Chương 2: Mùa Hè Của Cô Ấy
Ngải Ngư
21/11/2022
Kể từ hôm đó, từ thứ ba đến thứ sáu hàng tuần lần nào Thư Niệm cũng gặp chàng trai đó ở thư viện, và lần nào cậu ta cũng đang chơi Sudoku.
Cô chỉ âm thầm quan sát, lén lút nhìn, lại không dám lại gần cậu.
Tim cô đập nhanh cả khi nhìn cậu và cả khi cô nhớ đến cậu nữa.
Đối với Thư Niệm cảm giác này rất xa lạ, nhưng cô không dám nói với ai, kể cả bà nội.
Giống như cô giấu tất cả mọi người một bí mật nho nhỏ.
Cô bắt đầu yêu thầm một chàng trai sau lưng cả thế giới.
Thư Niệm cứ nghĩ rằng sau kỳ nghỉ hè này, bọn họ chắc sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.
Có lẽ cậu sẽ học cấp ba ở một trường khác, có lẽ về sau cậu sẽ không đến đây.
Nhưng Thư Niệm không ngờ rằng, ngày nhập học lớp mười mồng 1 tháng 9, cô sẽ gặp lại cậu ở phòng học lớp 10-10.
Giáo viên chủ nhiệm là một thầy dạy hóa trông rất phúc hậu, tên là Dương Kì Tấn.
Ngày đầu khai giảng không có tiết học, chỉ phát sách giáo khoa, đồng phục, thẻ học sinh, và làm quen với các bạn.
Số thứ tự học sinh dựa theo thứ hạng trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Điểm thi cấp ba của Thư Niệm nằm trong tốp 5 của trường cấp hai ở quê mà trước đây cô theo học, nhưng ở trường số 1 Thâm Thành, cô xếp thứ 48 trong lớp 56 học sinh.
Đây là một đả kích đối với Thư Niệm.
Cô biết thành tích của mình ở trường trung học thành phố không nổi bật, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng lại tệ đến mức xếp cuối bảng.
Chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi người giới thiệu bản thân theo số thứ tự.
Người đầu tiên đứng dậy là chàng trai cô gặp ở thư viện.
Cậu đứng dậy, tự tin cười nói: “Chào mọi người, mình tên là Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đường Tống (triều đại nhà Đường và nhà Tống), Kỳ trong Thuận Tụng Thì Kỳ (Chúc bạn gặp nhiều điều tốt lành và khỏe mạnh), Thanh trong âm thanh.”
Trong lớp có một nam sinh hỏi: “Kỳ trong Thuận Tụng Thì Kỳ là Kỳ nào vậy?”
Câu nói: “Bên trái là chữ Kì(示), bên phải là chữ Kì (其) trong Kì Trung (其中).”
“Thuận Tụng Thì Kỳ” Thư Niệm vừa nhỏ giọng đọc vừa lén nhập phiên âm của bốn chữ ấy vào điện thoại, nhập liệu tự động xuất hiện bốn chữ - Thuận Tụng Thì Kỳ.
Khi mọi người lần lượt tự giới thiệu, số thứ tự càng gần, Thư Niệm càng khẩn trương.
Cô thầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu những gì mình sẽ nói: “Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên). Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên)....”
Khi đến lượt cô giới thiệu bản thân, Thư Niệm đứng dậy, lo lắng đến mức nói lắp “Chào ... chào mọi người.”
Bị cả lớp nhìn chằm chằm, Thư Niệm cảm thấy mặt nóng bừng bừng, toàn thân bốc hỏa, cô cố gắng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Mình tên là Thư Niệm...”
“Tên gì cơ?” Một bạn nam tên Giang Phong tốt bụng lên tiếng nhắc nhỏ: “Bạn ơi, nói nhỏ quá, mình không nghe rõ.”
Thư Niệm lập tức đỏ mặt, cố gắng lớn giọng nói: “Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong.”
Thư Niệm nghĩ giọng mình đã lớn lắm rồi, nhưng thực ra chỉ vừa đủ để mọi người nghe rõ thôi.
Khi cô ngồi xuống, mấy ngón tay đều đang run nhẹ.
Thư Niệm cảm thấy mình thật vô dụng, lặng lẽ nắm chặt tay, cố gắng che đậy sự thật cô đang hồi hộp đến phát run.
Cô không biết Tống Kỳ Thanh có nghe thấy tên cô không.
Có lẽ cậu không nghe thấy.
Có lẽ cậu không chú ý, nghe cô nói xong liền quên luôn.
Hoặc có lẽ cậu nghe thấy rồi.
Mặc dù là một tập thể mới, nhưng các bạn khác đều đã có người quen hoặc bạn bè, ai cũng có người để nói chuyện, chỉ còn lại Thư Niệm từ dưới quê chuyển tới, không có bạn học ở đây, chẳng quen biết ai.
Cuối buổi họp lớp, chủ nhiệm bảo mọi người sắp xếp chỗ ngồi.
Chiều cao của Thư Niệm ở mức trung bình, ngồi ở hàng thứ tư, gần lối đi.
Vì Tống Kỳ Thanh quá cao nên ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, vị trí chéo phía sau Thư Niệm.
Cô ngồi cùng một bạn nữ rất hoạt bát cởi mở, đối phương chủ động bắt chuyện với Thư Niệm: “Xin chào, mình tên là Tư Ninh.”
Thư Niệm xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: “Chào cậu, mình là...”
“Tên cậu là Thư Niệm đúng không? Mình nhớ rõ tên cậu vì nghe rất hay.” Tư Ninh cười nói.
Đôi mắt to tròn của Thư Niệm khẽ cong lên.
Tư Ninh tò mò hỏi: “Cậu học trường cấp hai nào?”
ThƯ Niệm chớp mắt, thành thật nói: “Trường trung học Giang Lăng.”
Tư Ninh chưa bao giờ nghe nói có trường cấp hai nào như vậy ở Thâm Thành, cô bạn khó hiểu nhíu mày hỏi: “Trường cấp hai Giang Lăng là trường nào vậy?”
Thư Niệm giải thích: “Là trường cấp hai ở thị trấn Giang Lăng.”
Tư Ninh lại hỏi: “Trấn Giang Lăng á?”
Thư Niệm gật đầu, tiếp tục giải thích: “Tỉnh Giang Bắc ở cạnh Thâm Thành, trấn Giang Lăng ở huyện Hồ Trang, thành phố Bắc Dương.”
Thật ra Tư Ninh vẫn không biết nó ở đâu, nhưng cô biết tỉnh Giang Bắc và đã nghe nói về thành phố Bắc Dương, chỉ biết Thư Niệm là học sinh chuyển đến từ một trường cấp hai ở thị trấn.
Cô bạn cười nói: “Mình nghe nói ở thành phố Bắc Dương có một ngôi chùa Huệ Cổ rất nổi tiếng, cầu tài lộc, học hành, sức khỏe bình an, thậm chí là tình duyên đều rất linh nghiệm.”
Thư Niệm cười đáp: “ Hình như là thế, nhưng mà rất đông người tới đó.”
“Cậu đã từng đến đó chưa? Gần nhà cậu vậy chắc cậu đi rồi nhỉ?” Tư Ninh hỏi Thư Niệm.
Thư Niệm lắc đâu, xấu hổ nói: “Mình chưa tới đó bao giờ.”
“Nhưng mà bà nội mình đến đó rồi, hồi nhỏ có lần mình bị bệnh, bà nội mình tới đó xin Phật Tổ Bồ Tát ban phước cầu bình an cho mình.”
Tư Ninh ghen tị nói: “Bà cậu rất yêu cậu nhỉ.”
“Ừ”. Thư Niệm khẽ mỉm cười.
Kề từ hôm đó, Thư Niệm và Tư Ninh trở thành bạn tốt, giữa giờ cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau đến căng tin trường mua đồ ăn trưa, tiết thể dục cùng nhau xuống sân tập, đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt cũng đi cùng nhau.
Tư Ninh trở thành người bạn đầu tiên của Thư Niệm ở trường trung học số 1 Thâm Thành.
Thư Niệm dần biết được rằng Tư Ninh và lớp trưởng Tề Anh là bạn học cấp hai, hai người đều học ở trường cấp hai số ba, quan hệ khá tốt.
Sau đó từ bạn học Tư Ninh, Thư Niệm mới biết bạn học nổi tiếng nhất trong lớp họ - Tống Kỳ Thanh học ở trường cấp hai số một, được tuyển thẳng vào cấp ba.
Điểm của cậu ấy không chỉ đứng đầu lớp mà còn đứng đầu cả khối.
Thư Niệm càng ngày càng thấy cậu quá ưu tú.
Vị trí hiện tại của cậu vượt quá tầm với của cô.
Cảm giác tự ti vô tình lan tràn từng lớp từng lớp bao trùm lấy cô.
Vì chênh lệch thành tích, mỗi ngày về nhà sau khi làm hết bài tập giáo viên giao, Thư Niệm còn tự làm đề thêm hai tiếng đồng hồ.
Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ học, cô đến thư viện tự học, làm bài kiểm tra các môn.
Mà quả nhiên cô không gặp lại Tống Kỳ Thanh ở thư viện nữa.
Một ngày gần cuối tháng chín, sau giờ tự học buổi tối, Tư Ninh phải trực nhật nên Thư Niệm về một mình.
Vừa đi cô vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho người bạn tốt Giang Điềm ở quê.
Thư Niệm: [Điềm Điềm, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng, mình thật sự rất sợ thành tích của mình lại xếp cuối lớp.]
Giang Điềm nhanh chóng trả lời: [Vớ vẩn! Cậu vốn rất thông minh, lại học hành chăm chỉ, cả tháng này cậu lại còn tự học thêm, lần này thi chắc chắn sẽ có tiến bộ vượt bậc.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm, đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần phát huy như bình thường là được.]
Giang Điềm: [Mình nghe các anh các chị lớp trên nói, thành tích của học sinh chuyển từ quê mình lên thanh phố học đều tương đối thấp, nhưng mà chỉ cần chăm chỉ kiên trì học tập, sau này từ từ sẽ vượt lên rất nhiều người, điểm số lội người dòng, thành tích của cậu chắc chắn sẽ ngày càng cao.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm, đây chỉ mới là bắt đầu, cách kỳ thi đại học còn tận ba năm, cậu sợ cái gì chứ, còn rất nhiều thời gian để vượt qua họ.]
Thư Niệm mím môi cười, trả lời lại: [Ờ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.]
Giang Điềm: [Được, hẹn ba năm sau gặp nhau tại Đại học Thâm Thành.]
Thư Niệm cười nhắn: [Chắc chắn rồi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Thư Niệm bất ngờ va phải người trước mặt.
Đó là một nam sinh rất cao.
Trên đồng phục của cậu ta có mùi thơm nhẹ của bột giặt.
Cô vội vàng lui về sau một bước, bối rối nói: “Xin lỗi...”
Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn cô, không để ý cười đáp: “Không sao.”
Thư Niệm nghe thấy giọng nói của cậu, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cắn môi hai má ửng hồng đi vòng qua cậu.
Cô sợ cậu vẫn đang nhìn mình ở phía sau.
Vì trong lòng vẫn để ý chuyện vừa rồi nên cô đi đứng không được tự nhiên.
Toàn thân Thư Niệm nóng ran, tay cầm chặt điện thoại bắt đầu co cẳng chạy.
Trên chiếc cặp màu hồng của cô có treo một chú mèo con rất dễ thương.
Bởi vì cô chạy nên con mèo lắc lư qua lại trông rất sống động đáng yêu.
Thư Niệm chạy đến bến xe, chiếc xe buýt về nhà đúng lúc chạy đến.
Cô vội vàng lên xe buýt, quẹt thẻ rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Sau khi kỳ thi hàng tháng kéo dài hai ngày kết thúc, Thư Niệm cũng chưa hết căng thẳng.
Cô cảm thấy mình trả lời không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Vì mấy câu chưa làm đều là những câu cô không biết.
Mà những câu cô trả lời chắc là đúng hết rồi.
Hai ngày sau, vào ngày cuối cùng của tháng chín và là ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, kết quả thi đã ra lò.
Trước kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm đã báo là chỗ ngồi sẽ thay đổi sau kỳ thi này. Chỗ ngồi sẽ được xếp theo thành tích.
Trước đây, thành tích và thứ hạng từng môn của học sinh cả lớp được in ra, còn có thứ hạng tổng điểm trong lớp và toàn khối. Nhưng hai năm trở lại đây, trường trung học số một Thâm Thành đã thay đổi cách thông báo thành tích, bây giờ chỉ in phiếu điểm của mỗi học sinh.
Thư Niệm chăm chú nhìn phiếu điểm của mình.
Tiếng anh cô được 148 điểm, nhưng các môn khác đều không cao, đặc biệt là vật lý. Cô chỉ được có 53 điểm trên tổng điểm 100 môn vật lý.
Lần này cô xếp thứ 32 trong lớp, vượt 16 bậc.
Thư Niệm có chút vui mừng, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.
Cô quyết tâm kỳ thi giữa kỳ chắc chắn phải tiếp tục tiến bộ, chỉ thêm một bậc cũng được.
Tiết cuối cùng của ngày hôm đó là buổi họp lớp trước kỳ nghỉ lễ.
Sau khi Dương Kì Tấn dặn dò tất cả những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ, ông mở sơ đồ chỗ ngồi trên máy chiếu yêu cầu mọi người yên lặng chuyển chỗ.
Sau khi chuyển đến chỗ ngồi mới, Thư Niệm sững sờ nhìn tên cô và bạn cùng bàn.
Trên sơ đồ chỗ ngồi, dãy thứ năm bên trái chỗ cạnh cửa sổ....
Tống Kỳ Thanh, Thư Niệm.
Cô chỉ âm thầm quan sát, lén lút nhìn, lại không dám lại gần cậu.
Tim cô đập nhanh cả khi nhìn cậu và cả khi cô nhớ đến cậu nữa.
Đối với Thư Niệm cảm giác này rất xa lạ, nhưng cô không dám nói với ai, kể cả bà nội.
Giống như cô giấu tất cả mọi người một bí mật nho nhỏ.
Cô bắt đầu yêu thầm một chàng trai sau lưng cả thế giới.
Thư Niệm cứ nghĩ rằng sau kỳ nghỉ hè này, bọn họ chắc sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.
Có lẽ cậu sẽ học cấp ba ở một trường khác, có lẽ về sau cậu sẽ không đến đây.
Nhưng Thư Niệm không ngờ rằng, ngày nhập học lớp mười mồng 1 tháng 9, cô sẽ gặp lại cậu ở phòng học lớp 10-10.
Giáo viên chủ nhiệm là một thầy dạy hóa trông rất phúc hậu, tên là Dương Kì Tấn.
Ngày đầu khai giảng không có tiết học, chỉ phát sách giáo khoa, đồng phục, thẻ học sinh, và làm quen với các bạn.
Số thứ tự học sinh dựa theo thứ hạng trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Điểm thi cấp ba của Thư Niệm nằm trong tốp 5 của trường cấp hai ở quê mà trước đây cô theo học, nhưng ở trường số 1 Thâm Thành, cô xếp thứ 48 trong lớp 56 học sinh.
Đây là một đả kích đối với Thư Niệm.
Cô biết thành tích của mình ở trường trung học thành phố không nổi bật, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng lại tệ đến mức xếp cuối bảng.
Chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi người giới thiệu bản thân theo số thứ tự.
Người đầu tiên đứng dậy là chàng trai cô gặp ở thư viện.
Cậu đứng dậy, tự tin cười nói: “Chào mọi người, mình tên là Tống Kỳ Thanh, Tống trong Đường Tống (triều đại nhà Đường và nhà Tống), Kỳ trong Thuận Tụng Thì Kỳ (Chúc bạn gặp nhiều điều tốt lành và khỏe mạnh), Thanh trong âm thanh.”
Trong lớp có một nam sinh hỏi: “Kỳ trong Thuận Tụng Thì Kỳ là Kỳ nào vậy?”
Câu nói: “Bên trái là chữ Kì(示), bên phải là chữ Kì (其) trong Kì Trung (其中).”
“Thuận Tụng Thì Kỳ” Thư Niệm vừa nhỏ giọng đọc vừa lén nhập phiên âm của bốn chữ ấy vào điện thoại, nhập liệu tự động xuất hiện bốn chữ - Thuận Tụng Thì Kỳ.
Khi mọi người lần lượt tự giới thiệu, số thứ tự càng gần, Thư Niệm càng khẩn trương.
Cô thầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu những gì mình sẽ nói: “Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên). Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên)....”
Khi đến lượt cô giới thiệu bản thân, Thư Niệm đứng dậy, lo lắng đến mức nói lắp “Chào ... chào mọi người.”
Bị cả lớp nhìn chằm chằm, Thư Niệm cảm thấy mặt nóng bừng bừng, toàn thân bốc hỏa, cô cố gắng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Mình tên là Thư Niệm...”
“Tên gì cơ?” Một bạn nam tên Giang Phong tốt bụng lên tiếng nhắc nhỏ: “Bạn ơi, nói nhỏ quá, mình không nghe rõ.”
Thư Niệm lập tức đỏ mặt, cố gắng lớn giọng nói: “Mình tên là Thư Niệm, Thư trong Thư Sướng, Niệm trong niệm niệm bất vong.”
Thư Niệm nghĩ giọng mình đã lớn lắm rồi, nhưng thực ra chỉ vừa đủ để mọi người nghe rõ thôi.
Khi cô ngồi xuống, mấy ngón tay đều đang run nhẹ.
Thư Niệm cảm thấy mình thật vô dụng, lặng lẽ nắm chặt tay, cố gắng che đậy sự thật cô đang hồi hộp đến phát run.
Cô không biết Tống Kỳ Thanh có nghe thấy tên cô không.
Có lẽ cậu không nghe thấy.
Có lẽ cậu không chú ý, nghe cô nói xong liền quên luôn.
Hoặc có lẽ cậu nghe thấy rồi.
Mặc dù là một tập thể mới, nhưng các bạn khác đều đã có người quen hoặc bạn bè, ai cũng có người để nói chuyện, chỉ còn lại Thư Niệm từ dưới quê chuyển tới, không có bạn học ở đây, chẳng quen biết ai.
Cuối buổi họp lớp, chủ nhiệm bảo mọi người sắp xếp chỗ ngồi.
Chiều cao của Thư Niệm ở mức trung bình, ngồi ở hàng thứ tư, gần lối đi.
Vì Tống Kỳ Thanh quá cao nên ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, vị trí chéo phía sau Thư Niệm.
Cô ngồi cùng một bạn nữ rất hoạt bát cởi mở, đối phương chủ động bắt chuyện với Thư Niệm: “Xin chào, mình tên là Tư Ninh.”
Thư Niệm xấu hổ cười, nhỏ giọng nói: “Chào cậu, mình là...”
“Tên cậu là Thư Niệm đúng không? Mình nhớ rõ tên cậu vì nghe rất hay.” Tư Ninh cười nói.
Đôi mắt to tròn của Thư Niệm khẽ cong lên.
Tư Ninh tò mò hỏi: “Cậu học trường cấp hai nào?”
ThƯ Niệm chớp mắt, thành thật nói: “Trường trung học Giang Lăng.”
Tư Ninh chưa bao giờ nghe nói có trường cấp hai nào như vậy ở Thâm Thành, cô bạn khó hiểu nhíu mày hỏi: “Trường cấp hai Giang Lăng là trường nào vậy?”
Thư Niệm giải thích: “Là trường cấp hai ở thị trấn Giang Lăng.”
Tư Ninh lại hỏi: “Trấn Giang Lăng á?”
Thư Niệm gật đầu, tiếp tục giải thích: “Tỉnh Giang Bắc ở cạnh Thâm Thành, trấn Giang Lăng ở huyện Hồ Trang, thành phố Bắc Dương.”
Thật ra Tư Ninh vẫn không biết nó ở đâu, nhưng cô biết tỉnh Giang Bắc và đã nghe nói về thành phố Bắc Dương, chỉ biết Thư Niệm là học sinh chuyển đến từ một trường cấp hai ở thị trấn.
Cô bạn cười nói: “Mình nghe nói ở thành phố Bắc Dương có một ngôi chùa Huệ Cổ rất nổi tiếng, cầu tài lộc, học hành, sức khỏe bình an, thậm chí là tình duyên đều rất linh nghiệm.”
Thư Niệm cười đáp: “ Hình như là thế, nhưng mà rất đông người tới đó.”
“Cậu đã từng đến đó chưa? Gần nhà cậu vậy chắc cậu đi rồi nhỉ?” Tư Ninh hỏi Thư Niệm.
Thư Niệm lắc đâu, xấu hổ nói: “Mình chưa tới đó bao giờ.”
“Nhưng mà bà nội mình đến đó rồi, hồi nhỏ có lần mình bị bệnh, bà nội mình tới đó xin Phật Tổ Bồ Tát ban phước cầu bình an cho mình.”
Tư Ninh ghen tị nói: “Bà cậu rất yêu cậu nhỉ.”
“Ừ”. Thư Niệm khẽ mỉm cười.
Kề từ hôm đó, Thư Niệm và Tư Ninh trở thành bạn tốt, giữa giờ cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau đến căng tin trường mua đồ ăn trưa, tiết thể dục cùng nhau xuống sân tập, đến tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt cũng đi cùng nhau.
Tư Ninh trở thành người bạn đầu tiên của Thư Niệm ở trường trung học số 1 Thâm Thành.
Thư Niệm dần biết được rằng Tư Ninh và lớp trưởng Tề Anh là bạn học cấp hai, hai người đều học ở trường cấp hai số ba, quan hệ khá tốt.
Sau đó từ bạn học Tư Ninh, Thư Niệm mới biết bạn học nổi tiếng nhất trong lớp họ - Tống Kỳ Thanh học ở trường cấp hai số một, được tuyển thẳng vào cấp ba.
Điểm của cậu ấy không chỉ đứng đầu lớp mà còn đứng đầu cả khối.
Thư Niệm càng ngày càng thấy cậu quá ưu tú.
Vị trí hiện tại của cậu vượt quá tầm với của cô.
Cảm giác tự ti vô tình lan tràn từng lớp từng lớp bao trùm lấy cô.
Vì chênh lệch thành tích, mỗi ngày về nhà sau khi làm hết bài tập giáo viên giao, Thư Niệm còn tự làm đề thêm hai tiếng đồng hồ.
Thứ bảy, chủ nhật được nghỉ học, cô đến thư viện tự học, làm bài kiểm tra các môn.
Mà quả nhiên cô không gặp lại Tống Kỳ Thanh ở thư viện nữa.
Một ngày gần cuối tháng chín, sau giờ tự học buổi tối, Tư Ninh phải trực nhật nên Thư Niệm về một mình.
Vừa đi cô vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho người bạn tốt Giang Điềm ở quê.
Thư Niệm: [Điềm Điềm, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi hàng tháng, mình thật sự rất sợ thành tích của mình lại xếp cuối lớp.]
Giang Điềm nhanh chóng trả lời: [Vớ vẩn! Cậu vốn rất thông minh, lại học hành chăm chỉ, cả tháng này cậu lại còn tự học thêm, lần này thi chắc chắn sẽ có tiến bộ vượt bậc.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm, đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần phát huy như bình thường là được.]
Giang Điềm: [Mình nghe các anh các chị lớp trên nói, thành tích của học sinh chuyển từ quê mình lên thanh phố học đều tương đối thấp, nhưng mà chỉ cần chăm chỉ kiên trì học tập, sau này từ từ sẽ vượt lên rất nhiều người, điểm số lội người dòng, thành tích của cậu chắc chắn sẽ ngày càng cao.]
Giang Điềm: [Niệm Niệm, đây chỉ mới là bắt đầu, cách kỳ thi đại học còn tận ba năm, cậu sợ cái gì chứ, còn rất nhiều thời gian để vượt qua họ.]
Thư Niệm mím môi cười, trả lời lại: [Ờ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.]
Giang Điềm: [Được, hẹn ba năm sau gặp nhau tại Đại học Thâm Thành.]
Thư Niệm cười nhắn: [Chắc chắn rồi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Thư Niệm bất ngờ va phải người trước mặt.
Đó là một nam sinh rất cao.
Trên đồng phục của cậu ta có mùi thơm nhẹ của bột giặt.
Cô vội vàng lui về sau một bước, bối rối nói: “Xin lỗi...”
Tống Kỳ Thanh quay đầu nhìn cô, không để ý cười đáp: “Không sao.”
Thư Niệm nghe thấy giọng nói của cậu, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cắn môi hai má ửng hồng đi vòng qua cậu.
Cô sợ cậu vẫn đang nhìn mình ở phía sau.
Vì trong lòng vẫn để ý chuyện vừa rồi nên cô đi đứng không được tự nhiên.
Toàn thân Thư Niệm nóng ran, tay cầm chặt điện thoại bắt đầu co cẳng chạy.
Trên chiếc cặp màu hồng của cô có treo một chú mèo con rất dễ thương.
Bởi vì cô chạy nên con mèo lắc lư qua lại trông rất sống động đáng yêu.
Thư Niệm chạy đến bến xe, chiếc xe buýt về nhà đúng lúc chạy đến.
Cô vội vàng lên xe buýt, quẹt thẻ rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Sau khi kỳ thi hàng tháng kéo dài hai ngày kết thúc, Thư Niệm cũng chưa hết căng thẳng.
Cô cảm thấy mình trả lời không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Vì mấy câu chưa làm đều là những câu cô không biết.
Mà những câu cô trả lời chắc là đúng hết rồi.
Hai ngày sau, vào ngày cuối cùng của tháng chín và là ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, kết quả thi đã ra lò.
Trước kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm đã báo là chỗ ngồi sẽ thay đổi sau kỳ thi này. Chỗ ngồi sẽ được xếp theo thành tích.
Trước đây, thành tích và thứ hạng từng môn của học sinh cả lớp được in ra, còn có thứ hạng tổng điểm trong lớp và toàn khối. Nhưng hai năm trở lại đây, trường trung học số một Thâm Thành đã thay đổi cách thông báo thành tích, bây giờ chỉ in phiếu điểm của mỗi học sinh.
Thư Niệm chăm chú nhìn phiếu điểm của mình.
Tiếng anh cô được 148 điểm, nhưng các môn khác đều không cao, đặc biệt là vật lý. Cô chỉ được có 53 điểm trên tổng điểm 100 môn vật lý.
Lần này cô xếp thứ 32 trong lớp, vượt 16 bậc.
Thư Niệm có chút vui mừng, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.
Cô quyết tâm kỳ thi giữa kỳ chắc chắn phải tiếp tục tiến bộ, chỉ thêm một bậc cũng được.
Tiết cuối cùng của ngày hôm đó là buổi họp lớp trước kỳ nghỉ lễ.
Sau khi Dương Kì Tấn dặn dò tất cả những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ, ông mở sơ đồ chỗ ngồi trên máy chiếu yêu cầu mọi người yên lặng chuyển chỗ.
Sau khi chuyển đến chỗ ngồi mới, Thư Niệm sững sờ nhìn tên cô và bạn cùng bàn.
Trên sơ đồ chỗ ngồi, dãy thứ năm bên trái chỗ cạnh cửa sổ....
Tống Kỳ Thanh, Thư Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.