Quyển 1 - Chương 16
Hắc Khiết Minh
29/09/2016
Leng keng… Leng keng.
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhẹ nhàng bay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có người vào phòng, đốt đèn dầu, rồi lại đi ra ngoài.
Leng keng, leng keng.
Gió mát đêm thu thổi tới khiến chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió.
Bóng sáng sáng tắt lắc lư tạo thành bóng đen yêu dị trên mí mắt cô, giống như vẻ mặt đê tiện vặn vẹo của tên đào binh.
Cô cảm thấy mình lại bị đè lên, giống như chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Cô sợ hãi cố gắng giãy dụa nhưng không tài nào nhúc nhích được.
Khủng hoảng, sợ hãi lan khắp cơ thể.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô muốn hét lên nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ như không thể nghe thấy. Đừng… Đừng… Đây là mơ, là mơ thôi. Cô tự nói với mình nhưng vẫn sợ tới phát khóc, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể sợ hãi nín thở, chờ cú đấm tàn bạo như mưa rơi đánh vào mình. Bỗng dưng, gió lại nổi lên.
Gió ngừng thì hương nhang khói trắng lại lượn lờ trong đêm tối chậm rãi lan ra.
Đèn tắt.
Bóng trên mí mắt lập tức biến mất.
Cô thở dốc, sợ hãi chờ đợi.
Sau đó cô cảm giác được có người ngồi bên cạnh cô.
Dạ Ảnh.
Cô biết là hắn.
Không hiểu sao cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh trăng nhìn cô thật thật gầy yếu, tái nhợt, giống như hoa cỏ lau trong trời thu, xinh đẹp, mềm mại, nhẹ nhàng đung đưa.
Hắn không nên vào, nhưng hắn không kiềm chế được. Hắn rất muốn gặp cô, xác định cô còn sống, còn đang thở.
Tim cô còn đang đập.
Cô còn sống, nhưng cô đang khóc. Hắn đưa tay cẩn thận, vụng về dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt cô. Sau đó hắn khom người, lặng lẽ quỳ xuống, nghẹn ngào khàn khàn nói nhỏ bên tai cô, “Nàng đừng khóc… Đừng khóc…”
Là hắn.
Sự hiện hữu của hắn an ủi cô.
“Ta sẽ bảo vệ nàng… Nàng đừng sợ…”
Giọng hắn khàn khàn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt cô.
Tiếc thương của hắn, sợ hãi của hắn tất cả bao hàm trong tiếng nức nở nghẹn ngào làm ấm lòng cô, thực sự khiến cô càng muốn khóc.
“Thực xin lỗi, ta sẽ trở nên dũng cảm hơn, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ cố gắng… Ta sẽ cố gắng…”
Hắn khẽ siết chặt tay cô, run giọng lặp đi lặp lại bên tai cô.
“Chờ nàng khỏe lại ta sẽ hái rất nhiều rất nhiều hạt dẻ cho nàng, sau đó chúng ta có thể cùng nhau nướng ăn. Nàng đã hứa sẽ nướng cho ta ăn…”
Cô vì những lời đó của hắn mà khóc, vì những lời đó của hắn mà an tâm.
Hắn vẫn luôn ở bên cô, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân hắn sẽ trốn, chờ mọi người đi hết sẽ lại ra.
Đêm hôm đó hắn không ngừng thủ thỉ bên tai cô. Cô nghe hắn kể chuyện nướng hạt dẻ, kể những chuyện giữa họ trong mấy tháng ở bên nhau trong khu rừng này, kể những chuyện từ nay về sau hắn và cô có thể cùng làm, kể chuyện hắn phát hiện một cây tử kinh phía bên kia rừng. Cô dần dần thả lỏng trong tiếng nói khe khẽ của hắn, chìm vào mộng đẹp.
Trời gần sáng. Tiếng gà trống gáy khiến hắn đột nhiên choàng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình bất cẩn ngủ quên bên cạnh cô. Hắn không bị bắt được đúng là may mắn.
Hắn sợ hết hồn vì sự vụng về của mình, cuống quít bò dậy.
Ngoài cửa sổ, chân trời đã từ màu đen chuyển thành xanh trắng.
Hắn phải đi.
Hắn lưu luyến cúi đầu nhìn Tử Kinh nằm trên giường.
Cô ngủ say, thở đều, khóe mắt cũng không có ánh lệ, chỉ có điều trên gương mặt có thêm mấy vết đen do đêm qua hắn lau nước mắt cho cô.
Bàn tay bẩn thỉu của hắn làm bẩn cô.
Chết tiệt. Ngày đó hắn nghe thấy tiếng hét của cô nên chỉ kịp mặc áo tơi rồi chạy đến, không có thời gian rửa ráy. Mấy ngay nay lại vì lo lắng cho cô, hắn hoàn toàn quên mất việc người ngợm mình thật bẩn thỉu. Hắn có chút xấu hổ, rầu rĩ, bối rối, cầm khăn vải lau mấy lần mới lau sạch mặt cho cô. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hắn vội vàng nhét khăn vải vào trong ngực, nhảy lên xà ngang cao lớn, trốn ở đó.
Một nữ pháp sư đi đến, bà ta quỳ xuống xem xét tình trạng của Tử Kinh, xác định cô vẫn ổn, đang định đứng dậy đi ra ngoài lại phát hiện có bùn trên mặt đất.
Bà ấy lại ngồi xuống, sờ lên lớp bùn, cau mày khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn vội rụt đầu về, nín thở.
Nữ pháp sư đi đến bên cửa sổ, ngó ra ngoài sau đó lại quay vào.
Hắn nghe được tiếng tim mình đập như sấm, gần như muốn làm nổ tung lồng ngực hắn.
Trời ạ, hắn rất hôi, bà ta có thể ngửi thấy mất.
Hắn sợ hãi muốn tông cửa sổ mà chạy, ngay khi hắn cho rằng bà ta sẽ gọi người đến lục soát cả căn phòng thì bà ta lại đi ra ngoài.
Hắn thở phào, lau mồ hôi trên mặt
Hắn biết lát nữa sẽ có càng có nhiều người ra vào hơn, mặc dù xà ngang này rất lớn, mặt trời cũng không chiếu vào được nhưng nếu tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì hắn cũng bị phát hiện. Hắn nhảy xuống khỏi xà ngang, quyến luyến nhìn cô một cái. Hắn phải về hang động, chờ đến tối lại tới. Lúc này nhân lúc còn không có ai hắn từ cửa sổ chạy ra ngoài, chuồn đi tắm rửa sạch sẽ, không để lại chút mùi hôi thối nào.
Trên bệ cửa sổ có hai quả hồng màu cam. Quả hồng chín mọng, lá vẫn còn xanh tươi. Khi vừa tỉnh lại cô đã nhìn thấy chúng. Hai quả hồng một lớn một nhỏ màu sắc rực rỡ đặt trên cửa sổ, phía sau là bầu trời xanh, nhìn như một bức tranh.
Đây không phải do các pháp sư mang đến, bọn họ sẽ không đặt hoa quả trên cửa sổ.
Đó là hắn mang đến.
Nhìn hai quả hồng, trong lòng cô bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tử Kinh quay đầu lại nhìn thấy An Ba Kim bưng một bát cháo đi đến.
“Thật tốt quá, cô đã tỉnh rồi.” An Ba Kim mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tử Kinh chống người ngồi dậy, nhận lấy bát cháo, “Cảm ơn tỷ.”
Ba Kim tỷ tới từ ba ngày trước. Các pháp sư tới thôn trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều sẽ thay phiên đến chăm sóc cô. Từ khi bị thương đến bây giờ đã nửa tháng. Tình trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù vết thương đã bắt đầu khép lại nhưng vẫn hay mệt mỏi. Sau khi tỉnh lại, cô đã nói với các pháp sư chuyện mình gặp phải đào binh, chỉ lược bỏ sự tồn tại của Dạ Ảnh.
Cô nói cho bọn họ là một người qua đường cứu cô, cô cũng không biết đó là ai.
Không ai nghi ngờ cô, bọn họ chỉ sầu lo liếc mắt nhìn nhau, sau đó thay đổi đề tài.
Hiển nhiên, mỗi người trong số họ đều biết rõ hơn cô chiến tranh đã đến gần tới mức nào.
Cô chầm chậm ăn từng miếng cháo nhỏ, hai tay bởi vì yếu mà hơi run rẩy.
An Ba Kim bưng tới một ấm nước nóng cho cô, thay một hũ đầy than hồng duy trì độ ấm trong phòng.
“Ơ, quả hồng này ở đâu ra vậy? Tối hôm qua đâu có thấy?”
Tử Kinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy An Ba Kim đi đến bên cửa sổ, nhìn quả hồng đặt trên cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài sau đó quay đầu lại hỏi cô.
“Ta không biết.” Cô bưng bát, bắt buộc mình nhìn Ba Kim tỷ, mỉm cười nói: “Có thể là ai đó đến thăm bệnh mang tới lúc ta ngủ.”
“Vậy sao? Sao lại đặt ở đây?” Bình thường không phải đều đặt trên bàn trà sao?
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng An Ba Kim vẫn cầm hai quả hồng lên.
“Ta mang đi rửa.”
Tử Kinh nghe vậy mới thở phào, “Cảm ơn.”
An Ba Kim mỉm cười với cô, “Cô ăn từ từ, cố gắng ăn nhiều một chút.”
“Được, ta sẽ.” Tử Kinh khẽ gật đầu với bà, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
An Ba Kim nhìn cô gái gầy yếu này trong lòng có chút không nỡ, há miệng muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ cầm lấy hai quả hồng đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ gió thu đã nhuộm rừng núi thành những màu sắc rực rỡ: hồng, cam, vàng… Gió thổi đến đâu lá cây lung lay theo đó. Lá rụng thường bị gió thổi vào phòng Tử Kinh.
Mùa đông càng tới gần tình trạng của cô càng tốt lên.
Cô quấn thảm lông cừu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ngọn núi kia, gió thổi qua khiến nó giống như đang sống.
Cây trong rừng dập dờn theo gió, phát ra tiếng xào xạc như đang thì thầm.
Gần đây cô thường cố ý ngồi bên cửa sổ, bởi vì cô biết như vậy Dạ Ảnh có thể nhìn thấy cô.
Mỗi khi trời tối, hắn sẽ để lại một món đồ khác nhau trên bệ cửa sổ. Có khi là quả hồng, có khi là ống trúc đựng đầy mật, có khi lại là củ khoai. Sáng nay cô nhìn thấy một quả quýt. Trước khi có người vào, cô nhanh chóng giấu nó trong ngực, chờ nữ pháp sư chăm sóc cô đi rồi mới ngồi cạnh cửa sổ, bóc quýt ra ăn. Tuy vỏ quýt màu xanh nhưng thịt quả lại là màu cam. Cô bóc vỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng.
Cô rất muốn gặp hắn, cô lo cho vết thương của hắn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ngoại trừ đêm hôm đó hắn không ở lại trong phòng, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ nhân lúc cô ngủ đặt quà trên bệ cửa sổ.
Có lẽ hắn sợ bị các pháp sư bắt được.
Tử Kinh khẽ thở ra, tựa đầu trên khung cửa sổ, nhìn ngọn núi cao lớn.
Cô biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng.
Nhưng cô muốn gặp hắn…
Cô hít sâu một hơi, tự nói với mình, ít nhất hắn còn có thể leo lên cửa sổ tầng hai.
Nhưng ý nghĩ này cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn chút nào. Vai hắn trúng một nhát đao, cô không cho rằng hắn có thể tự mình xử lý vết thương kia.
Hắn là yêu quái, bị chém một đao cũng không bị thương quá nặng.
Nhưng cô nhớ rõ cảnh tượng máu tươi bắn tóe lên khi hắn bị chém trúng. Trái tim cứng lại, Tử Kinh vuốt ngực, nhắm mắt. Cô luôn nhớ rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn vang lên bên tai cô khi hắn ôm chặt cô chạy vội xuống núi. Đó là lần đầu tiên cô biết hóa ra yêu quái cũng có tim.
Tim hắn cũng sẽ đập.
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhẹ nhàng bay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có người vào phòng, đốt đèn dầu, rồi lại đi ra ngoài.
Leng keng, leng keng.
Gió mát đêm thu thổi tới khiến chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Ngọn đèn dầu chập chờn trước gió.
Bóng sáng sáng tắt lắc lư tạo thành bóng đen yêu dị trên mí mắt cô, giống như vẻ mặt đê tiện vặn vẹo của tên đào binh.
Cô cảm thấy mình lại bị đè lên, giống như chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Cô sợ hãi cố gắng giãy dụa nhưng không tài nào nhúc nhích được.
Khủng hoảng, sợ hãi lan khắp cơ thể.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô muốn hét lên nhưng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ như không thể nghe thấy. Đừng… Đừng… Đây là mơ, là mơ thôi. Cô tự nói với mình nhưng vẫn sợ tới phát khóc, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể sợ hãi nín thở, chờ cú đấm tàn bạo như mưa rơi đánh vào mình. Bỗng dưng, gió lại nổi lên.
Gió ngừng thì hương nhang khói trắng lại lượn lờ trong đêm tối chậm rãi lan ra.
Đèn tắt.
Bóng trên mí mắt lập tức biến mất.
Cô thở dốc, sợ hãi chờ đợi.
Sau đó cô cảm giác được có người ngồi bên cạnh cô.
Dạ Ảnh.
Cô biết là hắn.
Không hiểu sao cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới ánh trăng nhìn cô thật thật gầy yếu, tái nhợt, giống như hoa cỏ lau trong trời thu, xinh đẹp, mềm mại, nhẹ nhàng đung đưa.
Hắn không nên vào, nhưng hắn không kiềm chế được. Hắn rất muốn gặp cô, xác định cô còn sống, còn đang thở.
Tim cô còn đang đập.
Cô còn sống, nhưng cô đang khóc. Hắn đưa tay cẩn thận, vụng về dùng lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt cô. Sau đó hắn khom người, lặng lẽ quỳ xuống, nghẹn ngào khàn khàn nói nhỏ bên tai cô, “Nàng đừng khóc… Đừng khóc…”
Là hắn.
Sự hiện hữu của hắn an ủi cô.
“Ta sẽ bảo vệ nàng… Nàng đừng sợ…”
Giọng hắn khàn khàn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt cô.
Tiếc thương của hắn, sợ hãi của hắn tất cả bao hàm trong tiếng nức nở nghẹn ngào làm ấm lòng cô, thực sự khiến cô càng muốn khóc.
“Thực xin lỗi, ta sẽ trở nên dũng cảm hơn, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta sẽ cố gắng… Ta sẽ cố gắng…”
Hắn khẽ siết chặt tay cô, run giọng lặp đi lặp lại bên tai cô.
“Chờ nàng khỏe lại ta sẽ hái rất nhiều rất nhiều hạt dẻ cho nàng, sau đó chúng ta có thể cùng nhau nướng ăn. Nàng đã hứa sẽ nướng cho ta ăn…”
Cô vì những lời đó của hắn mà khóc, vì những lời đó của hắn mà an tâm.
Hắn vẫn luôn ở bên cô, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân hắn sẽ trốn, chờ mọi người đi hết sẽ lại ra.
Đêm hôm đó hắn không ngừng thủ thỉ bên tai cô. Cô nghe hắn kể chuyện nướng hạt dẻ, kể những chuyện giữa họ trong mấy tháng ở bên nhau trong khu rừng này, kể những chuyện từ nay về sau hắn và cô có thể cùng làm, kể chuyện hắn phát hiện một cây tử kinh phía bên kia rừng. Cô dần dần thả lỏng trong tiếng nói khe khẽ của hắn, chìm vào mộng đẹp.
Trời gần sáng. Tiếng gà trống gáy khiến hắn đột nhiên choàng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình bất cẩn ngủ quên bên cạnh cô. Hắn không bị bắt được đúng là may mắn.
Hắn sợ hết hồn vì sự vụng về của mình, cuống quít bò dậy.
Ngoài cửa sổ, chân trời đã từ màu đen chuyển thành xanh trắng.
Hắn phải đi.
Hắn lưu luyến cúi đầu nhìn Tử Kinh nằm trên giường.
Cô ngủ say, thở đều, khóe mắt cũng không có ánh lệ, chỉ có điều trên gương mặt có thêm mấy vết đen do đêm qua hắn lau nước mắt cho cô.
Bàn tay bẩn thỉu của hắn làm bẩn cô.
Chết tiệt. Ngày đó hắn nghe thấy tiếng hét của cô nên chỉ kịp mặc áo tơi rồi chạy đến, không có thời gian rửa ráy. Mấy ngay nay lại vì lo lắng cho cô, hắn hoàn toàn quên mất việc người ngợm mình thật bẩn thỉu. Hắn có chút xấu hổ, rầu rĩ, bối rối, cầm khăn vải lau mấy lần mới lau sạch mặt cho cô. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Hắn vội vàng nhét khăn vải vào trong ngực, nhảy lên xà ngang cao lớn, trốn ở đó.
Một nữ pháp sư đi đến, bà ta quỳ xuống xem xét tình trạng của Tử Kinh, xác định cô vẫn ổn, đang định đứng dậy đi ra ngoài lại phát hiện có bùn trên mặt đất.
Bà ấy lại ngồi xuống, sờ lên lớp bùn, cau mày khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn vội rụt đầu về, nín thở.
Nữ pháp sư đi đến bên cửa sổ, ngó ra ngoài sau đó lại quay vào.
Hắn nghe được tiếng tim mình đập như sấm, gần như muốn làm nổ tung lồng ngực hắn.
Trời ạ, hắn rất hôi, bà ta có thể ngửi thấy mất.
Hắn sợ hãi muốn tông cửa sổ mà chạy, ngay khi hắn cho rằng bà ta sẽ gọi người đến lục soát cả căn phòng thì bà ta lại đi ra ngoài.
Hắn thở phào, lau mồ hôi trên mặt
Hắn biết lát nữa sẽ có càng có nhiều người ra vào hơn, mặc dù xà ngang này rất lớn, mặt trời cũng không chiếu vào được nhưng nếu tiếp tục ở lại đây sớm muộn gì hắn cũng bị phát hiện. Hắn nhảy xuống khỏi xà ngang, quyến luyến nhìn cô một cái. Hắn phải về hang động, chờ đến tối lại tới. Lúc này nhân lúc còn không có ai hắn từ cửa sổ chạy ra ngoài, chuồn đi tắm rửa sạch sẽ, không để lại chút mùi hôi thối nào.
Trên bệ cửa sổ có hai quả hồng màu cam. Quả hồng chín mọng, lá vẫn còn xanh tươi. Khi vừa tỉnh lại cô đã nhìn thấy chúng. Hai quả hồng một lớn một nhỏ màu sắc rực rỡ đặt trên cửa sổ, phía sau là bầu trời xanh, nhìn như một bức tranh.
Đây không phải do các pháp sư mang đến, bọn họ sẽ không đặt hoa quả trên cửa sổ.
Đó là hắn mang đến.
Nhìn hai quả hồng, trong lòng cô bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tử Kinh quay đầu lại nhìn thấy An Ba Kim bưng một bát cháo đi đến.
“Thật tốt quá, cô đã tỉnh rồi.” An Ba Kim mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tử Kinh chống người ngồi dậy, nhận lấy bát cháo, “Cảm ơn tỷ.”
Ba Kim tỷ tới từ ba ngày trước. Các pháp sư tới thôn trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều sẽ thay phiên đến chăm sóc cô. Từ khi bị thương đến bây giờ đã nửa tháng. Tình trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù vết thương đã bắt đầu khép lại nhưng vẫn hay mệt mỏi. Sau khi tỉnh lại, cô đã nói với các pháp sư chuyện mình gặp phải đào binh, chỉ lược bỏ sự tồn tại của Dạ Ảnh.
Cô nói cho bọn họ là một người qua đường cứu cô, cô cũng không biết đó là ai.
Không ai nghi ngờ cô, bọn họ chỉ sầu lo liếc mắt nhìn nhau, sau đó thay đổi đề tài.
Hiển nhiên, mỗi người trong số họ đều biết rõ hơn cô chiến tranh đã đến gần tới mức nào.
Cô chầm chậm ăn từng miếng cháo nhỏ, hai tay bởi vì yếu mà hơi run rẩy.
An Ba Kim bưng tới một ấm nước nóng cho cô, thay một hũ đầy than hồng duy trì độ ấm trong phòng.
“Ơ, quả hồng này ở đâu ra vậy? Tối hôm qua đâu có thấy?”
Tử Kinh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy An Ba Kim đi đến bên cửa sổ, nhìn quả hồng đặt trên cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài sau đó quay đầu lại hỏi cô.
“Ta không biết.” Cô bưng bát, bắt buộc mình nhìn Ba Kim tỷ, mỉm cười nói: “Có thể là ai đó đến thăm bệnh mang tới lúc ta ngủ.”
“Vậy sao? Sao lại đặt ở đây?” Bình thường không phải đều đặt trên bàn trà sao?
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng An Ba Kim vẫn cầm hai quả hồng lên.
“Ta mang đi rửa.”
Tử Kinh nghe vậy mới thở phào, “Cảm ơn.”
An Ba Kim mỉm cười với cô, “Cô ăn từ từ, cố gắng ăn nhiều một chút.”
“Được, ta sẽ.” Tử Kinh khẽ gật đầu với bà, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
An Ba Kim nhìn cô gái gầy yếu này trong lòng có chút không nỡ, há miệng muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, chỉ cầm lấy hai quả hồng đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ gió thu đã nhuộm rừng núi thành những màu sắc rực rỡ: hồng, cam, vàng… Gió thổi đến đâu lá cây lung lay theo đó. Lá rụng thường bị gió thổi vào phòng Tử Kinh.
Mùa đông càng tới gần tình trạng của cô càng tốt lên.
Cô quấn thảm lông cừu ngồi cạnh cửa sổ nhìn ngọn núi kia, gió thổi qua khiến nó giống như đang sống.
Cây trong rừng dập dờn theo gió, phát ra tiếng xào xạc như đang thì thầm.
Gần đây cô thường cố ý ngồi bên cửa sổ, bởi vì cô biết như vậy Dạ Ảnh có thể nhìn thấy cô.
Mỗi khi trời tối, hắn sẽ để lại một món đồ khác nhau trên bệ cửa sổ. Có khi là quả hồng, có khi là ống trúc đựng đầy mật, có khi lại là củ khoai. Sáng nay cô nhìn thấy một quả quýt. Trước khi có người vào, cô nhanh chóng giấu nó trong ngực, chờ nữ pháp sư chăm sóc cô đi rồi mới ngồi cạnh cửa sổ, bóc quýt ra ăn. Tuy vỏ quýt màu xanh nhưng thịt quả lại là màu cam. Cô bóc vỏ, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng.
Cô rất muốn gặp hắn, cô lo cho vết thương của hắn.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ngoại trừ đêm hôm đó hắn không ở lại trong phòng, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt cô nữa, chỉ nhân lúc cô ngủ đặt quà trên bệ cửa sổ.
Có lẽ hắn sợ bị các pháp sư bắt được.
Tử Kinh khẽ thở ra, tựa đầu trên khung cửa sổ, nhìn ngọn núi cao lớn.
Cô biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng.
Nhưng cô muốn gặp hắn…
Cô hít sâu một hơi, tự nói với mình, ít nhất hắn còn có thể leo lên cửa sổ tầng hai.
Nhưng ý nghĩ này cũng không khiến cô cảm thấy tốt hơn chút nào. Vai hắn trúng một nhát đao, cô không cho rằng hắn có thể tự mình xử lý vết thương kia.
Hắn là yêu quái, bị chém một đao cũng không bị thương quá nặng.
Nhưng cô nhớ rõ cảnh tượng máu tươi bắn tóe lên khi hắn bị chém trúng. Trái tim cứng lại, Tử Kinh vuốt ngực, nhắm mắt. Cô luôn nhớ rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn vang lên bên tai cô khi hắn ôm chặt cô chạy vội xuống núi. Đó là lần đầu tiên cô biết hóa ra yêu quái cũng có tim.
Tim hắn cũng sẽ đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.