Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 670: Ngươi sẽ không có cơ hội thắng
Tiêu Thất Gia
13/10/2018
Edit: Sahara
"Ngươi sẽ không có cơ hội thắng!"
Vân Tiêu hướng về phía Bạch Túc mà chậm rãi tới gần, trong tay không biết từ khi nào có thêm một thanh trường kiếm, quấn quanh thân kiếm là hơi thở lãnh khốc, làm người ta không rét mà run.
"Quỷ đế!" Bạch Túc đứng thẳng thân mình, cả người hắn có chút lười biếng mà dựa lưng vào một tảng đá lớn ở phía sau lưng, không chút nào sợ hãi trước khí thế của Vân Tiêu, hắn nhìn thẳng vào mặt Vân Tiêu mà nói: "ngươi giết không được ta!"
Cảm nhận được sát khí trên người của Vân Tiêu càng lúc càng nồng đậm, Bạch Túc càng vui vẻ buông lời khiêu khích.
"Ta thừa nhận, ta không cách nào đánh bại được ngươi, nhưng đồng dạng, ngươi cũng không có biện pháp nào có thể giết được ta! Ta muốn trốn, chỉ sợ dù là ngươi cũng không cách nào ngăn cản được!"
Vân Tiêu dừng bước, đôi mắt đen lãnh khốc nhìn chăm chú vào Bạch Túc.
Sát khí trên người Vân Tiêu không giảm một phân một hào nào, ngược lại càng lúc càng tăng thêm.
"Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào mang đến sự uy hiếp cho nàng!"
"Ta nói rồi! Ngươi không thể giết được ta!"
Bạch Túc lập lại lời nói của chính mình thêm một lần nữa.
Bên trong cuồng phong mãnh liệt, hắc bào của Vân Tiêu giương cao, hơi thở lãnh khốc mà nguy hiểm tăng lên ngùn ngụt, quanh thân hắn dường như có vô số ngọn lửa đen đang bốc cháy, nhanh chóng nhắm thẳng hướng của Bạch Túc mà tập kích tới.
"Cho dù ta không giết được ngươi, thì cũng có cách khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể xuất hiện được bên cạnh nàng!"
Phừng!!!
Những ngọn lửa đen kia không ngừng hướng về phía Bạch Túc mà giương nanh múa vuốt, muốn đem Bạch Túc nuốt chửng vào bên trong. Rất nhanh, vô số ngọn lửa kia bỗng dưng nổ mạnh một cái, khi tiếng nổ và khói bụi xám xịt dần dần lắng xuống, thì thân ảnh đầy chật vật của Bạch Túc cũng xuất hiện trong mắt Vân Tiêu.
Lúc này đây, sắc mặt Bạch Túc có hơi tái nhợt, khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà khí bao phủ một tầng nghiêm nghị, bộ trường bào màu trăng non lúc này nhìn vào có vẻ lam lũ, hoàn toàn mất đi vẻ quý khí bức người của trước kia.
Đột nhiên, Bạch Túc khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia nghe thật âm trầm mà đáng sợ đến cực điểm.
"Quỷ đế, đồ vật mà Bạch Túc này coi trọng, cho dù phải trả bằng cả sinh mạng, ta cũng nhất định phải đạt được!"
Ầm!
Bạch Túc vừa dứt lời, dưới lòng bàn chân hắn ta bỗng nổ ra một cái động, tức khắc, toàn bộ thân mình của Bạch Túc đều rơi vào bên trong cái động kia, ngay khi thân thể hắn hoàn toàn chìm vào trong động ấy, mặt đất vừa mới nổ tung bỗng khôi phục lại diện mạo ban đầu, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Đối mặt với một màn vừa rồi, trên mặt của Vân Tiêu vẫn là thần sắc lãnh khốc như cũ, dường như hắn đã sớm đoán trước được chuyện vừa mới xảy ra.
"Chủ tử!"
Tần Nguyên từ trong hư không thong thả đáp xuống đất, đứng ở phía sau Vân Tiêu, tay chấp quyền, cung kính nói: "có cần thuộc hạ đào ba tấc đất cho đến khi lôi tên Bạch Túc kia ra hay không?"
"Không cần!" ánh mắt Vân Tiêu đã lãnh khốc đến cực điểm: "hắn đã rời đi rồi!"
Tần Nguyên cúi đầu: "vạn nhất tên Bạch Túc kia đối với chủ mẫu...... "
"Hắn bị liệt hỏa đốt, không mất hai năm tuyệt đối không thể khang phục, ngươi mang theo người của Quỷ Điện sang bằng Bạch gia, ta muốn ép tên đó phải ló mặt ra!"
Vân Tiêu hắn đúng là không thể giết được Bạch Túc! Tuy nhiên, hắn vẫn có cách khiến cho tên Bạch Túc kia không thể nào xuất hiện trước mắt của Vân Lạc Phong.
Trong mấy năm tới, tên Bạch Túc kia lo dưỡng thương còn không kịp, lấy gì mà đi gây phiền toái cho Vân Lạc Phong?
"Khụ!"
Vân Tiêu bỗng nhiên ho một tiếng, một tay gắt gao che lấy trước ngực mình, hai mày nhíu chặt bất chợt xẹt qua một tia thống khổ.
Mặc dù hắn có thể sử dụng được Minh Hỏa, nhưng mỗi lần vận dụng đều để lại di chứng không nhỏ.
Nhưng cũng chỉ có uy lực của Minh Hỏa mới đủ để khiến cho thương thế của Bạch Túc không mất hai năm thì không thể dưỡng lành.
"Chủ tử!" Tần Nguyên đại kinh thất sắc, nôn nóng kêu lên.
"Không sao!" Vân Tiêu từ từ thả bàn tay đang che trước ngực xuống, khuôn mặt vô cảm, lạnh giọng căn dặn: "chuyện này, tuyệt đối không thể để cho nàng biết!"
Trong lòng Tần Nguyên có chút xúc động, vì chủ mẫu, chủ tử thật sự không màn tất cả! Chẳng những cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh chủ mẫu, ngay cả việc bị thương cũng không đành lòng cho chủ mẫu biết!
"Ngươi sẽ không có cơ hội thắng!"
Vân Tiêu hướng về phía Bạch Túc mà chậm rãi tới gần, trong tay không biết từ khi nào có thêm một thanh trường kiếm, quấn quanh thân kiếm là hơi thở lãnh khốc, làm người ta không rét mà run.
"Quỷ đế!" Bạch Túc đứng thẳng thân mình, cả người hắn có chút lười biếng mà dựa lưng vào một tảng đá lớn ở phía sau lưng, không chút nào sợ hãi trước khí thế của Vân Tiêu, hắn nhìn thẳng vào mặt Vân Tiêu mà nói: "ngươi giết không được ta!"
Cảm nhận được sát khí trên người của Vân Tiêu càng lúc càng nồng đậm, Bạch Túc càng vui vẻ buông lời khiêu khích.
"Ta thừa nhận, ta không cách nào đánh bại được ngươi, nhưng đồng dạng, ngươi cũng không có biện pháp nào có thể giết được ta! Ta muốn trốn, chỉ sợ dù là ngươi cũng không cách nào ngăn cản được!"
Vân Tiêu dừng bước, đôi mắt đen lãnh khốc nhìn chăm chú vào Bạch Túc.
Sát khí trên người Vân Tiêu không giảm một phân một hào nào, ngược lại càng lúc càng tăng thêm.
"Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào mang đến sự uy hiếp cho nàng!"
"Ta nói rồi! Ngươi không thể giết được ta!"
Bạch Túc lập lại lời nói của chính mình thêm một lần nữa.
Bên trong cuồng phong mãnh liệt, hắc bào của Vân Tiêu giương cao, hơi thở lãnh khốc mà nguy hiểm tăng lên ngùn ngụt, quanh thân hắn dường như có vô số ngọn lửa đen đang bốc cháy, nhanh chóng nhắm thẳng hướng của Bạch Túc mà tập kích tới.
"Cho dù ta không giết được ngươi, thì cũng có cách khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể xuất hiện được bên cạnh nàng!"
Phừng!!!
Những ngọn lửa đen kia không ngừng hướng về phía Bạch Túc mà giương nanh múa vuốt, muốn đem Bạch Túc nuốt chửng vào bên trong. Rất nhanh, vô số ngọn lửa kia bỗng dưng nổ mạnh một cái, khi tiếng nổ và khói bụi xám xịt dần dần lắng xuống, thì thân ảnh đầy chật vật của Bạch Túc cũng xuất hiện trong mắt Vân Tiêu.
Lúc này đây, sắc mặt Bạch Túc có hơi tái nhợt, khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà khí bao phủ một tầng nghiêm nghị, bộ trường bào màu trăng non lúc này nhìn vào có vẻ lam lũ, hoàn toàn mất đi vẻ quý khí bức người của trước kia.
Đột nhiên, Bạch Túc khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia nghe thật âm trầm mà đáng sợ đến cực điểm.
"Quỷ đế, đồ vật mà Bạch Túc này coi trọng, cho dù phải trả bằng cả sinh mạng, ta cũng nhất định phải đạt được!"
Ầm!
Bạch Túc vừa dứt lời, dưới lòng bàn chân hắn ta bỗng nổ ra một cái động, tức khắc, toàn bộ thân mình của Bạch Túc đều rơi vào bên trong cái động kia, ngay khi thân thể hắn hoàn toàn chìm vào trong động ấy, mặt đất vừa mới nổ tung bỗng khôi phục lại diện mạo ban đầu, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Đối mặt với một màn vừa rồi, trên mặt của Vân Tiêu vẫn là thần sắc lãnh khốc như cũ, dường như hắn đã sớm đoán trước được chuyện vừa mới xảy ra.
"Chủ tử!"
Tần Nguyên từ trong hư không thong thả đáp xuống đất, đứng ở phía sau Vân Tiêu, tay chấp quyền, cung kính nói: "có cần thuộc hạ đào ba tấc đất cho đến khi lôi tên Bạch Túc kia ra hay không?"
"Không cần!" ánh mắt Vân Tiêu đã lãnh khốc đến cực điểm: "hắn đã rời đi rồi!"
Tần Nguyên cúi đầu: "vạn nhất tên Bạch Túc kia đối với chủ mẫu...... "
"Hắn bị liệt hỏa đốt, không mất hai năm tuyệt đối không thể khang phục, ngươi mang theo người của Quỷ Điện sang bằng Bạch gia, ta muốn ép tên đó phải ló mặt ra!"
Vân Tiêu hắn đúng là không thể giết được Bạch Túc! Tuy nhiên, hắn vẫn có cách khiến cho tên Bạch Túc kia không thể nào xuất hiện trước mắt của Vân Lạc Phong.
Trong mấy năm tới, tên Bạch Túc kia lo dưỡng thương còn không kịp, lấy gì mà đi gây phiền toái cho Vân Lạc Phong?
"Khụ!"
Vân Tiêu bỗng nhiên ho một tiếng, một tay gắt gao che lấy trước ngực mình, hai mày nhíu chặt bất chợt xẹt qua một tia thống khổ.
Mặc dù hắn có thể sử dụng được Minh Hỏa, nhưng mỗi lần vận dụng đều để lại di chứng không nhỏ.
Nhưng cũng chỉ có uy lực của Minh Hỏa mới đủ để khiến cho thương thế của Bạch Túc không mất hai năm thì không thể dưỡng lành.
"Chủ tử!" Tần Nguyên đại kinh thất sắc, nôn nóng kêu lên.
"Không sao!" Vân Tiêu từ từ thả bàn tay đang che trước ngực xuống, khuôn mặt vô cảm, lạnh giọng căn dặn: "chuyện này, tuyệt đối không thể để cho nàng biết!"
Trong lòng Tần Nguyên có chút xúc động, vì chủ mẫu, chủ tử thật sự không màn tất cả! Chẳng những cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh chủ mẫu, ngay cả việc bị thương cũng không đành lòng cho chủ mẫu biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.