Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 862: Cố nhân (1)
Tiêu Thất Gia
21/11/2018
Chỉ có hiện tại, hắn mới cảm giác được sảng khoái xưa nay chưa từng có!
Mắt Giản Thành Văn sáng lên một chút, nếu cô nương này có năng lực trị liệu cho Huyền Thiên, có phải nói lên muội muội của mình cũng có thể thức tỉnh hay không?
Thật lâu sau, Vân Lạc Phong rút ngân châm về, lại dùng bao vải bọc ra ngoài thật cẩn thận, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vừa rồi ta đã dùng châm bức ám kình ngươi trong cơ thể ngươi ra, chỉ là thể chất của ngươi quá mức với suy yếu, ta có một phương thuốc ở đây, sau khi trở về ngươi sắc thuốc dùng, dùng liên tục nửa tháng thì hoàn toàn khôi phục.”
Thiên Huyền chớp mắt, có chút không dám tin tưởng nhìn Vân Lạc Phong: “Như vậy là được rồi?”
Vân Lạc Phong cong môi, tà tà liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Có phải muốn ta tiếp tục ghim mấy châm nữa thì ngươi mới an tâm đúng không?”
“Không, không phải,” Huyền Thiên đổ mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười nói, “Ta chỉ là cảm giác không thể tin tưởng, rốt cuộc bệnh này đã ở cùng ta nhiều năm, cho nên ta mới muốn xác định một chút, có phải ta thật sự bình phục hay không?”
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của lão giả, Vân Lạc Phong chậm rãi gật gật đầu.
Đùng!
Giống như một tia sấm sét chém xuống đầu, Huyền Thiên ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, một cảm xúc kích động lan tràn ra ngoài từ trong lòng hắn, nhịn không được cười ha ha ra tiếng.
Tốt!
Mình thật sự khỏe rồi!
Cười rộ lên, một hàng nước mắt trượt xuống từ trên mặt ông, cho đến cuối cùng, ông ta lại gục trên bàn, khóc ô ô thút thít.
Giản Thành Văn vỗ vỗ bả vai Huyền Thiên, hơi thở dài một tiếng, nhiều năm như vậy, Huyền Thiên vẫn luôn bị bệnh tình này gây rắc rối, hiện giờ thật vất vả mới có thể khỏi hẳn, làm sao ông ta không kích động?
“Cô nương, không nghĩ tới tuổi ngươi còn nhỏ, liền có thành tựu như vậy, thật sự là hậu sinh khả uý,” Giản Thành Văn cười nhìn phía Vân Lạc Phong, “Không biết cô nương thể nói danh tính hay không?”
Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu, lần này, nàng lại không nói ra tên giả, mà nói đúng sự thật: “Vân Lạc Phong.”
Bên trong hoàng thành, mặc dù nàng nói tên giả thì với thế lực của Giản Thành Văn cũng có thể tra ra bối cảnh của nàng.
“Vân Lạc Phong? Sao tên này quen thuộc như thế?” Giản Thành Văn sửng sốt một chút, nhíu chặt mày, một lát sau, hắn thật cẩn thận đánh giá Vân Lạc Phong, dò hỏi, “Ngươi…… Có phải đến từ đại lục Long Khiếu hay không?”
Đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia cảnh giác: “Ngươi là người phương nào?”
Giản Thành Văn lập tức đứng lên, giọng nói có chút kích động: “Ngươi thật sự đến từ đại lục Long Khiếu? Có phải Vân Dương cùng Bạch Linh là phụ mẫu ngươi hay không? Vân Thanh Nhã là nhị thúc của ngươi?”
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt đen mang theo tia kích động, giọng nói của nàng mang theo vài phần nguy hiểm.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
“Cháu thật là tiểu Lạc Phong?” Giản Thành Văn rất kích động, “Không nghĩ tới mười mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi, năm đó lúc Giản thúc nhìn thấy cháu, cháu chỉ là một tiểu nha đầu ba bốn tuổi.”
Thấy Vân Lạc Phong vẫn không nhớ ra, Giản Thành Văn hơi hơi mỉm cười: “Đúng rồi, lúc ấy cháu vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm sao nhớ rõ ta? Mười mấy năm trước, ta bảo vệ Hoàng Hậu đi nghỉ dưỡng ở sơn trang, kết quả bị người khác tập kích, dưới hoảng loạn chúng ta đi với Vô Hồi chi sâm, hơn nữa thông qua Vô Hồi chi sâm tiến vào đại lục Long Khiếu ……”
“Cũng từ khi đó, ta gặp cha mẹ cháu, ta cùng Vân Dương cũng đều là tướng quân, đương nhiên là nhất kiến như cố*, Bạch Linh cùng Hoàng Hậu trở nên tri kỷ, chỉ tiếc, năm đó thân phận của ta cùng Hoàng Hậu tương đối mẫn cảm, không thể báo cho Vân Dương huynh đệ tình hình thực tế.”
Mắt Giản Thành Văn sáng lên một chút, nếu cô nương này có năng lực trị liệu cho Huyền Thiên, có phải nói lên muội muội của mình cũng có thể thức tỉnh hay không?
Thật lâu sau, Vân Lạc Phong rút ngân châm về, lại dùng bao vải bọc ra ngoài thật cẩn thận, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vừa rồi ta đã dùng châm bức ám kình ngươi trong cơ thể ngươi ra, chỉ là thể chất của ngươi quá mức với suy yếu, ta có một phương thuốc ở đây, sau khi trở về ngươi sắc thuốc dùng, dùng liên tục nửa tháng thì hoàn toàn khôi phục.”
Thiên Huyền chớp mắt, có chút không dám tin tưởng nhìn Vân Lạc Phong: “Như vậy là được rồi?”
Vân Lạc Phong cong môi, tà tà liếc mắt nhìn ông ta: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Có phải muốn ta tiếp tục ghim mấy châm nữa thì ngươi mới an tâm đúng không?”
“Không, không phải,” Huyền Thiên đổ mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười nói, “Ta chỉ là cảm giác không thể tin tưởng, rốt cuộc bệnh này đã ở cùng ta nhiều năm, cho nên ta mới muốn xác định một chút, có phải ta thật sự bình phục hay không?”
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của lão giả, Vân Lạc Phong chậm rãi gật gật đầu.
Đùng!
Giống như một tia sấm sét chém xuống đầu, Huyền Thiên ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, một cảm xúc kích động lan tràn ra ngoài từ trong lòng hắn, nhịn không được cười ha ha ra tiếng.
Tốt!
Mình thật sự khỏe rồi!
Cười rộ lên, một hàng nước mắt trượt xuống từ trên mặt ông, cho đến cuối cùng, ông ta lại gục trên bàn, khóc ô ô thút thít.
Giản Thành Văn vỗ vỗ bả vai Huyền Thiên, hơi thở dài một tiếng, nhiều năm như vậy, Huyền Thiên vẫn luôn bị bệnh tình này gây rắc rối, hiện giờ thật vất vả mới có thể khỏi hẳn, làm sao ông ta không kích động?
“Cô nương, không nghĩ tới tuổi ngươi còn nhỏ, liền có thành tựu như vậy, thật sự là hậu sinh khả uý,” Giản Thành Văn cười nhìn phía Vân Lạc Phong, “Không biết cô nương thể nói danh tính hay không?”
Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu, lần này, nàng lại không nói ra tên giả, mà nói đúng sự thật: “Vân Lạc Phong.”
Bên trong hoàng thành, mặc dù nàng nói tên giả thì với thế lực của Giản Thành Văn cũng có thể tra ra bối cảnh của nàng.
“Vân Lạc Phong? Sao tên này quen thuộc như thế?” Giản Thành Văn sửng sốt một chút, nhíu chặt mày, một lát sau, hắn thật cẩn thận đánh giá Vân Lạc Phong, dò hỏi, “Ngươi…… Có phải đến từ đại lục Long Khiếu hay không?”
Đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia cảnh giác: “Ngươi là người phương nào?”
Giản Thành Văn lập tức đứng lên, giọng nói có chút kích động: “Ngươi thật sự đến từ đại lục Long Khiếu? Có phải Vân Dương cùng Bạch Linh là phụ mẫu ngươi hay không? Vân Thanh Nhã là nhị thúc của ngươi?”
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt đen mang theo tia kích động, giọng nói của nàng mang theo vài phần nguy hiểm.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
“Cháu thật là tiểu Lạc Phong?” Giản Thành Văn rất kích động, “Không nghĩ tới mười mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi, năm đó lúc Giản thúc nhìn thấy cháu, cháu chỉ là một tiểu nha đầu ba bốn tuổi.”
Thấy Vân Lạc Phong vẫn không nhớ ra, Giản Thành Văn hơi hơi mỉm cười: “Đúng rồi, lúc ấy cháu vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, làm sao nhớ rõ ta? Mười mấy năm trước, ta bảo vệ Hoàng Hậu đi nghỉ dưỡng ở sơn trang, kết quả bị người khác tập kích, dưới hoảng loạn chúng ta đi với Vô Hồi chi sâm, hơn nữa thông qua Vô Hồi chi sâm tiến vào đại lục Long Khiếu ……”
“Cũng từ khi đó, ta gặp cha mẹ cháu, ta cùng Vân Dương cũng đều là tướng quân, đương nhiên là nhất kiến như cố*, Bạch Linh cùng Hoàng Hậu trở nên tri kỷ, chỉ tiếc, năm đó thân phận của ta cùng Hoàng Hậu tương đối mẫn cảm, không thể báo cho Vân Dương huynh đệ tình hình thực tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.