Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 216: Hồng nhan hoạ thuỷ
Tiêu Thất Gia
17/08/2018
Nếu không phải Hoàng đế bệ hạ coi trọng Bạch Linh, mười năm trước hai
nước cũng sẽ không phát sinh chiến tranh! Bởi vậy nữ nhân kia chính là
một cái hồng nhan họa thủy! Tất cả thương vong đều bởi vì nàng mà sinh
ra!
Nữ nhi của nàng cần phải lưng gánh món nợ những mạng người này mà sống! Nàng lại có tư cách gì giúp Bạch Linh báo thù chứ?
Bệ hạ không có sai, sai chỉ là Bạch Linh! Ai bảo nàng bị bệ hạ nhìn trúng? Nếu nàng ngoan ngoãn trở thành phi tử của bệ hạ, sao có thể xuất hiện nhiều thương vong như vậy?
Đặc biệt là những dân chúng bởi vì chiến tranh mà mất đi thân nhân càng phẫn nộ, hận không thể làm thịt Vân Lạc Phong vì thân nhân của bọn họ báo thù.
“Hồng nhan họa thủy?”
Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhận ra Vân Lạc Phong không biết khi nào đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y như tuyết, khóe môi giơ lên một độ cong tà khí, mặt mày nàng lộ ra một tia lãnh ý, tròng mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người chật như nêm cối vây chung quanh Lạc Phong Các.
“Vân Lạc Phong, ngươi cũng dám xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết làm một con rùa đen rút đầu!”
Một tiếng cười lạnh từ trong đám người truyền ra.
Vân Lạc Phong chuyển tầm mắt về phía người nói chuyện, nhẹ nhàng nhướng mày: “Vừa rồi chính là ngươi nói câu hồng nhan họa thủy?”
“Không sai, Bạch Linh nàng chính là một cái họa thủy! Nếu không phải vì nàng cũng sẽ không có nhiều người chết ở chiến trường như thế!"
Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, trong tươi cười lộ ra sát khí, dần dần đi về phía đám người này.
“Theo ta được biết, nguyên nhân hai nước giao chiến chính là vì Diệp Đổng háo sắc! Nhưng hôm nay các ngươi lại nói bà là hồng nhan họa thủy?”
“Hừ! Hoàng đế bệ hạ là vua của một nước, hắn không thể nào sai! Hơn nữa, nếu không vì Bạch Linh, hắn cũng sẽ không để hai nước giao chiến! Cho nên ngươi thân là nữ nhi của Bạch Linh liền phải thế nàng ta quỳ xuống nhận sai với những anh linh hi sinh trên chiến trường!"
Ở mảnh đại lục này, tuy rằng nữ tử cũng có thể tập văn tập võ, nhưng người cầm quyền vẫn là nam nhi! Nếu nam nhi thân là người cầm quyền, sao có thể thừa nhận sai lầm của nam nhân? Cho dù bởi vì chính mình háo sắc gây ra chiến tranh, bọn họ cũng chỉ so sánh nữ tử với hồng nhan họa thủy!
Vân Lạc Phong cảm thấy thực buồn cười, những nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!
“Diệp Đổng ngu ngốc vô đạo, háo sắc thành tánh, vì tư dục của bản thân mà gây chiến với Long Nguyên Quốc! Nhưng các ngươi lại cho rằng người làm sai chính là mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta có gì sai? Bà đã chịu hôn quân hãm hại, hồn về chiến trường! Ta vì bà báo thù, lại có gì sai đâu?”
“Thiên hạ sống hay chết có liên quan gì đến ta? Hai nước giao chiến, thương vong nhiều thì sao chứ? Ta mặc kệ Lưu Kim Quốc các ngươi chết trận bao nhiêu người, ta chỉ biết người hại song thân của ta, ta chắc chắn làm cho bọn họ xuống dưới chín suối nhận tội!”
Vẻ mặt thiếu nữ tuỳ tiện, kiêu ngạo khó thuần, một thân váy dài trắng như tuyết tung bay dưới gió, tạo nên một thân khí phách sắc bén.
“Nếu các ngươi ai dám nói bà là hồng nhan họa thủy nữa thì Vân Lạc Phong ta không ngại dùng máu tươi để rửa sạch cổng và sân Lạc Phong Các ta!”
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục song thân của nàng!
“Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, Vân Lạc Phong, chúng ta chỉ là một đám dân chúng bình thường tới công khai lên án yêu nữ mà thôi! Ngươi thân là cao thủ, chẳng lẽ lại động thủ với dân chúng bình thường sao? Ngươi không sợ làm trò cười cho thiên hạ à?”
Đây là nguyên nhân bọn họ dám can đảm tới cửa khiêu khích Vân Lạc Phong!
Vân Lạc Phong đã đột phá tới cảnh giới Địa Linh Giả, lại sinh ra trong tướng quân thế gia! Chẳng lẽ nàng lại ra tay với một đám người thường sao? Nếu nàng thật sự động thủ, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo nàng!
Nữ nhi của nàng cần phải lưng gánh món nợ những mạng người này mà sống! Nàng lại có tư cách gì giúp Bạch Linh báo thù chứ?
Bệ hạ không có sai, sai chỉ là Bạch Linh! Ai bảo nàng bị bệ hạ nhìn trúng? Nếu nàng ngoan ngoãn trở thành phi tử của bệ hạ, sao có thể xuất hiện nhiều thương vong như vậy?
Đặc biệt là những dân chúng bởi vì chiến tranh mà mất đi thân nhân càng phẫn nộ, hận không thể làm thịt Vân Lạc Phong vì thân nhân của bọn họ báo thù.
“Hồng nhan họa thủy?”
Một tiếng cười khẽ bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhận ra Vân Lạc Phong không biết khi nào đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ.
Chỉ thấy thiếu nữ bạch y như tuyết, khóe môi giơ lên một độ cong tà khí, mặt mày nàng lộ ra một tia lãnh ý, tròng mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người chật như nêm cối vây chung quanh Lạc Phong Các.
“Vân Lạc Phong, ngươi cũng dám xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết làm một con rùa đen rút đầu!”
Một tiếng cười lạnh từ trong đám người truyền ra.
Vân Lạc Phong chuyển tầm mắt về phía người nói chuyện, nhẹ nhàng nhướng mày: “Vừa rồi chính là ngươi nói câu hồng nhan họa thủy?”
“Không sai, Bạch Linh nàng chính là một cái họa thủy! Nếu không phải vì nàng cũng sẽ không có nhiều người chết ở chiến trường như thế!"
Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, trong tươi cười lộ ra sát khí, dần dần đi về phía đám người này.
“Theo ta được biết, nguyên nhân hai nước giao chiến chính là vì Diệp Đổng háo sắc! Nhưng hôm nay các ngươi lại nói bà là hồng nhan họa thủy?”
“Hừ! Hoàng đế bệ hạ là vua của một nước, hắn không thể nào sai! Hơn nữa, nếu không vì Bạch Linh, hắn cũng sẽ không để hai nước giao chiến! Cho nên ngươi thân là nữ nhi của Bạch Linh liền phải thế nàng ta quỳ xuống nhận sai với những anh linh hi sinh trên chiến trường!"
Ở mảnh đại lục này, tuy rằng nữ tử cũng có thể tập văn tập võ, nhưng người cầm quyền vẫn là nam nhi! Nếu nam nhi thân là người cầm quyền, sao có thể thừa nhận sai lầm của nam nhân? Cho dù bởi vì chính mình háo sắc gây ra chiến tranh, bọn họ cũng chỉ so sánh nữ tử với hồng nhan họa thủy!
Vân Lạc Phong cảm thấy thực buồn cười, những nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết trốn tránh trách nhiệm!
“Diệp Đổng ngu ngốc vô đạo, háo sắc thành tánh, vì tư dục của bản thân mà gây chiến với Long Nguyên Quốc! Nhưng các ngươi lại cho rằng người làm sai chính là mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta có gì sai? Bà đã chịu hôn quân hãm hại, hồn về chiến trường! Ta vì bà báo thù, lại có gì sai đâu?”
“Thiên hạ sống hay chết có liên quan gì đến ta? Hai nước giao chiến, thương vong nhiều thì sao chứ? Ta mặc kệ Lưu Kim Quốc các ngươi chết trận bao nhiêu người, ta chỉ biết người hại song thân của ta, ta chắc chắn làm cho bọn họ xuống dưới chín suối nhận tội!”
Vẻ mặt thiếu nữ tuỳ tiện, kiêu ngạo khó thuần, một thân váy dài trắng như tuyết tung bay dưới gió, tạo nên một thân khí phách sắc bén.
“Nếu các ngươi ai dám nói bà là hồng nhan họa thủy nữa thì Vân Lạc Phong ta không ngại dùng máu tươi để rửa sạch cổng và sân Lạc Phong Các ta!”
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục song thân của nàng!
“Ha ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười, Vân Lạc Phong, chúng ta chỉ là một đám dân chúng bình thường tới công khai lên án yêu nữ mà thôi! Ngươi thân là cao thủ, chẳng lẽ lại động thủ với dân chúng bình thường sao? Ngươi không sợ làm trò cười cho thiên hạ à?”
Đây là nguyên nhân bọn họ dám can đảm tới cửa khiêu khích Vân Lạc Phong!
Vân Lạc Phong đã đột phá tới cảnh giới Địa Linh Giả, lại sinh ra trong tướng quân thế gia! Chẳng lẽ nàng lại ra tay với một đám người thường sao? Nếu nàng thật sự động thủ, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.