Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1305: Đến nhà đòi nợ (4)
Tiêu Thất Gia
24/01/2019
“Ta đã nói mà, dựa
vào y thuật của Hồ y sư sẽ không đến mức chữa bệnh làm chết người, thì
ra đều là do vu oan hãm hại. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, ta
xem hắn còn có lời gì để nói!”
“Khoan đã, cho dù nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên không chết, vậy vì sao lúc ấy hắn lại có biểu hiện tắt thở?”
Ngoại trừ những người điên cuồng nhục mạ Âu Dương Thiên Nhiên, trong đám người tất nhiên cũng có người thanh tỉnh.
Người nọ nói xen một câu nhưng lại làm đám người đang sôi trào an tĩnh lại.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt: “Có một loại thuốc có thể làm người hiện ra trạng thái chết giả nhưng mà loại này dược cũng có di chứng, đó chính là… Sau khi ăn dược này vào người đó sẽ trở nên ngu dại!”
“Ngươi nói bậy!” Âu Dương Thiên Nhiên phẫn nộ đứng dậy, hung hăng trừng Vân Lạc Phong: “Đứa con này phát sốt là sự thật, cũng không phải bởi vì thuốc kia mới làm cho nó trở nên ngu dại, nó là bị sốt đến hỏng đầu óc!”
Nhớ đến đến chuyện này, trái tim của Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nhói đau.
Hắn mượn chuyện nhi tử của mình bị sốt cao, nhân dịp tới hãm hại Hồ Văn Vũ nhưng bởi vậy mà kéo dài bệnh tình khiến nhi tử của mình trở nên ngu dại!
Nhưng mà…
Giờ phút này, biết mọi chuyện đã bại lộ Âu Dương Thiên Nhiên ngược lại cũng không tiếp tục phủ nhận tất cả, ngược lại dám thừa nhận!
Hắn hận phụ tử Hồ gia thì như thế nào? Nếu không phải bởi vì bọn họ, tại sao nữ nhi nhà mình lại chết? Hắn tìm bọn họ báo thù cũng là chuyện bình thường!
“Trong thuốc viên này tồn tại một loại dược liệu tên là thất tâm thảo! Chỉ cần là y sư đều có thể hiểu rõ công dụng của thất tâm thảo!” Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Thất tâm thảo?
Âu Dương Thiên Nhiên lắc đầu: “Không có khả năng, trong thuốc viên kia không có khả năng có thất tâm thảo. Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”
“Chủ nhân.”
Trà Sữa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, vươn tay, nói: “Đây là vật ta tìm được ở chỗ ở của tiểu tử Âu Dương gia.”
Nói xong lời này, hắn lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vừa định giơ tay tiếp nhận viên thuốc, Vân Tiêu đã đè tay nàng lại.
‘Roẹt’ một cái, hắn xé một miếng ống tay áo của mình, đưa tới trước mặt nàng: “Đừng làm dơ tay của nàng.”
Vân Lạc Phong khẽ cười, nàng cầm lấy miếng vải Vân Tiêu đưa cho nàng, dùng miếng vải này bao lấy viên thuốc.
“Sau khi uống thuốc giả chết này vào, chỉ cần dùng nội lực bức thuốc viên này ra là có thể làm người đó thanh tỉnh, có lẽ ngươi cũng không nghĩ tới nhi tử của ngươi cho rằng đây là thứ gì tốt nên cất nó đi.”
Vân Lạc Phong đưa thuốc viên tới trước mặt Hồ Văn Vũ.
Hồ Văn Vũ ngẩn ra, tiếp nhận thuốc viên, đưa tới chóp mũi, nhẹ ngửi một chút, sắc mặt của ông bỗng nhiên biến đổi: “Trong thuốc viên thật sự có chứa thất tâm thảo!”
Nếu Vân Lạc Phong nói ra lời này, Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định sẽ không tin tưởng.
Nhưng trước mặt hắn là Hồ Văn Vũ đức cao vọng trọng!
Cho dù hắn hận phụ tử Hồ gia cũng không thể không thừa nhận nhân phẩm của Hồ Văn Vũ.
Người này luôn luôn khinh thường nói dối!
Nếu hắn nói trong thuốc viên có thất tâm thảo, vậy đó tuyệt đối là sự thật!
Nghĩ đến đây, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy đến trong lòng mình chấn động, trong đầu trở nên trống rỗng.
Nhi tử ngu dại… Là do chính mình làm hại?
Không!
Tạo nên tất cả chuyện này còn có Hồ Hựu Vũ!
“Hồ…”
Âu Dương Thiên Nhiên gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói ta một chữ này.
Hắn nói còn chưa kịp nói xong, phập một tiếng, một thanh phi đao đâm vào yết hầu của Âu Dương Thiên Nhiên, làm thân thể của hắn run lên, không dám tin tưởng, mở to hai mắt.
“Khoan đã, cho dù nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên không chết, vậy vì sao lúc ấy hắn lại có biểu hiện tắt thở?”
Ngoại trừ những người điên cuồng nhục mạ Âu Dương Thiên Nhiên, trong đám người tất nhiên cũng có người thanh tỉnh.
Người nọ nói xen một câu nhưng lại làm đám người đang sôi trào an tĩnh lại.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt: “Có một loại thuốc có thể làm người hiện ra trạng thái chết giả nhưng mà loại này dược cũng có di chứng, đó chính là… Sau khi ăn dược này vào người đó sẽ trở nên ngu dại!”
“Ngươi nói bậy!” Âu Dương Thiên Nhiên phẫn nộ đứng dậy, hung hăng trừng Vân Lạc Phong: “Đứa con này phát sốt là sự thật, cũng không phải bởi vì thuốc kia mới làm cho nó trở nên ngu dại, nó là bị sốt đến hỏng đầu óc!”
Nhớ đến đến chuyện này, trái tim của Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nhói đau.
Hắn mượn chuyện nhi tử của mình bị sốt cao, nhân dịp tới hãm hại Hồ Văn Vũ nhưng bởi vậy mà kéo dài bệnh tình khiến nhi tử của mình trở nên ngu dại!
Nhưng mà…
Giờ phút này, biết mọi chuyện đã bại lộ Âu Dương Thiên Nhiên ngược lại cũng không tiếp tục phủ nhận tất cả, ngược lại dám thừa nhận!
Hắn hận phụ tử Hồ gia thì như thế nào? Nếu không phải bởi vì bọn họ, tại sao nữ nhi nhà mình lại chết? Hắn tìm bọn họ báo thù cũng là chuyện bình thường!
“Trong thuốc viên này tồn tại một loại dược liệu tên là thất tâm thảo! Chỉ cần là y sư đều có thể hiểu rõ công dụng của thất tâm thảo!” Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Thất tâm thảo?
Âu Dương Thiên Nhiên lắc đầu: “Không có khả năng, trong thuốc viên kia không có khả năng có thất tâm thảo. Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”
“Chủ nhân.”
Trà Sữa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, vươn tay, nói: “Đây là vật ta tìm được ở chỗ ở của tiểu tử Âu Dương gia.”
Nói xong lời này, hắn lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vừa định giơ tay tiếp nhận viên thuốc, Vân Tiêu đã đè tay nàng lại.
‘Roẹt’ một cái, hắn xé một miếng ống tay áo của mình, đưa tới trước mặt nàng: “Đừng làm dơ tay của nàng.”
Vân Lạc Phong khẽ cười, nàng cầm lấy miếng vải Vân Tiêu đưa cho nàng, dùng miếng vải này bao lấy viên thuốc.
“Sau khi uống thuốc giả chết này vào, chỉ cần dùng nội lực bức thuốc viên này ra là có thể làm người đó thanh tỉnh, có lẽ ngươi cũng không nghĩ tới nhi tử của ngươi cho rằng đây là thứ gì tốt nên cất nó đi.”
Vân Lạc Phong đưa thuốc viên tới trước mặt Hồ Văn Vũ.
Hồ Văn Vũ ngẩn ra, tiếp nhận thuốc viên, đưa tới chóp mũi, nhẹ ngửi một chút, sắc mặt của ông bỗng nhiên biến đổi: “Trong thuốc viên thật sự có chứa thất tâm thảo!”
Nếu Vân Lạc Phong nói ra lời này, Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định sẽ không tin tưởng.
Nhưng trước mặt hắn là Hồ Văn Vũ đức cao vọng trọng!
Cho dù hắn hận phụ tử Hồ gia cũng không thể không thừa nhận nhân phẩm của Hồ Văn Vũ.
Người này luôn luôn khinh thường nói dối!
Nếu hắn nói trong thuốc viên có thất tâm thảo, vậy đó tuyệt đối là sự thật!
Nghĩ đến đây, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy đến trong lòng mình chấn động, trong đầu trở nên trống rỗng.
Nhi tử ngu dại… Là do chính mình làm hại?
Không!
Tạo nên tất cả chuyện này còn có Hồ Hựu Vũ!
“Hồ…”
Âu Dương Thiên Nhiên gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói ta một chữ này.
Hắn nói còn chưa kịp nói xong, phập một tiếng, một thanh phi đao đâm vào yết hầu của Âu Dương Thiên Nhiên, làm thân thể của hắn run lên, không dám tin tưởng, mở to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.