Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 988: Long Nguyên âm hiểm (4)
Tiêu Thất Gia
30/11/2018
Edit: Sahara
Bình thường, Thanh Mộc đã vô cùng thất vọng với Long Nguyên rồi, nhưng mà ngày hôm nay, cái thất vọng ấy đã biến thành tuyệt vọng luôn rồi.
Năm đó, thời điểm tiên hoàng băng hà, các hoàng tử vì trang giành ngôi vị mà huynh đễ tương tàn, nếu như lúc ấy không có sự hỗ trợ của ông, thì dù Long Nguyên thân là thái tử cũng khó mà thuận lợi đăng cơ.
Giờ đây, vị hoàng đế do một tay mình nâng đỡ lại biến thành một tên hôn quân ham mê mỹ sắc!
"Thanh Mộc!" Cát Dương sợ Thanh Mộc sẽ tiếp tục nói ra lời đại nghịch bất đạo, liền vội vàng chạy tới kéo lấy tay của Thanh Mộc, rồi nhìn về phía Long Nguyên: "Thần khẩn xin bệ hạ hạ chỉ, để cho các thí sinh bắt đầu thi lại từ đầu!"
Long Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Tỷ thí đã bắt đầu, ngươi nói dừng lại là lập tức dừng lại sao? Trẫm không thể chỉ vì một mình Vân Lạc Phong mà gây cản trở cho các thí sinh khác!"
Lúc này đây, ngay cả Cát Dương và những người còn lại cũng đã cảm thấy thất vọng tới cực điểm. Chẳng lẽ, bọn họ thật sự còn muốn tiếp tục trung thành với một tên hôn quân vô đạo, quá mức ngu xuẩn này nữa sao?
Hiện giờ, tất cả mọi chuyện, Long Nguyên đều nghe theo Lăng Quý Phi, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian nữa, Long Nguyên cũng sẽ nghe lời Lăng Quý Phi mà phế đi đám lão gia hỏa bọn họ!
"Thanh Mộc đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, lại dám kêu gào trước mặt trẫm!"
Gương mặt của Long Nguyên trầm xuống, hừ lạnh mà nói.
Ánh mắt Lăng Quý Phi chợt lóe, cười khẽ một tiếng rồi dựa vào lòng ngực của Long Nguyên.
"Bệ hạ, Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta không thiếu y sư cường đại, thần thiếp thấy Thanh Mộc này cũng chẳng có tác dụng gì nữa, không bằng cứ bãi đi chức quan của ông ta!"
Long Nguyên có chút đau đầu mà đỡ lấy trán của mình: "Thanh Mộc này trước giờ luôn nghịch lại ý trẫm, nàng cho rằng trẫm không muốn phế ông ta sao? Chẳng qua là trước kia Thanh Mộc từng cứu mạng của phụ hoàng, nếu bây giờ đột nhiên bãi quan của ông ta mà không có lý do chính đáng, e là sẽ khiến cho quần thần cảm thấy lạnh tâm!"
Lăng Quý Phi nhướng nhướng mày, không có tiếp tục châm ngòi với Long Nguyên, đôi mắt đẹp của cô ta quét về phía Thanh Mộc, trên môi khẽ gợi lên một nụ cười lạnh.
Thanh Mộc này, tuyệt không thể lưu!
Nếu không, nói không chừng một ngày nào đó, lão già này sẽ ở trước mặt bệ hạ mà cáo trạng mình!
Nếu bệ hạ không thể đuổi ông ta đi, vậy mình cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn, khiến cho danh tiết của ông ta khó mà bảo toàn!
Mọi người trong quân đoàn nghe thấy lời nói của Thanh Mộc và Long Nguyên, đều giận đến tím mặt, nếu không phải Diệp Linh quát lên bảo họ dừng lại, có lẽ tất cả bọn họ đã sớm liều mạng xông lên rồi.
"Nơi này là Thiên Hồi Đế Quốc, chủ tử còn chưa đi ra, chúng ta không được gây thêm phiền phức cho chủ tử, hơn nữa, ta tin tưởng vào thực lực của chủ tử, chỉ một chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để làm khó được chủ tử!"
Đây là nguyên văn lời nói của Diệp Linh, cũng chính vì những lời này, mà mọi cảm xúc giận dữ, nôn nóng, lo âu của mọi người trong quân đoàn đều được lắng xuống, khiến họ tỉnh táo lại.
Đúng thế!
Tiểu thư ở trong cảm nhận của bọn họ, chính là một sự tồn tại giống như thần minh!
Không có bất cứ khó khăn trắc trở nào có thể làm chùng bước chân của tiểu thư!
Hiện tại, việc bọn họ cần làm là an tĩnh chờ đợi ở chỗ này, vậy là đủ rồi!
"Nửa canh giờ qua rồi, đã có người bị đào thải!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dõi mắt về phía đại môn của Dược Tháp.
Đại môn Dược Tháp từ từ hé mở, vài thanh niên trẻ tuổi ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, mấy người bọn họ ngay cả tầng thứ nhất cũng không thể thông qua được, thì có thể tưởng tượng được,khi trở về sẽ bị trừng phạt như thế nào.
"Bệ hạ, tốc độ của Vân Lạc Phong này cũng thật là chậm!" Lăng Quý Phi cười mỉa: "Chỉ có mỗi việc đi ra khỏi Dược Tháp mà cũng đi lâu như vậy, thần thiếp đoán, nha đầu kia chắc chắn là không cam lòng, cho nên mới không muốn ra khỏi Dược Tháp!"
Nếu như khảo hạch thất bại, Dược Tháp sẽ đem người đó truyền tống đến cửa, để cho người đó tự mình đi ra ngoài, cho dù là thất bại ở tầng thứ mấy đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị truyền tống đến lối ra ở tầng một này.
Cũng chính vì thế, Lăng Quý Phi mới đưa ra suy đoán vừa rồi, cho rằng Vân Lạc Phong đang núp ở bên trong không chịu ra, sợ sẽ bị mất mặt xấu hổ.
Long Nguyên lạnh lùng lên tiếng: "Cho dù cô ta không muốn đi, Dược Tháp cùng sẽ đem cô ta quăng ra ngoài, để tránh làm ảnh hưởng đến trận tỷ thí của những người khác!"
Bình thường, Thanh Mộc đã vô cùng thất vọng với Long Nguyên rồi, nhưng mà ngày hôm nay, cái thất vọng ấy đã biến thành tuyệt vọng luôn rồi.
Năm đó, thời điểm tiên hoàng băng hà, các hoàng tử vì trang giành ngôi vị mà huynh đễ tương tàn, nếu như lúc ấy không có sự hỗ trợ của ông, thì dù Long Nguyên thân là thái tử cũng khó mà thuận lợi đăng cơ.
Giờ đây, vị hoàng đế do một tay mình nâng đỡ lại biến thành một tên hôn quân ham mê mỹ sắc!
"Thanh Mộc!" Cát Dương sợ Thanh Mộc sẽ tiếp tục nói ra lời đại nghịch bất đạo, liền vội vàng chạy tới kéo lấy tay của Thanh Mộc, rồi nhìn về phía Long Nguyên: "Thần khẩn xin bệ hạ hạ chỉ, để cho các thí sinh bắt đầu thi lại từ đầu!"
Long Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Tỷ thí đã bắt đầu, ngươi nói dừng lại là lập tức dừng lại sao? Trẫm không thể chỉ vì một mình Vân Lạc Phong mà gây cản trở cho các thí sinh khác!"
Lúc này đây, ngay cả Cát Dương và những người còn lại cũng đã cảm thấy thất vọng tới cực điểm. Chẳng lẽ, bọn họ thật sự còn muốn tiếp tục trung thành với một tên hôn quân vô đạo, quá mức ngu xuẩn này nữa sao?
Hiện giờ, tất cả mọi chuyện, Long Nguyên đều nghe theo Lăng Quý Phi, có lẽ không cần bao nhiêu thời gian nữa, Long Nguyên cũng sẽ nghe lời Lăng Quý Phi mà phế đi đám lão gia hỏa bọn họ!
"Thanh Mộc đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, lại dám kêu gào trước mặt trẫm!"
Gương mặt của Long Nguyên trầm xuống, hừ lạnh mà nói.
Ánh mắt Lăng Quý Phi chợt lóe, cười khẽ một tiếng rồi dựa vào lòng ngực của Long Nguyên.
"Bệ hạ, Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta không thiếu y sư cường đại, thần thiếp thấy Thanh Mộc này cũng chẳng có tác dụng gì nữa, không bằng cứ bãi đi chức quan của ông ta!"
Long Nguyên có chút đau đầu mà đỡ lấy trán của mình: "Thanh Mộc này trước giờ luôn nghịch lại ý trẫm, nàng cho rằng trẫm không muốn phế ông ta sao? Chẳng qua là trước kia Thanh Mộc từng cứu mạng của phụ hoàng, nếu bây giờ đột nhiên bãi quan của ông ta mà không có lý do chính đáng, e là sẽ khiến cho quần thần cảm thấy lạnh tâm!"
Lăng Quý Phi nhướng nhướng mày, không có tiếp tục châm ngòi với Long Nguyên, đôi mắt đẹp của cô ta quét về phía Thanh Mộc, trên môi khẽ gợi lên một nụ cười lạnh.
Thanh Mộc này, tuyệt không thể lưu!
Nếu không, nói không chừng một ngày nào đó, lão già này sẽ ở trước mặt bệ hạ mà cáo trạng mình!
Nếu bệ hạ không thể đuổi ông ta đi, vậy mình cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn, khiến cho danh tiết của ông ta khó mà bảo toàn!
Mọi người trong quân đoàn nghe thấy lời nói của Thanh Mộc và Long Nguyên, đều giận đến tím mặt, nếu không phải Diệp Linh quát lên bảo họ dừng lại, có lẽ tất cả bọn họ đã sớm liều mạng xông lên rồi.
"Nơi này là Thiên Hồi Đế Quốc, chủ tử còn chưa đi ra, chúng ta không được gây thêm phiền phức cho chủ tử, hơn nữa, ta tin tưởng vào thực lực của chủ tử, chỉ một chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để làm khó được chủ tử!"
Đây là nguyên văn lời nói của Diệp Linh, cũng chính vì những lời này, mà mọi cảm xúc giận dữ, nôn nóng, lo âu của mọi người trong quân đoàn đều được lắng xuống, khiến họ tỉnh táo lại.
Đúng thế!
Tiểu thư ở trong cảm nhận của bọn họ, chính là một sự tồn tại giống như thần minh!
Không có bất cứ khó khăn trắc trở nào có thể làm chùng bước chân của tiểu thư!
Hiện tại, việc bọn họ cần làm là an tĩnh chờ đợi ở chỗ này, vậy là đủ rồi!
"Nửa canh giờ qua rồi, đã có người bị đào thải!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dõi mắt về phía đại môn của Dược Tháp.
Đại môn Dược Tháp từ từ hé mở, vài thanh niên trẻ tuổi ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài, mấy người bọn họ ngay cả tầng thứ nhất cũng không thể thông qua được, thì có thể tưởng tượng được,khi trở về sẽ bị trừng phạt như thế nào.
"Bệ hạ, tốc độ của Vân Lạc Phong này cũng thật là chậm!" Lăng Quý Phi cười mỉa: "Chỉ có mỗi việc đi ra khỏi Dược Tháp mà cũng đi lâu như vậy, thần thiếp đoán, nha đầu kia chắc chắn là không cam lòng, cho nên mới không muốn ra khỏi Dược Tháp!"
Nếu như khảo hạch thất bại, Dược Tháp sẽ đem người đó truyền tống đến cửa, để cho người đó tự mình đi ra ngoài, cho dù là thất bại ở tầng thứ mấy đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị truyền tống đến lối ra ở tầng một này.
Cũng chính vì thế, Lăng Quý Phi mới đưa ra suy đoán vừa rồi, cho rằng Vân Lạc Phong đang núp ở bên trong không chịu ra, sợ sẽ bị mất mặt xấu hổ.
Long Nguyên lạnh lùng lên tiếng: "Cho dù cô ta không muốn đi, Dược Tháp cùng sẽ đem cô ta quăng ra ngoài, để tránh làm ảnh hưởng đến trận tỷ thí của những người khác!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.