Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 217: Người thân của ta chỉ có nàng
Tiêu Thất Gia
19/08/2018
Vân Lạc Phong, nếu không phải yêu nữ Bạch Linh này mê hoặc bệ hạ, bệ hạ
cũng sẽ không chiến đấu với Long Nguyên Quốc! Bởi vậy ngươi cần phải quỳ xuống dập đầu một ngàn cái cho tất cả vong hồn của Lưu Kim Quốc chúng
ta! Hơn nữa phải thả bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương ra! Bọn họ không có
sai, sai chỉ có Bạch Linh!”
“Đúng vậy! Thả bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, ngươi không có tư cách cầm tù bọn họ!”
Giữa đám người này, hai gã thanh niên nhảy nhót vui sướng nhất! Ngữ khí hiên ngang lẫm liệt của bọn họ cứ như Bạch Linh và Vân Lạc Phong đều là ác ôn tội ác tày trời! Còn Diệp Đổng và Dung hoàng hậu bị nàng cầm tù lại là người tốt!
Vân Lạc Phong nhếch môi, cất bước đi về phía thiếu niên đang kêu gào kia, trên mặt nàng lộ ra tia sáng nguy hiểm.
“Ta nói rồi, đừng để ta nghe thấy bất luận chữ nào vũ nhục mẫu thân ta, nếu không……”
Oanh!
Một quyền oanh ở trên ngực thiếu niên, thiếu niên này còn chưa có phản ứng lại, thân mình chợt bay ngược ra ngoài, hung hăng quăng ngã vào bên trong cánh cửa.
“Nếu không chính là loại kết cục này!”
Thiếu niên nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi không có kết cục tốt, ngươi tất nhiên sẽ vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!”
“Nếu thực sự có địa ngục, Vân Lạc Phong ta thật đúng là muốn đi lang bạt một phen!” Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn thiếu niên ngã xuống đất không dậy nổi, cười lạnh nói, “Đáng tiếc cho dù là địa ngục cũng không dám nhận ta!”
“Ngươi……” Thiếu niên tức giận chỉ Vân Lạc Phong, sắc mặt xanh mét, “Vân Lạc Phong, yêu nữ này, một ngày nào đó ngươi sẽ đắc tội những người chính nghĩa trên đại lục, bọn họ sẽ thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!”
“Ta thật sự rất muốn biết bọn họ có bổn sự này hay không!” Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi, căn dặn mọi người trong Lạc Phong Các, “Truyền lệnh xuống, nếu ai dám vũ nhục song thân của ta, giết không tha! Cho dù là huyết nhiễm hoàng thành, ta cũng muốn để người khác không dám nói bà dù một chữ!”
“Tuân lệnh, các chủ!”
Mọi người củng củng nắm tay, cung kính trả lời.
Huyết nhiễm hoàng thành, bốn chữ này cũng không chỉ là nói suông! Ở trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Phong Các lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét sạch toàn bộ hoàng thành! Làm những người vũ nhục Bạch Linh là hồng nhan họa thủy toàn bộ đều biến mất.
Còn những người ỷ vào chính mình là dân chúng bình thường, cho rằng Vân Lạc Phong sẽ không từ bỏ tôn nghiêm của cường giả mà ra tay với bọn họ thì tự nhận hậu quả xấu!……
Trong căn phòng tao nhã, đàn hương thoang thoảng.
Thiếu nữ đứng trước cửa sổ, một thân bạch y được ánh trăng bao phủ một tầng ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn ra đêm tối sâu thẳm bên ngoài phòng, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra trầm tư.
“Vân Tiêu, ngươi có cho rằng ta sai hay không?”
Nam tử đứng ở sau lưng thiếu nữ nghe được lời nàng nói, lãnh khốc trả lời: “Nàng không có sai.”
Mặc kệ nàng làm cái gì cũng đều tuyệt đối không có sai!
“Vậy nếu như người khắp thiên hạ đều cho rằng ta sai thì sao?” Thiếu nữ chậm rãi xoay người, đôi mắt màu đen ngóng nhìn dung nhan anh khí tuấn mỹ của nam nhân, khóe môi nở một nụ cười.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nàng không có sai! Nếu người khắp thiên hạ đều cho rằng nàng sai, vậy ta đây giết sạch người trong thiên hạ, như thế sẽ không còn ai nói nàng sai nữa!”
Nàng sẽ không phạm sai lầm!
Mặc dù nàng thật sự làm sai hắn cũng sẽ cho rằng nàng làm đúng!
Nghĩ đến đây, nam nhân lại bỏ thêm một câu: “Ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía nàng.”
Mặc dù người trong thiên hạ cho rằng nàng sai, chỉ cần hắn cho là đúng thì đủ rồi!
Vân Lạc Phong cười tà mị: “Nếu sau này người thân của ngươi cho rằng ta sai thì sao?”
Một câu này không biết làm Vân Tiêu nhớ tới cái gì, biểu tình hơi hơi dừng một chút, hắn nâng lên đôi mắt, con ngươi đen lãnh khốc gắt gao ngóng nhìn Vân Lạc Phong.
“Người thân của ta chỉ có nàng.”
“Đúng vậy! Thả bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, ngươi không có tư cách cầm tù bọn họ!”
Giữa đám người này, hai gã thanh niên nhảy nhót vui sướng nhất! Ngữ khí hiên ngang lẫm liệt của bọn họ cứ như Bạch Linh và Vân Lạc Phong đều là ác ôn tội ác tày trời! Còn Diệp Đổng và Dung hoàng hậu bị nàng cầm tù lại là người tốt!
Vân Lạc Phong nhếch môi, cất bước đi về phía thiếu niên đang kêu gào kia, trên mặt nàng lộ ra tia sáng nguy hiểm.
“Ta nói rồi, đừng để ta nghe thấy bất luận chữ nào vũ nhục mẫu thân ta, nếu không……”
Oanh!
Một quyền oanh ở trên ngực thiếu niên, thiếu niên này còn chưa có phản ứng lại, thân mình chợt bay ngược ra ngoài, hung hăng quăng ngã vào bên trong cánh cửa.
“Nếu không chính là loại kết cục này!”
Thiếu niên nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, ngươi không có kết cục tốt, ngươi tất nhiên sẽ vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!”
“Nếu thực sự có địa ngục, Vân Lạc Phong ta thật đúng là muốn đi lang bạt một phen!” Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn thiếu niên ngã xuống đất không dậy nổi, cười lạnh nói, “Đáng tiếc cho dù là địa ngục cũng không dám nhận ta!”
“Ngươi……” Thiếu niên tức giận chỉ Vân Lạc Phong, sắc mặt xanh mét, “Vân Lạc Phong, yêu nữ này, một ngày nào đó ngươi sẽ đắc tội những người chính nghĩa trên đại lục, bọn họ sẽ thay trời hành đạo diệt trừ ngươi!”
“Ta thật sự rất muốn biết bọn họ có bổn sự này hay không!” Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi, căn dặn mọi người trong Lạc Phong Các, “Truyền lệnh xuống, nếu ai dám vũ nhục song thân của ta, giết không tha! Cho dù là huyết nhiễm hoàng thành, ta cũng muốn để người khác không dám nói bà dù một chữ!”
“Tuân lệnh, các chủ!”
Mọi người củng củng nắm tay, cung kính trả lời.
Huyết nhiễm hoàng thành, bốn chữ này cũng không chỉ là nói suông! Ở trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Phong Các lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai quét sạch toàn bộ hoàng thành! Làm những người vũ nhục Bạch Linh là hồng nhan họa thủy toàn bộ đều biến mất.
Còn những người ỷ vào chính mình là dân chúng bình thường, cho rằng Vân Lạc Phong sẽ không từ bỏ tôn nghiêm của cường giả mà ra tay với bọn họ thì tự nhận hậu quả xấu!……
Trong căn phòng tao nhã, đàn hương thoang thoảng.
Thiếu nữ đứng trước cửa sổ, một thân bạch y được ánh trăng bao phủ một tầng ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn ra đêm tối sâu thẳm bên ngoài phòng, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra trầm tư.
“Vân Tiêu, ngươi có cho rằng ta sai hay không?”
Nam tử đứng ở sau lưng thiếu nữ nghe được lời nàng nói, lãnh khốc trả lời: “Nàng không có sai.”
Mặc kệ nàng làm cái gì cũng đều tuyệt đối không có sai!
“Vậy nếu như người khắp thiên hạ đều cho rằng ta sai thì sao?” Thiếu nữ chậm rãi xoay người, đôi mắt màu đen ngóng nhìn dung nhan anh khí tuấn mỹ của nam nhân, khóe môi nở một nụ cười.
Vân Tiêu dừng một chút: “Nàng không có sai! Nếu người khắp thiên hạ đều cho rằng nàng sai, vậy ta đây giết sạch người trong thiên hạ, như thế sẽ không còn ai nói nàng sai nữa!”
Nàng sẽ không phạm sai lầm!
Mặc dù nàng thật sự làm sai hắn cũng sẽ cho rằng nàng làm đúng!
Nghĩ đến đây, nam nhân lại bỏ thêm một câu: “Ta sẽ vĩnh viễn đứng về phía nàng.”
Mặc dù người trong thiên hạ cho rằng nàng sai, chỉ cần hắn cho là đúng thì đủ rồi!
Vân Lạc Phong cười tà mị: “Nếu sau này người thân của ngươi cho rằng ta sai thì sao?”
Một câu này không biết làm Vân Tiêu nhớ tới cái gì, biểu tình hơi hơi dừng một chút, hắn nâng lên đôi mắt, con ngươi đen lãnh khốc gắt gao ngóng nhìn Vân Lạc Phong.
“Người thân của ta chỉ có nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.