Quyển 1 - Chương 15
Hắc Khiết Minh
28/09/2016
Dạ Ảnh.
Nước mắt đong đầy vành mắt, tầm nhìn từ sau khi cô có dưỡng khí đã dần khôi phục. Hắn mặc áo tơi, ngồi khóc bên cạnh cô, trên khuôn mặt ngẩn ngơ đầy hoảng loạn và nước mắt.
“Xin lỗi, xin lỗi. . .” Hắn vừa khóc vừa xin lỗi, đưa tay muốn chạm vào cô, lại sợ móng vuốt làm cô bị thương.
“Khốn kiếp! Con mẹ mày!”
Một người đàn ông khác cầm đao xông lên.
Cô muốn nhắc hắn cẩn thận, lại không tài nào phát ra tiếng. Cô muốn chống người dậy, xương sườn bị gãy cùng vết thương ở bụng lại khiến cô đau đến ngã xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vai hắn bị chém một đao. Một đao kia không chỉ khiến hắn bị thương, mà còn làm mũ trên đầu hắn rơi xuống. Ánh hoàng hôn rọi trên mặt hắn, thiêu đốt hắn, nhưng hắn dường như không cảm thấy, chỉ khóc và xin lỗi cô, “Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Tất cả là lỗi của ta. . . ”
Nước mắt trào khỏi viền mắt, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì đau lòng.
Hắn bị thương, bị mặt trời chiếu đến, yêu quái vốn nhu nhược, nhát gan, sợ đau này lại đang lo lắng cho cô.
Tử Kinh ho ra máu, trong màn nước mắt, cô nhịn đau giơ tay lên giúp hắn che ánh sáng rọi vào mặt.
“Ta. . . Ta không tìm được huynh . . .” Giọng cô không lớn, cổ họng cô vẫn còn rất đau, cô khàn khàn nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt: “Ta. . . Ta nghĩ rằng huynh bị thương. . . “
“Ta không có. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .” Mặt hắn nhăn nhúm, nức nở, hoảng hốt, luống cuống, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, cô gắng lau nước mắt cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy, khuôn mặt bị đánh bầm dập, vết thương trên bụng còn không ngừng chảy máu.
Khiến hắn đau quá.
Cô nhất định rất đau, nhất định rất đau!
Phẫn nộ tràn ngập đầu óc hắn.
Hắn bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn trừng trừng hai con người kia.
Bọn chúng đánh cô, trên đường chạy tới hắn nghe thấy tiếng cô bị đánh, mỗi một phát đều giống như đấm vào ngực hắn.
Hai tên đào binh hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang bốc khói của hắn, đôi mắt đầy lệ ánh lên sắc đỏ, còn có móng vuốt sắc nhọn và răng nanh như dã thú của hắn. Bọn chúng sợ mất mật. “Yêu. . . Yêu quái, là yêu quái. . .”
“Sợ. . . Sợ cái gì!” Tên túm cô ban nãy từ dưới đất bò dậy, lau máu trên khóe miệng, nắm chặt đao, quát đồng bọn: “Chỉ là một con yêu quái mít ướt! Chúng ta còn cái gì chưa từng thấy, chỉ là một con yêu quái thôi! Mau, chúng ta cùng xông lên, giết nó!”
Theo tiếng hô, tên đó xông tới, đồng bọn của hắn cũng vậy.
Con người chết tiệt! Chúng làm hại cô! Chúng đều phải chết!”
Hắn rít gào, giương móng vuốt, xông tới hai tên đang khua đao.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Hắn là yêu quái, hắn giết người đơn giản như ăn cơm vậy.
Khi hắn quay lại bên cạnh cô, trên móng vuốt vẫn còn vương máu tươi. Tử Kinh biết đáng lẽ cô phải sợ, nhưng cô lại không hề sợ chút nào. Trên thế giới này, người cô không cần sợ nhất chính là hắn. Cô thở dốc, lại ho ra một búng máu. Cô sắp chết. Cô biết, hắn cũng biết. Vết đao trên bụng cô không ngừng chảy máu, chân phải bị trật, gãy mấy cái xương sườn, cô không thể xuống núi được. Dù cô đi được, xuống núi nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ, nhưng còn chưa tới nơi cô đã chết giữa đường vì mất máu.
Hắn ngồi bên cô, khóc như một đứa trẻ.
“Huynh. . .” Cô khàn khàn, hỏi: “Nhớ chuyện huynh đã hứa với ta không?”
Hắn khóc lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Ta sắp chết… Huynh đi đi… Rời khỏi nơi này…” Đôi mắt cô đẫm lệ, cố gắng mấp máy đôi môi run rẩy nói hết, “Đi… Càng xa càng tốt…”
“Ta không muốn… Ta không muốn…” Hắn sợ hãi nhìn cô, nức nở, “Nàng không được chết, nàng không được chết…”
Nghe hắn nói, cô gần như muốn cười, lại chỉ làm nước mắt tuôn trào.
“Đồ ngốc này… “
Cô sắp chết. Nếu như hắn không làm gì, cô nhất định sẽ chết ở đây. Dạ Ảnh khủng hoảng nghĩ, hắn phải làm gì đó. Thế nhưng hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, cô đang chảy máu, xương lại gãy…
Hắn nhất định phải làm gì đó.
Hắn không thể mang cô về hang, cũng không thể để cô ở lại trong núi, cô sẽ chảy máu đến chết.
Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, tay chân luống cuống thì thào nức nở: “Ta sẽ cứu nàng, ta sẽ cứu nàng… “
Sau đó, hắn nhìn thấy khói bếp lượn lờ trong trời chiều hoàng hôn.
Trong phút chốc, hắn biết mình phải làm gì, hắn phải mang cô xuống núi, trở về trong thôn kia.
Ý nghĩ này khiến hắn sợ hãi.
Hắn không thể rời khỏi rừng, hắn không muốn đến cái thôn đó.
Nhưng cô sắp chết, tất cả mọi người trong thôn đều là thầy cúng và pháp sư, bọn họ sẽ cứu cô, bọn họ biết làm thế nào để cứu cô!
Do dự chỉ trong chớp mắt, so với bị đuổi đánh, hắn sợ cô chết hơn.
Hắn cắn răng, quay đầu trở lại, hốt hoảng, cẩn thận ôm cô như ôm một con búp bê dễ vỡ.
“Ta sẽ cứu nàng… Nàng cố chịu đựng một chút, ta sẽ lập tức mang nàng về thôn…” Hắn run rẩy nói.
Tử Kinh cứng đờ, sợ đến mở mắt ra, bám vào lồng ngực của hắn nói: “Không được… Không được . . . Huynh đừng đi… Thả ta xuống… “
Giống như muốn an ủi cô, cũng thuyết phục chính mình, hắn cúi đầu nhìn cô, lặp đi lặp lại: “Không sao, không sao đâu… “
Cô biết hắn rất sợ.
Nhưng hắn gắng gượng nở một nụ cười xấu xí, cam đoan: “Ta sẽ cứu nàng, nàng sẽ không chết.”
“Không được… Huynh đừng đến gần thôn. . .” Cô cảm thấy sợ thay cho hắn, “Dạ Ảnh. . . Thả ta xuống. . .”
Hắn không để ý tới phản đối của cô, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó bắt đầu chạy băng băng.
Mũ bị hỏng, mặt hắn phơi bày dưới ánh mặt trời, không ngừng bốc lên khói trắng, cháy xèo xèo.
Tuy rằng đã là ánh chiều tà, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn rất nóng, nóng làm hắn đau quá.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng cô sắp chết, tất cả là do hắn hại, bởi vì hắn quá nhát gan, bởi vì hắn chạy trốn, bởi vì hắn nên muộn như vậy cô vẫn chưa trở về mà ở trong rừng tìm kiếm.
Hắn lẽ ra phải đi tìm cô sớm hơn. Hắn biết cô sẽ lo lắng, biết cô sẽ tìm hắn khắp nơi, nhưng hắn rất sợ, sợ bị chủ nhân thấy, sợ lại bị bắt đi đưa thức ăn cho nữ pháp sư, sợ trở lại nơi kinh khủng kia.
Tất cả là vì hắn chạy trốn, tất cả là vì hắn quá sợ hãi.
Hắn vừa khóc vừa nhẹ nhàng ôm cô chạy xuống núi. Hắn nhất định phải cứu cô, nhất định phải cứu cô! Dù có chết, cũng phải cứu cô…
Hắn không chịu buông cô ra. Nước mắt khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ. Cảnh vật bên cạnh lướt qua rất nhanh, hơn nửa mặt của hắn bị ánh sáng mặt trời đốt cháy đen, cô muốn giơ tay lên dùng ống ty áo che nắng cho hắn, lại không có sức, chỉ có thể rơi lệ trong lòng hắn.
Hắn cẩn thận ôm cô, chạy như bay dưới trời chiều.
Hắn sẽ chết, sẽ bị thầy cúng trong thôn giết chết.
Cô lẽ ra phải ra sức ngăn cản hắn, nhưng sức lực lại dần dần biến mất theo lượng máu mất đi.
“Đừng quan tâm đến ta… Đừng lo cho ta. . . Huynh sẽ chết mất. . .”
Cô nói, giọng nói lại yếu đến ngay cả cô cũng không nghe được.
“Không sao, không sao, nàng sẽ không sao, không sao đâu.” Hắn vẫn không ngừng lặp đi lặp lại. “Ta sẽ cứu nàng, ta sẽ bảo vệ nàng…”
Yêu quái ngoan cố… Ngu ngốc này…
Cô không biết nên khóc hay cười, tâm tình phức tạp chồng chất trong lòng. Cô nên kiên quyết bảo hắn chạy đi, nhưng lại vì hắn không bỏ cô lại một mình mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy an lòng. Ý thức bắt đầu mơ hồ. Mặt trời buổi chiều như quả cầu lửa, chìm dần xuống biển mây phía xa. Hắn chạy rất nhanh, cô cảm thấy mình như đang bay trên mây, dường như đau đớn cũng không còn quá khó chịu nữa.
Hắn ôm cô xuống núi, khi quả cầu lửa hoàn toàn biến mất trong đám mây, chìm xuống sau núi, thu lại tia sáng cuối cùng, hắn rốt cục cũng tới được thôn làng dưới chân núi.
Trời tối, trên đường trong thôn không ai đi lại.
Trong quán trọ, ngọn đèn dầu sáng lên.
Hắn sợ hãi nhìn ngôi nhà sáng nhất, sau đó hít một hơi thật sâu, chạy về phía đó.
Cô không mở mắt được, cô quá mệt mỏi, nhưng cô biết hắn muốn làm gì, cô nghe được tiếng nói chuyện của các pháp sư phía xa xa, nhưng cũng không còn đủ sức nói gì nữa, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình, chạy tới quán trọ đầy pháp sư.
Cô muốn cản hắn, lại không làm được.
“Này, có chuyện gì vậy?”
Chợt có một người nhô đầu ra từ cửa sổ tầng hai.
Hắn suýt chút nữa bị dọa chết khiếp, cho là mình sẽ ngay lập tức bị bao vây tấn công, lại nghe thấy người đàn ông kia nheo mắt hỏi.
“Tử Kinh? Là Tử Kinh sao? Cô ấy bị thương à?”
Hắn hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, khi nhìn người đàn ông đang nheo nheo mắt kia thì hiểu được, bởi vì hắn mặc áo tơi, người nọ tưởng lầm hắn là con người. Trời tối, thị lực của con người không được tốt, cách xa như vậy, bọn họ không nhìn rõ được.
“Đúng, nàng bị thương!” Hắn lấy can đảm, cất giọng: “Mau… mau xuống giúp một tay!”
Giọng hắn hơi run, hắn mong đối phương sẽ không phát hiện.
Người hoảng hốt chửi một tiếng rồi rụt đầu lại, hắn nghe được tiếng bước chân vội vã của hắn ta.
Hắn run rẩy, cẩn thận đặt cô gái trong lòng xuống bậc thang, sau đó trước khi con người xuống tầng mở cửa, hắn nhảy lên nấp trên nóc nhà đối diện.
Con người kia xuống tầng, ôm lấy cô, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Sợ bị nhìn thấy, hắn hoảng sợ rụt đầu về.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy thầy cúng kia chạy tới nhà lớn, lớn tiếng hô hoán giúp đỡ, lúc này mới có gan len lén thò đầu ra.
Cả ngôi làng đều vì vậy mà rối loạn, tất cả đèn trong thôn đều được con người thắp sáng, tất cả pháp sư, bất kể là nam hay nữ đều chạy ra. Hắn thấy bọn họ ôm cô vào nhà, cũng từ nóc nhà, cẩn thận leo qua.
Khi bọn họ nhốn nháo ra vào nhà lớn, hắn cũng rất muốn chạy vào, nắm tay cô, ngồi bên cạnh cô. Nhưng hắn không dám. Hắn chỉ có thể sợ hãi trốn trên nóc nhà đối diện nhà lớn nhìn lén. Nước mắt chảy xuống gương mặt cháy đen của hắn. . . Đau quá, đau quá! Đau quá, đau quá!
Thế nhưng hắn không kiềm được nước mắt, chỉ có thể mặc chúng chảy ra không ngừng.
Suốt đêm hắn ngồi trên nóc nhà không rời đi, sợ trong phòng truyền ra tiếng khóc, sợ nàng bởi vì chết mà lại bị mang ra.
Tử Kinh, Tử Kinh…
Hắn yên lặng khóc, đôi mắt trong màn đêm nhìn chằm chằm vào căn phòng sáng ngời, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Hắn vẫn chờ, vẫn chờ. Chờ từ khuya đến sáng sớm. Khi mặt trời mọc, hắn chạy tới nấp trong một gian nhà trống.
Hắn biết hắn phải về, ở lại đây rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị phát hiện. Hắn cũng không làm được gì, nhưng hắn không muốn rời đi, hắn muốn cùng cô, ở bên cạnh cô, càng gần càng tốt. Hắn vẫn chờ, vẫn chờ. Ngày đầu tiên, bọn họ không đưa cô ra, hắn cũng không nghe thấy tiếng người kêu khóc. Là chuyện tốt, chứng tỏ cô còn sống.
Ngày thứ hai, hắn nghe được các thầy mo bàn luận về thương thế của cô.
Cô không chết.
Đầu tiên bọn họ cầm máu cho cô, nhưng cô rất yếu, không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Hắn bất an, lo lắng, run rẩy trong bóng đêm.
Ngày thứ ba, một nữ pháp sư đi ra tuyên bố, tình hình của cô đã ổn định.
Hắn cuộn mình trong bóng đêm, ôm đầu khóc nức nở, gần như muốn xông ra ôm lấy những pháp sư đáng sợ kia.
Cô sẽ không chết, cô còn sống… Còn sống…
Tử Kinh, Tử Kinh…
Hắn lén nức nở, khóc bởi vì vui mừng cô còn sống.
Nước mắt đong đầy vành mắt, tầm nhìn từ sau khi cô có dưỡng khí đã dần khôi phục. Hắn mặc áo tơi, ngồi khóc bên cạnh cô, trên khuôn mặt ngẩn ngơ đầy hoảng loạn và nước mắt.
“Xin lỗi, xin lỗi. . .” Hắn vừa khóc vừa xin lỗi, đưa tay muốn chạm vào cô, lại sợ móng vuốt làm cô bị thương.
“Khốn kiếp! Con mẹ mày!”
Một người đàn ông khác cầm đao xông lên.
Cô muốn nhắc hắn cẩn thận, lại không tài nào phát ra tiếng. Cô muốn chống người dậy, xương sườn bị gãy cùng vết thương ở bụng lại khiến cô đau đến ngã xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn vai hắn bị chém một đao. Một đao kia không chỉ khiến hắn bị thương, mà còn làm mũ trên đầu hắn rơi xuống. Ánh hoàng hôn rọi trên mặt hắn, thiêu đốt hắn, nhưng hắn dường như không cảm thấy, chỉ khóc và xin lỗi cô, “Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Tất cả là lỗi của ta. . . ”
Nước mắt trào khỏi viền mắt, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì đau lòng.
Hắn bị thương, bị mặt trời chiếu đến, yêu quái vốn nhu nhược, nhát gan, sợ đau này lại đang lo lắng cho cô.
Tử Kinh ho ra máu, trong màn nước mắt, cô nhịn đau giơ tay lên giúp hắn che ánh sáng rọi vào mặt.
“Ta. . . Ta không tìm được huynh . . .” Giọng cô không lớn, cổ họng cô vẫn còn rất đau, cô khàn khàn nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt: “Ta. . . Ta nghĩ rằng huynh bị thương. . . “
“Ta không có. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi. . .” Mặt hắn nhăn nhúm, nức nở, hoảng hốt, luống cuống, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, cô gắng lau nước mắt cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy, khuôn mặt bị đánh bầm dập, vết thương trên bụng còn không ngừng chảy máu.
Khiến hắn đau quá.
Cô nhất định rất đau, nhất định rất đau!
Phẫn nộ tràn ngập đầu óc hắn.
Hắn bỗng nhiên xoay người, tức giận nhìn trừng trừng hai con người kia.
Bọn chúng đánh cô, trên đường chạy tới hắn nghe thấy tiếng cô bị đánh, mỗi một phát đều giống như đấm vào ngực hắn.
Hai tên đào binh hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang bốc khói của hắn, đôi mắt đầy lệ ánh lên sắc đỏ, còn có móng vuốt sắc nhọn và răng nanh như dã thú của hắn. Bọn chúng sợ mất mật. “Yêu. . . Yêu quái, là yêu quái. . .”
“Sợ. . . Sợ cái gì!” Tên túm cô ban nãy từ dưới đất bò dậy, lau máu trên khóe miệng, nắm chặt đao, quát đồng bọn: “Chỉ là một con yêu quái mít ướt! Chúng ta còn cái gì chưa từng thấy, chỉ là một con yêu quái thôi! Mau, chúng ta cùng xông lên, giết nó!”
Theo tiếng hô, tên đó xông tới, đồng bọn của hắn cũng vậy.
Con người chết tiệt! Chúng làm hại cô! Chúng đều phải chết!”
Hắn rít gào, giương móng vuốt, xông tới hai tên đang khua đao.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt. Hắn là yêu quái, hắn giết người đơn giản như ăn cơm vậy.
Khi hắn quay lại bên cạnh cô, trên móng vuốt vẫn còn vương máu tươi. Tử Kinh biết đáng lẽ cô phải sợ, nhưng cô lại không hề sợ chút nào. Trên thế giới này, người cô không cần sợ nhất chính là hắn. Cô thở dốc, lại ho ra một búng máu. Cô sắp chết. Cô biết, hắn cũng biết. Vết đao trên bụng cô không ngừng chảy máu, chân phải bị trật, gãy mấy cái xương sườn, cô không thể xuống núi được. Dù cô đi được, xuống núi nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ, nhưng còn chưa tới nơi cô đã chết giữa đường vì mất máu.
Hắn ngồi bên cô, khóc như một đứa trẻ.
“Huynh. . .” Cô khàn khàn, hỏi: “Nhớ chuyện huynh đã hứa với ta không?”
Hắn khóc lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Ta sắp chết… Huynh đi đi… Rời khỏi nơi này…” Đôi mắt cô đẫm lệ, cố gắng mấp máy đôi môi run rẩy nói hết, “Đi… Càng xa càng tốt…”
“Ta không muốn… Ta không muốn…” Hắn sợ hãi nhìn cô, nức nở, “Nàng không được chết, nàng không được chết…”
Nghe hắn nói, cô gần như muốn cười, lại chỉ làm nước mắt tuôn trào.
“Đồ ngốc này… “
Cô sắp chết. Nếu như hắn không làm gì, cô nhất định sẽ chết ở đây. Dạ Ảnh khủng hoảng nghĩ, hắn phải làm gì đó. Thế nhưng hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, cô đang chảy máu, xương lại gãy…
Hắn nhất định phải làm gì đó.
Hắn không thể mang cô về hang, cũng không thể để cô ở lại trong núi, cô sẽ chảy máu đến chết.
Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, tay chân luống cuống thì thào nức nở: “Ta sẽ cứu nàng, ta sẽ cứu nàng… “
Sau đó, hắn nhìn thấy khói bếp lượn lờ trong trời chiều hoàng hôn.
Trong phút chốc, hắn biết mình phải làm gì, hắn phải mang cô xuống núi, trở về trong thôn kia.
Ý nghĩ này khiến hắn sợ hãi.
Hắn không thể rời khỏi rừng, hắn không muốn đến cái thôn đó.
Nhưng cô sắp chết, tất cả mọi người trong thôn đều là thầy cúng và pháp sư, bọn họ sẽ cứu cô, bọn họ biết làm thế nào để cứu cô!
Do dự chỉ trong chớp mắt, so với bị đuổi đánh, hắn sợ cô chết hơn.
Hắn cắn răng, quay đầu trở lại, hốt hoảng, cẩn thận ôm cô như ôm một con búp bê dễ vỡ.
“Ta sẽ cứu nàng… Nàng cố chịu đựng một chút, ta sẽ lập tức mang nàng về thôn…” Hắn run rẩy nói.
Tử Kinh cứng đờ, sợ đến mở mắt ra, bám vào lồng ngực của hắn nói: “Không được… Không được . . . Huynh đừng đi… Thả ta xuống… “
Giống như muốn an ủi cô, cũng thuyết phục chính mình, hắn cúi đầu nhìn cô, lặp đi lặp lại: “Không sao, không sao đâu… “
Cô biết hắn rất sợ.
Nhưng hắn gắng gượng nở một nụ cười xấu xí, cam đoan: “Ta sẽ cứu nàng, nàng sẽ không chết.”
“Không được… Huynh đừng đến gần thôn. . .” Cô cảm thấy sợ thay cho hắn, “Dạ Ảnh. . . Thả ta xuống. . .”
Hắn không để ý tới phản đối của cô, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, sau đó bắt đầu chạy băng băng.
Mũ bị hỏng, mặt hắn phơi bày dưới ánh mặt trời, không ngừng bốc lên khói trắng, cháy xèo xèo.
Tuy rằng đã là ánh chiều tà, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn rất nóng, nóng làm hắn đau quá.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng cô sắp chết, tất cả là do hắn hại, bởi vì hắn quá nhát gan, bởi vì hắn chạy trốn, bởi vì hắn nên muộn như vậy cô vẫn chưa trở về mà ở trong rừng tìm kiếm.
Hắn lẽ ra phải đi tìm cô sớm hơn. Hắn biết cô sẽ lo lắng, biết cô sẽ tìm hắn khắp nơi, nhưng hắn rất sợ, sợ bị chủ nhân thấy, sợ lại bị bắt đi đưa thức ăn cho nữ pháp sư, sợ trở lại nơi kinh khủng kia.
Tất cả là vì hắn chạy trốn, tất cả là vì hắn quá sợ hãi.
Hắn vừa khóc vừa nhẹ nhàng ôm cô chạy xuống núi. Hắn nhất định phải cứu cô, nhất định phải cứu cô! Dù có chết, cũng phải cứu cô…
Hắn không chịu buông cô ra. Nước mắt khiến cho tất cả đều trở nên mơ hồ. Cảnh vật bên cạnh lướt qua rất nhanh, hơn nửa mặt của hắn bị ánh sáng mặt trời đốt cháy đen, cô muốn giơ tay lên dùng ống ty áo che nắng cho hắn, lại không có sức, chỉ có thể rơi lệ trong lòng hắn.
Hắn cẩn thận ôm cô, chạy như bay dưới trời chiều.
Hắn sẽ chết, sẽ bị thầy cúng trong thôn giết chết.
Cô lẽ ra phải ra sức ngăn cản hắn, nhưng sức lực lại dần dần biến mất theo lượng máu mất đi.
“Đừng quan tâm đến ta… Đừng lo cho ta. . . Huynh sẽ chết mất. . .”
Cô nói, giọng nói lại yếu đến ngay cả cô cũng không nghe được.
“Không sao, không sao, nàng sẽ không sao, không sao đâu.” Hắn vẫn không ngừng lặp đi lặp lại. “Ta sẽ cứu nàng, ta sẽ bảo vệ nàng…”
Yêu quái ngoan cố… Ngu ngốc này…
Cô không biết nên khóc hay cười, tâm tình phức tạp chồng chất trong lòng. Cô nên kiên quyết bảo hắn chạy đi, nhưng lại vì hắn không bỏ cô lại một mình mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy an lòng. Ý thức bắt đầu mơ hồ. Mặt trời buổi chiều như quả cầu lửa, chìm dần xuống biển mây phía xa. Hắn chạy rất nhanh, cô cảm thấy mình như đang bay trên mây, dường như đau đớn cũng không còn quá khó chịu nữa.
Hắn ôm cô xuống núi, khi quả cầu lửa hoàn toàn biến mất trong đám mây, chìm xuống sau núi, thu lại tia sáng cuối cùng, hắn rốt cục cũng tới được thôn làng dưới chân núi.
Trời tối, trên đường trong thôn không ai đi lại.
Trong quán trọ, ngọn đèn dầu sáng lên.
Hắn sợ hãi nhìn ngôi nhà sáng nhất, sau đó hít một hơi thật sâu, chạy về phía đó.
Cô không mở mắt được, cô quá mệt mỏi, nhưng cô biết hắn muốn làm gì, cô nghe được tiếng nói chuyện của các pháp sư phía xa xa, nhưng cũng không còn đủ sức nói gì nữa, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình, chạy tới quán trọ đầy pháp sư.
Cô muốn cản hắn, lại không làm được.
“Này, có chuyện gì vậy?”
Chợt có một người nhô đầu ra từ cửa sổ tầng hai.
Hắn suýt chút nữa bị dọa chết khiếp, cho là mình sẽ ngay lập tức bị bao vây tấn công, lại nghe thấy người đàn ông kia nheo mắt hỏi.
“Tử Kinh? Là Tử Kinh sao? Cô ấy bị thương à?”
Hắn hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, khi nhìn người đàn ông đang nheo nheo mắt kia thì hiểu được, bởi vì hắn mặc áo tơi, người nọ tưởng lầm hắn là con người. Trời tối, thị lực của con người không được tốt, cách xa như vậy, bọn họ không nhìn rõ được.
“Đúng, nàng bị thương!” Hắn lấy can đảm, cất giọng: “Mau… mau xuống giúp một tay!”
Giọng hắn hơi run, hắn mong đối phương sẽ không phát hiện.
Người hoảng hốt chửi một tiếng rồi rụt đầu lại, hắn nghe được tiếng bước chân vội vã của hắn ta.
Hắn run rẩy, cẩn thận đặt cô gái trong lòng xuống bậc thang, sau đó trước khi con người xuống tầng mở cửa, hắn nhảy lên nấp trên nóc nhà đối diện.
Con người kia xuống tầng, ôm lấy cô, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Sợ bị nhìn thấy, hắn hoảng sợ rụt đầu về.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy thầy cúng kia chạy tới nhà lớn, lớn tiếng hô hoán giúp đỡ, lúc này mới có gan len lén thò đầu ra.
Cả ngôi làng đều vì vậy mà rối loạn, tất cả đèn trong thôn đều được con người thắp sáng, tất cả pháp sư, bất kể là nam hay nữ đều chạy ra. Hắn thấy bọn họ ôm cô vào nhà, cũng từ nóc nhà, cẩn thận leo qua.
Khi bọn họ nhốn nháo ra vào nhà lớn, hắn cũng rất muốn chạy vào, nắm tay cô, ngồi bên cạnh cô. Nhưng hắn không dám. Hắn chỉ có thể sợ hãi trốn trên nóc nhà đối diện nhà lớn nhìn lén. Nước mắt chảy xuống gương mặt cháy đen của hắn. . . Đau quá, đau quá! Đau quá, đau quá!
Thế nhưng hắn không kiềm được nước mắt, chỉ có thể mặc chúng chảy ra không ngừng.
Suốt đêm hắn ngồi trên nóc nhà không rời đi, sợ trong phòng truyền ra tiếng khóc, sợ nàng bởi vì chết mà lại bị mang ra.
Tử Kinh, Tử Kinh…
Hắn yên lặng khóc, đôi mắt trong màn đêm nhìn chằm chằm vào căn phòng sáng ngời, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Hắn vẫn chờ, vẫn chờ. Chờ từ khuya đến sáng sớm. Khi mặt trời mọc, hắn chạy tới nấp trong một gian nhà trống.
Hắn biết hắn phải về, ở lại đây rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị phát hiện. Hắn cũng không làm được gì, nhưng hắn không muốn rời đi, hắn muốn cùng cô, ở bên cạnh cô, càng gần càng tốt. Hắn vẫn chờ, vẫn chờ. Ngày đầu tiên, bọn họ không đưa cô ra, hắn cũng không nghe thấy tiếng người kêu khóc. Là chuyện tốt, chứng tỏ cô còn sống.
Ngày thứ hai, hắn nghe được các thầy mo bàn luận về thương thế của cô.
Cô không chết.
Đầu tiên bọn họ cầm máu cho cô, nhưng cô rất yếu, không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Hắn bất an, lo lắng, run rẩy trong bóng đêm.
Ngày thứ ba, một nữ pháp sư đi ra tuyên bố, tình hình của cô đã ổn định.
Hắn cuộn mình trong bóng đêm, ôm đầu khóc nức nở, gần như muốn xông ra ôm lấy những pháp sư đáng sợ kia.
Cô sẽ không chết, cô còn sống… Còn sống…
Tử Kinh, Tử Kinh…
Hắn lén nức nở, khóc bởi vì vui mừng cô còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.