có phải là kỳ quái lắm không", "Anh làm thế nào để giải quyết vấn đề này." Nhưng lời đến bên miệng lại không thốt ra được. Cuối cùng, cậu thở dài, không nhịn được vỗ vỗ vai Diệp Kính Chi: "Diệp đại sư, pháp lực quá cao thâm, tính ra... cũng thật phiền phức. Nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao, vất vả cho anh rồi."
Diệp Kính Chi: "...???"
Hai người không nói gì nữa, khi Hề Gia mở cửa bước vào, một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cậu: "Anh là đang... quan tâm tôi sao?"
Hề Gia sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Trong màn đêm sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú và sâu thẳm của Diệp Kính Chi lộ ra vẻ kỳ lạ. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn hỏi ai đó câu hỏi kiểu này, cũng là lần đầu tiên đứng gần người khác như vậy, không biết phải sử dụng âm điệu nào, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như xưa nhưng có chút gì đó khác lạ.
Không biết vì điều gì mà Hề Gia theo bản năng gật đầu, Diệp Kính Chi tròn mắt ngạc nhiên.
Sau đó, Hề Gia mới ý thức lại, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Diệp đại sư... anh thật sự rất vất vả rồi."
Hai người nhanh chóng vào nhà, Diệp Kính Chi thi triển pháp thuật khóa cửa trước, sau một đêm nghỉ ngơi thì cùng nhau đi trung tâm nội thất mua sắm. Vốn dĩ Hề Gia chỉ muốn đi một mình nhưng Diệp Kính Chi lại cho rằng tại mình không phát hiện ra tà ám, làm nhà Hề Gia mới trở nên như vậy, nhất định phải đi theo.
Mua xong cửa sổ cùng cửa chính, lắp ráp tận tới chiều hôm sau, căn nhà mới trở về nguyên trạng của nó.
Tối hôm ấy, thím ba sắc mặt tái nhợt ấn chuông cửa, lấy hành lý của mình đi.
"Tiểu Quyên... căn nhà mà Tiểu Quyên thuê trước đó bây giờ đã có thể dọn qua. Nó cũng đã trả trước ba tháng. Chúng ta dự định sống một tuần ở đó, chờ Tiểu Quyên có thể xuống giường đi lại sẽ trả nhà rồi dẫn con bé về quê nằm viện. Tiểu Gia, lần này cảm ơn con, thím ba cũng không biết nói gì cho phải... Cảm ơn con, cảm ơn rất nhiều!"
Rõ ràng mới đi có một ngày mà nhìn bóng lưng của thím, Hề Gia cảm thấy bà như già thêm mười tuổi.
Hôm qua tóc thím ấy còn đen tuyền thế mà nay tóc cũng đã bạc hơn phân nửa. Lúc ấn thang máy, lưng bà còng, thân người nhỏ gầy, ánh mắt như dại ra không biết mình đang làm gì.
Cánh cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại, chia cắt Hề Gia với thím ba, cũng ngăn cách cuộc sống gia đình thím ba và cậu.
Khẽ thở dài, Hề Gia quay vào nhà, tiếp tục bận bịu bữa cơm chiều nay.
Kể từ khi gia đình thím họ rời đi, Diệp Kính Chi cũng không đi đêm bắt quỷ nữa. Lúc Hề Gia hỏi về chuyện này, Diệp Kính Chi đang ăn cơm mà hai lỗ tai đỏ lên, qua hồi lâu mới thốt lên: "Lệ quỷ ở Tô Châu gần như bắt xong rồi, có thể không cần đi bắt nữa."
Hề Gia như thông suốt, gật đầu: "Cũng đúng, bắt quỷ không phải đánh quái, ngày nào cũng bắt thì lấy đâu còn nữa."
Diệp Kính Chi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Những ngày sau đó vô cùng thoải mái.
Bởi vì âm khí quá nặng, Hề Gia có rất ít bạn bè, ngoại trừ bạn cùng phòng đại học, càng không có người thuê chung nhà. Cậu không biết cảm giác có người thuê chung là như thế nào nhưng cậu tin rằng, trên đời này không có người chung nhà nào tốt hơn Diệp Kính Chi.
Mỗi sáng thức dậy, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, ba bữa một ngày không lặp lại. Những món đó ngon đến không tin được, Hề Gia thật lòng cảm thấy nếu Diệp đại sư không làm thiên sư, đổi qua làm đầu bếp, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Hơn nữa những ngày này, Diệp Kính Chi dường như rất rảnh rỗi. Theo như lời hắn nói, lệ quỷ Tô Châu rất ít, bây giờ mỗi tối chỉ cần bớt chút thời gian ra ngoài mỗi tối xem xem là có thể ứng phó. Như vậy cả ngày, trong nhà chỉ có hai người Hề Gia và Diệp Kính Chi.
Mới đầu Hề Gia không biết ở chung với vị đứng đầu thế hệ trẻ giới Huyền học này như thế nào nhưng dần dần cậu phát hiện, bất cứ những gì mình muốn Diệp đại sư sẽ luôn bên cạnh cậu, không hề từ chối cũng không nói tiếng nào.
Xem TV một lúc, Diệp đại sư kiên nhẫn gọt táo, đưa tới.
Hề Gia vừa vui vừa lo: "Diệp đại sư?"
Diệp đại sư nói: "Đại khái tôi muốn ăn táo." Nói xong, hắn chỉ một quả táo khác trên bàn.
Hề Gia bỗng nhiên hiểu ra, là Diệp đại sư muốn ăn táo nên sẵn tiện gọt luôn cho cậu.
Những khi không xem TV, cả hai vẫn tám chuyện trên trời dưới đất.
Diệp Kính Chi không nói nhiều như Bùi Ngọc nhưng hắn hiểu biết hơn Bùi Ngọc. Hai ngày trước, Hề Gia cùng Bùi Ngọc nói về gia đình thím họ. Bùi Ngọc rất ngạc nhiên khi nghe về điều này: "Phân thân? Tôi mới chỉ nghe nói qua còn chưa từng thấy, Diệp Diêm Vương mấy này mà cũng biết nữa á?!"
Có thể thấy sự chênh lệch quá rõ ràng.
Do thể chất đặc biệt của mình, Hề Gia chú ý nhiều hơn đến các chuyện thần bí, cậu cũng biết rất nhiều tin đồn thần quái mà người thường không biết, lần này lại nghe được từ chính miệng Diệp đại sư nhiều chuyện thần bí hơn, cũng bác bỏ không ít huyền thoại đô thị của những tin đồn thất thiệt.
Hề Gia vừa pha trà vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông đồ đen đang ngồi ghế sofa.
Có lẽ giống nhau ở chỗ ít hòa đồng với mọi người, dần dần Hề Gia thấy vị Diệp đại sư này không đáng sợ như Bùi Ngọc nói. Ngoại trừ thực lực vượt quá thế hệ cùng lứa thì Diệp đại sư khá trầm tính, điềm tĩnh, bình thường không để lộ thực lực ra ngoài nhưng khi có chuyện thì lại rất đáng tin cậy.
Có những người không hay nói lời tử tế nhưng đến thời điểm mấu chốt, luôn là người đứng ra chắn mưa chắn gió.
Nghĩ đến đây, Hề Gia cong khóe miệng, hỏi: "Diệp đại sư, anh uống trà hay cà phê?"
"Gì cũng được."
Hề Gia pha một tách trà cho hai người, bưng lên bàn trà, tiếp tục xem TV. Có một bộ phim kinh dị đang được chiếu trên TV, không sai, đó là một bộ phim kinh dị nội địa mà Hề Gia đóng vào năm ngoái. Bộ phim này cậu diễn cũng khá nhiều, tổng cộng sáu cảnh. Cậu đóng vai một kẻ điên, xuyên suốt từ đầu đến cuối đều không chết.
Hề Gia cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn lên TV nhưng Diệp Kính Chi vẫn chăm chú xem TV, không bỏ sót cảnh nào.
Cốt truyện của bộ phim này khá chán, một nhóm sinh viên rảnh rỗi mạo hiểm lên núi khám phá những ngôi nhà ma ám, nhưng bọn họ chết từng người một, tưởng là quỷ quái làm nhưng thực chất là một nhân vật nào đó cố tình sát hại.
Diệp Kính Chi chăm chú nhìn chằm chằm, mỗi khi nhìn thấy người mất trí trong thôn do Hề Gia thủ vai xuất hiện, hắn ta đều ngồi thẳng lên xem vô cùng cẩn thận. Nhưng trong bộ phim này, phần của Hề Gia quá ít, đến cuối phim gộp lại không quá bốn đến năm phút.
Sau khi xem phim xong, Hề Gia cầm điều khiển từ xa lên, thuận miệng cười hỏi: "Tôi không ngờ hôm nay kênh phim lại chiếu một bộ phim kinh dị đặc biệt. Tôi có đóng vai khách mời trong những bộ kinh dị sau, cũng thật trùng hợp. Đúng rồi, Diệp đại sư, anh còn muốn xem chương trình gì? Còn coi kênh này không?"
Câu cuối cùng ý mang trêu chọc, Hề Gia tin rằng ai mà xem bộ phim kinh dị rác rưởi này nhất định sẽ không xem tiếp tập hai, huống hồ đây còn là thiên sư bắt quỷ thứ thiệt.
Tuy nhiên, điều mà Hề Gia không ngờ tới đó là Diệp Kính Chi nghiêm túc hỏi: "Xem tiếp được không?"
Hề Gia: "Giờ tôi mở chương trình gameshow..." Giọng nói đột nhiên dừng lại, Hề Gia ngạc nhiên nói: "Anh còn muốn xem tiếp?"
Diệp Kính Chi không hiểu tại sao Hề Gia lại bất ngờ như vậy: "Ừm." ngập ngừng một chút, Diệp Kính Chi cố nén giọng nói: "...Cũng khá hay mà."
Hề Gia: "..."
Những người giới Huyền học có phải mắc bệnh mèo rồi đúng không? Ngày nào cũng đi bắt quỷ còn chưa đủ, còn phải xem phim ma, hơn nữa còn là phim ma nội địa "hay" mới chịu.
Sau khi xem một bộ phim với Diệp đại sư trên điện thoại của hắn, Hề Gia quyết định trở về phòng để ngủ. Khi cậu đứng dậy quay về phòng, đi đến trước người Diệp Kính Chi, lách người đi vòng qua. Bỗng nhiên lúc này đây, trứng màu của bộ phim* xuất hiện, một giọng nữ chói tai vang khắp cả căn phòng, khiến Hề Gia hoảng hồn ngã về phía trước.
*Trứng màu của phim: có ý nghĩa là "bất ngờ". Trong những năm gần đây, các nhà sản xuất phim thường thêm một số tình tiết nhỏ thú vị vào phim, hoặc đặt một phân đoạn sau phụ đề của phim để mở đường cho phần tiếp theo của phim. Do đó, "Trứng màu" cũng có thể được chia thành hai loại: trong phim và kết phim.
Trong lúc hoảng loạn, Hề Gia dùng tay chống đỡ sofa để ổn định cơ thể. Lúc hoàn hồn lại, cúi đầu thì thấy một đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn mình. Trong sâu thẳm đôi mắt này ẩn chứa một nốt ruồi đen nhỏ, Hề Gia không khỏi nhìn chằm chằm vào nó, cậu sững sờ khi thấy nốt ruồi đột nhiên đỏ lên, nhưng khi nhìn lại thì nó đã trở lại màu đen bình thường.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt hai người, khoảng cách gần khiến Hề Gia choáng váng, đầu óc quay cuồng không biết phải làm sao. Mà cậu không biết rằng, so với sự kinh ngạc mờ mịt của mình, cái người bị cậu ôm chặt trên ghế sofa - Diệp đại sư, thậm chí còn nín thở.
Trong phòng khách, tiếng tích tắc tích tắc cứ thế vang lên. Mà trên ghế sofa, Hề Gia đè Diệp Kính Chi dưới thân, hai người nhìn nhau chằm chằm, không chút động tĩnh.
Lỗ tai Diệp Kính Chi dần dần đỏ lên, trên khuôn mặt trắng nõn từ từ hiện lên một tầng hồng nhạt. Ngay lúc vết ửng đỏ không ngừng đậm thì Hề Gia cũng ngây ngốc không chịu buông tay, đột nhiên, sắc mặt Diệp Kính Chi biến đổi, hắn kéo cổ tay của Hề Gia, đem cậu về phía sau.
Động tác đột ngột này làm cho Hề Gia sửng sốt, Diệp Kính Chi nhanh chóng đứng dậy, lẩm bẩm một câu thần chú, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía tây bắc, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, khắp đất nước Trung Quốc, rất nhiều thiên sư dừng việc trong tay, cùng nhìn về phía tây bắc.
Hai vị lão tiền bối sống ẩn dật ở Trường An, tỉnh Thiểm Tây thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên, một vị đạo trưởng râu dài đạp đất bay lên không trung, nhìn ra xa nơi núi Ly Sơn, quan sát một lúc mới kinh ngạc nói: "Lăng Thủy Hoàng?!"
Trường An, Thiểm Tây, lăng Tần Thủy Hoàng.
Một hòa thượng mặt xám mày tro chui ra từ hầm dưới mặt đất, thân bào rách nát, như mảnh vải vụn lủng lẳng treo trên người. Khuôn mặt ông ta đầy cát, hai má vốn dĩ tròn trịa mà nay gầy xơ gầy xác, Bất Tỉnh đại sư khó khăn trèo ra khỏi hầm, vừa đứng dậy đi được hai bước thì một lão già ăn mặc như đạo sĩ bay từ phía xa đến.
Ông lão kia nhìn thấy Bất Tỉnh đại sư, vội vàng kéo hắn: "Bất Tỉnh?!"
Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của Bất Tỉnh đại sư cứ thế mà tiếp tục lảo đảo đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời của ông ta.
Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm túc, xoay tay lấy một tấm lá bùa dán vào đầu Bất Tỉnh đại sư. Đột nhiên hai mắt Bất Tỉnh đại sư mở to, giống như thợ lặn sắp chết đuối, hít thở từng ngụm không khí. Sau một hồi thở phì phò, Bất Tỉnh đại sư tháo lá bùa trên trán ra, túm lấy lão đạo sĩ nói: "Có thứ gì đó mới thoát ra khỏi lăng Thủy Hoàng! Nó trốn ra rồi!!!"
Tiếng than khóc của Bất Tỉnh đại sư vang khắp cả núi non. Đúng lúc có một ông lão mặc áo Thái cực, tay cầm kiếm Thái Cực từ trên trời bay xuống, nghe thấy vậy, lảo đảo rơi xuống bịch một tiếng, đập thành một cái hố lớn nửa người.
Rơi từ độ cao hơn chục mét, ông lão không rơi một giọt máu, cũng không than đau một lời. Ông lão nhanh chóng bò tới túm lấy cổ áo Bất Tỉnh đại sư nói: "Lão già mất nết Bất Tỉnh này, ông thật sự đã thả thứ kia ra mất rồi, thả nó ra rồi! Lão phu liều mạng với ông, hôm nay lão phu quyết sống mái với đồ lừa trọc say xỉn này!!!"
Tô Châu.
Vẻ mặt Diệp Kính Chi nghiêm trọng nhìn về hướng tây bắc, một phút sau mới quay đầu về phía Hề Gia: "Xảy ra chuyện rồi."
Vừa nói xong, điện thoại để trên bàn trà của Hề Gia đột nhiên sáng lên, một thông báo Wechat xuất hiện ngay trên màn hình điện thoại. Rõ ràng bản cập nhật tài khoản chính thức Wechat sẽ không hiện lên ô thông báo màn hình khóa nhưng bây giờ đây, tin tức vẫn xuất hiện trên điện thoại Hề Gia, điện thoại sáng đèn 30 giây, giống như không mở ra xem điện thoại sẽ không tắt màn hình được
Hề Gia chạm vào xem.
【Lăng Thủy Hoàng vừa có thứ gì đó vừa trốn ra, top 100 tiểu bối Mặc Đấu, người trên 50 tuổi, Trường An tập hợp! 】
Hề Gia lập tức quay sang nhìn Diệp Kính Chi. Cậu trước đây chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Kính Chi, trong đôi mắt đen láy kia là một nốt ruồi đen ẩn chứa tà khí mạnh mẽ. Đoạn tin nhắn ngắn ngủi của "Quỷ biết" không làm Hề Gia cảm nhận được tính chất nghiêm trọng nhưng khi nhìn biểu cảm của Diệp Kính Chi, tâm tình cậu lại trùng xuống một chút.
Hề Gia nói: "Lăng Thủy Hoàng này... chẳng lẽ là lăng Tần Thủy Hoàng sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải nói là lăng Tần Thủy Hoàng vẫn chưa tìm ra được sao?"
Diệp Kính Chi nói: "321 năm trước, mùa xuân năm Bính Tử, chưởng môn Thiên Cơ Môn tính ra Trường An sẽ lệ quỷ từ Đao Cư Địa Ngục xuất thế, ông ta liền triệu tập tinh anh thời đó của giới Huyền học đi Trường An cùng nhau bắt quỷ. Khi đó, giới Huyền học chết 36 người, tất cả binh đoàn lệ quỷ trốn thoát từ lăng mộ đều giết sạch. Đó là lần đầu tiên lăng Thủy Hoàng xuất hiện trên thế giới, sau lần đó nó lại trở lại dưới mặt đất."
Hề Gia nghe mà nghẹn họng nhìn trân trân, không thể tin được rằng cách đây hơn 300 năm, lăng Thủy Hoàng đã được phát hiện.
Diệp Kính Chi nói tiếp: "Hơn 300 năm nay, giới Huyền học chưa có người nào thành công tiến vào lăng Thủy Hoàng, đến nay chỉ có thể đi vào tầng một của lăng. Bên trong lăng Thủy Hoàng chôn cùng rất nhiều người, ba ngàn cung tần mỹ nữ, dàn quân Tần hùng mạnh, năm đó quân đội kia gần như hủy diệt 1/5 lực lượng tinh anh giới Huyền học, kể từ đó cả giới Huyền học bày kết giới bên ngoài lăng Thủy Hoàng. Vừa rồi, có thứ gì đó đã phá vỡ kết giới, chạy ra ngoài."
"Chỉ là một thứ gì đó? Không phải chôn cùng đội quân sao?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Chỉ có thứ gì đó thôi."
Cuối cùng Hề Gia cũng nhẹ nhõm. Tuy chuyện này không liên quan gì đến cậu nhưng nếu lăng Tần Thủy Hoàng lợi hại như Diệp Kính Chi nói, không lẽ sẽ mang đội quân lệ quỷ đáng sợ kia đi lật đổ trái đất chứ?
Diệp Kính Chi lại nghiêm mặt nói: "Nếu chỉ là hồn ma của tên lính quèn nào đó chạy ra thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu như chạy ra là một thứ gì đó cực kỳ lợi hại, hoặc là..."
Hề Gia lập tức kinh hãi: "Là Thủy Hoàng?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa."
Từ trước tới nay, Hề Gia không muốn dính dáng tới chuyện người khác nhưng cậu cũng coi trọng vấn đề liên quan tới sự tồn vong của nhân loại.
"Diệp đại sư, anh nhanh đi đi, tôi xem thấy tài khoản chính thức nói top 100 thiên sư bảng Mặc Đấu phải đi Trường An đó."
Diệp Kính Chi gật đầu, nhìn về phía Hề Gia, không có rời đi.
Hề Gia: "...?"
Hai người nhìn nhau suốt năm phút đồng hồ, Hề Gia không khỏi hỏi: "Diệp đại sư, sao không đi?"
Diệp Kính Chi nhìn cậu nói: "Anh không cần thu dọn đồ đạc để mang đi sao?"
Hề Gia: "Ah?"
Diệp Kính Chi nói: "Còn 26 ngày nữa, tôi phải tiếp tục niệm chú cho xá lợi. Trước mắt anh cứ ở Trường An đi, mỗi ngày tôi sẽ từ lăng Thủy Hoàng đi qua niệm chú cho anh, không thiếu một ngày."
Hề Gia: "..."
Tô Châu không có sân bay, bởi vì quá gần thành Hải thành, tất cả người dân ở Tô Châu sẽ đi đường cao tốc đến sân bay Hải Thành để đi máy bay. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Hề Gia đã tận mắt nhìn thấy sân bay quân sự huyền thoại duy nhất ở Tô Châu.
Khi Hề Gia và Diệp Kính Chi đến sân bay quân sự này, một chiếc máy bay nhỏ đã sẵn sàng khởi hành. Hai người lính trẻ trong quân phục bước tới hỏi tên hai người, Hề Gia không hiểu chuyện gì, báo tên của mình, còn bên kia, Diệp đại sư cũng báo tên hắn.
Nghe đến ba chữ "Diệp Kính Chi", đột nhiên hai người lính cùng quay đầu lại, cùng nhìn vào Diệp Kính Chi.
Diệp Kính Chi lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện tài khoản chính thức "Quỷ biết" đưa cho hai người kia xem. Hề Gia cau mày, cũng mở ra giao diện này đưa cho bọn họ xem.
Hai người lính chào theo nghi thức quân đội rồi cho hai người đi lên cầu thang máy bay.
Hề Gia quay đầu lại, phát hiện ra hai người lính kia vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Kính Chi, không hiểu đang nhìn cái gì nữa.
"Trường An hơi xa tí, nếu như gấp thì đi máy bay vẫn tốt hơn."
Nghe vậy, Hề Gia thu hồi tầm mắt, nói: "Máy bay so với tàu cao tốc quả thực nhanh hơn rất nhiều."
Diệp Kính Chi ngạc nhiên: "Ý tôi là có gì bay qua nhanh hơn nữa không."
Hề Gia hỏi ngược lại: "Hiện tại chúng ta không phải đang bay qua sao?"
Diệp Kính Chi muốn giải thích nhưng hai người đã vào máy bay, tiếng ồn ào truyền đến, đột nhiên tất cả mọi tiếng nói đều im bặt, một tiếng kêu chói tai vang lên: "Móa! Diệp Diêm Vương đang ở Tô Châu thiệt kìa!!!"
Trong khoang máy bay có bảy tám thanh niên, đa số đang đeo tai nghe nghe nhạc, một vài người đang tám chuyện, khoe khoang. Nhưng vào lúc này, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Hề Gia và Diệp Kính Chi đang đứng ở cửa khoang. Hầu hết đều nhìn Diệp Kính Chi, thỉnh thoảng mới nhìn sang Hề Gia.
Thanh niên hét lên ba chữ "Diệp Diêm Vương" sợ đến mức chui vào một góc, vùi mặt vô vách khoang máy bay, không dám quay đầu lại nhìn.
Diệp Kính Chi dường như không nghe thấy gì, hắn nhìn xung quanh rồi tìm một chỗ ngồi xuống với Hề Gia. Sau khi ngồi xuống, năm phút sau, Hề Gia nghe thấy tiếng sột soạt phát ra sau lưng. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy đám thanh niên kia đều đang cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu ra cử chỉ với nhau.
Chắc là cầm điện thoại nhắn tin rồi.
Mặc dù không nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa mấy thanh niên này, nhưng Hề Gia đoán có thể bên kia đang nói về Diệp Kính Chi.
Mấy thanh niên này chắc chắn là top 100 tài năng trẻ của bảng Mặc Đấu nhưng có lẽ không ai trong số họ trong top 10. Ngay cả Bùi Ngọc, người đứng thứ bảy bảng Mặc Đấu mỗi lần nhắc tới Diệp Kính Chi, đều sợ đến tái mặt, e rằng mấy người ở đây chắc còn sợ hắn hơn nữa.
Bị những người đồng trang lứa nhìn bằng cặp mắt sợ hãi là cảm giác như thế nào nhỉ...
Hề Gia không khỏi nhìn sang Diệp Kính Chi, nhìn một hồi Diệp Kính Chi cũng quay sang nhìn cậu. Nghĩ một chút, Diệp đại sư nhét đống đồ ăn nhẹ trước mặt mình đặt vào tay Hề Gia.
Hề Gia: "..."
Giống như một số loài động vật đem của cải của mình cho nửa kia, Diệp đại sư đem đồ uống trước mặt Hề Gia.
Hề Gia: "...Cảm ơn nhưng tôi không đói, cũng không khát."
Diệp đại sư có chút thất vọng mà "Uhm" một tiếng.
Vào lúc này, Hề Gia không thể tưởng tượng ra mèo đen trừ tà mà sợ đến mức thành một bé mèo đen, là bé Túng Túng nhà cậu chứ đâu, nhưng kia là tinh anh của bảng Mặc Đấu cơ mà? Nhưng chỉ có Bùi thần côn là thuyết phục được cậu, bọn họ cũng sợ Diệp Diêm Vương đấy nhưng tuyệt đối không sợ tới mức mà trốn sau thanh sắt mà run lẩy bẩy như vậy.
【Diệp Diêm Vương! Hắn thật sự ở Tô Châu đó! Tuần trước "Quỷ biết" bác bỏ tin đồn kia làm tôi nghĩ rằng bài đó viết sai sự thật, nhưng ngờ đâu chuyện Diệp Diêm Vương ở Tô Châu là thật đó. 】
【Vừa rồi tôi gọi hắn là Diệp Diêm Vương, không biết có bị nghe thấy không nữa? Làm tôi hết hồn rớt mấy con cá khô ra ngoài luôn. 】
【Diệp Diêm Vương chắc chắn nghe thấy đấy, Lý đạo hữu, ông đừng lừa mình dối người nữa nhưng Diệp Diêm Vương cũng không vì chuyện này mà để ý đâu. Năm trước tôi đi bắt quỷ có chạm mặt hắn ở Hải Thành, lúc đó lệ quỷ kia quá mạnh, tài xế già của tôi thiếu chút nữa muốn lật xe, may là Diệp Diêm Vương tới kịp, cứu tôi một mạng. Nhưng mà sau đó Diệp Diêm Vương cũng không lấy điểm từ lệ quỷ kia, điểm đều được tính cho tôi.】
【Ơ mà người bên cạnh hắn là ai nhỉ? Sao tôi chưa từng gặp qua nhưng có chút quen quen á...】
【Tôi biết anh ấy, tôi biết anh ấy! Chẳng phải đó là người trong bài báo sai sự thật về Vợ chưa cưới của Diệp Kính Chi hồi tuần trước sao? 】
...
Hề Gia chưa bao giờ đi máy bay nhanh như vậy, một tiếng sau bọn họ đã đến Trường An. Diệp Kính Chi xuống máy bay trước, Hề Gia đang chuẩn bị đuổi theo thì thấy một thanh niên đầu đinh nhanh chóng đi tới, nhìn cậu cười hihi: "Vị đạo hữu này tên gì vậy? Add Wechat nha."
Hề Gia: "..."
Loại cảm giác "Người đẹp ơi add Wechat nha" có gì đó sai sai!
Mấy người giới Huyền học có thể bình thường được không vậy!!!
- ------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Bị vợ yêu đè vô sofa ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
C+: Ngày nào cũng được mấy người giới Huyền học 'khai sáng' 눈_눈
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.