Chương 3: Mùa Hè Của Cô Ấy
Ngải Ngư
29/11/2022
Tư Ninh nhìn bạn cùng bàn của Thư Niệm, bật ra tiếng chửi thề : “Vãi đạn.”
Nhưng sau khi nhìn phiếu điểm của Thư Niệm, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao chủ nhiệm lại sắp xếp như vậy.
Tư Ninh ghé sát Thư Niệm thì thầm vào tai cô: “Chắc thầy chủ nhiệm muốn hai bạn bổ túc cho nhau đó.”
Thư Niệm hoàn hồn, nhưng không hiểu Tư Ninh nói gì, nhỏ tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
Tư Ninh cười nói: “Mình nghe Tề Anh nói Tống Kỳ Thanh học lệch, tiếng anh của cậu ấy hơi kém, nhưng vật lý lại đạt điểm tuyệt đối.”
“Tiếng anh của bạn rất tốt, nhưng Vật lý chưa đạt chuẩn đúng không?”
“Thầy chắc chắn là muốn hai người học tập lẫn nhau, cậu dạy cậu ấy Tiếng anh, cậu ấy dạy cậu Vật lý.”
Thư Niệm chớp mắt cảm thấy Tư Ninh nói rất có lý.
Thực tế là Giang Kì Tần đúng là nghĩ như vậy thật.
Tư Ninh nói xong lưu luyến không rời ôm Thư Niệm, lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, chúng ta phải chia xa rồi.”
Thư Niêm giơ tay ôm lấy cô bạn, cười nói: “Chỉ là không ở cùng nhau trong giờ học thôi mà, những lúc khác chúng ta vẫn có thể bên nhau.”
Tư Ninh gật đầu “Ò!”
Vị trí hiện tại của Thư Niệm cách bàn cũ không xa, Tư Ninh giúp cô chuyển bàn, hai cô gái nhanh chóng đem bàn của Thư Niệm chuyển đến vị trí mới.
Sau đó Thư Niệm giúp Tư Ninh chuyển bàn.
Khi cô quay lại, Tống Kỳ Thanh đã dọn bàn của cậu ấy sang, bàn của họ đã được xếp thẳng hàng cạnh nhau.
Cậu không ở chỗ ngồi nên Thư Niệm không cảm thấy khẩn trương lắm.
Cô kéo ghế ngồi vào chỗ, không kiểm soát được mà nhìn vào mặt bàn của cậu.
Chiếc giá sách đơn giản bằng kim loại màu đen để sách giáo khoa, vở bài tập, vở và chồng bài kiểm tra.
Túi bút trong suốt đựng bút bi, bút chì, bút tô đáp án, tẩy, v.v., bên cạnh có một bộ thước kẻ.
Bàn của cậu rất ngăn nắp, trên bàn chỉ để một quyển nháp, trên trang giấy đang mở là nét chữ bay bướm uyển chuyển của cậu, tất cả đều là các công thức toán học.
Đúng lúc này một bóng người đi tới.
Thư Niệm chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh: “Mình vào chút.”
Thư Niệm lấp tức đứng dậy nhường đường cho cậu.
Tống Kỳ Thanh nép người vào bàn nghiêng người đi vào chỗ ngồi xuống.
Nhịp tim Thư Niệm đột ngột tăng nhanh.
Cô cắn môi, im lặng ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi sắp xếp lại bàn học là thời gian đại biểu các môn phát bài tập nghỉ lễ.
Từng tờ từng tờ bài kiểm tra được phát đến tay, Thư Niệm nhanh chóng thu được một chồng bài tập dày cộp.
Mỗi môn mỗi ngày một tờ đề, lượng bài tập không hề nhỏ.
Thư Niệm quyết định trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ngày nào cũng đến thư viện, chuyên tâm làm bài tập, nếu sau khi làm bài xong mà vẫn còn thời gian thì sẽ tự học.
Phát xong bài tập về nhà vẫn còn một chút thời gian trước khi tan học, vì vậy Thư Niệm bắt đầu làm trước bài tập.
Cô cúi đầu cận thận đọc các câu hỏi, sau khi tập trung tinh thần thì nhịp tim cũng dần bình tĩnh lại không còn đập loạn xạ nữa.
Mà Tống Kỳ Thanh bên cạnh cô thì quay mặt nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người ngồi đó.
Hình như nhìn thấy gì đó, Tống Kỳ Thanh lấy điện thoại ra, miệng mỉm cười chụp một bức ảnh cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên, Thâm Thành đón một cơn mưa mùa thu.
Thư Niệm vẫn đến thư viện với chiếc cặp sách trên lưng và một chiếc ô.
Sắc trời âm u, trong thư viện đèn sáng cả ngày.
Thư Niệm ngồi một chỗ tập trung làm bài tập, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi, khoanh tròn những câu không biết, lại gập một góc tờ giấy kiểm tra để đánh dấu.
Tống Kỳ Thanh vẫn chưa xuất hiện, sau khi ăn trưa quay lại, Thư Niệm ngây ngốc nhìn vào chỗ cậu ấy thường ngồi.
Sau khi hoàn hồn, Thư Niệm đứng dậy đi đến giá sách.
Cô tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cuốn trò chơi Sudoku mà lần trước cậu đọc.
Thư Niệm cầm sách về chỗ, mở ra, cầm lấy chiếc thẻ mượn sách kẹp bên trong.
Người gần đây mượn cuốn sách này chỉ có Tống Kỳ Thanh, trên thẻ ba cột từ trái sang phải lần lượt là tên, ngày mượn và ngày trả.
Trên đó viết: Tống Kỳ Thanh, 2016.08.04, 2016.08.30.
Thư Niệm mím môi, viết tên mình vào dòng bên dưới tên cậu trên thẻ mượn sách: Thư Niệm.
Ngày mượn: 2016.10.01
Chập tối hôm đó, Thư Niệm bỏ cuốn trò chơi Sudoku này vào cặp sách mang về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng bà nội.
Thư Niệm đang định thay giày, giật mình ngước lên nhìn vào phòng khách thì thấy bà nội đang tủm tỉm cười nhìn cô.
Thư Niệm chưa kịp thay giày cứ thế chạy thẳng vào phòng khách, vui vẻ nắm tay bà nội, kinh ngạc cười, dùng tiếng địa phương hỏi: “Sao bà nội lại tới đây ạ?”
Bà nội cũng dùng tiếng địa phương đáp lại cô: “Bố con lái xe chở bà đến ở mấy ngày, cũng là để chơi với con.”
Thư Niệm rất vui, buổi tối khăng khăng muốn ngủ chung với bà.
Ngày hôm sau, cô không đến thư viện mà học ở nhà.
Bà nội rảnh rỗi gọt một quả táo và bóc vỏ một quả cam cho cháu gái, rồi lại mang nước ấm vào phòng cho Thư Niệm, bắt cô uống nhiều nước.
Hai ngày nay thời tiết không tốt, trời cứ mưa suốt, bà nội ăn xong bữa trưa là thấy buồn ngủ, nằm trong phòng Thư Niệm nghe tiếng mưa rơi tí tách mà ngủ thiếp đi.
Trời mưa nhiệt độ cũng giảm xuống, Thư Niệm sợ bà nội bị lạnh nên đắp lại chăn cho bà, rồi quay lại tiếp tục học bài.
Cảm thấy hơi mệt, cô mở cuốn trò chơi Sudoku mượn ở thư viện ra giải.
Vì bà nội ở nhà nên kỳ nghỉ này Thư Niệm không đến thư viện học nữa.
Ba ngày trước lễ Quốc Khánh, trời mưa tầm tã, nhưng sau đó trời quang mây tạnh, Thư Niệm và bà nội tay trong tay đi dạo quanh khu phố vài vòng.
Bên đường có một người bán kẹo dẻo, bà cụ mua cho cháu gái một chiếc kẹo dẻo, sau đó lại gặp hàng bán lạp xưởng, bà cụ lại mua cho cháu gái một cây.
Đây đều là những món ăn vặt bà nội thường mua cho cô khi còn nhỏ.
Bây giờ Thư Niệm đã học cấp ba rồi, đã là thiếu nữ rồi, bà cụ vẫn đối xử với cô như đứa trẻ.
Trước mặt bà nội Thư Niệm cũng hay giở thói trẻ con, cô sẽ làm nũng với bà để xin ăn.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, bảy ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ngày Thư Niệm bắt đầu đi học lại cũng là ngày bà nội về quê.
Ngày mồng 7 đó, sau bữa cơm trưa, Thư Niệm lưu luyến ôm tay bà nội, dính chặt lấy bà không muốn buông tay.
Trước khi lên xe, bà cụ vỗ vỗ tay cô, dịu dàng ân cần nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm, đừng tạo áp lực học tập quá lớn, con đã là đứa trẻ giỏi nhất rồi.”
Thư Niệm cười nhẹ, gật đầu với bà: “Vâng ạ.”
“Nghỉ Tết cháu sẽ về quê thăm bà.”
Bà cụ cười rạng rỡ, liên tục đáp: “Được, được, bà nội ở nhà chờ con.”
Kỳ nghỉ chỉ còn lại nửa ngày, bà nội đã về quê Giang Lăng, Thư Niệm lại đến thư viện.
Giờ cô đến đó chủ yếu là để trả sách, nhân tiện ở đó học mấy tiếng đồng hồ, đợi thư viện đóng cửa lại về nhà.
Sau khi trả sách xong, cô đi đến chỗ cũ, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang ngồi đọc sách phía chéo đối diện cô.
Trái tim Thư Niệm đập thình thịch.
Kiềm chế nhịp tim sắp mất kiểm soát, cô giả vờ tự nhiên ngồi xuống, lấy sách ra bắt đầu tự học.
Hơn hai tiếng sau, màn hình điện thoại của Thư Niệm chợt lóe sáng.
Nhìn thấy người gọi là bà nội, Thư Niệm cầm điện thoại chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Thư Niệm nhấc máy, nhẹ giọng trả lời: “Bà ạ.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười của bà cụ: “Niệm Niệm, bà về đến nhà rồi, đừng lo lắng.”
Thư Niệm nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Bỗng nhiên không biết vì lý do gì, nước mát cô trào ra mà không hề báo trước.
Thư Niệm chớp chớp đôi mắt cay xè, khụt khịt mũi nói: “Vậy bà giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị bệnh.”
Bà cụ cười đáp: “Được, sức khỏe bà tốt lắm, không có vấn đề gì đâu.”
“Cháu khóc à? Khóc cái gì? Cũng không phải là không gặp lại nữa.” Bà cụ an ủi cô cháu gái: “Tết cháu còn về chơi với bà mà.”
“Lúc đó bà nội sẽ nướng khoai cho cháu ăn.”
Thư Niệm tủi thân ậm ừ, nức nở nói: “Còn cả hạt dẻ rang với đậu phộng luộc nữa.”
“Được được.” Bà cụ lập tức đồng ý, lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Thế thôi ạ.”
“Đừng khóc nữa, cháu giờ là thiếu nữ rồi sao còn mít ướt thế?” Bà cụ cười cô.
Thư Niệm nước mắt lã chã không chịu thừa nhận, giọng nức nở nói: “Cháu không khóc.”
Giọng điệu y như mèo con đang làm nũng.
Sau khi cúp điện thoại và trở lại chỗ ngồi, cô phát hiện Tống Kỳ Thanh đã không còn ở đó nữa, nhưng cuốn sách vẫn ở chỗ cũ.
Ngay khi Thư Niệm lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, Tống Kỳ Thành từ nhà vệ sinh bước ra với hai bàn tay ướt sũng.
Cậu ngồi xuống, lấy một gói khăn giấy từ trong cặp ra, mở gói lấy khăn giấy lau sạch tay rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc.
Ngày hôm đó khi thư viện đóng cửa, Thư Niệm thu dọn đồ đạc, đeo cặp rồi đi ra ngoài.
Tống Kỳ Thanh đã rời đi trước cô.
Lúc Thư Niệm đi đến bến xe buýt, cô nhìn thấy cậu đang ở bên đường gần đó, tùy tiện ngồi trên xe đạp, đang cúi đầu bấm điện thoại.
Bên cạnh cậu là hai nam sinh cũng đạp xe đạp, một trong số đó là cậu bạn nhắc cô nói nghe không rõ khi cô tự giới thiệu hôm nhập học, Giang Phong, trong giỏ xe đạp của cậu ta có một quả bóng rổ.
Thư Niệm nghe tiếng Giang Phong hỏi: “Anh Thanh, anh làm gì đó?”
Người còn lại thẳng chân đá vào xe đạp của Tống Kỳ Thanh, cười nói: “Thế có đi không thì bảo?”
Tống Kỳ Thanh rít lên một tiếng, nói với giọng cảnh cáo: “Qúy Tinh Lãng, bỏ móng heo của mày ra.” Sau đó giải thích: “Chờ chút, tao đang gửi tin nhắn.”
“Ái chà, gửi tin nhắn cho ai thế? Bạn gái hả?” Giang Phong trêu chọc cậu.
Tống Kỳ Thanh cười mắng: “Bạn gái em gái mày ấy.”
Xe buýt số 21 dừng lại trước trạm, Thư Niệm lặng lẽ bước lên xe.
Theo thói quen cô tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cởi cặp sách ngồi xuống.
Đồng thời Thư Niệm để ý thấy ba chiếc xe đạp lần lượt chạy trên làn đường dành cho xe cơ giới bên ngoài cửa sổ.
Liền theo sau, chiếc xe buýt cũng từ từ tăng dần tốc độ nhanh chóng vượt qua ba nam sinh đi xe đạp.
Tống Kỳ Thanh xuất hiện rồi lại biến mất khỏi tầm mắt Thư Niệm. Thậm chí cô còn không đủ can đảm để quay đầu nhìn lại.
Nhưng một lúc sau, bóng dáng đi xe đạp đó lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thư Niệm.
Cậu ấy đang đua xe với hai người bạn kia.
Cậu rướn người về phía trước, thân thể cúi thấp, hai chân nhanh nhẹn đạp bàn đạp, chiếc áo khoác trắng không cài khóa tung bay theo gió, mái tóc đen ngắn cũng rối tung.
Tống Kỳ Thanh nhếch miệng cười, một nụ cười sạch sẽ.
Ánh sáng mặt trời lặn phản chiếu lên khuôn mặt cậu.
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt và trong cả thế giới của cô dường như chỉ còn lại Tống Kỳ Thanh.
Cậu thiếu niên tựa làn gió ấy, tự do mà lại khiêm tốn, vừa rực rỡ lại vừa tươi sáng.
Nhưng sau khi nhìn phiếu điểm của Thư Niệm, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao chủ nhiệm lại sắp xếp như vậy.
Tư Ninh ghé sát Thư Niệm thì thầm vào tai cô: “Chắc thầy chủ nhiệm muốn hai bạn bổ túc cho nhau đó.”
Thư Niệm hoàn hồn, nhưng không hiểu Tư Ninh nói gì, nhỏ tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
Tư Ninh cười nói: “Mình nghe Tề Anh nói Tống Kỳ Thanh học lệch, tiếng anh của cậu ấy hơi kém, nhưng vật lý lại đạt điểm tuyệt đối.”
“Tiếng anh của bạn rất tốt, nhưng Vật lý chưa đạt chuẩn đúng không?”
“Thầy chắc chắn là muốn hai người học tập lẫn nhau, cậu dạy cậu ấy Tiếng anh, cậu ấy dạy cậu Vật lý.”
Thư Niệm chớp mắt cảm thấy Tư Ninh nói rất có lý.
Thực tế là Giang Kì Tần đúng là nghĩ như vậy thật.
Tư Ninh nói xong lưu luyến không rời ôm Thư Niệm, lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, chúng ta phải chia xa rồi.”
Thư Niêm giơ tay ôm lấy cô bạn, cười nói: “Chỉ là không ở cùng nhau trong giờ học thôi mà, những lúc khác chúng ta vẫn có thể bên nhau.”
Tư Ninh gật đầu “Ò!”
Vị trí hiện tại của Thư Niệm cách bàn cũ không xa, Tư Ninh giúp cô chuyển bàn, hai cô gái nhanh chóng đem bàn của Thư Niệm chuyển đến vị trí mới.
Sau đó Thư Niệm giúp Tư Ninh chuyển bàn.
Khi cô quay lại, Tống Kỳ Thanh đã dọn bàn của cậu ấy sang, bàn của họ đã được xếp thẳng hàng cạnh nhau.
Cậu không ở chỗ ngồi nên Thư Niệm không cảm thấy khẩn trương lắm.
Cô kéo ghế ngồi vào chỗ, không kiểm soát được mà nhìn vào mặt bàn của cậu.
Chiếc giá sách đơn giản bằng kim loại màu đen để sách giáo khoa, vở bài tập, vở và chồng bài kiểm tra.
Túi bút trong suốt đựng bút bi, bút chì, bút tô đáp án, tẩy, v.v., bên cạnh có một bộ thước kẻ.
Bàn của cậu rất ngăn nắp, trên bàn chỉ để một quyển nháp, trên trang giấy đang mở là nét chữ bay bướm uyển chuyển của cậu, tất cả đều là các công thức toán học.
Đúng lúc này một bóng người đi tới.
Thư Niệm chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo của Tống Kỳ Thanh: “Mình vào chút.”
Thư Niệm lấp tức đứng dậy nhường đường cho cậu.
Tống Kỳ Thanh nép người vào bàn nghiêng người đi vào chỗ ngồi xuống.
Nhịp tim Thư Niệm đột ngột tăng nhanh.
Cô cắn môi, im lặng ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi sắp xếp lại bàn học là thời gian đại biểu các môn phát bài tập nghỉ lễ.
Từng tờ từng tờ bài kiểm tra được phát đến tay, Thư Niệm nhanh chóng thu được một chồng bài tập dày cộp.
Mỗi môn mỗi ngày một tờ đề, lượng bài tập không hề nhỏ.
Thư Niệm quyết định trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ngày nào cũng đến thư viện, chuyên tâm làm bài tập, nếu sau khi làm bài xong mà vẫn còn thời gian thì sẽ tự học.
Phát xong bài tập về nhà vẫn còn một chút thời gian trước khi tan học, vì vậy Thư Niệm bắt đầu làm trước bài tập.
Cô cúi đầu cận thận đọc các câu hỏi, sau khi tập trung tinh thần thì nhịp tim cũng dần bình tĩnh lại không còn đập loạn xạ nữa.
Mà Tống Kỳ Thanh bên cạnh cô thì quay mặt nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người ngồi đó.
Hình như nhìn thấy gì đó, Tống Kỳ Thanh lấy điện thoại ra, miệng mỉm cười chụp một bức ảnh cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên, Thâm Thành đón một cơn mưa mùa thu.
Thư Niệm vẫn đến thư viện với chiếc cặp sách trên lưng và một chiếc ô.
Sắc trời âm u, trong thư viện đèn sáng cả ngày.
Thư Niệm ngồi một chỗ tập trung làm bài tập, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi, khoanh tròn những câu không biết, lại gập một góc tờ giấy kiểm tra để đánh dấu.
Tống Kỳ Thanh vẫn chưa xuất hiện, sau khi ăn trưa quay lại, Thư Niệm ngây ngốc nhìn vào chỗ cậu ấy thường ngồi.
Sau khi hoàn hồn, Thư Niệm đứng dậy đi đến giá sách.
Cô tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được cuốn trò chơi Sudoku mà lần trước cậu đọc.
Thư Niệm cầm sách về chỗ, mở ra, cầm lấy chiếc thẻ mượn sách kẹp bên trong.
Người gần đây mượn cuốn sách này chỉ có Tống Kỳ Thanh, trên thẻ ba cột từ trái sang phải lần lượt là tên, ngày mượn và ngày trả.
Trên đó viết: Tống Kỳ Thanh, 2016.08.04, 2016.08.30.
Thư Niệm mím môi, viết tên mình vào dòng bên dưới tên cậu trên thẻ mượn sách: Thư Niệm.
Ngày mượn: 2016.10.01
Chập tối hôm đó, Thư Niệm bỏ cuốn trò chơi Sudoku này vào cặp sách mang về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng bà nội.
Thư Niệm đang định thay giày, giật mình ngước lên nhìn vào phòng khách thì thấy bà nội đang tủm tỉm cười nhìn cô.
Thư Niệm chưa kịp thay giày cứ thế chạy thẳng vào phòng khách, vui vẻ nắm tay bà nội, kinh ngạc cười, dùng tiếng địa phương hỏi: “Sao bà nội lại tới đây ạ?”
Bà nội cũng dùng tiếng địa phương đáp lại cô: “Bố con lái xe chở bà đến ở mấy ngày, cũng là để chơi với con.”
Thư Niệm rất vui, buổi tối khăng khăng muốn ngủ chung với bà.
Ngày hôm sau, cô không đến thư viện mà học ở nhà.
Bà nội rảnh rỗi gọt một quả táo và bóc vỏ một quả cam cho cháu gái, rồi lại mang nước ấm vào phòng cho Thư Niệm, bắt cô uống nhiều nước.
Hai ngày nay thời tiết không tốt, trời cứ mưa suốt, bà nội ăn xong bữa trưa là thấy buồn ngủ, nằm trong phòng Thư Niệm nghe tiếng mưa rơi tí tách mà ngủ thiếp đi.
Trời mưa nhiệt độ cũng giảm xuống, Thư Niệm sợ bà nội bị lạnh nên đắp lại chăn cho bà, rồi quay lại tiếp tục học bài.
Cảm thấy hơi mệt, cô mở cuốn trò chơi Sudoku mượn ở thư viện ra giải.
Vì bà nội ở nhà nên kỳ nghỉ này Thư Niệm không đến thư viện học nữa.
Ba ngày trước lễ Quốc Khánh, trời mưa tầm tã, nhưng sau đó trời quang mây tạnh, Thư Niệm và bà nội tay trong tay đi dạo quanh khu phố vài vòng.
Bên đường có một người bán kẹo dẻo, bà cụ mua cho cháu gái một chiếc kẹo dẻo, sau đó lại gặp hàng bán lạp xưởng, bà cụ lại mua cho cháu gái một cây.
Đây đều là những món ăn vặt bà nội thường mua cho cô khi còn nhỏ.
Bây giờ Thư Niệm đã học cấp ba rồi, đã là thiếu nữ rồi, bà cụ vẫn đối xử với cô như đứa trẻ.
Trước mặt bà nội Thư Niệm cũng hay giở thói trẻ con, cô sẽ làm nũng với bà để xin ăn.
Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, bảy ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ngày Thư Niệm bắt đầu đi học lại cũng là ngày bà nội về quê.
Ngày mồng 7 đó, sau bữa cơm trưa, Thư Niệm lưu luyến ôm tay bà nội, dính chặt lấy bà không muốn buông tay.
Trước khi lên xe, bà cụ vỗ vỗ tay cô, dịu dàng ân cần nói với Thư Niệm: “Niệm Niệm, đừng tạo áp lực học tập quá lớn, con đã là đứa trẻ giỏi nhất rồi.”
Thư Niệm cười nhẹ, gật đầu với bà: “Vâng ạ.”
“Nghỉ Tết cháu sẽ về quê thăm bà.”
Bà cụ cười rạng rỡ, liên tục đáp: “Được, được, bà nội ở nhà chờ con.”
Kỳ nghỉ chỉ còn lại nửa ngày, bà nội đã về quê Giang Lăng, Thư Niệm lại đến thư viện.
Giờ cô đến đó chủ yếu là để trả sách, nhân tiện ở đó học mấy tiếng đồng hồ, đợi thư viện đóng cửa lại về nhà.
Sau khi trả sách xong, cô đi đến chỗ cũ, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang ngồi đọc sách phía chéo đối diện cô.
Trái tim Thư Niệm đập thình thịch.
Kiềm chế nhịp tim sắp mất kiểm soát, cô giả vờ tự nhiên ngồi xuống, lấy sách ra bắt đầu tự học.
Hơn hai tiếng sau, màn hình điện thoại của Thư Niệm chợt lóe sáng.
Nhìn thấy người gọi là bà nội, Thư Niệm cầm điện thoại chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Thư Niệm nhấc máy, nhẹ giọng trả lời: “Bà ạ.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cười của bà cụ: “Niệm Niệm, bà về đến nhà rồi, đừng lo lắng.”
Thư Niệm nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”
Bỗng nhiên không biết vì lý do gì, nước mát cô trào ra mà không hề báo trước.
Thư Niệm chớp chớp đôi mắt cay xè, khụt khịt mũi nói: “Vậy bà giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị bệnh.”
Bà cụ cười đáp: “Được, sức khỏe bà tốt lắm, không có vấn đề gì đâu.”
“Cháu khóc à? Khóc cái gì? Cũng không phải là không gặp lại nữa.” Bà cụ an ủi cô cháu gái: “Tết cháu còn về chơi với bà mà.”
“Lúc đó bà nội sẽ nướng khoai cho cháu ăn.”
Thư Niệm tủi thân ậm ừ, nức nở nói: “Còn cả hạt dẻ rang với đậu phộng luộc nữa.”
“Được được.” Bà cụ lập tức đồng ý, lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Thế thôi ạ.”
“Đừng khóc nữa, cháu giờ là thiếu nữ rồi sao còn mít ướt thế?” Bà cụ cười cô.
Thư Niệm nước mắt lã chã không chịu thừa nhận, giọng nức nở nói: “Cháu không khóc.”
Giọng điệu y như mèo con đang làm nũng.
Sau khi cúp điện thoại và trở lại chỗ ngồi, cô phát hiện Tống Kỳ Thanh đã không còn ở đó nữa, nhưng cuốn sách vẫn ở chỗ cũ.
Ngay khi Thư Niệm lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, Tống Kỳ Thành từ nhà vệ sinh bước ra với hai bàn tay ướt sũng.
Cậu ngồi xuống, lấy một gói khăn giấy từ trong cặp ra, mở gói lấy khăn giấy lau sạch tay rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc.
Ngày hôm đó khi thư viện đóng cửa, Thư Niệm thu dọn đồ đạc, đeo cặp rồi đi ra ngoài.
Tống Kỳ Thanh đã rời đi trước cô.
Lúc Thư Niệm đi đến bến xe buýt, cô nhìn thấy cậu đang ở bên đường gần đó, tùy tiện ngồi trên xe đạp, đang cúi đầu bấm điện thoại.
Bên cạnh cậu là hai nam sinh cũng đạp xe đạp, một trong số đó là cậu bạn nhắc cô nói nghe không rõ khi cô tự giới thiệu hôm nhập học, Giang Phong, trong giỏ xe đạp của cậu ta có một quả bóng rổ.
Thư Niệm nghe tiếng Giang Phong hỏi: “Anh Thanh, anh làm gì đó?”
Người còn lại thẳng chân đá vào xe đạp của Tống Kỳ Thanh, cười nói: “Thế có đi không thì bảo?”
Tống Kỳ Thanh rít lên một tiếng, nói với giọng cảnh cáo: “Qúy Tinh Lãng, bỏ móng heo của mày ra.” Sau đó giải thích: “Chờ chút, tao đang gửi tin nhắn.”
“Ái chà, gửi tin nhắn cho ai thế? Bạn gái hả?” Giang Phong trêu chọc cậu.
Tống Kỳ Thanh cười mắng: “Bạn gái em gái mày ấy.”
Xe buýt số 21 dừng lại trước trạm, Thư Niệm lặng lẽ bước lên xe.
Theo thói quen cô tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cởi cặp sách ngồi xuống.
Đồng thời Thư Niệm để ý thấy ba chiếc xe đạp lần lượt chạy trên làn đường dành cho xe cơ giới bên ngoài cửa sổ.
Liền theo sau, chiếc xe buýt cũng từ từ tăng dần tốc độ nhanh chóng vượt qua ba nam sinh đi xe đạp.
Tống Kỳ Thanh xuất hiện rồi lại biến mất khỏi tầm mắt Thư Niệm. Thậm chí cô còn không đủ can đảm để quay đầu nhìn lại.
Nhưng một lúc sau, bóng dáng đi xe đạp đó lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Thư Niệm.
Cậu ấy đang đua xe với hai người bạn kia.
Cậu rướn người về phía trước, thân thể cúi thấp, hai chân nhanh nhẹn đạp bàn đạp, chiếc áo khoác trắng không cài khóa tung bay theo gió, mái tóc đen ngắn cũng rối tung.
Tống Kỳ Thanh nhếch miệng cười, một nụ cười sạch sẽ.
Ánh sáng mặt trời lặn phản chiếu lên khuôn mặt cậu.
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt và trong cả thế giới của cô dường như chỉ còn lại Tống Kỳ Thanh.
Cậu thiếu niên tựa làn gió ấy, tự do mà lại khiêm tốn, vừa rực rỡ lại vừa tươi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.