Chương 1: Mùa Hè Của Cô Ấy
Ngải Ngư
18/11/2022
Khi Thư Niệm lên năm tuổI, bố mẹ cô ầm ĩ đòi ly hôn, cả hai người không ai muốn nuôi cô, hơn nữa bố mẹ bận rộn với vụ kiện ly hôn nên căn bản không có thời gian để chăm sóc cô con gái này, vì vậy Thư Niên bị gửi về nhà bà nội ở dưới quê.
Cứ thế ở đó tận mười năm.
Trong mười năm qua, không phải năm nào bố cô Thư Tư Khiêm cũng về quê ăn tết mà chỉ về có hai ba lần, mà mẹ của Thư Niệm là Tạ Nhược Thanh chưa từng thăm cô một lần nào.
Ấn tượng của Thư Niệm với bố mẹ vẫn dừng tại thời điểm trước năm tuổi, ký ức cũng đã rất mơ hồ rồi.
Mặc dù mười năm qua cô có gặp bố vài lần nhưng cảm giác vẫn còn xa lạ.
Mùa hè năm 2016, Thư Niệm mười năm tuổi đã chuyển từ nhà bà nội đến Thâm Thành sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học.
Bời vì sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè Thư Niệm sẽ học cấp ba tại trường Trung Học số 1 Thâm Thành, thế nên Thư Tư Khiêm đón cô về trước, muốn nhân lúc nghỉ hè để cô thích nghi với hoàn cảnh mới.
Vì vậy bắt đầu từ mùa hè này, Thư Niệm ở cùng với bố và người vợ thứ hai của ông - Miêu Vũ.
Nhà mới rất hoành tráng, là biệt thự độc lập ba tầng, trong nhà còn có dì giúp việc.
Cô có phòng riêng, trong tủ còn có rất nhiều quần áo đẹp.
Ở đây chỗ nào cũng tốt nhưng Thư Niệm ở không quen.
Cô không quen người ở đây, không quen với những thứ ở đây, không quen gọi Thư Tư Khiêm là bố, càng không quen gọi người mẹ kế chỉ hơn cô có mười tuổi là mẹ nhỏ.
Thư Tư Khiêm mua cho Thư Niệm một chiếc điện thoại, mỗi ngày cô đều lên QQ nói chuyện với người bạn thân từ hồi tiểu học là Giang Điềm, và mỗi buổi tối cô đền gọi điện cho bà nội.
Ngoài những việc đó ra, niềm vui duy nhất của Thư Niên là đến thư viện thành phố mượn sách đọc.
Phần lớn thời gian cô thà ngồi ở thư viện đọc sách cũng không muốn mượn sách mang về. Thế nên cô thường xuyên ngâm mình trong thư viện cả ngày.
Buổi sáng thư viện vừa mở cửa là cô đến, đến tận chập tối đóng cửa cô mới chịu về.
Một tuần bảy ngày, trừ thứ hai thư viện không mở cửa, sáu ngày còn lại ngày nào cô cũng có mặt, chăm chú đọc quyển sách văn học.
Bất kể mưa gió, Thư Niệm đều đúng giờ xuất phát, ngồi chuyến xe buýt số 21 đến thẳng trạm xe buýt gần thư viện, xuống xe qua đường, đi một đoạn thì đến.
Ngày cuối cùng của tháng bảy, thời tiết không được đẹp cho lắm.
Thư Niệm xem dự báo thời tiết trên điện thoại, 70% khả năng tối nay có mưa, nên khi ra khỏi nhà cô đã cầm theo một chiếc ô.
Đến thư viện, Thư Niệm tìm tập thơ hôm qua chưa đọc hết, tiếp tục xem.
Đọc xong tập thơ, Thư Niệm bỏ sách lại chỗ cũ, rồi lại cầm một cuốn tiểu sử các danh nhân.
Thời gian cứ thế trôi qua, Thư Niệm giải quyết bữa trưa ở một tiệm mỳ gần thư viện, sau đó lại quay lại, tiếp tục xem tiếp quyển sách chưa đọc xong.
Mãi đến chập tối thư viện sắp đóng cửa, cô mới bỏ quyển sách lại chỗ cũ, cầm ô đi ra ngoài.
Thư Niệm ngồi chăm chú đọc sách nên không biết ngoài trời đã xám xịt bây giờ đang đổ mưa. Cô bước ra ngoài thư viện mới phát hiện ra.
Thư Niệm mở chiếc ô trong suốt, cầm ô bước xuống bậc thềm đi về phía trước.
Ngay khi đi gần đến trạm xe buýt, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt khàn khàn.
Thư Niệm quay mặt nhìn thấy dưới chân tường có một chú mèo trắng nhỏ, người hơi bẩn, nhìn dáng vẻ cũng không quá ba bốn tháng tuổi, toàn thân ướt sũng.
Chú mèo này có mắt hai màu, rất giống với chú mèo trắng nhà bà nội nuôi dưới quê.
Thư Niệm đi qua, ngồi xổm xuống, dùng ô che mưa cho con mèo trắng nhỏ.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhỏ tiếng hỏi: “Sao em lại ở đây? Trời mưa rồi, sao không về nhà thế?”
“Không có nhà hả?”
Mèo con ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay cô, như đang cầu xin Thư Niệm nhận nuôi nó.
Nhưng mà Thư Niệm biết mẹ kế dị ứng với lông mèo, trong nhà cấm nuôi chó mèo nên cô không thể mang mèo con về được.
Lần đầu tiên bố đưa mẹ kế về quê gặp bà nội, mẹ kế đã nổi mẩn ngứa vì chú mèo trắng mà bà nuôi.
Trong chốc lát Thư Niệm không biết phải làm gì.
Ngay khi cô đang ngồi xổm tại chỗ do dự, chiếc xe buýt số 21 đúng lúc chạy tới.
Thư Niệm không còn cách nào khác đành nhẹ nhàng nói xin lỗi với mèo trắng nhỏ, cô nhường ô lại cho nó, rồi bản thân đội mưa chạy lên xe buýt.
Sau khi lên xe, Thư Niệm mới nghĩ đến việc tìm trung tâm cứu hộ động vật đi lạc ở Thâm Thành, có thể gửi mèo con đến đó, ít nhất nó sẽ không bị ướt mưa, còn có thể bảo đảm nó sẽ sống sót.
Cô tìm kiếm bản đồ trên điện thoại, nhanh chóng xác định lộ trình, rồi xuống xe ở trạm tiếp theo.
May mắn khoảng cách giữa hai trạm xe không xa, Thư Niệm đội mưa chạy về chỗ gần thư viện nhưng lại không thấy mèo trắng nhỏ và cái ô cô để lại đâu.
Thư Niệm cắn môi ngây ngốc đứng tại chỗ vài giây, sau đó xoay người chậm rãi đi tới trạm xe, đợi xe đến cô lại quay đầu nhìn chân tường nơi có mèo trắng nhỏ, cau mày lo lắng lên xe.
Thư Niệm ngồi xuống ghế bên cửa sổ, qua cửa kính phủ đầy hạt mưa nhìn chằm chằm nơi mèo trắng nhỏ và chiếc ô biên mất, trong lòng thầm cầu nguyện rằng thằng nhóc đó đã được một người tốt nào đó nhận nuôi.
Biến mất nhanh như vậy chắc là được người ta nhặt rồi nhỉ...
Vì quay lại tìm mèo con, trời lại đổ cơn mưa nên xe buýt chạy rất chậm, Thư Niệm về nhà muộn hơn mọi hôm.
Lúc cô về đến nhà, Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ cũng vừa về tới.
Thấy cô cả người ướt sũng, Miêu Vũ lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, sao con lại mắc mưa, buổi sáng ra ngoài không mang theo ô sao?”
Trong khi nói chuyện cô ấy đã vội vã chạy vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn sạch.
Miêu Vũ dùng khăn tắm lau mai tóc ướt của Thư Niệm, cô không thoải mái hơi né ra, mẹ kế hiểu ý đặt chiếc khăn tắm lên vai Thư Niệm.
“Cảm ơn ... dì” , mặc dù đã ở đây hơn một tháng, nhưng Thư Niệm vẫn chưa quen xưng hô như thế này với Miêu Vũ.
Sau đó cô nhẹ giọng trả lời câu hỏi đầu tiên của Miêu Vũ: “Ô ... mất rồi ạ.”
Vì nói dối, Thư Niệm cúi đầu lau tóc để che đậy lương tâm cắn rứt.
Miêu Vũ khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sao không gọi điện cho bố con để ông ấy đi đón.”
“Thế thì phiền lắm ạ.” Thư Niệm thấp giọng đáp, không đợi Miêu Vũ kịp nói thêm lời nào, cô đã vội vàng nói: “Con đi tắm đây.”
Miêu Vũ gật đầu: “Con đi đi, dì bảo dì giúp việc nấu canh gừng cho con, tắm xong rồi uống, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng ạ” Thư Niệm đáp qua loa: “Cảm ơn...”
Lần này cô không nói chữ “Dì” mà xoay người vội vàng lên lầu.
Lúc Thư Niệm đi lên lầu, Miêu Vũ nhìn Thư Tư Khiêm đang uống cốc nước, nói với ông: “Trông Niệm Niệm vẫn mất tự nhiên.”
Thư Tư Khiêm cảm thấy đây không phải là một vấn đề lớn, liền đáp lại: “Lâu rồi sẽ quen thôi.”
“Em không cần lo lắng, Tiểu Niệm hơi chậm chạp hướng nội, cho con bé thời gian, nó sẽ từ từ tiếp nhận em.”
Miêu Vũ bất đắc dĩ nhún vai, “Hi vọng là vậy.”
Buổi tối Thư Niệm đóng cửa phòng gọi điện cho bà nội, kể chuyện hôm nay cô nhìn thấy một chú mèo trắng nhỏ giống hệt Đại Bạch.
Đại Bạch là tên chú mèo mắt hai màu mà bà nội nuôi
Bà Nội cười hỏi cô dạo này thế nào, Thư Niệm nói không thoải mái như ở quê.
“Nhưng sống ở thành phố giúp con mở mang tầm mắt, trình độ giáo dục cũng tốt, Niệm Niệm nhà chúng ta nên chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài thịnh vượng như thế nào.”
Thư Niệm mỉm cười kể cho bà nghe thư viện thành phố có rất nhiều sách, cô muốn đọc loại nào cũng có.
Hai bà cháu nói chuyện rất lâu, cuối cùng bà nội ở đầu dây bên kia ngủ quên nên Thư Niệm mới miễn cưỡng cúp máy.
Không biết có phải do chập tối mắc mưa không mà nửa đêm Thư Niệm bắt đầu phát sốt.
Mãi đến sáng hôm sau, cô dậy muộn hơn bình thường, Miêu Vũ vào phòng gọi cô dậy ăn sáng mới phát hiện ra cô bị bệnh.
Sau đó bố và mẹ kế đưa Thư Niệm đến bệnh viện truyền dịch.
Cô bị ốm ba ngày.
Khi Thự Niệm hoàn toàn hồi phục lại đến thư viện thì đã là ngày 4 tháng 8 rồi.
Đó là một ngày trời nắng đẹp, Thư Niệm mặc chiếc váy liền màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản đến thư viện.
Cô đi đến chỗ lần trước để lấy cuốn sách tiểu sử danh nhân chưa đọc xong mà tìm mãi không thấy.
Thư Niệm đi loanh quanh giá sách đó một lúc lâu, lật từng quyển từng quyển một, cuối cùng nhìn thấy nó ở kệ sách bên cạnh.
Cô cầm cuốn tiểu sử dày cộp lên, xoay người định đi thì va phải một cậu bạn đến tìm sách.
Vai cô va phải cánh tay của người kia.
Chàng trai mặc áo phông trắng và quần đen đơn giản, dáng người rất cao, Thư Niệm lúc đó cúi đầu không nhìn rõ diện mạo của cậu ta, chỉ nghe thấy cậu ta rất lịch sự xin lỗi cô bằng một gióng nói dễ nghe: “Xin lỗi, va phải cậu rồi.”
Giọng nói của câu ta trong trẻo như dòng suối, lại rõ ràng như ánh nắng mặt trời ngoài kia.
Thư Niệm bị thu hút bởi giọng nói của cậu ta mà vô thức ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt vô cùng bắt mắt, đường nét nổi bật tinh tế, đôi mắt nâu sáng ngời nhìn cô như đang cười, trông rất sạch sẽ.
Cô chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không sao.”
Nói xong Thư Niệm nhanh chóng rời khỏi giá sách.
Khi tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, cô mới phát hiện ra tim mình đang đập rất nhanh.
Nó dữ dội đến mức như thể một giây sau sẽ nhảy khỏi lồng ngực cô.
Thư Niệm âm thầm hít thở sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh, sau đó mở cuốn sách ra tìm chỗ cô đang đọc lần trước.
Một giây trước khi cô định tiếp tục nhìn xuống, Thư Niệm liếc mắt thấy chàng trai va phải cô đang ngồi chéo phía đối diện.
Mà cuốn sách cậu ta đang cầm là ... “Trò chơi Sudoku”.
Sau khi nhập học Thư Niệm mới biết tên câu ta là Tống Kỳ Thanh.
Tên của cậu đẹp như giọng nói của cậu vậy.
Cứ thế ở đó tận mười năm.
Trong mười năm qua, không phải năm nào bố cô Thư Tư Khiêm cũng về quê ăn tết mà chỉ về có hai ba lần, mà mẹ của Thư Niệm là Tạ Nhược Thanh chưa từng thăm cô một lần nào.
Ấn tượng của Thư Niệm với bố mẹ vẫn dừng tại thời điểm trước năm tuổi, ký ức cũng đã rất mơ hồ rồi.
Mặc dù mười năm qua cô có gặp bố vài lần nhưng cảm giác vẫn còn xa lạ.
Mùa hè năm 2016, Thư Niệm mười năm tuổi đã chuyển từ nhà bà nội đến Thâm Thành sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh trung học.
Bời vì sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè Thư Niệm sẽ học cấp ba tại trường Trung Học số 1 Thâm Thành, thế nên Thư Tư Khiêm đón cô về trước, muốn nhân lúc nghỉ hè để cô thích nghi với hoàn cảnh mới.
Vì vậy bắt đầu từ mùa hè này, Thư Niệm ở cùng với bố và người vợ thứ hai của ông - Miêu Vũ.
Nhà mới rất hoành tráng, là biệt thự độc lập ba tầng, trong nhà còn có dì giúp việc.
Cô có phòng riêng, trong tủ còn có rất nhiều quần áo đẹp.
Ở đây chỗ nào cũng tốt nhưng Thư Niệm ở không quen.
Cô không quen người ở đây, không quen với những thứ ở đây, không quen gọi Thư Tư Khiêm là bố, càng không quen gọi người mẹ kế chỉ hơn cô có mười tuổi là mẹ nhỏ.
Thư Tư Khiêm mua cho Thư Niệm một chiếc điện thoại, mỗi ngày cô đều lên QQ nói chuyện với người bạn thân từ hồi tiểu học là Giang Điềm, và mỗi buổi tối cô đền gọi điện cho bà nội.
Ngoài những việc đó ra, niềm vui duy nhất của Thư Niên là đến thư viện thành phố mượn sách đọc.
Phần lớn thời gian cô thà ngồi ở thư viện đọc sách cũng không muốn mượn sách mang về. Thế nên cô thường xuyên ngâm mình trong thư viện cả ngày.
Buổi sáng thư viện vừa mở cửa là cô đến, đến tận chập tối đóng cửa cô mới chịu về.
Một tuần bảy ngày, trừ thứ hai thư viện không mở cửa, sáu ngày còn lại ngày nào cô cũng có mặt, chăm chú đọc quyển sách văn học.
Bất kể mưa gió, Thư Niệm đều đúng giờ xuất phát, ngồi chuyến xe buýt số 21 đến thẳng trạm xe buýt gần thư viện, xuống xe qua đường, đi một đoạn thì đến.
Ngày cuối cùng của tháng bảy, thời tiết không được đẹp cho lắm.
Thư Niệm xem dự báo thời tiết trên điện thoại, 70% khả năng tối nay có mưa, nên khi ra khỏi nhà cô đã cầm theo một chiếc ô.
Đến thư viện, Thư Niệm tìm tập thơ hôm qua chưa đọc hết, tiếp tục xem.
Đọc xong tập thơ, Thư Niệm bỏ sách lại chỗ cũ, rồi lại cầm một cuốn tiểu sử các danh nhân.
Thời gian cứ thế trôi qua, Thư Niệm giải quyết bữa trưa ở một tiệm mỳ gần thư viện, sau đó lại quay lại, tiếp tục xem tiếp quyển sách chưa đọc xong.
Mãi đến chập tối thư viện sắp đóng cửa, cô mới bỏ quyển sách lại chỗ cũ, cầm ô đi ra ngoài.
Thư Niệm ngồi chăm chú đọc sách nên không biết ngoài trời đã xám xịt bây giờ đang đổ mưa. Cô bước ra ngoài thư viện mới phát hiện ra.
Thư Niệm mở chiếc ô trong suốt, cầm ô bước xuống bậc thềm đi về phía trước.
Ngay khi đi gần đến trạm xe buýt, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt khàn khàn.
Thư Niệm quay mặt nhìn thấy dưới chân tường có một chú mèo trắng nhỏ, người hơi bẩn, nhìn dáng vẻ cũng không quá ba bốn tháng tuổi, toàn thân ướt sũng.
Chú mèo này có mắt hai màu, rất giống với chú mèo trắng nhà bà nội nuôi dưới quê.
Thư Niệm đi qua, ngồi xổm xuống, dùng ô che mưa cho con mèo trắng nhỏ.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhỏ tiếng hỏi: “Sao em lại ở đây? Trời mưa rồi, sao không về nhà thế?”
“Không có nhà hả?”
Mèo con ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay cô, như đang cầu xin Thư Niệm nhận nuôi nó.
Nhưng mà Thư Niệm biết mẹ kế dị ứng với lông mèo, trong nhà cấm nuôi chó mèo nên cô không thể mang mèo con về được.
Lần đầu tiên bố đưa mẹ kế về quê gặp bà nội, mẹ kế đã nổi mẩn ngứa vì chú mèo trắng mà bà nuôi.
Trong chốc lát Thư Niệm không biết phải làm gì.
Ngay khi cô đang ngồi xổm tại chỗ do dự, chiếc xe buýt số 21 đúng lúc chạy tới.
Thư Niệm không còn cách nào khác đành nhẹ nhàng nói xin lỗi với mèo trắng nhỏ, cô nhường ô lại cho nó, rồi bản thân đội mưa chạy lên xe buýt.
Sau khi lên xe, Thư Niệm mới nghĩ đến việc tìm trung tâm cứu hộ động vật đi lạc ở Thâm Thành, có thể gửi mèo con đến đó, ít nhất nó sẽ không bị ướt mưa, còn có thể bảo đảm nó sẽ sống sót.
Cô tìm kiếm bản đồ trên điện thoại, nhanh chóng xác định lộ trình, rồi xuống xe ở trạm tiếp theo.
May mắn khoảng cách giữa hai trạm xe không xa, Thư Niệm đội mưa chạy về chỗ gần thư viện nhưng lại không thấy mèo trắng nhỏ và cái ô cô để lại đâu.
Thư Niệm cắn môi ngây ngốc đứng tại chỗ vài giây, sau đó xoay người chậm rãi đi tới trạm xe, đợi xe đến cô lại quay đầu nhìn chân tường nơi có mèo trắng nhỏ, cau mày lo lắng lên xe.
Thư Niệm ngồi xuống ghế bên cửa sổ, qua cửa kính phủ đầy hạt mưa nhìn chằm chằm nơi mèo trắng nhỏ và chiếc ô biên mất, trong lòng thầm cầu nguyện rằng thằng nhóc đó đã được một người tốt nào đó nhận nuôi.
Biến mất nhanh như vậy chắc là được người ta nhặt rồi nhỉ...
Vì quay lại tìm mèo con, trời lại đổ cơn mưa nên xe buýt chạy rất chậm, Thư Niệm về nhà muộn hơn mọi hôm.
Lúc cô về đến nhà, Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ cũng vừa về tới.
Thấy cô cả người ướt sũng, Miêu Vũ lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, sao con lại mắc mưa, buổi sáng ra ngoài không mang theo ô sao?”
Trong khi nói chuyện cô ấy đã vội vã chạy vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn sạch.
Miêu Vũ dùng khăn tắm lau mai tóc ướt của Thư Niệm, cô không thoải mái hơi né ra, mẹ kế hiểu ý đặt chiếc khăn tắm lên vai Thư Niệm.
“Cảm ơn ... dì” , mặc dù đã ở đây hơn một tháng, nhưng Thư Niệm vẫn chưa quen xưng hô như thế này với Miêu Vũ.
Sau đó cô nhẹ giọng trả lời câu hỏi đầu tiên của Miêu Vũ: “Ô ... mất rồi ạ.”
Vì nói dối, Thư Niệm cúi đầu lau tóc để che đậy lương tâm cắn rứt.
Miêu Vũ khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sao không gọi điện cho bố con để ông ấy đi đón.”
“Thế thì phiền lắm ạ.” Thư Niệm thấp giọng đáp, không đợi Miêu Vũ kịp nói thêm lời nào, cô đã vội vàng nói: “Con đi tắm đây.”
Miêu Vũ gật đầu: “Con đi đi, dì bảo dì giúp việc nấu canh gừng cho con, tắm xong rồi uống, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng ạ” Thư Niệm đáp qua loa: “Cảm ơn...”
Lần này cô không nói chữ “Dì” mà xoay người vội vàng lên lầu.
Lúc Thư Niệm đi lên lầu, Miêu Vũ nhìn Thư Tư Khiêm đang uống cốc nước, nói với ông: “Trông Niệm Niệm vẫn mất tự nhiên.”
Thư Tư Khiêm cảm thấy đây không phải là một vấn đề lớn, liền đáp lại: “Lâu rồi sẽ quen thôi.”
“Em không cần lo lắng, Tiểu Niệm hơi chậm chạp hướng nội, cho con bé thời gian, nó sẽ từ từ tiếp nhận em.”
Miêu Vũ bất đắc dĩ nhún vai, “Hi vọng là vậy.”
Buổi tối Thư Niệm đóng cửa phòng gọi điện cho bà nội, kể chuyện hôm nay cô nhìn thấy một chú mèo trắng nhỏ giống hệt Đại Bạch.
Đại Bạch là tên chú mèo mắt hai màu mà bà nội nuôi
Bà Nội cười hỏi cô dạo này thế nào, Thư Niệm nói không thoải mái như ở quê.
“Nhưng sống ở thành phố giúp con mở mang tầm mắt, trình độ giáo dục cũng tốt, Niệm Niệm nhà chúng ta nên chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài thịnh vượng như thế nào.”
Thư Niệm mỉm cười kể cho bà nghe thư viện thành phố có rất nhiều sách, cô muốn đọc loại nào cũng có.
Hai bà cháu nói chuyện rất lâu, cuối cùng bà nội ở đầu dây bên kia ngủ quên nên Thư Niệm mới miễn cưỡng cúp máy.
Không biết có phải do chập tối mắc mưa không mà nửa đêm Thư Niệm bắt đầu phát sốt.
Mãi đến sáng hôm sau, cô dậy muộn hơn bình thường, Miêu Vũ vào phòng gọi cô dậy ăn sáng mới phát hiện ra cô bị bệnh.
Sau đó bố và mẹ kế đưa Thư Niệm đến bệnh viện truyền dịch.
Cô bị ốm ba ngày.
Khi Thự Niệm hoàn toàn hồi phục lại đến thư viện thì đã là ngày 4 tháng 8 rồi.
Đó là một ngày trời nắng đẹp, Thư Niệm mặc chiếc váy liền màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản đến thư viện.
Cô đi đến chỗ lần trước để lấy cuốn sách tiểu sử danh nhân chưa đọc xong mà tìm mãi không thấy.
Thư Niệm đi loanh quanh giá sách đó một lúc lâu, lật từng quyển từng quyển một, cuối cùng nhìn thấy nó ở kệ sách bên cạnh.
Cô cầm cuốn tiểu sử dày cộp lên, xoay người định đi thì va phải một cậu bạn đến tìm sách.
Vai cô va phải cánh tay của người kia.
Chàng trai mặc áo phông trắng và quần đen đơn giản, dáng người rất cao, Thư Niệm lúc đó cúi đầu không nhìn rõ diện mạo của cậu ta, chỉ nghe thấy cậu ta rất lịch sự xin lỗi cô bằng một gióng nói dễ nghe: “Xin lỗi, va phải cậu rồi.”
Giọng nói của câu ta trong trẻo như dòng suối, lại rõ ràng như ánh nắng mặt trời ngoài kia.
Thư Niệm bị thu hút bởi giọng nói của cậu ta mà vô thức ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt vô cùng bắt mắt, đường nét nổi bật tinh tế, đôi mắt nâu sáng ngời nhìn cô như đang cười, trông rất sạch sẽ.
Cô chỉ dám nhìn thoáng qua rồi vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không sao.”
Nói xong Thư Niệm nhanh chóng rời khỏi giá sách.
Khi tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, cô mới phát hiện ra tim mình đang đập rất nhanh.
Nó dữ dội đến mức như thể một giây sau sẽ nhảy khỏi lồng ngực cô.
Thư Niệm âm thầm hít thở sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh, sau đó mở cuốn sách ra tìm chỗ cô đang đọc lần trước.
Một giây trước khi cô định tiếp tục nhìn xuống, Thư Niệm liếc mắt thấy chàng trai va phải cô đang ngồi chéo phía đối diện.
Mà cuốn sách cậu ta đang cầm là ... “Trò chơi Sudoku”.
Sau khi nhập học Thư Niệm mới biết tên câu ta là Tống Kỳ Thanh.
Tên của cậu đẹp như giọng nói của cậu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.