Chương 55: Anh đào yến
Bách Lý Hồng Trang
02/06/2022
Ngự Hoa Viên hoàng cung, anh đào yến do Sở Hoàng Hậu tổ chức cuối cùng cũng diễn ra, khắp nơi đều được bố trí rất đẹp mắt, tưởng như đang lạc vào chốn bồng lai. Các tiểu thư, nữ nhi của đại thần và quan lại đều tụ họp đông đủ.
Ngự tọa trên bục cao là Sở Hoàng Hậu cùng Đại công chúa Phong Quan Liên. Ngoài ra còn một số hoàng tử cũng đến góp vui như Tam hoàng tử và Đại hoàng tử.
"Hôm nay thật náo nhiệt!" Phong Tử Mặc cảm thán nói. Vừa khỏi bệnh không lâu, Sở Hoàng Hậu không tính cho hắn ra ngoài nhưng hắn ra vẻ không sao. Tính Phong Tử Mặc vô cùng yêu cái đẹp, lại thích náo nhiệt, anh đào yến này sao thiếu hắn được.
"Đó có phải là nữ nhi nhà Hầu tước, Yến Như Lan không?" bỗng Phong Tử Mặc chỉ tay về hướng của một cô nương hỏi.
"Nghe nói tiểu thư này là nữ nhi duy nhất của Hầu tước, tính tình rất kiêu căng ngạo mạn."
"Còn có 2 vị tiểu thư của Hạ tướng quân, Hạ Chỉ Tình và Hạ Lan Hương. Chậc chậc, toàn cả mỹ nhân."
Nghe vậy Sở Hoàng Hậu bật cười, liếc mắt nhìn Phong Tử Mặc trêu chọc "Sao, bộ con muốn lấy hết người ta về à?"
"Mẫu hậu sao có thể nói vậy chứ, nhi thần chưa muốn thành thân sớm đâu."
"Haha!"
Từ nãy giờ Phong Quan Liên không hề để ý đến họ, chỉ chăm chăm tìm kiếm Nhan Lam Đình. Phong Quan Liên cũng có dịp gặp nàng ta được một lần trong sinh nhật của mình mấy năm trước mà gương mặt Nhan Lam Đình lúc đó mặc dù còn non nớt nhưng ấn tượng thì vẫn không quên được. Rốt cuộc nàng ta ở đâu chứ.
Phong Quan Liên không dám ra chỗ đám đông vì chuyện nàng đã trở thành người câm đã lan truyền khắp kinh thành. Từ hôm đó không có một người nào tới thăm nàng và sau đó mới biết được rằng tất cả bọn chúng đều là một lũ giả tạo. Ngoài mặt thì nịnh nọt các kiểu nhưng sau lưng vốn chứa đầy gai nhọn. Hừ! Nàng khinh thưởng bọn chúng.
Phong Quan Liên không thể chờ đợi được nữa, liền đứng dậy rời đi.
"Liên nhi à, con đi đâu vậy?"
Sở Hoàng Hậu khá lo lắng cho Phong Quan Liên vì dù sao con bé cũng không nói được, đi đâu cơ chứ.
"Mẫu hậu cứ kệ tỷ ấy đi, kết giao được cũng là chuyện tốt mà."
Trong yến tiệc này phải nói là náo nhiệt cực kì. Nhưng Nhan Lam Đình lại không thấy vậy. Vốn tính ở nhà cho khỏe người nhưng không nghĩ tới lại bị ép đi mà người đó lại là phụ thân của cô. Hôm nay Nhan Lam Đình mặc lên người một bộ bạch y xinh đẹp, mái tóc buông xõa tựa như tiên nữ dáng trần, nhìn vậy chứ thực ra nó là bộ đồ đơn giản nhất của cô rồi. Tính cô cũng rất bài xích người khác nên hầu như không có mấy ai chơi cùng, khác với muội muội Nhan Vũ Thi của cô. Trong phủ Nhan Lam Đình không hề được sủng ái, mẫu thân của cô xuất thân nghèo hèn, sau khi sinh Nhan Lam Đình thì mất. Suốt ngày ở trong phủ làm bạn với sách vở.
Thật ồn ào! Nhan Lam Đình lặng lẽ rời đi. Tới bên một đầm sen, cô nhẹ nhàng chạm vào những bông sen xinh đẹp. Bỗng nghe được tiếng nói sau lưng:
"Ây yo! Đây không phải là Đại tỷ sao?"
Nhan Lam Đình xoay người ra, thân ảnh Nhan Vũ Thi xuất hiện trước mặt cô. Nhan Vũ Thi dùng ánh mắt coi thường nhìn lại cô. Đi chung với nàng ta còn có thêm hai tiểu thư nữa lần lượt là Lâm gia đại tiểu thư Lâm Tú Châu và tiểu thư Hầu tước Yến Như Lan.
"Không hổ danh là đệ nhất mĩ nữ Phong quốc, với gương mặt kia chắc cũng phải thu hút nhiều đàn ông lắm." Yến Như Lan liếc nhìn Nhan Lam Đình châm chọc nói.
"Haha, chứ còn gì nữa!" người còn lại cũng phụ xướng thêm.
Nhưng Nhan Lam Đình lại hầu như chẳng hề để tâm tới bọn họ, chỉ coi như là chó sủa ngang tai. Điều này khiến cho đám người Nhan Vũ Thi có chút tức giận.
Từ nhỏ Nhan Lam Đình đã quen với việc bị bắt nạt, mà mỗi lần như vậy lại chẳng có một ai ở bên cạnh đứng ra bảo vệ cô. Nên nhẫn nhịn đã trở thành một trong những tính cách của Nhan Lam Đình.
Trong lúc đám người Nhan Vũ Thi vui vẻ vì bắt nạt được Nhan Lam Đình thì từ đâu một viên đá ném thẳng vào phía sau đầu của Nhan Vũ Thi. Nàng ta cảm nhận được sự đau đớn từ đằng sau, tức giận lên tiếng mắng mỏ "Là ai dám ném bổn tiểu thư?" Nhan Vũ Thi tức giận thật rồi. Hai người còn lại cũng bất ngờ.
Bọn họ tròn mắt nhạc nhiên vì người ném lại chính là Phong Quan Liên. Phải nói rằng địa vị của Nhan Vũ Thi ở đây khá là cao vì có phụ thân là Thừa tướng. Nhưng cho dù có cao đến đâu thì cũng không thể qua lại Phong Quan Liên. Không nói đến việc Phong Quan Liên được hoàng đế sủng ái, chỉ cần dựa vào nàng ta là công chúa cũng đủ khiến đám người Nhan Vũ Thi sợ hãi.
"Đại.... đại công chúa!"
Phong Quan Liên gương mặt trầm xuống, mày hơi nhăn lại, có vẻ như vô cùng tức giận. Đang lúc nàng không tìm được Nhan Lam Đình, lúc thấy rồi thì Nhan Lam Đình lại bị đám người này bắt nạt, nàng ta đương nhiên tức giận. Lúc đầu chỉ nghĩ rằng quan hệ giữa tỷ muội bọn họ không tốt lắm nhưng không ngờ lại thảm hại đến như vậy.
Ngự tọa trên bục cao là Sở Hoàng Hậu cùng Đại công chúa Phong Quan Liên. Ngoài ra còn một số hoàng tử cũng đến góp vui như Tam hoàng tử và Đại hoàng tử.
"Hôm nay thật náo nhiệt!" Phong Tử Mặc cảm thán nói. Vừa khỏi bệnh không lâu, Sở Hoàng Hậu không tính cho hắn ra ngoài nhưng hắn ra vẻ không sao. Tính Phong Tử Mặc vô cùng yêu cái đẹp, lại thích náo nhiệt, anh đào yến này sao thiếu hắn được.
"Đó có phải là nữ nhi nhà Hầu tước, Yến Như Lan không?" bỗng Phong Tử Mặc chỉ tay về hướng của một cô nương hỏi.
"Nghe nói tiểu thư này là nữ nhi duy nhất của Hầu tước, tính tình rất kiêu căng ngạo mạn."
"Còn có 2 vị tiểu thư của Hạ tướng quân, Hạ Chỉ Tình và Hạ Lan Hương. Chậc chậc, toàn cả mỹ nhân."
Nghe vậy Sở Hoàng Hậu bật cười, liếc mắt nhìn Phong Tử Mặc trêu chọc "Sao, bộ con muốn lấy hết người ta về à?"
"Mẫu hậu sao có thể nói vậy chứ, nhi thần chưa muốn thành thân sớm đâu."
"Haha!"
Từ nãy giờ Phong Quan Liên không hề để ý đến họ, chỉ chăm chăm tìm kiếm Nhan Lam Đình. Phong Quan Liên cũng có dịp gặp nàng ta được một lần trong sinh nhật của mình mấy năm trước mà gương mặt Nhan Lam Đình lúc đó mặc dù còn non nớt nhưng ấn tượng thì vẫn không quên được. Rốt cuộc nàng ta ở đâu chứ.
Phong Quan Liên không dám ra chỗ đám đông vì chuyện nàng đã trở thành người câm đã lan truyền khắp kinh thành. Từ hôm đó không có một người nào tới thăm nàng và sau đó mới biết được rằng tất cả bọn chúng đều là một lũ giả tạo. Ngoài mặt thì nịnh nọt các kiểu nhưng sau lưng vốn chứa đầy gai nhọn. Hừ! Nàng khinh thưởng bọn chúng.
Phong Quan Liên không thể chờ đợi được nữa, liền đứng dậy rời đi.
"Liên nhi à, con đi đâu vậy?"
Sở Hoàng Hậu khá lo lắng cho Phong Quan Liên vì dù sao con bé cũng không nói được, đi đâu cơ chứ.
"Mẫu hậu cứ kệ tỷ ấy đi, kết giao được cũng là chuyện tốt mà."
Trong yến tiệc này phải nói là náo nhiệt cực kì. Nhưng Nhan Lam Đình lại không thấy vậy. Vốn tính ở nhà cho khỏe người nhưng không nghĩ tới lại bị ép đi mà người đó lại là phụ thân của cô. Hôm nay Nhan Lam Đình mặc lên người một bộ bạch y xinh đẹp, mái tóc buông xõa tựa như tiên nữ dáng trần, nhìn vậy chứ thực ra nó là bộ đồ đơn giản nhất của cô rồi. Tính cô cũng rất bài xích người khác nên hầu như không có mấy ai chơi cùng, khác với muội muội Nhan Vũ Thi của cô. Trong phủ Nhan Lam Đình không hề được sủng ái, mẫu thân của cô xuất thân nghèo hèn, sau khi sinh Nhan Lam Đình thì mất. Suốt ngày ở trong phủ làm bạn với sách vở.
Thật ồn ào! Nhan Lam Đình lặng lẽ rời đi. Tới bên một đầm sen, cô nhẹ nhàng chạm vào những bông sen xinh đẹp. Bỗng nghe được tiếng nói sau lưng:
"Ây yo! Đây không phải là Đại tỷ sao?"
Nhan Lam Đình xoay người ra, thân ảnh Nhan Vũ Thi xuất hiện trước mặt cô. Nhan Vũ Thi dùng ánh mắt coi thường nhìn lại cô. Đi chung với nàng ta còn có thêm hai tiểu thư nữa lần lượt là Lâm gia đại tiểu thư Lâm Tú Châu và tiểu thư Hầu tước Yến Như Lan.
"Không hổ danh là đệ nhất mĩ nữ Phong quốc, với gương mặt kia chắc cũng phải thu hút nhiều đàn ông lắm." Yến Như Lan liếc nhìn Nhan Lam Đình châm chọc nói.
"Haha, chứ còn gì nữa!" người còn lại cũng phụ xướng thêm.
Nhưng Nhan Lam Đình lại hầu như chẳng hề để tâm tới bọn họ, chỉ coi như là chó sủa ngang tai. Điều này khiến cho đám người Nhan Vũ Thi có chút tức giận.
Từ nhỏ Nhan Lam Đình đã quen với việc bị bắt nạt, mà mỗi lần như vậy lại chẳng có một ai ở bên cạnh đứng ra bảo vệ cô. Nên nhẫn nhịn đã trở thành một trong những tính cách của Nhan Lam Đình.
Trong lúc đám người Nhan Vũ Thi vui vẻ vì bắt nạt được Nhan Lam Đình thì từ đâu một viên đá ném thẳng vào phía sau đầu của Nhan Vũ Thi. Nàng ta cảm nhận được sự đau đớn từ đằng sau, tức giận lên tiếng mắng mỏ "Là ai dám ném bổn tiểu thư?" Nhan Vũ Thi tức giận thật rồi. Hai người còn lại cũng bất ngờ.
Bọn họ tròn mắt nhạc nhiên vì người ném lại chính là Phong Quan Liên. Phải nói rằng địa vị của Nhan Vũ Thi ở đây khá là cao vì có phụ thân là Thừa tướng. Nhưng cho dù có cao đến đâu thì cũng không thể qua lại Phong Quan Liên. Không nói đến việc Phong Quan Liên được hoàng đế sủng ái, chỉ cần dựa vào nàng ta là công chúa cũng đủ khiến đám người Nhan Vũ Thi sợ hãi.
"Đại.... đại công chúa!"
Phong Quan Liên gương mặt trầm xuống, mày hơi nhăn lại, có vẻ như vô cùng tức giận. Đang lúc nàng không tìm được Nhan Lam Đình, lúc thấy rồi thì Nhan Lam Đình lại bị đám người này bắt nạt, nàng ta đương nhiên tức giận. Lúc đầu chỉ nghĩ rằng quan hệ giữa tỷ muội bọn họ không tốt lắm nhưng không ngờ lại thảm hại đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.