Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 669: Bạch Túc tới đoạt người (2)
Tiêu Thất Gia
13/10/2018
Edit: Sahara
Đối diện với gương mặt tà mị đầy tự tin của Bạch Túc, Vân Lạc Phong chỉ cong môi cười khẩy: "ngươi không phải là đối thủ của Vân Tiêu!"
Hai mắt Bạch Túc liền tối lại: "nàng đối với hắn có lòng tin đến như vậy sao?"
"Không sai!"
"Tại sao? "
"Chàng ấy là nam nhân của ta!"
Bởi vì chàng ấy là nam nhân của ta, mà ta đối với nam nhân của mình, vĩnh viễn đều một lòng tin tưởng.
Có lẽ vì một câu nói này của Vân Lạc Phong mà lệ khí trên người Vân Tiêu không còn dày đặc như mới vừa rồi nữa, sự lãnh khốc trong đôi con ngươi đen sâu hút cũng dần dần rút đi, khóe môi hắn chậm rãi kéo dãn ra một độ cong nhàn nhạt khó phát hiện.
"Đợi ta!"
Sau khi nói xong hai chữ này, Vân Tiêu liền xoay người đi vào bóng đêm, một thân hắc bào hòa làm nhất thể với bóng tối, dần dần biến mất trong tầm nhìn của Vân Lạc Phong.
_____
Bóng đêm tĩnh lặng.
Cỏ dại mọc thành từng bụi lớn trong khu rừng chằng chịt cây cối, Vân Tiêu chợt dừng bước, xoay lại nhìn Bạch Túc: "ở đây hẳn là cũng đã đủ xa rồi!"
"Ha.." Bạch Túc khẽ cười một tiếng: "ta có thể hỏi một câu không? Tại sao ngươi phải dẫn ta đi xa khỏi Y Sư Hiệp Hội như vậy?"
"Bởi vì....." Vân Tiêu đáp bằng giọng trầm thấp, ánh mắt thì lãnh khốc vô tình: "nếu ở quá gần, ta sợ lực lượng mà ta triển khai quá lớn sẽ làm ngộ thương nàng!"
Thực lực của Vân Tiêu hắn, là vì bảo vệ nàng mà tồn tại, không phải để đả thương nàng.
"Vân Tiêu!" Bạch Túc cười cười: "ta rất tò mò, rốt cuộc là thực lực của ngươi cường đại đến mức nào? Không biết hôm nay ta có thể ép ngươi sử dụng hết tất cả thực lực vốn có của bản thân ngươi hay không đây?"
Vân Tiêu không nói gì, chỉ bắt đầu khởi động lực lượng của mình mà trả lời cho câu hỏi của Bạch Túc.
Quanh người Vân Tiêu bắt đầu phát ra một cổ lực lượng vô cùng cường đại, ngay cả bâu trời trên cao lúc này cũng bị mây đen cuồn cuộn phủ kín, sấm chớp vang lên ầm ầm.
Hắc bào trong đêm đen không ngừng múa lượn, càng phụ trợ thêm khí thế lãnh khốc quyết tuyệt trên người Vân Tiêu, tạo ra một áp lực vô hình khiến người ta hít thở không thông.
Thần sắc Bạch Túc dần dần trở nên ngưng trọng, đôi mắt tà khí nhìn chăm chú vào Vân Tiêu: "thì ra, đây chính là thực lực chân chính của Quỷ đế! Một khi đã như vậy, hôm nay ta đây nhất định phải trân trọng mà lãnh giáo một phen!"
Sau khi nói xong lời này, trên người Bạch Túc cũng đồng dạng mà dâng lên một cổ khí thế cường đại, cuồng phong bỗng nỗi lên thành từng luồng lốc xoáy, quất vào lá cây xung quanh, làm chúng phát ra những tiếng xào xạc ầm ĩ.
Ầm!
Thời điểm cả hai nam nhân đồng thời triển khai công kích, lực lượng quanh thân của cả hai cùng khuếch tán một lúc, nháy mắt đã san bằng một góc rừng thành bình địa.
Hai chân Bạch Túc lui về sau tận mấy bước, khóe miệng hắn tràn ra một tia máu, hắn khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt ngưng trọng mà lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào nam nhân một thân hắc bào đầy lãnh khốc.
"Đời này của Bạch Túc ta bội phục không được bao nhiêu người, ngươi xem như là một người trong số đó!" Bạch Túc lau đi tia máu bên khóe miệng, thấp giọng cười: "đáng tiếc, chúng ta lại là tình địch!"
"Tình địch?" Vân Tiêu cho Bạch Túc một cái liếc mắt lãnh khốc: "ngươi còn chưa đủ tư cách đó!"
Trên thực tế, Bạch Túc cũng không phải thật sự yêu Vân Lạc Phong, hắn chẳng qua chỉ muốn kéo Vân Lạc Phong gia nhập vào Bạch gia mà thôi! Điểm này, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Bạch Túc nghe thấy lời nói chẳng kiêng nể gì ai của Vân Tiêu thì hơi hơi nheo đôi mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
"Ta có đủ tư cách hay không thì sau này ngươi nhất định sẽ biết! Hôm nay, ta tới đây ngoại trừ muốn tìm Vân Lạc Phong, thì còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tra xét thực lực hiện giờ của ngươi. Lúc này, ta đã thành công biết được thực lực thật sự của ngươi hiện giờ rồi....."
Bạch Túc nhợt nhạt cong khóe môi: "có lẽ hai chúng ta sẽ trở thành đối thủ kiêm tình địch, kẻ thắng sẽ chiếm được mỹ nhân!"
Ầm!!
Lực lượng quanh người Vân Tiêu càng lúc càng dày đặc, chẳng khác gì một ngọn núi lớn, dùng khí thế che trời lắp đất mà đè ép xuống, toàn bộ không trung bây giờ đều đen nghìn nghịt một mảnh, không khí nặng nề đến mức khiến người ta không cách nào thở được!
Đối diện với gương mặt tà mị đầy tự tin của Bạch Túc, Vân Lạc Phong chỉ cong môi cười khẩy: "ngươi không phải là đối thủ của Vân Tiêu!"
Hai mắt Bạch Túc liền tối lại: "nàng đối với hắn có lòng tin đến như vậy sao?"
"Không sai!"
"Tại sao? "
"Chàng ấy là nam nhân của ta!"
Bởi vì chàng ấy là nam nhân của ta, mà ta đối với nam nhân của mình, vĩnh viễn đều một lòng tin tưởng.
Có lẽ vì một câu nói này của Vân Lạc Phong mà lệ khí trên người Vân Tiêu không còn dày đặc như mới vừa rồi nữa, sự lãnh khốc trong đôi con ngươi đen sâu hút cũng dần dần rút đi, khóe môi hắn chậm rãi kéo dãn ra một độ cong nhàn nhạt khó phát hiện.
"Đợi ta!"
Sau khi nói xong hai chữ này, Vân Tiêu liền xoay người đi vào bóng đêm, một thân hắc bào hòa làm nhất thể với bóng tối, dần dần biến mất trong tầm nhìn của Vân Lạc Phong.
_____
Bóng đêm tĩnh lặng.
Cỏ dại mọc thành từng bụi lớn trong khu rừng chằng chịt cây cối, Vân Tiêu chợt dừng bước, xoay lại nhìn Bạch Túc: "ở đây hẳn là cũng đã đủ xa rồi!"
"Ha.." Bạch Túc khẽ cười một tiếng: "ta có thể hỏi một câu không? Tại sao ngươi phải dẫn ta đi xa khỏi Y Sư Hiệp Hội như vậy?"
"Bởi vì....." Vân Tiêu đáp bằng giọng trầm thấp, ánh mắt thì lãnh khốc vô tình: "nếu ở quá gần, ta sợ lực lượng mà ta triển khai quá lớn sẽ làm ngộ thương nàng!"
Thực lực của Vân Tiêu hắn, là vì bảo vệ nàng mà tồn tại, không phải để đả thương nàng.
"Vân Tiêu!" Bạch Túc cười cười: "ta rất tò mò, rốt cuộc là thực lực của ngươi cường đại đến mức nào? Không biết hôm nay ta có thể ép ngươi sử dụng hết tất cả thực lực vốn có của bản thân ngươi hay không đây?"
Vân Tiêu không nói gì, chỉ bắt đầu khởi động lực lượng của mình mà trả lời cho câu hỏi của Bạch Túc.
Quanh người Vân Tiêu bắt đầu phát ra một cổ lực lượng vô cùng cường đại, ngay cả bâu trời trên cao lúc này cũng bị mây đen cuồn cuộn phủ kín, sấm chớp vang lên ầm ầm.
Hắc bào trong đêm đen không ngừng múa lượn, càng phụ trợ thêm khí thế lãnh khốc quyết tuyệt trên người Vân Tiêu, tạo ra một áp lực vô hình khiến người ta hít thở không thông.
Thần sắc Bạch Túc dần dần trở nên ngưng trọng, đôi mắt tà khí nhìn chăm chú vào Vân Tiêu: "thì ra, đây chính là thực lực chân chính của Quỷ đế! Một khi đã như vậy, hôm nay ta đây nhất định phải trân trọng mà lãnh giáo một phen!"
Sau khi nói xong lời này, trên người Bạch Túc cũng đồng dạng mà dâng lên một cổ khí thế cường đại, cuồng phong bỗng nỗi lên thành từng luồng lốc xoáy, quất vào lá cây xung quanh, làm chúng phát ra những tiếng xào xạc ầm ĩ.
Ầm!
Thời điểm cả hai nam nhân đồng thời triển khai công kích, lực lượng quanh thân của cả hai cùng khuếch tán một lúc, nháy mắt đã san bằng một góc rừng thành bình địa.
Hai chân Bạch Túc lui về sau tận mấy bước, khóe miệng hắn tràn ra một tia máu, hắn khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt ngưng trọng mà lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào nam nhân một thân hắc bào đầy lãnh khốc.
"Đời này của Bạch Túc ta bội phục không được bao nhiêu người, ngươi xem như là một người trong số đó!" Bạch Túc lau đi tia máu bên khóe miệng, thấp giọng cười: "đáng tiếc, chúng ta lại là tình địch!"
"Tình địch?" Vân Tiêu cho Bạch Túc một cái liếc mắt lãnh khốc: "ngươi còn chưa đủ tư cách đó!"
Trên thực tế, Bạch Túc cũng không phải thật sự yêu Vân Lạc Phong, hắn chẳng qua chỉ muốn kéo Vân Lạc Phong gia nhập vào Bạch gia mà thôi! Điểm này, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Bạch Túc nghe thấy lời nói chẳng kiêng nể gì ai của Vân Tiêu thì hơi hơi nheo đôi mắt lại, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
"Ta có đủ tư cách hay không thì sau này ngươi nhất định sẽ biết! Hôm nay, ta tới đây ngoại trừ muốn tìm Vân Lạc Phong, thì còn có một nguyên nhân khác, đó chính là tra xét thực lực hiện giờ của ngươi. Lúc này, ta đã thành công biết được thực lực thật sự của ngươi hiện giờ rồi....."
Bạch Túc nhợt nhạt cong khóe môi: "có lẽ hai chúng ta sẽ trở thành đối thủ kiêm tình địch, kẻ thắng sẽ chiếm được mỹ nhân!"
Ầm!!
Lực lượng quanh người Vân Tiêu càng lúc càng dày đặc, chẳng khác gì một ngọn núi lớn, dùng khí thế che trời lắp đất mà đè ép xuống, toàn bộ không trung bây giờ đều đen nghìn nghịt một mảnh, không khí nặng nề đến mức khiến người ta không cách nào thở được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.