Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 18: Lòng người còn đáng sợ hơn cả tà ám
Mạc Thần Hoan
12/06/2021
Edited by Raine Wu
- ----------
Một tay nắm lấy đám tóc lòa xòa như rong biển, nam thanh niên tóc đen giật cổ tay kéo cô gái váy trắng người không ra người quỷ không quỷ đến trước mình. Âm khí trong tóc không hề có tác dụng với Hề Gia, khí đen thậm chí còn điên cuồng tảng ra nhưng tất cả đều bị luồng khí đỏ như máu âm thầm nuốt chửng.
Chị họ Tiểu Quyên mở to đôi mắt đen láy, căn bản không phản ứng lại liền bị kéo về phía trước mặt.
Cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này, thêm vẻ ngoài đáng sợ, toàn thân bị khí đen bao phủ nhưng sắc mặt người thanh niên ấy lại không chút biểu cảm nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng, túm lấy đám tóc dài đó, đập vào tường.
"A a a a!!!"
Giống như cuộc vật lộn bằng tay không, âm khí chỉ để trang trí, cô chị họ bị đập mạnh vào tường. Nó ngất đi một lúc, khi thấy Hề Gia sải bước về phía nó, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, Tiểu Quyên nổi giận gầm lên một tiếng, mười ngón tay tràn ra luồn khí đen, móng tay vươn dài ra.
Mười ngón tay tím đen, hướng thẳng tim của Hề Gia. Ngay sau đó, ngón tay bao phủ âm khí vừa mới đụng tới quần áo của Hề Gia thì nghe "Răng rắc" một tiếng.
"A a a đau quá..."
Mười ngón tay đứt hết, máu đen trào ra khắp mặt đất.
Hề Gia kinh ngạc nhìn xuống đất: hóa ra là máu thật, không phải âm khí!
Chính cái nhìn này đã giúp chị họ Tiểu Quyên có thời gian để thở. Lần này rút kinh nghiệm, nó không dùng tóc với móng tay để làm kinh sợ em họ, mà trực tiếp nhào tới, nhắm cổ Hề Gia mà cắn. Nhưng nó vừa mới cúi đầu xuống, mái tóc dài của nó đột nhiên bị túm chặt, Hề Gia bắt lấy mái tóc dài kia đập vào tường lần nữa.
Ầm ầm ầm!!!
Đầu đập mạnh vào tường để lại vết đen. Tiểu Quyên choáng váng vì cú đập, không còn sức lực, chỉ có thể để Hề Gia kéo tóc và đập vào tường. Thế nhưng đập mấy lần thì Hề Gia dừng lại. Cậu một tay bóp cổ nó, làm nó không thể nhúc nhích, tay khác duỗi tới bức tường, quẹt một ít thứ đen đen kia rồi đưa nó trước mũi...
Mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Hề Gia quay đầu nhìn cô gái váy trắng đang hấp hối, lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại có máu? Lại còn là máu đen, rốt cuộc ngươi là thứ gì!"
Thời khắc này Tiểu Quyên dường như gần chết, nếu là một người sống to lớn bị cậu ta kéo tóc, bóp cổ, đập ầm ầm vào tường, sợ là sớm đã chết rồi. Nhưng nó vẫn còn sống, nó đang tỉnh táo cảm nhận được cơn đau từ khắp người, điều đáng sợ nhất là khí âm toàn thân đang cuộn tròn bên trong cơ thể nó, mà thanh niên sạch đẹp trước mặt nó dường như là một điều rất đáng sợ, khiến nó sợ hãi, đây là lần đầu nó biết đến cảm giác con người sợ quỷ.
Không, quỷ quái sao đáng sợ bằng con người!!!
Tiểu Quyên không nói gì nhưng Hề Gia cũng không đánh nó nữa.
Nếu như là quỷ, vốn dĩ Hề Gia cũng không quan tâm, dù cho trẻ con hay phụ nữ cũng không ngại đấm thẳng vào mặt. Nhưng trên đời, không có quỷ nào có thể đổ máu, còn có nhiệt độ cơ thể. Nhưng nếu không phải quỷ, lại bị đánh tới như vậy, tại sao lại không chết?
Những thứ có thân nhiệt thực ra khá đơn giản, ví dụ như cậu bé lần trước, bởi vì bị mẹ nó hết lần này đến lần khác cắt thịt dắt linh nên nó có thân nhiệt, sức sống của nó là từ mẹ. Nhưng cái thứ này, ngày thường vốn dĩ không nhìn thấy âm khí, không chỉ có nhiệt độ cơ thể mà còn đổ máu.
Hề Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm nó: "Rốt cuộc ngươi... là người hay là quỷ?"
Mặt của chị họ Tiểu Quyên đầy máu đen, máu từ não sau chảy xuống, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng. Tóc của nó dài ba mét, luc này trông giống như đám bèo trên mặt đất, nếu không phải Hề Gia bóp cổ nó, có lẽ nó đã sớm ngã trên mặt đất.
Nghe thấy Hề Gia nói, Tiểu Quyên không hé răng nửa lời.
Hề Gia hơi nghiêng người về phía trước quan sát kỹ thứ này, thật lâu sau mới nói: "Ngươi xem ra sẽ không chết. Có đổ máu nhưng bị ta đánh lâu như vậy, vẫn chưa chết. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, vậy rốt cuộc là cái thứ gì vậy?"
Máu đen từ trên đầu chảy xuống, làm ướt mi mắt của Tiểu Quyên. Nó khó khăn nhìn người thanh niên đáng sợ trước mặt, đột nhiên nó liếc thấy một hạt châu trong suốt trên cổ Hề Gia. Bởi vì động tác nghiêng người, viên xá lợi rớt ra từ cổ áo của Hề Gia, lộ ra bên ngoài.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, chị họ Tiểu Quyên chợt rống lên, một âm thanh sắc bén khó nghe phát ra khiến Hề Gia khó chịu quay mặt đi. Vào lúc này, Tiểu Quyên duỗi tay bắt được viên xá lợi trong suốt.
Khi tay nó đụng tới viên xá lợi, xá lợi phát sáng lóe mắt khiến Tiểu Quyên đau đớn hét lên. Nhưng nó vẫn không buông tay, ra sức giựt xuống viên xá lợi của Hề Gia trên cổ ném vào góc tường.
Bàn tay của Tiểu Quyên bị bỏng đến mức máu thịt rớt ra từng mảnh, có thể thấy cả xương nhưng nó không cảm thấy đau, nó nhìn chằm chằm vào Hề Gia cười hả hê: "Mày hết pháp bảo rồi, rốt cuộc cũng không còn nữa."
Hề Gia: "..."
Sao cảm thấy mấy lời này có chút quen tai.
Giống như cách đây không lâu, thứ này dùng tóc của nó quét sạch pháp bảo của Diệp đại sư xuống đất, sau đó cũng nói y chang như vậy?
Tiểu Quyên không để ý rằng lúc nó kéo xá lợi ra khỏi Hề Gia, một luồng tia đỏ như máu từ dưới đất uốn lượn bốc lên, quấn quanh hai chân Hề Gia, leo lên trên. Nó cũng không biết trong ánh mắt Hề Gia nhìn nó không hề có chút sợ hãi, ngược lại tất cả đều không giải thích được, cảm giác như... nhìn một thằng ngốc.
"Tao phải giết mày, tao giết mày!!!"
Tiểu Quyên giương nanh múa vuốt đánh về phía Hề Gia, miệng mở to như cái lỗ đen, như thể sắp nuốt chửng Hề Gia. Hề Gia nghiêng người qua một bên, âm khí Tiểu Quyên thẳng hướng cậu quấn lấy, Hề Gia vung khí âm lên một cái, đập tan âm khí.
Tiểu Quyên choáng váng.
Hề Gia không cho nó cơ hội phản ứng, trực tiếp bóp cổ nó ấn vào tường. Lần này thì cái gì cũng đừng hỏi, cứ đánh trước rồi nói. Đánh cho nó ngoan thì cái gì cũng sẽ nghe mình, còn nếu đánh không ngoan thì toàn làm mấy trò gì đâu không.
Một nắm đấm dứt khoát đấm lên mặt của Tiểu Quyên. Ban đầu là Tiểu Quyên muốn moi tim Hề Gia, nhưng cuối cùng nó đành phải bỏ cuộc, còn bị một người sống sờ sờ đánh đến đau đớn giãy dụa đến không muốn sống.
Nếu là con quỷ khác, đã sớm bị đập cho thăng thiên lâu rồi nhưng Tiểu Quyên không chết được, bị đánh liên tục hơn năm phút. Sau khi Hề Gia đánh nó đến bầm tím sưng mặt, nó bất ngờ bật khóc.
Hề Gia: "..."
...Còn có vụ này nữa sao? Chẳng lẽ nữ quỷ đều như vậy?
__Từ lần đầu tiên Hề Gia đánh nữ quỷ.
Tuy nói đây không phải người, là quỷ quái nhưng Hề Gia thấy phụ nữ khóc, đánh không được nữa đành phải buông tay. Nhưng ngay lúc cậu vừa buông tay, liền nhìn thấy một bóng đen đang nhanh chóng phá cửa sổ vào.
Thiên sư áo đen chăm chú nhìn cảnh tượng trong phòng, nhìn bóng đen rồi lại nhìn nữ quỷ váy trắng trước bóng đen.
Diệp Kính Chi: "..."
Hắn niệm chú, trên hai mắt vẽ một đường phù chú. Kim sắc phù văn* rất nhanh biến mất trên mí mắt, khi hắn nhìn lại thì bóng đen đã biến mất, cuối cùng cũng thấy được Hề Gia.
*Kim sắc phù văn: sau này mình dùng chữ này thay cho phù văn màu vàng nhé.
Vào lúc này, vị trí mà Hề Gia và Tiểu Quyên đang đứng... làm cho người ta dễ suy nghĩ nhiều. Bọn họ đúng lúc đứng ngay góc tường, không thể nói được là Hề Gia ép Tiểu Quyên vào tường hay Tiểu Quyên ép Hề Gia vào tường.
Diệp Kính Chi nhìn Hề Gia cả người nguyên vẹn, lại nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của Tiểu Quyên. Ba giây sau, vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhón chân bay trực tiếp tới mặt Hề Gia, ôm lấy eo đem ra bên ngoài phòng thả xuống.
Hề Gia khẽ giật mình: "Diệp đại sư..."
"Đừng sợ" Giọng nam trầm ấm vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Diệp Kính Chi quay đầu lại, nốt ruồi trong mắt càng thêm thâm thúy. Hắn nhìn Hề Gia một lúc lâu rồi nói đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi không nên đi, tôi đã đến trễ..."
Hề Gia: "..." Gì?!
Ngay khi vừa nói xong, Diệp Kính Chi đột nhiên lao vào phòng, chỉ với một động tác nhỏ, một cơn gió dữ dội đột nhiên thổi tới, đánh mạnh vào Tiểu Quyên. Tiểu Quyên nôn ra ba lít máu, vừa mới bị đánh xong giờ lại bị tát văng góc tường.
Không giống Hề Gia tay không đánh nhau, Diệp Kính Chi xoay tay lấy ra một cái hoàng phù chỉ. Khoảnh khắc phù chỉ xuất hiện trên không, Tiểu Quyên kinh hãi nhìn phù chỉ bỏ chạy, nhưng lại bị Diệp Kính Chi gạt chân làm vấp ngã xuống đất.
Tiểu Quyên không sợ chết mà lao tới Diệp Kính Chi, Diệp Kính Chi động ngón tay, kim quang nhấp nháy, vẽ lên mặt nó một cái miệng đầy máu, đồng thời dán phù chỉ lên trán của Tiểu Quyên. Một dán này làm cho động tác của Tiểu Quyên tức khắc chậm gấp đôi, thống khổ kêu gào. Diệp Kính Chi lại lấy ra một phù chỉ khác, trên khuôn mặt dữ tợn của Tiểu Quyên hiện lên một tia sợ hãi, nó lại điên cuồng lao về phía Diệp Kính Chi.
Sau đó Hề Gia nhìn thấy, động tác Diệp Kính Chi nhanh chóng... đánh Tiểu Quyên một lần nữa, đồng thời dùng bảy hoàng phù chỉ dán vào trán, tứ chi, ngực cùng phía sau lưng Tiểu Quyên.
Khi dán miếng phù chỉ cuối cùng, Diệp Kính Chi lạnh lùng nói: "Ngươi vậy mà đả thương hắn... hại người, độc ác như vậy, lập tức xuống Thiết Thụ địa ngục* ngay!"
*Thiết Thụ địa ngục: 1 trong 18 tầng địa ngục. Phàm những người trên dương gian chia rẽ cốt nhục, li gián cha con, anh chị em và vợ chồng, sau khi chết sẽ bị đày xuống "Thiết Thụ Địa Ngục". Trên thân cây đều là những lưỡi dao sắc, cắm vào người từ sau lưng rồi treo lên trên cây. Sau khi chịu hình phạt này, còn bị đày xuống "Bạt Thiệt Địa Ngục, Chung Lưng Địa Ngục".
Hề Gia bên cạnh có chút sững sờ: "..."
Tiểu Quyên bây giờ sống không bằng chết: "..." Tao-ĐM-Tụi bây!!!
Bảy phù chỉ hoàn toàn được dán lên, Tiểu Quyên không thể cử động được nữa, chỉ có thể trưng ra bản mặt má nhìn không ra, gắt gao trừng mắt nhìn Hề Gia và Diệp Kính Chi, như thể điều này mới có thể xé xác bọn họ.
Hề Gia đi vào phòng, không chờ cậu hỏi, Diệp Kính Chi như biết cậu muốn nói gì, liền nói: "Nó chính xác không phải là quỷ, là một loại tà ám. Là lỗi của tôi, loại tà ám này rất ít khi xuất hiện, trước đây từng gặp qua nó một lần nhưng không để ý. Hề... Hề Gia, anh có bị thương chỗ nào không?"
Hề Gia nghe xong thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ kỹ càng không biết mình bị thương ở đâu, nhưng Diệp Kính Chi đã nắm tay cậu với vẻ nghiêm trọng.
Lúc này còn để ý chạm hay không chạm tay cơ chứ, hại không sợ xấu hổ, Diệp đại sư nhìn trên ngón tay người thanh niên trầy trụa vết thương, xoay tay lấy ra một cái bình trắng: "Đây là Thần Nông cốc Bách Thảo Tinh, tôi bôi thuốc cho anh." Vừa nói, hắn Đổ một giọt sương ngọc bích trong suốt trực tiếp từ bình trắng và xoa lên tay Hề Gia.
Hề Gia theo bản năng rụt tay lại, Diệp Kính Chi ngẩng đầu lên. Hề Gia cười mỉa nói: "Diệp đại sư, thứ này... xem ra khá là quý."
Diệp Kính Chi lắc đầu, tiếp tục thoa thuốc: "Không thành vấn đề, chỉ cần mười điểm mà thôi."
Hề Gia: "..."
Mười điểm rõ là rất nhiều đấy nhé!
Bùi Ngọc, thanh niên tài tuấn, nằm trong top mười bảng Mặc Đấu, một tháng nhiều nhất được có một trăm điểm, nghe anh nói vậy chắc anh ấy sẽ khóc mất!
Ngay cả khi anh là ngôi sao Diệp Diêm Vương, điểm nhiều tới mức không biết tiêu vào đâu, cũng không nên lãng phí linh dược chứ!
Hề Gia nhìn Diệp Kính Chi, lại nhìn vết thương vì cầm tóc Tiểu Quyên đập lên tường không cẩn thận mà làm trầy da, không biết nói gì.
Sau khi bôi thuốc cho Hề Gia và xác nhận rằng không còn vết thương nào khác, Diệp Kính Chi mới bắt đầu giải quyết chuyện của Tiểu Quyên.
Hề Gia sờ ngón tay mình, Bách Thảo Tinh vừa mới chạm vào, miệng vết thương đã liền lại, giờ đã năm phút trôi qua, không nhìn ra dấu vết gì. Cậu không nhịn được nói: "Diệp đại sư, tuy tôi nghe Bùi Ngọc từng nói qua, anh là chuẩn mực đạo đức... đức tính rất là tốt nhưng thật ra không cần phải như vậy..." Không cần đối tốt với tôi như vậy, còn mua pháp bảo, dược liệu...
Lúc này đây, vẻ xấu hổ vừa lấy thuốc thoa lên tay nhỏ kia xuất hiện, Diệp Kính Chi quay đầu không nhìn Hề Gia nhưng vành tai đã đỏ bừng. Hắn nói nhỏ: "Không... Không có gì, đây là việc tôi nên làm, cần phải... phải làm."
Hề Gia: "..."
Anh không phải là chuẩn mực đạo đức giới Huyền học nữa mà là Lôi Phong sống mất rồi!
Ở góc tường, Tiểu Quyên trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nam này, hận thể ăn tươi nuốt sống bọn họ: "@#[email protected]#!!!"
Một lát sau khi bị gián đoạn Diệp Kính Chi mới xử lý chuyện của Tiểu Quyên, làm cho Tiểu Quyên bị bảy phù chỉ đốt một thời gian.
Diệp Kính Chi và Hề Gia đến trước người của Tiểu Quyên, chỉ nghe hắn ta nhẹ giọng nói: "Bảy phù chỉ này được viết bằng máu của tôi, rất có tác dụng với việc trấn áp lệ quỷ tà ám. Tà ám khác với quỷ quái, nó được tạo ra từ cái ác thuần khiết, cho nên lúc trước chúng ta không cảm nhận âm khí của nó, bởi vì tà ám có thể che giấu âm khí."
Hề Gia nhìn thấy quỷ hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe tới tà ám, cậu hỏi: "Tà ám với quỷ quái có liên quan với nhau sao?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Không phải hoàn toàn có quan hệ nhưng là có liên hệ nhất định. Quỷ có thể hình thành âm khí, nhưng trên đời này khí âm tà không nhất thiết phải do quỷ tạo ra. Âm khí sinh ra từ lòng tà ác của con người còn mạnh hơn lệ quỷ ngàn năm. Thứ tà ác nhất trên đời không phải lệ quỷ, mà là lòng người, mượn xấu xa tội ác trong lòng người sinh ra tà ám. Và tà ám này gọi là phân thân."
Người xưa thường nói trên đời này sẽ có một người giống hệt bạn. Hắn ta bằng tuổi bạn, ngoại hình giống nhau, giọng nói và thói quen cũng y hệt nhau. Khi gặp bạn, hắn sẽ cố gắng hết sức để giết bạn, từ đó về sau, hắn sẽ là bạn, thay bạn sống cuộc đời của bạn. Hắn ta là phân thân của bạn.
Diệp Kính Chi nói: "Phân thân không thực sự giống anh nhưng nó sẽ tiếp cận với anh. Phân thân sẽ tìm thấy vật chủ thích hợp nhất và sau đó bước vào đời sống sinh hoạt của anh. Từng ngày trôi qua, anh sẽ thấy nó càng ngày càng giống anh, bạn bè và gia đình của bạn thường xuyên nhận lầm hai người, cho đến một ngày, nó hoàn toàn thay thế và chiếm lấy cơ thể anh. Khi không còn ai trên thế giới này cảm thấy anh là anh nữa, khi đó ý nghĩa tồn tại sẽ mất đi, anh đã thua phân thân, sự sống chấm dứt."
Hề Gia đã hiểu ra: "Chiếm lấy cơ thể vật chủ, vậy là chị họ Tiểu Quyên tuy là tà ám nhưng cơ thể chị ấy vẫn là của chị ấy?"
"Đúng thế." Diệp Kính Chi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ rất ít người tin sự tồn tại của quỷ, cuộc sống sung túc, giao tiếp giữa người với người càng thường xuyên, phân thân càng khó chiếm cơ thể vật chủ. Mười năm trước tôi đã từng thấy phân thân. Nó bị thất bại, không thể tìm thấy vật chủ nên cuối cùng biến mất. Đây là phân thân thành công đầu tiên mà tôi thấy."
Hề Gia cúi đầu nhìn Tiểu Quyên đang nằm trong góc, lúc này nó không còn nhìn Hề Gia nữa mà vùi mặt vào trong tối, không biết đang nghĩ gì.
Sau một hồi, Hề Gia bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ tôi biết tại sao nó có thể chiếm được có thể của Tiểu Quyên."
Mười phút sau, Hề Gia tìm thấy vợ chồng thím họ trong phòng ngủ phụ, nhờ Diệp Kính Chi làm phép nên bọn họ đã tỉnh dậy. Ngay khi thím họ tỉnh dậy thì thấy con gái nằm trong góc tường, bà vội vàng lao tới, trực tiếp xé hết hoàng phù chỉ trên người của Tiểu Quyên.
Hề Gia cau mày, vừa định tới ngăn cản đã thấy Tiểu Quyên khôi phục sức lực, cũng không chạy trốn, ngược lại còn đỡ thím họ lên, nhẹ giọng trấn an bà ấy.
Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Hề Gia nghẹn ứ, không nói nên lời.
Diệp Kính Chi tiến lên một bước nói: "Bà nên biết rằng đây không phải là con gái của bà."
Cơ thể bà ấy cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên mắng Diệp Kính Chi: "Bậy bạ! Con sao mà nói Tiểu Quyên không phải con gái ta? Quyên của ta sao lại bị thương đến chảy máu nhiều như vậy. Đi! Mẹ đưa con đến bệnh viện. Tiểu Gia, nếu con không thích chúng ta sống chung thì tìm bà già này mà nói chuyện, sao lại đối xử với chị họ con như vậy, còn nói chị họ không phải là con gái của thím!"
Hề Gia khẽ thở dài: "Thím à, thím thật sự không biết sao?"
Thím ba đỏ mắt, lớn tiếng nói: "Chúng ta sẽ không ở đây nữa! Ông nó, Quyên, chúng ta đi!" Nói xong, thím ba kéo con gái đi ra cửa, chú cũng đi theo sau.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Kính Chi vang lên: "Nếu con gái bà chưa chết thì sao?"
Bước chân của thím ba chợt dừng lại.
Trong phòng tối, ba người đứng trước cửa như tượng. Một lúc sau, thím ba nắm lấy tay Tiểu Quyên tiếp tục đi ra ngoài nhưng chú đã kéo giữ tay bà lại, chất giọng khàn khàn chất phát vang lên: "Anh ta nói, con gái chúng ta... vẫn chưa chết..."
Thím ba hất mạnh tay chồng: "Ông già thúi này, nói khùng điên gì đó! Con gái chúng ta không phải đang ở đây sao? Quyên nó đang ở đây! Nó vẫn luôn ở đây, vẫn luôn vẫn luôn ở..."
Âm thanh khóc nức nở của thím họ từ từ ngưng lại, qua một lúc bà giơ chân muốn bước về phía trước nhưng bàn chân như có sức nặng ngàn cân, làm sao cũng không bỏ xuống đi được. Mà bên cạnh bà, Tiểu Quyên trầm mặc mà nhìn, chỉ thấy thím ba như dùng hết sức lực của mình vẫn thu chân lại.
Bà quay người lại, khuôn mặt nhăn nheo đầy nước mắt nhìn Diệp Kính Chi, bà nhẹ nhàng hỏi: "Quyên thật sự... chưa chết sao?"
Bùm!
Tiểu Quyên bỗng nhiên đánh về phía vợ chồng người thím họ, chỉ với một cú hất ngón tay của Diệp Kính Chi, Tiểu Quyên đã bị một lực vô hình đánh ngã, bay lộn ngược rồi đập vào tường. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, nhìn thấy cảnh này, vợ chồng thím họ gào khóc thảm thiết, muốn chạy lại xem tình hình của con gái nhưng Tiểu Quyên mắt đỏ hoe và điên cuồng hét công kích họ.
Diệp Kính Chi lấy phù chỉ ra, dán lên trán Tiểu Quyên, lần này nó không động đậy nữa.
Trong phòng khách, Vô Tướng Thanh Lê mang theo Túng Túng chạy tới phía trước mặt Hề Gia. Viên xúc xắc đồng thau bay múa khắp nơi một cách hân hoan, như muốn chờ đợi những lời khen ngợi. Hề Gia duỗi tay chỉ chỉ nó, nhỏ giọng nói "Mày là nhất." lúc này nó mới vui vẻ mà bay vào túi Hề Gia.
Đỉnh đầu của Túng Túng dính một ít cát mèo, nó muốn nhảy vào trong lòng của Hề Gia nhưng lại bị Hề Gia ghét bỏ kéo ra. Túng Túng tủi thân đi vòng quay Hề Gia, Hề Gia lúc này mới bất đắc dĩ ôm mèo đen nhỏ trong tay, sau đó xoay người nghe thím họ kể chuyện.
"Thím với cha nó trước giờ không muốn đem chuyện thầu khoán ruộng cho người khác, cho nên lúc nào cũng cặm cụi làm việc, vẫn chu cấp cho con gái đi học mà chưa bao giờ chăm sóc tốt cho nó. Sau khi nó thi rớt đại học, chúng ta cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lúc này đã không còn kiểm soát được nó nữa..."
Người mẹ cúi đầu lau nước mắt, lần lượt thổ lộ tâm sự những năm tháng chua xót qua.
"Quyên lớn lên, nó nói những thứ mà chúng ta không thể nào hiểu được nhưng nó có đi học, biết chữ, người trong làng còn nói nó biết máy tính, sau này tương lai sẽ rất sáng lạng. Chuyện sau đó chắc con cũng biết rồi đấy, Quyên ở nhà mấy năm, không chịu ra ngoài kiếm việc làm."
Mỗi lời nói thốt ra, thím ba không khỏi quay sang nhìn đứa con gái đang bị nhốt trong góc tường, nhưng nó không thèm liếc mắt bọn họ lấy một cái.
Thím ba gạt nước mắt nói tiếp: "Chúng ta cũng sợ nếu một ngày mình mất đi, nó sẽ ra sao, ai nấu cơm giặt giũ cho nó thì nó sẽ chết đói mất. Vì vậy một năm trước, thím với cha nó đã bán ruộng đất đi, đến thị trấn mua một căn nhà mặt tiền, định kinh doanh nhỏ, sau này khi chúng ta không còn nữa, Quyên có thể ở nhà tự làm ăn buôn bán, ít nhất thì... không sợ không có cái ăn. Nửa năm trước, chúng ta định cho thuê một phòng trên tầng hai, và rồi... tình cờ gặp cô gái đó."
Nửa năm trước, tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh, một cô gái trẻ nhút nhát gõ cửa nhà người thím họ, cười hỏi: "Cho con hỏi... ở đây cho thuê nhà ạ?"
Có thể cho một cô gái dễ gần thuê nhà là một điều rất là tốt. Vợ chồng thím họ sau khi cân nhắc thì quyết định cho thuê cùng ngày, ở thôn núi cũng không biết lấy hợp đồng gì, cứ việc từng tháng từng tháng trả tiền thuê nhà là được.
Cô gái nhỏ nhắn này cũng tên Tiểu Quyên, nhìn kỹ cực kỳ giống với con gái bọn họ nên thím họ thấy như là có duyên với nhau. Con gái bọn họ ngày cũng như đêm cứ nhốt mình trong phòng, cũng không chịu ra ngoài, còn cô gái này lại thường xuyên giúp đỡ công việc lại còn trò chuyện với họ.
Buổi sáng, thím ba mang mì đến cho con gái nhưng lại bị hắc vào người: "Nóng quá vậy, bà già, phỏng chết tôi mất!"
Buổi trưa, thím họ định mang quần áo đem giặt nhưng cô gái kia đã đem quần áo đi giặt rồi.
Thím họ vội vàng chạy lên: "Tiểu Quyên, như vậy không được đâu, sao lại để con giặt quần áo giúp chúng ta chứ?"
Tiểu Quyên trẻ trung duyên dáng lau lau mồ hôi trên trán, cười rạng rỡ: "Dì à, không sao đâu, con cũng phải giặt quần áo nên giặt chung thôi mà."
Kể từ đó, thím họ càng thích Tiểu Quyên này hơn nữa.
Cũng là Tiểu Quyên, một Tiểu Quyên suốt ngày mắng chửi bọn họ, bỏ học đại học, suốt ngày nhốt mình trong nhà không biết làm gì với cái máy tính. Một Tiểu Quyên trò chuyện với họ mỗi ngày, đỡ đần công việc, lúc mệt mỏi còn xoa bóp cho họ.
Càng lớn, hàng xóm đều khen Tiểu Quyên là hiểu chuyện, sau này họ có thể hưởng phúc được rồi. Vợ chồng thím họ cũng không phản bác, dần dần họ có chút mơ hồ, người này cùng với con gái mình càng ngày càng giống nhau, có phải là con gái họ không...
"Nếu như Tiểu Quyên là con gái mình thì tốt biết bao..."
Thím ba đương nhiên hiểu chồng mình ám chỉ Tiểu Quyên, không phải con gái ruột của mình, nhưng bà không phủ nhận, thay vào đó thầm nghĩ: Nếu Tiểu Quyên thật sự là con gái mình, vậy thì phước đức biết bao...
Rồi đến một ngày, Tiểu Quyên ra khỏi cửa phòng, Tiểu Quyên rời đi.
Ra khỏi cửa phòng là con gái ruột họ, rời đi không ở nữa là Tiểu Quyên kia.
Quyên của bọn họ càng ngày càng tốt lên, chủ động giúp việc nhà, trồng coi cửa tiệm buôn bán, còn muốn ở Tô Châu kiếm việc, muốn đi đến thành phố lớn.
"Con bé thật sự rất là tốt, đặc biệt đặc biệt giỏi, thật sự... rất tốt..." thím ba nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng nức nở của vợ chồng thím họ, thật lâu sau, một giọng nói nặng nề yếu ớt vang lên từ trong góc phòng: "Tại sao các người lại phát hiện được... ta không phải con gái các ngươi?"
Tiếng khóc của thím ba đột nhiên ngừng lại, bà không dám quay đầu nhìn cô gái kia lấy một cái, chỉ có thể không ngừng lau đi nước mắt.
Diệp Kính Chi nhẹ giọng nói: "Phân thân muốn chiếm thân xác người khác, sống đời người khác, thì phải cho mọi người tin rằng chính là người đó. Bởi vì hàng xóm và bạn bè nghĩ rằng đó là con gái của hai người và thậm chí ông bà cũng nghĩ như vậy, nên nó có thể chiếm lấy cơ thể của con gái của ông bà."
Chú hỏi: "Con gái ta thật sự chưa chết sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Trong lòng ông bà cũng biết đây không phải là con gái ông bà, trên thực tế, mọi người chưa thực sự thừa nhận. Nếu như ông bà cũng tin lời nói dối của nó, vậy thì con ông bà đi đầu thai là cái chắc, mà bởi vì ông bà không tin, con gái vẫn bên cạnh hai người, mang theo dấu vết của sự sống mà trở thành du hồn dã quỷ."
Hề Gia mở to mắt nhìn Diệp Kính Chi, như thể hiểu ra điều gì đó.
Ngón tay Diệp Kính Chi nhanh chóng biến hóa, ánh vàng lập lòe trên đầu ngón tay. Chỉ nghe giọng hắn nói nhỏ: "Hồn hề trở về!"
Từ từ, một bóng người trắng chậm rãi đi vào cửa.
Thiếu nữ váy trắng ngây ngốc đầu tóc rối như mớ cỏ dại, cúi đầu nhìn dưới đất, ngơ ngác đi về phía trước. Nhìn thấy quỷ hồn của cô gái này, thứ tà ám đang nằm trên mặt đất kích động không ngừng giãy giụa, đây đúng là nữ quỷ mà Hề Gia với Diệp Kính Chi đã gặp trong hoa viên khu phố!
Khi thím ba nhìn thấy mặt của nữ quỷ, bà kinh ngạc nói: "Đây... đây là Tiểu Quyên! Kia cũng là Tiểu Quyên!"
Phân thân, nó chiếm lấy cơ thể của cô, chiếm lấy cuộc sống của cô. Từ đó trở đi, nó là cô mà cô cũng là nó.
Diệp Kính Chi nói: "Cô ấy không phải là Tiểu Quyên kia, là con gái ruột của ông bà. Bởi vì ông bà vẫn còn tin tưởng cô ấy, cô ấy đã phiêu bạt khắp nơi, được dẫn dắt bởi niềm tin của hai người nên vẫn chưa đi đầu thai. Giờ vẫn còn kịp bởi vì ông bà là cha mẹ cô ấy, dùng máu của ông bà, tôi sẽ làm phép để đưa linh hồn của cô ấy trở về cơ thể mình, và cô ấy sẽ tỉnh lại."
Tà ám bị nhốt trong góc phòng ra sức giãy giụa, càng gây ra tiếng ầm ầm vào tường.
Diệp Kính Chi ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị đổi hồn cho hai người thì Hề Gia ngăn cản hắn lại.
"Diệp đại sư, nếu anh hoán đổi linh hồn, Tiểu Quyên sẽ như thế nào, Tiểu Quyên tà ám kia sẽ ra sao? Nếu không triển khai thi pháp cứ mặc cho chuyện sai trái ấy diễn ra thì sẽ như thế nào?"
Diệp Kính Chi không chút do dự nói: "Nếu không thi pháp, cứ để như vậy một thời gian dài thì Tiểu Quyên thật sẽ chuyển thế đầu thai. Dù sao cô ấy cũng bị đuổi ra khỏi thân thể, dù cho có được niềm tin của ông bà, cũng chỉ có thể dẫn dắt một thời gian, không thể dẫn dắt cả đời. Nếu hoán đổi linh hồn, cô ấy cần tịnh dưỡng nửa năm, bổ sung dương khí là có thể khôi phục lại bình thường. Về phần tà ám, nó sẽ hồn phi phách tán."
Nghe vậy, Hề Gia nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đi đến vợ chồng thím họ đã sớm rơi lệ, nhìn hồi lâu mới nghiêm túc nói: "Chú thím, lời của Diệp đại sư vừa nói, hai người chắc cũng đã nghe. Không đổi hồn, Tiểu Quyên thật sẽ chuyển thế đầu thai, hiện tại con gái vẫn đang bên cạnh hai người; đổi hồn, Tiểu Quyên thật sẽ trở về, tà ám hiện tại sẽ hồn phi phách tán. Hai người biết mình phải làm gì chưa?"
Tà ám trong góc tường càng giãy giụa mạnh hơn nữa, cả căn phòng như đang rung chuyển.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, phảng phất một phút rồi lại như một năm. Vợ chồng thím họ cùng nắm tay nhau, run rẩy mà thốt ra "Chúng ta muốn con gái chúng ta trở về." tà ám đột nhiên dừng lại. . truyện đam mỹ
Hề Gia gật đầu, Diệp Kính Chi trực tiếp vung tay, mang thứ tà ám kia chiêu lại đây.
Tà ám cùng với hồn phách của Tiểu Quyên đứng cạnh nhau. Vợ chồng thím họ không dám quay đầu lại xem, trước sau đều quay mặt chỗ khác, che mặt khóc thút thít, mà thứ tà ám kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt đen láy không phân biệt được đâu là hận thù đâu là tuyệt vọng.
Muốn thi pháp đổi hồn, phải tháo xuống phù chỉ trấn áp tà ám kia.
Lúc này, khi Diệp Kính Chi tháo phù chỉ xuống, tà ám không giãy dụa. Nó vẫn đứng tại chỗ nhìn đôi vợ chồng già, hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng: "Ta chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, tại sao hai ngươi biết ta không phải là con gái của hai ngươi."
Vợ chồng thím họ run run không trả lời.
Tà ám cười lạnh một tiếng: "Cho dù ta có chết vẫn không cho ta biết lý do sao?"
Thím họ mặt đầy nước mắt, chậm rãi xoay người: "Tiểu Quyên, cô... cô thật tốt bụng. Cô tốt như vậy, sao có thể là con gái chúng ta... sao có thể"
Trên khuôn mặt tái nhợt thoáng chốc kinh ngạc, khóe miệng hé mở, cười đến như khóc: "Hóa ra quá tốt là lỗi của ta sao... Câu hỏi thứ hai, tại sao lại chọn nó, không chọn ta! Nếu ta tốt như vậy là bởi vì ta chỉ muốn làm người, ta chỉ muốn làm một con người bình thường. Ta hiếu thảo như vậy, không tạt nước nóng vào các ngươi, cũng không đánh các ngươi, mắng các ngươi là lão súc sinh, để các ngươi chết sớm. Vì sao là nó mà không phải là ta!"
Thím họ trả lời ngắn gọn nhưng súc tích: "Bởi vì cô không phải là con gái chúng tôi!"
Tà ám sững sờ tại chỗ, không phát ra âm thanh gì nữa.
Diệp Kính Chi bắt đầu niệm chú, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên trong phòng hòa cùng với tiếng khóc rưng rức của vợ chồng thím họ. Từng dòng từng dòng kim sắc phù văn từ miệng Diệp Kính Chi bay ra, một nửa bay đến hồn phách của Tiểu Quyên, làm cho đôi mắt của cô ấy sáng hơn, một nửa bay đến tà ám, làm cho từng luồng khí đen từ đỉnh đầu tà ám tràn ra.
Chú thím họ rạch tay, đem máu tươi vào miệng Tiểu Quyên.
"Linh Bảo thiên tôn, an uỷ thân hình. Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đối trượng phân vân. Châu tước huyền vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh!"*
*Tịnh thân thần chú trong Bát đại thần chú.
Một kim sắc mãnh hổ xuất hiện trên đỉnh đầu Tiểu Quyên, mãnh hổ gào thét một tiếng lao về phía Tiểu Quyên, ra sức cắn xé. Nó không cắn lên cơ thể Tiểu Quyên mà cắn ra vết khí đen. Tà ám thống khổ kêu gào thảm thiết nhưng không có cách nào ngăn cản kim hổ nuốt chửng nó.
Trước khi vết khí đen cuối cùng bị kim hổ nuốt chửng, tà ám dùng thân thể của Tiểu Quyên để nhìn đôi vợ chồng trong đau khổ và tuyệt vọng, đối với cặp vợ chồng đang gọi cha mẹ của họ, run rẩy cười nói: "Mẹ à, ban đầu nói là tối nay về sẽ xoa bóp chân cho mẹ... Con thực sự chỉ muốn được trở thành một con người, trở thành một người bình thường nhất và điều đó thật là tuyệt..."
Thím họ không nhịn được gào lên: "Tiểu Quyên!"
Ầm!
Khí đen hoàn toàn biến mất, kim hổ cũng biến mất, hai mắt Tiểu Quyên cũng nhắm lại.
Vợ chồng thím họ ôm đầu khóc rống lên.
Diệp Kính Chi giơ tay vẽ phù chú trên không. Hắn đánh phù này lên cơ thể Tiểu Quyên, ngay lập tức, từng tia máu trên người Tiểu Quyên tuôn ra, đem quỷ hồn thiếu nữ trói lại. Máu của cha mẹ làm thành từng tia đem hồn phách con gái trở về cơ thể cô, khi hồn phách hoàn toàn hợp nhất, Tiểu Quyên dần dần tỉnh trở lại.
Vừa mở mắt, cô chợt hét lên: "Má nó, đau thế! Đau muốn chết!" Cô ngẩng đầu nhìn thấy cha mẹ mình ở cách đó không xa, vẻ mặt tỏ ra đầy thù địch.
Sau đó, Hề Gia đứng bên cạnh nhìn thấy cô gái mang đầy thương tích rủa xả bằng những lời lẽ bẩn thỉu mà cô có thể nghĩ ra, mắng nhiếc cha mẹ mình, còn vợ chồng thím họ thì nhanh chóng chạy tới, bế con gái mình lên.
Bởi vì chính xác là Tiểu Quyên bị thương rất nghiêm trọng (trước đó hết bị Hề Gia rồi lại đến Diệp Kính Chi đánh) nên vợ chồng thím lập tức đưa con gái mình đến bệnh viện. Trước khi đi, Hề Gia còn nghe chị họ mình dùng lời lẽ cay độc mắng chửi cha mẹ mình, không ngừng hét lên: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, hai lão già chết tiệt này, mau nói rõ ràng không tôi chém hai người!"
Xe cứu thương đến chở chị họ đi, Hề Gia khẽ buông tiếng thở dài, vuốt ve đầu nhỏ của Túng Túng.
Túng Túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cọ cọ vào lòng bàn tay Hề Gia, làm nũng mà kêu lên hai tiếng.
Hề Gia cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen lấy kia, hồi lâu mới cười tủm tỉm nói: "Thứ tà ám kia chiếm lấy cơ thể người khác, đó là sai, nhưng chuyện này cũng không thể đem pháp luật ra phân định đúng sai, bắt buộc quản chế. Mà lúc này đây, người có tư cách lựa chọn chính là chú thím họ. Đây là sự lựa chọn của họ, chúng ta không có quyền can thiệp vào, hơn nữa chỉ cần đó là sự lựa chọn của họ thì cho dù họ có lựa chọn như thế nào cũng là đúng cả."
Giọng nói trầm ấm của Diệp Kính Chi từ bên cạnh vang lên: "Tà ám là do khí âm tà sinh ra, lấy đó làm tên, không nhất định phải so với lòng tà ác của con người."
Hề Gia quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của họ giao nhau.
Túng Túng không nghe hiểu gì cả, chỉ biết híp đôi mắt, vui vẻ dùng đầu toàn cát mèo cọ tới cọ lui tay Hề Gia.
Hề Gia nhẹ nhàng phủi phủi đầu của bé mèo con.
Sự việc cuối cùng cũng kết thúc, dù kết quả ra sao, đó là chuyện của chú thím họ, cũng là sự lựa chọn của họ, không liên quan gì đến Hề Gia. Nhưng nhìn những mảnh thủy tinh rơi vãi khắp sàn cùng với bức tường bị va nứt...
Hề Gia: "..." Chú thím họ, hai người có thể quay lại dọn dẹp nhà cửa giúp con được không!!!
Dù có bao nhiêu việc thì chúng ta vẫn phải làm, khó khăn lớn đến đâu chúng ta vẫn phải giải quyết.
Bởi vì tất cả các bóng đèn đều bị hỏng, không thể bật được nên Diệp Kính Chi lấy trong túi Càn Khôn ra một hạt châu màu trắng. Hạt này có kích thước bằng một bóng đèn tròn, ánh sáng nó phát ra không yếu hơn đèn sợi đốt, chiếu sáng toàn bộ ngôi nhà.
Hề Gia càng nhìn càng tò mò, Diệp Kính Chi nói: "Đây là viên dạ minh châu Thiên Công Trai 100W."
Hề Gia:: "...100W? Vậy sẽ có loại 60W, 150W sao?"
Diệp Kính Chi ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt biểu lộ "Sao anh biết hay thế."
Hề Gia: "..."
Tiền bối giới Huyền học đặt tên rất chi là thành thật, ngắn gọn, đúng chủ đề!
Dưới ánh sáng của dạ minh châu, Hề Gia cùng Diệp Kính Chi tập trung lau nhà, ít nhất cũng phải dọn sạch mảnh kính vỡ trên mặt đất. Khi họ đang dọn dẹp được một nửa, Diệp Kính Chi đột nhiên dừng lại, một tay anh cầm chổi, tay kia cầm cây lau nhà (quả thực có thể dùng cả hai tay), quay đầu nhìn về phía cửa.
Thấy vậy, Hề Gia cũng dừng động tác, hướng mắt về phía cửa.
Rõ ràng ngoài cửa không có động tĩnh gì nhưng Diệp Kính Chi cứ nhìn chằm chằm ra đó, Hề Gia cũng dán mắt dõi theo. Sau đó cậu trơ mắt nhìn thấy một con dao găm đỏ rực đột nhiên đâm xuyên qua cửa rồi trượt sang một bên. Con dao găm này cắt gỗ như cắt đậu phụ, vài giây sau cắt thành một hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo trên cửa gỗ gụ nhà Hề Gia, có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, cái khối tròn gỗ trên cửa liền rớt phịch xuống một tiếng, rơi trước mắt Hề Gia.
Hề Gia: "!!!"
Ván cửa rớt xuống văng lên không ít bụi. Một ông già tóc bạc vừa phẩy tay xua bụi vừa ho khan vào nhà lẩm bẩm: "Bụi nhiều thế này, chắc ở đây lâu rồi không có người ở... Âm khí thì dày, xám xịt như vậy, may mà bần đạo đến không thì chắc chắn sẽ có lệ quỷ đến quấy phá... Ơ? Diệp tiểu hữu?!"
Diệp Kính Chi khẽ gật đầu: "Chúc Chiếu tiền bối, đã lâu không gặp."
Thiên Cơ Môn Chúc Chiếu chân nhân xua xua tay, ha hả cười nói: "Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, cũng đã bốn năm từ lúc từ biệt ở Phong Đô nhỉ? Sớm biết Diệp tiểu hữu ở đây, bần đạo sẽ không đi đến. Bần đạo đi ngang qua Tô Châu, đột nhiên cảm nhận một luồng âm khí mạnh mẽ thì bói một quẻ, quẻ tượng tính ra kỳ quái nên xuống đây xem xem có lệ quỷ nào không. Nếu biết Diệp tiểu hữu ở đây, bần đạo không cần thiết phải tới."
Hề Gia: "..."
Đây là Chúc Chiếu tiền bối, người mà bốn năm trước tính sai quẻ, hại toàn quân thế hệ trẻ giới Huyền học thiếu chút nữa bị tiêu diệt ở Phong Đô sao?
Hề Gia nhìn chằm chằm khối gỗ rơi trên mặt đất, cảm thấy tay có chút ngứa, đặc biệt muốn đấm ai đó. Lúc này, Chúc Chiếu chân nhân sờ sờ đầu, mỉm cười, đổ dầu vào lửa: "Cửa bây giờ được làm chắc chắn quá, bần đạo phải tốn nhiều sức mới mở được nó."
Diệp Kính Chi hỏi: "Sao tiền bối không gõ cửa?"
Chúc Chiếu chân nhân nghiêm mặt nói: "Âm khí ở đây nặng như vậy, đề phòng có lệ quỷ, bần đạo gõ cửa há không phải là bức dây động rừng sao?"
Diệp Kính Chi: "Tiền bối dùng Trọng Diễm Đao Hoa cắt cửa động tĩnh cũng không nhỏ."
Đột nhiên Chúc Chiếu chân nhân có chút sững sốt, như thể lúc đó mới hiểu được vừa rồi mình ngốc đến mức nào. Để che giấu sự xấu hổ của mình, lão nhìn xung quanh thì thấy Diệp Kính Chi một tay cầm chổi, tay kia cầm cây lau nhà, lại nhìn bên khác thì thấy một thanh niên lạ mặt!
Thanh niên này cũng không phải dạng vừa, có thể đứng gần Diệp Kính Chi đến như vậy lại còn trong tay cũng cầm một cây chổi!
Chúc Chiếu chân nhân đảo mắt một vòng: "Bần đạo đột nhiên nhớ có chuyện cần làm, Diệp tiểu hữu, hôm khác nói chuyện."
Vừa nói xong, ông lão tóc trắng xoay người bỏ chạy, Hề Gia nhìn trân trân vào cái cửa hư đột ngột của nhà mình, chờ Chúc Chiếu chân nhân chạy đi cậu mới có phản ứng. Bây giờ đuổi theo e là không kịp, Diệp Kính Chi liền an ủi: "Không sao, tiền tôi không thiếu, thật sự có rất nhiều, có thể mua cửa khác mà."
Giới Huyền học các người đâu có thiếu tiền, chỉ có thiếu điểm, chuyện này Hề Gia đã biết từ lâu nhưng việc này sao lại để Diệp Kính Chi bỏ tiền ra?
Diệp Kính Chi nhìn vẻ buồn bực của Hề Gia, chợt hiểu ra: "Tôi sẽ nói chuyện với Chúc Chiếu tiền bối trên Wechat sau, lão sẽ vui vẻ bồi thường thôi mà."
Sự khó chịu của Hề Gia cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.
Mà bọn họ không biết rằng, so với một Bùi Ngọc không đáng tin tưởng thì vị Chúc Chiếu chân nhân kia vừa rời khỏi đã nhanh chóng mở tài khoản chính thức Wechat. Lão thành thạo mở ra khung chat, gõ gõ vào:【Bần đạo có tin! Bần đạo có tin! Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa nghe! Tiểu Biên đâu ra đây! Bần đạo muốn cung cấp tin tứccc!!! 】
- --------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Thân thể vợ yêu rất yếu, ta phải bảo vệ vợ.
Vô số lệ quỷ: ĐM-Tụi bây!!!
Raine: mọi người đọc chương này có phê không, chứ tui edit phê quá trời luôn, gần 11k chữ bản raw á:)) sẵn tiện thông báo luôn là từ chương này tới khi hoàn chính văn 99% đều dài như vậy á nên tốc độ up chương đã chậm càng thêm chậm. 1 chương bằng 3 chương bình thường đấy, ngữ nghĩa cũng khó hơn nữa, không đùa được đâu!!!
À quên HAPPY NEW YEAR 2021 cả nhà iu!!! Chúc cho 2021 chúng ta luôn bên nhau nhé:D các bạn là động lực của tui:D
- ----------
Một tay nắm lấy đám tóc lòa xòa như rong biển, nam thanh niên tóc đen giật cổ tay kéo cô gái váy trắng người không ra người quỷ không quỷ đến trước mình. Âm khí trong tóc không hề có tác dụng với Hề Gia, khí đen thậm chí còn điên cuồng tảng ra nhưng tất cả đều bị luồng khí đỏ như máu âm thầm nuốt chửng.
Chị họ Tiểu Quyên mở to đôi mắt đen láy, căn bản không phản ứng lại liền bị kéo về phía trước mặt.
Cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này, thêm vẻ ngoài đáng sợ, toàn thân bị khí đen bao phủ nhưng sắc mặt người thanh niên ấy lại không chút biểu cảm nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng, túm lấy đám tóc dài đó, đập vào tường.
"A a a a!!!"
Giống như cuộc vật lộn bằng tay không, âm khí chỉ để trang trí, cô chị họ bị đập mạnh vào tường. Nó ngất đi một lúc, khi thấy Hề Gia sải bước về phía nó, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, Tiểu Quyên nổi giận gầm lên một tiếng, mười ngón tay tràn ra luồn khí đen, móng tay vươn dài ra.
Mười ngón tay tím đen, hướng thẳng tim của Hề Gia. Ngay sau đó, ngón tay bao phủ âm khí vừa mới đụng tới quần áo của Hề Gia thì nghe "Răng rắc" một tiếng.
"A a a đau quá..."
Mười ngón tay đứt hết, máu đen trào ra khắp mặt đất.
Hề Gia kinh ngạc nhìn xuống đất: hóa ra là máu thật, không phải âm khí!
Chính cái nhìn này đã giúp chị họ Tiểu Quyên có thời gian để thở. Lần này rút kinh nghiệm, nó không dùng tóc với móng tay để làm kinh sợ em họ, mà trực tiếp nhào tới, nhắm cổ Hề Gia mà cắn. Nhưng nó vừa mới cúi đầu xuống, mái tóc dài của nó đột nhiên bị túm chặt, Hề Gia bắt lấy mái tóc dài kia đập vào tường lần nữa.
Ầm ầm ầm!!!
Đầu đập mạnh vào tường để lại vết đen. Tiểu Quyên choáng váng vì cú đập, không còn sức lực, chỉ có thể để Hề Gia kéo tóc và đập vào tường. Thế nhưng đập mấy lần thì Hề Gia dừng lại. Cậu một tay bóp cổ nó, làm nó không thể nhúc nhích, tay khác duỗi tới bức tường, quẹt một ít thứ đen đen kia rồi đưa nó trước mũi...
Mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Hề Gia quay đầu nhìn cô gái váy trắng đang hấp hối, lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại có máu? Lại còn là máu đen, rốt cuộc ngươi là thứ gì!"
Thời khắc này Tiểu Quyên dường như gần chết, nếu là một người sống to lớn bị cậu ta kéo tóc, bóp cổ, đập ầm ầm vào tường, sợ là sớm đã chết rồi. Nhưng nó vẫn còn sống, nó đang tỉnh táo cảm nhận được cơn đau từ khắp người, điều đáng sợ nhất là khí âm toàn thân đang cuộn tròn bên trong cơ thể nó, mà thanh niên sạch đẹp trước mặt nó dường như là một điều rất đáng sợ, khiến nó sợ hãi, đây là lần đầu nó biết đến cảm giác con người sợ quỷ.
Không, quỷ quái sao đáng sợ bằng con người!!!
Tiểu Quyên không nói gì nhưng Hề Gia cũng không đánh nó nữa.
Nếu như là quỷ, vốn dĩ Hề Gia cũng không quan tâm, dù cho trẻ con hay phụ nữ cũng không ngại đấm thẳng vào mặt. Nhưng trên đời, không có quỷ nào có thể đổ máu, còn có nhiệt độ cơ thể. Nhưng nếu không phải quỷ, lại bị đánh tới như vậy, tại sao lại không chết?
Những thứ có thân nhiệt thực ra khá đơn giản, ví dụ như cậu bé lần trước, bởi vì bị mẹ nó hết lần này đến lần khác cắt thịt dắt linh nên nó có thân nhiệt, sức sống của nó là từ mẹ. Nhưng cái thứ này, ngày thường vốn dĩ không nhìn thấy âm khí, không chỉ có nhiệt độ cơ thể mà còn đổ máu.
Hề Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm nó: "Rốt cuộc ngươi... là người hay là quỷ?"
Mặt của chị họ Tiểu Quyên đầy máu đen, máu từ não sau chảy xuống, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng. Tóc của nó dài ba mét, luc này trông giống như đám bèo trên mặt đất, nếu không phải Hề Gia bóp cổ nó, có lẽ nó đã sớm ngã trên mặt đất.
Nghe thấy Hề Gia nói, Tiểu Quyên không hé răng nửa lời.
Hề Gia hơi nghiêng người về phía trước quan sát kỹ thứ này, thật lâu sau mới nói: "Ngươi xem ra sẽ không chết. Có đổ máu nhưng bị ta đánh lâu như vậy, vẫn chưa chết. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, vậy rốt cuộc là cái thứ gì vậy?"
Máu đen từ trên đầu chảy xuống, làm ướt mi mắt của Tiểu Quyên. Nó khó khăn nhìn người thanh niên đáng sợ trước mặt, đột nhiên nó liếc thấy một hạt châu trong suốt trên cổ Hề Gia. Bởi vì động tác nghiêng người, viên xá lợi rớt ra từ cổ áo của Hề Gia, lộ ra bên ngoài.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, chị họ Tiểu Quyên chợt rống lên, một âm thanh sắc bén khó nghe phát ra khiến Hề Gia khó chịu quay mặt đi. Vào lúc này, Tiểu Quyên duỗi tay bắt được viên xá lợi trong suốt.
Khi tay nó đụng tới viên xá lợi, xá lợi phát sáng lóe mắt khiến Tiểu Quyên đau đớn hét lên. Nhưng nó vẫn không buông tay, ra sức giựt xuống viên xá lợi của Hề Gia trên cổ ném vào góc tường.
Bàn tay của Tiểu Quyên bị bỏng đến mức máu thịt rớt ra từng mảnh, có thể thấy cả xương nhưng nó không cảm thấy đau, nó nhìn chằm chằm vào Hề Gia cười hả hê: "Mày hết pháp bảo rồi, rốt cuộc cũng không còn nữa."
Hề Gia: "..."
Sao cảm thấy mấy lời này có chút quen tai.
Giống như cách đây không lâu, thứ này dùng tóc của nó quét sạch pháp bảo của Diệp đại sư xuống đất, sau đó cũng nói y chang như vậy?
Tiểu Quyên không để ý rằng lúc nó kéo xá lợi ra khỏi Hề Gia, một luồng tia đỏ như máu từ dưới đất uốn lượn bốc lên, quấn quanh hai chân Hề Gia, leo lên trên. Nó cũng không biết trong ánh mắt Hề Gia nhìn nó không hề có chút sợ hãi, ngược lại tất cả đều không giải thích được, cảm giác như... nhìn một thằng ngốc.
"Tao phải giết mày, tao giết mày!!!"
Tiểu Quyên giương nanh múa vuốt đánh về phía Hề Gia, miệng mở to như cái lỗ đen, như thể sắp nuốt chửng Hề Gia. Hề Gia nghiêng người qua một bên, âm khí Tiểu Quyên thẳng hướng cậu quấn lấy, Hề Gia vung khí âm lên một cái, đập tan âm khí.
Tiểu Quyên choáng váng.
Hề Gia không cho nó cơ hội phản ứng, trực tiếp bóp cổ nó ấn vào tường. Lần này thì cái gì cũng đừng hỏi, cứ đánh trước rồi nói. Đánh cho nó ngoan thì cái gì cũng sẽ nghe mình, còn nếu đánh không ngoan thì toàn làm mấy trò gì đâu không.
Một nắm đấm dứt khoát đấm lên mặt của Tiểu Quyên. Ban đầu là Tiểu Quyên muốn moi tim Hề Gia, nhưng cuối cùng nó đành phải bỏ cuộc, còn bị một người sống sờ sờ đánh đến đau đớn giãy dụa đến không muốn sống.
Nếu là con quỷ khác, đã sớm bị đập cho thăng thiên lâu rồi nhưng Tiểu Quyên không chết được, bị đánh liên tục hơn năm phút. Sau khi Hề Gia đánh nó đến bầm tím sưng mặt, nó bất ngờ bật khóc.
Hề Gia: "..."
...Còn có vụ này nữa sao? Chẳng lẽ nữ quỷ đều như vậy?
__Từ lần đầu tiên Hề Gia đánh nữ quỷ.
Tuy nói đây không phải người, là quỷ quái nhưng Hề Gia thấy phụ nữ khóc, đánh không được nữa đành phải buông tay. Nhưng ngay lúc cậu vừa buông tay, liền nhìn thấy một bóng đen đang nhanh chóng phá cửa sổ vào.
Thiên sư áo đen chăm chú nhìn cảnh tượng trong phòng, nhìn bóng đen rồi lại nhìn nữ quỷ váy trắng trước bóng đen.
Diệp Kính Chi: "..."
Hắn niệm chú, trên hai mắt vẽ một đường phù chú. Kim sắc phù văn* rất nhanh biến mất trên mí mắt, khi hắn nhìn lại thì bóng đen đã biến mất, cuối cùng cũng thấy được Hề Gia.
*Kim sắc phù văn: sau này mình dùng chữ này thay cho phù văn màu vàng nhé.
Vào lúc này, vị trí mà Hề Gia và Tiểu Quyên đang đứng... làm cho người ta dễ suy nghĩ nhiều. Bọn họ đúng lúc đứng ngay góc tường, không thể nói được là Hề Gia ép Tiểu Quyên vào tường hay Tiểu Quyên ép Hề Gia vào tường.
Diệp Kính Chi nhìn Hề Gia cả người nguyên vẹn, lại nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của Tiểu Quyên. Ba giây sau, vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhón chân bay trực tiếp tới mặt Hề Gia, ôm lấy eo đem ra bên ngoài phòng thả xuống.
Hề Gia khẽ giật mình: "Diệp đại sư..."
"Đừng sợ" Giọng nam trầm ấm vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Diệp Kính Chi quay đầu lại, nốt ruồi trong mắt càng thêm thâm thúy. Hắn nhìn Hề Gia một lúc lâu rồi nói đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi không nên đi, tôi đã đến trễ..."
Hề Gia: "..." Gì?!
Ngay khi vừa nói xong, Diệp Kính Chi đột nhiên lao vào phòng, chỉ với một động tác nhỏ, một cơn gió dữ dội đột nhiên thổi tới, đánh mạnh vào Tiểu Quyên. Tiểu Quyên nôn ra ba lít máu, vừa mới bị đánh xong giờ lại bị tát văng góc tường.
Không giống Hề Gia tay không đánh nhau, Diệp Kính Chi xoay tay lấy ra một cái hoàng phù chỉ. Khoảnh khắc phù chỉ xuất hiện trên không, Tiểu Quyên kinh hãi nhìn phù chỉ bỏ chạy, nhưng lại bị Diệp Kính Chi gạt chân làm vấp ngã xuống đất.
Tiểu Quyên không sợ chết mà lao tới Diệp Kính Chi, Diệp Kính Chi động ngón tay, kim quang nhấp nháy, vẽ lên mặt nó một cái miệng đầy máu, đồng thời dán phù chỉ lên trán của Tiểu Quyên. Một dán này làm cho động tác của Tiểu Quyên tức khắc chậm gấp đôi, thống khổ kêu gào. Diệp Kính Chi lại lấy ra một phù chỉ khác, trên khuôn mặt dữ tợn của Tiểu Quyên hiện lên một tia sợ hãi, nó lại điên cuồng lao về phía Diệp Kính Chi.
Sau đó Hề Gia nhìn thấy, động tác Diệp Kính Chi nhanh chóng... đánh Tiểu Quyên một lần nữa, đồng thời dùng bảy hoàng phù chỉ dán vào trán, tứ chi, ngực cùng phía sau lưng Tiểu Quyên.
Khi dán miếng phù chỉ cuối cùng, Diệp Kính Chi lạnh lùng nói: "Ngươi vậy mà đả thương hắn... hại người, độc ác như vậy, lập tức xuống Thiết Thụ địa ngục* ngay!"
*Thiết Thụ địa ngục: 1 trong 18 tầng địa ngục. Phàm những người trên dương gian chia rẽ cốt nhục, li gián cha con, anh chị em và vợ chồng, sau khi chết sẽ bị đày xuống "Thiết Thụ Địa Ngục". Trên thân cây đều là những lưỡi dao sắc, cắm vào người từ sau lưng rồi treo lên trên cây. Sau khi chịu hình phạt này, còn bị đày xuống "Bạt Thiệt Địa Ngục, Chung Lưng Địa Ngục".
Hề Gia bên cạnh có chút sững sờ: "..."
Tiểu Quyên bây giờ sống không bằng chết: "..." Tao-ĐM-Tụi bây!!!
Bảy phù chỉ hoàn toàn được dán lên, Tiểu Quyên không thể cử động được nữa, chỉ có thể trưng ra bản mặt má nhìn không ra, gắt gao trừng mắt nhìn Hề Gia và Diệp Kính Chi, như thể điều này mới có thể xé xác bọn họ.
Hề Gia đi vào phòng, không chờ cậu hỏi, Diệp Kính Chi như biết cậu muốn nói gì, liền nói: "Nó chính xác không phải là quỷ, là một loại tà ám. Là lỗi của tôi, loại tà ám này rất ít khi xuất hiện, trước đây từng gặp qua nó một lần nhưng không để ý. Hề... Hề Gia, anh có bị thương chỗ nào không?"
Hề Gia nghe xong thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ kỹ càng không biết mình bị thương ở đâu, nhưng Diệp Kính Chi đã nắm tay cậu với vẻ nghiêm trọng.
Lúc này còn để ý chạm hay không chạm tay cơ chứ, hại không sợ xấu hổ, Diệp đại sư nhìn trên ngón tay người thanh niên trầy trụa vết thương, xoay tay lấy ra một cái bình trắng: "Đây là Thần Nông cốc Bách Thảo Tinh, tôi bôi thuốc cho anh." Vừa nói, hắn Đổ một giọt sương ngọc bích trong suốt trực tiếp từ bình trắng và xoa lên tay Hề Gia.
Hề Gia theo bản năng rụt tay lại, Diệp Kính Chi ngẩng đầu lên. Hề Gia cười mỉa nói: "Diệp đại sư, thứ này... xem ra khá là quý."
Diệp Kính Chi lắc đầu, tiếp tục thoa thuốc: "Không thành vấn đề, chỉ cần mười điểm mà thôi."
Hề Gia: "..."
Mười điểm rõ là rất nhiều đấy nhé!
Bùi Ngọc, thanh niên tài tuấn, nằm trong top mười bảng Mặc Đấu, một tháng nhiều nhất được có một trăm điểm, nghe anh nói vậy chắc anh ấy sẽ khóc mất!
Ngay cả khi anh là ngôi sao Diệp Diêm Vương, điểm nhiều tới mức không biết tiêu vào đâu, cũng không nên lãng phí linh dược chứ!
Hề Gia nhìn Diệp Kính Chi, lại nhìn vết thương vì cầm tóc Tiểu Quyên đập lên tường không cẩn thận mà làm trầy da, không biết nói gì.
Sau khi bôi thuốc cho Hề Gia và xác nhận rằng không còn vết thương nào khác, Diệp Kính Chi mới bắt đầu giải quyết chuyện của Tiểu Quyên.
Hề Gia sờ ngón tay mình, Bách Thảo Tinh vừa mới chạm vào, miệng vết thương đã liền lại, giờ đã năm phút trôi qua, không nhìn ra dấu vết gì. Cậu không nhịn được nói: "Diệp đại sư, tuy tôi nghe Bùi Ngọc từng nói qua, anh là chuẩn mực đạo đức... đức tính rất là tốt nhưng thật ra không cần phải như vậy..." Không cần đối tốt với tôi như vậy, còn mua pháp bảo, dược liệu...
Lúc này đây, vẻ xấu hổ vừa lấy thuốc thoa lên tay nhỏ kia xuất hiện, Diệp Kính Chi quay đầu không nhìn Hề Gia nhưng vành tai đã đỏ bừng. Hắn nói nhỏ: "Không... Không có gì, đây là việc tôi nên làm, cần phải... phải làm."
Hề Gia: "..."
Anh không phải là chuẩn mực đạo đức giới Huyền học nữa mà là Lôi Phong sống mất rồi!
Ở góc tường, Tiểu Quyên trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nam này, hận thể ăn tươi nuốt sống bọn họ: "@#[email protected]#!!!"
Một lát sau khi bị gián đoạn Diệp Kính Chi mới xử lý chuyện của Tiểu Quyên, làm cho Tiểu Quyên bị bảy phù chỉ đốt một thời gian.
Diệp Kính Chi và Hề Gia đến trước người của Tiểu Quyên, chỉ nghe hắn ta nhẹ giọng nói: "Bảy phù chỉ này được viết bằng máu của tôi, rất có tác dụng với việc trấn áp lệ quỷ tà ám. Tà ám khác với quỷ quái, nó được tạo ra từ cái ác thuần khiết, cho nên lúc trước chúng ta không cảm nhận âm khí của nó, bởi vì tà ám có thể che giấu âm khí."
Hề Gia nhìn thấy quỷ hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe tới tà ám, cậu hỏi: "Tà ám với quỷ quái có liên quan với nhau sao?"
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Không phải hoàn toàn có quan hệ nhưng là có liên hệ nhất định. Quỷ có thể hình thành âm khí, nhưng trên đời này khí âm tà không nhất thiết phải do quỷ tạo ra. Âm khí sinh ra từ lòng tà ác của con người còn mạnh hơn lệ quỷ ngàn năm. Thứ tà ác nhất trên đời không phải lệ quỷ, mà là lòng người, mượn xấu xa tội ác trong lòng người sinh ra tà ám. Và tà ám này gọi là phân thân."
Người xưa thường nói trên đời này sẽ có một người giống hệt bạn. Hắn ta bằng tuổi bạn, ngoại hình giống nhau, giọng nói và thói quen cũng y hệt nhau. Khi gặp bạn, hắn sẽ cố gắng hết sức để giết bạn, từ đó về sau, hắn sẽ là bạn, thay bạn sống cuộc đời của bạn. Hắn ta là phân thân của bạn.
Diệp Kính Chi nói: "Phân thân không thực sự giống anh nhưng nó sẽ tiếp cận với anh. Phân thân sẽ tìm thấy vật chủ thích hợp nhất và sau đó bước vào đời sống sinh hoạt của anh. Từng ngày trôi qua, anh sẽ thấy nó càng ngày càng giống anh, bạn bè và gia đình của bạn thường xuyên nhận lầm hai người, cho đến một ngày, nó hoàn toàn thay thế và chiếm lấy cơ thể anh. Khi không còn ai trên thế giới này cảm thấy anh là anh nữa, khi đó ý nghĩa tồn tại sẽ mất đi, anh đã thua phân thân, sự sống chấm dứt."
Hề Gia đã hiểu ra: "Chiếm lấy cơ thể vật chủ, vậy là chị họ Tiểu Quyên tuy là tà ám nhưng cơ thể chị ấy vẫn là của chị ấy?"
"Đúng thế." Diệp Kính Chi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ rất ít người tin sự tồn tại của quỷ, cuộc sống sung túc, giao tiếp giữa người với người càng thường xuyên, phân thân càng khó chiếm cơ thể vật chủ. Mười năm trước tôi đã từng thấy phân thân. Nó bị thất bại, không thể tìm thấy vật chủ nên cuối cùng biến mất. Đây là phân thân thành công đầu tiên mà tôi thấy."
Hề Gia cúi đầu nhìn Tiểu Quyên đang nằm trong góc, lúc này nó không còn nhìn Hề Gia nữa mà vùi mặt vào trong tối, không biết đang nghĩ gì.
Sau một hồi, Hề Gia bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ tôi biết tại sao nó có thể chiếm được có thể của Tiểu Quyên."
Mười phút sau, Hề Gia tìm thấy vợ chồng thím họ trong phòng ngủ phụ, nhờ Diệp Kính Chi làm phép nên bọn họ đã tỉnh dậy. Ngay khi thím họ tỉnh dậy thì thấy con gái nằm trong góc tường, bà vội vàng lao tới, trực tiếp xé hết hoàng phù chỉ trên người của Tiểu Quyên.
Hề Gia cau mày, vừa định tới ngăn cản đã thấy Tiểu Quyên khôi phục sức lực, cũng không chạy trốn, ngược lại còn đỡ thím họ lên, nhẹ giọng trấn an bà ấy.
Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Hề Gia nghẹn ứ, không nói nên lời.
Diệp Kính Chi tiến lên một bước nói: "Bà nên biết rằng đây không phải là con gái của bà."
Cơ thể bà ấy cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên mắng Diệp Kính Chi: "Bậy bạ! Con sao mà nói Tiểu Quyên không phải con gái ta? Quyên của ta sao lại bị thương đến chảy máu nhiều như vậy. Đi! Mẹ đưa con đến bệnh viện. Tiểu Gia, nếu con không thích chúng ta sống chung thì tìm bà già này mà nói chuyện, sao lại đối xử với chị họ con như vậy, còn nói chị họ không phải là con gái của thím!"
Hề Gia khẽ thở dài: "Thím à, thím thật sự không biết sao?"
Thím ba đỏ mắt, lớn tiếng nói: "Chúng ta sẽ không ở đây nữa! Ông nó, Quyên, chúng ta đi!" Nói xong, thím ba kéo con gái đi ra cửa, chú cũng đi theo sau.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Kính Chi vang lên: "Nếu con gái bà chưa chết thì sao?"
Bước chân của thím ba chợt dừng lại.
Trong phòng tối, ba người đứng trước cửa như tượng. Một lúc sau, thím ba nắm lấy tay Tiểu Quyên tiếp tục đi ra ngoài nhưng chú đã kéo giữ tay bà lại, chất giọng khàn khàn chất phát vang lên: "Anh ta nói, con gái chúng ta... vẫn chưa chết..."
Thím ba hất mạnh tay chồng: "Ông già thúi này, nói khùng điên gì đó! Con gái chúng ta không phải đang ở đây sao? Quyên nó đang ở đây! Nó vẫn luôn ở đây, vẫn luôn vẫn luôn ở..."
Âm thanh khóc nức nở của thím họ từ từ ngưng lại, qua một lúc bà giơ chân muốn bước về phía trước nhưng bàn chân như có sức nặng ngàn cân, làm sao cũng không bỏ xuống đi được. Mà bên cạnh bà, Tiểu Quyên trầm mặc mà nhìn, chỉ thấy thím ba như dùng hết sức lực của mình vẫn thu chân lại.
Bà quay người lại, khuôn mặt nhăn nheo đầy nước mắt nhìn Diệp Kính Chi, bà nhẹ nhàng hỏi: "Quyên thật sự... chưa chết sao?"
Bùm!
Tiểu Quyên bỗng nhiên đánh về phía vợ chồng người thím họ, chỉ với một cú hất ngón tay của Diệp Kính Chi, Tiểu Quyên đã bị một lực vô hình đánh ngã, bay lộn ngược rồi đập vào tường. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, nhìn thấy cảnh này, vợ chồng thím họ gào khóc thảm thiết, muốn chạy lại xem tình hình của con gái nhưng Tiểu Quyên mắt đỏ hoe và điên cuồng hét công kích họ.
Diệp Kính Chi lấy phù chỉ ra, dán lên trán Tiểu Quyên, lần này nó không động đậy nữa.
Trong phòng khách, Vô Tướng Thanh Lê mang theo Túng Túng chạy tới phía trước mặt Hề Gia. Viên xúc xắc đồng thau bay múa khắp nơi một cách hân hoan, như muốn chờ đợi những lời khen ngợi. Hề Gia duỗi tay chỉ chỉ nó, nhỏ giọng nói "Mày là nhất." lúc này nó mới vui vẻ mà bay vào túi Hề Gia.
Đỉnh đầu của Túng Túng dính một ít cát mèo, nó muốn nhảy vào trong lòng của Hề Gia nhưng lại bị Hề Gia ghét bỏ kéo ra. Túng Túng tủi thân đi vòng quay Hề Gia, Hề Gia lúc này mới bất đắc dĩ ôm mèo đen nhỏ trong tay, sau đó xoay người nghe thím họ kể chuyện.
"Thím với cha nó trước giờ không muốn đem chuyện thầu khoán ruộng cho người khác, cho nên lúc nào cũng cặm cụi làm việc, vẫn chu cấp cho con gái đi học mà chưa bao giờ chăm sóc tốt cho nó. Sau khi nó thi rớt đại học, chúng ta cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lúc này đã không còn kiểm soát được nó nữa..."
Người mẹ cúi đầu lau nước mắt, lần lượt thổ lộ tâm sự những năm tháng chua xót qua.
"Quyên lớn lên, nó nói những thứ mà chúng ta không thể nào hiểu được nhưng nó có đi học, biết chữ, người trong làng còn nói nó biết máy tính, sau này tương lai sẽ rất sáng lạng. Chuyện sau đó chắc con cũng biết rồi đấy, Quyên ở nhà mấy năm, không chịu ra ngoài kiếm việc làm."
Mỗi lời nói thốt ra, thím ba không khỏi quay sang nhìn đứa con gái đang bị nhốt trong góc tường, nhưng nó không thèm liếc mắt bọn họ lấy một cái.
Thím ba gạt nước mắt nói tiếp: "Chúng ta cũng sợ nếu một ngày mình mất đi, nó sẽ ra sao, ai nấu cơm giặt giũ cho nó thì nó sẽ chết đói mất. Vì vậy một năm trước, thím với cha nó đã bán ruộng đất đi, đến thị trấn mua một căn nhà mặt tiền, định kinh doanh nhỏ, sau này khi chúng ta không còn nữa, Quyên có thể ở nhà tự làm ăn buôn bán, ít nhất thì... không sợ không có cái ăn. Nửa năm trước, chúng ta định cho thuê một phòng trên tầng hai, và rồi... tình cờ gặp cô gái đó."
Nửa năm trước, tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh, một cô gái trẻ nhút nhát gõ cửa nhà người thím họ, cười hỏi: "Cho con hỏi... ở đây cho thuê nhà ạ?"
Có thể cho một cô gái dễ gần thuê nhà là một điều rất là tốt. Vợ chồng thím họ sau khi cân nhắc thì quyết định cho thuê cùng ngày, ở thôn núi cũng không biết lấy hợp đồng gì, cứ việc từng tháng từng tháng trả tiền thuê nhà là được.
Cô gái nhỏ nhắn này cũng tên Tiểu Quyên, nhìn kỹ cực kỳ giống với con gái bọn họ nên thím họ thấy như là có duyên với nhau. Con gái bọn họ ngày cũng như đêm cứ nhốt mình trong phòng, cũng không chịu ra ngoài, còn cô gái này lại thường xuyên giúp đỡ công việc lại còn trò chuyện với họ.
Buổi sáng, thím ba mang mì đến cho con gái nhưng lại bị hắc vào người: "Nóng quá vậy, bà già, phỏng chết tôi mất!"
Buổi trưa, thím họ định mang quần áo đem giặt nhưng cô gái kia đã đem quần áo đi giặt rồi.
Thím họ vội vàng chạy lên: "Tiểu Quyên, như vậy không được đâu, sao lại để con giặt quần áo giúp chúng ta chứ?"
Tiểu Quyên trẻ trung duyên dáng lau lau mồ hôi trên trán, cười rạng rỡ: "Dì à, không sao đâu, con cũng phải giặt quần áo nên giặt chung thôi mà."
Kể từ đó, thím họ càng thích Tiểu Quyên này hơn nữa.
Cũng là Tiểu Quyên, một Tiểu Quyên suốt ngày mắng chửi bọn họ, bỏ học đại học, suốt ngày nhốt mình trong nhà không biết làm gì với cái máy tính. Một Tiểu Quyên trò chuyện với họ mỗi ngày, đỡ đần công việc, lúc mệt mỏi còn xoa bóp cho họ.
Càng lớn, hàng xóm đều khen Tiểu Quyên là hiểu chuyện, sau này họ có thể hưởng phúc được rồi. Vợ chồng thím họ cũng không phản bác, dần dần họ có chút mơ hồ, người này cùng với con gái mình càng ngày càng giống nhau, có phải là con gái họ không...
"Nếu như Tiểu Quyên là con gái mình thì tốt biết bao..."
Thím ba đương nhiên hiểu chồng mình ám chỉ Tiểu Quyên, không phải con gái ruột của mình, nhưng bà không phủ nhận, thay vào đó thầm nghĩ: Nếu Tiểu Quyên thật sự là con gái mình, vậy thì phước đức biết bao...
Rồi đến một ngày, Tiểu Quyên ra khỏi cửa phòng, Tiểu Quyên rời đi.
Ra khỏi cửa phòng là con gái ruột họ, rời đi không ở nữa là Tiểu Quyên kia.
Quyên của bọn họ càng ngày càng tốt lên, chủ động giúp việc nhà, trồng coi cửa tiệm buôn bán, còn muốn ở Tô Châu kiếm việc, muốn đi đến thành phố lớn.
"Con bé thật sự rất là tốt, đặc biệt đặc biệt giỏi, thật sự... rất tốt..." thím ba nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng nức nở của vợ chồng thím họ, thật lâu sau, một giọng nói nặng nề yếu ớt vang lên từ trong góc phòng: "Tại sao các người lại phát hiện được... ta không phải con gái các ngươi?"
Tiếng khóc của thím ba đột nhiên ngừng lại, bà không dám quay đầu nhìn cô gái kia lấy một cái, chỉ có thể không ngừng lau đi nước mắt.
Diệp Kính Chi nhẹ giọng nói: "Phân thân muốn chiếm thân xác người khác, sống đời người khác, thì phải cho mọi người tin rằng chính là người đó. Bởi vì hàng xóm và bạn bè nghĩ rằng đó là con gái của hai người và thậm chí ông bà cũng nghĩ như vậy, nên nó có thể chiếm lấy cơ thể của con gái của ông bà."
Chú hỏi: "Con gái ta thật sự chưa chết sao?"
Diệp Kính Chi gật đầu: "Trong lòng ông bà cũng biết đây không phải là con gái ông bà, trên thực tế, mọi người chưa thực sự thừa nhận. Nếu như ông bà cũng tin lời nói dối của nó, vậy thì con ông bà đi đầu thai là cái chắc, mà bởi vì ông bà không tin, con gái vẫn bên cạnh hai người, mang theo dấu vết của sự sống mà trở thành du hồn dã quỷ."
Hề Gia mở to mắt nhìn Diệp Kính Chi, như thể hiểu ra điều gì đó.
Ngón tay Diệp Kính Chi nhanh chóng biến hóa, ánh vàng lập lòe trên đầu ngón tay. Chỉ nghe giọng hắn nói nhỏ: "Hồn hề trở về!"
Từ từ, một bóng người trắng chậm rãi đi vào cửa.
Thiếu nữ váy trắng ngây ngốc đầu tóc rối như mớ cỏ dại, cúi đầu nhìn dưới đất, ngơ ngác đi về phía trước. Nhìn thấy quỷ hồn của cô gái này, thứ tà ám đang nằm trên mặt đất kích động không ngừng giãy giụa, đây đúng là nữ quỷ mà Hề Gia với Diệp Kính Chi đã gặp trong hoa viên khu phố!
Khi thím ba nhìn thấy mặt của nữ quỷ, bà kinh ngạc nói: "Đây... đây là Tiểu Quyên! Kia cũng là Tiểu Quyên!"
Phân thân, nó chiếm lấy cơ thể của cô, chiếm lấy cuộc sống của cô. Từ đó trở đi, nó là cô mà cô cũng là nó.
Diệp Kính Chi nói: "Cô ấy không phải là Tiểu Quyên kia, là con gái ruột của ông bà. Bởi vì ông bà vẫn còn tin tưởng cô ấy, cô ấy đã phiêu bạt khắp nơi, được dẫn dắt bởi niềm tin của hai người nên vẫn chưa đi đầu thai. Giờ vẫn còn kịp bởi vì ông bà là cha mẹ cô ấy, dùng máu của ông bà, tôi sẽ làm phép để đưa linh hồn của cô ấy trở về cơ thể mình, và cô ấy sẽ tỉnh lại."
Tà ám bị nhốt trong góc phòng ra sức giãy giụa, càng gây ra tiếng ầm ầm vào tường.
Diệp Kính Chi ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị đổi hồn cho hai người thì Hề Gia ngăn cản hắn lại.
"Diệp đại sư, nếu anh hoán đổi linh hồn, Tiểu Quyên sẽ như thế nào, Tiểu Quyên tà ám kia sẽ ra sao? Nếu không triển khai thi pháp cứ mặc cho chuyện sai trái ấy diễn ra thì sẽ như thế nào?"
Diệp Kính Chi không chút do dự nói: "Nếu không thi pháp, cứ để như vậy một thời gian dài thì Tiểu Quyên thật sẽ chuyển thế đầu thai. Dù sao cô ấy cũng bị đuổi ra khỏi thân thể, dù cho có được niềm tin của ông bà, cũng chỉ có thể dẫn dắt một thời gian, không thể dẫn dắt cả đời. Nếu hoán đổi linh hồn, cô ấy cần tịnh dưỡng nửa năm, bổ sung dương khí là có thể khôi phục lại bình thường. Về phần tà ám, nó sẽ hồn phi phách tán."
Nghe vậy, Hề Gia nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đi đến vợ chồng thím họ đã sớm rơi lệ, nhìn hồi lâu mới nghiêm túc nói: "Chú thím, lời của Diệp đại sư vừa nói, hai người chắc cũng đã nghe. Không đổi hồn, Tiểu Quyên thật sẽ chuyển thế đầu thai, hiện tại con gái vẫn đang bên cạnh hai người; đổi hồn, Tiểu Quyên thật sẽ trở về, tà ám hiện tại sẽ hồn phi phách tán. Hai người biết mình phải làm gì chưa?"
Tà ám trong góc tường càng giãy giụa mạnh hơn nữa, cả căn phòng như đang rung chuyển.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, phảng phất một phút rồi lại như một năm. Vợ chồng thím họ cùng nắm tay nhau, run rẩy mà thốt ra "Chúng ta muốn con gái chúng ta trở về." tà ám đột nhiên dừng lại. . truyện đam mỹ
Hề Gia gật đầu, Diệp Kính Chi trực tiếp vung tay, mang thứ tà ám kia chiêu lại đây.
Tà ám cùng với hồn phách của Tiểu Quyên đứng cạnh nhau. Vợ chồng thím họ không dám quay đầu lại xem, trước sau đều quay mặt chỗ khác, che mặt khóc thút thít, mà thứ tà ám kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt đen láy không phân biệt được đâu là hận thù đâu là tuyệt vọng.
Muốn thi pháp đổi hồn, phải tháo xuống phù chỉ trấn áp tà ám kia.
Lúc này, khi Diệp Kính Chi tháo phù chỉ xuống, tà ám không giãy dụa. Nó vẫn đứng tại chỗ nhìn đôi vợ chồng già, hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng: "Ta chỉ có hai câu hỏi. Thứ nhất, tại sao hai ngươi biết ta không phải là con gái của hai ngươi."
Vợ chồng thím họ run run không trả lời.
Tà ám cười lạnh một tiếng: "Cho dù ta có chết vẫn không cho ta biết lý do sao?"
Thím họ mặt đầy nước mắt, chậm rãi xoay người: "Tiểu Quyên, cô... cô thật tốt bụng. Cô tốt như vậy, sao có thể là con gái chúng ta... sao có thể"
Trên khuôn mặt tái nhợt thoáng chốc kinh ngạc, khóe miệng hé mở, cười đến như khóc: "Hóa ra quá tốt là lỗi của ta sao... Câu hỏi thứ hai, tại sao lại chọn nó, không chọn ta! Nếu ta tốt như vậy là bởi vì ta chỉ muốn làm người, ta chỉ muốn làm một con người bình thường. Ta hiếu thảo như vậy, không tạt nước nóng vào các ngươi, cũng không đánh các ngươi, mắng các ngươi là lão súc sinh, để các ngươi chết sớm. Vì sao là nó mà không phải là ta!"
Thím họ trả lời ngắn gọn nhưng súc tích: "Bởi vì cô không phải là con gái chúng tôi!"
Tà ám sững sờ tại chỗ, không phát ra âm thanh gì nữa.
Diệp Kính Chi bắt đầu niệm chú, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên trong phòng hòa cùng với tiếng khóc rưng rức của vợ chồng thím họ. Từng dòng từng dòng kim sắc phù văn từ miệng Diệp Kính Chi bay ra, một nửa bay đến hồn phách của Tiểu Quyên, làm cho đôi mắt của cô ấy sáng hơn, một nửa bay đến tà ám, làm cho từng luồng khí đen từ đỉnh đầu tà ám tràn ra.
Chú thím họ rạch tay, đem máu tươi vào miệng Tiểu Quyên.
"Linh Bảo thiên tôn, an uỷ thân hình. Đệ tử hồn phách, ngũ tạng huyền minh. Thanh long bạch hổ, đối trượng phân vân. Châu tước huyền vũ, thị vệ ngã chân. Cấp cấp như luật lệnh!"*
*Tịnh thân thần chú trong Bát đại thần chú.
Một kim sắc mãnh hổ xuất hiện trên đỉnh đầu Tiểu Quyên, mãnh hổ gào thét một tiếng lao về phía Tiểu Quyên, ra sức cắn xé. Nó không cắn lên cơ thể Tiểu Quyên mà cắn ra vết khí đen. Tà ám thống khổ kêu gào thảm thiết nhưng không có cách nào ngăn cản kim hổ nuốt chửng nó.
Trước khi vết khí đen cuối cùng bị kim hổ nuốt chửng, tà ám dùng thân thể của Tiểu Quyên để nhìn đôi vợ chồng trong đau khổ và tuyệt vọng, đối với cặp vợ chồng đang gọi cha mẹ của họ, run rẩy cười nói: "Mẹ à, ban đầu nói là tối nay về sẽ xoa bóp chân cho mẹ... Con thực sự chỉ muốn được trở thành một con người, trở thành một người bình thường nhất và điều đó thật là tuyệt..."
Thím họ không nhịn được gào lên: "Tiểu Quyên!"
Ầm!
Khí đen hoàn toàn biến mất, kim hổ cũng biến mất, hai mắt Tiểu Quyên cũng nhắm lại.
Vợ chồng thím họ ôm đầu khóc rống lên.
Diệp Kính Chi giơ tay vẽ phù chú trên không. Hắn đánh phù này lên cơ thể Tiểu Quyên, ngay lập tức, từng tia máu trên người Tiểu Quyên tuôn ra, đem quỷ hồn thiếu nữ trói lại. Máu của cha mẹ làm thành từng tia đem hồn phách con gái trở về cơ thể cô, khi hồn phách hoàn toàn hợp nhất, Tiểu Quyên dần dần tỉnh trở lại.
Vừa mở mắt, cô chợt hét lên: "Má nó, đau thế! Đau muốn chết!" Cô ngẩng đầu nhìn thấy cha mẹ mình ở cách đó không xa, vẻ mặt tỏ ra đầy thù địch.
Sau đó, Hề Gia đứng bên cạnh nhìn thấy cô gái mang đầy thương tích rủa xả bằng những lời lẽ bẩn thỉu mà cô có thể nghĩ ra, mắng nhiếc cha mẹ mình, còn vợ chồng thím họ thì nhanh chóng chạy tới, bế con gái mình lên.
Bởi vì chính xác là Tiểu Quyên bị thương rất nghiêm trọng (trước đó hết bị Hề Gia rồi lại đến Diệp Kính Chi đánh) nên vợ chồng thím lập tức đưa con gái mình đến bệnh viện. Trước khi đi, Hề Gia còn nghe chị họ mình dùng lời lẽ cay độc mắng chửi cha mẹ mình, không ngừng hét lên: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, hai lão già chết tiệt này, mau nói rõ ràng không tôi chém hai người!"
Xe cứu thương đến chở chị họ đi, Hề Gia khẽ buông tiếng thở dài, vuốt ve đầu nhỏ của Túng Túng.
Túng Túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cọ cọ vào lòng bàn tay Hề Gia, làm nũng mà kêu lên hai tiếng.
Hề Gia cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen lấy kia, hồi lâu mới cười tủm tỉm nói: "Thứ tà ám kia chiếm lấy cơ thể người khác, đó là sai, nhưng chuyện này cũng không thể đem pháp luật ra phân định đúng sai, bắt buộc quản chế. Mà lúc này đây, người có tư cách lựa chọn chính là chú thím họ. Đây là sự lựa chọn của họ, chúng ta không có quyền can thiệp vào, hơn nữa chỉ cần đó là sự lựa chọn của họ thì cho dù họ có lựa chọn như thế nào cũng là đúng cả."
Giọng nói trầm ấm của Diệp Kính Chi từ bên cạnh vang lên: "Tà ám là do khí âm tà sinh ra, lấy đó làm tên, không nhất định phải so với lòng tà ác của con người."
Hề Gia quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của họ giao nhau.
Túng Túng không nghe hiểu gì cả, chỉ biết híp đôi mắt, vui vẻ dùng đầu toàn cát mèo cọ tới cọ lui tay Hề Gia.
Hề Gia nhẹ nhàng phủi phủi đầu của bé mèo con.
Sự việc cuối cùng cũng kết thúc, dù kết quả ra sao, đó là chuyện của chú thím họ, cũng là sự lựa chọn của họ, không liên quan gì đến Hề Gia. Nhưng nhìn những mảnh thủy tinh rơi vãi khắp sàn cùng với bức tường bị va nứt...
Hề Gia: "..." Chú thím họ, hai người có thể quay lại dọn dẹp nhà cửa giúp con được không!!!
Dù có bao nhiêu việc thì chúng ta vẫn phải làm, khó khăn lớn đến đâu chúng ta vẫn phải giải quyết.
Bởi vì tất cả các bóng đèn đều bị hỏng, không thể bật được nên Diệp Kính Chi lấy trong túi Càn Khôn ra một hạt châu màu trắng. Hạt này có kích thước bằng một bóng đèn tròn, ánh sáng nó phát ra không yếu hơn đèn sợi đốt, chiếu sáng toàn bộ ngôi nhà.
Hề Gia càng nhìn càng tò mò, Diệp Kính Chi nói: "Đây là viên dạ minh châu Thiên Công Trai 100W."
Hề Gia:: "...100W? Vậy sẽ có loại 60W, 150W sao?"
Diệp Kính Chi ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt biểu lộ "Sao anh biết hay thế."
Hề Gia: "..."
Tiền bối giới Huyền học đặt tên rất chi là thành thật, ngắn gọn, đúng chủ đề!
Dưới ánh sáng của dạ minh châu, Hề Gia cùng Diệp Kính Chi tập trung lau nhà, ít nhất cũng phải dọn sạch mảnh kính vỡ trên mặt đất. Khi họ đang dọn dẹp được một nửa, Diệp Kính Chi đột nhiên dừng lại, một tay anh cầm chổi, tay kia cầm cây lau nhà (quả thực có thể dùng cả hai tay), quay đầu nhìn về phía cửa.
Thấy vậy, Hề Gia cũng dừng động tác, hướng mắt về phía cửa.
Rõ ràng ngoài cửa không có động tĩnh gì nhưng Diệp Kính Chi cứ nhìn chằm chằm ra đó, Hề Gia cũng dán mắt dõi theo. Sau đó cậu trơ mắt nhìn thấy một con dao găm đỏ rực đột nhiên đâm xuyên qua cửa rồi trượt sang một bên. Con dao găm này cắt gỗ như cắt đậu phụ, vài giây sau cắt thành một hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo trên cửa gỗ gụ nhà Hề Gia, có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, cái khối tròn gỗ trên cửa liền rớt phịch xuống một tiếng, rơi trước mắt Hề Gia.
Hề Gia: "!!!"
Ván cửa rớt xuống văng lên không ít bụi. Một ông già tóc bạc vừa phẩy tay xua bụi vừa ho khan vào nhà lẩm bẩm: "Bụi nhiều thế này, chắc ở đây lâu rồi không có người ở... Âm khí thì dày, xám xịt như vậy, may mà bần đạo đến không thì chắc chắn sẽ có lệ quỷ đến quấy phá... Ơ? Diệp tiểu hữu?!"
Diệp Kính Chi khẽ gật đầu: "Chúc Chiếu tiền bối, đã lâu không gặp."
Thiên Cơ Môn Chúc Chiếu chân nhân xua xua tay, ha hả cười nói: "Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, cũng đã bốn năm từ lúc từ biệt ở Phong Đô nhỉ? Sớm biết Diệp tiểu hữu ở đây, bần đạo sẽ không đi đến. Bần đạo đi ngang qua Tô Châu, đột nhiên cảm nhận một luồng âm khí mạnh mẽ thì bói một quẻ, quẻ tượng tính ra kỳ quái nên xuống đây xem xem có lệ quỷ nào không. Nếu biết Diệp tiểu hữu ở đây, bần đạo không cần thiết phải tới."
Hề Gia: "..."
Đây là Chúc Chiếu tiền bối, người mà bốn năm trước tính sai quẻ, hại toàn quân thế hệ trẻ giới Huyền học thiếu chút nữa bị tiêu diệt ở Phong Đô sao?
Hề Gia nhìn chằm chằm khối gỗ rơi trên mặt đất, cảm thấy tay có chút ngứa, đặc biệt muốn đấm ai đó. Lúc này, Chúc Chiếu chân nhân sờ sờ đầu, mỉm cười, đổ dầu vào lửa: "Cửa bây giờ được làm chắc chắn quá, bần đạo phải tốn nhiều sức mới mở được nó."
Diệp Kính Chi hỏi: "Sao tiền bối không gõ cửa?"
Chúc Chiếu chân nhân nghiêm mặt nói: "Âm khí ở đây nặng như vậy, đề phòng có lệ quỷ, bần đạo gõ cửa há không phải là bức dây động rừng sao?"
Diệp Kính Chi: "Tiền bối dùng Trọng Diễm Đao Hoa cắt cửa động tĩnh cũng không nhỏ."
Đột nhiên Chúc Chiếu chân nhân có chút sững sốt, như thể lúc đó mới hiểu được vừa rồi mình ngốc đến mức nào. Để che giấu sự xấu hổ của mình, lão nhìn xung quanh thì thấy Diệp Kính Chi một tay cầm chổi, tay kia cầm cây lau nhà, lại nhìn bên khác thì thấy một thanh niên lạ mặt!
Thanh niên này cũng không phải dạng vừa, có thể đứng gần Diệp Kính Chi đến như vậy lại còn trong tay cũng cầm một cây chổi!
Chúc Chiếu chân nhân đảo mắt một vòng: "Bần đạo đột nhiên nhớ có chuyện cần làm, Diệp tiểu hữu, hôm khác nói chuyện."
Vừa nói xong, ông lão tóc trắng xoay người bỏ chạy, Hề Gia nhìn trân trân vào cái cửa hư đột ngột của nhà mình, chờ Chúc Chiếu chân nhân chạy đi cậu mới có phản ứng. Bây giờ đuổi theo e là không kịp, Diệp Kính Chi liền an ủi: "Không sao, tiền tôi không thiếu, thật sự có rất nhiều, có thể mua cửa khác mà."
Giới Huyền học các người đâu có thiếu tiền, chỉ có thiếu điểm, chuyện này Hề Gia đã biết từ lâu nhưng việc này sao lại để Diệp Kính Chi bỏ tiền ra?
Diệp Kính Chi nhìn vẻ buồn bực của Hề Gia, chợt hiểu ra: "Tôi sẽ nói chuyện với Chúc Chiếu tiền bối trên Wechat sau, lão sẽ vui vẻ bồi thường thôi mà."
Sự khó chịu của Hề Gia cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.
Mà bọn họ không biết rằng, so với một Bùi Ngọc không đáng tin tưởng thì vị Chúc Chiếu chân nhân kia vừa rời khỏi đã nhanh chóng mở tài khoản chính thức Wechat. Lão thành thạo mở ra khung chat, gõ gõ vào:【Bần đạo có tin! Bần đạo có tin! Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa nghe! Tiểu Biên đâu ra đây! Bần đạo muốn cung cấp tin tứccc!!! 】
- --------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Kính Tử: Thân thể vợ yêu rất yếu, ta phải bảo vệ vợ.
Vô số lệ quỷ: ĐM-Tụi bây!!!
Raine: mọi người đọc chương này có phê không, chứ tui edit phê quá trời luôn, gần 11k chữ bản raw á:)) sẵn tiện thông báo luôn là từ chương này tới khi hoàn chính văn 99% đều dài như vậy á nên tốc độ up chương đã chậm càng thêm chậm. 1 chương bằng 3 chương bình thường đấy, ngữ nghĩa cũng khó hơn nữa, không đùa được đâu!!!
À quên HAPPY NEW YEAR 2021 cả nhà iu!!! Chúc cho 2021 chúng ta luôn bên nhau nhé:D các bạn là động lực của tui:D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.